Sau Khi Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Đại Lão Tàn Tật

Chương 29

Niệm Tứ

12/10/2023

"Muốn chồng hôn hôn mới đỡ đau ~"

Vì sự sụp đổ đột ngột của câu lạc bộ FYUE Club đã khiến những người thích khiêu vũ, uống rượu và cuộc sống về đêm ở kinh đô đã mất đi một địa điểm rộng lớn, nơi họ có thể tiêu xài hoang phí.

Ngày nay câu lạc bộ DOLL của Thi Duẫn Nam cùng Phó Tử Ngộ cùng hợp tác đã mở cửa cho công chúng, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, nó đã thu hút khách hàng một cách điên cuồng.

Từ khi khai trương đến nay, lượng hành khách mỗi ngày đều chật kín.

Thi Duẫn Nam ngồi trên chiếc ghế VIP mà bạn mình đã đặt trước, nhìn chằm chằm vào đám đông đang nhảy trên sàn nhảy với vẻ thích thú.

"Đây, dạo gần đây tao mới có được chai Chivas Regal Collector's Edition."

(*): Chai đó đây nè

sau-khi-dot-nhien-ket-hon-cung-dai-lao-tan-tat-29-0

Phó Tử Ngộ ngồi xuống đối diện cậu, đặt chai rượu bọc vàng đen xuống, "Một mình tao uống thì không được, chỉ chờ mày đến để cùng ăn mừng thôi á."

"Dạo gần đây tao bận, có thời gian mới đến được."

Thi Duẫn Nam cụng ly với hắn, uống một hơi cạn sạch, nhưng chỉ mới được hai ngụm liền bị cay mà sặc.

Phó Tử Ngộ thấy vậy không những không giúp mà còn cười hả hê, "Người ta đều nói là rượu hiếm rất nặng đô, phải chậm rãi thưởng thức, ai mà chịu nổi cách uống như mày?"

Thi Duẫn Nam sặc đến đau họng, đặt nửa ly rượu còn lại xuống, "Mày đổi chai rượu nhẹ hơn cho tao."

"Sao thế? Tửu lượng của mày sao giảm nhiều như vậy?" Phó Tử Ngộ uống một ngụm Whiskey, cảm thấy rất được mà.

"Bây giờ mới không gặp được bao lâu hửm? Mày thật sự bị Lạc Lệnh Thanh 'chăm sóc' thành tiểu bạch thỏ rồi sao?"

"Không phải tao không uống được."

Thi Duẫn Nam tức giận liếc nhìn bạn mình, giải thích, "Lát nữa anh tao sẽ đến đây, tửu lượng anh ấy kém, sẽ không uống được độ rượu nặng như vậy đâu."

"Anh của mày?" Phó Tử Ngộ từ trong đầu nghĩ ra một cái tên, "Ôn Diệc Bắc?"

Thi Duẫn Nam gật đầu, đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Tuy rằng tao mới mày quen nhau lâu rồi, nhưng có phải mày chưa từng gặp anh ấy có đúng không?"

Phó Tử Ngộ nhăn mày, khó chịu nói, "Chưa từng thấy, cũng không cần phải thấy."

Thân là bạn thân của Thi Duẫn Nam, Phó Tử Ngộ đối với hai nhà Thi, Ôn không có chút ấn tượng tốt nào.

Tuy rằng Thi Duẫn Nam luôn giải thích rằng ' Người lớn nhà họ Ôn đối xử rất tốt với anh em bọn họ, bọn họ không giống với nhà Thi ', nhưng Phó Tử Ngộ vẫn giữ chút thành kiến của chính mình——

Nhà họ Ôn chỉ giữ lại người anh trai mà chăm sóc đứa em thì bị ném ra nước ngoài một mình.

Hai cái nhà này tốt ở chỗ nào?

Tám lạng nửa cân mà thôi.

Phó Tử Ngộ uống cạn ly rượu của mình, ra bộ một công tử phóng đãng, "Câu lạc bộ của tao không có rượu nhẹ, nếu anh trai mày không uống được, thì nhân lúc còn sớm......"

Hắn còn chưa kịp nói xong, đằng sau vang lên câu hỏi.

"Duẫn Nam?"

Giọng nói nhẹ nhàng đặt trong khung cảnh ồn ào trở nên vô cùng đặc biệt.

Thi Duẫn Nam nghiêng người nhìn thấy Ôn Diệc Bắc, vui vẻ đứng dậy, "Anh ơi, anh tới rồi sao."

Ôn Diệc Bắc đánh giá em trai mình từ trên xuống dưới, xác nhận đối phương không gầy đi xíu nào mới nở nụ cười ngồi vào với cậu.

