Sau Khi Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi, Anh Trai Yêu Quý Lập Tức Tỉnh Ngộ!
Chương 30: Mồ Hôi Chảy Đầm Đìa Rồi Phải Không, Bạn Già?
Túng Lý
06/11/2024
Diệp Lam còn đang bối rối lựa lời, nếu đồng ý hay từ chối đều có thể sai, không biết phải trả lời thế nào thì Diệp Tầm Tri đã nhanh chóng lên tiếng trước.
Giọng cô dứt khoát: “Tôi từ chối.”
Bạch Chiêu dường như đã đoán trước việc Diệp Tầm Tri có thể nhảy ra phản đối, cắn môi, bị từ chối thẳng thừng như vậy, nước mắt lập tức chực trào.
“Tiểu Tầm, hình như chị chưa từng đắc tội với em, vì sao em cứ luôn…”
Chưa nói hết câu thì bị Diệp Tầm Tri ngắt lời không thương tiếc.
“Đừng khóc nữa, triều đại nhà Thanh của chị đã sụp đổ từ lâu rồi. Tôi chỉ đơn giản là ghét chị thôi.”
Mặt Bạch Chiêu khựng lại: “…”
Trời ạ, cô lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, dù sau lưng thế nào thì trước máy quay mọi người đều khách khí cả, đâu có ai như Diệp Tầm Tri, nói ghét cũng chẳng giữ lại chút nào.
Diệp Tầm Tri là do ông trời cử đến để phá hoại môi trường làm việc của cô hay sao!
Nhưng mà cũng tốt, nếu mượn cớ này để công khai quan hệ giữa cô và Diệp Lam thì lại càng hay.
Vẻ mặt Bạch Chiêu lộ rõ vẻ uất ức: “Tiểu Tầm, chị thực sự không biết mình đã làm sai điều gì.”
Mọi người luôn có xu hướng bênh vực kẻ yếu, nhìn dáng vẻ đáng thương của Bạch Chiêu, fan của cô càng thêm thương cảm.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
[Diệp Tầm Tri này có biết phép tắc không, có biết tôn trọng người lớn không, thật thất vọng!]
[Đúng là kẻ xấu, từ nhỏ đã hung hăng như vậy, lớn lên rồi còn ra thể thống gì.]
[Quá đáng thật, rõ ràng Bạch Chiêu chỉ muốn quan tâm đến cô em nhỏ mà lại bị đối xử như thế này, thật đáng giận!]
[Thương cho Bạch Chiêu, ôm cô ấy nào. Từ giờ tôi sẽ là anti-fan của Diệp Tầm Tri!]
Diệp Tầm Tri chẳng cần nghĩ cũng biết rằng phòng phát sóng chắc chắn đang náo loạn, nhưng cô không ngại. Bản thân không vào giới giải trí, cũng chẳng cần gì ở đó, cứ vui là được.
Diệp Tầm Tri khoanh tay, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ yếu đuối của Bạch Chiêu, cô thẳng thắn nói:
“Chị không biết mình làm sai gì sao? Thế chị nên biết rằng sắp ngồi tù vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp chứ.”
Mắt Bạch Chiêu mở lớn, suy nghĩ đầu tiên là Diệp Tầm Tri đã biết, vậy còn Diệp Lam thì sao?
Không, không đúng, nếu anh ấy biết chắc chắn đã hành động rồi, vậy khả năng chỉ có Diệp Tầm Tri biết.
Mà cô ta cũng đã xóa hết đoạn video giám sát hôm đó, dù có yêu cầu trích xuất thì cũng chẳng còn chứng cứ.
Nghĩ kỹ lại, Diệp Tầm Tri hoàn toàn đi sai nước cờ.
Giữ được bình tĩnh, Bạch Chiêu nhanh chóng trấn an lại tâm lý. Cô tin rằng trong tình huống không có bằng chứng, cư dân mạng sẽ đứng về phía mình.
Bạch Chiêu cố nén giọng, trông giống như một chú nai con bị hoảng hốt: “Tiểu Tầm, em đừng nói bậy, sao chị lại xâm nhập gia cư bất hợp pháp chứ?”
Như dự đoán, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ phẫn nộ với những lời buộc tội không có bằng chứng:
[Cô này thật đáng ghét, dám vu khống người khác vào tù.]
