Sau Khi Hoà Ly, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn
Chương 4:
Vân Kiều
15/11/2024
Trước mặt có mùi thuốc xộc vào mũi, mùi hương phảng phất thấm đẫm lòng người, Bùi Tấn sống trong thâm cung đã lâu, loại hương mà chàng xông không phải Long Diên hương thì cũng là Trầm hương, ấy vậy mà mùi thuốc bần hàn này lại khiến tâm hồn người ta trở nên thư thái.
Bùi Tấn đưa mắt nhìn xung quanh, cửa hàng này mở ba gian, cực kỳ rộng rãi, trước cửa bày một quầy hàng làm bằng gỗ phong(*), phía Tây và phía Bắc đều kê tủ thuốc kín tường, ở giữa cách một hành lang dẫn ra hậu viện, ánh nắng chan hoà chiếu vào từ hai cửa sổ lớn ở phía Đông giúp gian nhà chính trở nên sáng sủa.
(*)Hay còn gọi là gỗ thích.
Ngước mắt nhìn, chàng thấy vách tường phía Đông treo mấy bức họa ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối.
Đó là tranh mô phỏng của Phó Thái phó tiền triều.
Trong Ngự thư phòng của chàng cũng cất giữ mấy bức tranh của Phó Thái phó, có điều mấy bức họa trước mắt lại khác với những bức chàng sưu tầm.
Phong cách tương tự, nhưng nội dung khác nhau.
Phó Thái phó đam mê vẽ tranh sơn thủy, điều khiến chàng bất ngờ là trong nhà chính của Phó Nhiêu lại treo ba bức tranh hoa điểu, chàng chưa từng thấy bao giờ nên cảm thấy hứng thú.
Không chừng đó là số ít bức hoạ được Phó gia cất làm của riêng.
Trong nhà lặng ngắt, một nữ tử nhã nhặn trầm tĩnh ngồi chống cằm trong vầng sáng đầy màu sắc, nàng tựa người bên cạnh tủ thuốc góc phía Đông Bắc, hình như trong tay đang mở quyển sách thuốc, tà váy sặc sỡ dưới chân hơi lay động, trông vô cùng nhàn nhã.
Bùi Tấn chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt, chàng không có ý định nán lại, chẳng qua là ghé thăm chốn cũ, thấy hầu hết cảnh vật ngày xưa đã đổi thay, lòng hơi tiếc nuối. Giờ không còn việc gì nữa nên chàng tự nhiên quay người đi ra ngoài, nào ngờ Phó Nhiêu đã nhìn thấy chàng, nàng vội vàng đứng dậy gọi lại.
“Gia dừng bước!”
Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra đằng trước, nàng thấy một nam tử trung niên mặc chiếc áo trực chuyết(*) lụa Hàng Châu màu xanh thẫm đứng ở cửa, dáng người cao ngất, độ tuổi chừng ba mươi, dung mạo anh tuấn, ở chàng toát lên vẻ thanh cao hơn người và mang khí chất “nhạc trì uyên đình”(**) trời sinh.
(*)Trực chuyết: Áo dài của nhà sư, đạo sĩ hoặc sĩ tử. Chùa Hoa ngày nay gọi là “hải thanh” (海青), tức áo dài có tay hậu của tu sĩ.
(**)Câu thành ngữ tiếng Hán dùng để miêu tả người kiên định và bình tĩnh.
Trong chốc lát, Phó Nhiêu nhẹ nhàng vòng qua tủ đi ra, tiến lên thi lễ: “Thỉnh an gia, xin hỏi ngài có việc gì? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Giọng Phó Nhiêu dịu dàng, nàng nghiêng về phía trước, tỏ ra sốt sắng đón tiếp.
Khó khăn lắm mới có người đến cửa, tất nhiên Phó Nhiêu không muốn để chàng đi, huống chi nàng thấy người này không giàu thì cũng quý, nếu chiêu đãi chu đáo, nhất định có thể giúp nàng nổi danh.
Bùi Tấn thấy vẻ mặt tha thiết của Phó Nhiêu, lòng bất đắc dĩ, chàng đành phải dừng bước, hơi chần chừ nhìn nàng.
Tiểu cô nương trước mặt xinh đẹp như hoa, đôi mắt hạnh càng thêm dịu dàng và điềm đạm, vừa trong veo vừa long lanh nước, nàng đương ở độ tuổi thiếu nữ xinh đẹp nhất, cũng chẳng biết vì sao tên Từ Gia nọ lại phụ tình nàng. Quả là đáng tiếc, chàng nhớ đến việc Từ Gia đã thành nữ tế(*) của mình, lập tức gạt suy nghĩ này sang một bên.
(*)Nghĩa là con rể.
Chàng chắp tay sau lưng, thuận miệng đáp qua loa: “Ta vào Nam ra Bắc quanh năm, mắt cá chân bị thương nhẹ, không biết ở đây có cao dán phù hợp không?”
Hôm nay chàng mặc thường phục, đứng đây một mình, trông có vẻ thanh nhã ung dung, phong thái bất phàm.
Xưa nay chàng luôn là người ngồi trên cao, dù có giả bộ tùy ý thì trong giọng điệu cũng ẩn chứa sự uy nghiêm, khiến người ta không dám tuỳ tiện qua mặt.
Phó Nhiêu đành giấu tâm tư, mỉm cười thi lễ, kéo ống tay áo chỉ ra đằng sau: “Ngài tới đúng chỗ rồi, mời ngài ngồi xuống, để ta xem nơi bị thương thử nào.”
Bùi Tấn thầm bất ngờ, trong cung của chàng thái y gì mà chẳng có, còn cần một tiểu cô nương yếu đuối khám vết thương cho chàng ư.
