Chương 163
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
21/05/2024
Ba quả trứng to nhỏ khác nhau.
Hai quả trứng vàng không khác nhau lắm, to bằng lòng bàn tay của Sơ Niệm.
Quả trứng màu trắng lại nhỏ đến lạ, chỉ bằng ngón tay cái, chạm vào cũng sẽ thấy rất mềm mại.
Bấy giờ đứa lớn nhất cũng đã nở ra, là một con rắn con màu vàng khỏe mạnh. Nhưng đã trải qua suốt một ngày, hai quả trứng còn lại vẫn không hề động đậy, điều này khiến người ta không khỏi lo lắng, không biết hai quả trứng còn lại an toàn hay không, nhất là quả màu trắng.
“Chúng nó rất khỏe mạnh, nhưng thời gian trứng nở vốn dĩ là không giống nhau.”
Rắn lớn nắm lấy tay Sơ Niệm đi đến bên hai quả trứng, chóp đuôi lại quấn quanh ấn ký trên mắt cá chân của cô, đến bên tai cô nhẹ giọng nói, “Niệm Niệm, nhắm mắt lại.”
Sơ Niệm nghe lời nhắm mắt lại, rất nhanh, cô nghe thấy tiếng tim đập rất nhẹ rất chậm, giống như là bình minh vậy, tươi mới, yếu ớt, cần được bảo vệ.
Sơ Niệm vui mừng mở to mắt, ngửa đầu nhìn về phía rắn lớn hỏi, “Đây chính là nhịp tim của hai đứa con chúng ta phải không?”
Rắn lớn gật đầu, ôm đầu cô tựa lên vai, âm thanh ong ong xuyên qua xương cốt của hai người, ngứa ngày.
Hắn nói: “Đây là sự cảm ứng giữa huyết mạch của chúng ta.”
Cảm ứng giữa huyết mạch của đằng xà.
Bởi vì Sơ Niệm là con người, cho nên cũng không nhạy cảm với kiểu cảm ứng này.
Nhưng chỉ cần Sơ Niệm ở cùng hắn, cũng có sức mạnh có thể cảm nhận được sinh mệnh.
Hai người cùng nắm tay và nghe những âm thanh rất nhỏ ấy, điều này làm cho Sơ Niệm cũng yên tâm hơn hẳn.
Con của họ rất ổn, chỉ là cần phải ấp lâu hơn nữa mà thôi.
Tiếp tục ấp hai quả trứng còn lại, còn phải bắt đầu chăm sóc Miên Tuyến.
Rắn con ăn xong hết vỏ trứng, lớp vảy bên ngoài đã bắt đầu cứng hơn, sờ vào vừa ấm vừa lạnh, thấp hơn độ ấm của con người, giống với nhiệt độ của rắn lớn.
Nó kế thừa toàn bộ gen hoàn mỹ của rắn lớn.
Rắn lớn rất hài lòng với điều này, lúc rắn con ngủ xong một giấc, sau khi tỉnh lại về mở mắt ra đã thấy một cái đầu lớn gấp mấy lần mình.
Sơ Niệm bưng bữa sáng đến, thấy hai cái đầu rắn đang nhìn nhau, giậm chân nói, “Cửu Di, chàng làm gì vậy!”
Rắn lớn đành phải biến thành hình dạng nửa rắn, nắm lấy vạt áo, bình tĩnh nói, “Ta muốn gọi Miên Tuyến dậy ăn cơm.”
Cái hình dạng kêu con rời giường của hắn, có quỷ mới tin.
Sơ Niệm cũng không muốn vạch trần, đặt bữa sáng đã chuẩn bị lên bàn ăn, nói với hắn, “Vậy chàng bế con đến ăn sáng đi.”
Đây là rắn con sau khi đến với thế giới này, trừ bữa ăn đầu là vỏ trứng, Sơ Niệm cố ý theo thói quen ăn uống của rắn, cắt thịt thành viên cho rắn con.
Lúc trước là một nhà hai người ăn, bây giờ lại thành một nhà ba người.
Trước mặt mỗi người là bữa ăn tương ứng và hình thể tương đương.
Sơ Niệm nhìn con mình, cười nói, “Mau ăn đi, đều là của con đấy.”
Tốc độ ăn của rắn con cũng rất nhanh, cô còn chưa ăn xong, nó đã ăn hết sạch thịt trên bàn rồi.
Ăn xong rắn con nhìn sang mẹ của mình, lại nhìn sang phía cha, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình đợi cha mẹ ăn xong.
Sau khi ăn xong, Sơ Niệm đến nhà kho chuẩn bị cho vụ xuân, chọn ra mầm giống tốt, xem xet số lượng dự trữ, bắt đầu lên kế hoạch trồng bao nhiêu loại.
Lúc này, rắn con đến bên người cha, hai cha con cứ như đã hẹn nhau, rắn lớn mang theo Miên Tuyến ra sân.
Bọn họ cũng không đi xa, ở sau núi của mình.
Con dốc sau núi cũng không đứng lắm, lúc đi leo núi cắm trại, Sơ Niệm và rắn lớn chưa từng săn bắn ở sau núi, cho nên trên này có một vài nhỏ con mồi, thi thoảng còn có thể xuất hiện một ít con mồi lớn. Về phần những loài mang tính tấn công mãnh liệt như sư tử, hổ và sói thì không có khả năng tồn tại.
Tương đương với phía sau vườn nhà mình.
Sau khi nhẹ nhàng đặt rắn con xuống đất, rắn lớn đứng một bên nói, “Nếu ăn chưa no, vậy tự mình đi bắt mồi đi.”
Từ cái tên có thể đoán ra được, Miên Tuyến là một con rắn rất nhỏ, còn không bằng ngón tay của Sơ Niệm.
Lúc chuẩn bị thức ăn, Sơ Niệm cũng chuẩn bị theo hình thể của hắn.
Nhưng một con rắn nhỏ đang trong quá trình trưởng thành cần phải hấp thụ nhiều con mồi, mới có thể nhanh chóng trưởng thành một con rắn mạnh mẽ.
Sức ăn của hắn lớn, tiêu hóa nhanh, đồ ăn mà mẹ vừa cho chỉ đủ nhét kẽ răng.
Nhìn thế giới to lớn vô cùng này, nó nảy ra kích thích mãnh liệt, nhanh chóng tiến vào trong rừng, xuyên vào bên trong rất nhanh.
Vì lý do hình dáng, Miên Tuyến cứ tưởng mình chạy được rất lâu thực ra cũng chỉ chạy được mấy trăm mét mà thôi.
Khoảng cách mấy trăm mét ấy, Miên Tuyên gặp được một loạt con kiến, sau đó ngừng lại, nếm thử một con, khô khốc chát chát, chỉ có bụng con kiến hơi chua, cũng không ngon lắm.
Hơn nữa, cho dù ăn sạch một loạt con kiến này, cũng chẳng bằng bữa sáng hôm nay.
Nó tiếp tục đi phía trước, ôm sự hiếu kỳ về thế giới này tiến hành thăm dò xa hơn.
Mọi thứ bên ngoài đều mới mẻ, một cây cỏ một cái khúc gỗ, một đóa hoa một cái cây, lúc con rắn nho nhỏ đi qua lá cây khô âm thanh cũng thanh thúy dễ nghe.
Thế nên lúc cha gọi nó về, nó ăn thêm một con kiến……
Lần đầu tiên săn mồi cứ như vậy đã xong.
Rắn lớn nhìn bộ dạng bụng rỗng tuếch của nó, nhíu mày, trong lòng bàn tay hơi nhúc nhích, muốn ôm nó vào trong lòng.
Nhưng cuối cùng hắn nghĩ lại, vẫn nghiêm túc nói, “Miên Tuyến, trở về đi.”
Lần đầu tiên Miên Tuyến nếm được cảm giác đói bụng, đến cả đường về nhà cũng không còn thấy mới mẻ nữa, ngược lại mỗi một bước đều ở tiêu hao thể lực của nó.
Lúc quay trở lại hang ấm áp, nó đã gần như mất hết sức.
Hai cha con vừa mới mở cửa ra, đã thấy một người phụ nữ đang ngồi đợi.
Sơ Niệm hỏi: “Hai cha con đi đâu vậy?”
Cô vừa đi chọn mầm giống, thì đã không thấy tung tích hai cha con đâu, lúc họ về cũng thấy hơi mờ ám, nhìn sơ qua không giống như là vừa làm chuyện gì tốt.
Rắn lớn cũng không lừa Sơ Niệm, thẳng thừng nói, “Ta dắt Miên Tuyến ra sau núi học đi săn.”
Sơ Niệm đỡ trán, “Nó mới sinh được một ngày, chàng đã bắt nó đi săn mồi, nó có làm được không?”
Rắn lớn trả lời, “Được chứ, nó cũng bắt được một con mồi.”
Một con kiến.
Miên Tuyến vừa nghe thấy cha nói lời này, cũng thoát khỏi tâm trạng thất vọng vừa nãy, vui vẻ nhìn cha, lại theo đến người mẹ, đi đến trong lòng bàn tay của mẹ, vui vẻ uốn uốn cái thân nho nhỏ của mình nói về những gì hôm nay bản thân gặp.
Cuối cùng, nó cuộn mình lại.
Quấn quít trong lòng bàn tay Sơ Niệm cả buổi mới nới ra.
Bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu, giống y như lúc rắn lớn mất trí nhớ giao tiếp với mình bằng ngôn ngữ cơ thể.
Sơ Niệm đưa rắn con lên trước mặt, dịu dàng hỏi: “Hôm nay tiểu Miên Tuyến chơi sau núi rất vui, có phải không?”
Hiện tại Miên Tuyến cũng không hiểu được hết lới Sơ Niệm nói, nhưng có rắn lớn làm nhà phiên dịch lâu năm ở đây, cầu nối giữa hai mẹ con vẫn rất thuận lợi.
Con rắn vàng nhỏ nằm trong lòng bàn tay của mẹ gật đầu.
Tiếp tục nhảy múa biểu đạt hôm nay mình đã làm cái gì.
Trên cơ bản Sơ Niệm đều có thể đoán được nó đang nói gì.
Phương diện này cô cũng có kinh nghiệm giao tiếp với rắn lớn trước đây, cũng vì có huyết thống mẫu tử.
Quan niệm nuôi nấng của rắn lớn và bản thân thật sự khác nhau, nhưng mà mới một ngày mà đã có thể thấy rắn con nhà mình vui vẻ ăn cơm, Sơ Niệm cảm thấy có lẽ mình đã thay đổi suy nghĩ.
Rắn con vừa mới sinh ra không giống với con người khi còn nhỏ.
Con người khi vừa sinh cho đến sau này đều rất yếu đuối, không có mẹ cho ăn căn bản sống không nổi.
Miên Tuyến lại khác.
Con người khi còn nhỏ cần một thời gian rất lâu, tứ chi mới có thể dùng sức được, hơn nữa cha mẹ còn phải tập đi cho.
Miên Tuyến vừa sinh ra đã có thể nhảy múa, còn quấn lấy ngón tay cô nịnh nọt.
Con người khi còn nhỏ muốn hiểu được ý của người lớn phải cần thời gian rất lâu, có thể biểu đạt ý của mình thì càng phải lâu hơn nữa.
Tuy Miên Tuyến không có hình người, không có cơ quan phát ra âm thanh như con người nên không thể nói chuyện, nhưng nó có thể giao tiếp với rắn lớn, cũng có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Con đường bắt đầu cũng khác nhau.
Điểm khác nhau của người và thần thì dù ở đâu cũng vẫn khác như vậy.
Bữa ăn mà mình đã chuẩn bị cho rắn con sắp bị ăn hết, Sơ Niệm hỏi, “Cửu Di, có phải Miên Tuyến ăn chưa no không, có cần ta lấy thêm thịt nướng cho nó không?”
Bởi vì không biết được rắn con có ăn cay được hay không, Sơ Niệm chuẩn bị thức ăn theo khẩu vị giống với cha nó, thức ăn ngọt.
Trình độ tiếp nhận của rắn con rất cao, đã ăn xong hết.
Chỉ là Sơ Niệm thấy nó ăn xong nhanh quá, tư cách là mẹ bắt đầu lo lắng có phải rắn con ăn chưa no không.
Thực ra nỗi lo của cô là đúng.
Nhưng hai con rắn lớn nhỏ đều đồng loạt lắc đầu.
Có kinh nghiệm đói bụng của lần trước, rắn con ăn bữa trưa no nê xong cuối cùng không còn quan tâm đến thế giới mới mẻ xung quanh nữa, nó bắt đầu nghiêm túc đi tìm kiếm con mồi.
Sau khi lục lọi trong lùm cây, rắn con gặp một con thỏ.
Đối với con thỏ mà nói, rắn con chính là một con sâu nhỏ, con thỏ chả thèm nhìn tới.
Lúc rắn còn bắt đầu tấn công, con thỏ cũng không nhìn nó, nó nhảy sang bên cạnh con rắn, rời khỏi phạm vi tấn công của rắn con.
Lần trước chọn ra một con mồi quá nhỏ, lần sau lại chọn con mồi quá lớn, sau hai lần thất bại lại càng thêm thất bại.
Sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần thất bại, đến lần thứ năm, rắn con bắt được một con gà.
Đối với Miên Tuyến chỉ nhỏ bằng ngón tay mà nói, con gà to bằng bàn tay đã được cho là quái vật lớn.
Đây đều bài học kinh nghiệm trong vô số lần thất bại mà nó có được.
Không được nhỏ quá, không được lớn qua, con nào chạy quá nhanh đuổi không kịp, con gà cũng biết mổ rắn, nó phải tránh né cái miệng nhọn hoắc của con gà để không bị mổ.
Sau khi thấy rắn con cuốn lấy được con gà trở về, Sơ Niệm thốt lên một tiếng “woaaa”, hỏi, “Con trai của chúng ta bắt được đấy sao?”
Rắn lớn gật đầu, nhưng cũng không hài lòng lắm, “Lúc trước khi ta vừa sinh ra đã có thể ăn luôn con chim muốn ăn thịt ta, còn nó đến ngày thứ năm mới lấy được thức ăn cho mình.”
Cha không được hài lòng khiến rắn con có chút uể oải.
Lúc này Sơ Niệm đau lòng ôm bảo bối vào lòng, dịu dàng dỗ dành, “Không sao, Miên Tuyến đã rất giỏi rồi. Lúc mẹ mới được năm ngày mẹ vẫn còn đang khóc đấy thôi.”
Không có cha phiên dịch nên nhóc con không hiểu mẹ đang nói cái gì.
Nhưng sau khi cảm nhận được tình cảm dịu dàng của mẹ, đầu rắn của nó cọ lên mặt Sơ Niệm, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Vì để chứng tỏ sự coi trọng và khen thưởng cho lần đầu tiên rắn con bắt được con mồi, Sơ Niệm nói sẽ làm con gà này thành món gà nướng mật, làm bữa tối cho rắn con.
Một người một rắn đang nghiệm chứng xem thế nào là nghiêm phụ từ mẫu.
Trong bầu không khí này, rắn con trưởng thành rất nhanh.
Thiên phú ngôn ngữ của Miên Tuyến cũng hoàn toàn được di chuyền từ cha nó.
Lúc trước rắn lớn kết nối con người và bộ lạc lại với nhau, tạo ra văn tự và ngôn ngữ cho bộ lạc, có được kinh nghiệm như vậy, lúc học tập ngôn ngữ và văn tự đều có tốc độ kinh ngạc.
Mà thiên phú về phương diện này Miên Tuyến cũng không kém rắn lớn là mấy.
Tuy rằng rắn con không thể nói, rất nhanh chóng, nó cũng đã nghe sơ sơ được đoạn đối thoại.
Thậm chí từ từ cố định lại ngôn ngữ cơ thể của mình, tiến hành kết nối với Sơ Niệm.
Bước tiến triển như vậy làm cho Sơ Niệm chỉ có thể nghĩ đến hai chữ “Thiên tài”.
Cùng lúc đó, kích thước của rắn con cũng tăng trưởng rất nhanh.
Trong vòng hai tháng, cơ thể của Miên Tuyến từ to bằng ngón tay nay đã to bằng bắp chân của Sơ Niệm.
Nhưng vẫn còn kém xa với cơ thể của rắn lớn.
Hiện tại hầu như mỗi ngày Miên Tuyến đều bắt được con mồi trở về, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể mang về một con mồi chạy nhảy nhanh như cừu rừng.
Lần đầu tiên Sơ Niệm thấy Miên Tuyến đi săn mồi là lúc cả nhà ra ngoài dã ngoại, Sơ Niệm trải một tấm da thú thật to ở cạnh bờ sông làm chỗ ăn uống, rắn lớn đang mang theo hoa quả và bánh ngọt từ trong xe ngựa ra.
Lúc này, bụi cây bên cạnh lay chuyển, duy nhất Miên Tuyến đang rảnh rỗi phát hiện hơi thở của lợn rừng trong bụi cây.
Tốc độ của nó quả thực đã rất nhanh, chỉ là do hình thể khi đối mặt với lợn rừng lại kém rất nhiều, cho nên Miên Tuyến không trực tiếp xông lên. Mà quanh quẩn bên xe ngựa, đến bên cạnh bụi cỏ lặng yên không một tiếng động.
Sơ Niệm phát hiện động tác của nó lúc đó ngừng lại rồi lại thở tiếp.
Trong nháy mắt tiếp cận được lợn rừng, Miên Tuyến cũng ra sức cuốn lấy chân trước của lợn rừng, khiến lợn rừng không thể chạy trốn, sau đó tấn công một cách chắc chắn, cắn lấy lợn rừng đưa nọc độc của mình vào trong cơ thể nó, lợn rừng ngay lập tức bị mất mạng.
Tốc độ săn mồi của nó rất nhanh, từ lúc phát hiện con mồi đến lúc diệt con mồi bằng độc của mình còn chưa đầy một phút.
Sức mạnh chuẩn xác và mãnh mẽ ấy, giống y như lúc rắn lớn săn mồi.
Thậm chí ở nhiều lúc khác, Miên Tuyến giống như bản sao được khắc theo rắn lớn vậy, giống đến mức kinh ngạc.
Sơ Niệm thấy rắn con bắt được con mồi to lớn về, phấn khích ôm lấy đầu đứa con, hôn vài cái lên đầu nó, vui vẻ khen ngợi, “Miên Tuyến, con thật giỏi.”
Đầu của Miên Tuyến giương cao lên, mở to mắt to tròn như mắt mèo, xem ra rất vui vẻ.
Hôm nay món chính của buổi dã ngoại biến thành món heo nướng thơm ngào ngạt.
Cả nhà đã là trạng thái miễn dịch với độc của rắn, lúc ăn cũng không cần xử lý nhiều, ăn xong thịt heo nướng, Miên Tuyến lại ra ngoài tìm kiếm con mồi mới.
Lúc Sơ Niệm trở lại bên hồ để rửa tay, đột nhiên bị cuốn vào trong xe ngựa.
Kỳ lân kéo xe được dắt ra chỗ khác để ăn uống, xe ngựa cô đơn trên mặt đất, cả núi rừng lân cận này cũng chỉ có một người một rắn là bọn họ.
Sơ Niệm thấy được ánh sáng trong đôi mắt nguy hiểm của rắn lớn.
Cô đột nhiên ý thức được một chuyện.
Từ sau khi Miên Tuyến nở, mỗi ngày cô đều bận bịu chăm sóc cho Miên Tuyến.
Đã lạnh nhạt với cha của rắn con khá lâu rồi……
Hai quả trứng vàng không khác nhau lắm, to bằng lòng bàn tay của Sơ Niệm.
Quả trứng màu trắng lại nhỏ đến lạ, chỉ bằng ngón tay cái, chạm vào cũng sẽ thấy rất mềm mại.
Bấy giờ đứa lớn nhất cũng đã nở ra, là một con rắn con màu vàng khỏe mạnh. Nhưng đã trải qua suốt một ngày, hai quả trứng còn lại vẫn không hề động đậy, điều này khiến người ta không khỏi lo lắng, không biết hai quả trứng còn lại an toàn hay không, nhất là quả màu trắng.
“Chúng nó rất khỏe mạnh, nhưng thời gian trứng nở vốn dĩ là không giống nhau.”
Rắn lớn nắm lấy tay Sơ Niệm đi đến bên hai quả trứng, chóp đuôi lại quấn quanh ấn ký trên mắt cá chân của cô, đến bên tai cô nhẹ giọng nói, “Niệm Niệm, nhắm mắt lại.”
Sơ Niệm nghe lời nhắm mắt lại, rất nhanh, cô nghe thấy tiếng tim đập rất nhẹ rất chậm, giống như là bình minh vậy, tươi mới, yếu ớt, cần được bảo vệ.
Sơ Niệm vui mừng mở to mắt, ngửa đầu nhìn về phía rắn lớn hỏi, “Đây chính là nhịp tim của hai đứa con chúng ta phải không?”
Rắn lớn gật đầu, ôm đầu cô tựa lên vai, âm thanh ong ong xuyên qua xương cốt của hai người, ngứa ngày.
Hắn nói: “Đây là sự cảm ứng giữa huyết mạch của chúng ta.”
Cảm ứng giữa huyết mạch của đằng xà.
Bởi vì Sơ Niệm là con người, cho nên cũng không nhạy cảm với kiểu cảm ứng này.
Nhưng chỉ cần Sơ Niệm ở cùng hắn, cũng có sức mạnh có thể cảm nhận được sinh mệnh.
Hai người cùng nắm tay và nghe những âm thanh rất nhỏ ấy, điều này làm cho Sơ Niệm cũng yên tâm hơn hẳn.
Con của họ rất ổn, chỉ là cần phải ấp lâu hơn nữa mà thôi.
Tiếp tục ấp hai quả trứng còn lại, còn phải bắt đầu chăm sóc Miên Tuyến.
Rắn con ăn xong hết vỏ trứng, lớp vảy bên ngoài đã bắt đầu cứng hơn, sờ vào vừa ấm vừa lạnh, thấp hơn độ ấm của con người, giống với nhiệt độ của rắn lớn.
Nó kế thừa toàn bộ gen hoàn mỹ của rắn lớn.
Rắn lớn rất hài lòng với điều này, lúc rắn con ngủ xong một giấc, sau khi tỉnh lại về mở mắt ra đã thấy một cái đầu lớn gấp mấy lần mình.
Sơ Niệm bưng bữa sáng đến, thấy hai cái đầu rắn đang nhìn nhau, giậm chân nói, “Cửu Di, chàng làm gì vậy!”
Rắn lớn đành phải biến thành hình dạng nửa rắn, nắm lấy vạt áo, bình tĩnh nói, “Ta muốn gọi Miên Tuyến dậy ăn cơm.”
Cái hình dạng kêu con rời giường của hắn, có quỷ mới tin.
Sơ Niệm cũng không muốn vạch trần, đặt bữa sáng đã chuẩn bị lên bàn ăn, nói với hắn, “Vậy chàng bế con đến ăn sáng đi.”
Đây là rắn con sau khi đến với thế giới này, trừ bữa ăn đầu là vỏ trứng, Sơ Niệm cố ý theo thói quen ăn uống của rắn, cắt thịt thành viên cho rắn con.
Lúc trước là một nhà hai người ăn, bây giờ lại thành một nhà ba người.
Trước mặt mỗi người là bữa ăn tương ứng và hình thể tương đương.
Sơ Niệm nhìn con mình, cười nói, “Mau ăn đi, đều là của con đấy.”
Tốc độ ăn của rắn con cũng rất nhanh, cô còn chưa ăn xong, nó đã ăn hết sạch thịt trên bàn rồi.
Ăn xong rắn con nhìn sang mẹ của mình, lại nhìn sang phía cha, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình đợi cha mẹ ăn xong.
Sau khi ăn xong, Sơ Niệm đến nhà kho chuẩn bị cho vụ xuân, chọn ra mầm giống tốt, xem xet số lượng dự trữ, bắt đầu lên kế hoạch trồng bao nhiêu loại.
Lúc này, rắn con đến bên người cha, hai cha con cứ như đã hẹn nhau, rắn lớn mang theo Miên Tuyến ra sân.
Bọn họ cũng không đi xa, ở sau núi của mình.
Con dốc sau núi cũng không đứng lắm, lúc đi leo núi cắm trại, Sơ Niệm và rắn lớn chưa từng săn bắn ở sau núi, cho nên trên này có một vài nhỏ con mồi, thi thoảng còn có thể xuất hiện một ít con mồi lớn. Về phần những loài mang tính tấn công mãnh liệt như sư tử, hổ và sói thì không có khả năng tồn tại.
Tương đương với phía sau vườn nhà mình.
Sau khi nhẹ nhàng đặt rắn con xuống đất, rắn lớn đứng một bên nói, “Nếu ăn chưa no, vậy tự mình đi bắt mồi đi.”
Từ cái tên có thể đoán ra được, Miên Tuyến là một con rắn rất nhỏ, còn không bằng ngón tay của Sơ Niệm.
Lúc chuẩn bị thức ăn, Sơ Niệm cũng chuẩn bị theo hình thể của hắn.
Nhưng một con rắn nhỏ đang trong quá trình trưởng thành cần phải hấp thụ nhiều con mồi, mới có thể nhanh chóng trưởng thành một con rắn mạnh mẽ.
Sức ăn của hắn lớn, tiêu hóa nhanh, đồ ăn mà mẹ vừa cho chỉ đủ nhét kẽ răng.
Nhìn thế giới to lớn vô cùng này, nó nảy ra kích thích mãnh liệt, nhanh chóng tiến vào trong rừng, xuyên vào bên trong rất nhanh.
Vì lý do hình dáng, Miên Tuyến cứ tưởng mình chạy được rất lâu thực ra cũng chỉ chạy được mấy trăm mét mà thôi.
Khoảng cách mấy trăm mét ấy, Miên Tuyên gặp được một loạt con kiến, sau đó ngừng lại, nếm thử một con, khô khốc chát chát, chỉ có bụng con kiến hơi chua, cũng không ngon lắm.
Hơn nữa, cho dù ăn sạch một loạt con kiến này, cũng chẳng bằng bữa sáng hôm nay.
Nó tiếp tục đi phía trước, ôm sự hiếu kỳ về thế giới này tiến hành thăm dò xa hơn.
Mọi thứ bên ngoài đều mới mẻ, một cây cỏ một cái khúc gỗ, một đóa hoa một cái cây, lúc con rắn nho nhỏ đi qua lá cây khô âm thanh cũng thanh thúy dễ nghe.
Thế nên lúc cha gọi nó về, nó ăn thêm một con kiến……
Lần đầu tiên săn mồi cứ như vậy đã xong.
Rắn lớn nhìn bộ dạng bụng rỗng tuếch của nó, nhíu mày, trong lòng bàn tay hơi nhúc nhích, muốn ôm nó vào trong lòng.
Nhưng cuối cùng hắn nghĩ lại, vẫn nghiêm túc nói, “Miên Tuyến, trở về đi.”
Lần đầu tiên Miên Tuyến nếm được cảm giác đói bụng, đến cả đường về nhà cũng không còn thấy mới mẻ nữa, ngược lại mỗi một bước đều ở tiêu hao thể lực của nó.
Lúc quay trở lại hang ấm áp, nó đã gần như mất hết sức.
Hai cha con vừa mới mở cửa ra, đã thấy một người phụ nữ đang ngồi đợi.
Sơ Niệm hỏi: “Hai cha con đi đâu vậy?”
Cô vừa đi chọn mầm giống, thì đã không thấy tung tích hai cha con đâu, lúc họ về cũng thấy hơi mờ ám, nhìn sơ qua không giống như là vừa làm chuyện gì tốt.
Rắn lớn cũng không lừa Sơ Niệm, thẳng thừng nói, “Ta dắt Miên Tuyến ra sau núi học đi săn.”
Sơ Niệm đỡ trán, “Nó mới sinh được một ngày, chàng đã bắt nó đi săn mồi, nó có làm được không?”
Rắn lớn trả lời, “Được chứ, nó cũng bắt được một con mồi.”
Một con kiến.
Miên Tuyến vừa nghe thấy cha nói lời này, cũng thoát khỏi tâm trạng thất vọng vừa nãy, vui vẻ nhìn cha, lại theo đến người mẹ, đi đến trong lòng bàn tay của mẹ, vui vẻ uốn uốn cái thân nho nhỏ của mình nói về những gì hôm nay bản thân gặp.
Cuối cùng, nó cuộn mình lại.
Quấn quít trong lòng bàn tay Sơ Niệm cả buổi mới nới ra.
Bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu, giống y như lúc rắn lớn mất trí nhớ giao tiếp với mình bằng ngôn ngữ cơ thể.
Sơ Niệm đưa rắn con lên trước mặt, dịu dàng hỏi: “Hôm nay tiểu Miên Tuyến chơi sau núi rất vui, có phải không?”
Hiện tại Miên Tuyến cũng không hiểu được hết lới Sơ Niệm nói, nhưng có rắn lớn làm nhà phiên dịch lâu năm ở đây, cầu nối giữa hai mẹ con vẫn rất thuận lợi.
Con rắn vàng nhỏ nằm trong lòng bàn tay của mẹ gật đầu.
Tiếp tục nhảy múa biểu đạt hôm nay mình đã làm cái gì.
Trên cơ bản Sơ Niệm đều có thể đoán được nó đang nói gì.
Phương diện này cô cũng có kinh nghiệm giao tiếp với rắn lớn trước đây, cũng vì có huyết thống mẫu tử.
Quan niệm nuôi nấng của rắn lớn và bản thân thật sự khác nhau, nhưng mà mới một ngày mà đã có thể thấy rắn con nhà mình vui vẻ ăn cơm, Sơ Niệm cảm thấy có lẽ mình đã thay đổi suy nghĩ.
Rắn con vừa mới sinh ra không giống với con người khi còn nhỏ.
Con người khi vừa sinh cho đến sau này đều rất yếu đuối, không có mẹ cho ăn căn bản sống không nổi.
Miên Tuyến lại khác.
Con người khi còn nhỏ cần một thời gian rất lâu, tứ chi mới có thể dùng sức được, hơn nữa cha mẹ còn phải tập đi cho.
Miên Tuyến vừa sinh ra đã có thể nhảy múa, còn quấn lấy ngón tay cô nịnh nọt.
Con người khi còn nhỏ muốn hiểu được ý của người lớn phải cần thời gian rất lâu, có thể biểu đạt ý của mình thì càng phải lâu hơn nữa.
Tuy Miên Tuyến không có hình người, không có cơ quan phát ra âm thanh như con người nên không thể nói chuyện, nhưng nó có thể giao tiếp với rắn lớn, cũng có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Con đường bắt đầu cũng khác nhau.
Điểm khác nhau của người và thần thì dù ở đâu cũng vẫn khác như vậy.
Bữa ăn mà mình đã chuẩn bị cho rắn con sắp bị ăn hết, Sơ Niệm hỏi, “Cửu Di, có phải Miên Tuyến ăn chưa no không, có cần ta lấy thêm thịt nướng cho nó không?”
Bởi vì không biết được rắn con có ăn cay được hay không, Sơ Niệm chuẩn bị thức ăn theo khẩu vị giống với cha nó, thức ăn ngọt.
Trình độ tiếp nhận của rắn con rất cao, đã ăn xong hết.
Chỉ là Sơ Niệm thấy nó ăn xong nhanh quá, tư cách là mẹ bắt đầu lo lắng có phải rắn con ăn chưa no không.
Thực ra nỗi lo của cô là đúng.
Nhưng hai con rắn lớn nhỏ đều đồng loạt lắc đầu.
Có kinh nghiệm đói bụng của lần trước, rắn con ăn bữa trưa no nê xong cuối cùng không còn quan tâm đến thế giới mới mẻ xung quanh nữa, nó bắt đầu nghiêm túc đi tìm kiếm con mồi.
Sau khi lục lọi trong lùm cây, rắn con gặp một con thỏ.
Đối với con thỏ mà nói, rắn con chính là một con sâu nhỏ, con thỏ chả thèm nhìn tới.
Lúc rắn còn bắt đầu tấn công, con thỏ cũng không nhìn nó, nó nhảy sang bên cạnh con rắn, rời khỏi phạm vi tấn công của rắn con.
Lần trước chọn ra một con mồi quá nhỏ, lần sau lại chọn con mồi quá lớn, sau hai lần thất bại lại càng thêm thất bại.
Sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần thất bại, đến lần thứ năm, rắn con bắt được một con gà.
Đối với Miên Tuyến chỉ nhỏ bằng ngón tay mà nói, con gà to bằng bàn tay đã được cho là quái vật lớn.
Đây đều bài học kinh nghiệm trong vô số lần thất bại mà nó có được.
Không được nhỏ quá, không được lớn qua, con nào chạy quá nhanh đuổi không kịp, con gà cũng biết mổ rắn, nó phải tránh né cái miệng nhọn hoắc của con gà để không bị mổ.
Sau khi thấy rắn con cuốn lấy được con gà trở về, Sơ Niệm thốt lên một tiếng “woaaa”, hỏi, “Con trai của chúng ta bắt được đấy sao?”
Rắn lớn gật đầu, nhưng cũng không hài lòng lắm, “Lúc trước khi ta vừa sinh ra đã có thể ăn luôn con chim muốn ăn thịt ta, còn nó đến ngày thứ năm mới lấy được thức ăn cho mình.”
Cha không được hài lòng khiến rắn con có chút uể oải.
Lúc này Sơ Niệm đau lòng ôm bảo bối vào lòng, dịu dàng dỗ dành, “Không sao, Miên Tuyến đã rất giỏi rồi. Lúc mẹ mới được năm ngày mẹ vẫn còn đang khóc đấy thôi.”
Không có cha phiên dịch nên nhóc con không hiểu mẹ đang nói cái gì.
Nhưng sau khi cảm nhận được tình cảm dịu dàng của mẹ, đầu rắn của nó cọ lên mặt Sơ Niệm, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Vì để chứng tỏ sự coi trọng và khen thưởng cho lần đầu tiên rắn con bắt được con mồi, Sơ Niệm nói sẽ làm con gà này thành món gà nướng mật, làm bữa tối cho rắn con.
Một người một rắn đang nghiệm chứng xem thế nào là nghiêm phụ từ mẫu.
Trong bầu không khí này, rắn con trưởng thành rất nhanh.
Thiên phú ngôn ngữ của Miên Tuyến cũng hoàn toàn được di chuyền từ cha nó.
Lúc trước rắn lớn kết nối con người và bộ lạc lại với nhau, tạo ra văn tự và ngôn ngữ cho bộ lạc, có được kinh nghiệm như vậy, lúc học tập ngôn ngữ và văn tự đều có tốc độ kinh ngạc.
Mà thiên phú về phương diện này Miên Tuyến cũng không kém rắn lớn là mấy.
Tuy rằng rắn con không thể nói, rất nhanh chóng, nó cũng đã nghe sơ sơ được đoạn đối thoại.
Thậm chí từ từ cố định lại ngôn ngữ cơ thể của mình, tiến hành kết nối với Sơ Niệm.
Bước tiến triển như vậy làm cho Sơ Niệm chỉ có thể nghĩ đến hai chữ “Thiên tài”.
Cùng lúc đó, kích thước của rắn con cũng tăng trưởng rất nhanh.
Trong vòng hai tháng, cơ thể của Miên Tuyến từ to bằng ngón tay nay đã to bằng bắp chân của Sơ Niệm.
Nhưng vẫn còn kém xa với cơ thể của rắn lớn.
Hiện tại hầu như mỗi ngày Miên Tuyến đều bắt được con mồi trở về, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể mang về một con mồi chạy nhảy nhanh như cừu rừng.
Lần đầu tiên Sơ Niệm thấy Miên Tuyến đi săn mồi là lúc cả nhà ra ngoài dã ngoại, Sơ Niệm trải một tấm da thú thật to ở cạnh bờ sông làm chỗ ăn uống, rắn lớn đang mang theo hoa quả và bánh ngọt từ trong xe ngựa ra.
Lúc này, bụi cây bên cạnh lay chuyển, duy nhất Miên Tuyến đang rảnh rỗi phát hiện hơi thở của lợn rừng trong bụi cây.
Tốc độ của nó quả thực đã rất nhanh, chỉ là do hình thể khi đối mặt với lợn rừng lại kém rất nhiều, cho nên Miên Tuyến không trực tiếp xông lên. Mà quanh quẩn bên xe ngựa, đến bên cạnh bụi cỏ lặng yên không một tiếng động.
Sơ Niệm phát hiện động tác của nó lúc đó ngừng lại rồi lại thở tiếp.
Trong nháy mắt tiếp cận được lợn rừng, Miên Tuyến cũng ra sức cuốn lấy chân trước của lợn rừng, khiến lợn rừng không thể chạy trốn, sau đó tấn công một cách chắc chắn, cắn lấy lợn rừng đưa nọc độc của mình vào trong cơ thể nó, lợn rừng ngay lập tức bị mất mạng.
Tốc độ săn mồi của nó rất nhanh, từ lúc phát hiện con mồi đến lúc diệt con mồi bằng độc của mình còn chưa đầy một phút.
Sức mạnh chuẩn xác và mãnh mẽ ấy, giống y như lúc rắn lớn săn mồi.
Thậm chí ở nhiều lúc khác, Miên Tuyến giống như bản sao được khắc theo rắn lớn vậy, giống đến mức kinh ngạc.
Sơ Niệm thấy rắn con bắt được con mồi to lớn về, phấn khích ôm lấy đầu đứa con, hôn vài cái lên đầu nó, vui vẻ khen ngợi, “Miên Tuyến, con thật giỏi.”
Đầu của Miên Tuyến giương cao lên, mở to mắt to tròn như mắt mèo, xem ra rất vui vẻ.
Hôm nay món chính của buổi dã ngoại biến thành món heo nướng thơm ngào ngạt.
Cả nhà đã là trạng thái miễn dịch với độc của rắn, lúc ăn cũng không cần xử lý nhiều, ăn xong thịt heo nướng, Miên Tuyến lại ra ngoài tìm kiếm con mồi mới.
Lúc Sơ Niệm trở lại bên hồ để rửa tay, đột nhiên bị cuốn vào trong xe ngựa.
Kỳ lân kéo xe được dắt ra chỗ khác để ăn uống, xe ngựa cô đơn trên mặt đất, cả núi rừng lân cận này cũng chỉ có một người một rắn là bọn họ.
Sơ Niệm thấy được ánh sáng trong đôi mắt nguy hiểm của rắn lớn.
Cô đột nhiên ý thức được một chuyện.
Từ sau khi Miên Tuyến nở, mỗi ngày cô đều bận bịu chăm sóc cho Miên Tuyến.
Đã lạnh nhạt với cha của rắn con khá lâu rồi……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.