Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 38:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
02/09/2023
Chu An giữ nụ cười, đưa tay lấy ra một quả mứt: “Mật ngấm, không chua.”
Chàng thật sự đã ăn một miếng, mận từng thấm mật ong, chua chua ngòn ngọt.
Chu An lại đưa tay lấy một quả, nhanh chóng nhét vào miệng Dư Đào: “Đào Nương cũng ăn một miếng đi.”
Chàng vui vẻ nói.
Ngón tay hơi lạnh của chàng vô tình chạm vào đôi môi mềm mại của Dư Đào, chỉ cảm thấy trên đầu ngón tay lan tràn một cảm giác ấm áp tê ngứa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hoa Ny không cười được nữa, nàng ta ngu xuẩn thế nào cũng nên nhìn ra hai người này có ý rồi!
Thật sự là nói mà không làm! Dư Đào cũng vậy, Chu An cũng vậy!
Nàng ta tức giận đứng dậy, cũng không muốn thu dọn chén đũa, “hừ” một tiếng đi ra ngoài.
Phúc Quý sửng sốt: "... Ta dọn bát?"
Dư Đào cười to ha ha, dọn bát giúp Phúc Quý, bỏ vào trong giỏ của Hoa Ny, còn cười nhạo nói: “Hoa Ny thật sự buồn cười.”
Chu An lại nhìn thiếu nữ giả vờ bình tĩnh, khóe mắt lại nổi màu sắc như hoa đào, chàng cũng cười.
…
Dư Đào thu dọn xong, lúc chuẩn bị rời đi mới chợt nghĩ ra, không phải nàng bị ghẹo rồi chứ?
Nàng nhìn Chu An như không có chuyện gì xảy ra, lại nói mình không nên quá đa tình. Trước giờ Chu An luôn dịu dàng biết lễ độ, vừa nãy chỉ muốn phối hợp với nàng ngăn cả hoa đào thôi.
Dư Đào đi vòng qua nhà Hoa Ny, đưa lại cái giỏ mà nàng ta bỏ lại.
Nhà của Hoa Ny ở cuối thôn, Dư Đào từng nghe Văn Phương Phương nhắc, nhà họ biết ủ rượu.
Lúc đo Dư Đào còn nghi ngờ, trong lịch sử nàng biết, bởi vì ủ rượu cần dùng lương thực, cho nên các triều đại đều có lệnh phạt rượu, dân thường thường “cấm ủ”, lẽ nào triều Tiêu này không cấm rượu?
Sau đó mới biết, triều Tiêu cũng có lệnh phạt rượu, nhưng sau khi trải qua hai đời quân chủ tài đức sáng suốt, yên bình sinh sống, kho lương thực đầy đủ, chiếu rọi một vẻ ngoài thịnh thế, bèn chuyển thành chế độ chuyên bán rượu.
Do quan phương độc quyền nghề rượu, quan doanh ủ rượu tiêu thụ, hoặc là bán men rượu cho tửu hộ được cho phép kinh doanh. Nông thôn cũng có tửu hộ, hàng năm giao nộp thuế cho quan phủ thì có thể có được quyền ủ bán. Nhưng thật ra, quan phủ không quản lý nghiêm quán rượu ở nông thôn, nhà nông tự ủ thế này cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Rõ ràng nhà Hoa Ny không phải tửu hộ được giao quyền, rượu mà họ ủ chỉ lén lút bán cho thôn xóm gần đây, lấy tiền bạc, cũng lấy vật phẩm như trứng gà.
Theo mùi rượu, Dư Đào tìm được nhà Hoa Ny.
Chàng thật sự đã ăn một miếng, mận từng thấm mật ong, chua chua ngòn ngọt.
Chu An lại đưa tay lấy một quả, nhanh chóng nhét vào miệng Dư Đào: “Đào Nương cũng ăn một miếng đi.”
Chàng vui vẻ nói.
Ngón tay hơi lạnh của chàng vô tình chạm vào đôi môi mềm mại của Dư Đào, chỉ cảm thấy trên đầu ngón tay lan tràn một cảm giác ấm áp tê ngứa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hoa Ny không cười được nữa, nàng ta ngu xuẩn thế nào cũng nên nhìn ra hai người này có ý rồi!
Thật sự là nói mà không làm! Dư Đào cũng vậy, Chu An cũng vậy!
Nàng ta tức giận đứng dậy, cũng không muốn thu dọn chén đũa, “hừ” một tiếng đi ra ngoài.
Phúc Quý sửng sốt: "... Ta dọn bát?"
Dư Đào cười to ha ha, dọn bát giúp Phúc Quý, bỏ vào trong giỏ của Hoa Ny, còn cười nhạo nói: “Hoa Ny thật sự buồn cười.”
Chu An lại nhìn thiếu nữ giả vờ bình tĩnh, khóe mắt lại nổi màu sắc như hoa đào, chàng cũng cười.
…
Dư Đào thu dọn xong, lúc chuẩn bị rời đi mới chợt nghĩ ra, không phải nàng bị ghẹo rồi chứ?
Nàng nhìn Chu An như không có chuyện gì xảy ra, lại nói mình không nên quá đa tình. Trước giờ Chu An luôn dịu dàng biết lễ độ, vừa nãy chỉ muốn phối hợp với nàng ngăn cả hoa đào thôi.
Dư Đào đi vòng qua nhà Hoa Ny, đưa lại cái giỏ mà nàng ta bỏ lại.
Nhà của Hoa Ny ở cuối thôn, Dư Đào từng nghe Văn Phương Phương nhắc, nhà họ biết ủ rượu.
Lúc đo Dư Đào còn nghi ngờ, trong lịch sử nàng biết, bởi vì ủ rượu cần dùng lương thực, cho nên các triều đại đều có lệnh phạt rượu, dân thường thường “cấm ủ”, lẽ nào triều Tiêu này không cấm rượu?
Sau đó mới biết, triều Tiêu cũng có lệnh phạt rượu, nhưng sau khi trải qua hai đời quân chủ tài đức sáng suốt, yên bình sinh sống, kho lương thực đầy đủ, chiếu rọi một vẻ ngoài thịnh thế, bèn chuyển thành chế độ chuyên bán rượu.
Do quan phương độc quyền nghề rượu, quan doanh ủ rượu tiêu thụ, hoặc là bán men rượu cho tửu hộ được cho phép kinh doanh. Nông thôn cũng có tửu hộ, hàng năm giao nộp thuế cho quan phủ thì có thể có được quyền ủ bán. Nhưng thật ra, quan phủ không quản lý nghiêm quán rượu ở nông thôn, nhà nông tự ủ thế này cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Rõ ràng nhà Hoa Ny không phải tửu hộ được giao quyền, rượu mà họ ủ chỉ lén lút bán cho thôn xóm gần đây, lấy tiền bạc, cũng lấy vật phẩm như trứng gà.
Theo mùi rượu, Dư Đào tìm được nhà Hoa Ny.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.