"Vừa bước vào cửa liền bị tiếng nhạc làm cho đau đầu, tìm mãi không thấy, anh hỏi người phục vụ mới biết em đang ở lầu hai."

Nói xong, y lại không nhịn được nhìn ngó xung quanh, giữa mày hiện lên chút không thích ứng.

Ôn Diệc Bắc chưa bao giờ ra đến hộp đêm, từ nhỏ đến lớn nơi y đến nhiều nhất là phòng hòa nhạc và phòng biểu diễn, y đã quen với những nhạc cụ du dương dễ nghe, những âm thanh ồn ào như bây giờ thật sự không quen.

Nếu không phải nghe nói câu lạc bộ này là do em trai mình bỏ vốn, y thật sự không muốn tới.

"Sao em lại đầu tư hộp đêm thế?" Ôn Diệc Bắc hỏi.

Thi Duẫn Nam ôm lấy bờ vai của y, chỉ bạn mình, "Anh, để em giới thiệu cho anh nhé, kia là Phó Tử Ngộ, cậu ấy mới là ông chủ câu lạc bộ này, em chỉ là đối tác đầu tư thôi."

Ôn Diệc Bắc phản ứng lại, cười chào hỏi, "Chào cậu, tôi là Ôn Diệc Bắc."

"Trước kia tôi có thường nghe Duẫn Nam nhắc đến cậu, cảm ơn cậu mấy năm nay đã chăm sóc và giúp đỡ em trai tôi."

"......"

Phó Tử Ngộ nhìn chằm chằm khuôn mặt Ôn Diệc Bắc cứng đờ ba giây, che miệng hồi lâu mới đáp, "A, không, không cần cảm ơn, bọn tôi là bạn mà."

Thi Duẫn Nam cầm lấy thực đơn trên bàn, "Anh ơi, anh muốn uống gì?"

"Có rượu nhẹ không?" Ôn Diệc Bắc không hiểu lắm nhìn.

Bình thường y chỉ uống rượu trong các bữu tiệc, phải chào hỏi nhau thì mới uống rượu, đều là những ly rượu sâm panh với nồng độ rượu ôn hòa.

Phó Tử Ngộ ngồi đối diện lập tức nói, "Có, để tôi nói người phục vụ lấy cho cậu."

Thi Duẫn Nam nhìn bạn mình, giống như phát hiện ra điều kì diệu nào đó.

Ôn Diệc Bắc nói cảm ơn, hỏi tiếp, "Phòng vệ sinh ở đâu vậy? Tôi muốn đi rửa tay trước."

Phó Tử Ngộ nhanh chóng trả lời, "Đi thẳng xong quẹo phải là tới."

Sau khi Ôn Diệc Bắc đứng dậy rời đi, Thi Duẫn Nam liền thấy Phó Tử Ngộ đối diện phi nhanh đến chỗ cậu.

Phó Tử Ngộ ôm bả vai bạn mình, "Lúc trước chỉ nghe anh em tụi mày lớn lên không giống nhau, nhưng không biết anh mày lại đẹp đến thế."

Thi Duẫn Nam nhướng mày, đột nhiên huých khuỷa tay vào ngực đối phương, "Tao cảnh cáo mày, đừng có mà đánh chủ ý tới anh tao, anh ấy không có giống tao đâu."

"—— đau."

Phó Tử Ngộ bị cậu đánh đau đến nhe răng, "Tao đánh chủ ý gì hả? Sao anh ấy lại không giống mày?"

"Tao với anh tao không phải người cùng một thế giới, anh ấy lớn lên với ông ngoại từ nhỏ, ngày thường không thích chơi bời nghịch ngợm, tâm tư cũng sạch sẽ, nói chung là mày đừng động đến ảnh."

Phó Tử Ngộ im lặng hai giây rồi nở nụ cười, "Biết rồi, mày nói giống như tao phạm phải tội ác gì ghê gớm lắm á."

"Ai mà không biết Phó công tử đào hoa tới cỡ nào? Người yêu thích nhiều đến đếm không hết." Thi Duẫn Nam nhướng mày chế giễu.

"Nói bậy, mày bớt khịa tao vài câu đi."

Phó Tử Ngộ bị bạn mình nhắc nhở như thế thì nào còn dám suy nghĩ lung tung nữa?

Hắn cũng nhìn ra được người như Ôn Diệc Bắc, cả người đều ôn nhu sạch sẽ, không phải người mà công tử 'cả ngày chơi bời' như hắn có thể đụng vào.

Hai người đang trò chuyện thì Ôn Diệc Bắc từ phòng vệ sinh trở về, y nhìn Phó Tử Ngộ chiếm chỗ ngồi của mình mà có hơi sửng sốt.

"Hai anh em hai người nói chuyện đi, tôi xuống quầy tiếp tân dưới lầu xem thử......"

Phó Tử Ngộ đối diện ánh mắt Ôn Diệc Bắc, vẫn nói thêm một câu, "Nhân tiện lấy cho cậu ly Cocktail có độ nhẹ."

"Cảm ơn."

Thi Duẫn Nam nhìn bạn mình bước xuống cầu thang, kéo anh trai ngồi xuống bên cạnh mình, "Anh, anh cảm thấy hộp đêm này thế nào?"

Ôn Diệc Bắc nói thật, "Tốt hơn anh nghĩ, có thể thấy cách quản lý của Phó tiên sinh rất đàng hoàng."

"Anh cứ gọi thẳng tên cậu ta đi, đừng nhìn vẻ ngoài cao lớn, mặt người dạ thú của cậu ta, thật ra cậu ta còn nhỏ hơn hai anh em chúng ta mấy tháng đó."

"Mặt người dạ thú?" Ôn Diệc Bắc ngẩn ra, yêu chiều xoa đầu cậu,"Có ai mà miêu tả bạn mình như em không? Không lễ phép."

Thi Duẫn Nam cười cười, bản chất không có ác ý.

Cậu và Phó Tử Ngộ đã quen gọi nhau là cha con, đâu có để ý lễ phép nhiều như vậy.

Ôn Diệc Bắc nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy khoảng cách gần giữa hai người, trong mắt hiện lên một tia không thích hợp, vừa định nói gì đó.

Đột nhiên, một bóng người say xỉn bất ngờ ngã xuống mép chỗ ngồi của họ.

—— choang.

Ly rượu trong tay đối phương tình cờ rơi xuống bên chân Ôn Diệc Bắc, cặn rượu vỡ vụn trộn lẫn với nửa chai rượu, vương vãi khắp sàn nhà.

"Anh, anh có sao không!"

Thi Duẫn Nam đứng dậy lập tức, cũng kéo Ôn Diệc Bắc tránh ra, "Thủy tinh có bắn lên người anh không?"

Ôn Diệc Bắc nhìn ống quần bị liên lụy ướt đẫm, bỗng cảm thấy có chút đau, y kéo ống quần mình lên, chỗ mắt cả chân quả nhiên có một vết thương nhỏ đang rỉ máu.

Nhưng miệng vết thương không sâu, cũng không nghiêm trọng lắm.

"Anh không sao, em có sao không?" Ôn Diệc Bắc không để ý vết thương nhỏ này, chỉ để ý đến em trai mình.

"Cái này mà gọi là không sao à?" Thi Duẫn Nam nhíu mày, vừa tự trách vừa tức giận.

Chai rượu vỡ tỏa ra mùi rượu mạnh nồng nặc, có chút cay nồng.

Người ngã xuống còn nằm trên đất trong đống đổ nát, không biết rằng thật sự đã ngất đi vì bị ngã, hay đang cố ý giả chết.

"Này!"

Thi Duẫn Nam dùng mũi chân gõ vào mu bàn tay của người đàn ông kia, ý đồ nhắc nhở.

"Đừng chạm vào tôi!"

Đối phương bực bội quát lên một tiếng, nghe có vẻ đã say rồi. Ước chừng qua hai giây, người kia mới choáng váng đứng dậy từ trên mặt đất, "Không phải là......"



Lời xin lỗi hoàn chỉnh chưa kịp nói hết liền mắc nghẹn trong cổ, hai bên chạm mắt là nhận ra nhau ngay.

"Nguyên Duệ?"

"Thi Duẫn Nam?"

So với lần gặp lúc trước, hôm nay Nguyên Duệ trông có vẻ vật vã hơn nhiều.

Hơn nửa quần áo trên người cậu ta đều thấm rượu, trên cánh tay trần lộ ra ngoài có vết máu, rõ ràng là do cặn của chai rượu làm trầy xước.

"Lại gặp nhau rồi."

Thi Duẫn Nam đánh giá cậu ta từ trên xuống, khẽ lắc đầu, "Chỉ có một mình mày thôi à? Lần trước mày đến giúp Tạ Khả Việt trút giận, sao lần này cậu ta không đến giúp mày nhỉ?"

"Một mình tao thì sao? Mày đừng có việc gì cũng kéo Khả Việt vào!"

