Chương 158
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
21/05/2024
Bởi vì tỉnh lại trước thời hạn, cơ thể rắn lớn dường như còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Hắn không thể duy trì hình người trong thời gian quá lâu, phần lớn thời gian đều lười nhác, nằm trong hang sưởi ấm.
Thời gian hắn có thể biến thành hình người mỗi ngày đều nói chuyện với Sơ Niệm.
Lần khôi phục ký ức này của hắn không chỉ có đoạn ký ức này, hắn còn nhớ lại ký ức lúc trước.
Thì ra trước đây hắn quả thực sống ở bộ lạc núi Xà Thần một khoảng thời gian, lúc đó là lúc hắn vừa có hình người, được một người đàn ông nhặt về.
Bộ lạc khi đó còn chưa có tên, chỉ là một bộ lạc nhỏ hơn hai mươi người, phần lớn thời gian bọn họ đều ăn cỏ để sống qua ngày, giống như động vật ăn cỏ, chỉ có thỉnh thoảng bắt được thỏ hoặc gà rừng thì cũng ăn sống luôn.
Vừa đến mùa đông bọn họ sẽ bị chết đói hoặc bị chết rét.
Rắn lớn là một động vật ăn thịt, dẫn dắt bọn họ học được rất nhiều kỹ xảo săn mồi, thậm chí tạo ra một bộ công cụ săn bắn đơn giản cho loài người gầy yếu.
Rắn lớn cũng luôn được coi là một đứa trẻ thông minh, nhận được tất cả sự cưng chiều trong bộ lạc, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có bạn bè.
Cho đến một ngày, hắn nhận thấy được mình phải lột xác, lúc chậm rãi xuất hiện không thể khống chế hình thái của mình, hắn không cách nào duy trì hình người của mình, lo lắng người khác trong bộ lạc phát hiện hắn không phải loài người mà gạt bỏ hắn.
Hôm mà hắn quyết định rời đi đó, trong bộ lạc xảy ra hỏa hoạn, là hắn nghĩ cách nghĩ cách dập lửa, nhưng hắn cũng không thể khống chế lộ ra hình rắn.
Người trong bộ lạc bị dọa chết khiếp, hắn cũng bị dọa sợ, trực tiếp lựa chọn chạy trốn.
Đợi đến khi hắn lột xác quay về, bộ lạc xưa kia đã có tên rồi, tên là bộ lạc núi Xà Thần. Mọi người đều xem sự trùng hợp trước đây là báo hiệu của trời cao, bởi vì liên tiếp có người qua sông mà bỏ mình, cho nên mọi người bèn cho rằng là Xà thần không đồng ý cho bọn họ đặt chân lên thế giới bên kia bờ sông, từ từ hình thành tập tục người bộ lạc núi Xà Thần không được phép qua sông.
Những người hắn đã từng quen kia đều đã chết vì già yếu. Người đàn ông mang hắn về bộ lạc hồi đó đã tóc trắng xóa, lúc dẫn tộc nhân đi săn cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Rắn lớn lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ, hắn cực kỳ đau lòng, qua bên kia tìm nguyên nhân.
Thì ra nguyên nhân mọi người của bộ lạc núi Xà Thần cứ xảy ra chuyện bất trắc mãi là vì trong sông không biết đã có một loài sinh vật lạ trước đây chưa từng xuất hiện xâm chiếm từ bao giờ, hình thể nó cực lớn. Có một loại quái vật có vảy dày, dễ dàng đã có thể giết chết và ăn thịt người qua sông.
Bọn nó sinh sôi nảy nở nhanh chóng, bản tính thích khát máu, chiếm đoạt nước sông.
Cả khu rừng hoang tàn đi rất nhiều, tất cả sinh vật đều bởi vì sợ hãi mà không dám đến gần bờ sông.
Nhớ đến loài người bị hại chết kia, rắn lớn dùng thời gian một tháng xử lý những sinh vật kia từ đầu nguồn, xử lý sạch sẽ bọn nó, để khôi phục lại sinh thái yên bình và hòa thuận trước đây.
Nhưng hắn cũng không tiếp tục về bộ lạc núi Xà Thần nữa.
Sau khi người đàn ông mang hắn về chết đi, bộ lạc núi Xà Thần đã không còn là bộ lạc trước đây nữa, hắn không quen ai cả, cũng không có gì ràng buộc hắn nữa.
Những gì tươi đẹp trước đây đều trở thành dĩ vãng, không thể quay lại được nữa.
Sinh mệnh con người đối với hắn mà nói quá là ngắn ngủi, bọn họ sẽ già đi, sẽ rất dễ bị thương, sẽ chết đi.
Nhưng những điều này sẽ không xảy ra với hắn.
Vào lúc hắn nảy sinh tình cảm với con người, hắn cảm thấy thời gian trôi qua mấy chục năm, lại là một đời của con người.
Hắn đã vì chuyện này mà buồn rất lâu, cũng quyết định không tiếp tục tiếp xúc với con người nữa, tiếp tục ở trong rừng làm một con rắn không có tình cảm.
Điều nãy cũng giải thích tại sao khi cô hỏi hắn có thích bộ lạc hay không, hắn lại do dự nói thích.
Thật sự hắn rất thích con người.
Nhưng hắn cố hết sức kiềm chế bản thân, không được nảy sinh quá nhiều ràng buộc với loài người.
Hắn cũng tín nhiệm con người, cho nên sẽ đưa cô về, chọn cô làm bạn đời.
Gặp phải kỳ lột xác phản ứng đầu tiên của hắn cũng là giao cô cho quần tộc loài người mình yên tâm, để bọn họ bảo về cô.
Lúc mọi người của bộ lạc xin hắn dạy kỹ xảo săn bắn, hắn mang bọn họ đi săn, dạy bọn họ cách làm cung tên.
Mọi người theo hắn học xây nhà, hắn cũng hết lòng chỉ bảo.
Bây giờ nhớ lại, tâm tính của hắn hoàn toàn chính là đang nhìn bạn nhỏ, thái độ yêu thương lại cưng chiều.
Sơ Niệm cũng sẽ kể cho hắn chuyện hồi nhỏ của mình.
Kể chuyện xã hội hiện đại có bao nhiêu khác với bây giờ, hắn nghe đến ngẩn ngơ, đôi mắt rắn sáng lấp lánh, sau đó tự mình bắt đầu mân mê những thứ mình có thể làm ra được.
Một người một rắn giống như sống lại sau khi trải qua kiếp nạn, muốn nói hết toàn bộ nửa đời trước của mình.
Mặc dù không tham gia vào cuộc sống của nhau, nhưng lại như là đã xem hết toàn bộ cuộc đời của nhau.
Trong khoảng thời gian này, hai người cũng hoàn toàn tìm hiểu lẫn nhau.
Sơ Niệm phát hiện, cho dù kích cỡ bọn họ không phù hợp, nhưng sau khi trải qua vô số lần cọ sát, vui vẻ mà kiểu không phù hợp này mang đến cho hai người người thường và rắn thường không thể nào có được.
Hoàn toàn tung nạp hắn, thực ra cũng không phải không thể.
Bất kể là hình thái gì.
Cuộc sống như vậy kéo dài đến lúc tuyết tan hết.
Sơ Niệm nhìn ngày tháng trên lịch dương, thời gian bây giờ chính thức tiến vào mùa xuân, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại.
Cơ thể rắn lớn cũng đã hồi phục hoàn toàn, có thể tự do thay đổi hình thái, sẽ không xuất hiện tình huống khi hai người đang tiếp xúc cự ly âm đột nhiên biến thành hình thái khác.
Vào một buổi sáng sớm, khi Sơ Niệm vừa mới tỉnh dậy ra ngoài, nhìn thấy rắn lớn ngoài cửa, thoạt nhìn dáng vẻ của hắn như đang nói chuyện với ai đó.
Sơ Niệm đi đến, nhìn thấy một bóng lưng một người nhảy nhót rời đi.
Cô thắc mắc hỏi: “Cửu Di, chàng vừa nói chuyện với ai thế?”
“Lang Đồ nói, bọn họ sắp quay về thảo nguyên rồi, hai ngày nữa là chợ phiên lần cuối cùng bọn họ tiến hành ở bộ lạc núi Xà Thần, hỏi chúng ta có muốn tham gia hay không.”
Sơ Niệm suýt nữa thì quên mất, chỉ có Lang Đồ biết chỗ này.
Lang Đồ cũng được coi như là fan nam số một của rắn lớn, nhìn dáng vẻ nhảy nhót của hắn, Sơ Niệm có thể đoán được hắn nhìn thấy rắn lớn có bao nhiêu vui vẻ.
Có điều Sơ Niệm vẫn lắc đầu: “Bây giờ bên ngoài vẫn khá lạnh, chúng ta không đi nữa.”
Rắn lớn ôm lấy cô, hai chân Sơ Niệm theo bản năng quấn lên eo hắn, cánh tay ôm lấy cổ hắn, được hắn đỡ mông.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sơ Niệm nhìn thấy thần sắc phức tạp trong mắt hắn, rắn lớn trước đây thực sự quá giống tên mặt liệt, biểu cảm lớn nhất chính là khóe miệng hơi nhếch lên, hoặc là đồng tử sẽ mở lớn thu nhỏ.
Sau lần ngủ say này, biểu cảm trên gương mặt hắn bắt đầu phong phú, tình cảm trong mắt cũng càng thêm rõ ràng.
Có lẽ hắn lại tiến hóa lần nữa rồi.
“Niệm Niệm, ta sẽ không rời đi.” Hắn nghiêm túc nói.
Bỗng chốc Sơ Niệm không dám nhìn hắn.
Từ sau khi cô đến thế giới này, hắn là sinh vật đầu tiên cô tiếp xúc, có thể hắn không phải là con người, nhưng cho cô thiện chí, cảm giác an toàn, còn có tình yêu độc nhất vô nhị.
Mặc kệ là về sau gặp được người nguyên thủy của bộ lạc núi Xà Thần, hay là mấy người Giang Nhu, đều không thể dao động vị trí của hắn trong lòng cô.
Cũng chính vì gặp được bọn họ, Sơ Niệm mới càng thêm kiên định.
Cô yêu hắn.
Vượt qua tình yêu giữa nam nữ chủng tộc.
Nhưng vì sự mất đi ngắn ngủi lần tham gia chợ phiên lần này, khiến cô sinh ra một chút ám ảnh với chợ phiên, sẽ vô ý trốn tránh cảnh tượng náo nhiệt.
Rắn lớn rất nhạy cảm phát hiện ra tâm tư của cô, lại nói lại lần nữa: “Niệm Niệm, không thể vì một lần trải qua không tốt mà từ chối tất cả tốt đẹp. Đây là nàng dạy ta, nếu như không bởi vì nàng, có khả năng ta sẽ không tiếp xúc với con người lần nữa. Nhưng thực ra con người rất tốt đẹp, náo nhiệt cũng rất tuyệt vời, có thể khiến cho chúng ta vui vẻ.”
Hắn hôn một nụ hôn nhẹ lên trán cô, cười nói: “Sau này ta không lột da nữa, chúng ta cũng sẽ không tách ra nữa.”
Cây nói này làm cho Sơ Niệm ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi: “Thật sao?”
“Thật.”
Khi quyết định tham gia chợ phiên, thực ra trong lòng Sơ Niệm cũng rất vui.
Bọn họ đã không tiếp xúc với người khác cả một mùa đông rồi, thực ra cũng hơi hoài niệm cuộc sống náo nhiệt, cũng rất nhớ những người bạn hiền lạnh chất phác kia.
Lần trước, đồ rắn lớn chuẩn bị rất đầy đủ, khu vườn của bộ lạc núi Xà Thần chính là ngôi nhà thứ hai của bọn họ, không cần chuẩn bị thứ gì có thể vào ở luôn.
Sau khi Sơ Niệm chuẩn bị nhiều thức ăn cho vật nuôi mới nuôi là có thể xuất phát.
Lúc một người một rắn đi đến bộ lạc núi Xà Thần, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, khó có thể tin được nhìn chằm chằm vào rắn lớn xem xét nhiều lần.
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, Cửu Di mất tích vậy mà lại thật sự an toàn quay về.
Sau khi bọn họ trở lại khu vườn, người của hai bộ lạc đều nhao nhao đến thăm hỏi.
