Sau Khi Đắm Chìm
1.
Thời Vãn Tầm không bao giờ có thể quên được khung cảnh đen tối nhất trong cuộc đời mình.
Người đàn ông nắm lấy cằm cô, sắc mặt mệt mỏi: “Muốn cầu cứu sao?”
Bản năng sinh tồn khiến cô nói một cách đáng thương: “Cầu xin các người thả tôi ra…”
“Lão đại, người phụ nữ này nên xử lý thế nào?”
Ở trong bóng tối, người đàn ông kẹp điếu thuốc, ánh sáng màu đỏ tươi, thản nhiên nói: “Xử lý thế nào để cô ấy chọn.”
Lập tức, một con dao cách cổ họng cô nửa gang, anh hỏi từng chữ một: “Cô có bằng lòng làm người phụ nữ của tôi không?”
2.
Mấy trăm ngày đêm, mỗi một ngày với Thời Vãn Tầm đều là thử thách.
Khi cô viết xong cuốn nhật ký cuối cùng, lòng bàn tay rộng rãi của người đàn ông xoa xao đỉnh đầu cô, ánh mắt anh che giấu cảm xúc mà cô không thể hiểu được: "A Tầm, cứ chạy về phía trước, đừng quay đầu lại, nhớ lấy?"
Cuối cùng, sau khi thu thập đầy đủ bằng chứng, Thời Vãn Tầm cũng tìm được đường sống.
Nhưng cũng cùng ngày đó, cô tưởng mình đã mất đi tình yêu mãi mãi.
Sau khi mọi thứ kết thúc, Thời Vãn Tầm cầm ôn, nước mắt rơi lã chã: “Tôi đến dự tang lễ của anh đây.”
Cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, ánh mắt nghiêm nghị chặn đường cô nói: "Chúng ta làm quen với nhau một lần nữa đi, Bùi Kiêu Nam, đội trưởng của đội phòng chống ma túy chi nhánh Giang Thành."