Chuyện bị lừa ở hộp đêm lần trước vẫn rõ ràng trước mắt, ánh mắt Nguyên Duệ toàn sự thù địch, nói chuyện cũng rất khó chịu

"Tâm trạng hôm nay của tao không tốt, đừng có chọc tao."

"Đứng đó, ai cho mày đi?"

Thi Duẫn Nam nhanh chóng ngăn hắn lại, sắc bén chế giễu, "Có người vẫn mù mắt như trước, uống say đụng người ta, còn khiến người đó bị thương, bây giờ lời xin lỗi cũng không nói được à?"

"Duẫn Nam, bỏ đi, anh không sao hết." Ôn Diệc Bắc đứng đằng sau thấp giọng nhắc nhở.

"Anh, không kệ được, đây là vấn đề về nguyên tắc."

Nguyên Duệ vẫn là một thằng nhóc nóng nảy như thế, cậu ta nắm cổ áo Thi Duẫn Nam, vung tay lên uy hiếp, "Mày nói mắt ai mù?"

"Thi Duẫn Nam, lần trước tao nể mặt Tạ Khả Việt mới không trực tiếp đánh mày."

Nhìn thấy hai bên chuẩn bị đánh nhau, Ôn Diệc Bắc nhanh chóng tiến lên bênh vực người mình, "Vị tiên sinh này, cậu không muốn nói xin lỗi tôi cũng không sao, nhưng mong cậu thả em trai tôi ra!"

"Em trai?"

Từ này không biết chọc trúng cái gì của Nguyên Duệ, ánh mắt cậu ta chợt hoảng hốt, càng trở nên nóng nảy hơn.

"Mày mà xứng làm anh trai à, đừng có xen vào chuyện của tao!"

Nguyên Duệ trở tay đẩy, lực tay hắn không mạnh, nhưng Ôn Diệc Bắc không phòng bị dẫm lên đống thủy tinh trên mặt đất, lập tức mất trọng tâm ngã ra sau.

Phần eo của y va vào góc bàn, cơn đau âm ỉ dữ dội khiến y không thể đứng thẳng lên được, chỉ có thể ngồi phích xuống ghế sô pha mềm một bên để giảm cơn đau.

Ban đầu Thi Duẫn Nam không tính đánh thật, chỉ cần Nguyên Duệ nói xin lỗi mà chuyện này sẽ được bỏ qua.

Dù sao Ôn Diệc Bắc cũng không phải đại tiểu như mỏng manh yếu đuổi, vết thương nhỏ này không đáng để bọn họ làm lớn chuyện.

Nhưng tình huống bây giờ thì khác rồi.

Thi Duẫn Nam một lòng bảo vệ anh trai mình Nguyên Duệ đẩy ngã, rốt cuộc cũng tức giận.

Nguyên Duệ thấy vẻ mặt đau đớn của Ôn Diệc Bắc, trong lòng vừa có chút áy náy ngắn ngủi, ngay sau đó——

Thi Duẫn Nam đánh một quyền, mang theo mười phần sức lực.

Những năm Thi Duẫn Nam đi học ở nước ngoài, một trong những điều hữu ích nhất mà cậu học được học được chính là dùng nắm tay nói chuyện, nếu nói đến chuyện đánh nhau, từ trước đến nay cậu chưa từng sợ ai.

"......"

Nguyên Duệ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Thi Duẫn Nam đánh ngã xuống đất.

Sợi dây chuyền bạch ngọc mà cậu ta đeo trên cổ vô tình bị ném ra ngoài, đập xuống đất và vỡ thành hai nửa.

Vẻ tức giận trên mặt Nguyên Duệ lập tức đông cứng lại, hắn nhìn chằm chằm chiếc ngọc bội màu trắng vỡ nát, hai mắt dần dần đỏ lên, hô hấp càng lúc càng gấp gáp.

"Duẫn Nam, chuyện gì thế?"

Phó Tử Ngộ vội vã chạy lên, tùy tiện để ly Cocktail được điều chế tỉ mỉ trên bàn, hắn nhìn đống hỗn độn trên mặt đất rồi nhìn Nguyên Duệ đột nhiên xuất hiện, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Ôn Diệc Bắc mới giảm cơn đau ở eo, nặng nề mà thở dài một hơi, "Duẫn Nam......"

"Thi Duẫn Nam!"

Sau khi lấy lại tinh thần, Nguyên Duệ đột ngột bò dậy, hai mắt đỏ hoe gầm lên.

Hắn hoàn toàn xem nhẹ vết thương trên người, vẻ mặt bất chấp vọt lên, "Tao liều mạng với mày!"

"Duẫn Nam! Em cẩn thận!"