Rắn lớn bị vây giữa đám người lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước đây, lúc mọi người hỏi hắn rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, hắn nói mình gặp được Xà thần, nhưng sau đó yêu cầu Xà thần thả hắn ra, rồi hắn quay về.
Giải thích như vậy mọi người đều rất tín phục.
Dù sao các loại dị tượng ban đầu đều cho thấy là hắn bị Xà thần mang đi.
Thậm chí mọi người còn cực kỳ hâm mộ việc hắn có thể tận mắt nhìn thấy Xà thần.
Không có ai áp suy nghĩ hắn chính là Xà thần trong truyền thuyết lên người hắn.
Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt nghe được tin Sơ Niệm quay lại cũng kích động chạy đến, sau khi đến bọn họ căng thẳng hỏi: “Cô quay về nhiều ngày như vậy không xảy ra chuyện gì chứ, bọn tôi cũng không biết bộ lạc của cô ở đâu, căn bản không có cách nào liên lạc với cô, đều lo lắng đến mất ăn mất ngủ, sợ cô xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Sơ Niệm cười nói: “ Không phải tôi đang rất tốt sao, thân thể khỏe mạnh, thậm chí còn béo lên.”
Lúc ở núi Tường Vân, rắn lớn không thể ra ngoài trong thời gian dài, cả một mùa đông Sơ Niệm cũng không ra ngoài quá xa, chỉ hoạt động xung quanh núi Tường Vân.
Cả một mùa đông vì giải sầu không biết đã nghiên cứu bao nhiêu là món ăn ngon, ngày nào cũng ăn ngon uống ngon lại không hoạt động có thể không béo lên sao.
Ba chị em cùng cười rộ lên.
Tần Minh Nguyệt cười nói một tin tốt khác: “Mộc Vân sinh rồi, sinh một bé trai, có điều dường như cơ thể cũng không được khỏe cho lắm.”
Phần lớn cơ thể trẻ con trong bộ lạc đều không được khỏe cho lắm, con gái của Giang Nhu trái lại là đứa bé khỏe mạnh hiếm có trong cả bộ lạc, dù là cơ thể hay là tính cách đều cực kỳ tốt.
Đột nhiên Sơ Niệm nghĩ đến một khả năng: “Có phải là vì trong bộ lạc tồn tại sinh sản cận huyết không?”
Bộ lạc núi Xà Thần có thể coi như là một bộ lạc lớn, nhưng ở xã hội nguyên thủy, về cơ bản không tồn tại giao tiếp giữa bộ lạc và bộ lạc, hiếm giao tiếp cũng là xung đột hàng đầu, ví dụ như tranh đoạt phụ nữ và tài nguyên.
Bộ lạc chung sống hòa bình giống như bộ lạc núi Xà Thần và ngự thú tộc, quả thực là đầu tiên.
Khép kín thời gian dài như vậy, mọi người lại không có kiến thức sinh học, rất có khả năng dẫn đến sinh sản cận huyết.
Mấy người Giang Nhu là người từ ngoài đến, lại trải qua nhân loại tiến hóa mấy vạn năm, không có một chút quan hệ huyết thống nào với người ở đây, con cái sinh ra chắc chắn sẽ càng khỏe mạnh hơn.
Nghĩ như vậy, quả thực rất có khả năng.
Nguyên nhân gây ra hiện tượng này vẫn là bởi vì thiếu hụt kiến thức.
Người nguyên thủy đã rất khó khăn để sinh tồn rồi, không có tài nguyên dư thừa để mà lãng phí, càng không có vật tư giáo dục cơ sở như giấy bút vv….
Sau khi Giang Nhu nói ra hoàn cảnh khó khăn, Sơ Niệm cười nói: “Cái này có thể giải quyết được, không phải cô từng nói rồi sao, bây giờ sau khi có khoai tây và khoai lang, mùa đông năm nay trong bộ lạc đã không có ai bị chết đói. Hơn nữa qua một hai tháng nữa, lúa mì vụ đông cũng chín, dần dần lương thực ngày càng dồi dào. Trẻ con không cần còn nhỏ đã phải vất vả đi thu nhặt nữa, ít nhất có thời gian mấy năm có thể học một chút kiến thức căn bản.”
Tần Minh Nguyệt hỏi: “Niệm Niệm, chị có thể dạy cho em cách làm giấy không?”
Sơ Niệm gật đầu: “Tất nhiên là được rồi.”
Tay Tần Minh Nguyệt khéo tay như vậy, có lẽ học sẽ không khó.
Những chuyện này đều cần chu kỳ rất dài, giống như lúc phổ cập trông khoai tây, cần nhất chính là để mọi người trong bộ lạc nhìn thấy thành quả thay đổi mang đến.
Chẳng qua dần dần sẽ càng ngày càng tốt.
Ba chị em ở trong này nói chuyện khí thế ngất trời, những người đàn ông bên ngoài vây quanh rắn lớn cũng cực kỳ hưng phấn, bảo hắn kể nhiều chuyện liên quan đến Xà thần một chút.
Rắn lớn chuyển chủ đề, bắt đầu chững chạc đàng hoàng dạy kỹ xảo săn bắn, thành công chuyển sự chú ý của đám người đàn ông.
Giống như mấy chị em có thể nói mọi chuyện, săn bắn cũng là câu chuyện không thể nào thiếu của đám người đàn ông.
Người đàn ông của ngự thú tộc luôn cảm thấy mình là chủng tộc rất am hiểu săn bắn và thuần dưỡng động vật, cho đến sau khi nghe được kinh nghiệm của rắn lớn mới bắt đầu khiếp sợ. Chẳng trách có thể làm A Đạt của bọn họ, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay tập tính sinh tồn của mỗi loại động vật trong rừng, không gì không biết.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, trong sân vẫn có người hưng phấn nói chuyện như cũ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sơ Niệm tỉnh dậy lại nhìn thấy Lang Đồ ở cửa, hôm qua hắn nghe chỉ dạy của rắn lớn rất lâu, sùng bái với rắn lớn càng thêm mãnh liệt, sáng sớm đã đến tiếp rồi.
Sơ Niệm cười mở cửa để hắn tiến vào, nhưng hắn vẫn giữ vững nguyên tắc của mình như cũ, không có sự cho phép của A Đạt, sẽ không bước vào khu vườn dù chỉ một bước.
Đối với ‘fan nam’ này của rắn lớn, Sơ Niệm quả thực dở khóc dở cười.
