Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 37:
Triền Chi Bồ Đào
04/11/2024
Bên trong nhà, Yến Ân từ từ mở mắt, nhìn theo bóng nàng rời đi cùng “bác Từ,” đôi mắt y ánh lên sự hứng thú. Suốt những ngày qua, nàng liên tục dặn dò y uống thuốc và giữ gìn sức khỏe. Thật khó tin khi nàng diễn vai này với những sơ hở chồng chất…
Rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ rơi y, nhưng lại trao tất cả tiền bạc cho y.
Yến Ân cúi đầu, thả xấp ngân phiếu qua kẽ tay, chúng rơi xuống đất như những tờ giấy phế liệu.
Phải chăng nàng nghĩ rằng… chỉ cần làm như vậy, nàng sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn?
***
Chẳng bao lâu sau khi xe lừa rời khỏi, Lưu Phủ cưỡi ngựa chạy đến nơi.
Anh ấy nhanh chóng bước vào nhà, chỉ thấy người chồng bệnh yếu của Chức Vụ đang ngồi bên trong.
Không cần suy nghĩ nhiều, Lưu Phủ lập tức bước lên trước và hỏi: “Vợ cậu đâu?”
Trước khi Yến Ân kịp đáp lời, Lưu Phủ đã cau mày.
Càng ngày, càng nhiều chi tiết nhỏ nhặt như được mở ra, từng phần bị xé toạc, và những điều bí ẩn ẩn giấu lâu nay cũng dần hiện ra.
Bình thường, Lưu Phủ chẳng mấy chú ý đến người đàn ông nhạt nhòa tồn tại trong ngôi nhà này.
Nhưng người này lại có phong thái không tầm thường, dung mạo tuấn tú.
Lưu Phủ chợt nghĩ, người đàn ông này dường như có khả năng tự làm mờ nhạt sự hiện diện của mình… nếu y muốn.
Nhận ra điều này, trực giác nghề nghiệp trong nhiều năm của Lưu Phủ lập tức cảnh báo, rằng kẻ trước mặt có lẽ… không phải người lương thiện.
Lưu Phủ trầm giọng: “Mời cậu đi cùng tôi một chuyến đến huyện nha.”
Người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt cầm gậy, chậm rãi ngước mắt lên. Yến Ân khẽ gõ đầu gậy, lạnh lùng đáp: “Ta biết nơi thích khách ẩn nấp.”
Lời nói của y như đâm thẳng vào tim Lưu Phủ, khiến anh ấy không khỏi kinh ngạc và ngay lập tức nắm chặt chuôi đao.
...
Trên xe lừa, Chức Vụ căng thẳng, tim không ngừng đập mạnh.
Trên đường đi, bác Từ thỉnh thoảng nói chuyện với nàng như bình thường.
Khi xe lừa đi ngang qua nhà chị Dương, nàng không khỏi thở phào khi thấy chị Dương nhiệt tình chào hỏi, bèn bảo bác Từ dừng xe lại để hỏi chị Dương có gì cần mua ở chợ không.
“A Vụ hôm nay định đi đâu vậy?” Chị Dương ôm đứa bé trong lòng, mỉm cười thân thiện, trông như thể cuộc sống nơi đây chưa từng khiến chị phải lo lắng.
Chức Vụ nhìn chị, định thừa dịp nói chuyện để xuống xe.
Nhưng ngay lúc nàng vừa đặt một chân xuống, bác Từ đột nhiên bật cười nói: “Chị này trong thôn chuyện gì cũng lo, cứ nghĩ mình là Bồ Tát chuyển thế sao? Chị có thể sống tới bây giờ quả thật là hiếm có.”
Chị Dương xưa nay luôn giúp đỡ mọi người trong thôn, ngay cả với Chức Vụ trước đây có tính tình khó ưa cũng được chị ấy đối xử ấm áp. Điều đó cho thấy lòng dạ chị ấy rất tốt.
Những người mà chị ấy giúp đỡ vốn là dân thôn, không phải là loại người liều lĩnh, liếm máu trên lưỡi dao như kẻ trước mặt.
Nghe lời nói của bác Từ, tim Chức Vụ chùng xuống.
Nàng khẽ nói: “Chị Dương là người có tâm tốt, được ông trời che chở cũng là điều bình thường.”
Sợi dây trong lòng nàng căng thẳng đến cực độ, nhưng nàng càng không dám để lộ chút sơ hở nào.
Nàng rụt chân lại, cười với chị Dương: “Em phải ra chợ mua chút lương khô, nếu đi muộn chắc không còn đồ ngon, hôm khác em sẽ ghé thăm chị.”
Một thích khách có thể giết tám người dân thôn mà không chớp mắt, đối phó với chị Dương chắc chắn sẽ chẳng là gì với gã.
Sau khi bỏ lỡ cơ hội này, xe lừa đi xa hơn vào con đường hẻo lánh.
Chức Vụ giống như đã từ bỏ chống cự, yên lặng ngồi trên xe, chẳng hề có chút động thái phản kháng.
Thấy nàng yên lặng, bác Từ ánh lên vẻ nghi ngờ.
Đi đến giữa đường, bất ngờ gã dừng xe.
Chính lúc đó, từ phía sau gã, một nắm tro hương đột ngột được ném tới.
Chức Vụ bất chấp tất cả, vứt hộp hương xuống, nhảy khỏi xe lừa và chạy thật nhanh.
Nhưng không ngờ, tuy trông bác Từ có vẻ ‘già yếu’ nhưng thân hình lại linh hoạt vô cùng, nhanh chóng đưa tay bắt lấy nàng.
Rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ rơi y, nhưng lại trao tất cả tiền bạc cho y.
Yến Ân cúi đầu, thả xấp ngân phiếu qua kẽ tay, chúng rơi xuống đất như những tờ giấy phế liệu.
Phải chăng nàng nghĩ rằng… chỉ cần làm như vậy, nàng sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn?
***
Chẳng bao lâu sau khi xe lừa rời khỏi, Lưu Phủ cưỡi ngựa chạy đến nơi.
Anh ấy nhanh chóng bước vào nhà, chỉ thấy người chồng bệnh yếu của Chức Vụ đang ngồi bên trong.
Không cần suy nghĩ nhiều, Lưu Phủ lập tức bước lên trước và hỏi: “Vợ cậu đâu?”
Trước khi Yến Ân kịp đáp lời, Lưu Phủ đã cau mày.
Càng ngày, càng nhiều chi tiết nhỏ nhặt như được mở ra, từng phần bị xé toạc, và những điều bí ẩn ẩn giấu lâu nay cũng dần hiện ra.
Bình thường, Lưu Phủ chẳng mấy chú ý đến người đàn ông nhạt nhòa tồn tại trong ngôi nhà này.
Nhưng người này lại có phong thái không tầm thường, dung mạo tuấn tú.
Lưu Phủ chợt nghĩ, người đàn ông này dường như có khả năng tự làm mờ nhạt sự hiện diện của mình… nếu y muốn.
Nhận ra điều này, trực giác nghề nghiệp trong nhiều năm của Lưu Phủ lập tức cảnh báo, rằng kẻ trước mặt có lẽ… không phải người lương thiện.
Lưu Phủ trầm giọng: “Mời cậu đi cùng tôi một chuyến đến huyện nha.”
Người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt cầm gậy, chậm rãi ngước mắt lên. Yến Ân khẽ gõ đầu gậy, lạnh lùng đáp: “Ta biết nơi thích khách ẩn nấp.”
Lời nói của y như đâm thẳng vào tim Lưu Phủ, khiến anh ấy không khỏi kinh ngạc và ngay lập tức nắm chặt chuôi đao.
...
Trên xe lừa, Chức Vụ căng thẳng, tim không ngừng đập mạnh.
Trên đường đi, bác Từ thỉnh thoảng nói chuyện với nàng như bình thường.
Khi xe lừa đi ngang qua nhà chị Dương, nàng không khỏi thở phào khi thấy chị Dương nhiệt tình chào hỏi, bèn bảo bác Từ dừng xe lại để hỏi chị Dương có gì cần mua ở chợ không.
“A Vụ hôm nay định đi đâu vậy?” Chị Dương ôm đứa bé trong lòng, mỉm cười thân thiện, trông như thể cuộc sống nơi đây chưa từng khiến chị phải lo lắng.
Chức Vụ nhìn chị, định thừa dịp nói chuyện để xuống xe.
Nhưng ngay lúc nàng vừa đặt một chân xuống, bác Từ đột nhiên bật cười nói: “Chị này trong thôn chuyện gì cũng lo, cứ nghĩ mình là Bồ Tát chuyển thế sao? Chị có thể sống tới bây giờ quả thật là hiếm có.”
Chị Dương xưa nay luôn giúp đỡ mọi người trong thôn, ngay cả với Chức Vụ trước đây có tính tình khó ưa cũng được chị ấy đối xử ấm áp. Điều đó cho thấy lòng dạ chị ấy rất tốt.
Những người mà chị ấy giúp đỡ vốn là dân thôn, không phải là loại người liều lĩnh, liếm máu trên lưỡi dao như kẻ trước mặt.
Nghe lời nói của bác Từ, tim Chức Vụ chùng xuống.
Nàng khẽ nói: “Chị Dương là người có tâm tốt, được ông trời che chở cũng là điều bình thường.”
Sợi dây trong lòng nàng căng thẳng đến cực độ, nhưng nàng càng không dám để lộ chút sơ hở nào.
Nàng rụt chân lại, cười với chị Dương: “Em phải ra chợ mua chút lương khô, nếu đi muộn chắc không còn đồ ngon, hôm khác em sẽ ghé thăm chị.”
Một thích khách có thể giết tám người dân thôn mà không chớp mắt, đối phó với chị Dương chắc chắn sẽ chẳng là gì với gã.
Sau khi bỏ lỡ cơ hội này, xe lừa đi xa hơn vào con đường hẻo lánh.
Chức Vụ giống như đã từ bỏ chống cự, yên lặng ngồi trên xe, chẳng hề có chút động thái phản kháng.
Thấy nàng yên lặng, bác Từ ánh lên vẻ nghi ngờ.
Đi đến giữa đường, bất ngờ gã dừng xe.
Chính lúc đó, từ phía sau gã, một nắm tro hương đột ngột được ném tới.
Chức Vụ bất chấp tất cả, vứt hộp hương xuống, nhảy khỏi xe lừa và chạy thật nhanh.
Nhưng không ngờ, tuy trông bác Từ có vẻ ‘già yếu’ nhưng thân hình lại linh hoạt vô cùng, nhanh chóng đưa tay bắt lấy nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.