Sau Khi Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi, Anh Trai Yêu Quý Lập Tức Tỉnh Ngộ!
Chương 20: Lười Thì Tốt, Lười Thì Thuần Túy
Túng Lý
27/10/2024
Diệp Lam nhìn Diệp Tiêu không cảm xúc, giơ nắm đấm to như cái bánh bao lên, mang theo khí thế: “Nếu dám cười, hôm nay coi như chết ở đây.”
Diệp Tiêu bóp mạnh vào đùi, nghĩ đến tất cả chuyện đau lòng của đời mình mới nhịn được tiếng cười.
Không thể cười, phải nhịn.
Nếu không, anh hai sẽ ra tay thật đấy.
Cuối cùng, nhìn thấy em trai nhịn cười thành công, Diệp Lam mới quay sang nói với đạo diễn Mễ:
“Ông chú, nhớ là tôi đã từ chối tham gia chương trình thực tế về cha mẹ con cái này rồi mà, sao vẫn tìm đến đây, tiền bồi thường hợp đồng trả cho ông là được chứ gì.”
“Tôi cần gì cái tiền bồi thường của cậu!” Đạo diễn Mễ tức đến phồng má trợn mắt:
“Tôi cần là cần cậu, vốn đã bàn bạc ổn thỏa rồi, rốt cuộc sao lại từ chối?”
Vì đây là ân sư của mình nên Diệp Lam không tiện nói quá khó nghe, cũng không thể kể ra sự thật là vì cô ánh trăng sáng Bạch Chiêu – kẻ lừa đảo đó cũng tham gia chương trình. Không phải là trong lòng còn chút luyến tiếc, mà dù trước đây có sót lại chút gì, cũng tan biến sau khi anh cả nói rằng cô ta giúp trợ lý của mình ăn cắp tài liệu.
Giờ đây đối phương chỉ là kẻ thù, không chỉ không lưu tình, Diệp Lam còn muốn đè bẹp cô ta. Nếu tham gia chương trình, tất nhiên sẽ là cơ hội, nhưng nếu là chương trình cha mẹ con cái mà lại phải liên quan đến Diệp Tầm Tri… thật sự không muốn để em gái bị cuốn vào.
Nghĩ đến đây, Diệp Lam quyết định trao quyền quyết định cho Diệp Tầm Tri, dù sao với tính cách lười biếng của cô nhóc này, chắc chắn sẽ không muốn làm việc.
Diệp Lam nói: “Em gái tôi còn phải đi học, con bé không muốn tham gia chương trình. Ông cứ hỏi nó.”
Diệp Tầm Tri ngơ ngác, sao tự nhiên gánh nặng lại đổ lên đầu mình. Đối diện ánh mắt sáng ngời của ông chú Mễ, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Cháu có thể hỏi tên chương trình này là gì không?”
Nghe vậy, đạo diễn Mễ tự hào giới thiệu:
“Tôi đặt cho nó cái tên rất vang dội: Bùng cháy lên, tình thân! Thế nào? Nghe tên là thấy không khí sục sôi rồi, phải không?”
Như bị sét đánh ngang tai, Diệp Tầm Tri mặt đơ ra: “Ừm.”
【Đúng là đạo diễn này cũng có chút tài năng đặt tên, không biết lại tưởng đây là chương trình chia tay.】
【Nhưng hình như chương trình này cũng quen tai.】
Anh hai và anh năm lập tức ngẩng đầu, lắng nghe đầy chuyên nghiệp.
Đến đây đi! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!
【Đúng rồi, nhớ ra rồi, khách mời trong chương trình này đều khá dị, phần lớn bề ngoài nghiêm túc nhưng thực tế chơi bời hơn ai hết, suýt chút nữa mấy người đã bị cấm sóng.】
【Chú Mễ sau đó còn than thở, chương trình cứ chiếu lên các nền tảng là lại phải gắn mấy cái ô vuông che che gì đó.】
【Tất nhiên có thể xóa hết, nhưng làm vậy thì chương trình sẽ thành Bùng cháy tình thân và không ai sống sót.】
【Nếu không phải có hậu thuẫn mạnh, chắc chương trình bị gỡ từ lâu rồi, mất công năm trời mà về vẫn như người mới.】
Hai anh em nhìn đạo diễn Mễ, ánh mắt không khỏi thêm chút thương cảm.
Diệp Lam thậm chí đã nghĩ đến chuyện khuyên gián tiếp thầy mình rằng công việc này không phù hợp, nên quay về làm phim cho yên ổn.
Chưa hết, Diệp Tầm Tri còn nhớ lại danh sách khách mời chương trình này, trong đó có cả Lâm Nhiên Nhiên và đám kẻ mê muội của cô ta trong tương lai.
【Thấy phiền phức quá, tốt nhất là đừng đi.】
Diệp Lam hài lòng gật đầu, lần đầu thấy vui mừng vì em gái mình là một con cá mặn.
Lười thì tốt, lười thì hay, lười thì rất thuần túy.
Sau khi bị từ chối, đạo diễn Mễ có phần thất vọng:
“Cả nhà họ Diệp các người thật là, có tiền mà không kiếm, thà trả tiền bồi thường hàng triệu, cũng không muốn nhận cát-xê triệu bạc.”
“Cát-xê triệu bạc?” Diệp Tầm Tri giọng đã thay đổi, mắt hoàn toàn biến thành hình đồng xu.
Đạo diễn Mễ đột nhiên cảm thấy điều gì đó, cả người không còn đau lưng, mỏi gối, thế giới bỗng trở nên tươi sáng.
“Đúng rồi, triệu bạc, mỗi kỳ trả một lần, cả phí dịch vụ cũng giúp cháu chi trả hết.”
Nguy rồi! Diệp Lam nhận ra điều không ổn.
Con cá mặn này không chỉ lười thuần túy mà còn mê tiền một cách thuần túy!
Diệp Tầm Tri lấy điện thoại ra:
“Đây là số tài khoản ngân hàng của cháu, ID WeChat và email QQ, đến lúc đó cứ chuyển lương trực tiếp vào đây là được.”
Ông chú Mễ dùng tốc độ nhanh như chớp quét mã kết bạn:
“Được rồi, đến lúc đó tôi gửi hợp đồng cho cháu, ngày kia chương trình chính thức bắt đầu quay, tổ chương trình sẽ đến tận nơi đón.”
Diệp Lam: “...”
Diệp Tiêu thấy tình hình diễn ra như vậy, vỗ vai anh hai một cách hả hê.
Vì là con út, từ nhỏ đã luôn ở vị trí bị áp chế, mấy khi có cơ hội thấy mấy người anh phía trước chịu thiệt.
“Anh thấy sao? Trái tim có phải đang lạnh cóng rồi không. Đừng lo, đợi tí nữa khi đi giải thích với ông và anh cả, sẽ còn tuyệt vọng hơn nữa.”
Diệp Lam chầm chậm quay đầu, nở một nụ cười đáng sợ: “Trước khi điều đó xảy ra, tôi sẽ làm cho cậu tuyệt vọng trước.”
“Á!”
Diệp Tầm Tri kiếm một cái ghế ngồi xuống, bắt chéo chân thoải mái thưởng thức màn chiến đấu trước mắt, không hề có ý định ngăn cản.
【Đánh đi! Đánh đi!】
Quản gia lần này đến đưa bánh nhân hạt sen, tiện đường đi cùng Diệp Lam.
Ông đang đeo tai nghe, bên trong là giọng của ông cụ Diệp:
“Nghe thấy bên đó ồn ào quá, thấy con bé Tầm Tri và thằng út chưa? Giờ chúng ra sao rồi?”
Quản gia nhìn cảnh tượng chiến đấu quyết liệt bên cạnh, rồi nhìn Diệp Tầm Tri đang thản nhiên uống nước, cân nhắc một lúc rồi đáp:
“Thưa ông, tiểu thư vẫn giữ dáng vẻ thanh lịch, hai cậu chủ cũng vẫn còn sống.”
Ông cụ Diệp hoàn toàn không thấy vấn đề gì: “Vậy thì không sao cả.”
…
Tối hôm đó, Diệp Lam dọn vào biệt thự với ánh mắt bất lực của Diệp Tiêu.
Không phải là muốn đồng ý, nhưng không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ anh hai khi anh ta dùng chiếc mô tô siêu ngầu được đặt làm riêng từ nước ngoài để dụ dỗ.
Không phải do ý chí không vững, mà là do đối phương quá xảo quyệt!
Không hiểu anh hai đã dùng thủ đoạn gì, mà lại có thể thuyết phục được anh cả và ông cụ, cho phép Diệp Tầm Tri biến thành “nô lệ công việc” ngay trong thời gian đi học.
Nhưng bản thân người “nô lệ công việc” giờ đã bắt đầu hối hận.
【Khó chịu thật, lúc trước không biết là cái chương trình này phải dậy lúc 6 giờ sáng, có khác gì đi học đâu chứ?】
【Kiếm tiền chẳng phải là để ngủ sao, chỉ muốn ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đó mới là cuộc sống đúng nghĩa.】
“Sao anh thuyết phục được ông và anh cả vậy?”
Diệp Tiêu nhìn Diệp Tầm Tri đang ngồi trên sofa, say mê chơi game và gọi đó là “tăng cường sức khỏe”, rồi quay sang hỏi anh hai.
Diệp Lam cùng Diệp Tầm Tri đang lập đội chơi game, hai anh em ngồi ở bàn ăn cách cô bé một đoạn, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên:
“Tất nhiên là phải dùng chút thủ đoạn, chắc cậu chưa biết, cô bé có thói quen viết nhật ký, tôi chỉ lấy nhật ký cho ông và anh cả xem qua một chút, thế là họ quyết định để con bé hoạt động tí cho bớt ù lì.”
Diệp Tiêu nhìn anh hai với vẻ mặt đầy “vô liêm sỉ”.
“Anh không thấy áy náy chút nào sao, có biết quyền riêng tư là gì không, mà lại đi lén xem nhật ký của người khác.”
“Tôi đâu có!” Diệp Lam cãi, “Mấy ngày trước nó quên cuốn nhật ký trên bàn phòng khách, lại còn mở ra nữa, nên tôi chỉ tiện xem qua hai trang thôi.”
Còn về chuyện xâm phạm quyền riêng tư thì càng khỏi lo, nếu người khác viết nhật ký là để ghi lại cuộc sống, lưu giữ những kỷ niệm, thì nhật ký của Diệp Tầm Tri là…
〔Ngày 1/5/2022, những việc hôm nay có thể để mai làm, nhỡ đâu mai lại không còn sống nữa, cứ mặc kệ đi (:зゝ∠)〕
〔Ngày 9/5/2022, hôm nay quyết định ra ngoài vận động một chút, trời ơi gió thổi mạnh quá, làm xước làn da mịn màng của mình! Thương xót cho bản thân yếu ớt đáng thương của mình quá. Thôi vậy, con người không yêu thương bản thân thì sẽ chẳng làm nên trò trống gì, về nhà tiếp tục mặc kệ thôi.〕
〔Ngày 15/5/2022, Diệp Tầm Tri à Diệp Tầm Tri, nhìn lại mà xem sao mà lại có thể lười đến thế, đi uống ly nước cam để lấy động lực cái nào.〕
〔Uống nước cam xong rồi, trời ơi, hôm nay Lâm Nhiên Nhiên mặc một cái váy xấu kinh khủng, làm đau cả mắt, phải thư giãn tinh thần thôi, mặc kệ hết.〕
〔Ngày 16/5/2022, người ta đều vì tình mà khổ, còn mình mỗi ngày đều mệt hơn cả chó, mặc kệ đi.〕
“…”
Nhật ký đã được trả lại cho Diệp Tầm Tri.
Diệp Tiêu kiên định nhìn lại từng tấm ảnh mà anh hai chụp được, lật thêm mười mấy trang nữa, chìm vào sự im lặng đầy ý nghĩa.
Để thử đoán xem, cuốn nhật ký này có phải tên là “Tuyển tập văn học mặc kệ của Diệp Tầm Tri” hay “100 lý do để khuyên bạn cứ mặc kệ”?
Diệp Tiêu bóp mạnh vào đùi, nghĩ đến tất cả chuyện đau lòng của đời mình mới nhịn được tiếng cười.
Không thể cười, phải nhịn.
Nếu không, anh hai sẽ ra tay thật đấy.
Cuối cùng, nhìn thấy em trai nhịn cười thành công, Diệp Lam mới quay sang nói với đạo diễn Mễ:
“Ông chú, nhớ là tôi đã từ chối tham gia chương trình thực tế về cha mẹ con cái này rồi mà, sao vẫn tìm đến đây, tiền bồi thường hợp đồng trả cho ông là được chứ gì.”
“Tôi cần gì cái tiền bồi thường của cậu!” Đạo diễn Mễ tức đến phồng má trợn mắt:
“Tôi cần là cần cậu, vốn đã bàn bạc ổn thỏa rồi, rốt cuộc sao lại từ chối?”
Vì đây là ân sư của mình nên Diệp Lam không tiện nói quá khó nghe, cũng không thể kể ra sự thật là vì cô ánh trăng sáng Bạch Chiêu – kẻ lừa đảo đó cũng tham gia chương trình. Không phải là trong lòng còn chút luyến tiếc, mà dù trước đây có sót lại chút gì, cũng tan biến sau khi anh cả nói rằng cô ta giúp trợ lý của mình ăn cắp tài liệu.
Giờ đây đối phương chỉ là kẻ thù, không chỉ không lưu tình, Diệp Lam còn muốn đè bẹp cô ta. Nếu tham gia chương trình, tất nhiên sẽ là cơ hội, nhưng nếu là chương trình cha mẹ con cái mà lại phải liên quan đến Diệp Tầm Tri… thật sự không muốn để em gái bị cuốn vào.
Nghĩ đến đây, Diệp Lam quyết định trao quyền quyết định cho Diệp Tầm Tri, dù sao với tính cách lười biếng của cô nhóc này, chắc chắn sẽ không muốn làm việc.
Diệp Lam nói: “Em gái tôi còn phải đi học, con bé không muốn tham gia chương trình. Ông cứ hỏi nó.”
Diệp Tầm Tri ngơ ngác, sao tự nhiên gánh nặng lại đổ lên đầu mình. Đối diện ánh mắt sáng ngời của ông chú Mễ, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Cháu có thể hỏi tên chương trình này là gì không?”
Nghe vậy, đạo diễn Mễ tự hào giới thiệu:
“Tôi đặt cho nó cái tên rất vang dội: Bùng cháy lên, tình thân! Thế nào? Nghe tên là thấy không khí sục sôi rồi, phải không?”
Như bị sét đánh ngang tai, Diệp Tầm Tri mặt đơ ra: “Ừm.”
【Đúng là đạo diễn này cũng có chút tài năng đặt tên, không biết lại tưởng đây là chương trình chia tay.】
【Nhưng hình như chương trình này cũng quen tai.】
Anh hai và anh năm lập tức ngẩng đầu, lắng nghe đầy chuyên nghiệp.
Đến đây đi! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!
【Đúng rồi, nhớ ra rồi, khách mời trong chương trình này đều khá dị, phần lớn bề ngoài nghiêm túc nhưng thực tế chơi bời hơn ai hết, suýt chút nữa mấy người đã bị cấm sóng.】
【Chú Mễ sau đó còn than thở, chương trình cứ chiếu lên các nền tảng là lại phải gắn mấy cái ô vuông che che gì đó.】
【Tất nhiên có thể xóa hết, nhưng làm vậy thì chương trình sẽ thành Bùng cháy tình thân và không ai sống sót.】
【Nếu không phải có hậu thuẫn mạnh, chắc chương trình bị gỡ từ lâu rồi, mất công năm trời mà về vẫn như người mới.】
Hai anh em nhìn đạo diễn Mễ, ánh mắt không khỏi thêm chút thương cảm.
Diệp Lam thậm chí đã nghĩ đến chuyện khuyên gián tiếp thầy mình rằng công việc này không phù hợp, nên quay về làm phim cho yên ổn.
Chưa hết, Diệp Tầm Tri còn nhớ lại danh sách khách mời chương trình này, trong đó có cả Lâm Nhiên Nhiên và đám kẻ mê muội của cô ta trong tương lai.
【Thấy phiền phức quá, tốt nhất là đừng đi.】
Diệp Lam hài lòng gật đầu, lần đầu thấy vui mừng vì em gái mình là một con cá mặn.
Lười thì tốt, lười thì hay, lười thì rất thuần túy.
Sau khi bị từ chối, đạo diễn Mễ có phần thất vọng:
“Cả nhà họ Diệp các người thật là, có tiền mà không kiếm, thà trả tiền bồi thường hàng triệu, cũng không muốn nhận cát-xê triệu bạc.”
“Cát-xê triệu bạc?” Diệp Tầm Tri giọng đã thay đổi, mắt hoàn toàn biến thành hình đồng xu.
Đạo diễn Mễ đột nhiên cảm thấy điều gì đó, cả người không còn đau lưng, mỏi gối, thế giới bỗng trở nên tươi sáng.
“Đúng rồi, triệu bạc, mỗi kỳ trả một lần, cả phí dịch vụ cũng giúp cháu chi trả hết.”
Nguy rồi! Diệp Lam nhận ra điều không ổn.
Con cá mặn này không chỉ lười thuần túy mà còn mê tiền một cách thuần túy!
Diệp Tầm Tri lấy điện thoại ra:
“Đây là số tài khoản ngân hàng của cháu, ID WeChat và email QQ, đến lúc đó cứ chuyển lương trực tiếp vào đây là được.”
Ông chú Mễ dùng tốc độ nhanh như chớp quét mã kết bạn:
“Được rồi, đến lúc đó tôi gửi hợp đồng cho cháu, ngày kia chương trình chính thức bắt đầu quay, tổ chương trình sẽ đến tận nơi đón.”
Diệp Lam: “...”
Diệp Tiêu thấy tình hình diễn ra như vậy, vỗ vai anh hai một cách hả hê.
Vì là con út, từ nhỏ đã luôn ở vị trí bị áp chế, mấy khi có cơ hội thấy mấy người anh phía trước chịu thiệt.
“Anh thấy sao? Trái tim có phải đang lạnh cóng rồi không. Đừng lo, đợi tí nữa khi đi giải thích với ông và anh cả, sẽ còn tuyệt vọng hơn nữa.”
Diệp Lam chầm chậm quay đầu, nở một nụ cười đáng sợ: “Trước khi điều đó xảy ra, tôi sẽ làm cho cậu tuyệt vọng trước.”
“Á!”
Diệp Tầm Tri kiếm một cái ghế ngồi xuống, bắt chéo chân thoải mái thưởng thức màn chiến đấu trước mắt, không hề có ý định ngăn cản.
【Đánh đi! Đánh đi!】
Quản gia lần này đến đưa bánh nhân hạt sen, tiện đường đi cùng Diệp Lam.
Ông đang đeo tai nghe, bên trong là giọng của ông cụ Diệp:
“Nghe thấy bên đó ồn ào quá, thấy con bé Tầm Tri và thằng út chưa? Giờ chúng ra sao rồi?”
Quản gia nhìn cảnh tượng chiến đấu quyết liệt bên cạnh, rồi nhìn Diệp Tầm Tri đang thản nhiên uống nước, cân nhắc một lúc rồi đáp:
“Thưa ông, tiểu thư vẫn giữ dáng vẻ thanh lịch, hai cậu chủ cũng vẫn còn sống.”
Ông cụ Diệp hoàn toàn không thấy vấn đề gì: “Vậy thì không sao cả.”
…
Tối hôm đó, Diệp Lam dọn vào biệt thự với ánh mắt bất lực của Diệp Tiêu.
Không phải là muốn đồng ý, nhưng không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ anh hai khi anh ta dùng chiếc mô tô siêu ngầu được đặt làm riêng từ nước ngoài để dụ dỗ.
Không phải do ý chí không vững, mà là do đối phương quá xảo quyệt!
Không hiểu anh hai đã dùng thủ đoạn gì, mà lại có thể thuyết phục được anh cả và ông cụ, cho phép Diệp Tầm Tri biến thành “nô lệ công việc” ngay trong thời gian đi học.
Nhưng bản thân người “nô lệ công việc” giờ đã bắt đầu hối hận.
【Khó chịu thật, lúc trước không biết là cái chương trình này phải dậy lúc 6 giờ sáng, có khác gì đi học đâu chứ?】
【Kiếm tiền chẳng phải là để ngủ sao, chỉ muốn ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đó mới là cuộc sống đúng nghĩa.】
“Sao anh thuyết phục được ông và anh cả vậy?”
Diệp Tiêu nhìn Diệp Tầm Tri đang ngồi trên sofa, say mê chơi game và gọi đó là “tăng cường sức khỏe”, rồi quay sang hỏi anh hai.
Diệp Lam cùng Diệp Tầm Tri đang lập đội chơi game, hai anh em ngồi ở bàn ăn cách cô bé một đoạn, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên:
“Tất nhiên là phải dùng chút thủ đoạn, chắc cậu chưa biết, cô bé có thói quen viết nhật ký, tôi chỉ lấy nhật ký cho ông và anh cả xem qua một chút, thế là họ quyết định để con bé hoạt động tí cho bớt ù lì.”
Diệp Tiêu nhìn anh hai với vẻ mặt đầy “vô liêm sỉ”.
“Anh không thấy áy náy chút nào sao, có biết quyền riêng tư là gì không, mà lại đi lén xem nhật ký của người khác.”
“Tôi đâu có!” Diệp Lam cãi, “Mấy ngày trước nó quên cuốn nhật ký trên bàn phòng khách, lại còn mở ra nữa, nên tôi chỉ tiện xem qua hai trang thôi.”
Còn về chuyện xâm phạm quyền riêng tư thì càng khỏi lo, nếu người khác viết nhật ký là để ghi lại cuộc sống, lưu giữ những kỷ niệm, thì nhật ký của Diệp Tầm Tri là…
〔Ngày 1/5/2022, những việc hôm nay có thể để mai làm, nhỡ đâu mai lại không còn sống nữa, cứ mặc kệ đi (:зゝ∠)〕
〔Ngày 9/5/2022, hôm nay quyết định ra ngoài vận động một chút, trời ơi gió thổi mạnh quá, làm xước làn da mịn màng của mình! Thương xót cho bản thân yếu ớt đáng thương của mình quá. Thôi vậy, con người không yêu thương bản thân thì sẽ chẳng làm nên trò trống gì, về nhà tiếp tục mặc kệ thôi.〕
〔Ngày 15/5/2022, Diệp Tầm Tri à Diệp Tầm Tri, nhìn lại mà xem sao mà lại có thể lười đến thế, đi uống ly nước cam để lấy động lực cái nào.〕
〔Uống nước cam xong rồi, trời ơi, hôm nay Lâm Nhiên Nhiên mặc một cái váy xấu kinh khủng, làm đau cả mắt, phải thư giãn tinh thần thôi, mặc kệ hết.〕
〔Ngày 16/5/2022, người ta đều vì tình mà khổ, còn mình mỗi ngày đều mệt hơn cả chó, mặc kệ đi.〕
“…”
Nhật ký đã được trả lại cho Diệp Tầm Tri.
Diệp Tiêu kiên định nhìn lại từng tấm ảnh mà anh hai chụp được, lật thêm mười mấy trang nữa, chìm vào sự im lặng đầy ý nghĩa.
Để thử đoán xem, cuốn nhật ký này có phải tên là “Tuyển tập văn học mặc kệ của Diệp Tầm Tri” hay “100 lý do để khuyên bạn cứ mặc kệ”?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.