Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Chương 63: Tôi cảm thấy công ty đã có người kế nghiệp

Nam Cung Phàm Thủy

27/07/2021

Thời điểm Triệu Tiểu Tiên sắp sinh, trình độ tiếng phổ thông của Doãn Anh Anh đã đạt được một chút tiêu chuẩn, khi Triệu Tiểu Tiên ở trong phòng sinh đau đến khóc lóc, bé con ở bên ngoài cửa trực tiếp gào khóc kêu "Tiên nữ".

Doãn Tân vừa lo lắng cho Triệu Tiểu Tiên, muốn mọi thời khắc đều ở bên cạnh nàng, lại vừa đau lòng bé con đang ở bên ngoài khóc đến muốn tan vỡ, chỉ sợ bên trong không có gì, ở bên ngoài đã khóc đến không chịu nổi.

Cũng may còn có Lâm Thư dỗ dành, tuy rằng Doãn Anh Anh không có hứng thú đối với mấy món ăn vặt và đồ chơi mà bà nội mang đến, nhưng mà tốt xấu gì cũng hiểu được Triệu Tiểu Tiên chỉ là đang 'khám bệnh', sau khi chắc chắn là sẽ không chết, cuối cùng cũng không khóc kịch liệt như lúc đầu nữa.

Ngày dự sinh của Triệu Tiểu Tiên tính toán vô cùng chính xác, nói là ngày nào, vừa qua mười hai giờ liền bắt đầu làm ồn ào ầm ĩ lên.

Mọi người ở trong nhà vốn dĩ là lo lắng có chút không ngủ được, bác sĩ cũng đã sớm chờ đợi ở trong phòng dành cho khách, bởi vì như vậy liền đem chút mệt mỏi này quét một cái hết sạch sẽ, cả một đám người ngay lâp tức liền thanh tỉnh.

Chỉ là khi Triệu Tiểu Tiên sinh thì động tĩnh lại lớn hơn rất nhiều so với Doãn Tân lúc ấy, không biết là Triệu Tiểu Tiên không chịu được đau đớn hay là thể chất có vấn đề, hoặc là vốn dĩ sinh hai đứa nhỏ thì càng khó khăn hơn một chút.

Đừng nói là cái nhóc con Doãn Anh Anh kia hoàn toàn không biết gì, chính ngay cả Doãn Tân cũng bắt đầu lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của Triệu Tiểu Tiên hay không.

Thật ra trước đó Doãn Tân vẫn luôn nói với Triệu Tiểu Tiên về vấn đề sinh mổ, so sánh mà nói thì ít phải chịu đau đớn hơn rất nhiều, chỉ là Triệu Tiểu Tiên lại vô cùng kiên định so với bất kỳ thời điểm nào, nói là sinh mổ sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của đứa nhỏ, cho nên dù nói như thế nào cũng đều nhất định phải sinh thường.

Doãn Tân đề cập mấy lần, cảm thấy không lay chuyển được Triệu Tiểu Tiên, nghĩ là nàng đã hạ quyết tâm, cho nên cuối cùng cũng không nhắc đến nữa.

Chỉ là lúc này nhìn thấy bộ dạng của Triệu Tiểu Tiên, cái loại suy nghĩ kia trong nháy mắt lại bùng cháy lên trong Doãn Tân.

Triệu Tiểu Tiên đau đến mức cả người đầy mồ hôi, đồng thời trên người của Doãn Tân cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, không ngừng chảy xuống. "Nếu không hay là..."

"Không, không cần..."

Lời còn chưa nói xong, Triệu Tiểu Tiên ở trên giường liền một phát bắt được tay của cô, đối phương bởi vì đau đớn mà dùng sức rất mạnh, trong vô thức, gần như là muốn bóp nát xương tay của Doãn Tân.

Nhưng Doãn Tân lại không trốn cũng không tránh, giống như là hoàn toàn không có cảm giác.

Giữa hai người các cô luôn có loại ăn ý này, cho dù cái gì cô cũng chưa nói, nhưng Triệu Tiểu Tiên đã biết cô muốn nói cái gì.

Mà vào lúc này, Triệu Tiểu Tiên vẫn vô cùng kiên trì, quyết tâm vẫn như cũ không có chút nào lung lay, cho dù là đau đến không thể chịu nổi, còn muốn dùng chút sức lực không còn lại bao nhiêu để phủ định lời đề nghị của Doãn Tân.

Nàng gần như là dùng đôi mắt mê mang đầy hơi nước cầu xin Doãn Tân, sau đó không ngừng lắc đầu giống như là đang nói với cô, không thể.

