Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
Chương 46:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
13/01/2023
“Ừ.” Mộc Trạch Tê không muốn ở lại đây, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng bụng cô thực sự đói đến mức không chịu nổi. Đêm qua, sau khi làm được một nửa thì bụng của cô đã trống huơ trống hoác rồi, thứ duy nhất cô nuốt xuống dạ dày là nước bọt của Nghiêm Kỷ trong lúc môi lưỡi hai người giao nhau…
Hầy… Mộc Trạch Tê nắm chặt áo ngủ lụa trắng trên người mà vân vê, càng ở lại lâu, Mộc Trach Tê càng thấy gian nan.
Mộc Trạch Tê nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ, giật mình nhảy dựng lên: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Hôm nay phải đi học.” Nhưng vì hai chân đã quá tê mỏi không còn sức nên lại yếu ớt ngã xuống.
Do hai người say rượu làm loạn, mãi đến tận lúc này Mộc Trạch Tê mới nhớ ra hôm qua thứ năm.
Nghiêm Kỷ ôm cô, đưa điện thoại ra trước mặt, bật lên cho cô xem: “Trường học đã gửi thông báo tới, nói rằng nay học sinh được nghỉ khẩn cấp để nhà trường kiểm tra lại hệ thống an ninh. Chủ nhật học bù.”
Mộc Trạch Tê nhận lấy điện thoại, bất chợt nhớ ra đêm nào mình cũng sẽ gọi điện cho La Nam Nam. Cô cuống quít mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn tối qua La Nam Nam gửi tới, kèm theo ám hiệu đặc biệt của hai người, nói rằng cô ấy đã chuyển viện chữa trị dựa theo cái cốt truyện chó má kia, lần sau liên lạc.
Cốt truyện sao…
Mộc Trạch Tê vẫn còn lo sợ bất an, cô cả đêm không về, làm sao giải thích với mẹ đây. Sau đó cô lại đọc được tin nhắn mẹ gửi tới, em trai của Mộc Trach Tê đột nhiên sốt cao, nên bà ấy phải ở lại chăm sóc em trai, dặn Mộc Trạch Tê nhớ khóa kín cửa và cửa sổ rồi đi ngủ trước, không cần đợi bà ấy.
Đây là ý trời hả…
Thế nên đêm qua không một ai biết Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ đã ngủ chung với nhau, mọi mối liên quan với Mộc Trạch Tê đều bị gián đoạn như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, như thể mọi thứ tự động nhường đường, khiến chuyện này trở nên lặng yên không một tiếng động.
Mộc Trạch Tê đờ ra, cảm giác sợ hãi khi biết không thể đảo ngược cốt truyện dần bao trùm lấy cô.
Mộc Trạch Tê hít sâu vài lần, tự an ủi mình rằng như vậy cũng tốt. Không cần sợ sẽ làm đảo lộn cốt truyện hay gì đó.
“Nghiêm Kỷ… cậu đã hứa sẽ không kể chuyện này cho người khác, đúng không?”
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê rất giỏi trong việc đè nén và tiêu diệt cảm xúc trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Mộc Trạch Tê giây trước còn tỏ ra hoảng sợ, giây sau đã có thể làm như không có gì thì Nghiêm Kỷ vẫn rất đỗi ngạc nhiên cũng như khó hiểu: “Chuyện liên quan tới thanh danh trong sạch của cậu, đương nhiên tôi sẽ không đi nói lung tung rồi.”
Nghiêm Kỷ nhớ lại lúc kiểm tra điện thoại di động của Mộc Trạch Tê, anh phát hiện hầu như đêm nào cô và La Nam Nam cũng nói chuyện điện thoại với nhau hơn một tiếng, hơn nữa lịch sử trò chuyện trong phần mềm trò chuyện đã bị xóa bớt, còn dùng cả ám hiệu riêng nữa, thật sự rất bí ẩn.
Nghiêm Kỷ đã xác định được sự thay đổi gần đây của Mộc Trạch Tê có liên quan đến La Nam Nam. Nghiêm Kỷ cẩn thận nhớ lại từng chi tiết về La Nam Nam, ấn tượng của anh với cô ấy chỉ dừng lại ở một cô gái học tập khắc khổ đến tự hại mình, nhưng bây giờ xem ra cô ấy không chỉ đơn giản như vậy.
Nghiêm Kỷ không biết nhiều về La Nam Nam, lại sợ cô ấy sẽ nói gì đó với Mộc Trạch Tê. Đôi mắt hoa đào hẹp dài cong cong, tung đòn phủ đầu: “Tôi sẽ không nói, thế em có định nói cho ai khác biết không?”
Nghiêm Kỷ vén chiếc áo khoác lụa của mình lên để lộ dấu răng đỏ tươi ở trên cổ, nói bằng giọng chế giễu: “Hay là thanh danh của tôi không đáng giá tiền? Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của tôi đó.”
Mộc Trạch Tê nghẹn họng, không nói nên lời, mắt mở to nhìn nhìn dấu răng kia, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, người đầu tiên Mộc Trạch Tê nhớ tới quả thực là La Nam Nam. Cô không dám, cũng sẽ không bao giờ nói cho Vạn Dung biết, bởi cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được mẹ sẽ lợi dụng chuyện này mà nổi giận, uy hiếp Nghiêm Kỷ, bắt anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm và cưới mình.
Dựa theo quy luật của tiểu thuyết, gia đình nữ phụ sẽ không thành công, hơn nữa rất có thể sẽ tiêu đời.
Nam Nam là chỗ dựa duy nhất của mình, cho dù là khóc lóc kể lể hay tìm kiếm sự an ủi thì cô vẫn muốn thảo luận với Nam Nam xem rốt cuộc bây giờ nên làm thế nào. Nhưng mình đã hứa với Nghiêm Kỷ rằng chuyện này chỉ có hai người biết, nên nếu mình nói cho người thứ ba nghe thì đúng là không phúc hậu cho lắm.
Hầy… Mộc Trạch Tê nắm chặt áo ngủ lụa trắng trên người mà vân vê, càng ở lại lâu, Mộc Trach Tê càng thấy gian nan.
Mộc Trạch Tê nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ, giật mình nhảy dựng lên: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Hôm nay phải đi học.” Nhưng vì hai chân đã quá tê mỏi không còn sức nên lại yếu ớt ngã xuống.
Do hai người say rượu làm loạn, mãi đến tận lúc này Mộc Trạch Tê mới nhớ ra hôm qua thứ năm.
Nghiêm Kỷ ôm cô, đưa điện thoại ra trước mặt, bật lên cho cô xem: “Trường học đã gửi thông báo tới, nói rằng nay học sinh được nghỉ khẩn cấp để nhà trường kiểm tra lại hệ thống an ninh. Chủ nhật học bù.”
Mộc Trạch Tê nhận lấy điện thoại, bất chợt nhớ ra đêm nào mình cũng sẽ gọi điện cho La Nam Nam. Cô cuống quít mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn tối qua La Nam Nam gửi tới, kèm theo ám hiệu đặc biệt của hai người, nói rằng cô ấy đã chuyển viện chữa trị dựa theo cái cốt truyện chó má kia, lần sau liên lạc.
Cốt truyện sao…
Mộc Trạch Tê vẫn còn lo sợ bất an, cô cả đêm không về, làm sao giải thích với mẹ đây. Sau đó cô lại đọc được tin nhắn mẹ gửi tới, em trai của Mộc Trach Tê đột nhiên sốt cao, nên bà ấy phải ở lại chăm sóc em trai, dặn Mộc Trạch Tê nhớ khóa kín cửa và cửa sổ rồi đi ngủ trước, không cần đợi bà ấy.
Đây là ý trời hả…
Thế nên đêm qua không một ai biết Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ đã ngủ chung với nhau, mọi mối liên quan với Mộc Trạch Tê đều bị gián đoạn như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, như thể mọi thứ tự động nhường đường, khiến chuyện này trở nên lặng yên không một tiếng động.
Mộc Trạch Tê đờ ra, cảm giác sợ hãi khi biết không thể đảo ngược cốt truyện dần bao trùm lấy cô.
Mộc Trạch Tê hít sâu vài lần, tự an ủi mình rằng như vậy cũng tốt. Không cần sợ sẽ làm đảo lộn cốt truyện hay gì đó.
“Nghiêm Kỷ… cậu đã hứa sẽ không kể chuyện này cho người khác, đúng không?”
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê rất giỏi trong việc đè nén và tiêu diệt cảm xúc trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Mộc Trạch Tê giây trước còn tỏ ra hoảng sợ, giây sau đã có thể làm như không có gì thì Nghiêm Kỷ vẫn rất đỗi ngạc nhiên cũng như khó hiểu: “Chuyện liên quan tới thanh danh trong sạch của cậu, đương nhiên tôi sẽ không đi nói lung tung rồi.”
Nghiêm Kỷ nhớ lại lúc kiểm tra điện thoại di động của Mộc Trạch Tê, anh phát hiện hầu như đêm nào cô và La Nam Nam cũng nói chuyện điện thoại với nhau hơn một tiếng, hơn nữa lịch sử trò chuyện trong phần mềm trò chuyện đã bị xóa bớt, còn dùng cả ám hiệu riêng nữa, thật sự rất bí ẩn.
Nghiêm Kỷ đã xác định được sự thay đổi gần đây của Mộc Trạch Tê có liên quan đến La Nam Nam. Nghiêm Kỷ cẩn thận nhớ lại từng chi tiết về La Nam Nam, ấn tượng của anh với cô ấy chỉ dừng lại ở một cô gái học tập khắc khổ đến tự hại mình, nhưng bây giờ xem ra cô ấy không chỉ đơn giản như vậy.
Nghiêm Kỷ không biết nhiều về La Nam Nam, lại sợ cô ấy sẽ nói gì đó với Mộc Trạch Tê. Đôi mắt hoa đào hẹp dài cong cong, tung đòn phủ đầu: “Tôi sẽ không nói, thế em có định nói cho ai khác biết không?”
Nghiêm Kỷ vén chiếc áo khoác lụa của mình lên để lộ dấu răng đỏ tươi ở trên cổ, nói bằng giọng chế giễu: “Hay là thanh danh của tôi không đáng giá tiền? Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của tôi đó.”
Mộc Trạch Tê nghẹn họng, không nói nên lời, mắt mở to nhìn nhìn dấu răng kia, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, người đầu tiên Mộc Trạch Tê nhớ tới quả thực là La Nam Nam. Cô không dám, cũng sẽ không bao giờ nói cho Vạn Dung biết, bởi cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được mẹ sẽ lợi dụng chuyện này mà nổi giận, uy hiếp Nghiêm Kỷ, bắt anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm và cưới mình.
Dựa theo quy luật của tiểu thuyết, gia đình nữ phụ sẽ không thành công, hơn nữa rất có thể sẽ tiêu đời.
Nam Nam là chỗ dựa duy nhất của mình, cho dù là khóc lóc kể lể hay tìm kiếm sự an ủi thì cô vẫn muốn thảo luận với Nam Nam xem rốt cuộc bây giờ nên làm thế nào. Nhưng mình đã hứa với Nghiêm Kỷ rằng chuyện này chỉ có hai người biết, nên nếu mình nói cho người thứ ba nghe thì đúng là không phúc hậu cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.