Chương 39
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
21/05/2024
“Cửu Di, chàng làm ta đau.” Sơ Niệm cười đấm vào ngực hắn, cười đùa tức giận mắng yêu như tình nhân.
Rắn lớn nhanh chóng thu chóp đuôi lại. Trên mắt cá chân cô lưu lại vết hồng hồng, không phải rất đau, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không mất đi.
Nhất định là hắn cố ý.
Sơ Niệm nắm lấy cái chóp đuôi làm loạn đó, rõ ràng nhận thấy được vật nhỏ linh hoạt vừa nãy giật mình một lát, sau đó giống như cái đuôi mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô.
Cô vẫn luôn không đoán được chóp đuôi này là bộ phận nào khi biến thành hình người của hắn, rất có khả năng sau khi hắn biến thành người sẽ giấu hết những điểm yếu của mình lại.
Nhưng Sơ Niệm biết, cái chóp đuôi này là chỗ mẫn cảm của hắn.
Cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bấm một cái, thân thể rắn lớn cứng đờ, như thi triển thuật định thân vậy.
“Đây là trừng phạt chàng làm ta đau.” Cũng nên cho hắn biết, không thể tùy ý lưu lại dấu vết trên người cô như vậy. Mặc dù sẽ không có người khác nhìn thấy, nhưng những vết như vậy ý tứ hết sức rõ ràng, thoạt nhìn có chút xấu hổ khó nói lên lời.
Rắn lớn lén thu chóp đuôi lại, trái lại ôm lấy cô bằng hai cánh tay: “Vậy như thế này có được không?”
Điều này dường như trở thành một kiểu quấn lấy khác.
Trong phạm vi chấp nhận được của Sơ Niệm.
Cô gật đầu: “Như thế này còn được.”
Được sự cho phép của Sơ Niệm, dường như hắn rất vui, ôm Sơ Niệm ngồi rất lâu, nghe Sơ Niệm nói một chút kiến thức nhận biết mới.
Gió lớn thổi cả một buổi tối, buổi sáng ngày hôm sau lúc Sơ Niệm tỉnh dậy, bên ngoài vẫn là tiếng gió vù vù như trước.
Cửa hang của phòng ngủ bị thổi vào rất nhiều lá khô và bụi, may mà hang đủ sâu mới không bị gió thổi cho quá bẩn quá loạn.
Lúc Sơ Niệm dậy, rắn lớn còn chưa tỉnh.
Đến mùa đông, hắn cũng bắt đầu ngủ nướng.
Sơ Niệm nhúc nhích một chút muốn ngồi dậy, lại phát hiện không biết từ lúc nào chóp đuôi nhỏ của hắn lại đã nhân lúc cô ngủ lén quấn lên mắt cá chân cô.
Lần này hắn điều chỉnh lực độ, như một cái lắc chân màu vàng kim, nhẹ nhàng quấn ở phía trước.
Cô kéo nhẹ đuôi của hắn: “Cửu Di, chàng buông ta ra đi, ta muốn đi chuẩn bị bữa sáng.”
Đồng tử dựng đứng của rắn lớn mở ra một khe nhỏ, xì xì hai tiếng như nói mớ, tựa như muốn kéo cô ngủ nướng cùng.
Sơ Niệm bất đắc dĩ cười nói: “Không thể nhịn ăn sáng được, không tốt cho sức khỏe.” Bây giờ một ngày ba bữa của cô rất đúng giờ, có thể nói là rất là dưỡng sinh.
Rắn lớn cũng biết điều này, cuối cùng hoàn toàn mở mắt ra, chậm rãi thả cô từ trong cái vòng hương muỗi tự mình cuốn lại ra, ngoan ngoãn theo cô đến nhà bếp nhỏ, giúp cô châm lửa.
Thực ra châm lửa cô có thể tự mình đánh lửa, bởi vì đã tìm được mảnh gỗ phù hợp, chỉ cần hai phút là có thể châm lửa, cũng không phải quá rắc rối. Nhưng rắn lớn chưa bao giờ cho phép cô làm những chuyện này, hắn coi những chuyện này là chuyện đương nhiên giống đực nên làm.
Sau khi châm lửa, Sơ Niệm ở một bên nấu bữa sáng, rắn lớn thì cuốn mình ở nơi không gây vướng víu, biếng nhác nhìn cô, giống như chưa tỉnh ngủ.
Sơ Niệm cũng không định làm bữa sáng phức tạp gì, xuống hang hái chút lá xanh của củ cải tím, trên đường ngâm nga một điệu hát không biết tên, như đi thể dục buổi sáng.
Đợi đến lúc cô quay lại phát hiện rắn lớn đang sưởi ấm ở bên cạnh ngọn lửa lại ngủ mất rồi.
Đúng là một con rắn lười gặp lạnh đã sợ.
Trong nhà kho có một con lợn rừng nhỏ tối qua lấy ra rã đông, cô cắt một miếng thịt nạc trên chân trước, xào thơm bằng dầu nóng, thêm chút muối.
Sau khi có vị mặn, mùi thơm của thịt đã hoàn toàn được kích phát ra, lan ra trong nhà bếp nhỏ, vừa ấm lại vừa thơm.
Thịt nạc chân trươc nhiều thịt lại còn mềm, sau khi xào chín thêm nước, nước sôi là có thể cho bột loãng đã quấy đều vào.
Hơi nước bốc lên trong không khí, cả căn bếp nhỏ thoạt nhìn có chút mơ hồ, cũng càng thêm cảm giác khói lửa nhân gian.
Mùi thơm này làm cho rắn lớn đang ngủ từ từ tỉnh lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Sơ Niệm bận bịu.
Sơ Niệm nhếch môi liếc nhìn hắn: “Đợi một lát thả rau vào đảo một chút là có thể ăn rồi.”
Sau khi nấu xong bánh canh thịt nạc rau xanh, rắc lên một lớp hành băm nhỏ, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Sơ Niệm vừa múc đồ ăn vừa thúc giục: “Mau đi mặc quần áo rửa mặt đi.”
Rắn lớn xì xì hai tiếng, thân rắn dựng cao lên, giống như vươn người, lại nặng nề hạ xuống.
Bây giờ hắn đã mặc áo khoác da thú hai lớp, thoạt nhìn vóc dàng càng thêm cường tráng, cũng vì mặc quá nhiều nên nhìn có vẻ kềnh càng.
Sau khi ngồi trước mặt cô, hắn tán dương: “Niệm Niệm, sao nàng luôn có thể làm ra rất nhiều thức ăn mà ta từ trước đến nay chưa từng thấy vậy?”
Trí tuệ mỹ thực năm nghìn năm tích góp từng chút một của Trung Hoa há có thể xem thường, Sơ Niệm cười nói: “Ta còn biết nhiều hơn, chàng có thể từ từ nếm thử.”
Tinh túy của bánh canh chính là sợi bánh canh, Sơ Niệm cố ý làm bánh canh lớn một chút, trong một ngụm canh không chỉ có thịt nạc trơn mềm và rau xanh thanh mát, còn có bánh canh vô cùng dai giòn.
Một nồi bánh canh lớn bị chia ra ăn hết sạch.
Bởi vì canh nóng, cả người Sơ Niệm cũng ấm áp hẳn, thậm chí trên trán còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Sau khi cô cắt một miếng thịt sống đã rã đông qua bón chim non ăn, thì phát hiện gió ở bên ngoài đã lặng rồi.
Mặt trời đã lên cao, thoạt nhìn thời tiết rất đẹp.
Thời tiết như này thích hợp ra ngoài đi dạo. Khoảng thời gian trước cô luôn ngồi canh ở sau núi, khiến cả người cô đều phờ phạc cả đi.
Cô không thích mình như vậy.
Lên ý định xong, Sơ Niệm quyết định đeo ba lô đi xem thử bẫy mà mình đặt. Cô đã mấy ngày không đến kiểm tra rồi, cũng không biết có con mồi ngu ngốc nào nhảy vào không.
Không ngờ sau khi rắn lớn biết được suy nghĩ của cô thì cũng muốn đi theo.
Từ trước đến giờ, bọn họ đều là ai làm chuyện người đó.
Rắn lớn đi săn mồi, cô đi thu nhặt. Rất ít khi ra ngoài cùng nhau.
Không nghĩ rằng gần đây cơ hội như vậy trái lại càng ngày càng nhiều.
Có rắn lớn đi theo, công cụ, ba lô của cô đều có thể ném lên lưng rắn lớn.
Một người một rắn sánh đôi đi vào trong rừng.
Gió lớn tối qua thổi rất lâu, lá trên cây đều bị thổi trụi lủi, thỉnh thoảng có vài cây chịu lạnh và thực vật còn có chút màu xanh biếc.
Trong rừng vào những mùa khác nhau sẽ có thảm thực vật khác nhau, vì dụ mấy ngày trước cô phát hiện một loại rau xanh chịu lạnh ở trong rừng rậm, mọc lên có hơi giống cải thảo, màu xanh lá cây đậm, không cuốn chặt như cải thảo, mỗi một cái lá đều xòe ra, giống một bông hoa nở rộ vậy.
Cô gọi loại rau xanh này là cải đông.
Rau xanh sinh trưởng vào mùa đông.
Cải đông tươi mới ăn vào rất ngon, có thể xào như cải thảo, lá mềm, sống lá giòn.
Ở giữa cải đông sau khi được luộc sẽ kết ra một hạt cứng như hạnh nhân, thứ được bọc trong hạt cứng chính là hạt giống của cải đông.
Chỉ cần ở trong rừng phát hiện cải đông và hạt giống cải đông, cô đều thu thập lại, tách ra đặt trong ba lô của mình.
Dáng người Sơ Niệm nhỏ, bước chân cũng nhỏ. Rắn lớn phối hợp với bước chân của cô, phải đi rất chậm. Nhưng hắn cũng không sốt ruột, chỉ nhìn Sơ Niệm tiến hành thu nhặt.
Bọn họ đi không tính là quá xa, lúc sắp đến bẫy, bắt đầu cẩn thận quan sát mặt đất.
Trên cái bẫy ban đầu phủ lá cây, bây giờ trên mặt đất phủ đầy lá cây bị thổi bay, nếu như không nhìn cẩn thận, thì thật sự là không nhìn được vị trí cụ thể của bẫy.
Sơ Niệm chỉ nhớ vị trí đại khái, lúc lấy cây gậy dò mặt đất, đột nhiện bị rắn lớn dùng cánh tay dài kéo cô lại.
“Phía trước chính là bẫy nàng đặt.”
Sơ Niệm nghi ngờ: “Sao chàng biết?” Thoạt nhìn phía trước dường như không có gì khác.
Thính lực của hắn tốt hơn con người rất nhiều, động vật trong bẫy nghe thấy âm thanh hơi động đậy một chút, đã bị hắn nghe ra.
Sơ Niệm kinh ngạc vui mừng nói: “Bên trong có con mồi sao?”
Cửu Di gật đầu: “Có một con.”
Rắn lớn dọn sạch lá phía trên, Sơ Niệm mới nhìn thấy ở giữa cái bẫy có một cái hố, có lẽ là nơi con mồi rơi xuống.
Cô thuận theo miệng hố nhìn xuống, con mồi ở dưới là một con rắn, bụng rắn gồ lên, có lẽ là ăn thứ gì đó còn chưa tiêu hóa xong.
Cô đoán rằng, có khả năng là, sau khi con mồi của cô rơi xuống bẫy, bị rắn phát hiện, lại chui vào ăn con mồi của cô, sau đó không lên nổi.
