Sau Khi Hoà Ly, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 2:

Vân Kiều

15/11/2024

Ánh trăng tưới đầy sân nhà, một con mèo hoang chạy từ đầu tường trốn lên cây hoa quế trong viện khiến ve mùa hạ kêu lên, thêm vài phần khô nóng cho buổi đêm yên lặng.

Nhà của Phó gia không lớn, tuy là nhà ba cửa vào nhưng lại vô cùng hẹp. Hai mẹ con ở sân chính Lựu Viên, ra khỏi sân chính, dọc theo đường đá đi qua một căn phòng, ở ngoài chính là sân trước.

Ngọn đèn dầu dưới hành lang cũng không sáng, lụa đỏ hỗn loạn thấp thoáng ánh đỏ, như từng rặng mai đỏ.

Ấu đệ của Phó Nhiêu đang đi học ở thư viện Chung Nam ngoài thành, cuộc thi mùa hạ sắp đến, dù là ngày cưới của Phó Nhiêu cũng không cho cậu trở về, bình thường sảnh chính của Phó gia không mở cửa, cũng không có ai lui tới, trước kia Từ Gia đều đi bằng cửa hông giữa hai phủ.

Chính thức gặp Từ Gia ở sảnh ngoài, đây là lần đầu tiên.

Phó Nhiêu đi qua hành lang tối đen, dọc theo hành lang gấp khúc quẹo ngang sảnh, chợt thấy cả sảnh sáng chói, một nam tử thanh thoát cao thẳng đứng giữa sảnh, hắn mặc đồ quan văn màu đỏ với bổ tử(*) hoa văn cò trắng, áo màu đỏ tươi tôn lên khuôn mặt như ngọc của hắn, cho dù cả người hắn ướt đẫm, tóc hơi lộn xộn, nhưng vẫn không giấu được phong thái tri thức.

(*)Bổ tử hay bố tử là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên. Tấm vải vuông này trước thế kỷ 16 còn có tên là hung bối và hoa dạng. Mảnh bổ tử thường là vải thêu với cấp hiệu phẩm hàm của vị quan.

Chính là tân khoa Trạng nguyên Từ Gia, vị hôn phu mười năm của nàng.

Từ Gia nghiêng người giũ bộ đồ đang ướt đẫm dính chặt, nghe thấy tiếng bước chân thì vội nghiêng người nhìn qua. Vừa nhìn thấy Phó Nhiêu, hàng mày anh tuấn khẽ run, hốc mắt hơi chua xót, lộ ra tình sâu nghĩa nặng, đỉnh mày nhăn lại, đáy mắt thấp thoáng ánh nước. Sau một lúc lâu ngẩn ngơ nhìn nàng, hắn mới hành đại lễ với nàng: “Nhiêu Nhi muội muội, là ta có lỗi với muội…” Giọng điệu nghẹn ngào.

Khi khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia chiếu vào mắt, Phó Nhiêu thoáng mù mịt trong một khoảnh khắc, cứ như mọi thứ đều là giấc mơ. Hôm qua nàng còn tự tay tặng cho hắn một chén cháo bách hợp, hai người nhìn nhau cách một chiếc bàn, mấy phen tình ý thắm thiết, chớp mắt hắn đã thành Phò mã của người khác.

Nàng rất muốn đi lên chất vấn một câu, vì sao?

Nhưng sự kiêu ngạo của nàng không cho phép.

Hôm qua nhu tình vui mừng đầy bụng, hôm nay đã hóa thành trong lòng trống rỗng, vui buồn lẫn lộn.

Cũng may nàng chưa bao giờ mặc áo gấm, cũng không sợ ngã vào đống bụi.

Ánh sáng trong đáy mắt Phó Nhiêu cuối cùng cũng tối lại, thoáng bình ổn suy nghĩ, mặt mày trầm lặng nói: “Tại sao Phò mã gia lại đến đây?”

Một câu “Phò mã gia” như vén tấm màn che lên.

Môi Từ Gia hơi co rút, cảm xúc trong mắt quay cuồng, ngừng một hồi lâu mới nén đau hỏi: “Nhiêu Nhi, muội đang trách ta sao?”

Phó Nhiêu bình tĩnh chuyển ánh mắt, nhìn về phía khác, nhạt giọng nói: “Có gì cứ nói thẳng.”

Từ Gia nhìn sắc mặt nàng lạnh lùng, cũng biết từ trước tới nay nàng thông minh, chắc chắn không giấu được, nhất thời hơi ngượng ngùng, im lặng trong giây lát, than một tiếng: “Thôi, cuối cùng là ta có lỗi với muội, muội hận ta, ta cũng không thể nói gì hơn.”

Hắn lại nói với giọng ấm áp: “Chỉ là, ta mắc nợ muội rất nhiều, định sau này sẽ trả lại ân tình của muội và Phó gia. Ta nguyện nhận muội làm nghĩa muội, hôm trước ta đã mua phủ đệ bên cạnh, sau này hai phủ giáp nhau, cũng dễ bề cho ta chăm sóc mẹ con muội, ý của muội thế nào?”

Phó Nhiêu không muốn nghe lời giả dối biện hộ của hắn, chỉ quay người đi, mặt hướng ra sân phía sau phòng, lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi trở về thương lượng với Công chúa xem nên dùng điều kiện gì để lấy được hôn thư trong tay ta!”

Từ Gia nghe vậy mặt nạ hơi nứt ra, đi lên trước hai bước, Đào Nhi thấy thế vội nghiêng người chặn lại, lạnh lùng mà cười bảo: “Ôi, Phò mã gia tốt của ta, ngài không sợ tiến thêm một bước lên phía trước, Công chúa điện hạ sẽ nổi giận ư?”

Từ Gia miễn cưỡng ghìm bước chân, liếc mắt nhìn Đào Nhi một cái, mặt lộ sự khó chịu, lại tiếp tục nhìn về phía Phó Nhiêu: “Nhiêu Nhi, trên muội có mẹ già, dưới có ấu đệ, trong nhà không có con cháu giúp đỡ. Muội nhận ta làm huynh trưởng, sau này chắc chắn huynh trưởng sẽ chống lưng cho muội, còn thay muội tìm một lang quân, so với bây giờ… coi như thêm một người chăm sóc muội, chẳng phải tốt hơn sao?”

Lời này của hắn rất dịu dàng, nhưng lại có ý uy hiếp. Ám chỉ nhà nàng khốn khổ, chớ làm kẻ địch với hắn.

Lửa giận của Phó Nhiêu vọt đến giữa lông mày, mắt hạnh lạnh lùng, quay đầu cười lạnh: “A, hôm trước Từ đại Trạng nguyên còn luôn miệng nói quyết không phụ bạc ta, trước thì mới phá lời thề, giờ lại thề nữa, không sợ bị sét đánh sao?”

Nét mặt Từ Gia cứng đờ, cuối cùng cũng không giữ được bộ mặt dối trá nữa, tức giận đến nỗi phất tay áo: “Ngươi đừng hối hận!”

Giận dữ rời đi.

Bà tử trong nhà muốn cản hắn, Phó Nhiêu lại quét mắt một cái, bà tử kia đành miễn cưỡng đứng thẳng, cười khổ không nói.

Bên kia Từ Gia trở về Từ phủ, thấy Công chúa đang ngồi ngay ngắn trong sảnh chính.

Công chúa Bình Khang hạ quyết tâm gả cho Từ Gia, tất nhiên cũng chưa hồi cung, nàng ta không tin, phụ hoàng từ trước tới nay luôn yêu thương mình thật sự có thể mặc kệ nàng ta.

Nàng ta đã thay cung trang sạch sẽ, bưng chung trà nâng mắt hỏi hắn: “Sao rồi?”

Từ Gia thở dài một tiếng, mặt đầy lấy lòng tiến lên, khom lưng bên cạnh: “Điện hạ, nhất thời ta vẫn chưa khuyên được nàng ta.”

Công chúa Bình Khang nghe vậy sắc mặt thay đổi, đặt chung trà lên bàn, lạnh giọng nói: “Nàng ta muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn lấy lại chức phu nhân Trạng nguyên này?”

“Không không không, ngài yên tâm, chuyện này tuyệt đối không thể, thần cũng tuyệt đối không chấp nhận.”

“Vậy nàng ta muốn thế nào?”

“Chắc là nói chút điều kiện chăng?” Từ Gia âm thầm quan sát vẻ mặt Công chúa, thấy nàng ta như đang trầm tư, hỏi tiếp: “Bên bệ hạ có tin tức gì không?”

Công chúa Bình Khang nghe vậy khuôn mặt nhỏ suy sụp, lòng đầy ảo não nói: “Đừng nói nữa, phụ hoàng ta chắc chắn đang bực ta, vẫn không chịu gặp ta, ta đã nhờ người đi theo mẫu phi xin giúp, hi vọng mẫu phi có thể giúp ta khuyên nhủ phụ hoàng.”

Từ Gia thầm nghĩ một lát, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chung quy bệ hạ vẫn là sĩ diện, nếu có thể thuyết phục Phó Nhiêu chủ động từ bỏ hôn thư, bên chỗ bệ hạ cũng có thể giải thích.”

Sắc mặt Công chúa Bình Khang lạnh xuống, sở dĩ đi nước cờ hiểm này, đơn giản là vì ép phụ hoàng nàng chấp nhận mối hôn sự này.

Một tháng trước, từ chỗ mẫu phi nàng ta đã biết được, phụ hoàng cố ý gả thấp nàng cho thế tử phủ Thành An Hầu, năm đó Thành An Hầu theo phụ hoàng nàng ta xuất chinh, vất vả có công lớn, đáng tiếc năm kia qua đời, để lại một thế tử ốm yếu không nơi nương tựa. Nghe ý của phụ hoàng nàng, đợi qua thời gian chịu tang của thế tử là tứ hôn ngay.

Năm nay nàng ta mới mười sáu, nàng ta không muốn gả qua rồi ở góa thủ tiết.

Đúng lúc nửa tháng trước ở tiệc Hàn Lâm, nàng ta và Từ Gia vừa gặp đã yêu, lại biết Từ Gia sắp thành hôn, hai người cùng bàn bạc, bèn đưa ra cách này.



Trước mắt ván đã đóng thuyền, đoán chừng phụ hoàng nàng cuối cùng rồi cũng sẽ băn khoăn đến thể diện hoàng gia, chấp nhận hôn sự này.

Về phần Phó Nhiêu, tùy tiện dùng chút thủ đoạn ép nàng vào khuôn khổ là được.

Từ Gia tự biết tính toán của Công chúa Bình Khang, nhưng hắn đã có lỗi với Phó Nhiêu, nếu còn hại nàng thì không đành lòng, bèn vội khuyên nhủ: “Ngài cho ta thêm chút thời gian, chắc chắn ta sẽ khuyên nhủ được nàng ta.”

Công chúa Bình Khang mới đến, còn chưa chỉnh đốn Từ phủ, mấy kẻ hầu lúc đầu của Từ phủ có mấy ai là không thân với Phó Nhiêu, cuộc nói chuyện này của hai người, suốt đêm truyền vào tai Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu lập tức cười: “Được, ngày mai sẽ đến phiên ta hát vở kịch hay.”

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Phó Nhiêu bèn rời giường, thay hỉ phục uyên ương, đầu đội mũ phượng, tay cầm hôn thư đi tới ngoài cổng Chính Dương.

Trời còn chưa sáng hẳn, đã có triều thần lục tục vào cung.

Nàng đã sai người theo dõi hành tung của Tả đô Ngự sử Trình Khang lão đại nhân, thấy xe ngựa của vị đại nhân kia dừng ở cửa cung, nàng lập tức đi từ trên xe ngựa xuống, giơ cao đơn kiện và hôn thư, quỳ gối trên cầu đá bạch ngọc trước cổng Chính Dương.

“Dân nữ Phó Nhiêu, tố cáo tân khoa Trạng nguyên Từ gia bỏ vợ cưới người khác, vô pháp vô thiên, trước là phụ bạc dân nữ, sau là lừa gạt Công chúa, xin bệ hạ tra rõ chuyện này, cho dân nữ một lời công bằng!”

Tả đô Ngự sử Trình Khang năm nay đã ngoài 60 tuổi, khó khăn nâng bộ râu bạc trắng đi từng bước mạnh mẽ, lại nghe thấy một giọng nói lanh lảnh, ông lập tức bị hù đến nhảy dựng, từ trước đến nay ông lão này đều trung thành chính trực, trong mắt không chứa nổi hạt cát, quay mặt hỏi gã sai vặt bên cạnh một câu.

Gã sai vặt lập tức kể lại từ đầu đến cuối, Trình Khang có cái tính ghét ác như thù, lại thấy thê tử tân hôn người ta đến cáo ngự trạng(*), gia thế đau buồn, không có chỗ nương tựa, nên càng nổi lên tâm tư làm chủ cho dân.

(*)Tố lên vua

Vì thế lão Ngự sử không nói nhiều mà đi lên, nhận đơn kiện trong tay Phó Nhiêu, ông ta đọc qua nhanh như gió, đã hiểu chuyện trong đó, thấy chữ viết của Phó Nhiêu vô cùng đẹp đẽ, giọng điệu phân tích kỹ càng, ông ta vô cùng bất ngờ: “Đơn kiện này do ngươi viết?”

Phó Nhiêu quỳ lạy với ông, khóc nức nở nói: “Mười năm này dân nữ chép sách thay Từ Gia, phân biệt được đôi ba chữ, đơn kiện này đúng là thư tay của dân nữ.”

Trình Khang nghe vậy càng tán thưởng, ra hiệu cho nàng đứng dậy: “Ngươi trở về chờ đi, chờ tin tức của lão phu.”

Xong, ông nhét đơn kiện vào tay áo, ngang nhiên sải bước vào cung.

Đơn kiện này của Phó Nhiêu cũng viết vô cùng có kỹ xảo, không đề cập nửa điểm đến sai lầm của Công chúa mà đổ hết mọi tội lỗi lên người Từ Gia, bởi vậy, Hoàng đế cũng có bậc thang đi xuống, lại có lão Ngự sử giúp đỡ, không sợ Hoàng đế không cho câu trả lời.

Chỉ cần việc này đến tai thiên tử, nói vậy Công chúa Bình Khang ném chuột cũng sợ vỡ đồ, không dám ra tay với nàng.

Đơn kiện này của nàng, ngàn chữ vạn câu xếp thành một câu: “Công chúa muốn làm thiếp cho người ta sao?”

Phó Nhiêu quỳ trước cổng Chính Môn đã dấy lên một cơn sóng lớn hung hãn trong kinh thành, chúng khách trong quán rượu quán trà đều reo hò cho nàng, dù là cô nương phu nhân ở hậu trạch cũng coi nàng là tấm gương.

“Thân là nữ tử, dám cáo ngự trạng, cực kỳ dũng cảm, vị Phó cô nương này đúng là nữ trung hào kiệt.”

Công chúa Bình Khang và Từ Gia nghe tin suýt chút nữa tức đến ngã ngửa, hai người vội vàng tới hoàng cung, một lần nữa quỳ gối trước điện Thái Cực.

Hoàng đế vẫn không thèm để ý tới.

Qua giờ lâm triều, Trình Khang mời hai vị trọng thần là Lại bộ Thượng thư và Lễ bộ Thượng thư cùng vào Ngự thư phòng.

Địa vị của Trình Khang là Tả đô Ngự sử, thẳng thắn can gián là bản lĩnh đặc biệt của ông, nhưng ông cũng không ngốc, biết chuyện gì phù hợp lấy ra nói trên triều, chuyện gì lén bẩm báo.

Chuyện của Từ Gia, người sáng suốt đều biết vai trò của Công chúa Bình Khang trong đó, nếu nói ra trên triều, Hoàng đế sẽ mất mặt.

Thời tiết nóng dần, ánh nắng mạnh bao phủ điện Càn Khôn, phía nam Ngự thư phòng đã tỏa nhiệt.

Trình Khang cùng hai người kia bước vào điện, một luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt, liếc mắt thấy góc đông nam có đặt một khối băng, ba vị đại thần đều đã cao tuổi, hơi không chịu nổi, tự mình khép ống tay áo, còn nội thị đi thông báo.

Giây lát sau, nội thị bẩm lại, mời ba người đi vào. Chợt, một giọng nói mát lạnh truyền đến sau tấm bình phòng.

“Thu chậu băng lại đi.”

Ba người Trình Khang được Hoàng đế săn sóc, không khỏi lộ vẻ vui mừng, đồng loạt tiến lên hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”

Ngước mắt, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào mỏng cổ tròn bằng gấm Tô Châu thêu Minh Hoàng Cửu Long ngồi sau ngự án, khuôn mặt chàng đoan chính nghiêm túc, mặt mày sáng sủa, cả người lộ ra uy thế lạnh lùng thâm sâu.

Chính là Càn Trinh Đế Bùi Tấn.

Thấy đại thần thỉnh an, Bùi Tấn ngước mặt cười mềm mỏng: “Miễn lễ, người đâu, ban ngồi.”

Ba vị lão thần đã đi theo Bùi Tấn nhiều năm, từ trước đến nay không câu nệ nghi thức xã giao trước mặt chàng, chỉ là việc hôm nay không phải việc nhỏ, hai vị Thượng thư Lễ bộ và Lại bộ xem xét liếc nhìn Trình Khang một cái, không dám ngồi xuống,

Trình Khang đi lên, dâng đơn kiện của Phó Nhiêu: “Bệ hạ, hôm nay tân thê của Từ Gia quỳ trước cổng Chính Dương kêu oan, lão thần giúp nàng ta trình đơn kiện lên.”

Một câu thôi, Bùi Tấn biết ngay ý của Trình Khang là muốn ra mặt giúp Phó Nhiêu.

Ánh mắt lạnh lẽo của chàng nhìn về phía Trình Khang, người sau cụp mắt không nói.

Chàng híp mắt nhìn đơn kiện kia, việc này hôm qua chàng đã sai người tra xét rõ ràng, vốn không định đọc kỹ, chỉ là thấy chữ nhỏ dày đặc, hình như vô cùng xinh đẹp nên có chút tò mò, nhận lấy, miễn cưỡng đọc mấy lần, rồi đọc không được nữa.

“Ngồi hết cả đi.”

Ba vị đại thần ngồi quỳ hai bên, khom người im lặng.



Tay Bùi Tấn chống trán, mắt quét qua, nhạt giọng nói: “Lấy cách nhìn của chư khanh, việc này nên xử trí thế nào?”

Lại bộ Thượng thư là tâm phúc của Bùi Tấn khi ở tiềm để(*), từ trước đến nay chuyện gì cũng nghiêng về phía ông ta: “Bệ hạ, cũng chỉ là một thứ dân, không cần phải nói, người an ủi một phen là được rồi, Công chúa cành vàng lá ngọc, đã có chuyện phu thê với Từ Gia kia, tất nhiên nên để Công chúa thành hôn, nhưng Từ Gia kia ít nhiều cũng có hiềm nghi vượt quá giới hạn, bệ hạ đánh hắn mấy chục bản, khiển trách một hồi, để hắn biết sai.”

(*)Tiềm để: đầy đủ là Tiềm long để, nói đến nơi ở trước kia của Hoàng đế, mà vốn không phải nơi được định sẵn như Đông Cung (chỗ ở của Thái tử).

Bùi Tấn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.

Ngược lại Lễ bộ Thượng thư đối diện lại vuốt bộ râu trắng cười nhẹ, nói: “Liễu đại nhân có điều không biết, tuy cô nương Phó gia kia gia đình bình dân, nhưng tổ tiên lại có địa vị.”

“A? Có địa vị gì?”

“Phó gia ở tiền triều chính là công khanh bốn đời, tổ phụ của Phó cô nương này là huyền tôn(*) của thái phó tiền triều, chỉ là sau này cưới một y nữ, rời khỏi gia tộc, dẫn theo vợ con đến Thanh Châu, sau khi tiền triều bị hủy, Phó gia suy tàn, vị Phó lão gia này ngược lại bảo vệ được một mạng, bệ hạ mới kế vị, mở rộng khoa cử, phụ thân của Phó cô nương đậu cử nhân, đáng tiếc không kịp tham gia thi tỉnh, một ngày đi thuyền gặp gió mà lâm nạn, để lại ba người cô nhi quả phụ.”

“Không sai.” Trình Khang dõng dạc hùng hồn nói tiếp: “Bệ hạ, thần thấy cô nương Phó gia kia tư dung tú lệ, cử chỉ hào phóng, rất có phong thái từ tổ tiên. Từ Gia phụ bạc nàng ta như vậy, quả là hành vi tiểu nhân!”

Không đợi Bùi Tấn phản ứng, Lại bộ Thượng thư đối diện lại cãi: “Vậy theo ý ông, chẳng nhẽ để Công chúa nhường hôn phu cho nàng ta?”

“Vốn là hôn phu của người ta, trên hôn thư của người ta giấy đỏ chữ đen viết rất rõ ràng!”

“Ngàn vạn lần không thể, Công chúa là quân, bọn họ là thần, tất nhiên là thần cho quân, Từ Gia kia phải đưa cho Công chúa, nếu không uy quyền hoàng gia ở đâu, an ủi cô nương Phó gia kia một chút là được!” Lại bộ Thượng thư quyết giữ ý mình.

Bùi Tấn thấy hai đại thần cãi đến mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt chàng ngược lại lại bình tĩnh, chàng nhìn về phía Lễ Bộ Thượng thư: “Hàn khanh có ý kiến gì?”

Lễ Bộ Thượng thư cười khổ một tiếng, khom người lạy một lạy: “Bệ hạ, việc đã đến nước này, Công chúa gả thấp cho Từ Gia là đương nhiên, Liễu đại nhân nói đúng, thứ nhất, ban hôn cho Công chúa và Từ Gia, thứ hai, quất Từ Gia 30 đại bản làm rõ thiên uy, thứ ba, hậu đãi cô nương Phó gia!”

Bùi Tấn nhắm mắt.

Từ khi chuyện xảy ra đến giờ, chàng giận vô cùng, giận là trưởng nữ của mình không biết liêm sỉ, lại tư thông với Từ Gia rồi bức hôn, đồng thời không màng tới thể diện hoàng gia.

Một vở diễn này của nữ nhi và Từ Gia không chỉ trêu đùa cô nương Phó gia, cũng là lừa gạt thiên tử đương triều là chàng.

Chỉ do đó là cốt nhục chí thân nên mới chậm chạp không quyết.

Không biết vì sao, nghe lời này của thượng thư Lễ bộ Lại bộ, lửa giận của chàng lại bị dẫn lên một lần nữa, ném đơn kiện kia sang một bên, lạnh giọng nói: “Lấy ý kiến của trẫm, chi bằng chém chết Từ Gia kia cho xong chuyện!”

“Bệ hạ, ngàn lần không thể!”

Hai vị thượng thư Lễ bộ và Lại bộ đồng loạt quỳ trước án.

“Thần biết bệ hạ rất giận, nhưng Từ Gia kia là tân khoa Trạng nguyên, chuyện này bất kể chân tướng thế nào, ít nhất trong mắt người thiên hạ là chuyện trời xui đất khiến, nếu bệ hạ bởi vậy mà giết Từ Gia sẽ khó an lòng sĩ tử.”

Lễ bộ Thượng thư còn một ý chưa nói, nếu thật sự điều tra rõ chân tướng, nhất định sẽ liên lụy đến danh dự của Công chúa, việc này căn bản chưa được tra, cũng không thể tra.

Nếu không thể điều tra, như vậy xem ra Từ Gia vô tội.

Không thể không nói, nước cờ hiểm này của Công chúa và Từ Gia có thể nói là coi Hoàng đế như quân cờ.

Trong Ngự thư phòng im lặng lại.

Bùi Tấn đỡ trán, nhắm mắt không nói, khuôn mặt tuấn tú vẫn đầy lửa giận.

Trình Khang biết ngay Hoàng đế giằng co với hai người Liễu, Hàn là muốn tìm một bậc thang, mí mắt ông ta khẽ nâng, mỉm cười: “Bệ hạ, chi bằng như vậy đi, thần thay bệ hạ đi gặp cô nương Phó gia kia một chuyến, nghe ý của nàng ta một chút, trên thư cáo trạng của nàng ta tuy cố chấp với hôn sự này, nhưng lão thần đoán chưa chắc nàng ta đã thật tình, cứ xem điều kiện nàng ta đưa ra, nếu không quá đáng, ta đáp ứng là được.”

Bùi Tấn cười khổ một tiếng, đứng dậy: “Việc này mấu chốt là ở nàng ta, nếu không khiến nàng ta phục, trẫm khó ăn nói với người trong thiên hạ.”

“Đúng là lý lẽ này.” Trình Khang than trong lòng.

Sở dĩ tiền triều bị diệt nhanh như vậy chỉ do thiên tử bảo thủ, chú trọng uy quyền, không đặt giang sơn xã tắc và thần dân bá tánh vào mắt, kim thượng sở dĩ có thể sở hữu tứ bề, vạn dân thần phục, nguyên nhân chính là vì nhìn vào vết xe đổ, tự kiểm điểm mình, tài đức sáng suốt.

“Nhưng mà, ông đường đường là Tả đô Ngự sử, chấp chưởng viện Đốc Sát, ông đi, e sẽ dọa nàng ta.” Bùi Tấn cân nhắc một lát: “Gọi Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh xử lí việc này đi.”

Bùi Tấn không cho Trình Khang đi còn có một nguyên nhân nữa, lo Trình Khang sẽ nghe theo Phó Nhiêu mọi chuyện.

“Thần tuân chỉ!”

Hôm sau sau giờ ngọ, đúng lúc Bùi Tấn ra khỏi cung tuần tra, gặp phải xa giá của Lễ bộ Thị lang, chàng đột nhiên hứng lên, định đi cùng Khúc Ninh gặp cô nương Phó gia kia.

Phó Nhiêu ngồi trên xe ngựa do Lễ bộ phái tới, được đón vào Vạn Dân lâu ở đường chính.

Được tiểu lại đón vào một phòng rộng, thấy một quan viên mặc phi bào tam phẩm nhìn nàng với vẻ mặt hòa nhã, bên cạnh ông ta có một bình phong Tô Châu tám tấm, bình phong vẽ bách điểu triều phượng đa dạng, phức tạp mỹ lệ.

Phó Nhiêu thận trọng, lờ mờ phát hiện sau bình phong hình như có một bóng hình, lòng nàng nghi hoặc, đi lên uốn gối thi lễ.

Khúc Ninh mỉm cười giơ tay: “Bản quan phụng lệnh bệ hạ, đến đây an ủi cô nương, cô nương, mời ngồi.”

Phó Nhiêu nghe vậy lòng sáng như tuyết, nói điều kiện với Từ Gia và Công chúa Bình Khang chỉ có lợi nhất thời, không thể được lợi cả đời.

Chỉ có nói điều kiện với Hoàng đế mới có thể đảm bảo bình yên cho nàng.

Nàng chưa ngồi xuống mà nâng hai mắt đẫm lệ trong vắt nhìn Khúc Ninh, chưa nói gì, nước mắt nóng hổi đã cuồn cuộn rơi.

Nàng dịu dàng vái lạy, đẫm lệ nhìn thấy mà thương, nói: “Cầu xin đại nhân… làm chủ cho dân nữ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Hoà Ly, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook