Chương 78
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
21/05/2024
Mặc dù người đàn ông trên miệng thì nói không cay, nhưng ngọn lửa nhỏ bên khóe miệng hắn đã thay hắn nói thật.
Sơ Niệm bật cười một tiếng, vội vàng để tóc của mình cách xa hắn.
Còn nhớ lần đầu tiên lúc người này ăn cay không khống chế được tự mình phun lửa, cháy thẳng lên tóc cô.
Ám ảnh đó vẫn còn.
“Không sao, không ăn cay được thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân, bây giờ đã rất tốt rồi, ta cũng chỉ là thèm ăn, thỉnh thoảng mới ăn một lần.”
Khẩu vị không thể giống nhau thực ra chỉ là một chuyện nhỏ, phu thê kết hôn đã lâu cũng không nhất định có thể hoàn toàn giống nhau.
Hắn có thể phát hiện những chi tiết nhỏ này, thậm chí bằng lòng chiều theo cô, đã được xem là quan tâm chu đáo rồi.
Cô đi nhà kho lấy trà quýt bưởi mật ong, rót cho hắn một chén: “Làm dịu bớt hương vị ở trong miệng đi.”
Bản thân cô cũng đã ăn được kha khá rồi, trong nồi lẩu dường như cũng chẳng còn thừa thứ gì, Sơ Niệm hỏi: “Muốn ăn cái gì, ta nấu cho chàng.”
Rắn lớn lắc đầu: “Hôm nay ta đã ăn rồi.”
Thực ra rắn lớn không cần mỗi bữa cơm đều phải ăn như con người, lúc hắn ra ngoài đi săn cũng sẽ ăn con mồi, sau khi ăn một lần con mồi cỡ lớn, có thể trong một khoảng thời gian không cần phải ăn thứ gì nữa.
Mỗi ngày ăn ba bữa với Sơ Niệm chỉ như là đồ ăn vặt lót dạ mà thôi.
Hắn không ăn, nhưng chuyện thu dọn vệ sinh vẫn không để cho cô làm như trước.
Sơ Niệm ăn cơm xong, mới nhớ tới cái túi da thú cực to hắn mang về, tò mò hỏi: “Cửu Di, hôm nay chàng mang về cái gì thế?”
Thoạt nhìn là thứ gì đó phải chạy rất xa mới mang về, dùng túi da thú đựng chắc chắn không phải là con mồi, cái bọc lớn hơi phồng lên.
Rắn lớn dọn dẹp vệ sinh xong, đang dùng da hươu lau giọt nước trên tay, ngoảnh đầu nói: “Là cỏ hương.”
Cỏ hương chính là lá cỏ bọn họ thường dùng để đánh răng, hôm nay lúc rửa mặt cô cũng phát hiện, cỏ hương không còn lại mấy, quả thật cần phải bổ sung.
Nhưng….. “Chàng hái đem về một lần nhiều như vậy làm gì.”
Hắn lấy một gốc cỏ hương ra, quét lên người cô vài giọt nước, nói: “Cỏ hương có thể đuổi muỗi.”
Sơ Niệm kinh ngạc nhìn những cây cỏ hương này, thì ra thứ này ngoài đánh răng ra, còn có tác dụng kỳ diệu này.
Quét lên da là có thể đuổi muỗi, như vậy phơi khô mang theo bên người nói không chừng cũng có tác dụng.
Cô phơi một chút, lấy miếng quần áo đã cắt không thể mặc được nữa của năm ngoái làm hai cái túi thơm, bên trong đựng cỏ hương đã phơi khô.
Quả nhiên không có muỗi đến gần.
Sơ Niệm cũng đeo một túi lên hông của rắn lớn, mặc dù cô biết, không có con muỗi nào có thể đâm thủng làn da của hắn.
Lại đợi thêm mấy ngày, cuối cùng Sơ Niệm cảm thấy những cây mạ kia đã có thể cấy được.
Cô và rắn lớn cùng nhau cấy mạ vào trong ao nhỏ.
Trong ao có phân và nước tiểu của cá tôm, chính là một ao nước tự nhiên đầy đủ chất dinh dưỡng, thậm chí không cần bón phân lúa nước đã có thể nhanh chóng lớn lên.