"Nguyên Duệ! Mày đừng có gây chuyện ở chỗ của tao!"

Ôn Diệc Bắc cùng Phó Tử Ngộ một trước một sau kêu lớn, vẫn không thể ngăn hai người đang đánh nhau lại......

...

Nửa tiếng sau, đồn cảnh sát quận Vinh Hương.

Nguyên Duệ bị đánh đến mặt mũi bầm tím ngồi trên ghế, mắt đỏ hoe không nói gì, nhưng có lẽ đã bị đánh tỉnh rượu rồi.

Thi Duẫn Nam nhàn nhã ngồi trên ghế khác, bên cạnh là Ôn Diệc Bắc lo lắng không thôi.

Cuộc ẩu đả giữa hai bên quá lớn đã thu hút sự chú ý của những vị khách khác trong hộp đêm, một số khách hàng sợ làm ầm ĩ nên đã trốn trong đám đông người xem và âm thầm gọi điện báo công an.

Hộp đêm nằm ngay đối diện đồn cảnh sát ở khu vực này.

Cảnh sát vừa nghe nói trong hộp đêm xảy ra đánh nhau, chưa đầy năm phút đã tới hiện trường, sau đó đưa hai người về điều tra.

Cách đó không xa, ông chủ hộp đêm Phó Tử Ngộ đang vội vàng giải thích tình huống cho cảnh sát.

"Em nhìn em đi, tay chảy máu rồi kìa."

"Anh ơi, tay em không sao hết."

Thi Duẫn Nam căn bản không thèm để ý chút trầy da này, chỉ hỏi, "Eo anh còn đau không? Hay là chúng ta đến bệnh viện chụp CT trước? Nếu eo anh bị thương nghiêm trọng thì em sẽ không để yên cho tên Nguyên Duệ kia đâu."

Nói xong, cậu lại liếc nhìn Nguyên Duệ ngồi ở đằng xa, thái độ đối phương khác thường ngồi cúi đầu trên ghế, bàn tay nắm chặt đang chảy máu.

"Miếng ngọc kia hình như rất quan trọng với cậu ta, anh thấy nãy giờ cậu ta cứ nắm chặt nó." Ôn Diệc Bắc thấp giọng nói chuyện với em trai mình.

Có vẻ như vết thương trong tay của đối phương chỉ là do mảnh vỡ của miếng ngọc.

"Cũng không phải là em cố ý làm vỡ."

Ánh mắt Thi Duẫn Nam hơi hoảng, vẫn bổ sung thêm một câu, "Cậu ta chỉ cần nói xin lỗi anh, em lập tức xin lỗi cậu ta và bồi thường."

Ôn Diệc Bắc thở dài, không nói gì.

Chuyện đã tới bây giờ, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng.

Ngay sau đó, Phó Tử Ngộ cùng cảnh sát quay về, người sau nói theo luật pháp.

"Nếu hai người đồng ý tự hòa giải thì việc này dễ hơn, hai người ký xác nhận vụ án là có thể rời đi, nhớ là không có lần sau!"

Vừa dứt lời, ở ngoài cửa vang lên tiếng Tần Giản, "Gia chủ, Thi tiên sinh ở bên kia."

"......"

Thi Duẫn Nam nhìn bóng dáng Lạc Lệnh Thanh, trong lòng run rẩy, sự nhàn nhã ban nãy biến mất sạch sẽ.

Không đợi cậu nghĩ xem nên giải thích thế nào, Lạc Lệnh Thanh đã điều khiển xe lăn đến gần, ánh mắt thâm thúy kia ngưng trọng đến đáng sợ.

Thi Duẫn Nam theo bản năng muốn tránh né, lại không thể không nở nụ cười, "Sao anh biết tôi ở đây?"

"Hai người gây chuyện ở hộp đêm lớn như vậy, muốn không biết cũng khó."

Lạc Lệnh Thanh trông như rất bình tĩnh trả lời cậu, thật ra tảng đá nặng trong lòng đã lặng yên rớt xuống.

Đêm nay anh vội vã làm xong việc, nghĩ đến lời nói Thi Duẫn Nam nói buổi chiều: Hay là em muốn đi cùng em? Em rất vui lòng được anh giám sát.

Vì thế, Lạc Lệnh Thanh vừa muốn đến hộp đêm sớm, không ngờ đối phương lại cho anh một món quà bất ngờ như vậy.

Thi Duẫn Nam cực lực che giấu sự chột dạ, "Chỉ là chút chuyện nhỏ, đã xử lí xong rồi ạ."

