Sau Khi Hoà Ly, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn
Chương 12:
Vân Kiều
23/11/2024
Gió đêm phả vào mặt, lùa vào sau gáy Phó Nhiêu, nàng cụp mắt, bám vào tường bước chậm rãi, mồ hôi trên lưng dính vào áo lót, ướt sũng, nàng rùng mình một cái.
Trong đầu quanh quẩn câu nói kia của chàng.
“Trẫm sẽ giúp đỡ nàng…”
Nỗi chua xót khó hiểu từ từ chảy ra khỏi trái tim cứng rắn, có ai sinh ra đã phải gánh vác, nàng cũng vậy, đáng lẽ nàng là tiểu thư được nuông chiều trong nhà, vào năm tám tuổi, phụ thân nàng chẳng may qua đời, tổ mẫu bị bệnh chết, mẫu thân nàng ngã bệnh, ấu đệ được sinh ra, toàn bộ Phó gia sụp đổ. Nàng, năm ấy mới chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi, thân hình gầy gò, múc nước nấu cơm, vực dậy gia đình này, đến nay đã mười năm.
Nàng đã quen với việc phải tự mình chống chọi với mọi chuyện, chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó sẽ có người che chở cho mình, ngay cả khi ở bên Từ Gia, nàng cũng chưa từng nghĩ đến điều đó.
Thế mà hiện giờ có người nói với nàng, có thể chống đỡ cho nàng, Phó Nhiêu không kìm được nước mắt trào ra.
Mong muốn được bảo vệ và yêu thương… hèn mọn thậm chí là yếu đuối… tràn ngập trong tâm trí nàng, gần như phá vỡ bức tường trong lòng mà nàng đã xây đắp.
Nhưng chỉ là bối rối trong nháy mắt, nàng đón gió cười khổ.
Không thể.
Không ai có thể chống đỡ cho nàng, không một ai…
Sau chuyện trải qua với Từ Gia, nàng không còn hy vọng gì vào hôn sự nữa, hiện giờ chỉ đơn giản là đóng chặt con đường đó thêm thôi, không sao cả, nàng là con gái Phó gia, tổ mẫu nàng là danh y lừng lẫy một thời, nàng còn có đường ra, đơn giản ổn định duy trì hiệu thuốc, phát huy y thuật của tổ mẫu, cũng có thể xem là một chuyện vẻ vang.
Sau một đoạn đường tối đen thì đến cửa cung.
Rời khỏi cửa cung này, nàng không thể yếu đuối được nữa, không thể để mẫu thân hay cả Đào Nhi nhận ra một chút manh mối nào.
Tấm lưng gầy yếu của Phó Nhiêu cố gắng chống cự, di chuyển, kể cả sự lạnh lùng và chua xót cuối cùng của nàng cũng hòa vào bóng tối ấy.
Màn đêm buông xuống, từng nhóm cung nhân giơ cao những cây gậy trúc, thắp sáng những ngọn đèn lồng trong cung điện.
Bầu không khí vui mừng bao trùm toàn bộ cung Khôn Ninh.
Bữa tối, Hoàng đế giá lâm, đế hậu ăn cơm xong, cùng ngồi dưới cửa sổ uống trà.
“Mấy năm nay trẫm bận việc triều chính, lơ là quản giáo hậu cung, khiến cho Thục Phi phạm phải tội lớn. Trẫm lệnh cho nàng nghiêm tra các cung, truy xét những hành động sai trái, phát hiện có hành vi không đúng đắn, lập tức chém không tha!”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Hoàng hậu cúi đầu bái lạy rồi nói: “Cũng tại mấy năm nay thân thể thần thiếp không tốt, về sau thần thiếp nhất định sẽ lấy lại tinh thần để lo toan.”
Hoàng đế nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhấp một ngụm trà, rồi buông chén trà xuống, đứng dậy nói.
“Trẫm còn có việc, phải về Ngự thư phòng, giao Tam Hoàng tử cho nàng, đừng phạm sai lầm.”
Trước khi đi, nghe thấy tiếng khóc của Tam Hoàng tử truyền đến từ trắc điện, dù sao đó cũng là nhi tử khỏe mạnh duy nhất của chàng, Hoàng đế kiên nhẫn thêm một chút, rẽ vào trắc điện thăm Tam Hoàng tử, sau khi dùng lời lẽ nghiêm khắc, rốt cuộc đã dỗ được đứa trẻ bốn tuổi không dám khóc ầm ĩ nữa.
Hoàng hậu tự mình dẫn Hoàng đế rời điện, đứng trước gió.
Cung nhân chạy ra đón, choàng một chiếc áo choàng lên người Hoàng hậu: “Nương nương, ngài có muốn đi thăm Tam Hoàng tử không?”
Hoàng hậu lắc đầu, đỡ tay cung nhân đi vào, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Ngươi cho rằng bệ hạ thật sự đưa Tam Hoàng tử cho ta nuôi dưỡng sao? Chỉ là thời gian qua Lý gia lớn mạnh quá nhanh, bệ hạ cố ý muốn răn đe mà thôi, hơn nữa, nhi tử của Lý Lan, bổn cung dám nuôi sao?”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tới tẩm điện, cung nhân cởi giày, tháo vớ cho Hoàng hậu, đỡ nàng ta lên giường, nàng ta mệt mỏi dựa vào gối tựa, thở dài: “Bề ngoài bệ hạ ban ân cho ta cũng giống như ném cho ta một củ khoai lang nóng bỏng tay, các ngươi phải coi chừng tên nhóc đó cho kỹ, đừng để xảy ra bất cứ sai sót gì.”
Nếu như bản thân không có Hoàng tử, tranh giành với Thục Phi nhiều thế nào đi chăng nữa thì có ích gì?
Việc cấp bách nhất chính là chữa khỏi bệnh cho Đại Hoàng tử.
Công chúa Bình Khang bị đánh hai mươi trượng, lại bị Hoàng hậu đích thân giám sát, bị đánh da tróc thịt bong, hấp hối được đưa về Từ phủ.
