Sau Khi Bị Dã Nhân Bắt Lên Núi
Chương 5: Lễ Thành Hôn Vào Sáng Sớm (1)
Lý Mộc Thất
04/12/2023
Có lẽ vì bị ám ảnh bởi tên hoàng đế dê già, ta nghe một người rừng hoang vu tự xưng "trẫm"?
Xoa xoa cái đầu cho tỉnh táo, ta hỏi hắn ta: "Ngươi nói gì thế?"
Hắn lạnh lùng nhìn ta: "Ta có nói gì đâu".
Ta tự nhủ chắc mình nghe nhầm, vội nói: "Vậy thì tốt rồi, đi thôi".
"Đi? Đi đâu?"
Đôi mắt hắn bỗng sáng lên, rồi hắn cúi xuống.
Giây tiếp theo, ta thấy bụng mình bị cái gì đó đâm một cái, khi kịp phản ứng thì thấy mình đã bị hắn ta vác trên vai.
Ta hét lên một tiếng, hắn ta quay người trở lại hướng cũ!
Ta cảm thấy không ổn, anh chàng rừng rú này chẳng phải loại người tốt. Mình mù tịt không phân biệt được người tốt xấu, liền há miệng gào khóc cầu cứu.
Nhưng nơi này hoang vu chỉ có tiếng vang và tiếng hắn ta dẫm lên đất lạch cạch.
Ta hết sức đấm hắn ta nhưng lưng hắn cứng như sắt, ta đập nửa ngày chẳng làm hắn ta dừng bước, tay mình còn đau nhức.
Thấy cứng không được, ta chuyển sang năn nỉ.
Ta khóc lóc van xin hắn tha cho ta, nói ta là nữ nhân, nếu bị xâm phạm trinh tiết chắc chắn sẽ không sống nổi, hoặc nếu Vưu tam di bắt được sẽ đánh chết ta mất.
Nhưng hắn ta hoàn toàn không quan tâm, cứ nhanh chóng tiến lên.
Hắn đưa ta đi qua rừng rậm, rồi men theo con đường lên núi.
Nhìn con đường gập ghềnh, ta chợt nhớ đến những câu chuyện người rừng ăn thịt người trong tiểu thuyết. Trái tim ta rơi thẳng xuống vực thẳm tuyệt vọng.
Quá tuyệt vọng, ta nghĩ bụng, thà bị ăn còn hơn bị nhục nhã rồi vứt bỏ trên núi hoang, biết đâu ăn rồi vẫn còn có thể tiếp tục xuyên không. Trong phút chốc, ta không còn quá đau khổ nữa.
Không rõ đi bao lâu, tên Gấu kia dừng lại. Ta vội vàng ngẩng đầu lên, thấy phía trước là một cái hang động to lớn, bên trong hắt ra ánh sáng mờ ảo, giống như hang quỷ truyền thuyết có thể nuốt linh hồn con người.
Đoán chắc đây là hang ổ của hắn chàng, ta liền cầu xin: "Hùng ca ơi, cho ta xin được chết nhanh nhé, ta sợ đau lắm."
Vừa dứt lời, cảm thấy mông mình đau nhói, hắn ném thẳng ta lên đống cỏ khô.
Hắn ta lạnh lùng nhìn ta:
"Hiện tại ta không có hứng ăn thịt ngươi, nhưng nếu ngươi làm ta tức giận, ta sẽ không ngần ngại nướng ngươi cho lợn rừng ăn!"
Giọng cắn rứt, như thể ta và hắn ta có thâm thù truyền kiếp.
Ta co rúm người lại, đang tính cách van xin tha mạng thì bỗng nghe tiếng một bà già từ trong hang vọng ra:
"Trường An, con đấy à?"
Chàng gấu giật mình, quay đầu về phía trong hang đáp:
"Mẹ, con đây."
"Con đang làm gì thế?"
Hắn liếc nhìn ta một cái, đôi mắt thoáng qua tia nhếch mép, hô vọng vào trong:
"Mẹ à, con đang chơi với vợ con!"
Ta nghe hắn gọi ta là vợ, không khỏi sững sờ. Lại nghe bà lão nói:
"Nói bậy, vợ con mẹ mua còn ở nhà Vưu tam di kia kìa, giữa đêm khuya con chạy ra ngoài làm gì, mau vào đây!"
Như được đức Phật Thích-ca chỉ điểm, ta bừng tỉnh, hiểu ra tình huống trước mắt. Ta nhịn không được mắt trợn trắng bẽn lẽn nhìn hắn ta:
"Ngươi... ngươi là thằng con trai điên của bà Mạc?"
"Ngươi thấy thế nào, cô ngốc?" hắn ta lạnh lùng, với tay túm cổ áo ta, kéo ta vào trong hang như kéo con gà con.
Cảm giác thoát khỏi miệng hổ rơi xuống hang sói ập đến, ta giãy dụa điên cuồng nhưng sức lực của Mạc Trường An thật quá khủng khiếp, dù ta giãy giụa hết sức vẫn bị hắn kéo đi trơn tru vào trong hang.
Mạc Trường An hoàn toàn không biết từ tốn với nữ nhân, ta bị hắn kéo lê như kéo rơm rạ, rồi ném phịch xuống chiếu cỏ. Không kịp cho ta nhúc nhích, tay hắn đã ghì chặt vai ta.
Không biết hắn ăn gì lớn lên, sức khỏe thật kinh khủng, chỉ một tay đè xuống nhưng ta hoàn toàn không cử động được.
Màn giằng co này làm hơi men trong người ta bớt đi phần nào. Ý thức còn tỉnh táo bảo ta phải bình tĩnh, ta cố nói nhỏ với Mạc Trường An xem có thể tha cho ta không, hắn chưa kịp trả lời thì bên cạnh vang lên tiếng ho khan, giọng khàn khàn vang vọng trong hang động như tiếng quỷ thở, thật đáng sợ.
Ta im bặt ngay.
Theo tiếng ho, bên cạnh có tiếng cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, rồi một bà già tóc bạc từ trong bước ra.
Mặt bà đầy nếp nhăn, khóe miệng xệ xuống, vẻ mặt không tươi cười, trông bà thật đáng sợ.
Ta nhớ lại lời đồn của Vưu tam di về bà Mạc, liền nhìn vào mắt bà, quả nhiên một bên có con ngươi to đặc biệt, dưới ánh nến lung linh như viên pha lê vỡ vụn, không phản chiếu được ánh sáng.
Nhìn thấy con mắt đó trong bóng tối, ta rùng mình, liền tránh mắt, nghe bà Mạc nói:
"Sao cô ngốc lại ở đây?"
Dù không to nhưng giọng nói nghiêm nghị, khiến ta chợt có cảm giác như xưa kia bị sư phụ mắng sau khi phạm lỗi, liền cúi gằm mặt xuống.
Lúc này giọng Mạc Trường An vang lên:
"Con định đi bắt ếch trong rừng, thấy nàng ta chuẩn bị chạy trốn nên bắt lại!"
Không hiểu sao, giọng điệu của Mạc Trường An không còn sắc bén như khi nói chuyện với ta nữa, mà nghe khá mơ hồ.
Nhớ ra thân phận điên điên khùng khùng của hắn, giọng điệu này cũng phù hợp. Nhưng trước đó hắn đâu có hành động ngớ ngẩn chứ?
Nghi ngờ không biết hắn cũng giả vờ như mình không, ta vội ngước lên, vừa kịp thấy bà Mạc vuốt tóc bù xù của hắn, dịu dàng nói:
"Ngoan nào, đừng chạy ra ngoài bắt ếch vào đêm khuya nữa, phải coi chừng bị rắn cắn đó, mẹ lo lắm đấy."
Mạc Trường An đờ đẫn gật gật đầu.
Bà Mạc mỉm cười, hỏi tiếp:
"Mẹ cũng mới chỉ từng gặp nàng ta một lần thôi, sao con lại biết được nàng ấy?"
Mạc Trường An cười khúc khích, trả lời ngớ ngẩn: "Nàng ta ngốc quá, va vào con rồi muốn chạy trốn với con luôn, nên kể hết mọi chuyện cho con nghe!"
Nghe vậy bà Mạc quay nhìn ta, vẻ dịu dàng biến mất, khiến ta không kìm được run lên.
Bà nói: "Trước nghe Vưu tam di nói ngươi ngoan ngoãn lắm, không ngờ cũng biết trốn chạy, thôi được, chạy khỏi nhà đã đành, lại còn tâm sự với người nam nhân xa lạ nữa, thật là đĩ điếm mất dạy!"
Dù sao cũng là nữ nhân trong trắng, bị bà ấy đặt lên cái mác đó, trong lòng ta đầy uất ức. Ta ngước mắt nhìn bà, nói:
"Ta không lấy thằng con trai điên của bà đâu!"
Bà lạnh lùng cười khẩy:
"Ngươi tưởng ngươi có quyền quyết định à? Trường An, kéo nó vào phòng rồi khóa lại, sáng mai hai đứa kết hôn!"
Xoa xoa cái đầu cho tỉnh táo, ta hỏi hắn ta: "Ngươi nói gì thế?"
Hắn lạnh lùng nhìn ta: "Ta có nói gì đâu".
Ta tự nhủ chắc mình nghe nhầm, vội nói: "Vậy thì tốt rồi, đi thôi".
"Đi? Đi đâu?"
Đôi mắt hắn bỗng sáng lên, rồi hắn cúi xuống.
Giây tiếp theo, ta thấy bụng mình bị cái gì đó đâm một cái, khi kịp phản ứng thì thấy mình đã bị hắn ta vác trên vai.
Ta hét lên một tiếng, hắn ta quay người trở lại hướng cũ!
Ta cảm thấy không ổn, anh chàng rừng rú này chẳng phải loại người tốt. Mình mù tịt không phân biệt được người tốt xấu, liền há miệng gào khóc cầu cứu.
Nhưng nơi này hoang vu chỉ có tiếng vang và tiếng hắn ta dẫm lên đất lạch cạch.
Ta hết sức đấm hắn ta nhưng lưng hắn cứng như sắt, ta đập nửa ngày chẳng làm hắn ta dừng bước, tay mình còn đau nhức.
Thấy cứng không được, ta chuyển sang năn nỉ.
Ta khóc lóc van xin hắn tha cho ta, nói ta là nữ nhân, nếu bị xâm phạm trinh tiết chắc chắn sẽ không sống nổi, hoặc nếu Vưu tam di bắt được sẽ đánh chết ta mất.
Nhưng hắn ta hoàn toàn không quan tâm, cứ nhanh chóng tiến lên.
Hắn đưa ta đi qua rừng rậm, rồi men theo con đường lên núi.
Nhìn con đường gập ghềnh, ta chợt nhớ đến những câu chuyện người rừng ăn thịt người trong tiểu thuyết. Trái tim ta rơi thẳng xuống vực thẳm tuyệt vọng.
Quá tuyệt vọng, ta nghĩ bụng, thà bị ăn còn hơn bị nhục nhã rồi vứt bỏ trên núi hoang, biết đâu ăn rồi vẫn còn có thể tiếp tục xuyên không. Trong phút chốc, ta không còn quá đau khổ nữa.
Không rõ đi bao lâu, tên Gấu kia dừng lại. Ta vội vàng ngẩng đầu lên, thấy phía trước là một cái hang động to lớn, bên trong hắt ra ánh sáng mờ ảo, giống như hang quỷ truyền thuyết có thể nuốt linh hồn con người.
Đoán chắc đây là hang ổ của hắn chàng, ta liền cầu xin: "Hùng ca ơi, cho ta xin được chết nhanh nhé, ta sợ đau lắm."
Vừa dứt lời, cảm thấy mông mình đau nhói, hắn ném thẳng ta lên đống cỏ khô.
Hắn ta lạnh lùng nhìn ta:
"Hiện tại ta không có hứng ăn thịt ngươi, nhưng nếu ngươi làm ta tức giận, ta sẽ không ngần ngại nướng ngươi cho lợn rừng ăn!"
Giọng cắn rứt, như thể ta và hắn ta có thâm thù truyền kiếp.
Ta co rúm người lại, đang tính cách van xin tha mạng thì bỗng nghe tiếng một bà già từ trong hang vọng ra:
"Trường An, con đấy à?"
Chàng gấu giật mình, quay đầu về phía trong hang đáp:
"Mẹ, con đây."
"Con đang làm gì thế?"
Hắn liếc nhìn ta một cái, đôi mắt thoáng qua tia nhếch mép, hô vọng vào trong:
"Mẹ à, con đang chơi với vợ con!"
Ta nghe hắn gọi ta là vợ, không khỏi sững sờ. Lại nghe bà lão nói:
"Nói bậy, vợ con mẹ mua còn ở nhà Vưu tam di kia kìa, giữa đêm khuya con chạy ra ngoài làm gì, mau vào đây!"
Như được đức Phật Thích-ca chỉ điểm, ta bừng tỉnh, hiểu ra tình huống trước mắt. Ta nhịn không được mắt trợn trắng bẽn lẽn nhìn hắn ta:
"Ngươi... ngươi là thằng con trai điên của bà Mạc?"
"Ngươi thấy thế nào, cô ngốc?" hắn ta lạnh lùng, với tay túm cổ áo ta, kéo ta vào trong hang như kéo con gà con.
Cảm giác thoát khỏi miệng hổ rơi xuống hang sói ập đến, ta giãy dụa điên cuồng nhưng sức lực của Mạc Trường An thật quá khủng khiếp, dù ta giãy giụa hết sức vẫn bị hắn kéo đi trơn tru vào trong hang.
Mạc Trường An hoàn toàn không biết từ tốn với nữ nhân, ta bị hắn kéo lê như kéo rơm rạ, rồi ném phịch xuống chiếu cỏ. Không kịp cho ta nhúc nhích, tay hắn đã ghì chặt vai ta.
Không biết hắn ăn gì lớn lên, sức khỏe thật kinh khủng, chỉ một tay đè xuống nhưng ta hoàn toàn không cử động được.
Màn giằng co này làm hơi men trong người ta bớt đi phần nào. Ý thức còn tỉnh táo bảo ta phải bình tĩnh, ta cố nói nhỏ với Mạc Trường An xem có thể tha cho ta không, hắn chưa kịp trả lời thì bên cạnh vang lên tiếng ho khan, giọng khàn khàn vang vọng trong hang động như tiếng quỷ thở, thật đáng sợ.
Ta im bặt ngay.
Theo tiếng ho, bên cạnh có tiếng cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, rồi một bà già tóc bạc từ trong bước ra.
Mặt bà đầy nếp nhăn, khóe miệng xệ xuống, vẻ mặt không tươi cười, trông bà thật đáng sợ.
Ta nhớ lại lời đồn của Vưu tam di về bà Mạc, liền nhìn vào mắt bà, quả nhiên một bên có con ngươi to đặc biệt, dưới ánh nến lung linh như viên pha lê vỡ vụn, không phản chiếu được ánh sáng.
Nhìn thấy con mắt đó trong bóng tối, ta rùng mình, liền tránh mắt, nghe bà Mạc nói:
"Sao cô ngốc lại ở đây?"
Dù không to nhưng giọng nói nghiêm nghị, khiến ta chợt có cảm giác như xưa kia bị sư phụ mắng sau khi phạm lỗi, liền cúi gằm mặt xuống.
Lúc này giọng Mạc Trường An vang lên:
"Con định đi bắt ếch trong rừng, thấy nàng ta chuẩn bị chạy trốn nên bắt lại!"
Không hiểu sao, giọng điệu của Mạc Trường An không còn sắc bén như khi nói chuyện với ta nữa, mà nghe khá mơ hồ.
Nhớ ra thân phận điên điên khùng khùng của hắn, giọng điệu này cũng phù hợp. Nhưng trước đó hắn đâu có hành động ngớ ngẩn chứ?
Nghi ngờ không biết hắn cũng giả vờ như mình không, ta vội ngước lên, vừa kịp thấy bà Mạc vuốt tóc bù xù của hắn, dịu dàng nói:
"Ngoan nào, đừng chạy ra ngoài bắt ếch vào đêm khuya nữa, phải coi chừng bị rắn cắn đó, mẹ lo lắm đấy."
Mạc Trường An đờ đẫn gật gật đầu.
Bà Mạc mỉm cười, hỏi tiếp:
"Mẹ cũng mới chỉ từng gặp nàng ta một lần thôi, sao con lại biết được nàng ấy?"
Mạc Trường An cười khúc khích, trả lời ngớ ngẩn: "Nàng ta ngốc quá, va vào con rồi muốn chạy trốn với con luôn, nên kể hết mọi chuyện cho con nghe!"
Nghe vậy bà Mạc quay nhìn ta, vẻ dịu dàng biến mất, khiến ta không kìm được run lên.
Bà nói: "Trước nghe Vưu tam di nói ngươi ngoan ngoãn lắm, không ngờ cũng biết trốn chạy, thôi được, chạy khỏi nhà đã đành, lại còn tâm sự với người nam nhân xa lạ nữa, thật là đĩ điếm mất dạy!"
Dù sao cũng là nữ nhân trong trắng, bị bà ấy đặt lên cái mác đó, trong lòng ta đầy uất ức. Ta ngước mắt nhìn bà, nói:
"Ta không lấy thằng con trai điên của bà đâu!"
Bà lạnh lùng cười khẩy:
"Ngươi tưởng ngươi có quyền quyết định à? Trường An, kéo nó vào phòng rồi khóa lại, sáng mai hai đứa kết hôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.