Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 36:
Triền Chi Bồ Đào
04/11/2024
Những người lớn lên khỏe mạnh được như bác Từ quả thật rất hiếm.
Nàng biết, bác ta bị què chân trái từ tháng trước do khi xuống xe bị vấp ngã.
Có lẽ do quá ám ảnh vì chuyện thích khách trước đây, nàng trở nên nhạy cảm với những người có tật.
Điều lạ là, hôm nay, chân què của bác Từ lại chuyển sang chân phải…
Chức Vụ giật mình, ngẩng đầu nhìn ông lão trước mặt, một suy đoán đáng sợ lập tức nảy lên trong đầu.
Triệu lang trung đã chết, không thể làm chứng được.
Nếu có một phần trăm khả năng rằng người bị đưa đi không phải là thích khách thì sao?
Nếu gã không phải là thích khách, vậy ai đã tạo ra những vết thương giống hệt thích khách trên cơ thể Triệu lang trung?
Đó chỉ có thể là… thích khách thật sự.
Đặt mình vào vị trí của thích khách, nếu gã muốn hành động bí mật mà lại bị nha môn giám sát quá chặt, gã hoàn toàn có thể để một người giả mạo mình, đánh lạc hướng mọi người.
Sau đó, gã mới xuất hiện thực sự.
Nghĩ đến đây, nàng mới thấy những hành động gấp gáp, thiếu thận trọng của Triệu lang trung khi đó thật đáng ngờ. Gã không giống một thích khách được huấn luyện, mà lại giống một con ruồi không đầu, không ngừng tự làm lộ tung tích.
Nhìn ngôi nhà hẻo lánh của mình, nàng nhận ra nơi này hoàn toàn khác với nhà chị Dương liền kề hàng xóm xung quanh. Nhà nàng là một căn riêng biệt.
Nếu có chuyện xảy ra, chỉ cần thời gian đốt một nén hương, kẻ đó hoàn toàn có thể ra tay.
Đặc biệt là chồng nàng còn đang bệnh yếu… Nếu có chuyện, nàng e rằng mình cũng không thể bảo vệ y.
Rời khỏi thôn để lên trấn, nàng sẽ đi ngang qua những nhà khác. Nơi đông người, gã sẽ không dám hành động.
Phân tích cẩn thận, nàng nhận ra nhà mình mới là nơi nguy hiểm nhất.
Đầu nàng căng lên, nàng hít sâu rồi làm như thể mình quên gì đó.
“Bác đến sớm, chắc chưa ăn gì nhỉ? Để cháu vào lấy đồ rồi tiện tay mang thêm cái bánh cho bác.”
Ông lão nghe vậy cười đáp: “Cảm ơn cô nương nhé, phiền cháu vậy.”
Nàng mỉm cười, bước vào nhà nhưng lòng bàn tay trong tay áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bác Từ lớn tuổi, dạ dày không tốt, lần trước nàng từng mời bánh bác ta song bác ta từ chối…
Nàng bước qua ngưỡng cửa.
Khi bước vào nhà, vị trí ông lão ngồi bên ngoài gần sát cửa sổ, có thể quan sát rõ mọi hành động của nàng.
Thậm chí, nếu ‘bác ta’ chính là thích khách thì ngay khi nàng la lên, gã hoàn toàn có thể nhảy vào trong, phá tan cửa sổ và…
Chức Vụ bước vào nhà, tim đập thình thịch, mới nhận ra người chồng bệnh yếu của mình không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy. Y ngồi bên giường, một tay nắm lấy cây gậy mảnh.
Chức Vụ nhìn thoáng qua y, rồi quay lưng lấy một túi hành lý đưa cho y, kèm theo một xấp ngân phiếu.
Nàng xoay người, dùng thân mình che cửa sổ, nhẹ giọng nói với y: “Đây là tất cả số tiền trong nhà, chàng hãy giữ cho kỹ.”
Yến Ân liếc nhìn gói hành lý chỉ đựng quần áo của riêng y mà nàng chuẩn bị, đôi mắt ánh lên vẻ vừa như chế giễu vừa như trêu đùa. “A Vụ chuẩn bị quá chu đáo, như thể định chia tay ta vậy.”
Nghe y nói vậy, thân hình của Chức Vụ thoáng chốc khựng lại.
“Không phải đâu…” Chức Vụ ngập ngừng: "Chỉ là nếu em về không kịp, chàng có thể tự đi đến trấn Mai.”
Trước chồng, nàng luôn có chút áy náy. Dù không có việc này, nàng vốn cũng đã định để y tự đi trấn Mai một mình.
Về số tiền này, Chức Vụ cho rằng mình chẳng ở đây được lâu chỉ cần chờ đến khi cánh hoa đỏ hoàn toàn, nàng sẽ trở lại thân xác của mình. Đối với nàng, những thứ không thuộc về mình này chẳng quan trọng gì; để lại cho người chồng yếu đuối, để y có nơi nương tựa cho quãng đời còn lại cũng tốt.
Lo lắng người bên ngoài nghe ra điều gì khả nghi, nàng nhanh chóng lấy hộp hương rồi nói dối với chồng rằng nàng sẽ ra chợ mua ít lương khô.
Sau đó, nàng lên xe lừa của bác Từ và tiếp tục lên đường.
Nàng biết, bác ta bị què chân trái từ tháng trước do khi xuống xe bị vấp ngã.
Có lẽ do quá ám ảnh vì chuyện thích khách trước đây, nàng trở nên nhạy cảm với những người có tật.
Điều lạ là, hôm nay, chân què của bác Từ lại chuyển sang chân phải…
Chức Vụ giật mình, ngẩng đầu nhìn ông lão trước mặt, một suy đoán đáng sợ lập tức nảy lên trong đầu.
Triệu lang trung đã chết, không thể làm chứng được.
Nếu có một phần trăm khả năng rằng người bị đưa đi không phải là thích khách thì sao?
Nếu gã không phải là thích khách, vậy ai đã tạo ra những vết thương giống hệt thích khách trên cơ thể Triệu lang trung?
Đó chỉ có thể là… thích khách thật sự.
Đặt mình vào vị trí của thích khách, nếu gã muốn hành động bí mật mà lại bị nha môn giám sát quá chặt, gã hoàn toàn có thể để một người giả mạo mình, đánh lạc hướng mọi người.
Sau đó, gã mới xuất hiện thực sự.
Nghĩ đến đây, nàng mới thấy những hành động gấp gáp, thiếu thận trọng của Triệu lang trung khi đó thật đáng ngờ. Gã không giống một thích khách được huấn luyện, mà lại giống một con ruồi không đầu, không ngừng tự làm lộ tung tích.
Nhìn ngôi nhà hẻo lánh của mình, nàng nhận ra nơi này hoàn toàn khác với nhà chị Dương liền kề hàng xóm xung quanh. Nhà nàng là một căn riêng biệt.
Nếu có chuyện xảy ra, chỉ cần thời gian đốt một nén hương, kẻ đó hoàn toàn có thể ra tay.
Đặc biệt là chồng nàng còn đang bệnh yếu… Nếu có chuyện, nàng e rằng mình cũng không thể bảo vệ y.
Rời khỏi thôn để lên trấn, nàng sẽ đi ngang qua những nhà khác. Nơi đông người, gã sẽ không dám hành động.
Phân tích cẩn thận, nàng nhận ra nhà mình mới là nơi nguy hiểm nhất.
Đầu nàng căng lên, nàng hít sâu rồi làm như thể mình quên gì đó.
“Bác đến sớm, chắc chưa ăn gì nhỉ? Để cháu vào lấy đồ rồi tiện tay mang thêm cái bánh cho bác.”
Ông lão nghe vậy cười đáp: “Cảm ơn cô nương nhé, phiền cháu vậy.”
Nàng mỉm cười, bước vào nhà nhưng lòng bàn tay trong tay áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bác Từ lớn tuổi, dạ dày không tốt, lần trước nàng từng mời bánh bác ta song bác ta từ chối…
Nàng bước qua ngưỡng cửa.
Khi bước vào nhà, vị trí ông lão ngồi bên ngoài gần sát cửa sổ, có thể quan sát rõ mọi hành động của nàng.
Thậm chí, nếu ‘bác ta’ chính là thích khách thì ngay khi nàng la lên, gã hoàn toàn có thể nhảy vào trong, phá tan cửa sổ và…
Chức Vụ bước vào nhà, tim đập thình thịch, mới nhận ra người chồng bệnh yếu của mình không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy. Y ngồi bên giường, một tay nắm lấy cây gậy mảnh.
Chức Vụ nhìn thoáng qua y, rồi quay lưng lấy một túi hành lý đưa cho y, kèm theo một xấp ngân phiếu.
Nàng xoay người, dùng thân mình che cửa sổ, nhẹ giọng nói với y: “Đây là tất cả số tiền trong nhà, chàng hãy giữ cho kỹ.”
Yến Ân liếc nhìn gói hành lý chỉ đựng quần áo của riêng y mà nàng chuẩn bị, đôi mắt ánh lên vẻ vừa như chế giễu vừa như trêu đùa. “A Vụ chuẩn bị quá chu đáo, như thể định chia tay ta vậy.”
Nghe y nói vậy, thân hình của Chức Vụ thoáng chốc khựng lại.
“Không phải đâu…” Chức Vụ ngập ngừng: "Chỉ là nếu em về không kịp, chàng có thể tự đi đến trấn Mai.”
Trước chồng, nàng luôn có chút áy náy. Dù không có việc này, nàng vốn cũng đã định để y tự đi trấn Mai một mình.
Về số tiền này, Chức Vụ cho rằng mình chẳng ở đây được lâu chỉ cần chờ đến khi cánh hoa đỏ hoàn toàn, nàng sẽ trở lại thân xác của mình. Đối với nàng, những thứ không thuộc về mình này chẳng quan trọng gì; để lại cho người chồng yếu đuối, để y có nơi nương tựa cho quãng đời còn lại cũng tốt.
Lo lắng người bên ngoài nghe ra điều gì khả nghi, nàng nhanh chóng lấy hộp hương rồi nói dối với chồng rằng nàng sẽ ra chợ mua ít lương khô.
Sau đó, nàng lên xe lừa của bác Từ và tiếp tục lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.