Sau Khi Bị Dã Nhân Bắt Lên Núi
Chương 2: Ám Sát Thất Bại (2)
Lý Mộc Thất
03/12/2023
Ta từng thuê sát thủ ngoài vào ám sát hắn, kết quả sát thủ số một giang hồ chỉ đỡ được ba chiêu của hắn đã chết, thậm chí chưa kịp phóng đao;
Ta từng đặt kim độc trong ghế ngồi của hắn, kết quả hôm đó hắn không hiểu tại sao phát rồ lên nói ghế rồng không thoải mái, bảo người đổi cái khác;
Ta thậm chí từng thả rắn độc trong phòng ngủ hắn, kết quả ngày hôm sau trên bàn tiệc của hắn xuất hiện một món thịt rắn hầm, dù hắn không ăn nhưng ra lệnh bắt ta nếm một miếng, về sau ta gần như nôn hết ruột gan ra ngoài...
Tất nhiên, cũng không phải toàn thất bại thảm hại, có một lần hắn gần như chết... than ôi, mỗi lần nhớ lại, ta lại hối hận không thôi.
Lần đó, ta cùng hắn ra ngoài vi hành, kết quả bị giặc cướp bắt, lúc đó tên giặc đã gần giết chết hắn, nhưng ta vẫn kiên định muốn mình ra tay giết chết mới coi là báo thù, cuối cùng đánh bại chín con trâu hai con hổ mới cứu được hắn ta.
Từ đó, hắn ta càng thận trọng hơn, đường ám sát của ta càng gay go.
Cắt đứt đường sống có lẽ là mình rồi.
Khốn đốn quá, ta thậm chí liều lĩnh bỏ thuốc màu vô hình vô vị vào bánh trong phòng (vì phải thử trước nên ta không dám hạ độc qua nhiều), kết quả hắn ta lại bắt ta ăn hết, còn tự rót rượu uống nhìn ta, cứ như đã biết ta đầu độc vậy —— nhưng với tính cách của hắn ta, nếu biết thật chắc chắn đã xử tử ta ngay —— thực tế là hắn không những không xử tử mà ngày hôm sau còn cử người mang tới cho ta một giỏ đầy loại bánh tương tự...
Ta từng nghi ngờ hắn thích ta, dù sao cũng có chuyện hoàng đế yêu tiên nữ trong truyện, nhưng nói ta hiện giờ dung mạo bình thường, thậm chí không đổi diện cũng chỉ có thể liên hệ đến chữ bên cạnh “nhân”, sao dám mơ cao vời hắn.
Hơn nữa, theo tin đồn trong cung cũng như ta quan sát được, hoàng đế tuy cao ráo khỏe mạnh bên ngoài, nhưng thực ra phía đó không ổn.
Vâng, chính là không ổn theo nghĩa đen đấy.
Hắn lên ngôi ở tuổi 16, chớp mắt đã 5 năm, đại thần trong triều liên tục dâng sớ thúc giục hắn sớm chọn phi tần sinh con nối dõi, nhưng hắn cứng đầu không xem, đến nay hậu cung vẫn trống rỗng, không có một nữ nhân nào.
Ta cũng chưa từng nghe hắn lưu lạc với cung nữ hay mĩ nữ nào.
Ta dù là dùng độc nhưng độc cũng liên quan đến y, tự nhiên hiểu chút về âm dương hòa hợp. Phải nói ở tuổi đó, đang thời kỳ sung mãn nhất, vốn đã nắm quyền hành vô hạn, chỉ cần hắn không như Trụ Vương cầu được Nữ Oa trên trời, nào có mĩ nhân nào trên đời này không quy phục, huống hồ từ xưa đến nay bao hoàng đế sớm đã cưới vợ sinh con, duy có hắn lại ngược đời như vậy?
Theo ta nghĩ, chắc chắn là như tin đồn của các cung nữ vậy “hoặc là thánh nhân vô dục vô cầu trên trời giáng hạ, hoặc là chỗ đó không làm việc được!”
Sau đó, ta nhìn hắn có phần đồng tình hơn, tất nhiên là cẩn trọng, sợ hắn phát hiện ra sẽ giết ta làm phân bón mất.
Có thể ánh mắt của ta đã lộ ra nội tâm, một ngày nọ, hắn đang duyệt công văn bỗng ngẩng đầu hỏi ta:
“Ngươi nói xem, việc kết hôn là chuyện tốt chứ?”
Ta lúc đó buồn ngủ quá, mơ màng trả lời: “Nam nhi lớn lên lấy vợ, nữ nhi lớn lên lấy chồng, đó là chuyện bình thường.”
Hắn ta kêu lên một tiếng "Ồ", rồi nói tiếp:
"Nghe nói các ngươi thường xuyên nói xấu ta phía sau lưng về chuyện ta sắc phong phi!"
Nghe câu nói đó, ta giật mình, lập tức quỳ xuống đất, kêu lên:
"Bệ hạ tha mạng, tội nô tỳ xứng đáng vạn chết!"
Trên đầu im phăng phắc, sau đó hắn ta đứng dậy, đi tới bên cạnh ta và hỏi:
"Ngươi có tội gì?"
Ta nghĩ thằng nhóc này chắc đã biết chúng ta nói nó bất lực, còn giấu diếm thêm thì sẽ thêm tội phụ hoàng. Vì vậy, ta cúi đầu xuống, nói:
"Nô tỳ không nên... không nên nói chuyện với người khác về chuyện hoàng thượng bệ hạ... bệ hạ không cương..."
Một khoảng im lặng chết người, hắn ta tức giận vén tay áo bỏ đi.
Lúc đó ta nghĩ, chết tiệt, ta cố gắng bám sống được bao lâu rồi mà vẫn chưa trả thù xong, kết quả giờ lại tự làm chết mình trước.
Nghĩ tới tính cách sát người như cỏ của hắn thời gian trước, ta càng nghĩ càng tuyệt vọng. Trí tưởng tượng của con người thật đáng sợ, lúc đó ta đã tự thuyết phục bản thân mình nhất định sẽ chết, nên cũng chẳng còn sợ hãi gì, nghĩ bụng dù sao cũng chết thôi, trước tiên trả thù xong đã, dưới suối vàng cũng có người đồng hành.
Vì vậy, ta trực tiếp lấy thuốc độc mà sư phụ ta đã ăn rồi chết ngày trước, bôi lên con dao nhỏ dự định dùng để gọt táo cho thằng nhóc hoàng đế, rồi lén giấu vào tay áo.
Ta quỳ ở đó nửa đêm, khi ta đang lơ mơ buồn ngủ thì đôi giày trắng dài của hắn xuất hiện trước mặt ta. Ta không kịp suy nghĩ, cầm dao đâm thẳng xuống chân hắn.
Từ xưa tới nay, bao nhiêu cao thủ võ lâm chỉ nghĩ cách lấy đầu vua, nhưng không ai nghĩ rằng tấn công chân của đối phương lại dễ dàng hơn nhiều.
Dù sao, khi ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt sửng sốt của thằng nhóc hoàng đế.
Nghĩ bụng giờ là sinh tử nhất định rồi, ta lạnh lùng đứng dậy, nói:
"Lương Hàn, chú của ngươi giết phụ vương ta, ta giết ngươi, cũng coi như đã báo thù cho phụ vương."
Nói xong, còn đặc biệt làm bộ khoa trương cười hai tiếng.
Đôi mắt hắn ta lóe lên, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng loại thuốc độc này đã được ta gia cường nhiều lần trong những năm qua, nên chỉ trong vài giây, hắn ta đã nằm chết thẳng cẳng trên đất.
Trong tình huống này, cho dù ta bay với cánh cũng không thể chạy thoát được, nghĩ bụng đã báo được thù lớn, cõi đời này cũng không còn nợ nần gì, ta càng không do dự dùng con dao ấy lướt qua cổ tay mình, tự sát.
Thuốc độc nhanh chóng phát huy tác dụng, ta cảm thấy mình như đang ở giữa đại dương mênh mông, cứ trôi nổi chìm nổi mãi, rồi rơi vào bóng tối vô tận.
Ta nghĩ bụng mình giết người, chắc chắn sẽ bị đọa vào A Tỳ địa ngục, rồi bị một đám người ồn ào quấy rầy. Khi mở mắt ra, ta phát hiện mình đang bị một nhóm chỉ trỏ.
"Con ngốc kia, đêm qua ta đã thấy nó đứng lững thững ở cổng làng rồi, cái bánh mì nhà ta nhất định là nó đánh cắp!"
Một nữ nhân hét về phía ta.
Ta cảm thấy kì lạ, nghĩ là địa ngục còn đặt cho ta cái biệt hiệu "con ngốc" nữa, cho tới khi thấy người ta ném đá về phía ta, ta mới giật mình nhận ra mình vẫn còn ở dương gian!
Sau một hồi hiểu ra, ta mới biết là mình đã - như trong tiểu thuyết vậy - xuyên không rồi!
Đây là một ngôi làng nhỏ nào đó trong một thời đại nào đó, thân xác ta đang điều khiển là của một cô gái điên sống lang thang trong làng, vì đói quá đánh cắp một cái bánh mì của dân làng rồi bị đánh chết ngay tại cổng làng.
Không biết là nhân duyên ngẫu nhiên gì, dù sao thì ta đã thức tỉnh qua xác nàng ta.
Ta từng đặt kim độc trong ghế ngồi của hắn, kết quả hôm đó hắn không hiểu tại sao phát rồ lên nói ghế rồng không thoải mái, bảo người đổi cái khác;
Ta thậm chí từng thả rắn độc trong phòng ngủ hắn, kết quả ngày hôm sau trên bàn tiệc của hắn xuất hiện một món thịt rắn hầm, dù hắn không ăn nhưng ra lệnh bắt ta nếm một miếng, về sau ta gần như nôn hết ruột gan ra ngoài...
Tất nhiên, cũng không phải toàn thất bại thảm hại, có một lần hắn gần như chết... than ôi, mỗi lần nhớ lại, ta lại hối hận không thôi.
Lần đó, ta cùng hắn ra ngoài vi hành, kết quả bị giặc cướp bắt, lúc đó tên giặc đã gần giết chết hắn, nhưng ta vẫn kiên định muốn mình ra tay giết chết mới coi là báo thù, cuối cùng đánh bại chín con trâu hai con hổ mới cứu được hắn ta.
Từ đó, hắn ta càng thận trọng hơn, đường ám sát của ta càng gay go.
Cắt đứt đường sống có lẽ là mình rồi.
Khốn đốn quá, ta thậm chí liều lĩnh bỏ thuốc màu vô hình vô vị vào bánh trong phòng (vì phải thử trước nên ta không dám hạ độc qua nhiều), kết quả hắn ta lại bắt ta ăn hết, còn tự rót rượu uống nhìn ta, cứ như đã biết ta đầu độc vậy —— nhưng với tính cách của hắn ta, nếu biết thật chắc chắn đã xử tử ta ngay —— thực tế là hắn không những không xử tử mà ngày hôm sau còn cử người mang tới cho ta một giỏ đầy loại bánh tương tự...
Ta từng nghi ngờ hắn thích ta, dù sao cũng có chuyện hoàng đế yêu tiên nữ trong truyện, nhưng nói ta hiện giờ dung mạo bình thường, thậm chí không đổi diện cũng chỉ có thể liên hệ đến chữ bên cạnh “nhân”, sao dám mơ cao vời hắn.
Hơn nữa, theo tin đồn trong cung cũng như ta quan sát được, hoàng đế tuy cao ráo khỏe mạnh bên ngoài, nhưng thực ra phía đó không ổn.
Vâng, chính là không ổn theo nghĩa đen đấy.
Hắn lên ngôi ở tuổi 16, chớp mắt đã 5 năm, đại thần trong triều liên tục dâng sớ thúc giục hắn sớm chọn phi tần sinh con nối dõi, nhưng hắn cứng đầu không xem, đến nay hậu cung vẫn trống rỗng, không có một nữ nhân nào.
Ta cũng chưa từng nghe hắn lưu lạc với cung nữ hay mĩ nữ nào.
Ta dù là dùng độc nhưng độc cũng liên quan đến y, tự nhiên hiểu chút về âm dương hòa hợp. Phải nói ở tuổi đó, đang thời kỳ sung mãn nhất, vốn đã nắm quyền hành vô hạn, chỉ cần hắn không như Trụ Vương cầu được Nữ Oa trên trời, nào có mĩ nhân nào trên đời này không quy phục, huống hồ từ xưa đến nay bao hoàng đế sớm đã cưới vợ sinh con, duy có hắn lại ngược đời như vậy?
Theo ta nghĩ, chắc chắn là như tin đồn của các cung nữ vậy “hoặc là thánh nhân vô dục vô cầu trên trời giáng hạ, hoặc là chỗ đó không làm việc được!”
Sau đó, ta nhìn hắn có phần đồng tình hơn, tất nhiên là cẩn trọng, sợ hắn phát hiện ra sẽ giết ta làm phân bón mất.
Có thể ánh mắt của ta đã lộ ra nội tâm, một ngày nọ, hắn đang duyệt công văn bỗng ngẩng đầu hỏi ta:
“Ngươi nói xem, việc kết hôn là chuyện tốt chứ?”
Ta lúc đó buồn ngủ quá, mơ màng trả lời: “Nam nhi lớn lên lấy vợ, nữ nhi lớn lên lấy chồng, đó là chuyện bình thường.”
Hắn ta kêu lên một tiếng "Ồ", rồi nói tiếp:
"Nghe nói các ngươi thường xuyên nói xấu ta phía sau lưng về chuyện ta sắc phong phi!"
Nghe câu nói đó, ta giật mình, lập tức quỳ xuống đất, kêu lên:
"Bệ hạ tha mạng, tội nô tỳ xứng đáng vạn chết!"
Trên đầu im phăng phắc, sau đó hắn ta đứng dậy, đi tới bên cạnh ta và hỏi:
"Ngươi có tội gì?"
Ta nghĩ thằng nhóc này chắc đã biết chúng ta nói nó bất lực, còn giấu diếm thêm thì sẽ thêm tội phụ hoàng. Vì vậy, ta cúi đầu xuống, nói:
"Nô tỳ không nên... không nên nói chuyện với người khác về chuyện hoàng thượng bệ hạ... bệ hạ không cương..."
Một khoảng im lặng chết người, hắn ta tức giận vén tay áo bỏ đi.
Lúc đó ta nghĩ, chết tiệt, ta cố gắng bám sống được bao lâu rồi mà vẫn chưa trả thù xong, kết quả giờ lại tự làm chết mình trước.
Nghĩ tới tính cách sát người như cỏ của hắn thời gian trước, ta càng nghĩ càng tuyệt vọng. Trí tưởng tượng của con người thật đáng sợ, lúc đó ta đã tự thuyết phục bản thân mình nhất định sẽ chết, nên cũng chẳng còn sợ hãi gì, nghĩ bụng dù sao cũng chết thôi, trước tiên trả thù xong đã, dưới suối vàng cũng có người đồng hành.
Vì vậy, ta trực tiếp lấy thuốc độc mà sư phụ ta đã ăn rồi chết ngày trước, bôi lên con dao nhỏ dự định dùng để gọt táo cho thằng nhóc hoàng đế, rồi lén giấu vào tay áo.
Ta quỳ ở đó nửa đêm, khi ta đang lơ mơ buồn ngủ thì đôi giày trắng dài của hắn xuất hiện trước mặt ta. Ta không kịp suy nghĩ, cầm dao đâm thẳng xuống chân hắn.
Từ xưa tới nay, bao nhiêu cao thủ võ lâm chỉ nghĩ cách lấy đầu vua, nhưng không ai nghĩ rằng tấn công chân của đối phương lại dễ dàng hơn nhiều.
Dù sao, khi ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt sửng sốt của thằng nhóc hoàng đế.
Nghĩ bụng giờ là sinh tử nhất định rồi, ta lạnh lùng đứng dậy, nói:
"Lương Hàn, chú của ngươi giết phụ vương ta, ta giết ngươi, cũng coi như đã báo thù cho phụ vương."
Nói xong, còn đặc biệt làm bộ khoa trương cười hai tiếng.
Đôi mắt hắn ta lóe lên, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng loại thuốc độc này đã được ta gia cường nhiều lần trong những năm qua, nên chỉ trong vài giây, hắn ta đã nằm chết thẳng cẳng trên đất.
Trong tình huống này, cho dù ta bay với cánh cũng không thể chạy thoát được, nghĩ bụng đã báo được thù lớn, cõi đời này cũng không còn nợ nần gì, ta càng không do dự dùng con dao ấy lướt qua cổ tay mình, tự sát.
Thuốc độc nhanh chóng phát huy tác dụng, ta cảm thấy mình như đang ở giữa đại dương mênh mông, cứ trôi nổi chìm nổi mãi, rồi rơi vào bóng tối vô tận.
Ta nghĩ bụng mình giết người, chắc chắn sẽ bị đọa vào A Tỳ địa ngục, rồi bị một đám người ồn ào quấy rầy. Khi mở mắt ra, ta phát hiện mình đang bị một nhóm chỉ trỏ.
"Con ngốc kia, đêm qua ta đã thấy nó đứng lững thững ở cổng làng rồi, cái bánh mì nhà ta nhất định là nó đánh cắp!"
Một nữ nhân hét về phía ta.
Ta cảm thấy kì lạ, nghĩ là địa ngục còn đặt cho ta cái biệt hiệu "con ngốc" nữa, cho tới khi thấy người ta ném đá về phía ta, ta mới giật mình nhận ra mình vẫn còn ở dương gian!
Sau một hồi hiểu ra, ta mới biết là mình đã - như trong tiểu thuyết vậy - xuyên không rồi!
Đây là một ngôi làng nhỏ nào đó trong một thời đại nào đó, thân xác ta đang điều khiển là của một cô gái điên sống lang thang trong làng, vì đói quá đánh cắp một cái bánh mì của dân làng rồi bị đánh chết ngay tại cổng làng.
Không biết là nhân duyên ngẫu nhiên gì, dù sao thì ta đã thức tỉnh qua xác nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.