Chương 143
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
21/05/2024
Tuyết đọng bên bờ sông bởi vì nước sông lưu động mà đã hòa tan hoàn toàn, tuyết đọng trong núi rừng lại biến thành những đống tuyết cứng bởi vì bóng râm mà cây cối tạo thành, khi dẫm lên tạo ra âm thanh ‘xoạt xoạt’ liên tục.
Kỳ lân đi lại bên bờ sông, Sơ Niệm thích nghe tiếng vang, rắn lớn thuận tiện ôm Sơ Niệm đi dưới tán cây rừng bên cạnh.
Tiếng gào thét của người lạ càng ngày càng gần, không chỉ mình rắn lớn căng thẳng, hai con kỳ lân cũng dừng lại, bảo vệ con kỳ lân nhỏ ở giữa, chậm rãi tới gần Sơ Niệm.
Vài giây sau, có một con lợn rừng xông ra từ trong cánh rừng, vèo phát từ bờ sông nhảy thẳng vào giữa lòng sông.
Nhìn qua có vẻ lợn rừng còn biết bơi, nhưng ở dưới nước sao có thể trốn nhanh bằng ở trên mặt đất được.
Một tảng đá có buộc dây thừng bay thẳng về phía nó.
Khoảng cách không đủ, không đập trúng lợn rừng, ngược lại suýt chút nữa thì ném trúng kỳ lân.
Tuy trên người của hai con kỳ lân trưởng thành còn đang mang đồ, nhưng cả người đã tiến vào trạng thái phòng bị, sẵn sàng phát động tấn công.
Sơ Niệm vội vàng nói: “Cửu Di, chàng nhanh thả ta xuống.”
Sau khi rắn lớn thả cô xuống, Sơ Niệm chạy đến bên cạnh kỳ lân trấn an chúng.
Lúc xoay người, cô thấy Cửu Di dùng tay bắt được một tảng đá ném về phía bọn họ.
Mục tiêu của mấy viên đá đã không còn là con lợn rừng đã càng ngày chạy càng xa kia nữa, mà là bọn họ!
Nếu không phải rắn lớn kéo sợi dây buộc tảng đá lại, chỉ sợ đã ném trúng đầu rồi.
Lúc này, người ném tảng đá từ hướng kia cũng đi ra.
Sơ Niệm ngỡ ngàng, kinh ngạc nhận ra đó vậy mà lại là người từng gặp qua một lần trước kia.
Lần gặp mặt trước đó, người đàn ông này đã một mình trà trộn và bên trong phiên chợ của bộ lạc núi Xà Thần và bị bắt lại.
Sơ Niệm ấn tượng nhất chính là ánh mắt đen láy sắc bén như mắt ưng của hắn, nhìn qua vô cùng hung ác.
Bây giờ gặp lại, người đàn ông đó không còn lẻ loi một mình nữa, theo sau là năm sau đại hán cùng có thân hình cường tráng như hắn.
Có lẽ âm thanh ô ô a a vừa nãy chính là tiếng vọng lại lúc bọn họ đuổi theo con mồi.
Hắn mang theo mấy gã đàn ông phía sau hùng hổ xông đến, bầu không khí vô cùng căng thẳng, giống như chỉ chớp mắt cái là sẽ khai chiến luôn vậy.
Ngay khi hai đội ngũ tiếp xúc, mấy gã kia đều chạy vượt qua người bọn họ, dọc theo con sông mà đuổi theo con lợn rừng ban nãy.
Gã đàn ông ngừng lại, đứng cách rắn lớn và Sơ Niệm một đoạn xa xa nhìn lại, khóe miệng nhếch lên cười nói: “Thần nữ của bộ lạc núi Xà Thần, có vẻ ngươi đang rất căng thẳng, là sợ chúng ta nhiều người, bắt nạt người đàn ông của ngươi sao?”
Thái độ này dường như là đã coi bọn họ thành người của bộ lạc núi Xà Thần.
Sơ Niệm nhìn bộ dáng kiêu căng của hắn, không nhịn được mà bật cười: “Ta sợ hắn tức giận sẽ bắt nạt các ngươi thôi.”
Mặc dù cô chỉ đang nói sự thật, nhưng người khác nghe được lại chắc chắn cảm thấy đây chính là khiêu khích trắng trợn.
Bảy tên đô con đánh không lại một người, bình thường mà nói cho dù là người từng được huấn luyện qua cũng không có khả năng này, tại một xã hội nguyên thủy mà không có bất kỳ sự đào tạo kỹ thuật nào, thì lại càng không có khả năng.
Tên đàn ông kia nghĩ rằng bản thân có ưu thế tự nhiên.
“Ta tên là Lang Đồ, tiểu A Đạt của Ngự Thú tộc.” Hắn không có chút quan tâm nào đến loại khiêu khích này, thậm chí còn cười bước lại gần, hoàn toàn không thèm nhìn rắn lớn đang lù lù chắn giữa hai người.
Lúc hắn sắp đi qua rắn lớn đã bị rắn lớn ngăn lại bằng một dây mây.
Dây mây buộc tảng đá trong nháy mắt đã bò lên hai chân hắn, mặc dù hắn phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị ngã lộn nhào hai vòng rồi đập mông xuống mặt đất.
“Tảng đá chỉ dùng để đập đầu con mồi, không phải để nhắm vào người khác.” Rắn lớn lạnh lùng nói xong câu này rồi đi đến bên cạnh Sơ Niệm, một lần nữa ôm cô vào trong lòng tiếp tục di chuyển.
Rất rõ ràng là rắn lớn đang cực kỳ tức giận.
Vì tảng đá gã ném ra đã suýt chút nữa thì trúng vào cô.
Hắn cũng dùng hành động thực tế để chứng minh một đều, vừa nãy Sơ Niệm nói sợ rắn lớn bắt nạt bọn họ không phải là chuyện đùa.
Lúc Lang Đồ ngã xuống đất, khóe miệng đều bị phá rách da, hắn sờ sờ miệng mình, nhìn thấy vết máu rồi lại nhìn về cặp bạn đời kia, đột nhiên bật cười.
Lúc mấy tên khác quay trở lại, ủ rũ nói: “Tiểu A Đạt, chúng ta không đuổi kịp con lợn rừng kia.”
“Không sao, cho dù không đuổi kịp, hôm nay chúng ta cũng không phải tay không mà về.” Lang Đồ nói đầy thâm ý.
Mấy người kia vẻ mặt mờ mịt, dường như không hiểu nổi Tiểu A Đạt của bọn họ nói ‘không về tay không’ đến cùng là nói cái gì.
Ngự thú tộc vô cùng am hiểu đuổi bắt săn bắn, không bắt được một con lợn cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Không ai còn tiếp tục truy hỏi điều mà Tiểu A Đạt muốn nói là cái gì nữa.
Một đường chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng mấy người Sơ Niệm cũng đến được bộ lạc núi Xà Thần trước khi trời tối.
Trong bộ lạc đã đốt lửa trại, mặc dù đám người Sơ Niệm không ở nhà, nhưng bên ngoài khu vườn của bọn họ cũng được đốt một đống lửa.
Người đầu tiên phát hiện bọn họ đến chính là Mộc Vân, cô bé vui vẻ chào đón họ: “Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta nhớ ngươi lắm á.”
Có lẽ bởi vì mùa đông, cả gương mặt của Mộc Vân bị đông lạnh đến đỏ rực hết lên, nhất là chóp mũi, gần như thành đỏ tím luôn rồi.
Sơ Niệm nhìn một đứa bé bị lạnh đến mức này, đau lòng hỏi han: “Sao lại mặc ít thế này, da thú lần trước cho em đâu rồi?”
“Đang để ở nhà đó.” Mộc Vân cười hì hì: “Đó chính là bảo bối, phải cất giữ lại.”
“Cho em chính là để em may quần áo mặc, cất giữ để làm gì?” Sơ Niệm nói: “Nếu em bị lạnh ốm thì phải làm sao đây?”
Nhắc đến đây, nụ cười trên mặt Mộc Vân càng rực rỡ, hai tay ôm bụng, cúi người nói: “Ta đã nhờ Minh Nguyệt tỷ tỷ làm một bộ quần áo cho ta. Phần da thú còn lại phải để lại cho con của ta.”
Ở trong bộ lạc, da thú tồn tại giống như vật báu gia truyền.
Nhưng Sơ Niệm nhìn cô bé năm nay mới mười bốn, cho dù là mặc mấy lớp quần áo từ lá cỏ, nhìn cô bé vẫn gầy teo bé xíu, vậy mà đã nghĩ đến con cái rồi.
Nhưng tình huống này ở nơi đây chính là một việc rất chi là bình thường.
Mười ba tuổi là có thể chọn người đàn ông của chính mình, nhanh chóng sinh con, đến ba bốn mươi tuổi là có thể về với đất mẹ.
Một cuộc sống ngắn ngủi mà yếu ớt.
Cô không có cách nào thay đổi những điều này, chỉ có thể dịu dàng sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Cho dù là có em bé, cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, chính mình chịu khổ, em bé cũng sẽ phải chịu khổ theo em.”
Đối với lời nói của Sơ Niệm, cô bé luôn luôn tôn sùng làm chân lý sống.
Cô nghiêm trang gật đầu: “Mỗi ngày Hà Nguyên đều sẽ đến bờ sông bắt cá cho ta, mặc dù phần lớn thời gian đều là không bắt được, ha ha ha.”
Cô bé chỉ ở lại một lát rồi về, Sơ Niệm xoay người thì nhìn thấy rắn lớn đã dỡ phần lớn đồ đạc xuống, cô cũng quay người vào nhà bắt đầu dọn dẹp giường.
Mùa đông trời tối rất nhanh, đêm nay cũng chỉ có thể dọn dẹp giường để ngủ trước, ngày mai mới lo tiếp các việc khác được.
Nghĩ đến con rắn nào đó sợ lạnh, Sơ Niệm trải hẳn bốn tấm da thú, cảm giác như giẫm lên kẹo bông gòn vậy, êm ái mềm mại cực kỳ.
Chăn bông để đắp cũng là Sơ Niệm dùng nhung lông vịt làm ra, lấy hai tấm da thú may lại, so với chăn lông ở hiện đại nặng hơn rất nhiều, nhưng lại thắng ở khoản giữ ấm.
Lần này nếu có thời gian rảnh, cô dự định đi tìm Tần Minh Nguyệt học hỏi một chút, xem có biện pháp nào cải thiện cái chăn lông này hơn được không.
Trải xong giường, Sơ Niệm xoay người thì thấy thân hình cường tráng của rắn lớn đang đứng ngay sau lưng mình, xuýt chút nữa là cô đã va đầu vào rồi.
“Cửu Di, chàng đói bụng sao?” Cô hỏi.
Di chuyển vào mùa đông chỉ có thể ăn bánh mì khô và uống nước ấm. Đặc biệt là rắn lớn, hôm nay còn bế cô chạy cả một ngày đường, khẳng định là vừa mệt vừa đói.
Rắn lớn gật đầu.
“Đã bảo không cần bế ta rồi, đói bụng rồi ha.” Sơ Niệm bật cười đi đến phòng bếp.
Mọi thứ trong phòng bếp đều được để trong những cái niêu đất có nắp đậy, mặt trên của chúng cũng được che lại để tránh cho tro bụi rơi xuống.
Làm như vậy thì khi bỏ lớp che ra, niêu đất vẫn rất sạch sẽ, mở nắp là có thể dùng được luôn.
“Muốn ăn cái gì nào?” Sơ Niệm quay đầu lại hỏi.
Rắn lớn dựa người lên khung cửa, tầm mắt hoàn toàn dính chặt lên người cô: “Gì cũng được.”
“Gì cũng được, vậy thì ăn rau xanh thịt nạc đi.” Sơ Niệm chỉ vào sân nhỏ đã bị tuyết phủ kín: “Chàng đến chỗ đó dọn sạch tuyết đi, ta có gieo một lượt hạt giống rau cải đông ở đây.”
Lần trước cô chỉ có một ít hạt giống, cũng chỉ trồng được một mảnh nhỏ, nhưng mà cải đông sẽ tự mình sinh trưởng thêm, hiện tại chắc hẳn cũng có không ít.
Nhưng rất nhanh Sơ Niệm đã phát hiện vấn đề mới, nhiệt độ mùa đông cực kỳ thấp, nước trong vại đều đã đông thành khối băng cứng không nói, còn không có cách nào để tiếp tục đựng thêm nước vào nữa.
Rắn lớn cũng phát hiện vấn đề này.
Sau khi mang cải đông đã rửa sạch về, lại cầm thêm hai cái vại to còn trống nói: “Chờ một chút, ta đến bờ sông mang chút nước sạch về.”
Không có nước, vậy cũng không thể nào nấu cháo được.
Sơ Niệm cắt một miếng thịt nạc trên đùi lợn thái thành từng viên lớn, phần còn lại đem ướp một hồi rồi để vào lò nướng để làm thành thịt nướng.
Lúc làm xong mấy thứ này thì nghe thấy tiếng cười nói từ bên ngoài truyền đến, chỉ một lúc sau đã nhìn thấy hai người phụ nữ đứng ở cổng sân nhỏ.
Một người trong đó nói to: “Niệm Niệm, là cô đã trở lại rồi sao?”
Sơ Niệm lau sạch tay, cười trả lời: “Là tôi.”
Mở cổng sân nhỏ ra, hai người tiến vào cảm thán: “Mặc dù kỹ thuật đều giống nhau, nhưng tôi vẫn cảm thấy chỗ này của Niệm Niệm vẫn ấm áp hơn hẳn.”
Trên người bọn họ đều mặc da thú cực dày, nhưng vẫn lạnh đến không nhịn được mà run bần bật.
Sơ Niệm đến phòng bếp lấy một ít than củi cô tự tạo ra, lại cầm một cái nồi đất đựng than nóng ra.
Than củi tự mình chế tác thủ công dù sao cũng chỉ là dựa theo phương pháp được đồn thổi, lúc đốt vẫn có chứa khói ẩm, nhưng những tia lửa nhỏ màu xanh lam lại khiến ánh mắt của Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt lập tức lóe sáng.
“Đây là than ư?” Giang Nhu hỏi giọng ngập ngừng.
Tần Minh Nguyệt mới chỉ dùng qua hệ thống sưởi hơi, đối với thứ gọi là ‘than’ cũng chỉ mới nghe qua, cô kinh ngạc nói: “Khói rất ít nha. Chị không biết là mấy ngày nay em ở trong phòng sưởi ấm, củi đều bị ẩm ướt vì dính tuyết, khói xông nhiều đến không thể mở mắt ra được. Nhưng nếu không đốt sưởi thì lại lạnh, em chỉ có thể nhắm mắt và để cửa mở cho thoáng thôi.”
Giang Nhu nói: “Mị Mị còn nhỏ không thể đốt củi, khói nhiều quá nó không chịu được.”
Sơ Niệm luyện chế rất nhiều lần mới thành công làm ra than cuối cùng cũng trở nên hữu ích, cô hào hứng nói: “Ngày mai tôi dạy mọi người cách làm than củi.”
Sau khi ba cô gái hẹn xong sang năm sẽ làm than củi, lại tán gẫu về những chủ đề mới.
Đã hai tháng rồi Sơ Niệm chưa đến đây, bộ lạc núi Xà Thần đã thay đổi rất nhiều.
Bởi vì gỗ chất lượng tốt đều dùng vào cải tạo phòng ốc, bộ lạc vốn định xây dựng hàng rào giống sân nhỏ của Sơ Niệm cuối cùng vẫn không kịp thực hiện.
Bước vào mùa đông, không chỉ có con người bị thiếu thức ăn, mà mãnh thú cũng vậy.
“Tháng trước người đàn ông của Lâm tỷ đã bị đàn sói tha đi rồi.” Tần Minh Nguyệt hoạt bát hơn Giang Nhu, kể từ khi đi theo người đàn ông tốt là Thủy Hách, cô với bất kỳ ai trong bộ lạc đều có thể nói chuyện mấy câu, đối với mấy việc trong bộ lạc cũng là hiểu rõ hơn nhiều.
Sơ Niệm kinh ngạc hỏi: “Không tìm thấy sao?”
Mấy người cầm đuốc đi tìm rồi, nhưng còn phụ nữ và trẻ nhỏ trong bộ lạc cũng cần bảo vệ, cuối cùng là không tìm được người. Lúc hắn bị sói tha đi, ruột đều lòi hẳn ra, có lẽ không cứu nổi.”
Tưởng tượng ra tình cảnh đó đã vô cùng đáng sợ, Sơ Niệm không kiềm chế được mà sợ run cả người.
Vì để giảm bớt bầu không khí này, Tần Minh Nguyệt nói sang chuyện khác: “Niệm Niệm gần đây không có việc gì thì đừng đi ra ngoài một mình, lúc Thủy Hách trở về có nói rằng, gần đây lúc bọn họ ra ngoài săn thú luôn nhìn thấy người của Ngự thú tộc. Đám người của tộc đó cực hung ác, không phải người tốt.”
Giang Nhu nghe vậy thì nói: “Điều này tôi cũng nghe Miêu Phát nói đến, hình như năm nay khu phía bắc còn chưa đến mùa đông đã có tuyết rơi, thảm cỏ nơi Ngự thú tộc sinh sống cũng bị tuyết vùi lấp, cho nên mới di dời đến phía nam của chúng ta để trú đông. Nghe nói bọn họ ở ngay bên bờ sông, nuôi rất nhiều gia súc. Lúc Miêu Phát đi săn cũng gặp phải.”