Doãn Tân: "Nhưng mà cô..."

Triệu Tiểu Tiên ở bên trong cơn đau đớn, kịch liệt gào thét từ trong cổ họng, sau đó không còn bao nhiêu sức lực thuận tiện phát ra âm lượng, giống như là đang phát tiết quát lên: "Tôi, còn, muốn, mặc, Bikini ——!!"

Doãn Tân: "..."

Mọi người ở bên ngoài: "..."

So về bướng bỉnh, Doãn Tân không phải là đối thủ của Triệu Tiểu Tiên, nhưng có đôi khi, bướng bỉnh cũng không thể giải quyết được tất cả vấn đề.

Tình huống của Triệu Tiểu Tiên so với trong dự đoán còn phức tạp hơn rất nhiều, cũng không biết là cái phân đoạn nào xảy ra vấn đề, cuối cùng làm cho khó sinh, vì thế cho dù chiến đấu hăng hái thật lâu nhưng vẫn như cũ không hề có tiến triển.

Lúc này nếu còn không sớm đưa ra quyết định, rất có thể hậu quả là không thể tưởng tượng.

Vì thế, thức dậy sau một giấc ngủ dài, Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy trên bụng của mình có một vết sẹo, cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên đen tối.

Lại nói, cho dù có đau đớn nhiều đến đâu thì Triệu Tiểu Tiên cũng chưa từng hối hận là đã sinh em bé, cứ nhất định phải là vết dao mổ thoạt nhìn hết sức xấu xí này, làm cho nàng nảy sinh suy nghĩ hoài nghi về cuộc sống.

"Đừng tức giận, cái loại tình huống này không có lựa chọn nào khác mà." Nhiệm vụ của Doãn Tân chính là xin lỗi lần thứ tám trăm trong vòng một ngày, đồng thời dùng chân tình cảm động đối phương, sau đó lại dùng lý lẽ thuyết phục đối phương: "Hơn nữa đợi sau này sẽ nhìn không ra được, tôi đã đặc biệt căn dặn bác sĩ nhất định phải làm nhỏ một chút, lại nhỏ thêm một chút."



"Cô gạt người! Làm sao có thể nhìn không ra được?"

"...Nhìn ra được thì, chúng ta liền đi xóa vết sẹo."

"Tôi mặc kệ!" Triệu Tiểu Tiên không có bao nhiêu sức lực còn muốn nhếch miệng khóc. "Tôi không hoàn mỹ, hu hu..."

"Nói bừa! Cô chỗ nào không hoàn mỹ, trên thế giới này càng không có ai hoàn mỹ hơn so với cô!"

"Hu hu hu..."

Doãn Tân: "..."

"Nếu không thì cô đánh tôi một trận cho hả giận?"

Triệu Tiểu Tiên khóc lóc còn liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Đánh cô, không tốn sức à?"

Doãn Tân: "..."

Doãn Tân yên lặng thở dài. "Tôi không có khả năng nhìn cô rơi vào tình trạng nguy hiểm." Tựa như ngay từ đầu cô không muốn để Triệu Tiểu Tiên sinh em bé.

Hiện tại mẹ con có thể tốt đẹp bình yên ở chỗ này, đổi một cái góc độ khác để nhìn, quả thật chính là trên trời rơi xuống phúc khí.

"Tôi có thể chịu đựng được!" Triệu Tiểu Tiên nói.

Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Vậy còn đứa bé, không chịu được thì sao?"

Doãn Tân nói xong lời này, ngược lại Triệu Tiểu Tiên lập tức ngừng náo loạn.

Thật ra cả hai đều hiểu, Doãn Tân nói lời này, trọng điểm cũng không phải là nhấn mạnh ở trên người đứa bé, cảm thấy đứa bé quan trọng hơn so với Triệu Tiểu Tiên.

Mà là một khi đứa bé xảy ra vấn đề, Triệu Tiểu Tiên tuyệt đối sẽ không còn có thể mất bình tĩnh giống như bây giờ, sự hối tiếc này nhất định là đả kích lớn nhất không thể xóa nhòa trong cuộc đời nàng.

Triệu Tiểu Tiên cực cực khổ khổ ngóng trông cái ngày đứa bé được sinh ra, tự nhiên sẽ không nguyện ý nhìn thấy bất kỳ cái vấn đề gì xảy ra.

"Thời gian đứa nhỏ ở trong bụng càng lâu, sẽ bị thiếu Oxy." Doãn Tân nhẹ giọng nói: "Bác sĩ cũng đề nghị sinh mổ, nếu không cho dù hai đứa nhỏ đều bình an sinh ra, không biết chừng cũng có thể sẽ có một ít di chứng."

Triệu Tiểu Tiên giơ tay lau đôi mắt một chút, chẳng những lập tức ngừng khóc, ngay cả nước mắt cũng không nhìn thấy.

"Thật vậy sao?"

"Ân." Doãn Tân gật gật đầu.

"Vậy... vậy... mổ tốt, mổ tốt." Trong nháy mắt Triệu Tiểu Tiên sửa lại lời nói, nàng lại nhìn nhìn cái bụng đã hy sinh của mình, đột nhiên cảm thấy cái vết sẹo kia hình như cũng không phải rất khó coi.

Muốn lừa bọn trẻ là thai sinh ba chắc chắn là suy nghĩ không thực tế, hai bé con mới vừa sinh quả thật lớn lên giống nhau như đúc, nằm ở trong hai cái nôi trái phải, nhìn vào cảm giác có thể chơi trò 'Tìm điểm khác nhau'.

Để tránh nhận sai người, trước khi Triệu Tiểu Tiên sinh đã chuẩn bị tốt giường em bé, ở phía trên có nhán dãn dùng để phân biệt.

Bởi vì nguyên nhân sinh mổ, Triệu Tiểu Tiên nằm ở trên giường một khoảng thời gian dài hơn so với Doãn Tân lúc đó, đặc biệt đáng để vui mừng chính là sau khi Doãn Anh Anh phát hiện 'Tiên nữ' thật sự còn sống, cảm giác càng thêm quý trọng sự tồn tại của Triệu Tiểu Tiên, mỗi ngày đều phải dính ở trên người nàng thật lâu, rất có một loại cảm giác mất đi mà tìm lại được.

Có đôi khi Doãn Tân sẽ ôm con gái đi qua nhìn muội muội, nhưng cũng có thể nguyên nhân là do em bé mới sinh thông thường nhìn không được đẹp mắt, Doãn Anh Anh sau khi nhìn xong trầm mặc hai giây, sau đó vẻ mặt đầy sự ghét bỏ quay mặt đi.

Nhìn từ phản ứng, có thể bé con đại khái là cảm thấy hai cái tiểu muội muội này là nhặt được từ ven đường về.



Chỉ là cái loại ghét bỏ này cũng không tồn tại được bao lâu, hơi lớn thêm một chút, hai cái muội muội liền thay da đổi thịt, lúc đó Doãn Anh Anh cũng đã có thể ngồi ở trong xe đẩy giơ chân mà chạy trên mặt đất, vì thế không có việc gì liền sẽ dựa vào bên cạnh nôi em bé, yên tĩnh nhìn hai muội muội đang ngủ.

Thoạt nhìn bé con chính là một người theo chủ nghĩa công bằng, ở bên này nhìn năm phút đồng hồ thì sẽ quay qua bên kia nhìn năm phút đồng hồ, hoặc là ngẫu nhiên sẽ giơ bàn tay nhỏ đầy thịt, nỗ lực vươn tới để đụng một chút gương mặt của muội muội, quay đầu lại ở bên kia cũng đụng một chút.

Cuối cùng một mình chớp chớp đôi mắt giống như đang suy tư gì đó, hình như là đang so sánh độ mềm mại của hai bên.

Có đôi khi Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân yên lặng ở một bên đứng nhìn ba đứa trẻ giúp đỡ lẫn nhau, vui mừng đến không thẳng lưng được.

Từ nhỏ Doãn Anh Anh chính là một tiểu quỷ lanh lợi, chỉ số thông minh phát triển tám phần là di truyền từ Doãn Tân, thời điểm lớn hơn một chút, luôn cảm giác mỗi ngày ở trong đầu của đứa nhỏ còn chứa nhiều đồ hơn Triệu Tiểu Tiên.

Nói chuyện đi đứng còn phát triển nhanh hơn so với những đứa trẻ khác, thời điểm mà những đứa trẻ cùng tuổi chỉ có thể bật thốt lên được một chữ, Doãn Anh Anh đã có thể nói chuyện hở răng, nói hoàn chỉnh được những câu ngắn.

Câu thường nói nhất chính là: "Bọn chúng rất lười a."

Chính xác là nói đến hai muội muội đang ở trong nôi.

Sau khi cân nhắc được hai phút, Triệu Tiểu Tiên liền sẽ nói với bé con: "Trước kia con cũng lười như vậy."

Doãn Anh Anh nghe xong liền sững sờ trong chốc lát, sau đó tựa hồ là đang khinh bỉ đối với bộ dạng từng lười biếng của bản thân, tiếp theo liền lặng lẽ tự kiểm diểm trong một khoảng thời gian.

Chỉ là Triệu Tiểu Tiên sinh ra hai đứa nhỏ này, càng về sau hiển nhiên là càng biểu hiện rõ ràng, chỉ số thông minh kế thừa sai người, nếu nói Doãn Anh Anh kế thừa tám phần Doãn Tân, vậy hai đứa kia chính là kế thừa hai phần, mà còn lại tám phần chắc là đến từ Triệu Tiểu Tiên.

Ba đứa nhỏ chưa đến hai ba tuổi liền hình thành hai thái cực rõ ràng, thời điểm hai đứa muội muội được một tuổi rưỡi còn đang lặp đi lặp lại từ "Ma Ma", Triệu Tiểu Tiên dạy hai đứa kêu Tiên nữ, hai đứa sẽ chỉ nhìn nàng mà không nói lời nào, sau đó ngay cả "Ma Ma" cũng không kêu, giống như ngại phiền phức tự mình đi chơi.

Vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên cũng muốn nói cái gì, kết quả nhớ đến bản thân mình khi còn nhỏ cái đức hạnh cũng giống như vậy, lập tức liền ngậm miệng lại.

Lúc ấy vấn đề của Doãn Anh Anh liền sẽ xảy ra thay đổi, biến thành: "Khi con ở thời điểm đó, cũng sẽ ngốc như vậy sao?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Vô lực phản bác.

Tuy rằng ngoài miệng nói ghét bỏ lại không thích, nhưng thực chất hành động của Doãn Anh Anh vẫn là rất yêu hai muội muội, có đôi khi Triệu Tiểu Tiên có thể nhìn thấy Doãn Anh Anh giúp hai muội muội chỉnh sửa cổ áo, hoặc là giúp lau lau miệng, sau đó lại giống như tiểu đại nhân đi thống lĩnh hai người bạn nhỏ... giúp mình đi sắp xếp lại phòng.

Thời điểm Doãn Anh Anh lớn thêm một chút liền bắt đầu ở riêng một mình, ngoại trừ phương diện chỉ số thông minh, tính cách cũng rất giống Doãn Tân, tương đối độc lập, không dính người. So với hai cái đứa oắt con kia cả ngày chỉ nghĩ đến việc ăn no rồi chờ chết, Doãn Anh Anh càng giỏi tự lực cánh sinh.

Đương nhiên, khuyến khích (lừa gạt) hai cái muội muội thay thế mình sắp xếp căn phòng, quay một vòng cũng miễn cưỡng xem như là tự lực cánh sinh, rốt cục sau một thời gian dài chung sống, Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân phát hiện, hai cái đứa con gái ngốc này càng giống như là ỷ lại vào đại tỷ tỷ lớn hơn so với mình chưa đầy một tuổi nhiều hơn một chút.

Chỉ là sở dĩ không có quấy rầy, cũng là muốn nhân tiện rèn luyện năng lực làm việc cho tiểu hài tử, giống như Doãn Anh Anh đã nói, bọn muội muội quá lười, phải cho rèn luyện một chút.

"Tôi cảm thấy công ty đã có người kế nghiệp." Lúc này Doãn Tân liền sẽ đứng ở một bên vừa xem vừa vô cùng cảm khái nói.

Tuy rằng Doãn Anh Anh có một đống bàn tính nhỏ, chỉ là trong một thời gian dài quan sát, hai người mẹ vẫn là rất xác định, bé con như vậy và Triệu Hiểu Du là kiểu tỷ tỷ hoàn toàn bất đồng.

Lợi dụng xong rồi, còn biết lấy ra đồ ăn vặt và đồ chơi của bản thân, chia ra làm phần thưởng.

Khi được ăn món ngon cũng sẽ nhớ đến bọn muội muội, tự mình giữ lại một chút, mặt khác thì lưu lại để cho hai tiểu ngốc tử luôn luôn tự nguyện phục tùng không cãi lời.

Đôi khi Triệu Tiểu Tiên vẫn luôn không nhịn được mà muốn cảm khái một chút, may mắn là hai cái tiểu ngốc tử này có tỷ tỷ, nếu không về sau không chừng thật sự có thể bị đói chết.

Giống như bản thân nàng, may mắn là gặp được Doãn Tân, nếu không thì nửa đời sau này cũng không biết là sẽ lăn lộn thành cái đức hạnh gì.

Đại khái là ở thời điểm nàng buông thả tiêu tiền như nước, ở thời điểm nàng tự cho mình là đúng lấy được cái tòa nhà kia, đã định sẵn kết cục là vừa vất vả lại vừa nghèo túng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook