Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
Chương 33:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
13/01/2023
Nét mặt Phương Hoa Dung mang theo nét cười, khóe miệng cong lên, nhưng đôi mắt sáng ngời sắc bén lại cẩn thận đánh giá cô gái đang hồi hộp lo lắng lại vẫn giữ vẻ đứng đắn ở trước mặt.
Mộc Trạch Tê có thể cảm giác được đôi mắt đang đánh giá mình. Cô căng thẳng đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, nhưng vẫn luôn nhớ phải lễ phép đứng ngay ngắn.
Ngày trước, khi cô đi theo bà nội tới tặng quà, chỉ có bà nội Nghiêm dịu dàng và ông nội Nghiêm uy nghiêm dẫn theo Nghiêm Kỷ tiếp đón bọn họ.
Chỉ đến năm nay cô mới nghe mẹ mình nói, bố mẹ Nghiêm Kỷ dọn về nhà tổ của nhà họ Nghiêm ở. Mà khi thay bà nội tới tặng đặc sản tự làm cho bà nội Nghiêm, cô mới nghe được tin ông nội Nghiêm và bà nội Nghiêm đi ra ngoài du lịch.
Do vậy Mộc Trạch Tê đụng phải mẹ của Nghiêm Kỷ.
Phương Hoa Dung càng nhìn Mộc Trạch Tê càng cảm thấy thật sự rất giống Vạn Dung. Cô bé có khuôn mặt mềm mại nhu mì của Vạn Dung kết hợp với đường nét khuôn mặt của bố cô. Diện mạo thật sự rất đẹp, vô cùng quyến rũ.
Nhìn đặc sản Mộc Trạch Tê đích thân đưa tới, nhìn khối lượng hạnh nhân tự làm kia mà đau lòng cho cánh tay của cô bé.
Phương Hoa Dung cũng biết từ trước đến nay Vạn Dung kia có tâm tư gì, bà cũng có thể nhìn ra Mộc Trạch Tê không thể tránh khỏi việc nhiễm phải một chút tính kế và tâm cơ của người nào đó.
Trong lòng Phương Hoa Dung thầm nghĩ: “Có tâm tư và vốn liếng để gả vào nhà giàu. Chỉ là hơi nhát gan, nhát gan giống như Vạn Dung năm đó vậy."
Đáng tiếc con trai bà lại không thích, đương nhiên bà cũng không muốn tốn nhiều thời gian trò chuyện cùng cô gái nhỏ.
Phương Hoa Dung nhấp một ngụm trà, âm thanh đồ sứ va chạm khi buông chén trà của bà đột ngột vang lên khiến Mộc Trạch Tê hoảng sợ.
Phương Hoa Dung rót ly trà đưa cho cô, trấn an: “Cháu ngồi đi, uống trà nào. Cháu đừng căng thẳng, bác và bố mẹ cháu cũng coi như là có quen biết.”
Năm đó Vạn Dung và Phương Hoa Dung được những người trong xưởng gọi là “Dung Dung song xử”. Hai cô gái đều có dung mạo hơn người, lại là sinh viên có học thức có bằng cấp cao hiếm có lúc ấy.
Tuy rằng thân thế bối cảnh của hai người cách nhau rất xa, nhưng năm đó Vạn Dung dựa vào vẻ ngoài quyến rũ và tính cách biết cách ăn nói ngon ngọt cho nên rất được mọi người yêu quý.
Vạn Dung năm đó hao tâm tổn trí muốn gả vào nhà giàu, cuối cùng lại lựa chọn gả cho Mộc Quan Kỳ- người trầm mặc ít nói, gia cảnh bình thường nhất trong xưởng.
Chớp mắt đã nhiều năm như vậy trôi qua, Vạn Dung năm đó bị mọi người chế giễu bây giờ vẫn là người phụ nữ tỏa sáng, hạnh phúc nhất như trước kia.
“Cảm ơn bác gái.” Mộc Trạch Tê cung kính tiếp nhận chén trà, lại lén liếc nhìn Phương Hoa Dung một cái.