Cơ thể Sơ Niệm bắt đầu run rẩy, không nhịn được nổi lên một tầng da gà.
Đây là con rắn thứ hai cô gặp được từ sau khi đến đây, con rắn này thoạt nhìn kích cỡ bình thường, không có nhân tính hóa như rắn lớn, cũng chắc chắn không biết biến thành con người.
Cái hố của cô không sâu, nếu như là bán thú, chỉ cần biến thành hình người là có thể trèo ra từ miệng hố.
Sau khi con rắn trong hố phát hiện Cửu Di, tựa như theo bản năng mà bất động.
Sơ Niệm chuyển tầm mắt.
Cô phát hiện, mình không phải là không sợ rắn.
Cô chỉ không sợ Cửu Di mà thôi.
Lại lần nữa gặp phải loại sinh vật này, cô vẫn không nhịn được run rẩy trong lòng, không thể ức chế sợ hãi.
Sơ Niệm chôn đầu thật sâu vào ngực Cửu Di, giọng nói nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta đi cái bẫy tiếp theo xem thử đi.”
Bọn họ trực tiếp bỏ qua con mồi này, đi tới cái bẫy tiếp theo.
Khi đó bọn họ đào tổng cộng bốn cái bẫy, hai cái nhỏ là cô đào, hai cái lớn là rắn lớn đào.
Trừ một cái bẫy bỏ đi của Sơ Niệm, trong một cái bẫy của rắn lớn cũng xuất hiện dấu vết của con mồi, chỉ là con mồi này là một con biết đào hang, đã tự đào một cái hang chạy thoát rồi.
Trong một cái bẫy nhỏ cuối cùng bắt được một con gà hoa màu sắc.
Sơ Niệm vui vẻ để rắn lớn cầm gà hoa, thu hoạch đầy ắp quay về.
Gà hoa bị nấu thành mì gà xé sợi.
Bởi vì là lần đầu tiên bản thân bắt được con mồi, đồ ăn rất bình thường nhưng cô vẫn ăn hết sức ngon miệng.
Ăn xong mì, cô ngủ trong túi ngủ da thú, nhìn mặt trăng khuyết bên ngoài, trong đầu lại hiện lên con mồi hôm nay kia.
Động tác của nó rất là chậm chạp.
Người thế hệ trước từng nói, mùa đông chính là lúc rắn ngủ đông, cho dù phát hiện một con rắn hoạt động, phản ứng của nó cũng sẽ rất chậm chạp, sau đó tìm được nơi ấm áp sẽ lập tức ngủ đông.
Ngay cả cô cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự lười nhác gần đây của rắn lớn.
Cho dù cô luôn trốn tránh cũng không thể nào không nghĩ tới vấn đề đó.
Bây giờ đã là trung tuần tháng mười một rồi, mùa đông đã chính thức bắt đầu.
Có phải Cửu Di cũng đã đến lúc ngủ đông rồi không.
Lúc loài rắn ngủ đông đều sẽ tụ tập cùng nhau, đây chính là tại sao người thế hệ trước thường nói tới ổ rắn.
Lúc rắn lớn ngủ đông, sẽ ở cùng với rắn khác sao?
Có phải hắn còn có những đồng loại khác không.
Tưởng tượng một chút, rất nhiều rắn hình thể lớn tụ tập cùng nhau, cảnh tượng đó chắc chắn là cảnh tượng mà cả đời này cô không muốn đối mặt.
Cô không sợ Cửu Di là xuất phát từ tín nhiệm.
Không phải là cô có thể thản nhiên khi đối mặt với loài rắn.
Vả lại.
Lúc Cửu Di ngủ đông, sẽ mang cô theo cùng sao?
Hay là hắn sẽ dùng cách khác thu xếp cho cô – một giống cái không phải là đồng loại của mình.
Rất lâu rồi cô không bị mất ngủ. Nhưng tối nay cô lại cứ mở mắt không sao mà ngủ được, trong lòng tràn đầy một loại cảm xúc mang tên là lo âu.
Không ngờ rằng, cô lại rất nhanh đã biết được kết quả.
Rắn lớn nhanh chóng thu chóp đuôi lại. Trên mắt cá chân cô lưu lại vết hồng hồng, không phải rất đau, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không mất đi.
Nhất định là hắn cố ý.
Sơ Niệm nắm lấy cái chóp đuôi làm loạn đó, rõ ràng nhận thấy được vật nhỏ linh hoạt vừa nãy giật mình một lát, sau đó giống như cái đuôi mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô.
Cô vẫn luôn không đoán được chóp đuôi này là bộ phận nào khi biến thành hình người của hắn, rất có khả năng sau khi hắn biến thành người sẽ giấu hết những điểm yếu của mình lại.
Nhưng Sơ Niệm biết, cái chóp đuôi này là chỗ mẫn cảm của hắn.
Cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bấm một cái, thân thể rắn lớn cứng đờ, như thi triển thuật định thân vậy.
“Đây là trừng phạt chàng làm ta đau.” Cũng nên cho hắn biết, không thể tùy ý lưu lại dấu vết trên người cô như vậy. Mặc dù sẽ không có người khác nhìn thấy, nhưng những vết như vậy ý tứ hết sức rõ ràng, thoạt nhìn có chút xấu hổ khó nói lên lời.
Rắn lớn lén thu chóp đuôi lại, trái lại ôm lấy cô bằng hai cánh tay: “Vậy như thế này có được không?”
Điều này dường như trở thành một kiểu quấn lấy khác.
Trong phạm vi chấp nhận được của Sơ Niệm.
Cô gật đầu: “Như thế này còn được.”
Được sự cho phép của Sơ Niệm, dường như hắn rất vui, ôm Sơ Niệm ngồi rất lâu, nghe Sơ Niệm nói một chút kiến thức nhận biết mới.
Gió lớn thổi cả một buổi tối, buổi sáng ngày hôm sau lúc Sơ Niệm tỉnh dậy, bên ngoài vẫn là tiếng gió vù vù như trước.
Cửa hang của phòng ngủ bị thổi vào rất nhiều lá khô và bụi, may mà hang đủ sâu mới không bị gió thổi cho quá bẩn quá loạn.
Lúc Sơ Niệm dậy, rắn lớn còn chưa tỉnh.
Đến mùa đông, hắn cũng bắt đầu ngủ nướng.
Sơ Niệm nhúc nhích một chút muốn ngồi dậy, lại phát hiện không biết từ lúc nào chóp đuôi nhỏ của hắn lại đã nhân lúc cô ngủ lén quấn lên mắt cá chân cô.
Lần này hắn điều chỉnh lực độ, như một cái lắc chân màu vàng kim, nhẹ nhàng quấn ở phía trước.
Cô kéo nhẹ đuôi của hắn: “Cửu Di, chàng buông ta ra đi, ta muốn đi chuẩn bị bữa sáng.”
Đồng tử dựng đứng của rắn lớn mở ra một khe nhỏ, xì xì hai tiếng như nói mớ, tựa như muốn kéo cô ngủ nướng cùng.
Sơ Niệm bất đắc dĩ cười nói: “Không thể nhịn ăn sáng được, không tốt cho sức khỏe.” Bây giờ một ngày ba bữa của cô rất đúng giờ, có thể nói là rất là dưỡng sinh.
Rắn lớn cũng biết điều này, cuối cùng hoàn toàn mở mắt ra, chậm rãi thả cô từ trong cái vòng hương muỗi tự mình cuốn lại ra, ngoan ngoãn theo cô đến nhà bếp nhỏ, giúp cô châm lửa.
Thực ra châm lửa cô có thể tự mình đánh lửa, bởi vì đã tìm được mảnh gỗ phù hợp, chỉ cần hai phút là có thể châm lửa, cũng không phải quá rắc rối. Nhưng rắn lớn chưa bao giờ cho phép cô làm những chuyện này, hắn coi những chuyện này là chuyện đương nhiên giống đực nên làm.
Sau khi châm lửa, Sơ Niệm ở một bên nấu bữa sáng, rắn lớn thì cuốn mình ở nơi không gây vướng víu, biếng nhác nhìn cô, giống như chưa tỉnh ngủ.
Sơ Niệm cũng không định làm bữa sáng phức tạp gì, xuống hang hái chút lá xanh của củ cải tím, trên đường ngâm nga một điệu hát không biết tên, như đi thể dục buổi sáng.
Đợi đến lúc cô quay lại phát hiện rắn lớn đang sưởi ấm ở bên cạnh ngọn lửa lại ngủ mất rồi.
Đúng là một con rắn lười gặp lạnh đã sợ.
Trong nhà kho có một con lợn rừng nhỏ tối qua lấy ra rã đông, cô cắt một miếng thịt nạc trên chân trước, xào thơm bằng dầu nóng, thêm chút muối.
Sau khi có vị mặn, mùi thơm của thịt đã hoàn toàn được kích phát ra, lan ra trong nhà bếp nhỏ, vừa ấm lại vừa thơm.
Thịt nạc chân trươc nhiều thịt lại còn mềm, sau khi xào chín thêm nước, nước sôi là có thể cho bột loãng đã quấy đều vào.
Hơi nước bốc lên trong không khí, cả căn bếp nhỏ thoạt nhìn có chút mơ hồ, cũng càng thêm cảm giác khói lửa nhân gian.
Mùi thơm này làm cho rắn lớn đang ngủ từ từ tỉnh lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Sơ Niệm bận bịu.
Sơ Niệm nhếch môi liếc nhìn hắn: “Đợi một lát thả rau vào đảo một chút là có thể ăn rồi.”
Sau khi nấu xong bánh canh thịt nạc rau xanh, rắc lên một lớp hành băm nhỏ, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Sơ Niệm vừa múc đồ ăn vừa thúc giục: “Mau đi mặc quần áo rửa mặt đi.”
Rắn lớn xì xì hai tiếng, thân rắn dựng cao lên, giống như vươn người, lại nặng nề hạ xuống.
Bây giờ hắn đã mặc áo khoác da thú hai lớp, thoạt nhìn vóc dàng càng thêm cường tráng, cũng vì mặc quá nhiều nên nhìn có vẻ kềnh càng.
Sau khi ngồi trước mặt cô, hắn tán dương: “Niệm Niệm, sao nàng luôn có thể làm ra rất nhiều thức ăn mà ta từ trước đến nay chưa từng thấy vậy?”
Trí tuệ mỹ thực năm nghìn năm tích góp từng chút một của Trung Hoa há có thể xem thường, Sơ Niệm cười nói: “Ta còn biết nhiều hơn, chàng có thể từ từ nếm thử.”
Tinh túy của bánh canh chính là sợi bánh canh, Sơ Niệm cố ý làm bánh canh lớn một chút, trong một ngụm canh không chỉ có thịt nạc trơn mềm và rau xanh thanh mát, còn có bánh canh vô cùng dai giòn.
Một nồi bánh canh lớn bị chia ra ăn hết sạch.
Bởi vì canh nóng, cả người Sơ Niệm cũng ấm áp hẳn, thậm chí trên trán còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Sau khi cô cắt một miếng thịt sống đã rã đông qua bón chim non ăn, thì phát hiện gió ở bên ngoài đã lặng rồi.
Mặt trời đã lên cao, thoạt nhìn thời tiết rất đẹp.
Thời tiết như này thích hợp ra ngoài đi dạo. Khoảng thời gian trước cô luôn ngồi canh ở sau núi, khiến cả người cô đều phờ phạc cả đi.
Cô không thích mình như vậy.
Lên ý định xong, Sơ Niệm quyết định đeo ba lô đi xem thử bẫy mà mình đặt. Cô đã mấy ngày không đến kiểm tra rồi, cũng không biết có con mồi ngu ngốc nào nhảy vào không.