Tuy rằng Nguyên Duệ ở hộp đêm gây chuyện với Thi Duẫn Nam, nhưng sau khi đến đồn cảnh sát, cậu ta lại muốn hòa giải.

Ôn Diệc Bắc bên này cũng không muốn làm lớn chuyện, gật đầu đồng ý

Cách đó không xa, lại vang lên tiếng nói bình tĩnh, "Xin chào, xin hỏi Nguyên Duệ đang ở đây có đúng không? Tôi là anh trai cậu ấy."

Có một người cảnh sát trả lời, "À, cậu ta đang ở bên trong, anh là người nhà cậu ta à? Đăng ký trước đã."

Mọi người nghe vậy, không hẹn mà cùng dời mắt ——

Một người đàn ông cao gầy đi về phía Nguyên Duệ, đầu tiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta.

Có lẽ đã để ý bàn tay rỉ máu của cậu ta, người đàn ông không khỏi nắm chặt lấy tay Nguyên Duệ.

"Lộ Chiếu An, anh buông tay tôi ra!" Nguyên Duệ kháng cự.

Lộ Chiếu An tuy là một người đàn ông gầy, nhưng khí lực vô cùng mạnh mẽ, Nguyên Duệ hoàn toàn không ngăn được.

Lộ Chiếu An bình tĩnh nhìn vào mặt Nguyên Duệ, hỏi, "Em không cho anh xử lí, là muốn cho sư phụ biết chuyện này sao?"

"......"

Nguyên Duệ không nói gì, nhưng cũng không ngoan ngoãn mở tay ra.



Lộ Chiếu An cũng không ép cậu ta phải nghe lời, bình tĩnh cẩn thận bẻ nắm tay đang nắm chặt của cậu.

Rất nhanh, mặt dây chuyền ngọc bội nhuốm máu lộ ra, Nguyên Duệ từ trước đến nay bị đánh cũng không khóc, giờ bỗng nhiên nức nở, "Nó hỏng rồi."

Trong giọng nói Lộ Chiếu An có chút lo lắng, "Không sao đâu, anh......"

"Anh đương nhiên là không sao rồi!" Nguyên Duệ đột nhiên rút tay về, giống như cá nóc phồng lên.

Cậu ta cười lạnh, trong lời nói như đang chế giữ, "Từ nhỏ đến lớn, Lộ Chiếu An anh có bao giờ thật sự cân nhắc suy nghĩ của tôi chưa?"

Nguyên Duệ nói những lời này, rồi vội vàng đứng dậy ký giấy xác nhận của cảnh sát, "Cho hỏi, tôi có thể đi không?"

Cảnh sát nhìn về phía Thi Duẫn Nam, "Nếu hai bên có thể đạt thỏa thuận, các bạn có thể rời đi bất kì lúc nào."

Nguyên Duệ nhìn về phía Thi Duẫn Nam, vẻ mặt vẫn khó chịu như cũ, sau đó, hắn dời mắt về phía Ôn Diệc Bắc.

Trước mắt bao người, hắn cực kỳ thành khẩn khom lưng, ủ rũ xin lỗi, "Việc nào ra việc đó."

"Rất xin lỗi, vừa nãy là do tôi không cẩn thận khiến anh bị thương, mong anh sẽ đến bệnh viện kiểm tra, hai ngày nữa tôi sẽ chủ động tìm anh bồi thường."

"......"

Thi Duẫn Nam cùng Ôn Diệc Bắc liếc nhau, hiển nhiên không nghĩ tới Nguyên Duệ sẽ chủ động xin lỗi.

Tính tình thằng nhóc này sao lại biệt nữu như vậy?

Nguyên Duệ nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát, Lộ Chiếu An cũng chậm rãi đứng dậy, chủ động đi về phía đám Thi Duẫn Nam

"Các vị, tiểu Duệ được chiều từ nhỏ, tính tình không thể kiềm chế, nếu đêm nay đắc tội cái gì, cũng mong mọi người có thể tha thứ."

Ngữ khí Lộ Chiếu An vững vàng, có một loại trầm tĩnh từng trãi không phù hợp với vẻ ngoài trẻ tuổi của anh ta.

Thi Duẫn Nam nhớ tới miếng ngọc bội bị vỡ kia, mở miệng hỏi, "Miếng ngọc kia rất quan trọng với Nguyên Duệ sao?"

Việc này ngày hôm nay cả hai bên đều có lỗi, nhưng chuyện ngọc bội này đúng là ngoài ý muốn, Thi Duẫn Nam thấy Nguyên Duệ đã chủ động xin lỗi, tự nhiên hỏi về việc này, hỏi xem có biện pháp bồi thường không.

