Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
Chương 39:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
13/01/2023
Hai tay Nghiêm Kỷ, một tay vừa vuốt ve đùa bỡn bầu ngực, một tay trơn tru luồn qua váy, vén quần lót cô lên. Cách lớp quần lót mỏng manh, ngón tay thon dài không ngừng cọ xát, kéo khe nhỏ hẹp ướt át kia ra.
Cơ thể mềm nhũn của Mộc Trạch Tê không ngừng run rẩy. Cô ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay Nghiêm Kỷ: “Đừng, đừng mà.”
Nghiêm Kỷ không để ý, vẫn không ngừng động tác.
Mộc Trạch Tê say rượu, cả người vốn tê dại mềm nhũn, bây giờ lại bị Nghiêm Kỷ âu yếm gợi tình như vậy, anh lướt đến đâu là cô cảm thấy tê dại đến đấy. Cô khẽ rên, bụng dưới đột nhiên nóng lên, chỉ trong chốc lát mà quần lót đã ướt nhẹp.
Nghiêm Kỷ tóm cái ghế gần đó, ném Mộc Trạch Tê ngồi lên ghế rồi tách hai chân cô ra. Dâm thủy trong suốt thấm vào quần lót, có thể thấy mơ hồ hình dạng của hoa huyệt.
Nghiêm Kỷ muốn tự tay cởi quần lót nhưng lại bị Mộc Trạch Tê giữ lại, cô lắc đầu từ chối, cơ thể rụt vào lưng ghế dựa.
“Buông tay, không được cử động.”
Mộc Trạch Tê vốn luôn sợ hãi Nghiêm Kỷ, từ trong tiềm thức, cô đã e ngại anh, bây giờ cô càng không đủ dũng khí để từ chối, mà cũng chẳng dám động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn Nghiêm Kỷ tụt quần lót của mình xuống.
Sau khi quần lót được cởi, huyệt nhỏ mềm mịn non nớt lộ ra. Hình dạng xinh xẻo trơn nhẵn, cánh hoa căng tràn nở rộ, khe nhỏ ở phía dưới càng mịn màng hơn nữa.
Đây là lúc Nghiêm Kỷ thật sự nhìn kĩ huyệt nhỏ của Mộc Trạch Tê. Cơ thể Mộc Trạch Tê mềm mại trắng trẻo, khe nhỏ chật hẹp kia cũng non mềm căng mọng, chẳng khác nào đóa hoa e ấp trong nụ đợi ngày nở bừng.
Nghiêm Kỷ bất giác liếm môi, muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa.
Anh để đôi chân trắng trẻo của Mộc Trạch Tê vắt lên hai tay vịn của ghế, khiến cơ thể cô phơi bày trước mắt anh. Dưới ánh đèn sáng trưng, dáng vẻ cắn môi khóc nức nở của cô được ánh sáng bao phủ, da thịt trơn láng như được phủ một tầng sương trắng.
Nghiêm Kỷ thầm than trong lòng, cuối cùng mình có thể ăn miếng bánh trắng mịn này rồi.
Ngón tay thon dài vươn ra, sờ mó khe hẹp căng mịn mềm mại của Mộc Trạch Tê. Kế tiếp, anh duỗi ngón tay đẩy nụ hoa, đóa hoa nhỏ xinh tuyệt đẹp cứ thế nở rộ ngay trước mắt anh.
Cánh hoa mềm mại đã sớm ướt đẫm vì vừa bị trêu chọc trước đó; huyệt nhỏ chảy dâm thủy, giống như mật hoa thơm ngát ngọt ngào thấm ra từ phần nhụy.
Đẹp thật đấy, lại còn ngọt nữa.
Dưới ánh mắt nóng rực của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cô ngượng ngùng vươn tay che lại huyệt nhỏ của mình. Đang xem cảnh đẹp lại bị bàn tay trắng như ngọc ngăn cản, Nghiêm Kỷ hơi cau mày nhìn Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê nước mắt lưng tròng rúc vào ghế sofa, hai chân bị ép tách ra vắt lên hai bên tay vịn, kiên quyết che chở chút “riêng tư” cuối cùng trên cơ thể mình.