Thục Phi bị giam ở cung Phỉ Thúy, nàng ta mặc áo đơn giản, mái tóc buông xõa, quỳ sau bàn, vẻ mặt tiều tụy.
Cung nhân bên người nàng ta cẩn thận mang đồ ăn lên, khóc lóc khuyên nhủ: “Nương nương, ngài hãy ăn chút đi, nếu thân thể bị thương, người chịu thiệt cũng chỉ là bản thân ngài…”
Thục Phi nhắm mắt lại, cơ thể khẽ run rẩy, một lúc sau mới đè nén được lửa giận trong lòng, hít một hơi thật sâu.
“Ngươi nói đúng, ta phải giữ gìn sức khỏe, nếu không sao có thể giành lại được Lăng Nhi.”
Thục Phi cầm đôi đũa lên, nhìn đồ ăn trên bàn dài, nhớ tới nữ nhi bị đánh, nhi tử khóc khàn cổ, trong lòng đau nhói, nước mắt không tự chủ chảy ra: “Đều tại ta… mấy năm nay bệ hạ ưu ái ta nên ta đã quên mất mình là ai, cứ thế phạm vào điều kiêng kị của Hoàng thượng.”
Cung nhân thấy Thục Phi suy sụp vô cùng, vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương chớ tuyệt vọng, cữu lão gia đã phái người tới truyền lời, bảo nương nương nên ẩn mình chờ đợi, đừng tỏ ra cứng đầu trước mặt bệ hạ, đợi thời cơ chín muồi, ngài ấy sẽ nghĩ cách giúp nương nương đưa Tam Hoàng tử về.”
Thục Phi nghe vậy ngừng khóc, nhai mấy miếng cơm: “Ngươi nói đúng, bên ngoài còn có huynh trưởng, Hoàng hậu kia không có một mụn con, cơ thể lại yếu, nàng ta lấy gì mà so với ta, bổn cung phải lấy lại tinh thần…”
Cung nhân thấy Thục Phi đã lấy lại ý chí chiến đấu thì mới cảm thấy yên tâm.
Phó Nhiêu vừa về phủ đã lập tức ngã bệnh, Trịnh thị lo lắng không thôi, Phó Nhiêu chỉ nói ở trong cung bị mắc mưa, bị Thục Quý phi dạy dỗ mấy câu, Trịnh thị cũng không nghi ngờ gì, nào ngờ lần này bệnh tình lại nặng như núi đè, nằm liệt giường trọn nửa tháng, khiến nàng ngủ đủ giấc bù đắp hết cả những năm tháng vất vả trước kia.
Trong khoảng thời gian nàng bị bệnh, trong triều đã xảy ra chuyện lớn, lũ lụt ở Gia Châu đã lắng xuống nhưng bệnh dịch lại ngày càng trầm trọng.
Ban đầu do quan viên địa phương che giấu, xử lý không kịp thời, nên phạm vi dịch bệnh đã lan rộng, đến nay đã có một huyện bị phong tỏa, trong đó có hai trấn tử vong nghiêm trọng.
Hoàng đế nghe tin lập tức phái Cẩm Y vệ chém hai gã quan địa phương, sau đó cử một vị Đô đốc phủ Thiêm sự cùng một số quan lại các bộ đến Gia Châu.
Một nửa số thái y trong Thái Y viện đã đi, Lễ bộ lại chiêu mộ y sĩ trong dân gian, nhưng dịch bệnh liên quan tới tính mạng, người bình thường không dám mạo hiểm, ngoại trừ một số lang trung lấy việc hành y giúp đời làm trách nhiệm của mình đã dũng cảm xông pha thì số người chấp nhận cũng không nhiều.
Sau khi trở lại tiệm thuốc, Phó Nhiêu đã biết được việc này từ Trần Hành.
“Mọi người ở Thái Y viện đều cảm thấy bất an, nghe nói thái y được phái đi đã có người nhiễm bệnh, chết hai người, việc này chỉ có Cẩm Y vệ mật báo, bệ hạ không cho phép loan truyền.”
Phó Nhiêu nhớ lại hồi nhỏ, Thanh Châu ở gần Giao Châu cũng từng bùng phát dịch bệnh. Lúc đó tổ mẫu một mình đeo theo hòm thuốc chạy đến vùng dịch bệnh hoành hành, cửu tử nhất sinh, kê được đơn thuốc, dẹp được tai ương dịch bệnh. Chỉ tiếc rằng lúc đó có kẻ đã cướp mất công lao của tổ mẫu, sau đó thăng quan tiến chức, hiện giờ đang nhậm chức ở Thái Y viện.
Trong lòng Phó Nhiêu cũng không phải chưa từng nghĩ, nhưng ngẫm đến việc trên có mẹ bệnh, dưới có ấu đệ, thật sự không dám mạo hiểm.
Huống hồ, y thuật của nàng không tốt bằng tổ mẫu, đi đến đó có thể sẽ chết.
Qua mấy ngày, tình hình càng căng thẳng hơn, ngay cả bá tánh ở kinh thành cũng hoảng sợ, rất nhiều gia đình giàu có đã chạy đi tránh họa ở nông thôn.
Phó Nhiêu đang mua sắm trên phố thì nghe thấy đám đông đang bàn luận sôi nổi.
“Nghe nói có người trốn khỏi vùng dịch, chạy về phía kinh thành!”
“Mau chóng trốn đi, giữ mạng quan trọng…”
“Ta đã bảo nương tử trong nhà thu dọn hành lý quay về đất Thục tránh nạn, đợi tình hình ổn định thì lại quay về kinh buôn bán!”
Tốp năm tốp ba đều tính toán rời kinh.
Phó Nhiêu đứng ngược dòng, cảnh tượng trước mắt thật thê lương.
Biển người mênh mông, mọi người đều chạy tứ phía, có người vô tình va phải nàng, suýt nữa thì khiến nàng ngã.
