Sau Khi Hoà Ly, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn
Chương 13:
Vân Kiều
23/11/2024
Lãnh Hoài An âm thầm chú ý đến sắc mặt của Hoàng đế.
Mắt Hoàng đế lộ ra vài phần sâu thẳm, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phù dực(*), khuôn mặt như nước, nếu nhìn sơ qua sẽ không nhìn ra được manh mối gì.
Lãnh Hoài An đã hầu hạ Hoàng đế từ khi chàng còn nhỏ, làm sao không đoán được tâm tư của chàng.
Ba tháng nay, Hoàng đế chưa từng lâm hạnh cung phi.
Thái giám chưởng sự của Kính Sự phòng cũng vì vậy mà làm loạn đến trước mặt Thái Hoàng Thái hậu, Thái Hoàng Thái hậu đã không để ý tới chuyện thế tục từ lâu. Vừa nghe nói Hoàng đế không lâm hạnh cung phi mấy tháng, sửng sốt bò dậy dạy dỗ Hoàng đế một chuyến, Hoàng đế lấy thủy dịch Gia Châu, qua loa lấy lệ mà trốn tránh.
Lãnh Hoài An lại không cho là đúng.
Hoàng đế lên ngôi đã nhiều năm, chưa từng rảnh rỗi, khoa thi mùa xuân, hỏi thăm mùa hè, khoa thi mùa thu, cúng bái mùa đông, mỗi ngày sổ con được dâng lên từ Thông Chính Tư không có một ngàn cũng có mấy trăm, năm rồi khi quân vụ Tây Bắc đương cấp bách thường thức trắng đêm không ngủ, cũng không thấy chàng mấy tháng không đến hậu cung.
Dù bận, một tháng cũng sẽ đến vài lần.
Giờ lại khen ngược, tự cưng chiều Phó Nhiêu xong quên sạch hậu cung, nếu không phải còn có mấy Hoàng tử Công chúa, e đều sẽ cho rằng Hoàng đế đang ở trong miếu hòa thượng.
Nhưng Hoàng đế còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của Lãnh Hoài An.
Môi mỏng của chàng khẽ mím, tinh thần như mây mù giăng đầy, im lặng một lát, liền nói: “Lời của Trình ái khanh rất phải, chỉ là trên Phó thị có mẹ già, trẫm làm chủ cho nàng ta cũng không hay, đợi sau này Hoàng hậu hỏi ý của nàng ta một chút, nếu nàng ta có người trong lòng thì ban hôn cũng không muộn.”
Lời này của Hoàng đế không hề để lộ điều nào.
Lãnh Hoài An lại nghe mà hiểu rõ, phải hỏi ý Phó Nhiêu, còn Phó Nhiêu ấy à, chắc chắn sẽ không gả.
Trình Khang cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, tất nhiên là đồng ý.
Hoàng đế không muốn nhiều lời, chỉ vén áo choàng, dặn dò: “Triệu đám Hoắc Sơn vào điện.”
Một lát sau, nội thị dẫn mấy người họ bước vào điện Phụng Thiên.
Dẫn đầu là Hoắc Sơn mặc võ bào, phía sau hắn là Viện chính Thái Y viện Đàm Chính Lâm và hai Phó chính. Lần phòng dịch này, Đàm Chính Lâm ở kinh điều hành, hai vị Phó chính Hạ, Đường lao ra tiền tuyến.
Cuối cùng, một nữ tử mặc đồ phẩm giai màu đỏ tím thướt tha đi đến, là Phó Nhiêu.
Lần này mấy người họ lập công đi về, vào từ cổng Thừa Thiên, theo ngự đạo Chính Dương đi thẳng đến cổng Chính Dương, vào đến trước điện, không kịp thở gấp, vội vàng thay y trang ở phòng hông của điện Phụng Thiên, lập tức diện thánh, đây là vinh quang, cũng là quy củ.
Chỉ thấy cạp váy nàng đang bay, mái tóc đen nhánh búi thành kiểu tóc lăng vân(*), cụp mi mẫu mực, thoang thoảng hương thơm, cho đại điện yên lặng thêm vài phần mềm mại.
Mấy người họ quỳ lạy dập đầu.
Hoàng đế dựa theo sổ con dự định của Lễ bộ và Nội các, luận công ban thưởng.
Trong đó ban thưởng cho Phó Nhiêu mấy xe vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, thực ấp được tăng lên hai trăm khoảnh, là thực phong, hưởng bổng lộc triều đình.
Nói xong, mọi người tạ an lui sang một bên.
Chỉ có Phó Nhiêu vẫn quỳ gối ở giữa, quỳ sát đất lạy tiếp: “Bệ hạ ban ơn, thần nữ cảm động rơi nước mắt, chỉ là lần này bình định dịch loạn, nếu luận công đức, phải thuộc về tổ mẫu của thần nữ. Thần nữ dùng toa thuốc cũ mười mấy năm trước của tổ mẫu, tăng giảm một chút mới có thể ngăn chặn dịch bệnh, bệ hạ ban thưởng, thần nữ hổ thẹn.”
Phó Nhiêu nói xong lời này, sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cũng không phải là nàng không muốn phong thưởng, mà là nàng muốn giành danh tiếng đời sau cho tổ mẫu, an ủi bà cụ trên trời có linh thiêng.
Ôn dịch Giao Châu năm đó rõ ràng là công lao của tổ mẫu, lại bị người ta lấy câu “một phụ nhân, sao dám tham công”, công lao sụp đổ.
Tuy tổ mẫu không để ý chuyện ban thưởng, nhưng ít nhiều cũng có chút khó chịu.
Phó Nhiêu nói xong, chỉ cảm thấy ánh mắt kia dừng trên đỉnh đầu nàng, như sức nặng ngàn quân, ép đến nàng không thở nổi.
Hoàng đế ngước mắt nhìn về phía nàng, từ khi nàng đi vào, ánh mắt chàng chưa từng di dịch, tuy cách xa, đã mấy tháng không gặp, nha đầu này hình như gầy đi không ít.
“Nàng có ý gì, cứ nói đừng ngại.”
Khuôn mặt Phó Nhiêu điềm tĩnh, tay khép trước bụng trả lời: “Tổ mẫu của thần nữ từng mở “Vinh Thiện Đường” ở Thanh Châu, khi còn sống mong muốn mở Vinh Thiện Đường khắp bốn biển, tạo phúc cho bá tánh. Thần nữ nhận di chí của tổ mẫu, nếu bệ hạ rủ lòng thương, có thể ngự bút đề ba chữ “Vinh Thiện Đường” cho thần nữ, chắc chắn thần nữ sẽ chăm chỉ để báo đáp bệ hạ.”
Mặt Hoàng đế lộ nụ cười: “Chỉ có yêu cầu đó?”
“Đúng vậy ạ.”
“Chuyện này có khó gì? Trẫm không chỉ muốn ban cho nàng ba chữ, còn muốn phong tổ mẫu nàng làm phu nhân Bình Quốc, tuyên dương cái đức cứu đời của bà ấy!”
Phó Nhiêu nghe vậy vui mừng quá đỗi, tay áo rộng khép lại, vội vàng lạy tiếp: “Thần nữ khấu tạ thiên ân!”
Hoàng đế nghe ra được Phó Nhiêu thật lòng vui mừng, mặt cũng lộ ra ý cười.