[Có bằng chứng không? Không có mà dám nói bậy, nghĩ là Diệp Lam bảo kê thì muốn làm gì cũng được chắc?]
Diệp Tầm Tri: “Tất nhiên là tôi có bằng chứng.”
Một câu nói làm cho những dòng bình luận kiểu [Diệp Tầm Tri rời khỏi giới giải trí đi] ngay lập tức trở nên vô nghĩa.
Dòng bình luận cũng chững lại, rơi vào im lặng.
Không thể nào! Bạch Chiêu suýt kêu thành tiếng.
Diệp Lam cũng kinh ngạc nhìn em gái, bên tai vang lên tiếng cười đắc ý.
【Haha, mồ hôi đầm đìa rồi phải không, bạn già? Chị nghĩ rằng biết rõ anh tôi sẽ gặp rắc rối mà tôi lại không chuẩn bị gì chắc?】
【Ngay từ một tháng trước, tôi đã bỏ ra tận 10 ngàn tệ để nhờ bảo vệ khu Vân Lâm, chỉ cần thấy chị xuất hiện, trước khi video bị xóa, lập tức sao lưu lại ngày hôm đó cho tôi.】
【Ôi trời, 10 ngàn tệ chỉ để đổi lấy một ngày giám sát, đau lòng thật sự.】
Không phải Diệp Tầm Tri đang phóng đại. Gia đình họ Lâm thật sự rất keo kiệt với cô. Trước khi Lâm Nhiên Nhiên quay lại, mỗi tháng chỉ có 200 tệ tiền sinh hoạt.
Sau khi Lâm Nhiên Nhiên về, đã vài lần hãm hại cô, đến 200 tệ sinh hoạt phí cũng không còn, hoàn toàn bỏ mặc cô sống chết mặc bay.
Diệp Tầm Tri thực sự phải vì anh hai mà bán sạch tài sản.
Diệp Lam xúc động lắm: Em gái ngoan, gặp chuyện em đúng là sẽ ra mặt!
Tối nay anh sẽ trả luôn tiền đánh bài cả đêm cho em!
Rút điện thoại từ túi, Diệp Tầm Tri nhanh chóng mở video có tên “10 ngàn tệ”. Đạo diễn Mễ đứng quan sát bên cạnh lập tức ngửi thấy mùi câu view, chỉ cần một ánh mắt, người quay phim hiểu ngay và nhanh chóng lao tới với máy quay.
Bạch Chiêu muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, khán giả đã nhìn thấy hết video.
Trong hình, dù Bạch Chiêu đeo khẩu trang nhưng vẫn dễ dàng nhận ra, phía sau cô là một người ăn mặc như paparazzi. Cô vẫy tay ra hiệu, người kia lập tức chạy tới tìm góc chụp và bắt đầu chụp ảnh. Sau khi tạo dáng vài bức, Bạch Chiêu lấy chìa khóa từ túi ra và bước vào trong.
Người paparazzi không vào theo, mà đi vòng ra ngoài cửa sổ biệt thự, như thể đang chụp bóng người bên trong qua rèm cửa. Hơn nữa, từ video giám sát cũng có thể nhanh chóng suy ra địa chỉ của nơi này.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
[Ôi trời, có cả video làm bằng chứng thật.]
[May mà mình gõ bình luận chậm hơn đám keyboard warrior, suýt thì tự vả vào mặt.]
[Đây là… biệt thự Vân Lâm, trời ạ, chẳng phải đây là căn từng được ảnh đế Diệp công khai sở hữu sao? Cô ấy định làm gì ở đó vậy!]
[Vậy là Bạch Chiêu đã thực sự xâm nhập vào nhà của ảnh đế Diệp, lại còn ở đó chụp ảnh, nhưng mà em gái sao biết được chuyện này? Còn ảnh đế Diệp có ý kiến gì về việc này không???]
Bạch Chiêu vốn thích lợi dụng việc người khác không biết sự thật để cắt xén câu chuyện, bịa đặt lung tung. Nhưng ai mà không biết cách dệt lên câu chuyện chứ.
Diệp Tầm Tri lộ vẻ sợ hãi:
“Một tháng trước, bên trường có hoạt động, tình cờ gần khu biệt thự Vân Lâm, anh hai liền bảo cho tôi mượn biệt thự đó, dù sao cũng không có ai ở, tôi đã vào ở.”