Chàng liếc mắt nhìn nội thị giả dạng làm gã sai vặt, gã sai vặt thanh tú nọ lập tức cười đáp: “Chủ tiệm, gia nhà ta còn có chuyện quan trọng, nếu có thuốc thoa ngoài da trị thương té ngã tốt cứ lấy ra là được, chúng ta mua rồi đi luôn.”
Phó Nhiêu âm thầm đánh giá Bùi Tấn, vẻ mặt chàng bình tĩnh tựa vực sâu, đâu có giống như có việc gấp, nếu thật sự có việc gấp thì làm sao lại tới cửa nhìn quanh, e là thấy một nữ quyến như nàng ở đây nên không tin tưởng thôi.
Nếu đã như thế, nàng càng phải khiến chàng thử một lần, tín phục nàng mới được.
Phó Nhiêu cười rạng rỡ như mặt trời mùa xuân, quyết giữ người ở lại: “Gia, nơi này của chúng ta có mấy loại thuốc thoa trị thương do té ngã, phải xem là loại thương tích gì, rồi mới dùng thuốc nấy. Nếu ta không hỏi rõ ràng, tự tiện bán thuốc cho các ngài, nhỡ về xảy ra chuyện thì há chẳng phải đập bảng hiệu của ta ư?”
“Ngài tạm thời yên tâm, không mất bao lâu đâu, chỉ bằng thời gian uống một chung trà nhỏ là biết ngay.” Phó Nhiêu cực kỳ tự tin.
Bùi Tấn không phải người chần chừ, nếu đã vào cửa thì đành phải ứng phó qua loa, khẽ gật đầu: “Vậy thì thử xem sao.”
Bùi Tấn ngồi xuống chiếc ghế dài phía Đông Nam, gã sai vặt quỳ xuống đất cung kính xắn ống quần chàng lên. Phó Nhiêu nhìn thoáng qua vài lần, hỏi chàng bị thương khi nào, thương tích ra sao, ngày thường có triệu chứng gì, Bùi Tấn kiên nhẫn đáp lại.
Đào Nhi nhanh nhẹn bưng trà nước tới, nhưng Bùi Tấn không nhận, ngược lại gã sai vặt nhận lấy rồi đặt sang một bên.
Phó Nhiêu liền biết vị quý nhân này vô cùng kỹ tính, chắc là chê nước trà trong tiệm không ngon.
Nàng sai bảo dược đồng bưng một cái khay gỗ Trắc sơn đỏ tới, trên đó đặt một lọ thuốc màu nâu và một tấm sừng trâu, nàng đưa tấm sừng trâu cho gã sai vặt, tiếp tục vặn mở lọ thuốc.
Một mùi hăng mũi phả ra, Bùi Tấn hơi nhíu mày, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn chàng sẽ từ chối, có điều Phó Nhiêu này không biết thân phận của chàng, hoàn toàn không có lý do để hại chàng nên đành phải kiên nhẫn để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Phó Nhiêu đưa thuốc cho gã sai vặt: “Ngươi bôi thuốc nước này lên mắt cá chân gia, tiếp đến dùng sừng trâu cạo, cạo đến khi nào ra hàn thấp(*) là được, sẽ hiệu quả ngay tức thì.”
(*)Hàn thấp: là tên gọi tóm tắt cho các chứng trạng do tà khí xâm phạm vào người từ bên ngoài hoặc thể trạng vốn Tỳ dương không mạnh dẫn đến thủy thấp ứ đọng ở trong gây nên.
Gã sai vặt nửa tin nửa ngờ liếc Bùi Tấn một cái, Bùi Tấn hơi khép ống tay áo, đã đâm lao thì phải theo lao, chàng chỉ khẽ gật đầu, gã sai vặt tuân lệnh, quỳ gối bên chân chàng, bắt đầu bôi thuốc.
Chất lỏng màu nâu nhạt trượt xuống mắt cá chân, mới đầu thì thấy mát lạnh, rồi lập tức chuyển sang nóng rát.
Mùi hăng mũi bốc lên làm cho gã sai vặt hoa cả mắt, hắn quá hoảng sợ, cầm tấm sừng trâu mà run rẩy không dám xuống tay, sợ khiến Hoàng đế đau.
Phó Nhiêu thấy gã chần chừ, nàng bèn ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên: “Để ta vậy.”
Nàng hơi khom lưng xuống một chút, cũng mặc kệ gã sai vặt kia có bằng lòng hay không, cứ thế giật lấy tấm sừng trâu, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên bắp chân Bùi Tấn, nàng bôi đều thuốc nước lên chỗ bị thương của chàng, cẩn thận xoa bóp.
Quả thật thuốc này rất nặng mùi, bản thân Phó Nhiêu cũng có hơi không chịu nổi, nhưng lực tay vẫn không giảm. Trong lúc đó nàng lén liếc mắt nhìn Bùi Tấn một cái, lo chàng ngại mùi thuốc nồng, song lại thấy sắc mặt chàng bình tĩnh, ánh mắt trấn định, dáng vẻ như thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không hề biến sắc.
Ngược lại khiến cho mấy người bọn họ ngạc nhiên.
Mùi thuốc gay mũi xen lẫn một mùi hương thơm ngát vấn vít, Bùi Tấn hơi thẳng người dậy, khẽ nhíu mày, khóe mắt liếc xuống, chỉ thấy tiểu cô nương nọ cúi đầu dưới chân chàng, để lộ một đoạn cổ trắng tựa tuyết, như sành sứ trắng trơn láng...
Chàng lập tức rời mắt đi, nhìn về phía trước, vẻ mặt đoan trang.
Tuy mắt không nhìn nhưng xúc cảm lại không lờ đi được, đôi tay ấy cũng quá mềm mại, lòng bàn tay nàng nắm cả mắt cá chân của chàng, ấm áp trơn nhẵn, lực tay luôn vừa phải, cảm giác tê dại và mát lạnh của thuốc nước thẩm thấu vào kinh mạch của chàng, dần dần, một cảm giác nóng bức từ nơi đó vọt đến tận tim.