Làm công việc gì rắn lớn cũng có thể học được rất nhanh, hơn nữa còn làm hết sức nhanh chóng.
Sơ Niệm lại rất nhanh đã bị tôm trong ao hấp dẫn ánh mắt, lúc rắn lớn cấy lúa, cô bắt được một đống tôm to, thích ý khoe khoang với hắn: “Hôm nay chúng ta ăn cháo tôm nõn đi.”
Sau khi có gạo, mức sống của cô đã được nâng cao về chất, mặc dù gạo còn sót lại không thể để cô tùy tiện tiêu xài, nhưng thỉnh thoảng thỏa mãn mong muốn ăn uống một chút thì vẫn đủ.
Tôm sông trong vùng nước này không bị người ngoài đánh bắt, con nào con nấy vừa to vừa béo, sau khi rút chỉ tôm mỗi con tôm to gấp rưỡi con tôm thường thấy.
Sau khi thả vào cháo, ăn một miếng, tôm nõn tươi ngon, thịt săn, kết hợp với sự mềm dẻo của cháo, làm cho người ta cực kỳ thỏa mãn.
Sơ Niệm cũng không ăn hết toàn bộ số tôm bắt được, có phần sẽ thả vào trong đầm nước trong hang của mình, tiến hành phát triển bền vững nguồn tài nguyên.
Trong những ngày tháng nhàn nhã yên bình như này, thời tiết càng ngày càng oi bức, đã bước vào cuối tháng bảy.
Vốn cho rằng mùa hè trong núi sẽ ấm mát hơn nhiều, nhưng sự thật chứng minh, phòng hướng về mặt trời cũng không tốt như vậy.
Lúc giữa trưa cô căn bản không ở nổi trong phòng ngủ, ánh mặt trời có thể chiếu vào hơn nửa phòng ngủ, cô càng thích lười nhác ngủ trưa trong vườn cây ăn quả ở phía dưới hơn.
Ghế nằm bị một người một rắn giày vò làm khung ghế rời ra lần trước đã được làm lại một cái, lần này dùng chất gỗ giống với giường của phòng ngủ, hơn nữa còn làm to hơn, cô có thể nằm ngửa cả người, mặc sức vùi mình trong đó.
Đương nhiên cũng có thể nhân tiện dung nạp con rắn nào đó.
Con rắn nào đó vào kỳ động dục lại còn nếm được ngon ngọt, càng ngày càng thích vây quanh cô. Điều này đến từ bản năng động dục của động vật.
Nhưng vì chênh lệch của hai người, Sơ Niệm luôn kiểm soát số lần thân mật.
Duy trì một tuần một lần, thời gian một ngày mỗi lần là được rồi.
Trải qua nhiều lần cọ sát, bọn họ càng ngày càng xứng đôi, thậm chí còn cảm nhận được độ sâu, thể nghiệm khác nhau, vui sướng gấp bội.
Lúc này cô mới biết hắn luôn yêu thương cô, không có xông thẳng lên trời cao, luôn giữ lại một phần.
Rắn lớn thực sự rất là mạnh mẽ, tất cả phương diện đều dũng mãnh.
May mà, cô có thể thừa nhận được sự dũng mãnh này.
Bọn họ càng ngày càng phù hợp.
Sau khi trải qua một tháng mơ mơ màng màng, u ám, thời tiết càng ngày càng nóng bức, chính thức bước vào mùa hạ oi nóng.
Rắn lớn bắt đầu không mặc áo nữa, chỉ mặc một cái quần dạo chơi khắp nơi.
Sơ Niệm cũng không hạn chế hắn.
Chính cô cũng nóng đến sắp không chịu nổi rồi.
Mùa hè năm ngoái dường như cô chưa từng ra khỏi hang, phần lớn thời gian đều đang nghĩ làm sao để chạy trốn khỏi cái hang này, làm sao để chạy trốn khỏi người đàn ông bên cạnh này, và làm sao có thể sống tiếp.
Dưới rất nhiều suy nghĩ, vậy mà cô lại không có quá nhiều ấn tượng với thời tiết.
Cũng có khả năng mùa hè năm ngoái không nóng như này.
Bởi vì ở một ngọn núi cao, mỗi ngày cô có thể có được một bát băng để ăn.
Sơ Niệm thích sau khi làm món sữa trứng hai lớp, hoặc là pudding sữa, hoặc là trà quýt bưởi mật ong hoặc là trà sữa cho thêm đá, biến thành đồ uống lạnh.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của lá trà trong thế giới này, cho nên chỉ có thể chọn một loại rau rừng dại, sau khi phơi khô ngâm trà có màu xanh lá cây nhạt, hương vị gần với vị thanh của trà xanh, sau khi cho thêm sữa, vào miệng cảm thấy tinh khiết và thơm, có một mùi vị khác.
Thực ra cuộc sống bây giờ của cô đã cực kỳ sung túc rồi, so với những người trong bộ lạc núi Xà Thần kia.
Không biết tại sao, cô lại nhớ tới những đứa trẻ vì đồ ăn mà nhặt củi cho cô, màu da của chúng giống như bùn đất, da thú mặc trên người thì rách rưới, nhưng nụ người trên gương mặt lại chân thành, thậm chí còn biết cảm ơn.
Nếu như lúc ấy cô lưu lạc đến bộ lạc đó, sẽ trở thành như nào đây?
Suy nghĩ như này xuất hiện không được bao lâu, cô đã nghe thấy âm thanh gọi cửa ở bên ngoài cửa khu vườn của người đàn ông, trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Niệm Niệm, ta về rồi.”
Sơ Niệm ôm lấy trà sữa xuống khỏi ghế nằm, mở cửa cho người đàn ông, đưa trà sữa tới: “Thử đi, trà sữa ta mới làm đấy.”
Người đàn ông uống hai ngụm ở cốc của cô, lôi con mồi ở sau lưng ra: “Niệm Niệm, ta đi cất con mồi trước đã.”
Sơ Niệm gật đầu: “Đi đi.”
Sau khi vào mùa hè, con mồi đã chết sẽ phân hủy rất nhanh, may mà bọn họ có kho lạnh có thể dự trữ thịt.
Trong tình huống bình thường cũng chỉ có rắn lớn có thể săn bắt được con mồi cỡ lớn, và kịp thời mang về.
Thể lực của Sơ Niệm hạn chế phạm vi hoạt động và kích cỡ hình thể con mồi săn bắn của cô.
Cho dù có sự trợ giúp của Bạch Tuyết, nhiều nhất cô cũng chỉ có thể dựa vào Bạch Tuyết kéo về một con cừu.
Có điều như vậy cũng được coi như là rất tốt rồi, cô đã hoàn toàn có được năng lực một mình sinh tồn trong rừng rậm.
Bất luận là bảo vệ bản thân, hay là đi săn.
Người đàn ông giải quyết con mồi xong, lại xuống dưới đến bên cạnh cô, cùng nằm với cô dưới bóng cây nghỉ ngơi thư giãn.
Rắn lớn rất cần cù, cái gì cũng có thể làm được, nhưng lúc nên nghỉ ngơi thư giãn hưởng thụ, hắn cũng sẽ không từ chối.
Ghế nằm hoàn toàn có thể chứa được một người một rắn, Sơ Niệm không chút khách khí dán lên người hắn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn luôn thấp hơn cô một chút, dán lên rất thoải mái, mát lạnh, thoải mái như dưới bóng cây.
Người đàn ông cũng thích điểm này, luôn dựa vào cái này để dụ dỗ cô ở trên ghế nằm làm chuyện xấu.
Dưới thời tiết nóng như này, Sơ Niệm không thể nào từ chối được sự hấp dẫn mát mẻ này.
Thậm chí dán lâu lên một chỗ đến nóng lên, cô sẽ đổi sang chỗ khác tiếp tục dán lên.
Đương nhiên, khiến người ta cảm thấy mát mẻ nhất vẫn là đuôi rắn của hắn.
Lúc người đàn ông đi xuống chính là hình thái bán xà, đuôi rắn lười biếng rơi trên ghế nằm, chóp đuôi giống cái đuôi mèo, không biết quét lên chân Sơ Niệm bao nhiêu lần.
Sơ Niệm nhìn đuôi rắn của hắn.
Cảm giác đầu tiên chính là chắc chắn rất mát mẻ.
Trong khi nóng lòng muốn thử, cô vẫn có chút do dự như cũ.