Nghiêm Kỷ đột nhiên nhớ lại, Mộc Trạch Tê giống như hồi nhỏ, dù bị ức hiếp chỉ dám rơi nước mắt chứ không dám kêu khóc. Ví như bây giờ, rõ ràng cô không muốn nhưng cùng lắm chỉ dám đưa tay che lại nơi riêng tư nhất trên người mình.
Trông cô tội nghiệp như vậy, Nghiêm Kỷ càng nảy sinh ý muốn chà đạp cô, anh thích làm cho Mộc Trạch Tê khóc.
Nghiêm Kỷ biết mình vốn là trai hư.
Anh dọa cô: “Không chỉ muốn ngắm mà còn muốn sờ, muốn liếm, muốn cắm vào. Buông tay ra.”
Nghiêm Kỷ bế Mộc Trạch Tê lên chiếc giường mềm mại, để cô ngồi lên côn thịt của anh, để cô tự cọ xát. Cánh hoa non mềm dán vào côn thịt cứng ngắc, cộng với sự va chạm ướt át, cọ khiến âm đế nhạy cảm trở nên tê dại ngứa ngáy.
Nghiêm Kỷ vuốt ve đùa bỡn hai bầu ngực của cô, để cô tự mình chuyển động.
Mộc Trạch Tê chỉ cố gắng một chút đã mềm cả người, cơ thể cô run rẩy: “Không...”
“Đợi tôi động là côn thịt sẽ đâm thẳng vào huyệt nhỏ của cậu đấy.”
Mộc Trạch Tê đành phải nghe lời, đong đưa eo mông, chủ động cọ xát côn thịt dưới thân mình. Côn thịt nóng hổi cứng rắn sắp sửa hòa tan đóa hoa mềm mịn, cánh hoa non nớt có thể cảm nhận rõ gân xanh đang nổi dày đặc trên thân dương vật kia.
Hai bộ phận cọ xát nhau, khoái cảm lập tức như điện xẹt qua cơ thể hai người. Nghiêm Kỷ ngửa đầu thở hổn hển, cổ họng không ngừng phát ra hơi thở thỏa mãn. Mộc Trạch Tê lại không ngừng run rẩy, khẽ ngâm nga.
Cơ thể mềm nhũn của Mộc Trạch Tê không ngừng run rẩy. Cô ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay Nghiêm Kỷ: “Đừng, đừng mà.”
Nghiêm Kỷ không để ý, vẫn không ngừng động tác.
Mộc Trạch Tê say rượu, cả người vốn tê dại mềm nhũn, bây giờ lại bị Nghiêm Kỷ âu yếm gợi tình như vậy, anh lướt đến đâu là cô cảm thấy tê dại đến đấy. Cô khẽ rên, bụng dưới đột nhiên nóng lên, chỉ trong chốc lát mà quần lót đã ướt nhẹp.
Nghiêm Kỷ tóm cái ghế gần đó, ném Mộc Trạch Tê ngồi lên ghế rồi tách hai chân cô ra. Dâm thủy trong suốt thấm vào quần lót, có thể thấy mơ hồ hình dạng của hoa huyệt.
Nghiêm Kỷ muốn tự tay cởi quần lót nhưng lại bị Mộc Trạch Tê giữ lại, cô lắc đầu từ chối, cơ thể rụt vào lưng ghế dựa.
“Buông tay, không được cử động.”
Mộc Trạch Tê vốn luôn sợ hãi Nghiêm Kỷ, từ trong tiềm thức, cô đã e ngại anh, bây giờ cô càng không đủ dũng khí để từ chối, mà cũng chẳng dám động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn Nghiêm Kỷ tụt quần lót của mình xuống.
Sau khi quần lót được cởi, huyệt nhỏ mềm mịn non nớt lộ ra. Hình dạng xinh xẻo trơn nhẵn, cánh hoa căng tràn nở rộ, khe nhỏ ở phía dưới càng mịn màng hơn nữa.