Không ngờ sau khi rắn lớn biết được suy nghĩ của cô thì cũng muốn đi theo.
Từ trước đến giờ, bọn họ đều là ai làm chuyện người đó.
Rắn lớn đi săn mồi, cô đi thu nhặt. Rất ít khi ra ngoài cùng nhau.
Không nghĩ rằng gần đây cơ hội như vậy trái lại càng ngày càng nhiều.
Có rắn lớn đi theo, công cụ, ba lô của cô đều có thể ném lên lưng rắn lớn.
Một người một rắn sánh đôi đi vào trong rừng.
Gió lớn tối qua thổi rất lâu, lá trên cây đều bị thổi trụi lủi, thỉnh thoảng có vài cây chịu lạnh và thực vật còn có chút màu xanh biếc.
Trong rừng vào những mùa khác nhau sẽ có thảm thực vật khác nhau, vì dụ mấy ngày trước cô phát hiện một loại rau xanh chịu lạnh ở trong rừng rậm, mọc lên có hơi giống cải thảo, màu xanh lá cây đậm, không cuốn chặt như cải thảo, mỗi một cái lá đều xòe ra, giống một bông hoa nở rộ vậy.
Cô gọi loại rau xanh này là cải đông.
Rau xanh sinh trưởng vào mùa đông.
Cải đông tươi mới ăn vào rất ngon, có thể xào như cải thảo, lá mềm, sống lá giòn.
Ở giữa cải đông sau khi được luộc sẽ kết ra một hạt cứng như hạnh nhân, thứ được bọc trong hạt cứng chính là hạt giống của cải đông.
Chỉ cần ở trong rừng phát hiện cải đông và hạt giống cải đông, cô đều thu thập lại, tách ra đặt trong ba lô của mình.
Dáng người Sơ Niệm nhỏ, bước chân cũng nhỏ. Rắn lớn phối hợp với bước chân của cô, phải đi rất chậm. Nhưng hắn cũng không sốt ruột, chỉ nhìn Sơ Niệm tiến hành thu nhặt.
Bọn họ đi không tính là quá xa, lúc sắp đến bẫy, bắt đầu cẩn thận quan sát mặt đất.
Trên cái bẫy ban đầu phủ lá cây, bây giờ trên mặt đất phủ đầy lá cây bị thổi bay, nếu như không nhìn cẩn thận, thì thật sự là không nhìn được vị trí cụ thể của bẫy.
Sơ Niệm chỉ nhớ vị trí đại khái, lúc lấy cây gậy dò mặt đất, đột nhiện bị rắn lớn dùng cánh tay dài kéo cô lại.
“Phía trước chính là bẫy nàng đặt.”
Sơ Niệm nghi ngờ: “Sao chàng biết?” Thoạt nhìn phía trước dường như không có gì khác.
Thính lực của hắn tốt hơn con người rất nhiều, động vật trong bẫy nghe thấy âm thanh hơi động đậy một chút, đã bị hắn nghe ra.
Sơ Niệm kinh ngạc vui mừng nói: “Bên trong có con mồi sao?”
Cửu Di gật đầu: “Có một con.”
Rắn lớn dọn sạch lá phía trên, Sơ Niệm mới nhìn thấy ở giữa cái bẫy có một cái hố, có lẽ là nơi con mồi rơi xuống.
Cô thuận theo miệng hố nhìn xuống, con mồi ở dưới là một con rắn, bụng rắn gồ lên, có lẽ là ăn thứ gì đó còn chưa tiêu hóa xong.
Cô đoán rằng, có khả năng là, sau khi con mồi của cô rơi xuống bẫy, bị rắn phát hiện, lại chui vào ăn con mồi của cô, sau đó không lên nổi.
Cơ thể Sơ Niệm bắt đầu run rẩy, không nhịn được nổi lên một tầng da gà.
Đây là con rắn thứ hai cô gặp được từ sau khi đến đây, con rắn này thoạt nhìn kích cỡ bình thường, không có nhân tính hóa như rắn lớn, cũng chắc chắn không biết biến thành con người.
Cái hố của cô không sâu, nếu như là bán thú, chỉ cần biến thành hình người là có thể trèo ra từ miệng hố.
Sau khi con rắn trong hố phát hiện Cửu Di, tựa như theo bản năng mà bất động.
Sơ Niệm chuyển tầm mắt.
Cô phát hiện, mình không phải là không sợ rắn.
Cô chỉ không sợ Cửu Di mà thôi.
Lại lần nữa gặp phải loại sinh vật này, cô vẫn không nhịn được run rẩy trong lòng, không thể ức chế sợ hãi.
Sơ Niệm chôn đầu thật sâu vào ngực Cửu Di, giọng nói nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta đi cái bẫy tiếp theo xem thử đi.”
Bọn họ trực tiếp bỏ qua con mồi này, đi tới cái bẫy tiếp theo.
Khi đó bọn họ đào tổng cộng bốn cái bẫy, hai cái nhỏ là cô đào, hai cái lớn là rắn lớn đào.
Trừ một cái bẫy bỏ đi của Sơ Niệm, trong một cái bẫy của rắn lớn cũng xuất hiện dấu vết của con mồi, chỉ là con mồi này là một con biết đào hang, đã tự đào một cái hang chạy thoát rồi.
Trong một cái bẫy nhỏ cuối cùng bắt được một con gà hoa màu sắc.
Sơ Niệm vui vẻ để rắn lớn cầm gà hoa, thu hoạch đầy ắp quay về.
Gà hoa bị nấu thành mì gà xé sợi.
Bởi vì là lần đầu tiên bản thân bắt được con mồi, đồ ăn rất bình thường nhưng cô vẫn ăn hết sức ngon miệng.
Ăn xong mì, cô ngủ trong túi ngủ da thú, nhìn mặt trăng khuyết bên ngoài, trong đầu lại hiện lên con mồi hôm nay kia.
Động tác của nó rất là chậm chạp.
Người thế hệ trước từng nói, mùa đông chính là lúc rắn ngủ đông, cho dù phát hiện một con rắn hoạt động, phản ứng của nó cũng sẽ rất chậm chạp, sau đó tìm được nơi ấm áp sẽ lập tức ngủ đông.
Ngay cả cô cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự lười nhác gần đây của rắn lớn.
Cho dù cô luôn trốn tránh cũng không thể nào không nghĩ tới vấn đề đó.
Bây giờ đã là trung tuần tháng mười một rồi, mùa đông đã chính thức bắt đầu.
Có phải Cửu Di cũng đã đến lúc ngủ đông rồi không.
Lúc loài rắn ngủ đông đều sẽ tụ tập cùng nhau, đây chính là tại sao người thế hệ trước thường nói tới ổ rắn.
Lúc rắn lớn ngủ đông, sẽ ở cùng với rắn khác sao?
Có phải hắn còn có những đồng loại khác không.
Tưởng tượng một chút, rất nhiều rắn hình thể lớn tụ tập cùng nhau, cảnh tượng đó chắc chắn là cảnh tượng mà cả đời này cô không muốn đối mặt.
Cô không sợ Cửu Di là xuất phát từ tín nhiệm.
Không phải là cô có thể thản nhiên khi đối mặt với loài rắn.
Vả lại.
Lúc Cửu Di ngủ đông, sẽ mang cô theo cùng sao?
Hay là hắn sẽ dùng cách khác thu xếp cho cô – một giống cái không phải là đồng loại của mình.
Rất lâu rồi cô không bị mất ngủ. Nhưng tối nay cô lại cứ mở mắt không sao mà ngủ được, trong lòng tràn đầy một loại cảm xúc mang tên là lo âu.
Không ngờ rằng, cô lại rất nhanh đã biết được kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.