Cô không khỏi tán thưởng, bác gái Phương này thật sự rất đẹp, là loại đẹp sắc bén mang theo chút công kích. Mà Nghiêm Kỷ lại được di truyền một nửa dung mạo của bác gái này.
Mộc Trạch Tê thật sự ngồi yên lặng uống trà.
“Chắc Nghiêm Kỷ cũng sắp trở về rồi, Trạch Tê ở lại ăn cơm với nhà bác nhé?”
Mộc Trạch Tê đã quyết định hối cải để làm người nên đương nhiên sẽ không dây dưa với Nghiêm Kỷ nữa.
Cô mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn bác Phương đã giữ Trạch Tê lại ăn cơm, chỉ là ở nhà đã nấu cơm, cháu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đưa đồ đến, hơn nữa cháu cũng còn bài tập nữa, cho nên cháu xin phép về trước ạ. Tạm biệt bác.”
Mộc Trạch Tê nhanh chóng chào tạm biệt. Cô vừa mới xoay người, lại nhìn thấy Nghiêm Kỷ đứng ở cửa chính.
Nghiêm Kỷ vừa đua xe trở về, trên người còn mang theo hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị. Anh vốn định trở về nhà tổ một chuyến rồi lại đi đến lớp múa xem Mộc Trạch Tê. Kết quả vừa trở về, lại nhìn thấy con thỏ nhỏ không nghe lời đã tự mình tới cửa.
Còn muốn chạy hả? Không có cửa đâu.
Nghiêm Kỷ đi lên chào mẹ mình trước, sau đó quay sang Mộc Trạch Tê, ánh mắt sâu kín: “Bạn Mộc Trạch Tê, đi xa như vậy để tới đây một chuyến, sao lại đi nhanh như vậy? Nhất định phải chơi lâu một chút, lúc còn nhỏ không phải đều là như vậy sao?”
Nghiêm Kỷ nhớ tới Mộc Trạch Tê khi còn nhỏ, tuy rằng mới bé xíu nhưng đã biết công danh lợi lộc, cũng biết phải nịnh bợ anh. Người lại đẹp như búp bê nước ngoài vậy, một đôi mắt giống đôi mắt của hồ ly lấp la lấp lánh, cả người toả ra mùi sữa hạnh nhân.
Dù lá gan nhỏ nhất nhưng trái tim lại khoan dung nhất, mặc dù bị Nghiêm Kỷ doạ sợ tới mức co rụt vào như chim cút, nhưng cô cũng không dám tố cáo khóc lóc kể lại càng không dám phản kháng. Lần sau lại vẫn tới tìm anh.
Khi đó mỗi năm Nghiêm Kỷ đều chờ mong Mộc Trạch Tê tới, bởi vì có đôi khi lời nói của cô rất có thú vị, mà dọa cô cũng thú vị không kém
Mỗi lần bà nội vừa hỏi bé Mộc Trạch Tê: “Bé Tê à, chơi với anh Nghiêm vui không cháu?”
Anh chỉ cần hơi liếc qua cô một cái, cô lập tức rất biết điều mà gật đầu nhỏ thật mạnh: “Có! có! có ạ!”
Theo tư thế gật đầu của cô, mái tóc không còn gọn gàng nữa, rối tung còn rung rung lên.
Đó là vì sau khi bị Nghiêm Kỷ dọa sợ tới mức hoảng sợ té ngã mà bung ra, vẫn là Nghiêm Kỷ vì muốn giấu diếm mà tuỳ tiện buộc lại cho cô.
Bà nội cười ha ha, xoa mái tóc nhỏ rối tung của cô: “Vậy thì lần sau bé Tê hãy cứ tới đây hỏi thăm bà nội rồi tìm anh Nghiêm chơi nữa nhé!”
Tiểu Mộc Trạch Tê lúc này không muốn gật đầu nữa rồi, đôi mắt trong veo như nước ngân ngấn nước mắt, không muốn rồi lại không thể không muốn mà nhẹ giọng đáp lại: “Vâng ạ.”
Nghiêm Kỷ lại chờ mong lần sau gặp mặt dọa Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê có thể cảm giác được đôi mắt đang đánh giá mình. Cô căng thẳng đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, nhưng vẫn luôn nhớ phải lễ phép đứng ngay ngắn.
Ngày trước, khi cô đi theo bà nội tới tặng quà, chỉ có bà nội Nghiêm dịu dàng và ông nội Nghiêm uy nghiêm dẫn theo Nghiêm Kỷ tiếp đón bọn họ.
Chỉ đến năm nay cô mới nghe mẹ mình nói, bố mẹ Nghiêm Kỷ dọn về nhà tổ của nhà họ Nghiêm ở. Mà khi thay bà nội tới tặng đặc sản tự làm cho bà nội Nghiêm, cô mới nghe được tin ông nội Nghiêm và bà nội Nghiêm đi ra ngoài du lịch.
Do vậy Mộc Trạch Tê đụng phải mẹ của Nghiêm Kỷ.
Phương Hoa Dung càng nhìn Mộc Trạch Tê càng cảm thấy thật sự rất giống Vạn Dung. Cô bé có khuôn mặt mềm mại nhu mì của Vạn Dung kết hợp với đường nét khuôn mặt của bố cô. Diện mạo thật sự rất đẹp, vô cùng quyến rũ.
Nhìn đặc sản Mộc Trạch Tê đích thân đưa tới, nhìn khối lượng hạnh nhân tự làm kia mà đau lòng cho cánh tay của cô bé.
Phương Hoa Dung cũng biết từ trước đến nay Vạn Dung kia có tâm tư gì, bà cũng có thể nhìn ra Mộc Trạch Tê không thể tránh khỏi việc nhiễm phải một chút tính kế và tâm cơ của người nào đó.
Trong lòng Phương Hoa Dung thầm nghĩ: “Có tâm tư và vốn liếng để gả vào nhà giàu. Chỉ là hơi nhát gan, nhát gan giống như Vạn Dung năm đó vậy."
Đáng tiếc con trai bà lại không thích, đương nhiên bà cũng không muốn tốn nhiều thời gian trò chuyện cùng cô gái nhỏ.
Phương Hoa Dung nhấp một ngụm trà, âm thanh đồ sứ va chạm khi buông chén trà của bà đột ngột vang lên khiến Mộc Trạch Tê hoảng sợ.
Phương Hoa Dung rót ly trà đưa cho cô, trấn an: “Cháu ngồi đi, uống trà nào. Cháu đừng căng thẳng, bác và bố mẹ cháu cũng coi như là có quen biết.”
Năm đó Vạn Dung và Phương Hoa Dung được những người trong xưởng gọi là “Dung Dung song xử”. Hai cô gái đều có dung mạo hơn người, lại là sinh viên có học thức có bằng cấp cao hiếm có lúc ấy.
Tuy rằng thân thế bối cảnh của hai người cách nhau rất xa, nhưng năm đó Vạn Dung dựa vào vẻ ngoài quyến rũ và tính cách biết cách ăn nói ngon ngọt cho nên rất được mọi người yêu quý.
Vạn Dung năm đó hao tâm tổn trí muốn gả vào nhà giàu, cuối cùng lại lựa chọn gả cho Mộc Quan Kỳ- người trầm mặc ít nói, gia cảnh bình thường nhất trong xưởng.
Chớp mắt đã nhiều năm như vậy trôi qua, Vạn Dung năm đó bị mọi người chế giễu bây giờ vẫn là người phụ nữ tỏa sáng, hạnh phúc nhất như trước kia.
“Cảm ơn bác gái.” Mộc Trạch Tê cung kính tiếp nhận chén trà, lại lén liếc nhìn Phương Hoa Dung một cái.
Cô không khỏi tán thưởng, bác gái Phương này thật sự rất đẹp, là loại đẹp sắc bén mang theo chút công kích. Mà Nghiêm Kỷ lại được di truyền một nửa dung mạo của bác gái này.