Đương lúc Phó Nhiêu muốn đứng lên lui ra, ở hướng chéo phía trước nàng, một vị Phó chính của Thái Y viện, thái y trung niên chừng độ bốn mươi tuổi cất bước ra, lạy Hoàng đế một lạy: “Bệ hạ, lần này thần cùng về với Huyện chúa, dọc đường bàn luận triệu chứng luận y vô cùng khuây khỏa, mới biết Huyện chúa thông hiểu hết sách y mạch quyết, sở trường phân biệt các vị thuốc, giỏi nhất là chế thuốc, lại thêm nhân đức của Huyện chúa độ lượng, đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
“Cho nên, thần cả gan khẩn xin bệ hạ chấp thuận cho Huyện chúa vào Thái Y Viện làm y quan, thân phận nữ tử của Huyện chúa, hoặc có thể khám cho các nương nương hậu cung, cũng có thể đến phủ đệ quan lại, ban ơn cho nữ quyến các nhà.”
Tiếng nói ông ta vừa dứt, cả điện kinh hãi.
Phó Nhiêu bị suy nghĩ này của ông đánh đến nỗi não ầm ầm rung động.
Để nàng vào cung làm thái y?
Thái y chính là quốc y, bất kể danh tiếng hay địa vị, nó cũng là điện phủ của người làm nghề y.
Không muốn là giả.
Nhưng nàng có thân phận gì?
Phó Nhiêu thực sự không muốn nhớ lại chuyện kia, thậm chí hôm nay vào cung nàng cũng nhắm mắt theo sau mà vào điện, cũng không dám nhìn chàng một cái, cho dù một lần nữa nói với bản thân rằng chuyện đã qua, nhưng đáy lòng nàng vẫn có một lỗ hổng.
Nàng không phải thánh nhân.
Nàng chỉ muốn cách xa chàng một chút, dùng thời gian vuốt phẳng những vết sẹo đó.
Phó Nhiêu hơi ngẩn ra, Trình Khang đã giận tím mặt: “Hạ thái y, ngươi làm càn! Phó thị là nữ, ngươi bảo nàng ta vào cung làm y quan là muốn cắt đứt đường kết hôn của nàng ta sao?”
Làm gì có ai vui khi tức phụ nhà mình xuất đầu lộ diện.
Hạ thái y bị vẻ nghiêm túc của Trình Khang làm hoảng sợ, theo bản năng hơi ngửa người ra sau, nhỏ giọng cãi lại một câu: “Tả đô Ngự sử đại nhân, hạ quan đã từng hỏi Phó cô nương, nàng ta không định kết hôn.”
“Ngươi… Ngươi cái tên đầu gỗ này!” Trường bào của Trình Khang bay múa, chỉ vào ông ta cả giận nói: “Có cô nương gia nào không muốn gả đi, đó là do nàng ta bị phụ bạc, nản lòng thoái chí!”
Bị ai phụ bạc, tất nhiên là Từ Gia.
Trình Khang ngay thẳng, một lòng thấy không đáng thay Phó Nhiêu, nhân tiện đâm Từ Gia một nhát.
Đứng phía sau chúng thần, Từ Gia được cho phép chấp chính thẹn quá hóa giận, lời của Trình Khang như một cái tát mạnh bạo tát lên mặt hắn.
Từ sau khi cưới Công chúa Bình Khang, hắn chưa từng có một ngày sống yên, Công chúa Binh Khang không làm gì được Phó Nhiêu, bèn trút lửa giận lên người hắn, bên ngoài, hắn cũng chịu sự thờ ơ của quần thần, hắn đường đường là phò mã, Trạng nguyên đương triều, lại đi từng bước đều gặp khó khăn.
Trái lại Phó Nhiêu được phong Huyện chúa, lại lập công lớn, vô cùng vẻ vang.
Năm đó đạo sĩ chấm mệnh, nói nàng có tướng vượng phu đúng là không phải giả, rời khỏi nàng, hắn như chó rơi xuống nước, mà Trần Hành kia thì sao, cùng lắm là thường xuyên chạy đến Phó phủ. Lần này lấy công tiến cử, được Lễ bộ khen ngợi, nghe nói Thượng thư Lễ bộ đã định triệu gã về triều đình, có công lao này, con đường làm quan sau này của Trần Hành chắc chắn trôi chảy.
Quan trọng hơn là, hôm qua Trình Khang tự gặp Trần Hành, trước mắt Trình Khang đề cập đến chuyện ban hôn trước mặt mọi người, chẳng lẽ là muốn làm mai cho Phó Nhiêu và Trần Hành?
Trong lòng Từ Gia dường như dấy lên cảm giác không cam lòng.
Chỉ tiếc, khắp điện đều là trọng thần, nào có chỗ cho hắn nói chuyện.
Trình Khang thấy chuyện vượt qua dự tính, cũng không che giấu nữa, lập tức vén áo bào lạy Hoàng đế một cái: “Bệ hạ, ngài từng nhận lời ban một hôn sự cho Phó thị, mà chỗ thần vừa đúng lúc có một rể hiền…”
Chưa đợi ông nói xong, một tiếng cười chen ngang: “Trình lão Ngự sử, chỗ hạ quan cũng có một sự lựa chọn tốt…”
Bình thường Hoắc Sơn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng tên Lưu Đồng này chính là một cái hũ nút mặt sắt, nếu không mở miệng thay hắn, chắc chắn tức phụ sẽ bị người ta cướp chạy.
Hai vị đại thần nhìn nhau, ánh lửa tóe ra bốn phía.
Lãnh Hoài An phía trên im lặng muốn hộc máu.
Hôm nay sao vậy, một đám gây khó dễ cho bệ hạ, xát muối lên miệng vết thương của chàng.
Y lén nhìn Hoàng đế một cái, lại thấy mắt Hoàng đế sâu lắng an tĩnh như đầm nước lạnh, không hiện vui giận.
Phó Nhiêu bị cảnh này làm cho chấn động, nàng ngẩn người nhìn vị trên long ỷ cao cao một cái, người nọ được một ánh sáng vàng rực bao phủ, cách xa, không nhìn rõ biểu cảm của chàng, chỉ thấy chàng chậm rãi nhấp một ngụm trà, cũng không biết là giận thật, hay là thật sự không để trong lòng.
Phó Nhiêu không dám cược.
Chàng là thiên tử, chàng có thể chịu đựng để nàng không vào cung làm phi, nhưng không chấp nhận cho nàng gả đi được.
Trước mắt, Trình Khang và Hoắc Sơn ép Hoàng đế ban hôn cho nàng, chẳng phải đã chọc giận hoàng đế sao.
Hai người Trình Hoắc đều có lòng tốt, nàng không thể liên lụy họ, càng không thể liên lụy Trần Hành và Lưu Đồng phía sau họ.
Lòng đế vương như kim đáy biển.
Nàng mò không được, cược không nổi.
Nàng hít sâu một hơi, lấy tư thế quyết liệt đi lên trước dập đầu, chặn lại cuộc nói chuyện của hai người: “Bệ hạ, lòng yêu thương quan tâm của hai vị đại nhân, thần nữ không có gì báo đáp, chỉ là, thần nữ…”
Làm sao bây giờ?
Có thể có cách gì ngăn người bên cạnh làm mai cho nàng?
Làm nghề y… Chỉ có xuất đầu lộ diện làm nghề y… mới có thể là cái cớ tốt nhất.
Ở trên còn mẹ bệnh, ấu đệ cũng phải thi cử, tạm thời cũng không thể rời khỏi kinh thành, chi bằng, chi bằng… cứ vào Thái Y viện...
Trong thời gian ngắn nhất, nàng cân nhắc một phen, giọng điệu trở nên kiên định hơn vừa rồi: “Thần nữ nguyện dốc sức cho Thái Y viện, mong bệ hạ thành toàn!”
Giọng nói lanh lảnh của nàng như châu ngọc rơi xuống đất, toàn điện im lìm.
Hai người Trình Khang và Hoắc Sơn đều sửng sốt, nhất thời đều dừng miệng.
Viện chính Đàm Chính Lâm của Thái Y Viện nghe vậy, trong đầu thoáng hiện ra chút thông tin, Thanh Châu, Phó thị, Vinh Thiện Đường… Một vài manh mối được xâu chuỗi, khiến ông ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi.
Chuyện năm đó quá xa xôi, ông ta cũng làm rất sạch sẽ. Nhưng dù thế nào, ngồi nhìn Phó Nhiêu vào Thái Y viện trước sau đều bất lợi với ông ta.
Vì thế, ông ta lập tức vén áo bào ra, lạy nói: “Bệ hạ, Thái Y viện chưa từng có tiền lệ nữ tử làm y quan, vẫn xin bệ hạ cân nhắc.”
Phó Nhiêu nhìn ông ta một cái, không lên tiếng, mà đưa mắt về phía Hoàng đế trên long ỷ.
Không biết từ khi nào, đôi tay đặt trên phù dực đã rũ xuống, ánh mắt dừng trên má nàng…
Tim Phó Nhiêu đập thình thịch, dịch chuyển không giao mắt với chàng nữa, cụp mắt xuống.
Mặt Hoàng đế trầm như nước.
Luận công ban thưởng tốt đẹp lại diễn biến thành thế này.
Lãnh Hoài An luôn am hiểu tâm tư Hoàng đế, lúc này hơi tiến lên: “Bệ ha, thật ra lão nô có một cách hay.”
“Nói ra nghe một chút.” Hoàng đế lia mắt nhìn y.
Lãnh Hoài An bó phất trần lại cười ha ha nói: “Dưới Thái Y viện có Điển Dược cục trực thuộc, Huyện chúa am hiểu chế thuốc, chi bằng chuyên chịu trách nhiệm việc này, bình thường rảnh rỗi chế ít dưỡng thần an ninh hoàn, bình tân ích khí hoàn, cũng có thể cho Huyện chúa thi triển tài nghệ tinh thông nhất.”
Chờ Phó Nhiêu vào Điển Dược cục, chẳng phải là gần quan được ban lộc?
Tính toán của Lãnh Hoài An cực tốt.
Hoàng đế nhìn Lãnh Hoài An một cái, sắc mặt hơi hòa hoãn, hỏi Phó Nhiêu: “Phó thị, ý của nàng thế nào?”
Phó Nhiêu quỳ sát đất lạy: “Thần nữ tạ long ân của bệ hạ.”
Làm Điển Dược sứ, không cần thăm khám, không làm chậm trễ việc nàng mở tiệm thuốc, người nghị hôn tất nhiên cố kỵ, không dám dễ dàng chọc vào nàng.
Điển Dược cục phải chịu trách nhiệm biên soạn sách thuốc, phát hành cho thế hệ sau này, đây không phải đã đúng di nguyện của tổ mẫu sao?
Coi như đẹp cả đôi đường.
Trình Khang và Hoắc Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến Điển Dược cục làm Điển Dược sứ, chính là tiến lùi tự nhiên, không coi là xuất đầu lộ diện.
“Nếu vậy Trần Hành sẽ không để bụng.” Trình Khang nghĩ như vậy.
“Tên ngốc Lưu Đồng kia sợ là ước gì thê tử của mình có nghề nghiệp.” Hoắc Sơn âm thầm nhếch môi.
Phó Nhiêu đi theo sau Hạ Du ra đến ngoài điện, mới đi được mấy bước xuống bậc thang, một tiểu hoàng môn(*) vội vã đi xuống từ bậc thềm, khom lưng với Phó Nhiêu nói: “Huyện chúa, Hoàng hậu nương nương cho mời.”
Phó Nhiêu nhìn qua tiểu hoàng môn kia, là vị mấy tháng trước khi nàng rời cung đã phụng lệnh của Lãnh Hoài An đưa nàng ra ngoài, nào phải Hoàng hậu muốn gặp nàng, rõ là Hoàng đế mời nàng qua.
Phó Nhiêu không đổi sắc mặt đáp lễ lại, tạm biệt Hạ Du, đi theo tiểu hoàng môn kia vòng qua hành lang của điện Phụng Thiên, đi đến cửa nhỏ sau điện, rẽ vào Ngự thư phòng.
Một bóng dáng vàng sáng dựa nghiêng trên sạp gỗ lim trải chăn nhung tơ vàng, rèm châu đong đưa, khiến luồng sáng vàng cũng như gợn sóng dập dờn, chói lọi đến nỗi khiến nàng không mở được mắt.
Nàng đứng ở cửa, bước chân hơi chần chừ.
Cung nhân nhấc rèm chầu lên, ra hiệu với nàng.
Nghe thấy động tĩnh, người ngồi trên sạp ngước mắt trông về phía nàng, tầm mắt dừng trên mặt nàng hơi chững lại, chợt lộ nụ cười dịu dàng: “Nha đầu, đi đường vất vả, qua đây ngồi đi.”
Chàng luôn đối xử ôn hòa như vậy với nàng, nhưng lại khiến Phó Nhiêu không hiểu rõ được tính tình của chàng.
Mấy tháng này ở ngoài, từ đôi ba lời của quan viên văn võ nàng lén biết được, chàng nên là người sấm rền gió cuốn, sát phạt quả quyết.
Những ngày đầu, mỗi đêm nàng đều sẽ mơ thấy chàng như rồng cuộn hổ ngồi, làm chuyện như vậy trên người nàng, nàng luôn bị dọa tỉnh lúc nửa đêm, trong lòng mang theo vài phần sợ hãi với chàng.
Phó Nhiêu đè sự lộn xộn trong lòng xuống, từ từ tiến lên, uốn gối thi lễ với chàng: “Thỉnh an bệ hạ.”
Giờ phút này gương mặt Phó Nhiêu đỏ bừng, trơn bóng, kiều diễm ướt át, mắt nhìn mũi chân, xinh đẹp như vẽ.
Hoàng đế buông sách trong tay, thấy nàng đứng xa như vậy, giọng điệu lại hòa hoãn mấy phần: “Đừng sợ, trẫm có chuyện hỏi nàng, nàng qua đây ngồi.”
Phó Nhiêu lặng lẽ nhìn lướt qua, đây là một noãn các, trong điện bài trí đơn giản, chỉ có một sạp ngồi gỗ tử đàn, trên sạp ngồi đặt một cái tiểu án, tranh thơ treo trên hai bên sạp, một bức trong đó hơi quen mắt, như là tranh sơn thủy của tổ tiên Phó gia, nàng không dám nhìn nhiều, chỉ gian nan nhìn một vòng, trong điện không có ghế gấm, nào có chỗ cho nàng ngồi.
Hình như Hoàng đế nhận ra suy nghĩ của nàng, cười chỉ vào đối diện tiểu án: “Ngồi đi.”
Phó Nhiêu thầm hít khí lạnh.
Trên đời này người có thể cùng ngồi cùng ăn với Hoàng đế, trừ Thái Hoàng Thái hậu, cũng chỉ có Hoàng hậu.
Nàng chỉ là một dân nữ, sao dám ngồi.