Cảm giác đau dần rõ ràng, Bùi Tấn cụp mắt xuống, dừng ở cổ tay Phó Nhiêu, cổ tay tiểu cô nương trắng nõn, xương nhỏ đầy đặn, cốt cách và tướng mạo vô cùng xinh đẹp.
Nàng còn nhỏ như thế, đáng lẽ đang ở độ tuổi làm nũng dưới đôi cánh của cha mẹ, song lại phải một mình đảm đương mọi việc, làm trụ cột cho cả gia đình, quả thật không dễ dàng.
Đáng khen cho một thiếu nữ không ngừng cố gắng.
“Đã xong chưa?” Chàng không muốn để cho cô nương nhỏ như thế này hầu hạ mình.
Mắt Phó Nhiêu rơm rớm lệ vì xông thuốc nước, nhìn chàng bằng đôi mắt ươn ướt, nhỏ giọng đáp: “Vẫn chưa đâu, còn phải cạo kinh mạch cho ngài... Ngài đau ở đây à?” Bàn tay cầm tấm sừng trâu đã sờ chính xác huyệt Côn Lôn ở mắt cá chân và huyệt Phi Dương ở bắp chân chàng, cạo từ trên xuống dưới.
Người bên cạnh cạo kinh lạc(*) cũng chịu không nổi.
(*)Kinh lạc: đường vận hành của khí huyết toàn thân bao gồm kinh mạch và lạc mạch.
Phó Nhiêu không dám dùng sức: “Đau không?”
Bùi Tấn ra chiến trường từ năm mười hai tuổi, đau đớn nào mà chưa từng trải qua, tất nhiên không để bụng cơn đau nhỏ này, giọng điệu lạnh nhạt: “Không đau.”
Phó Nhiêu tăng thêm chút lực.
Đoạn kinh mạch dần nổi đốm đỏ, không bao lâu sau đã hiện lên vết bầm màu đỏ tía, chứng tỏ chỗ này của chàng là bệnh cũ trầm kha.
(*)Trầm kha: bệnh nghiêm trọng kéo dài, khó chữa.
Gã sai vặt thấy thế hoảng sợ, ấn đường nhíu chặt: “Dừng tay, ngươi làm cái gì vậy!”
Hắn toan đẩy Phó Nhiêu ra nhưng bị Bùi Tấn quát: “Lui xuống!” Chàng sợ dọa đến Phó Nhiêu, dịu giọng nói: “Ngươi lại thêm chút lực.”
Tuy thuốc nước này gay mũi, nhưng sau khi nàng cạo vào kinh mạch, chỗ vết thương tắc nghẽn đã có chút cảm giác thông suốt.
Đây là vết thương cũ từ mười mấy năm trước, lúc ấy chàng bị quân địch bắn trúng mắt cá chân. Mặc dù về sau đã chữa trị ổn thỏa, nhưng rốt cuộc vẫn chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng đến mùa đông hoặc nhiễm lạnh, chỗ này sẽ đau âm ỉ.
Trong cung cũng có rượu thuốc cho chàng ngâm, có điều không tốt bằng thuốc của Phó Nhiêu, loại thuốc này nóng rát, tất nhiên khi cạo kinh mạch rất đau, vừa rát vừa trướng, như thể có con sâu chui lủi bên trong, càng đau càng muốn bảo nàng cạo, ước gì có thể mạnh thêm chút nữa.
Quả nhiên Phó Nhiêu biết rõ điều này, thấy có vết tím đen nổi lên nàng lại tăng thêm lực, hồi lâu sau, vết bầm hiện ra thành từng mảng, đẩy hàn độc ra, Phó Nhiêu lập tức dừng tay. Nàng không để ý trán mình lấm tấm mồ hôi mà ngước mắt nhìn chàng, đôi mắt sáng lấp lánh, nàng hỏi: “Ngài có thấy dễ chịu không?”
Giọng nói của nàng dịu dàng, lại vô cùng trong trẻo, nghe mà khiến người ta mềm lòng.
Bùi Tấn hơi ngạc nhiên nhìn Phó Nhiêu, gật đầu nói: “Quả thật không tệ, có cảm giác vô cùng khoan khoái.”
“Vậy là đúng rồi.” Phó Nhiêu như trút được gánh nặng, nàng đứng dậy, nhận lấy khăn ướt Đào Nhi đưa đến, tự tin nói: “Đây là bài thuốc gia truyền của tổ mẫu ta, không truyền ra ngoài, dù ngài đi khắp đại giang Nam Bắc cũng không tìm được, ngài chỉ cần mua thuốc này về, cách ba ngày dùng một lần, bảo đảm nửa năm sau bệnh cũ của ngài không tái phát nữa.”
Một gã sai vặt sửa sang lại xiêm y giúp Bùi Tấn, một gã khác thì hỏi giá.
“Mấy bạc một lọ, có bao nhiêu thì mang ra hết đây.”
Phó Nhiêu khép tay áo lại mỉm cười trả lời: “Thuốc này quý giá, tất nhiên không hề rẻ, phải hai mươi lượng bạc một lọ, bây giờ trong tay ta chỉ có ba lọ, ngài muốn lấy hết sao?”
Sáu mươi lượng bạc đối với Bùi Tấn mà nói là chuyện cỏn con, chàng để cho gã sai vặt toàn quyền quyết định.
Đây không phải mục đích của Phó Nhiêu, nàng niềm nở hỏi Bùi Tấn, ánh mắt trong veo mang ý cười dịu dàng: “Vị gia này, nếu ngài cảm thấy tốt, vậy có thể giới thiệu giúp ta được không, tiệm thuốc của ta vẫn còn rất nhiều dược hoàn, tiểu nhi quy tỳ hoàn(*), phụ nhân thiên kim phương(**)...” Phó Nhiêu liệt kê một loạt tên thuốc.