Kinh thành còn như thế chứ đừng nói đến vùng Gia Châu.
Nàng ôm đầy tâm sự trở về tiệm thuốc, đi vào hậu viện thì thấy hai dược đồng đang ngồi xổm phơi thuốc trên mặt đất, hình như đang nói đến bệnh dịch ở Gia Châu. Trong đó một tiểu đồng nghiêm nghị nói: “Y giả lấy việc cứu người làm trách nhiệm của mình. Tuy ta không thể làm được việc lớn nhưng cũng có thể giúp đỡ được đôi chút. Gia Châu là quê cũ của ta, nếu ta không đi thì ta chính là kẻ hèn nhát!”
Hắn đột ngột đứng dậy muốn đi thì người còn lại kéo cổ tay áo hắn: “Ngươi đừng có tỏ vẻ dũng khí vô mưu, ai cũng có trách nhiệm giúp đỡ nguy loạn, nhưng ngươi không có năng lực, sẽ uổng phí mạng sống, đây không phải việc mà người khôn ngoan sẽ làm, thà rằng dốc lòng học y đi, sau này tự có đất dụng võ.”
Dược đồng hơn mười tuổi giận dữ vung tay áo, tuy rằng thấp bé nhưng sức lực không nhỏ, còn giật ngược lại người cao to kia.
“Cô nương đã dạy ta chế thuốc, ta đem theo phương thuốc đến Gia Châu, có lẽ có thể giúp được.”
Người cao lớn hơn lao đến ôm eo hắn, không cho hắn đi.
Hai dược đồng lại lao vào nhau, đánh đấm túi bụi.
Phó Nhiêu đứng ở tiền sảnh, hai mắt đẫm lệ, một luồng dũng khí tuôn trào từ trong lồng ngực, nàng buột miệng nói.
“Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, tất cả ở lại trông coi tiệm, ta đi!”
Nàng trở về quỳ gối đau khổ van nài trước mặt Trịnh thị rồi thu xếp ổn thỏa các công việc trong nhà.
Đêm khuya nàng nhớ lại lời nói kia của Hoàng đế, nếu mình không về được, thì mong Hoàng đế có thể trông nom quả phụ ấu đệ của nàng. Nàng thức suốt đêm viết một phong thư bảo Đào Nhi giữ kỹ, nếu nàng có chuyện gì bất trắc thì hãy giao phong thư này đến phủ Tả đô Ngự sử, tin rằng Trình lão đại nhân chắc chắn sẽ giúp nàng chuyển cho Thánh thượng. Đào Nhi suýt nữa khóc ngất nhưng lại không thể cản được nàng.
Ngày hôm sau Phó Nhiêu để lại một đám nô bộc, tự đến nơi chiêu mộ đặt ở cổng Chính Dương của Lễ bộ để ghi danh một mình, tự nhận danh sách ngự bút, khi đề tên người giới thiệu, nàng đã khai tên Trần Hành.
Nàng định đi một mình nhưng dược đồng Gia Châu kia cứ cứng đầu muốn theo, Phó Nhiêu cười đồng ý.
Hàng ngày triều đình đều có xe ngựa đưa những vị lương y được chiêu mộ đến Gia Châu, danh sách những vị lương y này sẽ được báo lên triều vào ngày hôm sau.
Đến ngày thứ ba sau khi Phó Nhiêu rời đi, Hoàng đế mới vô tình nhìn thấy tên Phó Nhiêu trên tấu chương liên hợp giữa Lễ bộ và Thái Y viện, chàng tức giận hộc máu, lập tức đập vỡ một bộ đồ gốm sứ men xanh Nhữ.
Một cô nương gầy yếu như nàng chạy đến Gia Châu làm gì?
Tại sao nàng không quan tâm tới tính mạng của mình như vậy.
Chàng phải đi kéo nàng về.
Hoàng đế vừa tức giận vừa lo lắng, hiếm khi nổi cơn thịnh nộ nhưng chỉ một lát sau, chàng đã bình tĩnh lại.
Nàng là y sĩ, vốn có chí hướng cứu giúp thế gian, từ trước đến nay nàng đã không phải là một nữ tử tầm thường, nếu không trước đó đã không dám viết đơn cáo ngự trạng, sau này cũng sẽ không dứt khoát rời khỏi cung sau khi bị mất đi sự trong trắng.
Chàng thân là thiên tử, không nên hạn chế bước đi của nàng bằng những suy nghĩ ích kỷ của mình.
Chàng tựa người vào bàn, im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng ra lệnh.
“Gọi Lưu Đồng.”
Lưu Đồng chính là Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, là một trong mười hai thị vệ trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế.
Chuyên trách thăm dò cơ mật, nắm giữ các công việc truy bắt, tuần tra, bắt trộm, danh tiếng Cẩm Y vệ ở kinh thành rất lẫy lừng, dường như ai ai cũng kiêng kị.
Một lát sau, Lưu Đồng mặc phi ngư duệ tát tiến vào, cúi đầu hành lễ, nói: “Vi thần Lưu Đồng khấu kiến bệ hạ.”
Hoàng đế chống tay lên ngự án, ánh mắt nặng nề nhìn hắn: “Phái năm tên Cẩm Y vệ đi theo Phó Nhiêu, dọc đường bảo vệ nàng, bảo vệ nàng đến Gia Châu, nhớ kỹ, nhất định phải mang nàng trở về an toàn cho trẫm.”
Lưu Đồng cúi đầu: “Thần tuân chỉ.”
Bảy ngày sau Phó Nhiêu mới đến được Mân Huyện, Gia Châu, nơi này đã hoàn toàn do Ngũ quân Đô đốc phủ tiếp quản, Hoàng đế đã phái một Đô đốc phủ Thiêm sự chủ trì phòng ngự, toàn bộ Mân Huyện bị phong tỏa, khắp các quan đạo đều có binh lính canh gác.
Binh lính đóng quân ở bãi đất rộng phía trước núi, lều trại trải rộng khắp nơi, tạo thành hình bàn cờ.