Phó Nhiêu kiềm chế mà đi về phía trước hai bước, cố gắng tự trấn định nói: “Thần nữ vẫn nên đứng thì hơn, bệ hạ có việc gì, cứ hỏi là được.”
Tầm mắt trước sau đều cụp xuống, không dám nhìn thẳng chàng.
Hoàng đế chậm rãi ngồi thẳng người, nghe theo mà hỏi: “Nha đầu, nàng nói thật với trẫm, nàng muốn gả cho người khác không?”
Chân mày Phó Nhiêu run lên, một sự chua xót trào ra từ đầu quả tim.
Ai mà không muốn tìm một lang quân như ý, bên nhau cả đời chứ.
Giọng điệu của chàng quá dịu dàng, bất giác Phó Nhiêu bị chàng mê hoặc, suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra, lời sắp đến miệng lại sửa lại: “Không muốn…”
Sợ chàng không tin, nước mắt nàng trào ra, vội quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, Trình đại nhân hiểu lầm thôi, ngài đừng giận, thần nữ không có lòng gả chồng…”
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đã nước mắt đan xen, hốc mắt đỏ hồng kéo ra một chút sự diễm lệ, đúng là vừa mềm mại vừa xinh đẹp.
Hoàng đế thở dài trong lòng, dịu giọng nói: “Nàng đứng lên mà nói.”
Phó Nhiêu không nhúc nhích, nàng khóc lóc lắc đầu: “Bệ hạ, ngài đừng nóng giận, ngài đồng ý với thần nữ đừng truy cứu người khác, được không?”
Nàng nước mắt lưng tròng, cõi lòng của Hoàng đế bị nàng vần vò, duỗi tay về phía nàng: “Muốn trẫm đích thân tới đỡ nàng sao?”
Phó nhiêu cố chấp quỳ.
Hoàng đế không có cách gì với nàng, cười khổ nói: “Người không biết không có tội, trẫm không trách bọn họ.”
Lúc này Phó Nhiêu mới đứng dậy, ánh chiều tà từ song cửa sổ chiếu quanh người nàng, trang phục đỏ tím ánh ra một ánh sáng vàng, lông mi vẫn treo giọt nước mắt trong suốt, óng ánh chiếu ra đủ loại màu sắc dưới ánh hoàng hôn, mũi nàng rất thẳng lại còn nhỏ nhắn, tắm trong ánh sáng ấm áp, có vài phần xinh đẹp chấn động lòng người.
Phó Nhiêu thấy chàng quan sát mình, hơi lúng túng, đợi một lát cũng không thấy chàng có sai bảo gì, bèn đưa mắt nhìn về phía chàng, lại thấy ánh mắt chàng lơ đễnh dừng trên bụng nhỏ của nàng…
Đầu Phó Nhiêu nổ tung một cái, gương mặt lập tức nóng ghê gớm.
Đôi tay lại không có chỗ để, túm ống tay áo, gảy lòng bàn tay, xiêm y đã bị nàng vò đến không còn ra hình, ấp úng nói: “Bệ hạ, không có… Không có.”
Đôi mắt trong trẻo trơn bóng của chàng hiện lên một tia thất vọng, biểu cảm lập tức nghiêm túc vài phần: “Là uống thuốc tránh thai sao?”
Nàng làm sao dám?
Phó Nhiêu cật lực lắc đầu, khuôn mặt đã lúng túng cực kì, xấu hổ vô cùng nói: “Thần nữ không có…”
Nhưng nàng biết điểm huyệt, biết làm thế nào để thứ kia chảy ra.
Nàng không dám nói thật, sợ Hoàng đế không vui.
Biểu cảm của Hoàng đế từ từ thả lỏng, nhắm mắt, im lặng thở dài, tựa như thấy nuối tiếc.
Khuôn mặt nhỏ của Phó Nhiêu căng đến đỏ bừng, như quả đào đã chín.
Hoàng đế nhìn nàng vài lần, cuối cùng chuyển tầm mắt, buông tha cho nàng: “Nếu nàng không muốn gả chồng thì cứ ở Điển Dược cục, trẫm sẽ tự coi chừng nàng.”
Phó Nhiêu mím môi uốn gối: “Tạ bệ hạ.”
Hoàng đế nhìn ra nàng không vui, khuôn mặt đẹp nhiễm vài phần ý cười: “Vẫn sợ trẫm?” Như nổi lên chút lòng trêu ghẹo.
Phó Nhiêu đỏ mắt nhìn chàng, ấm ức không nói gì.
Lòng Hoàng đế lại mềm theo, chậm rãi lắc đầu: “Nha đầu, quên sự việc hôm ấy đi, đừng làm khổ bản thân.”
Sự can đảm của Phó Nhiêu lại dâng lên, nghiêm túc nhìn chàng: “Vậy bệ hạ thì sao, bệ hạ, ngài có thể quên không?”
Chỉ khi chàng quên, nàng mới được an toàn.
Biểu cảm của Hoàng đế hơi khựng lại, chợt cười cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Vua không nói giỡn, nếu trẫm đã bỏ qua, tất nhiên sẽ không truy cứu nữa.”
Không nói quên, cũng không nói không quên.
Cũng đúng, chuyện đã xảy ra, không chùi sạch được.
Ván đã đóng thuyền, chỉ có thể phá băng dong thuyền.
Làm người phải nhìn về phía trước, Phó Nhiêu đè những suy nghĩ đó xuống, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Vậy sau này thần nữ sẽ đảm nhận chức vụ trong Điển Dược cục, phân ưu cho bệ hạ.”
Hoàng đế thấy nàng nghĩ thông, biểu cảm sung sướng hơn mấy phần: “Được, trẫm nhớ rõ mấy vị thuốc trong hiệu thuốc của nàng có thể đưa vào danh mục thuốc cống nạp, bây giờ đúng là nước chảy thành sông.”
Phó Nhiêu nghĩ tới chuyện này, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên một chút: “Ngài nói rất đúng, cũng đỡ cho ngài phải đích thân xuất cung mua.”
Từ sau khi biết Trần Tứ gia chính là Hoàng đế, Phó Nhiêu đã biết vì sao chàng phải đích thân chọn mua thiên kim hoàn, trước mắt nàng đưa thiên kim hoàn, tiểu nhi quy tì hoàn vào danh sách cống dược, cũng bớt được một chuyến.
Hoàng đế không nói tiếp chuyện này, chỉ nói: “Rời kinh lâu như vậy, mau về hỏi thăm mẫu thân nàng.”
Đúng là Phó Nhiêu nóng lòng về nhà, được sự chấp thuận của chàng, nàng như được đại xá, lập tức thi lễ: “Vậy thần nữ cáo lui.”
“Khoan!”
Ánh mắt Hoàng đế liếc nhìn chéo nhìn phía trên bàn một cái, nhặt sách, cụp mắt nhạt giọng nói: “Mang mấy thứ kia về, trẫm không cần đến.”
Phó Nhiêu nghi ngờ mà nhìn theo tầm mắt chàng, trên bàn trà bằng gỗ lim đặt mấy thứ, chính là bổ thận hoàn lần trước nàng xúi tiểu nội thị kia mua.
Câu “Trẫm không cần đến” kia như roi, quất mạnh lên mặt nàng, nàng thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, đờ người một lát, cắn răng đi lên, tay áo rộng phất qua, bỏ hết mấy bình thuốc viên kia vào ngực, xám xịt tông cửa xông ra ngoài.
Hoàng đế nhìn bóng lưng chạy trối chết của nàng, đuôi mắt như có mặt trời mùa xuân ở lại.
Mắt Hoàng đế lộ ra vài phần sâu thẳm, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phù dực(*), khuôn mặt như nước, nếu nhìn sơ qua sẽ không nhìn ra được manh mối gì.
Lãnh Hoài An đã hầu hạ Hoàng đế từ khi chàng còn nhỏ, làm sao không đoán được tâm tư của chàng.
Ba tháng nay, Hoàng đế chưa từng lâm hạnh cung phi.
Thái giám chưởng sự của Kính Sự phòng cũng vì vậy mà làm loạn đến trước mặt Thái Hoàng Thái hậu, Thái Hoàng Thái hậu đã không để ý tới chuyện thế tục từ lâu. Vừa nghe nói Hoàng đế không lâm hạnh cung phi mấy tháng, sửng sốt bò dậy dạy dỗ Hoàng đế một chuyến, Hoàng đế lấy thủy dịch Gia Châu, qua loa lấy lệ mà trốn tránh.
Lãnh Hoài An lại không cho là đúng.
Hoàng đế lên ngôi đã nhiều năm, chưa từng rảnh rỗi, khoa thi mùa xuân, hỏi thăm mùa hè, khoa thi mùa thu, cúng bái mùa đông, mỗi ngày sổ con được dâng lên từ Thông Chính Tư không có một ngàn cũng có mấy trăm, năm rồi khi quân vụ Tây Bắc đương cấp bách thường thức trắng đêm không ngủ, cũng không thấy chàng mấy tháng không đến hậu cung.
Dù bận, một tháng cũng sẽ đến vài lần.
Giờ lại khen ngược, tự cưng chiều Phó Nhiêu xong quên sạch hậu cung, nếu không phải còn có mấy Hoàng tử Công chúa, e đều sẽ cho rằng Hoàng đế đang ở trong miếu hòa thượng.
Nhưng Hoàng đế còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của Lãnh Hoài An.
Môi mỏng của chàng khẽ mím, tinh thần như mây mù giăng đầy, im lặng một lát, liền nói: “Lời của Trình ái khanh rất phải, chỉ là trên Phó thị có mẹ già, trẫm làm chủ cho nàng ta cũng không hay, đợi sau này Hoàng hậu hỏi ý của nàng ta một chút, nếu nàng ta có người trong lòng thì ban hôn cũng không muộn.”
Lời này của Hoàng đế không hề để lộ điều nào.
Lãnh Hoài An lại nghe mà hiểu rõ, phải hỏi ý Phó Nhiêu, còn Phó Nhiêu ấy à, chắc chắn sẽ không gả.
Trình Khang cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, tất nhiên là đồng ý.
Hoàng đế không muốn nhiều lời, chỉ vén áo choàng, dặn dò: “Triệu đám Hoắc Sơn vào điện.”
Một lát sau, nội thị dẫn mấy người họ bước vào điện Phụng Thiên.
Dẫn đầu là Hoắc Sơn mặc võ bào, phía sau hắn là Viện chính Thái Y viện Đàm Chính Lâm và hai Phó chính. Lần phòng dịch này, Đàm Chính Lâm ở kinh điều hành, hai vị Phó chính Hạ, Đường lao ra tiền tuyến.
Cuối cùng, một nữ tử mặc đồ phẩm giai màu đỏ tím thướt tha đi đến, là Phó Nhiêu.
Lần này mấy người họ lập công đi về, vào từ cổng Thừa Thiên, theo ngự đạo Chính Dương đi thẳng đến cổng Chính Dương, vào đến trước điện, không kịp thở gấp, vội vàng thay y trang ở phòng hông của điện Phụng Thiên, lập tức diện thánh, đây là vinh quang, cũng là quy củ.
Chỉ thấy cạp váy nàng đang bay, mái tóc đen nhánh búi thành kiểu tóc lăng vân(*), cụp mi mẫu mực, thoang thoảng hương thơm, cho đại điện yên lặng thêm vài phần mềm mại.
Mấy người họ quỳ lạy dập đầu.
Hoàng đế dựa theo sổ con dự định của Lễ bộ và Nội các, luận công ban thưởng.
Trong đó ban thưởng cho Phó Nhiêu mấy xe vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, thực ấp được tăng lên hai trăm khoảnh, là thực phong, hưởng bổng lộc triều đình.
Nói xong, mọi người tạ an lui sang một bên.
Chỉ có Phó Nhiêu vẫn quỳ gối ở giữa, quỳ sát đất lạy tiếp: “Bệ hạ ban ơn, thần nữ cảm động rơi nước mắt, chỉ là lần này bình định dịch loạn, nếu luận công đức, phải thuộc về tổ mẫu của thần nữ. Thần nữ dùng toa thuốc cũ mười mấy năm trước của tổ mẫu, tăng giảm một chút mới có thể ngăn chặn dịch bệnh, bệ hạ ban thưởng, thần nữ hổ thẹn.”
Phó Nhiêu nói xong lời này, sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cũng không phải là nàng không muốn phong thưởng, mà là nàng muốn giành danh tiếng đời sau cho tổ mẫu, an ủi bà cụ trên trời có linh thiêng.
Ôn dịch Giao Châu năm đó rõ ràng là công lao của tổ mẫu, lại bị người ta lấy câu “một phụ nhân, sao dám tham công”, công lao sụp đổ.
Tuy tổ mẫu không để ý chuyện ban thưởng, nhưng ít nhiều cũng có chút khó chịu.
Phó Nhiêu nói xong, chỉ cảm thấy ánh mắt kia dừng trên đỉnh đầu nàng, như sức nặng ngàn quân, ép đến nàng không thở nổi.
Hoàng đế ngước mắt nhìn về phía nàng, từ khi nàng đi vào, ánh mắt chàng chưa từng di dịch, tuy cách xa, đã mấy tháng không gặp, nha đầu này hình như gầy đi không ít.
“Nàng có ý gì, cứ nói đừng ngại.”
Khuôn mặt Phó Nhiêu điềm tĩnh, tay khép trước bụng trả lời: “Tổ mẫu của thần nữ từng mở “Vinh Thiện Đường” ở Thanh Châu, khi còn sống mong muốn mở Vinh Thiện Đường khắp bốn biển, tạo phúc cho bá tánh. Thần nữ nhận di chí của tổ mẫu, nếu bệ hạ rủ lòng thương, có thể ngự bút đề ba chữ “Vinh Thiện Đường” cho thần nữ, chắc chắn thần nữ sẽ chăm chỉ để báo đáp bệ hạ.”
Mặt Hoàng đế lộ nụ cười: “Chỉ có yêu cầu đó?”
“Đúng vậy ạ.”
“Chuyện này có khó gì? Trẫm không chỉ muốn ban cho nàng ba chữ, còn muốn phong tổ mẫu nàng làm phu nhân Bình Quốc, tuyên dương cái đức cứu đời của bà ấy!”
Phó Nhiêu nghe vậy vui mừng quá đỗi, tay áo rộng khép lại, vội vàng lạy tiếp: “Thần nữ khấu tạ thiên ân!”
Hoàng đế nghe ra được Phó Nhiêu thật lòng vui mừng, mặt cũng lộ ra ý cười.
Đương lúc Phó Nhiêu muốn đứng lên lui ra, ở hướng chéo phía trước nàng, một vị Phó chính của Thái Y viện, thái y trung niên chừng độ bốn mươi tuổi cất bước ra, lạy Hoàng đế một lạy: “Bệ hạ, lần này thần cùng về với Huyện chúa, dọc đường bàn luận triệu chứng luận y vô cùng khuây khỏa, mới biết Huyện chúa thông hiểu hết sách y mạch quyết, sở trường phân biệt các vị thuốc, giỏi nhất là chế thuốc, lại thêm nhân đức của Huyện chúa độ lượng, đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
“Cho nên, thần cả gan khẩn xin bệ hạ chấp thuận cho Huyện chúa vào Thái Y Viện làm y quan, thân phận nữ tử của Huyện chúa, hoặc có thể khám cho các nương nương hậu cung, cũng có thể đến phủ đệ quan lại, ban ơn cho nữ quyến các nhà.”
Tiếng nói ông ta vừa dứt, cả điện kinh hãi.
Phó Nhiêu bị suy nghĩ này của ông đánh đến nỗi não ầm ầm rung động.
Để nàng vào cung làm thái y?
Thái y chính là quốc y, bất kể danh tiếng hay địa vị, nó cũng là điện phủ của người làm nghề y.
Không muốn là giả.
Nhưng nàng có thân phận gì?
Phó Nhiêu thực sự không muốn nhớ lại chuyện kia, thậm chí hôm nay vào cung nàng cũng nhắm mắt theo sau mà vào điện, cũng không dám nhìn chàng một cái, cho dù một lần nữa nói với bản thân rằng chuyện đã qua, nhưng đáy lòng nàng vẫn có một lỗ hổng.
Nàng không phải thánh nhân.
Nàng chỉ muốn cách xa chàng một chút, dùng thời gian vuốt phẳng những vết sẹo đó.
Phó Nhiêu hơi ngẩn ra, Trình Khang đã giận tím mặt: “Hạ thái y, ngươi làm càn! Phó thị là nữ, ngươi bảo nàng ta vào cung làm y quan là muốn cắt đứt đường kết hôn của nàng ta sao?”
Làm gì có ai vui khi tức phụ nhà mình xuất đầu lộ diện.
Hạ thái y bị vẻ nghiêm túc của Trình Khang làm hoảng sợ, theo bản năng hơi ngửa người ra sau, nhỏ giọng cãi lại một câu: “Tả đô Ngự sử đại nhân, hạ quan đã từng hỏi Phó cô nương, nàng ta không định kết hôn.”
“Ngươi… Ngươi cái tên đầu gỗ này!” Trường bào của Trình Khang bay múa, chỉ vào ông ta cả giận nói: “Có cô nương gia nào không muốn gả đi, đó là do nàng ta bị phụ bạc, nản lòng thoái chí!”
Bị ai phụ bạc, tất nhiên là Từ Gia.
Trình Khang ngay thẳng, một lòng thấy không đáng thay Phó Nhiêu, nhân tiện đâm Từ Gia một nhát.
Đứng phía sau chúng thần, Từ Gia được cho phép chấp chính thẹn quá hóa giận, lời của Trình Khang như một cái tát mạnh bạo tát lên mặt hắn.
Từ sau khi cưới Công chúa Bình Khang, hắn chưa từng có một ngày sống yên, Công chúa Binh Khang không làm gì được Phó Nhiêu, bèn trút lửa giận lên người hắn, bên ngoài, hắn cũng chịu sự thờ ơ của quần thần, hắn đường đường là phò mã, Trạng nguyên đương triều, lại đi từng bước đều gặp khó khăn.
Trái lại Phó Nhiêu được phong Huyện chúa, lại lập công lớn, vô cùng vẻ vang.
Năm đó đạo sĩ chấm mệnh, nói nàng có tướng vượng phu đúng là không phải giả, rời khỏi nàng, hắn như chó rơi xuống nước, mà Trần Hành kia thì sao, cùng lắm là thường xuyên chạy đến Phó phủ. Lần này lấy công tiến cử, được Lễ bộ khen ngợi, nghe nói Thượng thư Lễ bộ đã định triệu gã về triều đình, có công lao này, con đường làm quan sau này của Trần Hành chắc chắn trôi chảy.
Quan trọng hơn là, hôm qua Trình Khang tự gặp Trần Hành, trước mắt Trình Khang đề cập đến chuyện ban hôn trước mặt mọi người, chẳng lẽ là muốn làm mai cho Phó Nhiêu và Trần Hành?
Trong lòng Từ Gia dường như dấy lên cảm giác không cam lòng.
Chỉ tiếc, khắp điện đều là trọng thần, nào có chỗ cho hắn nói chuyện.
Trình Khang thấy chuyện vượt qua dự tính, cũng không che giấu nữa, lập tức vén áo bào lạy Hoàng đế một cái: “Bệ hạ, ngài từng nhận lời ban một hôn sự cho Phó thị, mà chỗ thần vừa đúng lúc có một rể hiền…”
Chưa đợi ông nói xong, một tiếng cười chen ngang: “Trình lão Ngự sử, chỗ hạ quan cũng có một sự lựa chọn tốt…”
Bình thường Hoắc Sơn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng tên Lưu Đồng này chính là một cái hũ nút mặt sắt, nếu không mở miệng thay hắn, chắc chắn tức phụ sẽ bị người ta cướp chạy.
Hai vị đại thần nhìn nhau, ánh lửa tóe ra bốn phía.
Lãnh Hoài An phía trên im lặng muốn hộc máu.
Hôm nay sao vậy, một đám gây khó dễ cho bệ hạ, xát muối lên miệng vết thương của chàng.
Y lén nhìn Hoàng đế một cái, lại thấy mắt Hoàng đế sâu lắng an tĩnh như đầm nước lạnh, không hiện vui giận.
Phó Nhiêu bị cảnh này làm cho chấn động, nàng ngẩn người nhìn vị trên long ỷ cao cao một cái, người nọ được một ánh sáng vàng rực bao phủ, cách xa, không nhìn rõ biểu cảm của chàng, chỉ thấy chàng chậm rãi nhấp một ngụm trà, cũng không biết là giận thật, hay là thật sự không để trong lòng.
Phó Nhiêu không dám cược.
Chàng là thiên tử, chàng có thể chịu đựng để nàng không vào cung làm phi, nhưng không chấp nhận cho nàng gả đi được.
Trước mắt, Trình Khang và Hoắc Sơn ép Hoàng đế ban hôn cho nàng, chẳng phải đã chọc giận hoàng đế sao.
Hai người Trình Hoắc đều có lòng tốt, nàng không thể liên lụy họ, càng không thể liên lụy Trần Hành và Lưu Đồng phía sau họ.
Lòng đế vương như kim đáy biển.
Nàng mò không được, cược không nổi.
Nàng hít sâu một hơi, lấy tư thế quyết liệt đi lên trước dập đầu, chặn lại cuộc nói chuyện của hai người: “Bệ hạ, lòng yêu thương quan tâm của hai vị đại nhân, thần nữ không có gì báo đáp, chỉ là, thần nữ…”
Làm sao bây giờ?
Có thể có cách gì ngăn người bên cạnh làm mai cho nàng?
Làm nghề y… Chỉ có xuất đầu lộ diện làm nghề y… mới có thể là cái cớ tốt nhất.
Ở trên còn mẹ bệnh, ấu đệ cũng phải thi cử, tạm thời cũng không thể rời khỏi kinh thành, chi bằng, chi bằng… cứ vào Thái Y viện...
Trong thời gian ngắn nhất, nàng cân nhắc một phen, giọng điệu trở nên kiên định hơn vừa rồi: “Thần nữ nguyện dốc sức cho Thái Y viện, mong bệ hạ thành toàn!”
Giọng nói lanh lảnh của nàng như châu ngọc rơi xuống đất, toàn điện im lìm.
Hai người Trình Khang và Hoắc Sơn đều sửng sốt, nhất thời đều dừng miệng.
Viện chính Đàm Chính Lâm của Thái Y Viện nghe vậy, trong đầu thoáng hiện ra chút thông tin, Thanh Châu, Phó thị, Vinh Thiện Đường… Một vài manh mối được xâu chuỗi, khiến ông ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi.
Chuyện năm đó quá xa xôi, ông ta cũng làm rất sạch sẽ. Nhưng dù thế nào, ngồi nhìn Phó Nhiêu vào Thái Y viện trước sau đều bất lợi với ông ta.
Vì thế, ông ta lập tức vén áo bào ra, lạy nói: “Bệ hạ, Thái Y viện chưa từng có tiền lệ nữ tử làm y quan, vẫn xin bệ hạ cân nhắc.”
Phó Nhiêu nhìn ông ta một cái, không lên tiếng, mà đưa mắt về phía Hoàng đế trên long ỷ.
Không biết từ khi nào, đôi tay đặt trên phù dực đã rũ xuống, ánh mắt dừng trên má nàng…
Tim Phó Nhiêu đập thình thịch, dịch chuyển không giao mắt với chàng nữa, cụp mắt xuống.
Mặt Hoàng đế trầm như nước.
Luận công ban thưởng tốt đẹp lại diễn biến thành thế này.
Lãnh Hoài An luôn am hiểu tâm tư Hoàng đế, lúc này hơi tiến lên: “Bệ ha, thật ra lão nô có một cách hay.”
“Nói ra nghe một chút.” Hoàng đế lia mắt nhìn y.
Lãnh Hoài An bó phất trần lại cười ha ha nói: “Dưới Thái Y viện có Điển Dược cục trực thuộc, Huyện chúa am hiểu chế thuốc, chi bằng chuyên chịu trách nhiệm việc này, bình thường rảnh rỗi chế ít dưỡng thần an ninh hoàn, bình tân ích khí hoàn, cũng có thể cho Huyện chúa thi triển tài nghệ tinh thông nhất.”
Chờ Phó Nhiêu vào Điển Dược cục, chẳng phải là gần quan được ban lộc?
Tính toán của Lãnh Hoài An cực tốt.
Hoàng đế nhìn Lãnh Hoài An một cái, sắc mặt hơi hòa hoãn, hỏi Phó Nhiêu: “Phó thị, ý của nàng thế nào?”
Phó Nhiêu quỳ sát đất lạy: “Thần nữ tạ long ân của bệ hạ.”
Làm Điển Dược sứ, không cần thăm khám, không làm chậm trễ việc nàng mở tiệm thuốc, người nghị hôn tất nhiên cố kỵ, không dám dễ dàng chọc vào nàng.
Điển Dược cục phải chịu trách nhiệm biên soạn sách thuốc, phát hành cho thế hệ sau này, đây không phải đã đúng di nguyện của tổ mẫu sao?
Coi như đẹp cả đôi đường.
Trình Khang và Hoắc Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến Điển Dược cục làm Điển Dược sứ, chính là tiến lùi tự nhiên, không coi là xuất đầu lộ diện.
“Nếu vậy Trần Hành sẽ không để bụng.” Trình Khang nghĩ như vậy.
“Tên ngốc Lưu Đồng kia sợ là ước gì thê tử của mình có nghề nghiệp.” Hoắc Sơn âm thầm nhếch môi.
Phó Nhiêu đi theo sau Hạ Du ra đến ngoài điện, mới đi được mấy bước xuống bậc thang, một tiểu hoàng môn(*) vội vã đi xuống từ bậc thềm, khom lưng với Phó Nhiêu nói: “Huyện chúa, Hoàng hậu nương nương cho mời.”
Phó Nhiêu nhìn qua tiểu hoàng môn kia, là vị mấy tháng trước khi nàng rời cung đã phụng lệnh của Lãnh Hoài An đưa nàng ra ngoài, nào phải Hoàng hậu muốn gặp nàng, rõ là Hoàng đế mời nàng qua.
Phó Nhiêu không đổi sắc mặt đáp lễ lại, tạm biệt Hạ Du, đi theo tiểu hoàng môn kia vòng qua hành lang của điện Phụng Thiên, đi đến cửa nhỏ sau điện, rẽ vào Ngự thư phòng.
Một bóng dáng vàng sáng dựa nghiêng trên sạp gỗ lim trải chăn nhung tơ vàng, rèm châu đong đưa, khiến luồng sáng vàng cũng như gợn sóng dập dờn, chói lọi đến nỗi khiến nàng không mở được mắt.
Nàng đứng ở cửa, bước chân hơi chần chừ.
Cung nhân nhấc rèm chầu lên, ra hiệu với nàng.
Nghe thấy động tĩnh, người ngồi trên sạp ngước mắt trông về phía nàng, tầm mắt dừng trên mặt nàng hơi chững lại, chợt lộ nụ cười dịu dàng: “Nha đầu, đi đường vất vả, qua đây ngồi đi.”
Chàng luôn đối xử ôn hòa như vậy với nàng, nhưng lại khiến Phó Nhiêu không hiểu rõ được tính tình của chàng.
Mấy tháng này ở ngoài, từ đôi ba lời của quan viên văn võ nàng lén biết được, chàng nên là người sấm rền gió cuốn, sát phạt quả quyết.
Những ngày đầu, mỗi đêm nàng đều sẽ mơ thấy chàng như rồng cuộn hổ ngồi, làm chuyện như vậy trên người nàng, nàng luôn bị dọa tỉnh lúc nửa đêm, trong lòng mang theo vài phần sợ hãi với chàng.
Phó Nhiêu đè sự lộn xộn trong lòng xuống, từ từ tiến lên, uốn gối thi lễ với chàng: “Thỉnh an bệ hạ.”
Giờ phút này gương mặt Phó Nhiêu đỏ bừng, trơn bóng, kiều diễm ướt át, mắt nhìn mũi chân, xinh đẹp như vẽ.
Hoàng đế buông sách trong tay, thấy nàng đứng xa như vậy, giọng điệu lại hòa hoãn mấy phần: “Đừng sợ, trẫm có chuyện hỏi nàng, nàng qua đây ngồi.”
Phó Nhiêu lặng lẽ nhìn lướt qua, đây là một noãn các, trong điện bài trí đơn giản, chỉ có một sạp ngồi gỗ tử đàn, trên sạp ngồi đặt một cái tiểu án, tranh thơ treo trên hai bên sạp, một bức trong đó hơi quen mắt, như là tranh sơn thủy của tổ tiên Phó gia, nàng không dám nhìn nhiều, chỉ gian nan nhìn một vòng, trong điện không có ghế gấm, nào có chỗ cho nàng ngồi.
Hình như Hoàng đế nhận ra suy nghĩ của nàng, cười chỉ vào đối diện tiểu án: “Ngồi đi.”
Phó Nhiêu thầm hít khí lạnh.
Trên đời này người có thể cùng ngồi cùng ăn với Hoàng đế, trừ Thái Hoàng Thái hậu, cũng chỉ có Hoàng hậu.
Nàng chỉ là một dân nữ, sao dám ngồi.
Phó Nhiêu kiềm chế mà đi về phía trước hai bước, cố gắng tự trấn định nói: “Thần nữ vẫn nên đứng thì hơn, bệ hạ có việc gì, cứ hỏi là được.”
Tầm mắt trước sau đều cụp xuống, không dám nhìn thẳng chàng.
Hoàng đế chậm rãi ngồi thẳng người, nghe theo mà hỏi: “Nha đầu, nàng nói thật với trẫm, nàng muốn gả cho người khác không?”
Chân mày Phó Nhiêu run lên, một sự chua xót trào ra từ đầu quả tim.
Ai mà không muốn tìm một lang quân như ý, bên nhau cả đời chứ.
Giọng điệu của chàng quá dịu dàng, bất giác Phó Nhiêu bị chàng mê hoặc, suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra, lời sắp đến miệng lại sửa lại: “Không muốn…”
Sợ chàng không tin, nước mắt nàng trào ra, vội quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, Trình đại nhân hiểu lầm thôi, ngài đừng giận, thần nữ không có lòng gả chồng…”
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đã nước mắt đan xen, hốc mắt đỏ hồng kéo ra một chút sự diễm lệ, đúng là vừa mềm mại vừa xinh đẹp.
Hoàng đế thở dài trong lòng, dịu giọng nói: “Nàng đứng lên mà nói.”
Phó Nhiêu không nhúc nhích, nàng khóc lóc lắc đầu: “Bệ hạ, ngài đừng nóng giận, ngài đồng ý với thần nữ đừng truy cứu người khác, được không?”
Nàng nước mắt lưng tròng, cõi lòng của Hoàng đế bị nàng vần vò, duỗi tay về phía nàng: “Muốn trẫm đích thân tới đỡ nàng sao?”
Phó nhiêu cố chấp quỳ.
Hoàng đế không có cách gì với nàng, cười khổ nói: “Người không biết không có tội, trẫm không trách bọn họ.”
Lúc này Phó Nhiêu mới đứng dậy, ánh chiều tà từ song cửa sổ chiếu quanh người nàng, trang phục đỏ tím ánh ra một ánh sáng vàng, lông mi vẫn treo giọt nước mắt trong suốt, óng ánh chiếu ra đủ loại màu sắc dưới ánh hoàng hôn, mũi nàng rất thẳng lại còn nhỏ nhắn, tắm trong ánh sáng ấm áp, có vài phần xinh đẹp chấn động lòng người.
Phó Nhiêu thấy chàng quan sát mình, hơi lúng túng, đợi một lát cũng không thấy chàng có sai bảo gì, bèn đưa mắt nhìn về phía chàng, lại thấy ánh mắt chàng lơ đễnh dừng trên bụng nhỏ của nàng…
Đầu Phó Nhiêu nổ tung một cái, gương mặt lập tức nóng ghê gớm.
Đôi tay lại không có chỗ để, túm ống tay áo, gảy lòng bàn tay, xiêm y đã bị nàng vò đến không còn ra hình, ấp úng nói: “Bệ hạ, không có… Không có.”
Đôi mắt trong trẻo trơn bóng của chàng hiện lên một tia thất vọng, biểu cảm lập tức nghiêm túc vài phần: “Là uống thuốc tránh thai sao?”
Nàng làm sao dám?
Phó Nhiêu cật lực lắc đầu, khuôn mặt đã lúng túng cực kì, xấu hổ vô cùng nói: “Thần nữ không có…”
Nhưng nàng biết điểm huyệt, biết làm thế nào để thứ kia chảy ra.
Nàng không dám nói thật, sợ Hoàng đế không vui.
Biểu cảm của Hoàng đế từ từ thả lỏng, nhắm mắt, im lặng thở dài, tựa như thấy nuối tiếc.
Khuôn mặt nhỏ của Phó Nhiêu căng đến đỏ bừng, như quả đào đã chín.
Hoàng đế nhìn nàng vài lần, cuối cùng chuyển tầm mắt, buông tha cho nàng: “Nếu nàng không muốn gả chồng thì cứ ở Điển Dược cục, trẫm sẽ tự coi chừng nàng.”
Phó Nhiêu mím môi uốn gối: “Tạ bệ hạ.”
Hoàng đế nhìn ra nàng không vui, khuôn mặt đẹp nhiễm vài phần ý cười: “Vẫn sợ trẫm?” Như nổi lên chút lòng trêu ghẹo.
Phó Nhiêu đỏ mắt nhìn chàng, ấm ức không nói gì.
Lòng Hoàng đế lại mềm theo, chậm rãi lắc đầu: “Nha đầu, quên sự việc hôm ấy đi, đừng làm khổ bản thân.”
Sự can đảm của Phó Nhiêu lại dâng lên, nghiêm túc nhìn chàng: “Vậy bệ hạ thì sao, bệ hạ, ngài có thể quên không?”
Chỉ khi chàng quên, nàng mới được an toàn.
Biểu cảm của Hoàng đế hơi khựng lại, chợt cười cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Vua không nói giỡn, nếu trẫm đã bỏ qua, tất nhiên sẽ không truy cứu nữa.”
Không nói quên, cũng không nói không quên.
Cũng đúng, chuyện đã xảy ra, không chùi sạch được.
Ván đã đóng thuyền, chỉ có thể phá băng dong thuyền.
Làm người phải nhìn về phía trước, Phó Nhiêu đè những suy nghĩ đó xuống, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Vậy sau này thần nữ sẽ đảm nhận chức vụ trong Điển Dược cục, phân ưu cho bệ hạ.”
Hoàng đế thấy nàng nghĩ thông, biểu cảm sung sướng hơn mấy phần: “Được, trẫm nhớ rõ mấy vị thuốc trong hiệu thuốc của nàng có thể đưa vào danh mục thuốc cống nạp, bây giờ đúng là nước chảy thành sông.”
Phó Nhiêu nghĩ tới chuyện này, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên một chút: “Ngài nói rất đúng, cũng đỡ cho ngài phải đích thân xuất cung mua.”
Từ sau khi biết Trần Tứ gia chính là Hoàng đế, Phó Nhiêu đã biết vì sao chàng phải đích thân chọn mua thiên kim hoàn, trước mắt nàng đưa thiên kim hoàn, tiểu nhi quy tì hoàn vào danh sách cống dược, cũng bớt được một chuyến.
Hoàng đế không nói tiếp chuyện này, chỉ nói: “Rời kinh lâu như vậy, mau về hỏi thăm mẫu thân nàng.”
Đúng là Phó Nhiêu nóng lòng về nhà, được sự chấp thuận của chàng, nàng như được đại xá, lập tức thi lễ: “Vậy thần nữ cáo lui.”
“Khoan!”
Ánh mắt Hoàng đế liếc nhìn chéo nhìn phía trên bàn một cái, nhặt sách, cụp mắt nhạt giọng nói: “Mang mấy thứ kia về, trẫm không cần đến.”
Phó Nhiêu nghi ngờ mà nhìn theo tầm mắt chàng, trên bàn trà bằng gỗ lim đặt mấy thứ, chính là bổ thận hoàn lần trước nàng xúi tiểu nội thị kia mua.
Câu “Trẫm không cần đến” kia như roi, quất mạnh lên mặt nàng, nàng thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, đờ người một lát, cắn răng đi lên, tay áo rộng phất qua, bỏ hết mấy bình thuốc viên kia vào ngực, xám xịt tông cửa xông ra ngoài.
Hoàng đế nhìn bóng lưng chạy trối chết của nàng, đuôi mắt như có mặt trời mùa xuân ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.