Mộc Trạch Tê thật sự ngồi yên lặng uống trà.
“Chắc Nghiêm Kỷ cũng sắp trở về rồi, Trạch Tê ở lại ăn cơm với nhà bác nhé?”
Mộc Trạch Tê đã quyết định hối cải để làm người nên đương nhiên sẽ không dây dưa với Nghiêm Kỷ nữa.
Cô mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn bác Phương đã giữ Trạch Tê lại ăn cơm, chỉ là ở nhà đã nấu cơm, cháu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đưa đồ đến, hơn nữa cháu cũng còn bài tập nữa, cho nên cháu xin phép về trước ạ. Tạm biệt bác.”
Mộc Trạch Tê nhanh chóng chào tạm biệt. Cô vừa mới xoay người, lại nhìn thấy Nghiêm Kỷ đứng ở cửa chính.
Nghiêm Kỷ vừa đua xe trở về, trên người còn mang theo hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị. Anh vốn định trở về nhà tổ một chuyến rồi lại đi đến lớp múa xem Mộc Trạch Tê. Kết quả vừa trở về, lại nhìn thấy con thỏ nhỏ không nghe lời đã tự mình tới cửa.
Còn muốn chạy hả? Không có cửa đâu.
Nghiêm Kỷ đi lên chào mẹ mình trước, sau đó quay sang Mộc Trạch Tê, ánh mắt sâu kín: “Bạn Mộc Trạch Tê, đi xa như vậy để tới đây một chuyến, sao lại đi nhanh như vậy? Nhất định phải chơi lâu một chút, lúc còn nhỏ không phải đều là như vậy sao?”
Nghiêm Kỷ nhớ tới Mộc Trạch Tê khi còn nhỏ, tuy rằng mới bé xíu nhưng đã biết công danh lợi lộc, cũng biết phải nịnh bợ anh. Người lại đẹp như búp bê nước ngoài vậy, một đôi mắt giống đôi mắt của hồ ly lấp la lấp lánh, cả người toả ra mùi sữa hạnh nhân.
Dù lá gan nhỏ nhất nhưng trái tim lại khoan dung nhất, mặc dù bị Nghiêm Kỷ doạ sợ tới mức co rụt vào như chim cút, nhưng cô cũng không dám tố cáo khóc lóc kể lại càng không dám phản kháng. Lần sau lại vẫn tới tìm anh.
Khi đó mỗi năm Nghiêm Kỷ đều chờ mong Mộc Trạch Tê tới, bởi vì có đôi khi lời nói của cô rất có thú vị, mà dọa cô cũng thú vị không kém
Mỗi lần bà nội vừa hỏi bé Mộc Trạch Tê: “Bé Tê à, chơi với anh Nghiêm vui không cháu?”
Anh chỉ cần hơi liếc qua cô một cái, cô lập tức rất biết điều mà gật đầu nhỏ thật mạnh: “Có! có! có ạ!”
Theo tư thế gật đầu của cô, mái tóc không còn gọn gàng nữa, rối tung còn rung rung lên.
Đó là vì sau khi bị Nghiêm Kỷ dọa sợ tới mức hoảng sợ té ngã mà bung ra, vẫn là Nghiêm Kỷ vì muốn giấu diếm mà tuỳ tiện buộc lại cho cô.
Bà nội cười ha ha, xoa mái tóc nhỏ rối tung của cô: “Vậy thì lần sau bé Tê hãy cứ tới đây hỏi thăm bà nội rồi tìm anh Nghiêm chơi nữa nhé!”
Tiểu Mộc Trạch Tê lúc này không muốn gật đầu nữa rồi, đôi mắt trong veo như nước ngân ngấn nước mắt, không muốn rồi lại không thể không muốn mà nhẹ giọng đáp lại: “Vâng ạ.”
Nghiêm Kỷ lại chờ mong lần sau gặp mặt dọa Mộc Trạch Tê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.