(*)Tỳ là cơ quan phụ trách tiêu hoá và hấp thu dinh dưỡng của cơ thể; gồm các cơ quan như: dạ dày, đại tràng, tiểu tràng, tuyến tụy,... Nghĩa nôm na của thuốc này là bổ tỳ cho trẻ con.
(**) “Phụ nhân” là phụ nữ có chồng, “thiên kim phương” là đơn thuốc trị giá ngàn vàng. Có thể hiểu là thuốc quý của phụ nữ về vấn đề phụ khoa.
“Đúng rồi, ta đưa ngài một ít, có thể bảo nữ quyến trong nhà hoặc thiếu gia, tiểu thư thử xem. Ngài yên tâm, tất cả đều là dược hoàn bồi bổ sức khỏe, không hại thân, cứ yên tâm dùng...”
Phó Nhiêu nháy mắt với Đào Nhi, Đào Nhi bưng tới tổng cộng mười mấy lọ nhỏ, trong đó đủ loại dược hoàn, trên lọ còn dán triệu chứng tương ứng.
Bùi Tấn nhìn cái bàn bày hàng la liệt, chàng nín thinh.
Thôi, chắc tiểu cô nương vừa khai trương, buôn bán khó khăn.
“Tính thêm bạc, không thể để ngươi chịu thiệt.” Giọng Bùi Tấn cực kỳ nhã nhặn, trông có phong thái của người bề trên.
“Không không không…” Phó Nhiêu vội xua tay, cười mỉm nói: “Cũng không phải bảo ngài lấy không, ngài phải giới thiệu giúp ta chút tiếng tăm…” Phó Nhiêu đỏ mặt cười, có chút ngượng ngùng.
Bùi Tấn lộ vẻ khó xử.
Chàng biết đi giới thiệu cho ai đây?
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, mở miệng chỉ có hạ chỉ.
Cũng không thể hạ chỉ bảo các đại thần đến mua cao dán trị thương, càng không thể dặn phi tử trong cung tới mua.
Song chàng cũng không đành lòng để Phó Nhiêu thất vọng, bèn gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức.”
Bùi Tấn đứng dậy, bước đi hai bước, đúng là cảm giác mắt cá chân linh hoạt hơn nhiều, trong lòng thấy nhẹ nhõm.
Cô nương Phó gia này quả nhiên có chút bản lĩnh.
Bóng người cao ráo của chàng đứng giữa đại sảnh, bẩm sinh chàng đã là người thanh cao tôn quý, điềm tĩnh như dòng nước chảy qua vực sâu, khiến người ta không nhìn ra nông sâu thế nào.
Chàng hơi suy tư, tuy đã có chủ ý nhưng không thể giúp nàng giới thiệu, đành phải mua nhiều thêm chút dược hoàn, xem như bù đắp cho nàng vậy.
Đôi mắt trầm tĩnh của chàng nhìn Phó Nhiêu, chàng dặn dò: “Gói tất cả thuốc phụ nữ dùng của tiệm ngươi lại.”
Phó Nhiêu hơi bất ngờ, loại thuốc nhiều nhất trong tiệm của nàng là phụ khoa thiên kim hoàn.
“Tất... lấy tất cả ư?”
“Ừ.” Bùi Tấn bình tĩnh gật đầu.
Phó Nhiêu liếc Đào Nhi và hai dược đồng một cái, ba người lập tức ra sức đi lục tung rương và tủ thuốc.
Cũng không thể trách bọn họ kích động, khai trương bảy ngày, thực tế chẳng kiếm được mấy đồng bạc mà còn lỗ vốn không ít, vất vả lắm mới có khách quý tới, tất nhiên mọi người không giấu được niềm vui.
Ba người tìm một mạch lấy ra một trăm lọ dược hoàn.
Ban đầu Phó Nhiêu định nửa bán nửa tặng, phụ nữ tới mua sẽ tặng hai lọ, để mở rộng tiếng tăm nên nàng trữ hàng khá nhiều.
Nếu bán hết những thứ này cho Bùi Tấn thì hơi giống lừa người ta mua.
Mặt Phó Nhiêu nóng bừng, nàng bước lên cản lại phân nửa lọ trong một trăm lọ dược hoàn trên quầy, đôi má ửng hồng được vầng sáng tô điểm trông có phần rạng rỡ, xinh tươi và quyến rũ.
“Cũng không cần mua nhiều vậy, mua trước mười lọ dùng thôi.”
Thuốc này vô cùng quý giá, e là chủ mẫu của người bên cạnh không nỡ cho thiếp dùng.
Phó Nhiêu biết Bùi Tấn có lòng giúp đỡ, nhưng nàng cũng không đành lòng để chàng về nhà chịu lời oán trách.
Nào ngờ Bùi Tấn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: “Không ngại, ta mua hết, thê thiếp trong nhà đông, họ dùng được.”
Con ngươi của Phó Nhiêu suýt nữa trợn tròn.
Vị này có bao nhiêu thê thiếp mà có thể dùng đến một trăm lọ thiên kim hoàn?
Nếu người ta đã khăng khăng, nàng cũng không thể đơn phương ngăn cản, đành phải đỡ trán gật đầu: “Được.”
Một gã sai vặt trong nhóm thuộc hạ tính tiền và đóng gói với Đào Nhi.
Phó Nhiêu âm thầm đánh giá Bùi Tấn, nam tử trung niên này thoạt nhìn thì ung dung, thanh cao lại quý phái, không ngờ chàng là hạng người háo sắc.
Trong đầu nàng lập tức nảy ra một ý nghĩ, lặng lẽ vẫy tay với một gã sai vặt khác, gã sai vặt khó hiểu tiến lại gần: “Chủ tiệm có chuyện gì sao?”