Kỳ lân đi lại bên bờ sông, Sơ Niệm thích nghe tiếng vang, rắn lớn thuận tiện ôm Sơ Niệm đi dưới tán cây rừng bên cạnh.
Tiếng gào thét của người lạ càng ngày càng gần, không chỉ mình rắn lớn căng thẳng, hai con kỳ lân cũng dừng lại, bảo vệ con kỳ lân nhỏ ở giữa, chậm rãi tới gần Sơ Niệm.
Vài giây sau, có một con lợn rừng xông ra từ trong cánh rừng, vèo phát từ bờ sông nhảy thẳng vào giữa lòng sông.
Nhìn qua có vẻ lợn rừng còn biết bơi, nhưng ở dưới nước sao có thể trốn nhanh bằng ở trên mặt đất được.
Một tảng đá có buộc dây thừng bay thẳng về phía nó.
Khoảng cách không đủ, không đập trúng lợn rừng, ngược lại suýt chút nữa thì ném trúng kỳ lân.
Tuy trên người của hai con kỳ lân trưởng thành còn đang mang đồ, nhưng cả người đã tiến vào trạng thái phòng bị, sẵn sàng phát động tấn công.
Sơ Niệm vội vàng nói: “Cửu Di, chàng nhanh thả ta xuống.”
Sau khi rắn lớn thả cô xuống, Sơ Niệm chạy đến bên cạnh kỳ lân trấn an chúng.
Lúc xoay người, cô thấy Cửu Di dùng tay bắt được một tảng đá ném về phía bọn họ.
Mục tiêu của mấy viên đá đã không còn là con lợn rừng đã càng ngày chạy càng xa kia nữa, mà là bọn họ!
Nếu không phải rắn lớn kéo sợi dây buộc tảng đá lại, chỉ sợ đã ném trúng đầu rồi.
Lúc này, người ném tảng đá từ hướng kia cũng đi ra.
Sơ Niệm ngỡ ngàng, kinh ngạc nhận ra đó vậy mà lại là người từng gặp qua một lần trước kia.
Lần gặp mặt trước đó, người đàn ông này đã một mình trà trộn và bên trong phiên chợ của bộ lạc núi Xà Thần và bị bắt lại.
Sơ Niệm ấn tượng nhất chính là ánh mắt đen láy sắc bén như mắt ưng của hắn, nhìn qua vô cùng hung ác.
Bây giờ gặp lại, người đàn ông đó không còn lẻ loi một mình nữa, theo sau là năm sau đại hán cùng có thân hình cường tráng như hắn.
Có lẽ âm thanh ô ô a a vừa nãy chính là tiếng vọng lại lúc bọn họ đuổi theo con mồi.
Hắn mang theo mấy gã đàn ông phía sau hùng hổ xông đến, bầu không khí vô cùng căng thẳng, giống như chỉ chớp mắt cái là sẽ khai chiến luôn vậy.
Ngay khi hai đội ngũ tiếp xúc, mấy gã kia đều chạy vượt qua người bọn họ, dọc theo con sông mà đuổi theo con lợn rừng ban nãy.
Gã đàn ông ngừng lại, đứng cách rắn lớn và Sơ Niệm một đoạn xa xa nhìn lại, khóe miệng nhếch lên cười nói: “Thần nữ của bộ lạc núi Xà Thần, có vẻ ngươi đang rất căng thẳng, là sợ chúng ta nhiều người, bắt nạt người đàn ông của ngươi sao?”
Thái độ này dường như là đã coi bọn họ thành người của bộ lạc núi Xà Thần.
Sơ Niệm nhìn bộ dáng kiêu căng của hắn, không nhịn được mà bật cười: “Ta sợ hắn tức giận sẽ bắt nạt các ngươi thôi.”
Mặc dù cô chỉ đang nói sự thật, nhưng người khác nghe được lại chắc chắn cảm thấy đây chính là khiêu khích trắng trợn.
Bảy tên đô con đánh không lại một người, bình thường mà nói cho dù là người từng được huấn luyện qua cũng không có khả năng này, tại một xã hội nguyên thủy mà không có bất kỳ sự đào tạo kỹ thuật nào, thì lại càng không có khả năng.
Tên đàn ông kia nghĩ rằng bản thân có ưu thế tự nhiên.