Đây là lúc Nghiêm Kỷ thật sự nhìn kĩ huyệt nhỏ của Mộc Trạch Tê. Cơ thể Mộc Trạch Tê mềm mại trắng trẻo, khe nhỏ chật hẹp kia cũng non mềm căng mọng, chẳng khác nào đóa hoa e ấp trong nụ đợi ngày nở bừng.
Nghiêm Kỷ bất giác liếm môi, muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa.
Anh để đôi chân trắng trẻo của Mộc Trạch Tê vắt lên hai tay vịn của ghế, khiến cơ thể cô phơi bày trước mắt anh. Dưới ánh đèn sáng trưng, dáng vẻ cắn môi khóc nức nở của cô được ánh sáng bao phủ, da thịt trơn láng như được phủ một tầng sương trắng.
Nghiêm Kỷ thầm than trong lòng, cuối cùng mình có thể ăn miếng bánh trắng mịn này rồi.
Ngón tay thon dài vươn ra, sờ mó khe hẹp căng mịn mềm mại của Mộc Trạch Tê. Kế tiếp, anh duỗi ngón tay đẩy nụ hoa, đóa hoa nhỏ xinh tuyệt đẹp cứ thế nở rộ ngay trước mắt anh.
Cánh hoa mềm mại đã sớm ướt đẫm vì vừa bị trêu chọc trước đó; huyệt nhỏ chảy dâm thủy, giống như mật hoa thơm ngát ngọt ngào thấm ra từ phần nhụy.
Đẹp thật đấy, lại còn ngọt nữa.
Dưới ánh mắt nóng rực của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cô ngượng ngùng vươn tay che lại huyệt nhỏ của mình. Đang xem cảnh đẹp lại bị bàn tay trắng như ngọc ngăn cản, Nghiêm Kỷ hơi cau mày nhìn Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê nước mắt lưng tròng rúc vào ghế sofa, hai chân bị ép tách ra vắt lên hai bên tay vịn, kiên quyết che chở chút “riêng tư” cuối cùng trên cơ thể mình.
Nghiêm Kỷ đột nhiên nhớ lại, Mộc Trạch Tê giống như hồi nhỏ, dù bị ức hiếp chỉ dám rơi nước mắt chứ không dám kêu khóc. Ví như bây giờ, rõ ràng cô không muốn nhưng cùng lắm chỉ dám đưa tay che lại nơi riêng tư nhất trên người mình.
Trông cô tội nghiệp như vậy, Nghiêm Kỷ càng nảy sinh ý muốn chà đạp cô, anh thích làm cho Mộc Trạch Tê khóc.
Nghiêm Kỷ biết mình vốn là trai hư.
Anh dọa cô: “Không chỉ muốn ngắm mà còn muốn sờ, muốn liếm, muốn cắm vào. Buông tay ra.”
Nghiêm Kỷ bế Mộc Trạch Tê lên chiếc giường mềm mại, để cô ngồi lên côn thịt của anh, để cô tự cọ xát. Cánh hoa non mềm dán vào côn thịt cứng ngắc, cộng với sự va chạm ướt át, cọ khiến âm đế nhạy cảm trở nên tê dại ngứa ngáy.
Nghiêm Kỷ vuốt ve đùa bỡn hai bầu ngực của cô, để cô tự mình chuyển động.
Mộc Trạch Tê chỉ cố gắng một chút đã mềm cả người, cơ thể cô run rẩy: “Không...”
“Đợi tôi động là côn thịt sẽ đâm thẳng vào huyệt nhỏ của cậu đấy.”
Mộc Trạch Tê đành phải nghe lời, đong đưa eo mông, chủ động cọ xát côn thịt dưới thân mình. Côn thịt nóng hổi cứng rắn sắp sửa hòa tan đóa hoa mềm mịn, cánh hoa non nớt có thể cảm nhận rõ gân xanh đang nổi dày đặc trên thân dương vật kia.
Hai bộ phận cọ xát nhau, khoái cảm lập tức như điện xẹt qua cơ thể hai người. Nghiêm Kỷ ngửa đầu thở hổn hển, cổ họng không ngừng phát ra hơi thở thỏa mãn. Mộc Trạch Tê lại không ngừng run rẩy, khẽ ngâm nga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.