Từ ‘fan nam’ này, Sơ Niệm biết được, sau chợ phiên này, ngự thú tộc sẽ phải quay về thảo nguyên thuộc về bọn họ.
Có điều bọn họ vẫn sẽ tiếp tục duy trì chợ phiên mỗi tháng một lần như trước, việc trao đổi vật tư giữa hai bộ lạc làm cho hai bên đầu nhận được lợi ích to lớn, sẽ không bị ngừng dễ dàng.
Chỉ là chợ phiên về sau có thể sẽ giống như lần ở bờ sông, thiết lập ở một nơi cố định, thuận tiện cho cả hai ghi nhớ và lui tới.
Phát triển như vậy thực ra rất tốt.
Nói không chừng tương lai sẽ có bộ lạc mới tham gia, những điều này đều là ẩn số.
Để ăn mừng mùa đông đã qua, chợ phiên lần này, mọi người thể hiện nét mặt tươi cười, cầm đồ trân quý của mình, còn có trẻ em chạy nhảy ở trong chợ phiên, tiếng cười đùa không dứt.
Sơ Niệm chú ý đến, chung sống qua một mùa đông, trong bố cục chợ phiên lần này, giới hạn giữa hai bộ lạc đã không còn rõ ràng như vậy, thậm chí xuất hiện hiện tượng nam nữ giữa hai bộ lạc trở thành bạn đời.
Cặp đôi ở đây cực kỳ tự do, cũng không biết lần tách rời này của hai bộ lạc sẽ mang đến những gì cho những cặp đôi này.
Lần trước bởi vì hoảng hốt không có tâm trạng đi dạo chợ phiên rộng lớn đồ sộ này, lần này Sơ Niệm bù đắp cho tiếc nuối của mình, giống như lần trước, để rắn lớn ôm lấy cô nâng cô lên cao, thu hết vào mắt sự rầm rộ của chợ phiên.
Lần này Tần Minh Nguyệt lại dựng sạp hàng quần áo, dường như ai cũng đều biết đến tay nghề tốt của cô, bây giờ cô lại còn bắt đầu nhận đặt hàng theo yêu cầu.
Trái lại còn có phụ nữ của ngự thú tộc, cùng bày một sạp hàng bán quần áo, hai sạp hàng bày cùng một chỗ hình thành đối lập mãnh liệt.
Quần áo Tần Minh Nguyệt làm rất có phong cách hiện đại, đơn giản mộc mạc, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của bộ lạc núi Xà Thần, bên trên cũng có hoa văn cô thêu còn có hoa khô làm trang trí, vô cùng đẹp.
Quần áo của ngự thú tộc thì toàn bộ được làm bằng da thú, phía trên dùng xương thú trang trí, màu sắc tươi đẹp sáng sủa, đủ mọi màu sắc.
Thật sự còn có một bộ quần áo hoàn toàn được làm từ xương thú, Sơ Niệm nhấc lên đo một chút, kích cỡ tối đa chính là một bộ dây đeo, thân dưới chính là một cái váy siêu ngắn dùng xương thú nối với nhau làm ra.
Vậy mà có chút thời thượng?
Tần Minh Nguyệt nhìn thấy quần áo như vậy cũng thấy rất mới lạ, bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ.
Sau khi người phụ nữ nhìn thấy Sơ Niệm nhấc bộ quần áo này lên, giới thiệu qua cho Sơ Niệm sự trang trọng của bộ quần áo này.
Thì ra quần áo càng nhiều xương thú càng quý, bởi vì ngự thú tộc tôn sùng thực lực, bộ quần áo này ở ngự thú tộc chính là biểu tượng của cái đẹp.
Sau khi rắn lớn nhìn qua, vung tay mua lại.
Tần Minh Nguyệt nhướn mày với Sơ Niệm, cười đầy ẩn ý nói: “Bộ quần áo này rất đẹp, rất hợp với chị.”
Gương mặt Sơ Niệm đỏ bừng, nhét quần áo vào trong ba lô sau lưng rắn lớn, nghiến răng nói: “Bộ còn lại mua luôn, tặng cho em đó.”
Lần này đến lượt Tần Minh Nguyệt đỏ mặt.
Đi dạo chợ phiên mất một buổi sáng, còn chưa đến buổi trưa, bụng Sơ Niệm đã kêu ọt ọt ọt ọt, rõ ràng buổi sáng cô đã ăn rất nhiều thứ.
Thật sự càng ngày càng tài ăn.
Nghe thấy tiếng ọt ọt trong bụng Sơ Niệm, rắn lớn nói: “Niệm Niệm, chúng ta quay về đi.”
Sơ Niệm đói đến hai mắt tối sầm, ghé lên bả vai rắn lớn nói: “Được, ta muốn ăn thịt nướng chàng tự nấu, muốn vị đậm đà.”
“Được.”
Sau khi về khu vườn, rắn lớn đốt chậu than lên, nhiệt độ trong phòng bỗng tăng lên, Sơ Niệm lại cảm thấy có hơi khó chịu, mở cửa phòng ra.
Mặt trời hôm nay rất tuyệt, mở cửa ánh nắng chiếu rọi khắp phòng khách.
Sơ Niệm lười nhác ngồi trên ghế dựa, bên cạnh là hai chậu than.
Ánh nắng chiếu lên mặt, chậu than sưởi ấm cơ thể ấm áp dễ chịu, bất giác cô đã thiếp đi, vẫn là rắn lớn nấu xong thịt nướng gọi cô dậy.
Cô mơ màng dựa vào lồng ngực người đàn ông, giọng nói mềm mại, hờn dỗi nói: “Buồn ngủ quá, không muốn ăn nữa.”
“Ăn xong lại ngủ tiếp được không?” Rắn lớn kiên nhẫn dỗ cô.
“Đều tại sáng sớm nay dậy quá sớm, ta thật sự rất buồn ngủ hu hu.” Dáng vẻ cô giả vờ khóc giống như mèo con làm nũng, lòng rắn lớn mềm nhũn, bưng thịt nướng ở bên cạnh lên, dịu dàng dỗ dành: “Ta bón cho nàng.”
Sơ Niệm rầm rì há miệng, nhưng mà thịt nướng bình thường rất thích đến bên miệng, trong cổ họng lại dâng lên nước chua, khiến cô phải che miệng quay đi….
Hắn không thể duy trì hình người trong thời gian quá lâu, phần lớn thời gian đều lười nhác, nằm trong hang sưởi ấm.
Thời gian hắn có thể biến thành hình người mỗi ngày đều nói chuyện với Sơ Niệm.
Lần khôi phục ký ức này của hắn không chỉ có đoạn ký ức này, hắn còn nhớ lại ký ức lúc trước.
Thì ra trước đây hắn quả thực sống ở bộ lạc núi Xà Thần một khoảng thời gian, lúc đó là lúc hắn vừa có hình người, được một người đàn ông nhặt về.
Bộ lạc khi đó còn chưa có tên, chỉ là một bộ lạc nhỏ hơn hai mươi người, phần lớn thời gian bọn họ đều ăn cỏ để sống qua ngày, giống như động vật ăn cỏ, chỉ có thỉnh thoảng bắt được thỏ hoặc gà rừng thì cũng ăn sống luôn.
Vừa đến mùa đông bọn họ sẽ bị chết đói hoặc bị chết rét.
Rắn lớn là một động vật ăn thịt, dẫn dắt bọn họ học được rất nhiều kỹ xảo săn mồi, thậm chí tạo ra một bộ công cụ săn bắn đơn giản cho loài người gầy yếu.
Rắn lớn cũng luôn được coi là một đứa trẻ thông minh, nhận được tất cả sự cưng chiều trong bộ lạc, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có bạn bè.
Cho đến một ngày, hắn nhận thấy được mình phải lột xác, lúc chậm rãi xuất hiện không thể khống chế hình thái của mình, hắn không cách nào duy trì hình người của mình, lo lắng người khác trong bộ lạc phát hiện hắn không phải loài người mà gạt bỏ hắn.
Hôm mà hắn quyết định rời đi đó, trong bộ lạc xảy ra hỏa hoạn, là hắn nghĩ cách nghĩ cách dập lửa, nhưng hắn cũng không thể khống chế lộ ra hình rắn.
Người trong bộ lạc bị dọa chết khiếp, hắn cũng bị dọa sợ, trực tiếp lựa chọn chạy trốn.
Đợi đến khi hắn lột xác quay về, bộ lạc xưa kia đã có tên rồi, tên là bộ lạc núi Xà Thần. Mọi người đều xem sự trùng hợp trước đây là báo hiệu của trời cao, bởi vì liên tiếp có người qua sông mà bỏ mình, cho nên mọi người bèn cho rằng là Xà thần không đồng ý cho bọn họ đặt chân lên thế giới bên kia bờ sông, từ từ hình thành tập tục người bộ lạc núi Xà Thần không được phép qua sông.
Những người hắn đã từng quen kia đều đã chết vì già yếu. Người đàn ông mang hắn về bộ lạc hồi đó đã tóc trắng xóa, lúc dẫn tộc nhân đi săn cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Rắn lớn lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ, hắn cực kỳ đau lòng, qua bên kia tìm nguyên nhân.
Thì ra nguyên nhân mọi người của bộ lạc núi Xà Thần cứ xảy ra chuyện bất trắc mãi là vì trong sông không biết đã có một loài sinh vật lạ trước đây chưa từng xuất hiện xâm chiếm từ bao giờ, hình thể nó cực lớn. Có một loại quái vật có vảy dày, dễ dàng đã có thể giết chết và ăn thịt người qua sông.
Bọn nó sinh sôi nảy nở nhanh chóng, bản tính thích khát máu, chiếm đoạt nước sông.
Cả khu rừng hoang tàn đi rất nhiều, tất cả sinh vật đều bởi vì sợ hãi mà không dám đến gần bờ sông.
Nhớ đến loài người bị hại chết kia, rắn lớn dùng thời gian một tháng xử lý những sinh vật kia từ đầu nguồn, xử lý sạch sẽ bọn nó, để khôi phục lại sinh thái yên bình và hòa thuận trước đây.
Nhưng hắn cũng không tiếp tục về bộ lạc núi Xà Thần nữa.
Sau khi người đàn ông mang hắn về chết đi, bộ lạc núi Xà Thần đã không còn là bộ lạc trước đây nữa, hắn không quen ai cả, cũng không có gì ràng buộc hắn nữa.
Những gì tươi đẹp trước đây đều trở thành dĩ vãng, không thể quay lại được nữa.
Sinh mệnh con người đối với hắn mà nói quá là ngắn ngủi, bọn họ sẽ già đi, sẽ rất dễ bị thương, sẽ chết đi.
Nhưng những điều này sẽ không xảy ra với hắn.
Vào lúc hắn nảy sinh tình cảm với con người, hắn cảm thấy thời gian trôi qua mấy chục năm, lại là một đời của con người.
Hắn đã vì chuyện này mà buồn rất lâu, cũng quyết định không tiếp tục tiếp xúc với con người nữa, tiếp tục ở trong rừng làm một con rắn không có tình cảm.
Điều nãy cũng giải thích tại sao khi cô hỏi hắn có thích bộ lạc hay không, hắn lại do dự nói thích.
Thật sự hắn rất thích con người.
Nhưng hắn cố hết sức kiềm chế bản thân, không được nảy sinh quá nhiều ràng buộc với loài người.
Hắn cũng tín nhiệm con người, cho nên sẽ đưa cô về, chọn cô làm bạn đời.
Gặp phải kỳ lột xác phản ứng đầu tiên của hắn cũng là giao cô cho quần tộc loài người mình yên tâm, để bọn họ bảo về cô.
Lúc mọi người của bộ lạc xin hắn dạy kỹ xảo săn bắn, hắn mang bọn họ đi săn, dạy bọn họ cách làm cung tên.
Mọi người theo hắn học xây nhà, hắn cũng hết lòng chỉ bảo.
Bây giờ nhớ lại, tâm tính của hắn hoàn toàn chính là đang nhìn bạn nhỏ, thái độ yêu thương lại cưng chiều.
Sơ Niệm cũng sẽ kể cho hắn chuyện hồi nhỏ của mình.
Kể chuyện xã hội hiện đại có bao nhiêu khác với bây giờ, hắn nghe đến ngẩn ngơ, đôi mắt rắn sáng lấp lánh, sau đó tự mình bắt đầu mân mê những thứ mình có thể làm ra được.
Một người một rắn giống như sống lại sau khi trải qua kiếp nạn, muốn nói hết toàn bộ nửa đời trước của mình.
Mặc dù không tham gia vào cuộc sống của nhau, nhưng lại như là đã xem hết toàn bộ cuộc đời của nhau.
Trong khoảng thời gian này, hai người cũng hoàn toàn tìm hiểu lẫn nhau.
Sơ Niệm phát hiện, cho dù kích cỡ bọn họ không phù hợp, nhưng sau khi trải qua vô số lần cọ sát, vui vẻ mà kiểu không phù hợp này mang đến cho hai người người thường và rắn thường không thể nào có được.
Hoàn toàn tung nạp hắn, thực ra cũng không phải không thể.
Bất kể là hình thái gì.
Cuộc sống như vậy kéo dài đến lúc tuyết tan hết.
Sơ Niệm nhìn ngày tháng trên lịch dương, thời gian bây giờ chính thức tiến vào mùa xuân, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại.
Cơ thể rắn lớn cũng đã hồi phục hoàn toàn, có thể tự do thay đổi hình thái, sẽ không xuất hiện tình huống khi hai người đang tiếp xúc cự ly âm đột nhiên biến thành hình thái khác.
Vào một buổi sáng sớm, khi Sơ Niệm vừa mới tỉnh dậy ra ngoài, nhìn thấy rắn lớn ngoài cửa, thoạt nhìn dáng vẻ của hắn như đang nói chuyện với ai đó.
Sơ Niệm đi đến, nhìn thấy một bóng lưng một người nhảy nhót rời đi.
Cô thắc mắc hỏi: “Cửu Di, chàng vừa nói chuyện với ai thế?”
“Lang Đồ nói, bọn họ sắp quay về thảo nguyên rồi, hai ngày nữa là chợ phiên lần cuối cùng bọn họ tiến hành ở bộ lạc núi Xà Thần, hỏi chúng ta có muốn tham gia hay không.”
Sơ Niệm suýt nữa thì quên mất, chỉ có Lang Đồ biết chỗ này.
Lang Đồ cũng được coi như là fan nam số một của rắn lớn, nhìn dáng vẻ nhảy nhót của hắn, Sơ Niệm có thể đoán được hắn nhìn thấy rắn lớn có bao nhiêu vui vẻ.
Có điều Sơ Niệm vẫn lắc đầu: “Bây giờ bên ngoài vẫn khá lạnh, chúng ta không đi nữa.”
Rắn lớn ôm lấy cô, hai chân Sơ Niệm theo bản năng quấn lên eo hắn, cánh tay ôm lấy cổ hắn, được hắn đỡ mông.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sơ Niệm nhìn thấy thần sắc phức tạp trong mắt hắn, rắn lớn trước đây thực sự quá giống tên mặt liệt, biểu cảm lớn nhất chính là khóe miệng hơi nhếch lên, hoặc là đồng tử sẽ mở lớn thu nhỏ.
Sau lần ngủ say này, biểu cảm trên gương mặt hắn bắt đầu phong phú, tình cảm trong mắt cũng càng thêm rõ ràng.
Có lẽ hắn lại tiến hóa lần nữa rồi.
“Niệm Niệm, ta sẽ không rời đi.” Hắn nghiêm túc nói.
Bỗng chốc Sơ Niệm không dám nhìn hắn.
Từ sau khi cô đến thế giới này, hắn là sinh vật đầu tiên cô tiếp xúc, có thể hắn không phải là con người, nhưng cho cô thiện chí, cảm giác an toàn, còn có tình yêu độc nhất vô nhị.
Mặc kệ là về sau gặp được người nguyên thủy của bộ lạc núi Xà Thần, hay là mấy người Giang Nhu, đều không thể dao động vị trí của hắn trong lòng cô.
Cũng chính vì gặp được bọn họ, Sơ Niệm mới càng thêm kiên định.
Cô yêu hắn.
Vượt qua tình yêu giữa nam nữ chủng tộc.
Nhưng vì sự mất đi ngắn ngủi lần tham gia chợ phiên lần này, khiến cô sinh ra một chút ám ảnh với chợ phiên, sẽ vô ý trốn tránh cảnh tượng náo nhiệt.
Rắn lớn rất nhạy cảm phát hiện ra tâm tư của cô, lại nói lại lần nữa: “Niệm Niệm, không thể vì một lần trải qua không tốt mà từ chối tất cả tốt đẹp. Đây là nàng dạy ta, nếu như không bởi vì nàng, có khả năng ta sẽ không tiếp xúc với con người lần nữa. Nhưng thực ra con người rất tốt đẹp, náo nhiệt cũng rất tuyệt vời, có thể khiến cho chúng ta vui vẻ.”
Hắn hôn một nụ hôn nhẹ lên trán cô, cười nói: “Sau này ta không lột da nữa, chúng ta cũng sẽ không tách ra nữa.”
Cây nói này làm cho Sơ Niệm ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi: “Thật sao?”
“Thật.”
Khi quyết định tham gia chợ phiên, thực ra trong lòng Sơ Niệm cũng rất vui.
Bọn họ đã không tiếp xúc với người khác cả một mùa đông rồi, thực ra cũng hơi hoài niệm cuộc sống náo nhiệt, cũng rất nhớ những người bạn hiền lạnh chất phác kia.
Lần trước, đồ rắn lớn chuẩn bị rất đầy đủ, khu vườn của bộ lạc núi Xà Thần chính là ngôi nhà thứ hai của bọn họ, không cần chuẩn bị thứ gì có thể vào ở luôn.
Sau khi Sơ Niệm chuẩn bị nhiều thức ăn cho vật nuôi mới nuôi là có thể xuất phát.
Lúc một người một rắn đi đến bộ lạc núi Xà Thần, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, khó có thể tin được nhìn chằm chằm vào rắn lớn xem xét nhiều lần.
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, Cửu Di mất tích vậy mà lại thật sự an toàn quay về.
Sau khi bọn họ trở lại khu vườn, người của hai bộ lạc đều nhao nhao đến thăm hỏi.
Rắn lớn bị vây giữa đám người lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước đây, lúc mọi người hỏi hắn rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, hắn nói mình gặp được Xà thần, nhưng sau đó yêu cầu Xà thần thả hắn ra, rồi hắn quay về.
Giải thích như vậy mọi người đều rất tín phục.
Dù sao các loại dị tượng ban đầu đều cho thấy là hắn bị Xà thần mang đi.
Thậm chí mọi người còn cực kỳ hâm mộ việc hắn có thể tận mắt nhìn thấy Xà thần.
Không có ai áp suy nghĩ hắn chính là Xà thần trong truyền thuyết lên người hắn.
Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt nghe được tin Sơ Niệm quay lại cũng kích động chạy đến, sau khi đến bọn họ căng thẳng hỏi: “Cô quay về nhiều ngày như vậy không xảy ra chuyện gì chứ, bọn tôi cũng không biết bộ lạc của cô ở đâu, căn bản không có cách nào liên lạc với cô, đều lo lắng đến mất ăn mất ngủ, sợ cô xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Sơ Niệm cười nói: “ Không phải tôi đang rất tốt sao, thân thể khỏe mạnh, thậm chí còn béo lên.”
Lúc ở núi Tường Vân, rắn lớn không thể ra ngoài trong thời gian dài, cả một mùa đông Sơ Niệm cũng không ra ngoài quá xa, chỉ hoạt động xung quanh núi Tường Vân.
Cả một mùa đông vì giải sầu không biết đã nghiên cứu bao nhiêu là món ăn ngon, ngày nào cũng ăn ngon uống ngon lại không hoạt động có thể không béo lên sao.
Ba chị em cùng cười rộ lên.
Tần Minh Nguyệt cười nói một tin tốt khác: “Mộc Vân sinh rồi, sinh một bé trai, có điều dường như cơ thể cũng không được khỏe cho lắm.”
Phần lớn cơ thể trẻ con trong bộ lạc đều không được khỏe cho lắm, con gái của Giang Nhu trái lại là đứa bé khỏe mạnh hiếm có trong cả bộ lạc, dù là cơ thể hay là tính cách đều cực kỳ tốt.
Đột nhiên Sơ Niệm nghĩ đến một khả năng: “Có phải là vì trong bộ lạc tồn tại sinh sản cận huyết không?”
Bộ lạc núi Xà Thần có thể coi như là một bộ lạc lớn, nhưng ở xã hội nguyên thủy, về cơ bản không tồn tại giao tiếp giữa bộ lạc và bộ lạc, hiếm giao tiếp cũng là xung đột hàng đầu, ví dụ như tranh đoạt phụ nữ và tài nguyên.
Bộ lạc chung sống hòa bình giống như bộ lạc núi Xà Thần và ngự thú tộc, quả thực là đầu tiên.
Khép kín thời gian dài như vậy, mọi người lại không có kiến thức sinh học, rất có khả năng dẫn đến sinh sản cận huyết.
Mấy người Giang Nhu là người từ ngoài đến, lại trải qua nhân loại tiến hóa mấy vạn năm, không có một chút quan hệ huyết thống nào với người ở đây, con cái sinh ra chắc chắn sẽ càng khỏe mạnh hơn.
Nghĩ như vậy, quả thực rất có khả năng.
Nguyên nhân gây ra hiện tượng này vẫn là bởi vì thiếu hụt kiến thức.
Người nguyên thủy đã rất khó khăn để sinh tồn rồi, không có tài nguyên dư thừa để mà lãng phí, càng không có vật tư giáo dục cơ sở như giấy bút vv….
Sau khi Giang Nhu nói ra hoàn cảnh khó khăn, Sơ Niệm cười nói: “Cái này có thể giải quyết được, không phải cô từng nói rồi sao, bây giờ sau khi có khoai tây và khoai lang, mùa đông năm nay trong bộ lạc đã không có ai bị chết đói. Hơn nữa qua một hai tháng nữa, lúa mì vụ đông cũng chín, dần dần lương thực ngày càng dồi dào. Trẻ con không cần còn nhỏ đã phải vất vả đi thu nhặt nữa, ít nhất có thời gian mấy năm có thể học một chút kiến thức căn bản.”
Tần Minh Nguyệt hỏi: “Niệm Niệm, chị có thể dạy cho em cách làm giấy không?”
Sơ Niệm gật đầu: “Tất nhiên là được rồi.”
Tay Tần Minh Nguyệt khéo tay như vậy, có lẽ học sẽ không khó.
Những chuyện này đều cần chu kỳ rất dài, giống như lúc phổ cập trông khoai tây, cần nhất chính là để mọi người trong bộ lạc nhìn thấy thành quả thay đổi mang đến.
Chẳng qua dần dần sẽ càng ngày càng tốt.
Ba chị em ở trong này nói chuyện khí thế ngất trời, những người đàn ông bên ngoài vây quanh rắn lớn cũng cực kỳ hưng phấn, bảo hắn kể nhiều chuyện liên quan đến Xà thần một chút.
Rắn lớn chuyển chủ đề, bắt đầu chững chạc đàng hoàng dạy kỹ xảo săn bắn, thành công chuyển sự chú ý của đám người đàn ông.
Giống như mấy chị em có thể nói mọi chuyện, săn bắn cũng là câu chuyện không thể nào thiếu của đám người đàn ông.
Người đàn ông của ngự thú tộc luôn cảm thấy mình là chủng tộc rất am hiểu săn bắn và thuần dưỡng động vật, cho đến sau khi nghe được kinh nghiệm của rắn lớn mới bắt đầu khiếp sợ. Chẳng trách có thể làm A Đạt của bọn họ, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay tập tính sinh tồn của mỗi loại động vật trong rừng, không gì không biết.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, trong sân vẫn có người hưng phấn nói chuyện như cũ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sơ Niệm tỉnh dậy lại nhìn thấy Lang Đồ ở cửa, hôm qua hắn nghe chỉ dạy của rắn lớn rất lâu, sùng bái với rắn lớn càng thêm mãnh liệt, sáng sớm đã đến tiếp rồi.
Sơ Niệm cười mở cửa để hắn tiến vào, nhưng hắn vẫn giữ vững nguyên tắc của mình như cũ, không có sự cho phép của A Đạt, sẽ không bước vào khu vườn dù chỉ một bước.
Đối với ‘fan nam’ này của rắn lớn, Sơ Niệm quả thực dở khóc dở cười.
Từ ‘fan nam’ này, Sơ Niệm biết được, sau chợ phiên này, ngự thú tộc sẽ phải quay về thảo nguyên thuộc về bọn họ.
Có điều bọn họ vẫn sẽ tiếp tục duy trì chợ phiên mỗi tháng một lần như trước, việc trao đổi vật tư giữa hai bộ lạc làm cho hai bên đầu nhận được lợi ích to lớn, sẽ không bị ngừng dễ dàng.
Chỉ là chợ phiên về sau có thể sẽ giống như lần ở bờ sông, thiết lập ở một nơi cố định, thuận tiện cho cả hai ghi nhớ và lui tới.
Phát triển như vậy thực ra rất tốt.
Nói không chừng tương lai sẽ có bộ lạc mới tham gia, những điều này đều là ẩn số.
Để ăn mừng mùa đông đã qua, chợ phiên lần này, mọi người thể hiện nét mặt tươi cười, cầm đồ trân quý của mình, còn có trẻ em chạy nhảy ở trong chợ phiên, tiếng cười đùa không dứt.
Sơ Niệm chú ý đến, chung sống qua một mùa đông, trong bố cục chợ phiên lần này, giới hạn giữa hai bộ lạc đã không còn rõ ràng như vậy, thậm chí xuất hiện hiện tượng nam nữ giữa hai bộ lạc trở thành bạn đời.
Cặp đôi ở đây cực kỳ tự do, cũng không biết lần tách rời này của hai bộ lạc sẽ mang đến những gì cho những cặp đôi này.
Lần trước bởi vì hoảng hốt không có tâm trạng đi dạo chợ phiên rộng lớn đồ sộ này, lần này Sơ Niệm bù đắp cho tiếc nuối của mình, giống như lần trước, để rắn lớn ôm lấy cô nâng cô lên cao, thu hết vào mắt sự rầm rộ của chợ phiên.
Lần này Tần Minh Nguyệt lại dựng sạp hàng quần áo, dường như ai cũng đều biết đến tay nghề tốt của cô, bây giờ cô lại còn bắt đầu nhận đặt hàng theo yêu cầu.
Trái lại còn có phụ nữ của ngự thú tộc, cùng bày một sạp hàng bán quần áo, hai sạp hàng bày cùng một chỗ hình thành đối lập mãnh liệt.
Quần áo Tần Minh Nguyệt làm rất có phong cách hiện đại, đơn giản mộc mạc, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của bộ lạc núi Xà Thần, bên trên cũng có hoa văn cô thêu còn có hoa khô làm trang trí, vô cùng đẹp.
Quần áo của ngự thú tộc thì toàn bộ được làm bằng da thú, phía trên dùng xương thú trang trí, màu sắc tươi đẹp sáng sủa, đủ mọi màu sắc.
Thật sự còn có một bộ quần áo hoàn toàn được làm từ xương thú, Sơ Niệm nhấc lên đo một chút, kích cỡ tối đa chính là một bộ dây đeo, thân dưới chính là một cái váy siêu ngắn dùng xương thú nối với nhau làm ra.
Vậy mà có chút thời thượng?
Tần Minh Nguyệt nhìn thấy quần áo như vậy cũng thấy rất mới lạ, bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ.
Sau khi người phụ nữ nhìn thấy Sơ Niệm nhấc bộ quần áo này lên, giới thiệu qua cho Sơ Niệm sự trang trọng của bộ quần áo này.
Thì ra quần áo càng nhiều xương thú càng quý, bởi vì ngự thú tộc tôn sùng thực lực, bộ quần áo này ở ngự thú tộc chính là biểu tượng của cái đẹp.
Sau khi rắn lớn nhìn qua, vung tay mua lại.
Tần Minh Nguyệt nhướn mày với Sơ Niệm, cười đầy ẩn ý nói: “Bộ quần áo này rất đẹp, rất hợp với chị.”
Gương mặt Sơ Niệm đỏ bừng, nhét quần áo vào trong ba lô sau lưng rắn lớn, nghiến răng nói: “Bộ còn lại mua luôn, tặng cho em đó.”
Lần này đến lượt Tần Minh Nguyệt đỏ mặt.
Đi dạo chợ phiên mất một buổi sáng, còn chưa đến buổi trưa, bụng Sơ Niệm đã kêu ọt ọt ọt ọt, rõ ràng buổi sáng cô đã ăn rất nhiều thứ.
Thật sự càng ngày càng tài ăn.
Nghe thấy tiếng ọt ọt trong bụng Sơ Niệm, rắn lớn nói: “Niệm Niệm, chúng ta quay về đi.”
Sơ Niệm đói đến hai mắt tối sầm, ghé lên bả vai rắn lớn nói: “Được, ta muốn ăn thịt nướng chàng tự nấu, muốn vị đậm đà.”
“Được.”
Sau khi về khu vườn, rắn lớn đốt chậu than lên, nhiệt độ trong phòng bỗng tăng lên, Sơ Niệm lại cảm thấy có hơi khó chịu, mở cửa phòng ra.
Mặt trời hôm nay rất tuyệt, mở cửa ánh nắng chiếu rọi khắp phòng khách.
Sơ Niệm lười nhác ngồi trên ghế dựa, bên cạnh là hai chậu than.
Ánh nắng chiếu lên mặt, chậu than sưởi ấm cơ thể ấm áp dễ chịu, bất giác cô đã thiếp đi, vẫn là rắn lớn nấu xong thịt nướng gọi cô dậy.
Cô mơ màng dựa vào lồng ngực người đàn ông, giọng nói mềm mại, hờn dỗi nói: “Buồn ngủ quá, không muốn ăn nữa.”
“Ăn xong lại ngủ tiếp được không?” Rắn lớn kiên nhẫn dỗ cô.
“Đều tại sáng sớm nay dậy quá sớm, ta thật sự rất buồn ngủ hu hu.” Dáng vẻ cô giả vờ khóc giống như mèo con làm nũng, lòng rắn lớn mềm nhũn, bưng thịt nướng ở bên cạnh lên, dịu dàng dỗ dành: “Ta bón cho nàng.”
Sơ Niệm rầm rì há miệng, nhưng mà thịt nướng bình thường rất thích đến bên miệng, trong cổ họng lại dâng lên nước chua, khiến cô phải che miệng quay đi….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.