“Ta tên là Lang Đồ, tiểu A Đạt của Ngự Thú tộc.” Hắn không có chút quan tâm nào đến loại khiêu khích này, thậm chí còn cười bước lại gần, hoàn toàn không thèm nhìn rắn lớn đang lù lù chắn giữa hai người.
Lúc hắn sắp đi qua rắn lớn đã bị rắn lớn ngăn lại bằng một dây mây.
Dây mây buộc tảng đá trong nháy mắt đã bò lên hai chân hắn, mặc dù hắn phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị ngã lộn nhào hai vòng rồi đập mông xuống mặt đất.
“Tảng đá chỉ dùng để đập đầu con mồi, không phải để nhắm vào người khác.” Rắn lớn lạnh lùng nói xong câu này rồi đi đến bên cạnh Sơ Niệm, một lần nữa ôm cô vào trong lòng tiếp tục di chuyển.
Rất rõ ràng là rắn lớn đang cực kỳ tức giận.
Vì tảng đá gã ném ra đã suýt chút nữa thì trúng vào cô.
Hắn cũng dùng hành động thực tế để chứng minh một đều, vừa nãy Sơ Niệm nói sợ rắn lớn bắt nạt bọn họ không phải là chuyện đùa.
Lúc Lang Đồ ngã xuống đất, khóe miệng đều bị phá rách da, hắn sờ sờ miệng mình, nhìn thấy vết máu rồi lại nhìn về cặp bạn đời kia, đột nhiên bật cười.
Lúc mấy tên khác quay trở lại, ủ rũ nói: “Tiểu A Đạt, chúng ta không đuổi kịp con lợn rừng kia.”
“Không sao, cho dù không đuổi kịp, hôm nay chúng ta cũng không phải tay không mà về.” Lang Đồ nói đầy thâm ý.
Mấy người kia vẻ mặt mờ mịt, dường như không hiểu nổi Tiểu A Đạt của bọn họ nói ‘không về tay không’ đến cùng là nói cái gì.
Ngự thú tộc vô cùng am hiểu đuổi bắt săn bắn, không bắt được một con lợn cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Không ai còn tiếp tục truy hỏi điều mà Tiểu A Đạt muốn nói là cái gì nữa.
Một đường chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng mấy người Sơ Niệm cũng đến được bộ lạc núi Xà Thần trước khi trời tối.
Trong bộ lạc đã đốt lửa trại, mặc dù đám người Sơ Niệm không ở nhà, nhưng bên ngoài khu vườn của bọn họ cũng được đốt một đống lửa.
Người đầu tiên phát hiện bọn họ đến chính là Mộc Vân, cô bé vui vẻ chào đón họ: “Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta nhớ ngươi lắm á.”
Có lẽ bởi vì mùa đông, cả gương mặt của Mộc Vân bị đông lạnh đến đỏ rực hết lên, nhất là chóp mũi, gần như thành đỏ tím luôn rồi.
Sơ Niệm nhìn một đứa bé bị lạnh đến mức này, đau lòng hỏi han: “Sao lại mặc ít thế này, da thú lần trước cho em đâu rồi?”
“Đang để ở nhà đó.” Mộc Vân cười hì hì: “Đó chính là bảo bối, phải cất giữ lại.”
“Cho em chính là để em may quần áo mặc, cất giữ để làm gì?” Sơ Niệm nói: “Nếu em bị lạnh ốm thì phải làm sao đây?”
Nhắc đến đây, nụ cười trên mặt Mộc Vân càng rực rỡ, hai tay ôm bụng, cúi người nói: “Ta đã nhờ Minh Nguyệt tỷ tỷ làm một bộ quần áo cho ta. Phần da thú còn lại phải để lại cho con của ta.”
Ở trong bộ lạc, da thú tồn tại giống như vật báu gia truyền.
Nhưng Sơ Niệm nhìn cô bé năm nay mới mười bốn, cho dù là mặc mấy lớp quần áo từ lá cỏ, nhìn cô bé vẫn gầy teo bé xíu, vậy mà đã nghĩ đến con cái rồi.
Nhưng tình huống này ở nơi đây chính là một việc rất chi là bình thường.
Mười ba tuổi là có thể chọn người đàn ông của chính mình, nhanh chóng sinh con, đến ba bốn mươi tuổi là có thể về với đất mẹ.
Một cuộc sống ngắn ngủi mà yếu ớt.
Cô không có cách nào thay đổi những điều này, chỉ có thể dịu dàng sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Cho dù là có em bé, cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, chính mình chịu khổ, em bé cũng sẽ phải chịu khổ theo em.”
Đối với lời nói của Sơ Niệm, cô bé luôn luôn tôn sùng làm chân lý sống.
Cô nghiêm trang gật đầu: “Mỗi ngày Hà Nguyên đều sẽ đến bờ sông bắt cá cho ta, mặc dù phần lớn thời gian đều là không bắt được, ha ha ha.”
Cô bé chỉ ở lại một lát rồi về, Sơ Niệm xoay người thì nhìn thấy rắn lớn đã dỡ phần lớn đồ đạc xuống, cô cũng quay người vào nhà bắt đầu dọn dẹp giường.
Mùa đông trời tối rất nhanh, đêm nay cũng chỉ có thể dọn dẹp giường để ngủ trước, ngày mai mới lo tiếp các việc khác được.
Nghĩ đến con rắn nào đó sợ lạnh, Sơ Niệm trải hẳn bốn tấm da thú, cảm giác như giẫm lên kẹo bông gòn vậy, êm ái mềm mại cực kỳ.
Chăn bông để đắp cũng là Sơ Niệm dùng nhung lông vịt làm ra, lấy hai tấm da thú may lại, so với chăn lông ở hiện đại nặng hơn rất nhiều, nhưng lại thắng ở khoản giữ ấm.
Lần này nếu có thời gian rảnh, cô dự định đi tìm Tần Minh Nguyệt học hỏi một chút, xem có biện pháp nào cải thiện cái chăn lông này hơn được không.
Trải xong giường, Sơ Niệm xoay người thì thấy thân hình cường tráng của rắn lớn đang đứng ngay sau lưng mình, xuýt chút nữa là cô đã va đầu vào rồi.
“Cửu Di, chàng đói bụng sao?” Cô hỏi.
Di chuyển vào mùa đông chỉ có thể ăn bánh mì khô và uống nước ấm. Đặc biệt là rắn lớn, hôm nay còn bế cô chạy cả một ngày đường, khẳng định là vừa mệt vừa đói.
Rắn lớn gật đầu.
“Đã bảo không cần bế ta rồi, đói bụng rồi ha.” Sơ Niệm bật cười đi đến phòng bếp.
Mọi thứ trong phòng bếp đều được để trong những cái niêu đất có nắp đậy, mặt trên của chúng cũng được che lại để tránh cho tro bụi rơi xuống.
Làm như vậy thì khi bỏ lớp che ra, niêu đất vẫn rất sạch sẽ, mở nắp là có thể dùng được luôn.
“Muốn ăn cái gì nào?” Sơ Niệm quay đầu lại hỏi.
Rắn lớn dựa người lên khung cửa, tầm mắt hoàn toàn dính chặt lên người cô: “Gì cũng được.”
“Gì cũng được, vậy thì ăn rau xanh thịt nạc đi.” Sơ Niệm chỉ vào sân nhỏ đã bị tuyết phủ kín: “Chàng đến chỗ đó dọn sạch tuyết đi, ta có gieo một lượt hạt giống rau cải đông ở đây.”
Lần trước cô chỉ có một ít hạt giống, cũng chỉ trồng được một mảnh nhỏ, nhưng mà cải đông sẽ tự mình sinh trưởng thêm, hiện tại chắc hẳn cũng có không ít.
Nhưng rất nhanh Sơ Niệm đã phát hiện vấn đề mới, nhiệt độ mùa đông cực kỳ thấp, nước trong vại đều đã đông thành khối băng cứng không nói, còn không có cách nào để tiếp tục đựng thêm nước vào nữa.
Rắn lớn cũng phát hiện vấn đề này.
Sau khi mang cải đông đã rửa sạch về, lại cầm thêm hai cái vại to còn trống nói: “Chờ một chút, ta đến bờ sông mang chút nước sạch về.”
Không có nước, vậy cũng không thể nào nấu cháo được.
Sơ Niệm cắt một miếng thịt nạc trên đùi lợn thái thành từng viên lớn, phần còn lại đem ướp một hồi rồi để vào lò nướng để làm thành thịt nướng.
Lúc làm xong mấy thứ này thì nghe thấy tiếng cười nói từ bên ngoài truyền đến, chỉ một lúc sau đã nhìn thấy hai người phụ nữ đứng ở cổng sân nhỏ.
Một người trong đó nói to: “Niệm Niệm, là cô đã trở lại rồi sao?”
Sơ Niệm lau sạch tay, cười trả lời: “Là tôi.”
Mở cổng sân nhỏ ra, hai người tiến vào cảm thán: “Mặc dù kỹ thuật đều giống nhau, nhưng tôi vẫn cảm thấy chỗ này của Niệm Niệm vẫn ấm áp hơn hẳn.”
Trên người bọn họ đều mặc da thú cực dày, nhưng vẫn lạnh đến không nhịn được mà run bần bật.
Sơ Niệm đến phòng bếp lấy một ít than củi cô tự tạo ra, lại cầm một cái nồi đất đựng than nóng ra.
Than củi tự mình chế tác thủ công dù sao cũng chỉ là dựa theo phương pháp được đồn thổi, lúc đốt vẫn có chứa khói ẩm, nhưng những tia lửa nhỏ màu xanh lam lại khiến ánh mắt của Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt lập tức lóe sáng.
“Đây là than ư?” Giang Nhu hỏi giọng ngập ngừng.
Tần Minh Nguyệt mới chỉ dùng qua hệ thống sưởi hơi, đối với thứ gọi là ‘than’ cũng chỉ mới nghe qua, cô kinh ngạc nói: “Khói rất ít nha. Chị không biết là mấy ngày nay em ở trong phòng sưởi ấm, củi đều bị ẩm ướt vì dính tuyết, khói xông nhiều đến không thể mở mắt ra được. Nhưng nếu không đốt sưởi thì lại lạnh, em chỉ có thể nhắm mắt và để cửa mở cho thoáng thôi.”
Giang Nhu nói: “Mị Mị còn nhỏ không thể đốt củi, khói nhiều quá nó không chịu được.”
Sơ Niệm luyện chế rất nhiều lần mới thành công làm ra than cuối cùng cũng trở nên hữu ích, cô hào hứng nói: “Ngày mai tôi dạy mọi người cách làm than củi.”
Sau khi ba cô gái hẹn xong sang năm sẽ làm than củi, lại tán gẫu về những chủ đề mới.
Đã hai tháng rồi Sơ Niệm chưa đến đây, bộ lạc núi Xà Thần đã thay đổi rất nhiều.
Bởi vì gỗ chất lượng tốt đều dùng vào cải tạo phòng ốc, bộ lạc vốn định xây dựng hàng rào giống sân nhỏ của Sơ Niệm cuối cùng vẫn không kịp thực hiện.
Bước vào mùa đông, không chỉ có con người bị thiếu thức ăn, mà mãnh thú cũng vậy.
“Tháng trước người đàn ông của Lâm tỷ đã bị đàn sói tha đi rồi.” Tần Minh Nguyệt hoạt bát hơn Giang Nhu, kể từ khi đi theo người đàn ông tốt là Thủy Hách, cô với bất kỳ ai trong bộ lạc đều có thể nói chuyện mấy câu, đối với mấy việc trong bộ lạc cũng là hiểu rõ hơn nhiều.
Sơ Niệm kinh ngạc hỏi: “Không tìm thấy sao?”
Mấy người cầm đuốc đi tìm rồi, nhưng còn phụ nữ và trẻ nhỏ trong bộ lạc cũng cần bảo vệ, cuối cùng là không tìm được người. Lúc hắn bị sói tha đi, ruột đều lòi hẳn ra, có lẽ không cứu nổi.”
Tưởng tượng ra tình cảnh đó đã vô cùng đáng sợ, Sơ Niệm không kiềm chế được mà sợ run cả người.
Vì để giảm bớt bầu không khí này, Tần Minh Nguyệt nói sang chuyện khác: “Niệm Niệm gần đây không có việc gì thì đừng đi ra ngoài một mình, lúc Thủy Hách trở về có nói rằng, gần đây lúc bọn họ ra ngoài săn thú luôn nhìn thấy người của Ngự thú tộc. Đám người của tộc đó cực hung ác, không phải người tốt.”
Giang Nhu nghe vậy thì nói: “Điều này tôi cũng nghe Miêu Phát nói đến, hình như năm nay khu phía bắc còn chưa đến mùa đông đã có tuyết rơi, thảm cỏ nơi Ngự thú tộc sinh sống cũng bị tuyết vùi lấp, cho nên mới di dời đến phía nam của chúng ta để trú đông. Nghe nói bọn họ ở ngay bên bờ sông, nuôi rất nhiều gia súc. Lúc Miêu Phát đi săn cũng gặp phải.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.