Lộ Chiếu An trả lời, "Việc này tôi sẽ nghĩ cách xử lí, mọi người không cần lo lắng."

Hắn chủ động đưa ra một tấm danh thiếp của mình, "Sau này nếu cần thương lượng bồi thường, mọi người có thể liên hệ tôi."

Nửa phút sau, Lộ Chiếu An cũng rời khỏi đồn cảnh sát.

Phó Tử Ngộ đưa danh thiếp mình cầm cho bạn mình, "Ngọc bích Nguyên thị, Lộ Chiếu An, mọi người có ai quen không?"

Thi Duẫn Nam là người đầu tiên lắc đầu.

Thẳng thắn mà nói, chỉ có nhân vật Nguyên Duệ xuất hiện trong giấc mơ của cậu, Lộ Chiếu An thì hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của cậu.

Hơn nữa Nguyên Duệ không phải là cậu chủ duy nhất của nhà họ Nguyên ư? Lộ Chiếu An không cùng họ với cậu ta, nhưng sao lúc đi vào thì tự xưng là anh trai của Nguyên Duệ?

"Cánh tay của cậu sao lại chảy máu rồi?"

Đột nhiên, giọng nói trầm của Lạc Lệnh Thanh kéo mọi người về.

Ôn Diệc Bắc mở miệng đáp, "Đúng rồi Duẫn Nam, em mau đi giải quyết vết thương trên tay đi."

Thi Duẫn Nam dời lực chú ý về, có một loại chột dạ không tên liếc nhìn Lạc Lệnh Thanh, vịt chết mà mỏ vẫn còn cứng.

"Không sao đâu, đánh nhau bị thương không phải bình thường à? Nguyên Duệ còn bị em đánh đến mặt mũi bầm tím kìa."

Lạc Lệnh Thanh không nói tiếp, Ôn Diệc Bắc cũng không đồng ý lý do đó của cậu.

Thi Duẫn Nam ra tín hiệu cho bạn mình, hai người không hổ là bạn bè nhiều năm, người sau lập tức cho cái bậc thang, "Không thì chúng ta ra ngoài rồi nói nhé?"

"Đúng đúng, đi ra ngoài rồi nói."

...

Ba phút sau, mọi người rời khỏi đồn cảnh sát.

Ôn Diệc Bắc vốn muốn cùng Thi Duẫn Nam đến bệnh viện để xử lý vết thương, nhưng Thi Duẫn Nam nhiều lần bảo đảm mới đành phải đi theo Phó Tử Ngộ tiện đường về hộp đêm lấy xe.

Hai người vừa đi được một lúc thì Tần Giản cũng lái xe nhà mình qua.

Chờ tới khi Lạc Lệnh Thanh cùng Thi Duẫn Nam lên xe, hắn ngồi hàng ghế phía trước bước xuống vòng qua sau đưa cho hai người một túi thuốc, "Gia chủ, Thi tiên sinh, ban nãy tôi thấy bên cạnh bãi đỗ xe có một tiệm thuốc nên tự đến đó mua chút thuốc, nếu không hai người tự xử lí trước nhé?"

Từ nơi này đi về chắc phải tầm nửa tiếng, mấy vết thương như thế nên xử lí sớm mới tốt.

Thi Duẫn Nam chủ động cầm lấy, "Cảm ơn."

Lạc Lệnh Thanh nhìn Tần Giản, đối phương gật đầu, yên lặng đóng cửa xe ghế phía sau, cũng không vội quay trở lại ghế lái.

Bên trong xe chỉ còn lại có hai người, cả không gian vô cùng tĩnh lặng.

Thi Duẫn Nam nghiêng người nhìn Lạc Lệnh Thanh, thử hỏi, "Lạc Lệnh Thanh, có phải anh lại tức giận không?"

"Lại?"

Lạc Lệnh Thanh nhìn mắt cậu, hỏi lại, "Ở trong mắt Thi nhị thiếu gia, tôi dễ tức giận như thế à?"

"Ngược lại là Thi nhị thiếu gia, hai lần tới hộp đêm, hai lần đều có chuyện."

Ánh mắt anh bình tĩnh lạnh lùng, khiến người khác không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào khác.

"...... Tôi còn tưởng rằng anh lo lắng vết thương của tôi, nói đi cũng phải nói lại, anh giận là bởi vì tôi gây chuyện lớn, khiến anh với Lạc thị mất mặt."

Thi Duẫn Nam lảng tránh ánh mắt của anh, lẩm bẩm một tiếng, dưới đáy lòng tự chế giễu mình tự mình đa tình.

Cậu mở túi ra nhìn ——

Tần Giản đã mua đầy đủ các loại thuốc, từ nước rửa vết thương, đến bông gạc khử trùng cho vết thương, và thuốc mỡ để bôi sau khi vệ sinh

Thi Duẫn Nam đã cố gắng dùng nước sạch để rửa vết xước trên khuỷu tay, nhưng vì vị trí vết thương quá khó xử nên cậu không thể thuận tiện làm được.

Lạc Lệnh Thanh không nhẫn tâm, cầm lấy đồ trong tay, nhưng vì tư thế ngồi bất tiện mà nói, "Xích gần chút nữa."

Rõ ràng là tính bôi thuốc cho cậu.

"Ồ."

Khóe mắt Thi Duẫn Nam hiện lên ý cười, cậu không chỉ vươn tay lại gần mà còn nghiêng cả người lại gần.

Lạc Lệnh Thanh hơi nín thở, bắt đầu xử lí vết thương.

Vết thương rát đau, Thi Duẫn Nam từ trước đến nay chịu đau rất giỏi đột nhiên kêu lên một tiếng 'đau'.

Hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài 'không quan tâm' ở đồn công an ban nãy, giống như một con vật nhỏ đáng thương.

Chỉ là tiếng kêu đau này có chút cố ý, cố ý muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Lạc Lệnh Thanh biết nhưng không nói, chỉ là vẻ mặt ôn hòa hơn.

Thi Duẫn Nam cảm giác được cảm xúc anh thay đổi, giải thích, "Hôm nay không phải là tôi gây chuyện, là Nguyên Duệ chọc tôi trước, hơn nữa tôi cũng không uống nhiều rượu, cũng không phải bị người ta lôi kéo......"

"Đã nhìn ra, bộ dáng bầm dập của đối phương không giống người sẽ 'lôi kéo' được cậu."

"......"

Thi Duẫn Nam bị nói mà không biết nói lại sao, cứ cảm thấy Lạc Lệnh Thanh đang cố tình trêu đùa cậu.

Lạc Lệnh Thanh làm sạch vết thương ban đầu, anh cầm một chiếc tăm bông tiệt trùng dùng một lần, anh ấy nhìn chằm chằm vào những vết xước lớn sau khi lau sạch, thiếu kiên nhẫn gọi tên cậu.

"Thi Duẫn Nam."

"Dạ?"

"Sau này đừng không quan tâm đến bản thân mình nữa."

Mặc dù là vết thương nhỏ, nhưng cũng không cần phải có.

Thi Duẫn Nam ngẩn ngơ, không hiểu sao mà mũi đau xót.

Khi còn nhỏ cậu có rất nhiều vết thương như vậy, bởi vì không có ai ở bên, đều là một mình cậu tự xử lí.

Dù sao cũng là con trai, không thể nào khóc được.

Sau này khi lớn lên rồi, Thi Duẫn Nam càng không để ý những vết thương nhỏ trên người nữa, nhưng cậu không ngờ rằng ngày hôm nay sẽ có người bôi thuốc cho cậu.

—— sau này đừng không quan tâm đến bản thân mình nữa.

Thi Duẫn Nam ngẫm lại những lời này, trốn tránh sự chua xót, nghiêm túc đáp lại, "Lạc Lệnh Thanh, tôi biết rồi."

Lạc Lệnh Thanh nghe được câu trả lời của cậu, động tác trên tay càng nhẹ nhàng hơn, "Nếu đau thì nói tôi"

Thi Duẫn Nam mất đi cảm giác tội lỗi và kiềm chế lúc đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt một lúc lâu, tâm trạng gợn sóng không thể kiểm soát.

"Làm sao bây giờ? Bây giờ tôi thực sự cảm thấy hơi đau."

Một tia vui sướng lóe lên trong đôi mắt bị kiềm chế của Lạc Lệnh Thanh, sau khi ở bên nhau một thời gian dài, anh có thể dễ dàng phân biệt được giọng điệu của Thi Duẫn Nam.

Tỷ như hiện tại vừa nghe liền biết cậu có chút ý tứ trêu chọc người.

Lạc Lệnh Thanh ngước mắt nhìn cậu, bình tĩnh như lúc ban đầu hỏi lại, "Vậy cậu muốn làm sao?"

Thi Duẫn Nam nằm lấy cổ tay đang bôi thuốc của Lạc Lệnh Thanh, vẻ mặt quyến rũ, giọng điệu thân mật.

"Muốn chồng hôn hôn mới đỡ đau ~"

Rence: Bị những chương 5k chữ xâm chiếm o(TヘTo)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Đại Lão Tàn Tật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook