Chương 179
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
21/05/2024
Hắn thích món quà của cha, nhưng bản thân lại coi trọng lãnh địa bên phía nam, chuẩn bị tự mình đi chinh phục.
Sau khi nói suy nghĩ của mình với cha, hắn còn nghiêm túc nói kế hoạch của mình với cha nữa, còn có việc làm thế nào để quản lý lãnh địa của mình, với sau này định kỳ sẽ tới thăm xem em trai với em gái sống như thế nào.
Về phần suy nghĩ này của hắn, rắn lớn rất chi là khen ngơi, còn đề xuất ý kiến của bản thân.
Nếu như nói hắn cực kì yên tâm với con cả, thì lại cực kì không yên tâm với con trai thứ hai không có chí tiến thủ chút nào.
Tất cả những thứ liên quan tới kĩ năng sinh tồn, Miên Cầu học hành đều rất cẩu thả, dáng vẻ qua loa lấy lệ.
Chỉ có một thứ giỏi giang hình như cũng là ăn chơi hát lượn mà thôi.
Để thằng con trai không có chí tiến thủ không bị đói, rắn lớn đưa ra ý kiến đó là để cho nó sống ở vùng đất phì nhiêu màu mỡ.
Kết cấu rất giống với núi Tường Vân, ở đây có núi, có hang tự nhiên hình thành, bên dưới hang còn có một con sông chỉ cần đi bộ là có thể qua được, một năm bốn mùa động vật đều sống gần bờ sông để uống nước.
Vào hai mùa xuân thu còn có những đàn hươu đàn bò nước di cư qua đây, sẽ sống tạm ở đây tầm hai tháng.
Nếu như xây một cái hang ở nơi có con mồi dâng lên tới tận miệng như thế này mà còn có thể khiến cho mình bị đói, thế thì có khả năng con rắn lười này sẽ trở thành một con cá khô luôn rồi.
Có một hoàn cảnh sống như ở trên thiên đường thế này, Miên Cầu vui vẻ tới mức đang ngủ cũng có thể cười tỉnh giấc, ở lại đây cũng tương đối khoan thai điềm tĩnh, không có bất cứ tranh đấu vẫy vùng nào.
Cuối cùng là Tiểu Miên Hoa.
Tiểu Miên Hoa tự mình kiến nghị muốn ở lại.
Một đường tới đây, chẳng qua chỉ thời gian mấy tháng mà thôi, cô bé đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều rồi, thậm chí còn cao hơn Sơ Niệm một hai phân rồi, sau này cũng không biết có tiếp tục cao lên nữa hay không.
Dáng vẻ này, Sơ Niệm thật sự trở thành sự tồn tại yêu kiều nhỏ bé nhất trong nhà.
Cái ngày mà Miên Hoa đề xuất muốn ở lại, chính là ở nơi giao nhau giữa lãnh địa của mình với lãnh địa của cha.
Sơ Niệm mang theo xe ngựa đã qua sông, phát hiện Miên Hoa không động đậy, cách một con sông nói lời tạm biệt với mẹ.
“Mẹ, lần này không được khóc, con thấy mẹ khóc sưng hết cả hai mắt rồi, không cho phép mẹ đỏ mắt vì con.”
Lời như thế cũng đã nói ra rồi, Sơ Niệm cố gắng kiềm chế nước mắt của mình, cách một bờ sông gật đầu.
Mẹ với con gái cách một bờ sông nói chuyện một buổi chiều, đợi tới khi ánh tịch dương lui về phía tây, còn không nhịn được mà đuổi rắn lớn ra ngoài, ngủ với con gái một tối.
Ngoại hình của Miên Hoa càng giống cô hơn, da thịt trắng nõn không tì vết, mắt hai mí, mắt to tròn, một đôi đồng tử đen như thạch bích, mái tóc cũng màu đen, nhìn dịu dàng mềm mại, ngây thơ vô tội, lại cực kì xinh đẹp.
Tóc hai con trai đều là màu vàng, nhìn có cảm giác giống con lai nhiều hơn, nhất là Miên Tuyến, giống y hệt lấy rắn lớn, nhìn Miên Tuyến có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thời niên thiếu của rắn lớn.
Nhìn con gái có gương mặt giống mình, Sơ Niệm lại nói thêm rất lâu nữa, rất muộn mới đi ngủ.
Sáng hôm sau chia tay lần nữa, bầu không khí bi thương đã vì sự trò chuyện cả buổi chiều với cả đêm hôm qua làm giảm đi nhiều rồi.
Miên Hoa đưa hai con kỳ lân con đi, trở thành vật cưỡi của mình.
Sau đó tự xông lên.
Sơ Niệm cuối cùng vẫn khóc nức nở trong xe ngựa.
Rắn lớn ôm cô vào vòng tay mình, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Các con cũng cần có cuộc sống của chính mình, chúng ta cũng cần có cuộc sống của mình.”
Loài rắn có thể nuôi con tới lớn thật sự là không tồn tại.
Sơ Niệm cũng giống như ấn vào phím tắt, nhìn ba con trai lớn nhanh thành người.
Hai người không có bất cứ hối tiếc nào.
“Hơn nữa, cũng không phải sau này không gặp nữa.”
Rắn lớn thật sự không biết cách an ủi người khác, nhưng mà hai câu nói này lại nói trúng tim của cô.
Sơ Niệm khịt khịt mũi, ngồi dậy từ vòng tay của hắn, quỳ trên đui hắn, ôm chặt lấy cổ hắn nghẹn ngào, “Thế sau này chính là cuộc sống của chúng ta rồi, chàng rắn của ta ơi, chàng phải đối xử tốt với ta cả một đời dài như thế đó.”
Rắn lớn nghi ngờ “Một đời dài bao lâu?”
“Một đời chính là tới giây phút mà ta chết đi ấy.”
“Chúng ta sẽ không chết đâu, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” Hắn nói rất nghiêm túc.
Sơ Niệm tức thở hổn hển nói: “Ta nói là nếu như.”
“Sẽ không có cái nếu như này đâu.”
“Chàng không thể lãng mạn một chút dỗ dành ta được à?”
“Được.”
“Thế thì dỗ đi.”
“Ta yêu nàng.”
Bên ngoài xe ngựa, trận tuyết đầu tiên trong năm nay đã rơi rồi, trong rừng sâu tĩnh lặng xinh đẹp như đồng thoại.
Xe ngựa dần dần xa cách, những niềm vui sự tức giận bên trên chính là hương vị của hạnh phúc, thuộc về cuộc sống còn tiếp diễn của hai người, lãng mạnh theo thời gian dài nhất, không bao giờ kết thúc…..
***
Ngày thứ ba mươi hai người về tới hang, còn ba ngày nữa là tới năm mới.
Sơ Niệm vừa chuẩn bị đồ đạc, đáy lòng vừa trống rỗng.
Đều nói đón tết chính là thời gian náo nhiệt nhất trong năm, cô có ba đứa con, nhưng lại không ở bên cạnh mình, dẫn đến việc tâm trạng cô gần đây đều mệt mỏi uể oải.
Cửa hang có tiếng động.
Rắn lớn không phải vừa mới ra ngoài à, sao lại trở về rồi.
Nàng đi tới cửa hang, có ba luồng âm thanh không giống nhau truyền từ bên ngoài tới “Không phải.”
Sơ Niệm run rẩy mở cửa sân, nhìn thấy ba đứa con đang đứng chỉnh tề ở bên ngoài.
“Mẹ ơi, chúng con đã nói rồi mà, mỗi khi tới năm mới chắc chắn sẽ đón tết cùng nhau.”
- Hoàn phiên ngoại về các con-
Sau khi nói suy nghĩ của mình với cha, hắn còn nghiêm túc nói kế hoạch của mình với cha nữa, còn có việc làm thế nào để quản lý lãnh địa của mình, với sau này định kỳ sẽ tới thăm xem em trai với em gái sống như thế nào.
Về phần suy nghĩ này của hắn, rắn lớn rất chi là khen ngơi, còn đề xuất ý kiến của bản thân.
Nếu như nói hắn cực kì yên tâm với con cả, thì lại cực kì không yên tâm với con trai thứ hai không có chí tiến thủ chút nào.
Tất cả những thứ liên quan tới kĩ năng sinh tồn, Miên Cầu học hành đều rất cẩu thả, dáng vẻ qua loa lấy lệ.
Chỉ có một thứ giỏi giang hình như cũng là ăn chơi hát lượn mà thôi.
Để thằng con trai không có chí tiến thủ không bị đói, rắn lớn đưa ra ý kiến đó là để cho nó sống ở vùng đất phì nhiêu màu mỡ.
Kết cấu rất giống với núi Tường Vân, ở đây có núi, có hang tự nhiên hình thành, bên dưới hang còn có một con sông chỉ cần đi bộ là có thể qua được, một năm bốn mùa động vật đều sống gần bờ sông để uống nước.
Vào hai mùa xuân thu còn có những đàn hươu đàn bò nước di cư qua đây, sẽ sống tạm ở đây tầm hai tháng.
Nếu như xây một cái hang ở nơi có con mồi dâng lên tới tận miệng như thế này mà còn có thể khiến cho mình bị đói, thế thì có khả năng con rắn lười này sẽ trở thành một con cá khô luôn rồi.
Có một hoàn cảnh sống như ở trên thiên đường thế này, Miên Cầu vui vẻ tới mức đang ngủ cũng có thể cười tỉnh giấc, ở lại đây cũng tương đối khoan thai điềm tĩnh, không có bất cứ tranh đấu vẫy vùng nào.
Cuối cùng là Tiểu Miên Hoa.
Tiểu Miên Hoa tự mình kiến nghị muốn ở lại.
Một đường tới đây, chẳng qua chỉ thời gian mấy tháng mà thôi, cô bé đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều rồi, thậm chí còn cao hơn Sơ Niệm một hai phân rồi, sau này cũng không biết có tiếp tục cao lên nữa hay không.
Dáng vẻ này, Sơ Niệm thật sự trở thành sự tồn tại yêu kiều nhỏ bé nhất trong nhà.
Cái ngày mà Miên Hoa đề xuất muốn ở lại, chính là ở nơi giao nhau giữa lãnh địa của mình với lãnh địa của cha.
Sơ Niệm mang theo xe ngựa đã qua sông, phát hiện Miên Hoa không động đậy, cách một con sông nói lời tạm biệt với mẹ.
“Mẹ, lần này không được khóc, con thấy mẹ khóc sưng hết cả hai mắt rồi, không cho phép mẹ đỏ mắt vì con.”
Lời như thế cũng đã nói ra rồi, Sơ Niệm cố gắng kiềm chế nước mắt của mình, cách một bờ sông gật đầu.
Mẹ với con gái cách một bờ sông nói chuyện một buổi chiều, đợi tới khi ánh tịch dương lui về phía tây, còn không nhịn được mà đuổi rắn lớn ra ngoài, ngủ với con gái một tối.
Ngoại hình của Miên Hoa càng giống cô hơn, da thịt trắng nõn không tì vết, mắt hai mí, mắt to tròn, một đôi đồng tử đen như thạch bích, mái tóc cũng màu đen, nhìn dịu dàng mềm mại, ngây thơ vô tội, lại cực kì xinh đẹp.
Tóc hai con trai đều là màu vàng, nhìn có cảm giác giống con lai nhiều hơn, nhất là Miên Tuyến, giống y hệt lấy rắn lớn, nhìn Miên Tuyến có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thời niên thiếu của rắn lớn.
Nhìn con gái có gương mặt giống mình, Sơ Niệm lại nói thêm rất lâu nữa, rất muộn mới đi ngủ.
Sáng hôm sau chia tay lần nữa, bầu không khí bi thương đã vì sự trò chuyện cả buổi chiều với cả đêm hôm qua làm giảm đi nhiều rồi.
Miên Hoa đưa hai con kỳ lân con đi, trở thành vật cưỡi của mình.
Sau đó tự xông lên.
Sơ Niệm cuối cùng vẫn khóc nức nở trong xe ngựa.
Rắn lớn ôm cô vào vòng tay mình, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Các con cũng cần có cuộc sống của chính mình, chúng ta cũng cần có cuộc sống của mình.”
Loài rắn có thể nuôi con tới lớn thật sự là không tồn tại.
Sơ Niệm cũng giống như ấn vào phím tắt, nhìn ba con trai lớn nhanh thành người.
Hai người không có bất cứ hối tiếc nào.
“Hơn nữa, cũng không phải sau này không gặp nữa.”
Rắn lớn thật sự không biết cách an ủi người khác, nhưng mà hai câu nói này lại nói trúng tim của cô.
Sơ Niệm khịt khịt mũi, ngồi dậy từ vòng tay của hắn, quỳ trên đui hắn, ôm chặt lấy cổ hắn nghẹn ngào, “Thế sau này chính là cuộc sống của chúng ta rồi, chàng rắn của ta ơi, chàng phải đối xử tốt với ta cả một đời dài như thế đó.”
Rắn lớn nghi ngờ “Một đời dài bao lâu?”
“Một đời chính là tới giây phút mà ta chết đi ấy.”
“Chúng ta sẽ không chết đâu, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” Hắn nói rất nghiêm túc.
Sơ Niệm tức thở hổn hển nói: “Ta nói là nếu như.”
“Sẽ không có cái nếu như này đâu.”
“Chàng không thể lãng mạn một chút dỗ dành ta được à?”
“Được.”
“Thế thì dỗ đi.”
“Ta yêu nàng.”
Bên ngoài xe ngựa, trận tuyết đầu tiên trong năm nay đã rơi rồi, trong rừng sâu tĩnh lặng xinh đẹp như đồng thoại.
Xe ngựa dần dần xa cách, những niềm vui sự tức giận bên trên chính là hương vị của hạnh phúc, thuộc về cuộc sống còn tiếp diễn của hai người, lãng mạnh theo thời gian dài nhất, không bao giờ kết thúc…..
***
Ngày thứ ba mươi hai người về tới hang, còn ba ngày nữa là tới năm mới.
Sơ Niệm vừa chuẩn bị đồ đạc, đáy lòng vừa trống rỗng.
Đều nói đón tết chính là thời gian náo nhiệt nhất trong năm, cô có ba đứa con, nhưng lại không ở bên cạnh mình, dẫn đến việc tâm trạng cô gần đây đều mệt mỏi uể oải.
Cửa hang có tiếng động.
Rắn lớn không phải vừa mới ra ngoài à, sao lại trở về rồi.
Nàng đi tới cửa hang, có ba luồng âm thanh không giống nhau truyền từ bên ngoài tới “Không phải.”
Sơ Niệm run rẩy mở cửa sân, nhìn thấy ba đứa con đang đứng chỉnh tề ở bên ngoài.
“Mẹ ơi, chúng con đã nói rồi mà, mỗi khi tới năm mới chắc chắn sẽ đón tết cùng nhau.”
- Hoàn phiên ngoại về các con-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.