Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 35:
Triền Chi Bồ Đào
04/11/2024
Nghĩ đến đây, Lưu Phủ lập tức ngẩng đầu, bảo Vương Cửu mau dắt ngựa tới.
Dù mục đích của thích khách là gì, rõ ràng khi đoàn của Lưu Phủ vừa rời khỏi thôn, đó cũng là lúc kế hoạch của chúng sắp sửa hoàn thành.
Vương Cửu kinh ngạc: "Nhưng sư phụ… Còn cái xác này thì sao ạ?"
Người khác có thể dễ dàng để yên mọi chuyện.
Nhưng Lưu Phủ thì không.
Anh ấy nhảy lên ngựa, không ngoái đầu lại, chỉ để lại một câu: “Thi thể này là thích khách giả, không cần đưa về kinh,” rồi thúc ngựa cấp tốc quay về.
…
Dạo gần đây, Chức Vụ phát hiện vệt đen dưới khuỷu tay đã biến mất.
Điều này chứng tỏ rằng nguyên nhân cái chết của nguyên chủ đúng là do loại độc hoa Tây Vực mà Triệu lang trung từng nhắc đến.
Khi bí ẩn về cái chết của nguyên chủ được giải đáp, vệt đen cũng biến mất, cho phép nàng tiếp tục sống trong cơ thể này.
Sau khi vụ thích khách kết thúc, nàng nhận ra rằng hoa văn hình cánh hoa trên cổ tay mình không có sự thay đổi nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cốt truyện trong sách vẫn chưa thực sự bắt đầu.
Có lẽ, khi thái tử trở về kinh, nàng sẽ lại tiếp tục vai trò của một thường dân trong câu chuyện.
Chờ đến khi hoa văn trên cổ tay hoàn toàn chuyển đỏ, khi ấy, cơ thể thật của nàng vốn đang trong tình trạng gần như cận tử, cũng sẽ hồi phục và giúp nàng tái sinh.
Mang theo hy vọng tốt đẹp ấy, Chức Vụ không nhận ra rằng những việc mình đang làm có thể trở nên vô nghĩa.
Vài ngày trôi qua, sau khi chuyện thích khách lắng xuống, việc còn lại là tìm cách đưa ‘chồng’ đi.
Thế nhưng, trái tim nàng lại mềm yếu. Chồng nàng lại có diện mạo đẹp đẽ dễ khiến người khác động lòng, làm nàng chẳng nỡ mở lời.
Vì vậy, trong những ngày chuẩn bị ấy, nàng cũng đã tìm được một người đáng tin để hộ tống chồng nàng về quê. Lúc đó, nàng sẽ tìm một lý do để rời đi trước.
Khi y đến trấn Mai và mãi không thấy tin tức của nàng, y sẽ kiểm tra hành lý và tìm thấy thư hòa ly nàng đã để sẵn bên trong.
Sau nhiều ngày chuẩn bị, Chức Vụ cảm thấy việc bỏ rơi chồng để hoàn thành ý nguyện của nguyên chủ có thể sớm tiến hành.
Tuy nhiên lúc này, cơn sốt của y vẫn chưa hạ, khiến nàng ngần ngại khi nhìn thân thể yếu ớt của y và không dám quá vội vã.
Sáng nay, trước khi Yến Ân tỉnh dậy, chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lướt qua gương mặt y, đôi bàn tay mềm mại của nàng vô tình chạm nhẹ lên má y.
Đến khi nàng rời đi, y mới từ từ mở mắt.
Dạo này, trong thôn có nhiều “người lạ” lui tới hơn.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, giả bệnh hiển nhiên là một lựa chọn tốt.
Chỉ là…
Ánh mắt Yến Ân trầm ngâm nhìn đôi tay trắng bệch yếu ớt của mình.
Khi còn là thái tử Đông cungg, việc mọi người tôn sùng hay sợ hãi y là điều thường tình.
Để khiến người khác kính nể hoặc sợ hãi mình, y có vô vàn cách thức.
Thế nhưng ngày trước y không hề biết rằng, đóng vai một kẻ vô dụng lại có thể dễ dàng khiến một thiếu nữ động lòng thương xót.
Chỉ cần y yếu ớt tựa vào vai nàng, khẽ thì thầm bên tai nàng rằng y bị bệnh, nàng lập tức sẵn lòng che giấu giúp y.
Không chỉ y…
Ngay cả nếu là người đàn ông khác, có lẽ nàng cũng sẽ bị mê hoặc, trở thành con rối trong tay họ, khiến nàng mềm lòng mà yêu thương.
Đôi mắt trong veo đầy vẻ ngây thơ của nàng khi nhìn vào người khác, mang đến cho người ta một cảm giác ngọt ngào khó diễn tả.
Cảm giác mới mẻ ấy giống như một sợi tơ mảnh quấn quanh đầu ngón tay y. Mỗi khi muốn cảm nhận rõ hơn, nó lại tan biến.
Lúc này, Chức Vụ chuẩn bị ra ngoài.
Mỗi lần muốn lên trấn, nàng đều báo trước với bác Từ để nhờ đi nhờ xe lừa của bác ta.
Hôm nay, nàng định đi mua chút lương khô cho chuyến đi sắp tới.
Nhưng khi lên xe, nàng bỗng nhìn thấy chân của bác Từ…
Trong thôn này, người ngã gãy chân, bị rắn cắn mất ngón tay hay sau một cơn sốt thì câm điếc cũng không phải chuyện hiếm.
Dù mục đích của thích khách là gì, rõ ràng khi đoàn của Lưu Phủ vừa rời khỏi thôn, đó cũng là lúc kế hoạch của chúng sắp sửa hoàn thành.
Vương Cửu kinh ngạc: "Nhưng sư phụ… Còn cái xác này thì sao ạ?"
Người khác có thể dễ dàng để yên mọi chuyện.
Nhưng Lưu Phủ thì không.
Anh ấy nhảy lên ngựa, không ngoái đầu lại, chỉ để lại một câu: “Thi thể này là thích khách giả, không cần đưa về kinh,” rồi thúc ngựa cấp tốc quay về.
…
Dạo gần đây, Chức Vụ phát hiện vệt đen dưới khuỷu tay đã biến mất.
Điều này chứng tỏ rằng nguyên nhân cái chết của nguyên chủ đúng là do loại độc hoa Tây Vực mà Triệu lang trung từng nhắc đến.
Khi bí ẩn về cái chết của nguyên chủ được giải đáp, vệt đen cũng biến mất, cho phép nàng tiếp tục sống trong cơ thể này.
Sau khi vụ thích khách kết thúc, nàng nhận ra rằng hoa văn hình cánh hoa trên cổ tay mình không có sự thay đổi nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cốt truyện trong sách vẫn chưa thực sự bắt đầu.
Có lẽ, khi thái tử trở về kinh, nàng sẽ lại tiếp tục vai trò của một thường dân trong câu chuyện.
Chờ đến khi hoa văn trên cổ tay hoàn toàn chuyển đỏ, khi ấy, cơ thể thật của nàng vốn đang trong tình trạng gần như cận tử, cũng sẽ hồi phục và giúp nàng tái sinh.
Mang theo hy vọng tốt đẹp ấy, Chức Vụ không nhận ra rằng những việc mình đang làm có thể trở nên vô nghĩa.
Vài ngày trôi qua, sau khi chuyện thích khách lắng xuống, việc còn lại là tìm cách đưa ‘chồng’ đi.
Thế nhưng, trái tim nàng lại mềm yếu. Chồng nàng lại có diện mạo đẹp đẽ dễ khiến người khác động lòng, làm nàng chẳng nỡ mở lời.
Vì vậy, trong những ngày chuẩn bị ấy, nàng cũng đã tìm được một người đáng tin để hộ tống chồng nàng về quê. Lúc đó, nàng sẽ tìm một lý do để rời đi trước.
Khi y đến trấn Mai và mãi không thấy tin tức của nàng, y sẽ kiểm tra hành lý và tìm thấy thư hòa ly nàng đã để sẵn bên trong.
Sau nhiều ngày chuẩn bị, Chức Vụ cảm thấy việc bỏ rơi chồng để hoàn thành ý nguyện của nguyên chủ có thể sớm tiến hành.
Tuy nhiên lúc này, cơn sốt của y vẫn chưa hạ, khiến nàng ngần ngại khi nhìn thân thể yếu ớt của y và không dám quá vội vã.
Sáng nay, trước khi Yến Ân tỉnh dậy, chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lướt qua gương mặt y, đôi bàn tay mềm mại của nàng vô tình chạm nhẹ lên má y.
Đến khi nàng rời đi, y mới từ từ mở mắt.
Dạo này, trong thôn có nhiều “người lạ” lui tới hơn.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, giả bệnh hiển nhiên là một lựa chọn tốt.
Chỉ là…
Ánh mắt Yến Ân trầm ngâm nhìn đôi tay trắng bệch yếu ớt của mình.
Khi còn là thái tử Đông cungg, việc mọi người tôn sùng hay sợ hãi y là điều thường tình.
Để khiến người khác kính nể hoặc sợ hãi mình, y có vô vàn cách thức.
Thế nhưng ngày trước y không hề biết rằng, đóng vai một kẻ vô dụng lại có thể dễ dàng khiến một thiếu nữ động lòng thương xót.
Chỉ cần y yếu ớt tựa vào vai nàng, khẽ thì thầm bên tai nàng rằng y bị bệnh, nàng lập tức sẵn lòng che giấu giúp y.
Không chỉ y…
Ngay cả nếu là người đàn ông khác, có lẽ nàng cũng sẽ bị mê hoặc, trở thành con rối trong tay họ, khiến nàng mềm lòng mà yêu thương.
Đôi mắt trong veo đầy vẻ ngây thơ của nàng khi nhìn vào người khác, mang đến cho người ta một cảm giác ngọt ngào khó diễn tả.
Cảm giác mới mẻ ấy giống như một sợi tơ mảnh quấn quanh đầu ngón tay y. Mỗi khi muốn cảm nhận rõ hơn, nó lại tan biến.
Lúc này, Chức Vụ chuẩn bị ra ngoài.
Mỗi lần muốn lên trấn, nàng đều báo trước với bác Từ để nhờ đi nhờ xe lừa của bác ta.
Hôm nay, nàng định đi mua chút lương khô cho chuyến đi sắp tới.
Nhưng khi lên xe, nàng bỗng nhìn thấy chân của bác Từ…
Trong thôn này, người ngã gãy chân, bị rắn cắn mất ngón tay hay sau một cơn sốt thì câm điếc cũng không phải chuyện hiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.