Phó Nhiêu do Cẩm Y vệ đích thân hộ tống tới, tướng thủ giữ không dám thờ ơ. Nàng đến doanh trại thái y trước, cẩn thận hỏi han tình hình, sau khi hỏi thăm, nàng phát hiện ra tình hình khá giống như trong ghi chép của tổ mẫu, lập tức có thêm niềm tin. Nàng đích thân đến bẩm báo Thái Y viện phó đứng đầu, kê đơn thuốc của tổ mẫu, nhưng không có thái y nào để nàng vào mắt, chẳng nói với nàng một lời.
Sau đó Phó Nhiêu đã đến trước mặt Đô đốc phủ Thiêm sự để cầu xin, vị Đô đốc phủ Thiêm sự này với Lưu Đồng ở trong quân có chút tình nghĩa, tên là Hoắc Sơn.
Bề ngoài Hoắc Sơn cao lớn, thô kệch, là một người lính điển hình, hắn cẩn thận đánh giá Phó Nhiêu mấy lần, thầm nghĩ, từ trước đến nay tên Lưu Đồng kia vẫn luôn là một Bồ Tát mặt sắt, lần này lại phái tâm phúc hộ tống một cô nương tới Gia Châu, chẳng lẽ là hồng nhan tri kỷ của hắn?
Nhưng dùng thuốc chữa dịch bệnh nào phải là trò đùa, những thái y kia còn phải thử nghiệm nhiều lần, sao có thể để một nữ nhi tự tiện chơi đùa được?
Hắn cũng không thể làm Lưu Đồng mất mặt, lúc này nghĩ ra một cách: “Có một doanh trướng ở phía nam, nơi đặt một số binh lính mắc bệnh, nếu ngươi không sợ thì hãy thử nghiệm với họ trước.”
Phó Nhiêu cười đồng ý, mấy ngày sau nàng đánh bạo dùng mạng che mặt và miệng, đích thân đi thăm các binh sĩ bị bệnh, bốc thuốc theo đơn của tổ mẫu.
Lúc đầu hiệu quả không rõ ràng, sau đó nàng đã dựa vào triệu chứng bệnh, tăng giảm liều lượng thuốc thích hợp.
Kỳ tích xuất hiện ở ngày thứ bảy.
Triệu chứng của ba người lính được nàng cứu chữa đã giảm đi đáng kể, chuyện này được truyền đi, cả nơi đóng quân gần như sôi sục.
Bên Thái Y viện, năm thái y đã chết, không dám khinh thường, mấy thái y họp bàn với Đô đốc phủ Thiêm sự, lập tức quyết định gia tăng lượng thuốc.
Bảy ngày sau, tình thế đã được cải thiện đáng kể.
Những người phụng chỉ đến Gia Châu đều ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hôm nay không biết ngày mai thế nào, nếu có thể sống sót, ai mà không thích cơ chứ?
Lúc này Hoắc Sơn coi Phó Nhiêu như tổ tông vậy, hận không thể dâng cúng cho nàng.
Chỉ thấy hắn quắc mắt như báo, lớn tiếng ra lệnh: “Người đâu, nhanh chóng đưa tin về kinh thành, bẩm báo bệ hạ, tình hình dịch bệnh đã được kiểm soát!”
Một thị vệ lập tức nhận lệnh rời đi.
“Chờ đã!” Hắn gọi thị vệ kia lại.
“Lại phái người báo cho Lưu Đồng, hồng nhan tri kỷ của hắn rất lợi hại, bảo hắn chuẩn bị cho tốt, ca ca ta trở về sẽ uống rượu mừng của hắn!”
Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt đỏ bừng lên: “Hoắc tướng quân, ngươi đã hiểu lầm…”
Nàng định giải thích lại thấy Hoắc Sơn nghênh ngang rời đi, còn phất tay với nàng: “Không phải xấu hổ…”
Phó Nhiêu hoàn toàn không còn gì để nói.
Lúc Phó Nhiêu hồi kinh phụng mệnh đã là một tháng sau, khi ấy đúng vào mùa thu tháng mười, đan quế tỏa hương.
Sau khi dịch bệnh được dập tắt, Phó Nhiêu là người có công đầu. Sau khi các đại thần trong triều nghị sự đã đồng loạt dâng tấu lên Hoàng đế, muốn luận công ban thưởng.
Với Phó Nhiêu mà nói, đã có phong hào, chỉ còn lại đơn giản là vàng bạc, châu báu, lụa là.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, cười không nói, kể từ khi Phó Nhiêu rời khỏi kinh thành, mỗi ngày Cẩm Y vệ đều có mật báo riêng đặt trước án, mỗi đêm khuya, chàng không khỏi tưởng tượng từ vài chữ ít ỏi kia, nàng đã can đảm thế nào, hiên ngang dũng cảm ra sao.
Tuy nàng là nữ tử nhưng lại có tấm lòng của lương y, có ý chí hành y cứu đời, lần này chẳng những cứu sống bách tính mà còn ngăn chặn được loạn lạc, có thể sánh ngang thiên quân vạn mã.
Hoàng đế đương nhiên cũng cảm thấy có chút vẻ vang.
Vừa đúng lúc này, Tả đô Ngự sử Trình Khang bước ra khỏi đám người.
“Bệ hạ, thần cho rằng ban thưởng thêm nhiều vàng bạc, vải vóc cũng chỉ là dư thừa, đầu năm sau Phó thị đã mười chín, bị phò mã gia làm lỡ dở, hôn sự khó khăn, không bằng bệ hạ ban cho nàng một mối hôn sự, đó mới là giúp người khi gặp nạn.”
Lãnh Hoài An nghe vậy, sặc nước trong cổ họng, sợ tới mức suýt quỳ xuống.
Trình Khang này thực sự là tự vạch áo cho người xem lưng.
Lúc này Phó Nhiêu và Hoắc Sơn cùng một số người ở Thái Y viện đang đợi ở ngoài điện chờ chỉ, Trình Khang đưa ra ý kiến tứ hôn trước mặt mọi người, chẳng phải là gác bệ hạ ở trên lửa nướng sao.
Trong đầu quanh quẩn câu nói kia của chàng.
“Trẫm sẽ giúp đỡ nàng…”
Nỗi chua xót khó hiểu từ từ chảy ra khỏi trái tim cứng rắn, có ai sinh ra đã phải gánh vác, nàng cũng vậy, đáng lẽ nàng là tiểu thư được nuông chiều trong nhà, vào năm tám tuổi, phụ thân nàng chẳng may qua đời, tổ mẫu bị bệnh chết, mẫu thân nàng ngã bệnh, ấu đệ được sinh ra, toàn bộ Phó gia sụp đổ. Nàng, năm ấy mới chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi, thân hình gầy gò, múc nước nấu cơm, vực dậy gia đình này, đến nay đã mười năm.
Nàng đã quen với việc phải tự mình chống chọi với mọi chuyện, chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó sẽ có người che chở cho mình, ngay cả khi ở bên Từ Gia, nàng cũng chưa từng nghĩ đến điều đó.
Thế mà hiện giờ có người nói với nàng, có thể chống đỡ cho nàng, Phó Nhiêu không kìm được nước mắt trào ra.
Mong muốn được bảo vệ và yêu thương… hèn mọn thậm chí là yếu đuối… tràn ngập trong tâm trí nàng, gần như phá vỡ bức tường trong lòng mà nàng đã xây đắp.
Nhưng chỉ là bối rối trong nháy mắt, nàng đón gió cười khổ.
Không thể.
Không ai có thể chống đỡ cho nàng, không một ai…
Sau chuyện trải qua với Từ Gia, nàng không còn hy vọng gì vào hôn sự nữa, hiện giờ chỉ đơn giản là đóng chặt con đường đó thêm thôi, không sao cả, nàng là con gái Phó gia, tổ mẫu nàng là danh y lừng lẫy một thời, nàng còn có đường ra, đơn giản ổn định duy trì hiệu thuốc, phát huy y thuật của tổ mẫu, cũng có thể xem là một chuyện vẻ vang.
Sau một đoạn đường tối đen thì đến cửa cung.
Rời khỏi cửa cung này, nàng không thể yếu đuối được nữa, không thể để mẫu thân hay cả Đào Nhi nhận ra một chút manh mối nào.
Tấm lưng gầy yếu của Phó Nhiêu cố gắng chống cự, di chuyển, kể cả sự lạnh lùng và chua xót cuối cùng của nàng cũng hòa vào bóng tối ấy.
Màn đêm buông xuống, từng nhóm cung nhân giơ cao những cây gậy trúc, thắp sáng những ngọn đèn lồng trong cung điện.
Bầu không khí vui mừng bao trùm toàn bộ cung Khôn Ninh.
Bữa tối, Hoàng đế giá lâm, đế hậu ăn cơm xong, cùng ngồi dưới cửa sổ uống trà.
“Mấy năm nay trẫm bận việc triều chính, lơ là quản giáo hậu cung, khiến cho Thục Phi phạm phải tội lớn. Trẫm lệnh cho nàng nghiêm tra các cung, truy xét những hành động sai trái, phát hiện có hành vi không đúng đắn, lập tức chém không tha!”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Hoàng hậu cúi đầu bái lạy rồi nói: “Cũng tại mấy năm nay thân thể thần thiếp không tốt, về sau thần thiếp nhất định sẽ lấy lại tinh thần để lo toan.”
Hoàng đế nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhấp một ngụm trà, rồi buông chén trà xuống, đứng dậy nói.
“Trẫm còn có việc, phải về Ngự thư phòng, giao Tam Hoàng tử cho nàng, đừng phạm sai lầm.”
Trước khi đi, nghe thấy tiếng khóc của Tam Hoàng tử truyền đến từ trắc điện, dù sao đó cũng là nhi tử khỏe mạnh duy nhất của chàng, Hoàng đế kiên nhẫn thêm một chút, rẽ vào trắc điện thăm Tam Hoàng tử, sau khi dùng lời lẽ nghiêm khắc, rốt cuộc đã dỗ được đứa trẻ bốn tuổi không dám khóc ầm ĩ nữa.
Hoàng hậu tự mình dẫn Hoàng đế rời điện, đứng trước gió.
Cung nhân chạy ra đón, choàng một chiếc áo choàng lên người Hoàng hậu: “Nương nương, ngài có muốn đi thăm Tam Hoàng tử không?”
Hoàng hậu lắc đầu, đỡ tay cung nhân đi vào, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Ngươi cho rằng bệ hạ thật sự đưa Tam Hoàng tử cho ta nuôi dưỡng sao? Chỉ là thời gian qua Lý gia lớn mạnh quá nhanh, bệ hạ cố ý muốn răn đe mà thôi, hơn nữa, nhi tử của Lý Lan, bổn cung dám nuôi sao?”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tới tẩm điện, cung nhân cởi giày, tháo vớ cho Hoàng hậu, đỡ nàng ta lên giường, nàng ta mệt mỏi dựa vào gối tựa, thở dài: “Bề ngoài bệ hạ ban ân cho ta cũng giống như ném cho ta một củ khoai lang nóng bỏng tay, các ngươi phải coi chừng tên nhóc đó cho kỹ, đừng để xảy ra bất cứ sai sót gì.”
Nếu như bản thân không có Hoàng tử, tranh giành với Thục Phi nhiều thế nào đi chăng nữa thì có ích gì?
Việc cấp bách nhất chính là chữa khỏi bệnh cho Đại Hoàng tử.
Công chúa Bình Khang bị đánh hai mươi trượng, lại bị Hoàng hậu đích thân giám sát, bị đánh da tróc thịt bong, hấp hối được đưa về Từ phủ.
Thục Phi bị giam ở cung Phỉ Thúy, nàng ta mặc áo đơn giản, mái tóc buông xõa, quỳ sau bàn, vẻ mặt tiều tụy.
Cung nhân bên người nàng ta cẩn thận mang đồ ăn lên, khóc lóc khuyên nhủ: “Nương nương, ngài hãy ăn chút đi, nếu thân thể bị thương, người chịu thiệt cũng chỉ là bản thân ngài…”
Thục Phi nhắm mắt lại, cơ thể khẽ run rẩy, một lúc sau mới đè nén được lửa giận trong lòng, hít một hơi thật sâu.
“Ngươi nói đúng, ta phải giữ gìn sức khỏe, nếu không sao có thể giành lại được Lăng Nhi.”
Thục Phi cầm đôi đũa lên, nhìn đồ ăn trên bàn dài, nhớ tới nữ nhi bị đánh, nhi tử khóc khàn cổ, trong lòng đau nhói, nước mắt không tự chủ chảy ra: “Đều tại ta… mấy năm nay bệ hạ ưu ái ta nên ta đã quên mất mình là ai, cứ thế phạm vào điều kiêng kị của Hoàng thượng.”
Cung nhân thấy Thục Phi suy sụp vô cùng, vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương chớ tuyệt vọng, cữu lão gia đã phái người tới truyền lời, bảo nương nương nên ẩn mình chờ đợi, đừng tỏ ra cứng đầu trước mặt bệ hạ, đợi thời cơ chín muồi, ngài ấy sẽ nghĩ cách giúp nương nương đưa Tam Hoàng tử về.”
Thục Phi nghe vậy ngừng khóc, nhai mấy miếng cơm: “Ngươi nói đúng, bên ngoài còn có huynh trưởng, Hoàng hậu kia không có một mụn con, cơ thể lại yếu, nàng ta lấy gì mà so với ta, bổn cung phải lấy lại tinh thần…”
Cung nhân thấy Thục Phi đã lấy lại ý chí chiến đấu thì mới cảm thấy yên tâm.
Phó Nhiêu vừa về phủ đã lập tức ngã bệnh, Trịnh thị lo lắng không thôi, Phó Nhiêu chỉ nói ở trong cung bị mắc mưa, bị Thục Quý phi dạy dỗ mấy câu, Trịnh thị cũng không nghi ngờ gì, nào ngờ lần này bệnh tình lại nặng như núi đè, nằm liệt giường trọn nửa tháng, khiến nàng ngủ đủ giấc bù đắp hết cả những năm tháng vất vả trước kia.
Trong khoảng thời gian nàng bị bệnh, trong triều đã xảy ra chuyện lớn, lũ lụt ở Gia Châu đã lắng xuống nhưng bệnh dịch lại ngày càng trầm trọng.
Ban đầu do quan viên địa phương che giấu, xử lý không kịp thời, nên phạm vi dịch bệnh đã lan rộng, đến nay đã có một huyện bị phong tỏa, trong đó có hai trấn tử vong nghiêm trọng.
Hoàng đế nghe tin lập tức phái Cẩm Y vệ chém hai gã quan địa phương, sau đó cử một vị Đô đốc phủ Thiêm sự cùng một số quan lại các bộ đến Gia Châu.
Một nửa số thái y trong Thái Y viện đã đi, Lễ bộ lại chiêu mộ y sĩ trong dân gian, nhưng dịch bệnh liên quan tới tính mạng, người bình thường không dám mạo hiểm, ngoại trừ một số lang trung lấy việc hành y giúp đời làm trách nhiệm của mình đã dũng cảm xông pha thì số người chấp nhận cũng không nhiều.
Sau khi trở lại tiệm thuốc, Phó Nhiêu đã biết được việc này từ Trần Hành.
“Mọi người ở Thái Y viện đều cảm thấy bất an, nghe nói thái y được phái đi đã có người nhiễm bệnh, chết hai người, việc này chỉ có Cẩm Y vệ mật báo, bệ hạ không cho phép loan truyền.”
Phó Nhiêu nhớ lại hồi nhỏ, Thanh Châu ở gần Giao Châu cũng từng bùng phát dịch bệnh. Lúc đó tổ mẫu một mình đeo theo hòm thuốc chạy đến vùng dịch bệnh hoành hành, cửu tử nhất sinh, kê được đơn thuốc, dẹp được tai ương dịch bệnh. Chỉ tiếc rằng lúc đó có kẻ đã cướp mất công lao của tổ mẫu, sau đó thăng quan tiến chức, hiện giờ đang nhậm chức ở Thái Y viện.
Trong lòng Phó Nhiêu cũng không phải chưa từng nghĩ, nhưng ngẫm đến việc trên có mẹ bệnh, dưới có ấu đệ, thật sự không dám mạo hiểm.
Huống hồ, y thuật của nàng không tốt bằng tổ mẫu, đi đến đó có thể sẽ chết.
Qua mấy ngày, tình hình càng căng thẳng hơn, ngay cả bá tánh ở kinh thành cũng hoảng sợ, rất nhiều gia đình giàu có đã chạy đi tránh họa ở nông thôn.
Phó Nhiêu đang mua sắm trên phố thì nghe thấy đám đông đang bàn luận sôi nổi.
“Nghe nói có người trốn khỏi vùng dịch, chạy về phía kinh thành!”
“Mau chóng trốn đi, giữ mạng quan trọng…”
“Ta đã bảo nương tử trong nhà thu dọn hành lý quay về đất Thục tránh nạn, đợi tình hình ổn định thì lại quay về kinh buôn bán!”
Tốp năm tốp ba đều tính toán rời kinh.
Phó Nhiêu đứng ngược dòng, cảnh tượng trước mắt thật thê lương.
Biển người mênh mông, mọi người đều chạy tứ phía, có người vô tình va phải nàng, suýt nữa thì khiến nàng ngã.
Kinh thành còn như thế chứ đừng nói đến vùng Gia Châu.
Nàng ôm đầy tâm sự trở về tiệm thuốc, đi vào hậu viện thì thấy hai dược đồng đang ngồi xổm phơi thuốc trên mặt đất, hình như đang nói đến bệnh dịch ở Gia Châu. Trong đó một tiểu đồng nghiêm nghị nói: “Y giả lấy việc cứu người làm trách nhiệm của mình. Tuy ta không thể làm được việc lớn nhưng cũng có thể giúp đỡ được đôi chút. Gia Châu là quê cũ của ta, nếu ta không đi thì ta chính là kẻ hèn nhát!”
Hắn đột ngột đứng dậy muốn đi thì người còn lại kéo cổ tay áo hắn: “Ngươi đừng có tỏ vẻ dũng khí vô mưu, ai cũng có trách nhiệm giúp đỡ nguy loạn, nhưng ngươi không có năng lực, sẽ uổng phí mạng sống, đây không phải việc mà người khôn ngoan sẽ làm, thà rằng dốc lòng học y đi, sau này tự có đất dụng võ.”
Dược đồng hơn mười tuổi giận dữ vung tay áo, tuy rằng thấp bé nhưng sức lực không nhỏ, còn giật ngược lại người cao to kia.
“Cô nương đã dạy ta chế thuốc, ta đem theo phương thuốc đến Gia Châu, có lẽ có thể giúp được.”
Người cao lớn hơn lao đến ôm eo hắn, không cho hắn đi.
Hai dược đồng lại lao vào nhau, đánh đấm túi bụi.
Phó Nhiêu đứng ở tiền sảnh, hai mắt đẫm lệ, một luồng dũng khí tuôn trào từ trong lồng ngực, nàng buột miệng nói.
“Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, tất cả ở lại trông coi tiệm, ta đi!”
Nàng trở về quỳ gối đau khổ van nài trước mặt Trịnh thị rồi thu xếp ổn thỏa các công việc trong nhà.
Đêm khuya nàng nhớ lại lời nói kia của Hoàng đế, nếu mình không về được, thì mong Hoàng đế có thể trông nom quả phụ ấu đệ của nàng. Nàng thức suốt đêm viết một phong thư bảo Đào Nhi giữ kỹ, nếu nàng có chuyện gì bất trắc thì hãy giao phong thư này đến phủ Tả đô Ngự sử, tin rằng Trình lão đại nhân chắc chắn sẽ giúp nàng chuyển cho Thánh thượng. Đào Nhi suýt nữa khóc ngất nhưng lại không thể cản được nàng.
Ngày hôm sau Phó Nhiêu để lại một đám nô bộc, tự đến nơi chiêu mộ đặt ở cổng Chính Dương của Lễ bộ để ghi danh một mình, tự nhận danh sách ngự bút, khi đề tên người giới thiệu, nàng đã khai tên Trần Hành.
Nàng định đi một mình nhưng dược đồng Gia Châu kia cứ cứng đầu muốn theo, Phó Nhiêu cười đồng ý.
Hàng ngày triều đình đều có xe ngựa đưa những vị lương y được chiêu mộ đến Gia Châu, danh sách những vị lương y này sẽ được báo lên triều vào ngày hôm sau.
Đến ngày thứ ba sau khi Phó Nhiêu rời đi, Hoàng đế mới vô tình nhìn thấy tên Phó Nhiêu trên tấu chương liên hợp giữa Lễ bộ và Thái Y viện, chàng tức giận hộc máu, lập tức đập vỡ một bộ đồ gốm sứ men xanh Nhữ.
Một cô nương gầy yếu như nàng chạy đến Gia Châu làm gì?
Tại sao nàng không quan tâm tới tính mạng của mình như vậy.
Chàng phải đi kéo nàng về.
Hoàng đế vừa tức giận vừa lo lắng, hiếm khi nổi cơn thịnh nộ nhưng chỉ một lát sau, chàng đã bình tĩnh lại.
Nàng là y sĩ, vốn có chí hướng cứu giúp thế gian, từ trước đến nay nàng đã không phải là một nữ tử tầm thường, nếu không trước đó đã không dám viết đơn cáo ngự trạng, sau này cũng sẽ không dứt khoát rời khỏi cung sau khi bị mất đi sự trong trắng.
Chàng thân là thiên tử, không nên hạn chế bước đi của nàng bằng những suy nghĩ ích kỷ của mình.
Chàng tựa người vào bàn, im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng ra lệnh.
“Gọi Lưu Đồng.”
Lưu Đồng chính là Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, là một trong mười hai thị vệ trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế.
Chuyên trách thăm dò cơ mật, nắm giữ các công việc truy bắt, tuần tra, bắt trộm, danh tiếng Cẩm Y vệ ở kinh thành rất lẫy lừng, dường như ai ai cũng kiêng kị.
Một lát sau, Lưu Đồng mặc phi ngư duệ tát tiến vào, cúi đầu hành lễ, nói: “Vi thần Lưu Đồng khấu kiến bệ hạ.”
Hoàng đế chống tay lên ngự án, ánh mắt nặng nề nhìn hắn: “Phái năm tên Cẩm Y vệ đi theo Phó Nhiêu, dọc đường bảo vệ nàng, bảo vệ nàng đến Gia Châu, nhớ kỹ, nhất định phải mang nàng trở về an toàn cho trẫm.”
Lưu Đồng cúi đầu: “Thần tuân chỉ.”
Bảy ngày sau Phó Nhiêu mới đến được Mân Huyện, Gia Châu, nơi này đã hoàn toàn do Ngũ quân Đô đốc phủ tiếp quản, Hoàng đế đã phái một Đô đốc phủ Thiêm sự chủ trì phòng ngự, toàn bộ Mân Huyện bị phong tỏa, khắp các quan đạo đều có binh lính canh gác.
Binh lính đóng quân ở bãi đất rộng phía trước núi, lều trại trải rộng khắp nơi, tạo thành hình bàn cờ.
Phó Nhiêu do Cẩm Y vệ đích thân hộ tống tới, tướng thủ giữ không dám thờ ơ. Nàng đến doanh trại thái y trước, cẩn thận hỏi han tình hình, sau khi hỏi thăm, nàng phát hiện ra tình hình khá giống như trong ghi chép của tổ mẫu, lập tức có thêm niềm tin. Nàng đích thân đến bẩm báo Thái Y viện phó đứng đầu, kê đơn thuốc của tổ mẫu, nhưng không có thái y nào để nàng vào mắt, chẳng nói với nàng một lời.
Sau đó Phó Nhiêu đã đến trước mặt Đô đốc phủ Thiêm sự để cầu xin, vị Đô đốc phủ Thiêm sự này với Lưu Đồng ở trong quân có chút tình nghĩa, tên là Hoắc Sơn.
Bề ngoài Hoắc Sơn cao lớn, thô kệch, là một người lính điển hình, hắn cẩn thận đánh giá Phó Nhiêu mấy lần, thầm nghĩ, từ trước đến nay tên Lưu Đồng kia vẫn luôn là một Bồ Tát mặt sắt, lần này lại phái tâm phúc hộ tống một cô nương tới Gia Châu, chẳng lẽ là hồng nhan tri kỷ của hắn?
Nhưng dùng thuốc chữa dịch bệnh nào phải là trò đùa, những thái y kia còn phải thử nghiệm nhiều lần, sao có thể để một nữ nhi tự tiện chơi đùa được?
Hắn cũng không thể làm Lưu Đồng mất mặt, lúc này nghĩ ra một cách: “Có một doanh trướng ở phía nam, nơi đặt một số binh lính mắc bệnh, nếu ngươi không sợ thì hãy thử nghiệm với họ trước.”
Phó Nhiêu cười đồng ý, mấy ngày sau nàng đánh bạo dùng mạng che mặt và miệng, đích thân đi thăm các binh sĩ bị bệnh, bốc thuốc theo đơn của tổ mẫu.
Lúc đầu hiệu quả không rõ ràng, sau đó nàng đã dựa vào triệu chứng bệnh, tăng giảm liều lượng thuốc thích hợp.
Kỳ tích xuất hiện ở ngày thứ bảy.
Triệu chứng của ba người lính được nàng cứu chữa đã giảm đi đáng kể, chuyện này được truyền đi, cả nơi đóng quân gần như sôi sục.
Bên Thái Y viện, năm thái y đã chết, không dám khinh thường, mấy thái y họp bàn với Đô đốc phủ Thiêm sự, lập tức quyết định gia tăng lượng thuốc.
Bảy ngày sau, tình thế đã được cải thiện đáng kể.
Những người phụng chỉ đến Gia Châu đều ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hôm nay không biết ngày mai thế nào, nếu có thể sống sót, ai mà không thích cơ chứ?
Lúc này Hoắc Sơn coi Phó Nhiêu như tổ tông vậy, hận không thể dâng cúng cho nàng.
Chỉ thấy hắn quắc mắt như báo, lớn tiếng ra lệnh: “Người đâu, nhanh chóng đưa tin về kinh thành, bẩm báo bệ hạ, tình hình dịch bệnh đã được kiểm soát!”
Một thị vệ lập tức nhận lệnh rời đi.
“Chờ đã!” Hắn gọi thị vệ kia lại.
“Lại phái người báo cho Lưu Đồng, hồng nhan tri kỷ của hắn rất lợi hại, bảo hắn chuẩn bị cho tốt, ca ca ta trở về sẽ uống rượu mừng của hắn!”
Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt đỏ bừng lên: “Hoắc tướng quân, ngươi đã hiểu lầm…”
Nàng định giải thích lại thấy Hoắc Sơn nghênh ngang rời đi, còn phất tay với nàng: “Không phải xấu hổ…”
Phó Nhiêu hoàn toàn không còn gì để nói.
Lúc Phó Nhiêu hồi kinh phụng mệnh đã là một tháng sau, khi ấy đúng vào mùa thu tháng mười, đan quế tỏa hương.
Sau khi dịch bệnh được dập tắt, Phó Nhiêu là người có công đầu. Sau khi các đại thần trong triều nghị sự đã đồng loạt dâng tấu lên Hoàng đế, muốn luận công ban thưởng.
Với Phó Nhiêu mà nói, đã có phong hào, chỉ còn lại đơn giản là vàng bạc, châu báu, lụa là.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, cười không nói, kể từ khi Phó Nhiêu rời khỏi kinh thành, mỗi ngày Cẩm Y vệ đều có mật báo riêng đặt trước án, mỗi đêm khuya, chàng không khỏi tưởng tượng từ vài chữ ít ỏi kia, nàng đã can đảm thế nào, hiên ngang dũng cảm ra sao.
Tuy nàng là nữ tử nhưng lại có tấm lòng của lương y, có ý chí hành y cứu đời, lần này chẳng những cứu sống bách tính mà còn ngăn chặn được loạn lạc, có thể sánh ngang thiên quân vạn mã.
Hoàng đế đương nhiên cũng cảm thấy có chút vẻ vang.
Vừa đúng lúc này, Tả đô Ngự sử Trình Khang bước ra khỏi đám người.
“Bệ hạ, thần cho rằng ban thưởng thêm nhiều vàng bạc, vải vóc cũng chỉ là dư thừa, đầu năm sau Phó thị đã mười chín, bị phò mã gia làm lỡ dở, hôn sự khó khăn, không bằng bệ hạ ban cho nàng một mối hôn sự, đó mới là giúp người khi gặp nạn.”
Lãnh Hoài An nghe vậy, sặc nước trong cổ họng, sợ tới mức suýt quỳ xuống.
Trình Khang này thực sự là tự vạch áo cho người xem lưng.
Lúc này Phó Nhiêu và Hoắc Sơn cùng một số người ở Thái Y viện đang đợi ở ngoài điện chờ chỉ, Trình Khang đưa ra ý kiến tứ hôn trước mặt mọi người, chẳng phải là gác bệ hạ ở trên lửa nướng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.