“Không ngờ ở được hai ngày, hôm sau về lại phát hiện đồ đạc đã bị ai đó động đến, nhưng không mất gì cả, tôi liền vội vàng đi kiểm tra giám sát ở bên quản lý.”
Diệp Tầm Tri vỗ ngực: “May mà hôm đó tôi đến sớm, kịp sao lưu video ra, nhưng người này tôi không quen biết, sợ làm rối thêm, tối đó phải ra khách sạn ngủ.”
“Hôm sau đến quản lý lại, định kiểm tra xem hôm nay có ai đến không thì phát hiện video hôm trước đã bị xóa, quản lý cũng đổi người khác mà tôi không biết.”
“Tôi quá sợ, nghĩ là có thêm chuyện chẳng hay ho gì, xong việc cũng vội rời đi, cứ tưởng chuyện đến đó là xong, không ngờ…”
Ánh mắt Diệp Tầm Tri dừng lại ở Bạch Chiêu, không cần nói thêm lời nào cũng đủ để mọi người hiểu rõ.
Phòng phát sóng trực tiếp đều bàng hoàng trước sự thật này.
[Cái này chẳng khác gì truyện kinh dị. Nghĩ thử mà xem, nếu 14 tuổi phát hiện có người lẻn vào nhà mà mình không hay biết… chắc sẽ trở thành ám ảnh cả đời.]
[Thêm vào nữa, điều đáng sợ là Tiểu Tầm có lẽ đã nhận ra rồi, nên mới phản ứng mạnh như vậy.]
[Hiểu được rồi, nhưng Tiểu Tầm, em sợ đến vậy, sao không báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bảo vệ em mà!]
[Thực ra cũng có thể hiểu được, mấy vụ bạo lực học đường đấy, nhiều đứa cũng không dám báo công an, có khi Tiểu Tầm đã thực sự bị dọa cho sợ rồi.]
[Nghĩ lại mà thấy ghê sợ, Bạch Chiêu làm ra chuyện như vậy, còn dám giả vờ đáng thương ở đây, rốt cuộc cô ấy muốn gì đây!]
[Đám người các bạn cứ nghe đồn đã tin, có bằng chứng nào chứng minh người trong ảnh là Bạch Chiêu của chúng tôi không, biết đâu chỉ là người trông giống thôi chứ!!!]
[Đúng thế, nếu thực sự không phải là Bạch Chiêu, thì Diệp Tầm Tri vu khống người khác cũng chẳng có gì tử tế cả.]
Giọng cô dứt khoát: “Tôi từ chối.”
Bạch Chiêu dường như đã đoán trước việc Diệp Tầm Tri có thể nhảy ra phản đối, cắn môi, bị từ chối thẳng thừng như vậy, nước mắt lập tức chực trào.
“Tiểu Tầm, hình như chị chưa từng đắc tội với em, vì sao em cứ luôn…”
Chưa nói hết câu thì bị Diệp Tầm Tri ngắt lời không thương tiếc.
“Đừng khóc nữa, triều đại nhà Thanh của chị đã sụp đổ từ lâu rồi. Tôi chỉ đơn giản là ghét chị thôi.”
Mặt Bạch Chiêu khựng lại: “…”
Trời ạ, cô lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, dù sau lưng thế nào thì trước máy quay mọi người đều khách khí cả, đâu có ai như Diệp Tầm Tri, nói ghét cũng chẳng giữ lại chút nào.
Diệp Tầm Tri là do ông trời cử đến để phá hoại môi trường làm việc của cô hay sao!
Nhưng mà cũng tốt, nếu mượn cớ này để công khai quan hệ giữa cô và Diệp Lam thì lại càng hay.
Vẻ mặt Bạch Chiêu lộ rõ vẻ uất ức: “Tiểu Tầm, chị thực sự không biết mình đã làm sai điều gì.”
Mọi người luôn có xu hướng bênh vực kẻ yếu, nhìn dáng vẻ đáng thương của Bạch Chiêu, fan của cô càng thêm thương cảm.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
[Diệp Tầm Tri này có biết phép tắc không, có biết tôn trọng người lớn không, thật thất vọng!]
[Đúng là kẻ xấu, từ nhỏ đã hung hăng như vậy, lớn lên rồi còn ra thể thống gì.]
[Quá đáng thật, rõ ràng Bạch Chiêu chỉ muốn quan tâm đến cô em nhỏ mà lại bị đối xử như thế này, thật đáng giận!]
[Thương cho Bạch Chiêu, ôm cô ấy nào. Từ giờ tôi sẽ là anti-fan của Diệp Tầm Tri!]
Diệp Tầm Tri chẳng cần nghĩ cũng biết rằng phòng phát sóng chắc chắn đang náo loạn, nhưng cô không ngại. Bản thân không vào giới giải trí, cũng chẳng cần gì ở đó, cứ vui là được.
Diệp Tầm Tri khoanh tay, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ yếu đuối của Bạch Chiêu, cô thẳng thắn nói:
“Chị không biết mình làm sai gì sao? Thế chị nên biết rằng sắp ngồi tù vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp chứ.”
Mắt Bạch Chiêu mở lớn, suy nghĩ đầu tiên là Diệp Tầm Tri đã biết, vậy còn Diệp Lam thì sao?
Không, không đúng, nếu anh ấy biết chắc chắn đã hành động rồi, vậy khả năng chỉ có Diệp Tầm Tri biết.
Mà cô ta cũng đã xóa hết đoạn video giám sát hôm đó, dù có yêu cầu trích xuất thì cũng chẳng còn chứng cứ.
Nghĩ kỹ lại, Diệp Tầm Tri hoàn toàn đi sai nước cờ.
Giữ được bình tĩnh, Bạch Chiêu nhanh chóng trấn an lại tâm lý. Cô tin rằng trong tình huống không có bằng chứng, cư dân mạng sẽ đứng về phía mình.
Bạch Chiêu cố nén giọng, trông giống như một chú nai con bị hoảng hốt: “Tiểu Tầm, em đừng nói bậy, sao chị lại xâm nhập gia cư bất hợp pháp chứ?”
Như dự đoán, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ phẫn nộ với những lời buộc tội không có bằng chứng:
[Cô này thật đáng ghét, dám vu khống người khác vào tù.]
[Có bằng chứng không? Không có mà dám nói bậy, nghĩ là Diệp Lam bảo kê thì muốn làm gì cũng được chắc?]
Diệp Tầm Tri: “Tất nhiên là tôi có bằng chứng.”
Một câu nói làm cho những dòng bình luận kiểu [Diệp Tầm Tri rời khỏi giới giải trí đi] ngay lập tức trở nên vô nghĩa.
Dòng bình luận cũng chững lại, rơi vào im lặng.
Không thể nào! Bạch Chiêu suýt kêu thành tiếng.
Diệp Lam cũng kinh ngạc nhìn em gái, bên tai vang lên tiếng cười đắc ý.
【Haha, mồ hôi đầm đìa rồi phải không, bạn già? Chị nghĩ rằng biết rõ anh tôi sẽ gặp rắc rối mà tôi lại không chuẩn bị gì chắc?】
【Ngay từ một tháng trước, tôi đã bỏ ra tận 10 ngàn tệ để nhờ bảo vệ khu Vân Lâm, chỉ cần thấy chị xuất hiện, trước khi video bị xóa, lập tức sao lưu lại ngày hôm đó cho tôi.】
【Ôi trời, 10 ngàn tệ chỉ để đổi lấy một ngày giám sát, đau lòng thật sự.】
Không phải Diệp Tầm Tri đang phóng đại. Gia đình họ Lâm thật sự rất keo kiệt với cô. Trước khi Lâm Nhiên Nhiên quay lại, mỗi tháng chỉ có 200 tệ tiền sinh hoạt.
Sau khi Lâm Nhiên Nhiên về, đã vài lần hãm hại cô, đến 200 tệ sinh hoạt phí cũng không còn, hoàn toàn bỏ mặc cô sống chết mặc bay.
Diệp Tầm Tri thực sự phải vì anh hai mà bán sạch tài sản.
Diệp Lam xúc động lắm: Em gái ngoan, gặp chuyện em đúng là sẽ ra mặt!
Tối nay anh sẽ trả luôn tiền đánh bài cả đêm cho em!
Rút điện thoại từ túi, Diệp Tầm Tri nhanh chóng mở video có tên “10 ngàn tệ”. Đạo diễn Mễ đứng quan sát bên cạnh lập tức ngửi thấy mùi câu view, chỉ cần một ánh mắt, người quay phim hiểu ngay và nhanh chóng lao tới với máy quay.
Bạch Chiêu muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, khán giả đã nhìn thấy hết video.
Trong hình, dù Bạch Chiêu đeo khẩu trang nhưng vẫn dễ dàng nhận ra, phía sau cô là một người ăn mặc như paparazzi. Cô vẫy tay ra hiệu, người kia lập tức chạy tới tìm góc chụp và bắt đầu chụp ảnh. Sau khi tạo dáng vài bức, Bạch Chiêu lấy chìa khóa từ túi ra và bước vào trong.
Người paparazzi không vào theo, mà đi vòng ra ngoài cửa sổ biệt thự, như thể đang chụp bóng người bên trong qua rèm cửa. Hơn nữa, từ video giám sát cũng có thể nhanh chóng suy ra địa chỉ của nơi này.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
[Ôi trời, có cả video làm bằng chứng thật.]
[May mà mình gõ bình luận chậm hơn đám keyboard warrior, suýt thì tự vả vào mặt.]
[Đây là… biệt thự Vân Lâm, trời ạ, chẳng phải đây là căn từng được ảnh đế Diệp công khai sở hữu sao? Cô ấy định làm gì ở đó vậy!]
[Vậy là Bạch Chiêu đã thực sự xâm nhập vào nhà của ảnh đế Diệp, lại còn ở đó chụp ảnh, nhưng mà em gái sao biết được chuyện này? Còn ảnh đế Diệp có ý kiến gì về việc này không???]
Bạch Chiêu vốn thích lợi dụng việc người khác không biết sự thật để cắt xén câu chuyện, bịa đặt lung tung. Nhưng ai mà không biết cách dệt lên câu chuyện chứ.
Diệp Tầm Tri lộ vẻ sợ hãi:
“Một tháng trước, bên trường có hoạt động, tình cờ gần khu biệt thự Vân Lâm, anh hai liền bảo cho tôi mượn biệt thự đó, dù sao cũng không có ai ở, tôi đã vào ở.”
“Không ngờ ở được hai ngày, hôm sau về lại phát hiện đồ đạc đã bị ai đó động đến, nhưng không mất gì cả, tôi liền vội vàng đi kiểm tra giám sát ở bên quản lý.”
Diệp Tầm Tri vỗ ngực: “May mà hôm đó tôi đến sớm, kịp sao lưu video ra, nhưng người này tôi không quen biết, sợ làm rối thêm, tối đó phải ra khách sạn ngủ.”
“Hôm sau đến quản lý lại, định kiểm tra xem hôm nay có ai đến không thì phát hiện video hôm trước đã bị xóa, quản lý cũng đổi người khác mà tôi không biết.”
“Tôi quá sợ, nghĩ là có thêm chuyện chẳng hay ho gì, xong việc cũng vội rời đi, cứ tưởng chuyện đến đó là xong, không ngờ…”
Ánh mắt Diệp Tầm Tri dừng lại ở Bạch Chiêu, không cần nói thêm lời nào cũng đủ để mọi người hiểu rõ.
Phòng phát sóng trực tiếp đều bàng hoàng trước sự thật này.
[Cái này chẳng khác gì truyện kinh dị. Nghĩ thử mà xem, nếu 14 tuổi phát hiện có người lẻn vào nhà mà mình không hay biết… chắc sẽ trở thành ám ảnh cả đời.]
[Thêm vào nữa, điều đáng sợ là Tiểu Tầm có lẽ đã nhận ra rồi, nên mới phản ứng mạnh như vậy.]
[Hiểu được rồi, nhưng Tiểu Tầm, em sợ đến vậy, sao không báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bảo vệ em mà!]
[Thực ra cũng có thể hiểu được, mấy vụ bạo lực học đường đấy, nhiều đứa cũng không dám báo công an, có khi Tiểu Tầm đã thực sự bị dọa cho sợ rồi.]
[Nghĩ lại mà thấy ghê sợ, Bạch Chiêu làm ra chuyện như vậy, còn dám giả vờ đáng thương ở đây, rốt cuộc cô ấy muốn gì đây!]
[Đám người các bạn cứ nghe đồn đã tin, có bằng chứng nào chứng minh người trong ảnh là Bạch Chiêu của chúng tôi không, biết đâu chỉ là người trông giống thôi chứ!!!]
[Đúng thế, nếu thực sự không phải là Bạch Chiêu, thì Diệp Tầm Tri vu khống người khác cũng chẳng có gì tử tế cả.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.