Trực giác nói cho cô biết, trong chuyện này nhất định tiềm ẩn “nguy hiểm”….
Sơ Niệm bật cười một tiếng, vội vàng để tóc của mình cách xa hắn.
Còn nhớ lần đầu tiên lúc người này ăn cay không khống chế được tự mình phun lửa, cháy thẳng lên tóc cô.
Ám ảnh đó vẫn còn.
“Không sao, không ăn cay được thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân, bây giờ đã rất tốt rồi, ta cũng chỉ là thèm ăn, thỉnh thoảng mới ăn một lần.”
Khẩu vị không thể giống nhau thực ra chỉ là một chuyện nhỏ, phu thê kết hôn đã lâu cũng không nhất định có thể hoàn toàn giống nhau.
Hắn có thể phát hiện những chi tiết nhỏ này, thậm chí bằng lòng chiều theo cô, đã được xem là quan tâm chu đáo rồi.
Cô đi nhà kho lấy trà quýt bưởi mật ong, rót cho hắn một chén: “Làm dịu bớt hương vị ở trong miệng đi.”
Bản thân cô cũng đã ăn được kha khá rồi, trong nồi lẩu dường như cũng chẳng còn thừa thứ gì, Sơ Niệm hỏi: “Muốn ăn cái gì, ta nấu cho chàng.”
Rắn lớn lắc đầu: “Hôm nay ta đã ăn rồi.”
Thực ra rắn lớn không cần mỗi bữa cơm đều phải ăn như con người, lúc hắn ra ngoài đi săn cũng sẽ ăn con mồi, sau khi ăn một lần con mồi cỡ lớn, có thể trong một khoảng thời gian không cần phải ăn thứ gì nữa.
Mỗi ngày ăn ba bữa với Sơ Niệm chỉ như là đồ ăn vặt lót dạ mà thôi.
Hắn không ăn, nhưng chuyện thu dọn vệ sinh vẫn không để cho cô làm như trước.
Sơ Niệm ăn cơm xong, mới nhớ tới cái túi da thú cực to hắn mang về, tò mò hỏi: “Cửu Di, hôm nay chàng mang về cái gì thế?”
Thoạt nhìn là thứ gì đó phải chạy rất xa mới mang về, dùng túi da thú đựng chắc chắn không phải là con mồi, cái bọc lớn hơi phồng lên.
Rắn lớn dọn dẹp vệ sinh xong, đang dùng da hươu lau giọt nước trên tay, ngoảnh đầu nói: “Là cỏ hương.”
Cỏ hương chính là lá cỏ bọn họ thường dùng để đánh răng, hôm nay lúc rửa mặt cô cũng phát hiện, cỏ hương không còn lại mấy, quả thật cần phải bổ sung.
Nhưng….. “Chàng hái đem về một lần nhiều như vậy làm gì.”
Hắn lấy một gốc cỏ hương ra, quét lên người cô vài giọt nước, nói: “Cỏ hương có thể đuổi muỗi.”
Sơ Niệm kinh ngạc nhìn những cây cỏ hương này, thì ra thứ này ngoài đánh răng ra, còn có tác dụng kỳ diệu này.
Quét lên da là có thể đuổi muỗi, như vậy phơi khô mang theo bên người nói không chừng cũng có tác dụng.
Cô phơi một chút, lấy miếng quần áo đã cắt không thể mặc được nữa của năm ngoái làm hai cái túi thơm, bên trong đựng cỏ hương đã phơi khô.
Quả nhiên không có muỗi đến gần.
Sơ Niệm cũng đeo một túi lên hông của rắn lớn, mặc dù cô biết, không có con muỗi nào có thể đâm thủng làn da của hắn.
Lại đợi thêm mấy ngày, cuối cùng Sơ Niệm cảm thấy những cây mạ kia đã có thể cấy được.
Cô và rắn lớn cùng nhau cấy mạ vào trong ao nhỏ.
Trong ao có phân và nước tiểu của cá tôm, chính là một ao nước tự nhiên đầy đủ chất dinh dưỡng, thậm chí không cần bón phân lúa nước đã có thể nhanh chóng lớn lên.
Làm công việc gì rắn lớn cũng có thể học được rất nhanh, hơn nữa còn làm hết sức nhanh chóng.
Sơ Niệm lại rất nhanh đã bị tôm trong ao hấp dẫn ánh mắt, lúc rắn lớn cấy lúa, cô bắt được một đống tôm to, thích ý khoe khoang với hắn: “Hôm nay chúng ta ăn cháo tôm nõn đi.”
Sau khi có gạo, mức sống của cô đã được nâng cao về chất, mặc dù gạo còn sót lại không thể để cô tùy tiện tiêu xài, nhưng thỉnh thoảng thỏa mãn mong muốn ăn uống một chút thì vẫn đủ.
Tôm sông trong vùng nước này không bị người ngoài đánh bắt, con nào con nấy vừa to vừa béo, sau khi rút chỉ tôm mỗi con tôm to gấp rưỡi con tôm thường thấy.
Sau khi thả vào cháo, ăn một miếng, tôm nõn tươi ngon, thịt săn, kết hợp với sự mềm dẻo của cháo, làm cho người ta cực kỳ thỏa mãn.
Sơ Niệm cũng không ăn hết toàn bộ số tôm bắt được, có phần sẽ thả vào trong đầm nước trong hang của mình, tiến hành phát triển bền vững nguồn tài nguyên.
Trong những ngày tháng nhàn nhã yên bình như này, thời tiết càng ngày càng oi bức, đã bước vào cuối tháng bảy.
Vốn cho rằng mùa hè trong núi sẽ ấm mát hơn nhiều, nhưng sự thật chứng minh, phòng hướng về mặt trời cũng không tốt như vậy.
Lúc giữa trưa cô căn bản không ở nổi trong phòng ngủ, ánh mặt trời có thể chiếu vào hơn nửa phòng ngủ, cô càng thích lười nhác ngủ trưa trong vườn cây ăn quả ở phía dưới hơn.
Ghế nằm bị một người một rắn giày vò làm khung ghế rời ra lần trước đã được làm lại một cái, lần này dùng chất gỗ giống với giường của phòng ngủ, hơn nữa còn làm to hơn, cô có thể nằm ngửa cả người, mặc sức vùi mình trong đó.
Đương nhiên cũng có thể nhân tiện dung nạp con rắn nào đó.
Con rắn nào đó vào kỳ động dục lại còn nếm được ngon ngọt, càng ngày càng thích vây quanh cô. Điều này đến từ bản năng động dục của động vật.
Nhưng vì chênh lệch của hai người, Sơ Niệm luôn kiểm soát số lần thân mật.
Duy trì một tuần một lần, thời gian một ngày mỗi lần là được rồi.
Trải qua nhiều lần cọ sát, bọn họ càng ngày càng xứng đôi, thậm chí còn cảm nhận được độ sâu, thể nghiệm khác nhau, vui sướng gấp bội.
Lúc này cô mới biết hắn luôn yêu thương cô, không có xông thẳng lên trời cao, luôn giữ lại một phần.
Rắn lớn thực sự rất là mạnh mẽ, tất cả phương diện đều dũng mãnh.
May mà, cô có thể thừa nhận được sự dũng mãnh này.
Bọn họ càng ngày càng phù hợp.
Sau khi trải qua một tháng mơ mơ màng màng, u ám, thời tiết càng ngày càng nóng bức, chính thức bước vào mùa hạ oi nóng.
Rắn lớn bắt đầu không mặc áo nữa, chỉ mặc một cái quần dạo chơi khắp nơi.
Sơ Niệm cũng không hạn chế hắn.
Chính cô cũng nóng đến sắp không chịu nổi rồi.
Mùa hè năm ngoái dường như cô chưa từng ra khỏi hang, phần lớn thời gian đều đang nghĩ làm sao để chạy trốn khỏi cái hang này, làm sao để chạy trốn khỏi người đàn ông bên cạnh này, và làm sao có thể sống tiếp.
Dưới rất nhiều suy nghĩ, vậy mà cô lại không có quá nhiều ấn tượng với thời tiết.
Cũng có khả năng mùa hè năm ngoái không nóng như này.
Bởi vì ở một ngọn núi cao, mỗi ngày cô có thể có được một bát băng để ăn.
Sơ Niệm thích sau khi làm món sữa trứng hai lớp, hoặc là pudding sữa, hoặc là trà quýt bưởi mật ong hoặc là trà sữa cho thêm đá, biến thành đồ uống lạnh.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của lá trà trong thế giới này, cho nên chỉ có thể chọn một loại rau rừng dại, sau khi phơi khô ngâm trà có màu xanh lá cây nhạt, hương vị gần với vị thanh của trà xanh, sau khi cho thêm sữa, vào miệng cảm thấy tinh khiết và thơm, có một mùi vị khác.
Thực ra cuộc sống bây giờ của cô đã cực kỳ sung túc rồi, so với những người trong bộ lạc núi Xà Thần kia.
Không biết tại sao, cô lại nhớ tới những đứa trẻ vì đồ ăn mà nhặt củi cho cô, màu da của chúng giống như bùn đất, da thú mặc trên người thì rách rưới, nhưng nụ người trên gương mặt lại chân thành, thậm chí còn biết cảm ơn.
Nếu như lúc ấy cô lưu lạc đến bộ lạc đó, sẽ trở thành như nào đây?
Suy nghĩ như này xuất hiện không được bao lâu, cô đã nghe thấy âm thanh gọi cửa ở bên ngoài cửa khu vườn của người đàn ông, trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Niệm Niệm, ta về rồi.”
Sơ Niệm ôm lấy trà sữa xuống khỏi ghế nằm, mở cửa cho người đàn ông, đưa trà sữa tới: “Thử đi, trà sữa ta mới làm đấy.”
Người đàn ông uống hai ngụm ở cốc của cô, lôi con mồi ở sau lưng ra: “Niệm Niệm, ta đi cất con mồi trước đã.”
Sơ Niệm gật đầu: “Đi đi.”
Sau khi vào mùa hè, con mồi đã chết sẽ phân hủy rất nhanh, may mà bọn họ có kho lạnh có thể dự trữ thịt.
Trong tình huống bình thường cũng chỉ có rắn lớn có thể săn bắt được con mồi cỡ lớn, và kịp thời mang về.
Thể lực của Sơ Niệm hạn chế phạm vi hoạt động và kích cỡ hình thể con mồi săn bắn của cô.
Cho dù có sự trợ giúp của Bạch Tuyết, nhiều nhất cô cũng chỉ có thể dựa vào Bạch Tuyết kéo về một con cừu.
Có điều như vậy cũng được coi như là rất tốt rồi, cô đã hoàn toàn có được năng lực một mình sinh tồn trong rừng rậm.
Bất luận là bảo vệ bản thân, hay là đi săn.
Người đàn ông giải quyết con mồi xong, lại xuống dưới đến bên cạnh cô, cùng nằm với cô dưới bóng cây nghỉ ngơi thư giãn.
Rắn lớn rất cần cù, cái gì cũng có thể làm được, nhưng lúc nên nghỉ ngơi thư giãn hưởng thụ, hắn cũng sẽ không từ chối.
Ghế nằm hoàn toàn có thể chứa được một người một rắn, Sơ Niệm không chút khách khí dán lên người hắn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn luôn thấp hơn cô một chút, dán lên rất thoải mái, mát lạnh, thoải mái như dưới bóng cây.
Người đàn ông cũng thích điểm này, luôn dựa vào cái này để dụ dỗ cô ở trên ghế nằm làm chuyện xấu.
Dưới thời tiết nóng như này, Sơ Niệm không thể nào từ chối được sự hấp dẫn mát mẻ này.
Thậm chí dán lâu lên một chỗ đến nóng lên, cô sẽ đổi sang chỗ khác tiếp tục dán lên.
Đương nhiên, khiến người ta cảm thấy mát mẻ nhất vẫn là đuôi rắn của hắn.
Lúc người đàn ông đi xuống chính là hình thái bán xà, đuôi rắn lười biếng rơi trên ghế nằm, chóp đuôi giống cái đuôi mèo, không biết quét lên chân Sơ Niệm bao nhiêu lần.
Sơ Niệm nhìn đuôi rắn của hắn.
Cảm giác đầu tiên chính là chắc chắn rất mát mẻ.
Trong khi nóng lòng muốn thử, cô vẫn có chút do dự như cũ.
Trực giác nói cho cô biết, trong chuyện này nhất định tiềm ẩn “nguy hiểm”….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.