Phó Nhiêu kéo ống tay áo hắn đi tới góc quầy để tránh Bùi Tấn, thấp giọng hỏi: “Có phải chủ tử nhà ngươi thê thiếp thành đàn không?”
Gã sai vặt mờ mịt gật đầu.
Phó Nhiêu nghĩ bụng, quả nhiên là vậy, thế là nàng hỏi hắn với vẻ mặt quan tâm: “Đã đông thê thiếp, e là cần thêm ít dược hoàn bổ thận nhỉ?”
Bổ thận?
Gã sai vặt âm thầm nuốt nước miếng, nhìn Phó Nhiêu bằng vẻ mặt phức tạp, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Từ trước đến nay bệ hạ cần cù chính vụ, nhưng không mặn mà với chuyện đó, một tháng đến hậu cung nghỉ ngơi nhiều lắm cũng chừng năm sáu ngày.
Hơn nữa hai năm gần đây Hoàng đế càng ngày càng lạnh nhạt.
Cũng không biết là do bệ hạ lực bất tòng tâm, hay là đã mất hứng thú với nữ nhân hậu cung.
Theo lý mà nói bệ hạ cần cù tập võ, thân thể khỏe mạnh, không đến mức tinh thần và thể chất đều kiệt quệ.
Phó Nhiêu thấy gã sai vặt trưng ra khuôn mặt giữ kín như bưng, nàng cho hắn một ánh mắt “Ta hiểu”.
“Chờ đấy.”
Nàng xoay vòng eo mảnh mai đi vào sâu trong quầy, lấy ra mấy lọ dược hoàn, lặng lẽ cầm tới nhét vào tay gã sai vặt: “Mua mấy lọ trước, nếu dùng được, ngươi lại đến tiệm mua tiếp.”
Gã sai vặt liếc nhìn tên thuốc trên lọ, sợ tới mức cả người run rẩy.
Cái này... cái này, hắn dám mua ư?
Phó Nhiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh, nàng cau mày nói: “Không thể vì sợ thầy thuốc mà giấu bệnh, yên tâm, ngươi lặng lẽ mua về, ngài ấy sẽ cảm ơn ngươi.”
“Thật... thật sao?” Đầu gã sai vặt đổ đầy mồ hôi, gã đưa mắt nhìn nàng.
Chợt nhớ ra ngày thường sư phụ hắn hay lải nhải, chê bệ hạ đi hậu cung quá ít.
Thôi vậy, mua thuốc về cho sư phụ, để lão nhân gia xem tình hình rồi khuyên bệ hạ dùng.
Gã sai vặt hạ quyết tâm, mua một hơi sáu lọ bổ thận hoàn.
Bùi Tấn đã sớm phát hiện Phó Nhiêu và gã sai vặt thì thầm bí mật, chàng đi ra sân nên cũng không để ý, tới khi quay về xe ngựa, chàng thuận miệng ép hỏi, gã nội thị kia run cầm cập, đã khai sạch.
Bùi Tấn cầm lọ thuốc bổ thận, lại nhớ tới dáng vẻ thần bí của tiểu cô nương nọ, chàng dở khóc dở cười.
Tiểu cô nương này đúng là vừa đáng giận vừa đáng hận.
Chàng suy nghĩ cho việc làm ăn của nàng, còn nàng lại lừa chàng.
Phó Nhiêu tuổi còn nhỏ, cũng chưa từng cưới gả nhưng lại thạo buôn bán loại dược hoàn này, quả thật nàng đã khiến chàng mở rộng tầm mắt.
Thôi, nàng là một tiểu cô nương, so đo với nàng làm gì.
Có điều, bị một tiểu cô nương nghi ngờ mình “không được” lại khiến vị Hoàng đế là chàng hơi mất mặt.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế lập tức phân phát mớ lọ thiên kim hoàn cho hậu cung, chúng phi được Hoàng đế ban thưởng, người nào người nấy vui mừng khôn tả, ai cũng biết Bùi Tấn cực kỳ xem trọng quy củ. Bình thường chàng không ban thưởng thêm, ngày thường cũng toàn do phủ nội vụ phân phát như thường lệ, bây giờ chúng phi nhận được thiên kim hoàn này như thể nhận được bảo bối gì đó.
Bùi Tấn lên ngôi đã nhiều năm, phi tử trong cung đông đúc nên đã dùng hết thuốc trong vòng ba ngày.
Chúng phi uống vào cảm thấy dược hoàn này không đắng, hiệu quả lại cực kỳ tốt, hình như nửa người dưới của họ sạch sẽ hơn trước, thế là một hai người đều cất giấu tâm tư tìm Hoàng đế xin thêm.
Ngày thường các phi tử cấp thấp không có cơ hội gặp mặt Hoàng đế nên tụm năm tụm ba đến gặp Thục Quý phi thỉnh cầu.
Thục Quý phi nhân dịp một hôm Hoàng đế đến thăm Tam Hoàng tử, bèn nhắc đôi lời.
Bùi Tấn sững sờ: “Muốn nữa ư?”
Thục Quý phi dịu dàng rót cho chàng một chén trà: “Còn phải nói, cũng không biết bệ hạ lấy đâu ra loại dược hoàn tốt đến vậy, các tỷ muội đã dùng đều nói hiệu quả cực kỳ tốt, buổi sáng dùng ba viên, buổi tối dùng ba viên, quả nhiên cảm thấy cơ thể lanh lẹ hơn nhiều, bệ hạ, coi như ngài thương chúng thiếp, thưởng thêm một ít đi.”
Bùi Tấn lúng túng gõ bàn.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế: Lại phải cải trang vi hành sao?
Bùi Tấn đưa mắt nhìn xung quanh, cửa hàng này mở ba gian, cực kỳ rộng rãi, trước cửa bày một quầy hàng làm bằng gỗ phong(*), phía Tây và phía Bắc đều kê tủ thuốc kín tường, ở giữa cách một hành lang dẫn ra hậu viện, ánh nắng chan hoà chiếu vào từ hai cửa sổ lớn ở phía Đông giúp gian nhà chính trở nên sáng sủa.
(*)Hay còn gọi là gỗ thích.
Ngước mắt nhìn, chàng thấy vách tường phía Đông treo mấy bức họa ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối.
Đó là tranh mô phỏng của Phó Thái phó tiền triều.
Trong Ngự thư phòng của chàng cũng cất giữ mấy bức tranh của Phó Thái phó, có điều mấy bức họa trước mắt lại khác với những bức chàng sưu tầm.
Phong cách tương tự, nhưng nội dung khác nhau.
Phó Thái phó đam mê vẽ tranh sơn thủy, điều khiến chàng bất ngờ là trong nhà chính của Phó Nhiêu lại treo ba bức tranh hoa điểu, chàng chưa từng thấy bao giờ nên cảm thấy hứng thú.
Không chừng đó là số ít bức hoạ được Phó gia cất làm của riêng.
Trong nhà lặng ngắt, một nữ tử nhã nhặn trầm tĩnh ngồi chống cằm trong vầng sáng đầy màu sắc, nàng tựa người bên cạnh tủ thuốc góc phía Đông Bắc, hình như trong tay đang mở quyển sách thuốc, tà váy sặc sỡ dưới chân hơi lay động, trông vô cùng nhàn nhã.
Bùi Tấn chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt, chàng không có ý định nán lại, chẳng qua là ghé thăm chốn cũ, thấy hầu hết cảnh vật ngày xưa đã đổi thay, lòng hơi tiếc nuối. Giờ không còn việc gì nữa nên chàng tự nhiên quay người đi ra ngoài, nào ngờ Phó Nhiêu đã nhìn thấy chàng, nàng vội vàng đứng dậy gọi lại.
“Gia dừng bước!”
Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra đằng trước, nàng thấy một nam tử trung niên mặc chiếc áo trực chuyết(*) lụa Hàng Châu màu xanh thẫm đứng ở cửa, dáng người cao ngất, độ tuổi chừng ba mươi, dung mạo anh tuấn, ở chàng toát lên vẻ thanh cao hơn người và mang khí chất “nhạc trì uyên đình”(**) trời sinh.
(*)Trực chuyết: Áo dài của nhà sư, đạo sĩ hoặc sĩ tử. Chùa Hoa ngày nay gọi là “hải thanh” (海青), tức áo dài có tay hậu của tu sĩ.
(**)Câu thành ngữ tiếng Hán dùng để miêu tả người kiên định và bình tĩnh.
Trong chốc lát, Phó Nhiêu nhẹ nhàng vòng qua tủ đi ra, tiến lên thi lễ: “Thỉnh an gia, xin hỏi ngài có việc gì? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Giọng Phó Nhiêu dịu dàng, nàng nghiêng về phía trước, tỏ ra sốt sắng đón tiếp.
Khó khăn lắm mới có người đến cửa, tất nhiên Phó Nhiêu không muốn để chàng đi, huống chi nàng thấy người này không giàu thì cũng quý, nếu chiêu đãi chu đáo, nhất định có thể giúp nàng nổi danh.
Bùi Tấn thấy vẻ mặt tha thiết của Phó Nhiêu, lòng bất đắc dĩ, chàng đành phải dừng bước, hơi chần chừ nhìn nàng.
Tiểu cô nương trước mặt xinh đẹp như hoa, đôi mắt hạnh càng thêm dịu dàng và điềm đạm, vừa trong veo vừa long lanh nước, nàng đương ở độ tuổi thiếu nữ xinh đẹp nhất, cũng chẳng biết vì sao tên Từ Gia nọ lại phụ tình nàng. Quả là đáng tiếc, chàng nhớ đến việc Từ Gia đã thành nữ tế(*) của mình, lập tức gạt suy nghĩ này sang một bên.
(*)Nghĩa là con rể.
Chàng chắp tay sau lưng, thuận miệng đáp qua loa: “Ta vào Nam ra Bắc quanh năm, mắt cá chân bị thương nhẹ, không biết ở đây có cao dán phù hợp không?”
Hôm nay chàng mặc thường phục, đứng đây một mình, trông có vẻ thanh nhã ung dung, phong thái bất phàm.
Xưa nay chàng luôn là người ngồi trên cao, dù có giả bộ tùy ý thì trong giọng điệu cũng ẩn chứa sự uy nghiêm, khiến người ta không dám tuỳ tiện qua mặt.
Phó Nhiêu đành giấu tâm tư, mỉm cười thi lễ, kéo ống tay áo chỉ ra đằng sau: “Ngài tới đúng chỗ rồi, mời ngài ngồi xuống, để ta xem nơi bị thương thử nào.”
Bùi Tấn thầm bất ngờ, trong cung của chàng thái y gì mà chẳng có, còn cần một tiểu cô nương yếu đuối khám vết thương cho chàng ư.
Chàng liếc mắt nhìn nội thị giả dạng làm gã sai vặt, gã sai vặt thanh tú nọ lập tức cười đáp: “Chủ tiệm, gia nhà ta còn có chuyện quan trọng, nếu có thuốc thoa ngoài da trị thương té ngã tốt cứ lấy ra là được, chúng ta mua rồi đi luôn.”
Phó Nhiêu âm thầm đánh giá Bùi Tấn, vẻ mặt chàng bình tĩnh tựa vực sâu, đâu có giống như có việc gấp, nếu thật sự có việc gấp thì làm sao lại tới cửa nhìn quanh, e là thấy một nữ quyến như nàng ở đây nên không tin tưởng thôi.
Nếu đã như thế, nàng càng phải khiến chàng thử một lần, tín phục nàng mới được.
Phó Nhiêu cười rạng rỡ như mặt trời mùa xuân, quyết giữ người ở lại: “Gia, nơi này của chúng ta có mấy loại thuốc thoa trị thương do té ngã, phải xem là loại thương tích gì, rồi mới dùng thuốc nấy. Nếu ta không hỏi rõ ràng, tự tiện bán thuốc cho các ngài, nhỡ về xảy ra chuyện thì há chẳng phải đập bảng hiệu của ta ư?”
“Ngài tạm thời yên tâm, không mất bao lâu đâu, chỉ bằng thời gian uống một chung trà nhỏ là biết ngay.” Phó Nhiêu cực kỳ tự tin.
Bùi Tấn không phải người chần chừ, nếu đã vào cửa thì đành phải ứng phó qua loa, khẽ gật đầu: “Vậy thì thử xem sao.”
Bùi Tấn ngồi xuống chiếc ghế dài phía Đông Nam, gã sai vặt quỳ xuống đất cung kính xắn ống quần chàng lên. Phó Nhiêu nhìn thoáng qua vài lần, hỏi chàng bị thương khi nào, thương tích ra sao, ngày thường có triệu chứng gì, Bùi Tấn kiên nhẫn đáp lại.
Đào Nhi nhanh nhẹn bưng trà nước tới, nhưng Bùi Tấn không nhận, ngược lại gã sai vặt nhận lấy rồi đặt sang một bên.
Phó Nhiêu liền biết vị quý nhân này vô cùng kỹ tính, chắc là chê nước trà trong tiệm không ngon.
Nàng sai bảo dược đồng bưng một cái khay gỗ Trắc sơn đỏ tới, trên đó đặt một lọ thuốc màu nâu và một tấm sừng trâu, nàng đưa tấm sừng trâu cho gã sai vặt, tiếp tục vặn mở lọ thuốc.
Một mùi hăng mũi phả ra, Bùi Tấn hơi nhíu mày, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn chàng sẽ từ chối, có điều Phó Nhiêu này không biết thân phận của chàng, hoàn toàn không có lý do để hại chàng nên đành phải kiên nhẫn để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Phó Nhiêu đưa thuốc cho gã sai vặt: “Ngươi bôi thuốc nước này lên mắt cá chân gia, tiếp đến dùng sừng trâu cạo, cạo đến khi nào ra hàn thấp(*) là được, sẽ hiệu quả ngay tức thì.”
(*)Hàn thấp: là tên gọi tóm tắt cho các chứng trạng do tà khí xâm phạm vào người từ bên ngoài hoặc thể trạng vốn Tỳ dương không mạnh dẫn đến thủy thấp ứ đọng ở trong gây nên.
Gã sai vặt nửa tin nửa ngờ liếc Bùi Tấn một cái, Bùi Tấn hơi khép ống tay áo, đã đâm lao thì phải theo lao, chàng chỉ khẽ gật đầu, gã sai vặt tuân lệnh, quỳ gối bên chân chàng, bắt đầu bôi thuốc.
Chất lỏng màu nâu nhạt trượt xuống mắt cá chân, mới đầu thì thấy mát lạnh, rồi lập tức chuyển sang nóng rát.
Mùi hăng mũi bốc lên làm cho gã sai vặt hoa cả mắt, hắn quá hoảng sợ, cầm tấm sừng trâu mà run rẩy không dám xuống tay, sợ khiến Hoàng đế đau.
Phó Nhiêu thấy gã chần chừ, nàng bèn ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên: “Để ta vậy.”
Nàng hơi khom lưng xuống một chút, cũng mặc kệ gã sai vặt kia có bằng lòng hay không, cứ thế giật lấy tấm sừng trâu, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên bắp chân Bùi Tấn, nàng bôi đều thuốc nước lên chỗ bị thương của chàng, cẩn thận xoa bóp.
Quả thật thuốc này rất nặng mùi, bản thân Phó Nhiêu cũng có hơi không chịu nổi, nhưng lực tay vẫn không giảm. Trong lúc đó nàng lén liếc mắt nhìn Bùi Tấn một cái, lo chàng ngại mùi thuốc nồng, song lại thấy sắc mặt chàng bình tĩnh, ánh mắt trấn định, dáng vẻ như thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không hề biến sắc.
Ngược lại khiến cho mấy người bọn họ ngạc nhiên.
Mùi thuốc gay mũi xen lẫn một mùi hương thơm ngát vấn vít, Bùi Tấn hơi thẳng người dậy, khẽ nhíu mày, khóe mắt liếc xuống, chỉ thấy tiểu cô nương nọ cúi đầu dưới chân chàng, để lộ một đoạn cổ trắng tựa tuyết, như sành sứ trắng trơn láng...
Chàng lập tức rời mắt đi, nhìn về phía trước, vẻ mặt đoan trang.
Tuy mắt không nhìn nhưng xúc cảm lại không lờ đi được, đôi tay ấy cũng quá mềm mại, lòng bàn tay nàng nắm cả mắt cá chân của chàng, ấm áp trơn nhẵn, lực tay luôn vừa phải, cảm giác tê dại và mát lạnh của thuốc nước thẩm thấu vào kinh mạch của chàng, dần dần, một cảm giác nóng bức từ nơi đó vọt đến tận tim.
Cảm giác đau dần rõ ràng, Bùi Tấn cụp mắt xuống, dừng ở cổ tay Phó Nhiêu, cổ tay tiểu cô nương trắng nõn, xương nhỏ đầy đặn, cốt cách và tướng mạo vô cùng xinh đẹp.
Nàng còn nhỏ như thế, đáng lẽ đang ở độ tuổi làm nũng dưới đôi cánh của cha mẹ, song lại phải một mình đảm đương mọi việc, làm trụ cột cho cả gia đình, quả thật không dễ dàng.
Đáng khen cho một thiếu nữ không ngừng cố gắng.
“Đã xong chưa?” Chàng không muốn để cho cô nương nhỏ như thế này hầu hạ mình.
Mắt Phó Nhiêu rơm rớm lệ vì xông thuốc nước, nhìn chàng bằng đôi mắt ươn ướt, nhỏ giọng đáp: “Vẫn chưa đâu, còn phải cạo kinh mạch cho ngài... Ngài đau ở đây à?” Bàn tay cầm tấm sừng trâu đã sờ chính xác huyệt Côn Lôn ở mắt cá chân và huyệt Phi Dương ở bắp chân chàng, cạo từ trên xuống dưới.
Người bên cạnh cạo kinh lạc(*) cũng chịu không nổi.
(*)Kinh lạc: đường vận hành của khí huyết toàn thân bao gồm kinh mạch và lạc mạch.
Phó Nhiêu không dám dùng sức: “Đau không?”
Bùi Tấn ra chiến trường từ năm mười hai tuổi, đau đớn nào mà chưa từng trải qua, tất nhiên không để bụng cơn đau nhỏ này, giọng điệu lạnh nhạt: “Không đau.”
Phó Nhiêu tăng thêm chút lực.
Đoạn kinh mạch dần nổi đốm đỏ, không bao lâu sau đã hiện lên vết bầm màu đỏ tía, chứng tỏ chỗ này của chàng là bệnh cũ trầm kha.
(*)Trầm kha: bệnh nghiêm trọng kéo dài, khó chữa.
Gã sai vặt thấy thế hoảng sợ, ấn đường nhíu chặt: “Dừng tay, ngươi làm cái gì vậy!”
Hắn toan đẩy Phó Nhiêu ra nhưng bị Bùi Tấn quát: “Lui xuống!” Chàng sợ dọa đến Phó Nhiêu, dịu giọng nói: “Ngươi lại thêm chút lực.”
Tuy thuốc nước này gay mũi, nhưng sau khi nàng cạo vào kinh mạch, chỗ vết thương tắc nghẽn đã có chút cảm giác thông suốt.
Đây là vết thương cũ từ mười mấy năm trước, lúc ấy chàng bị quân địch bắn trúng mắt cá chân. Mặc dù về sau đã chữa trị ổn thỏa, nhưng rốt cuộc vẫn chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng đến mùa đông hoặc nhiễm lạnh, chỗ này sẽ đau âm ỉ.
Trong cung cũng có rượu thuốc cho chàng ngâm, có điều không tốt bằng thuốc của Phó Nhiêu, loại thuốc này nóng rát, tất nhiên khi cạo kinh mạch rất đau, vừa rát vừa trướng, như thể có con sâu chui lủi bên trong, càng đau càng muốn bảo nàng cạo, ước gì có thể mạnh thêm chút nữa.
Quả nhiên Phó Nhiêu biết rõ điều này, thấy có vết tím đen nổi lên nàng lại tăng thêm lực, hồi lâu sau, vết bầm hiện ra thành từng mảng, đẩy hàn độc ra, Phó Nhiêu lập tức dừng tay. Nàng không để ý trán mình lấm tấm mồ hôi mà ngước mắt nhìn chàng, đôi mắt sáng lấp lánh, nàng hỏi: “Ngài có thấy dễ chịu không?”
Giọng nói của nàng dịu dàng, lại vô cùng trong trẻo, nghe mà khiến người ta mềm lòng.
Bùi Tấn hơi ngạc nhiên nhìn Phó Nhiêu, gật đầu nói: “Quả thật không tệ, có cảm giác vô cùng khoan khoái.”
“Vậy là đúng rồi.” Phó Nhiêu như trút được gánh nặng, nàng đứng dậy, nhận lấy khăn ướt Đào Nhi đưa đến, tự tin nói: “Đây là bài thuốc gia truyền của tổ mẫu ta, không truyền ra ngoài, dù ngài đi khắp đại giang Nam Bắc cũng không tìm được, ngài chỉ cần mua thuốc này về, cách ba ngày dùng một lần, bảo đảm nửa năm sau bệnh cũ của ngài không tái phát nữa.”
Một gã sai vặt sửa sang lại xiêm y giúp Bùi Tấn, một gã khác thì hỏi giá.
“Mấy bạc một lọ, có bao nhiêu thì mang ra hết đây.”
Phó Nhiêu khép tay áo lại mỉm cười trả lời: “Thuốc này quý giá, tất nhiên không hề rẻ, phải hai mươi lượng bạc một lọ, bây giờ trong tay ta chỉ có ba lọ, ngài muốn lấy hết sao?”
Sáu mươi lượng bạc đối với Bùi Tấn mà nói là chuyện cỏn con, chàng để cho gã sai vặt toàn quyền quyết định.
Đây không phải mục đích của Phó Nhiêu, nàng niềm nở hỏi Bùi Tấn, ánh mắt trong veo mang ý cười dịu dàng: “Vị gia này, nếu ngài cảm thấy tốt, vậy có thể giới thiệu giúp ta được không, tiệm thuốc của ta vẫn còn rất nhiều dược hoàn, tiểu nhi quy tỳ hoàn(*), phụ nhân thiên kim phương(**)...” Phó Nhiêu liệt kê một loạt tên thuốc.
(*)Tỳ là cơ quan phụ trách tiêu hoá và hấp thu dinh dưỡng của cơ thể; gồm các cơ quan như: dạ dày, đại tràng, tiểu tràng, tuyến tụy,... Nghĩa nôm na của thuốc này là bổ tỳ cho trẻ con.
(**) “Phụ nhân” là phụ nữ có chồng, “thiên kim phương” là đơn thuốc trị giá ngàn vàng. Có thể hiểu là thuốc quý của phụ nữ về vấn đề phụ khoa.
“Đúng rồi, ta đưa ngài một ít, có thể bảo nữ quyến trong nhà hoặc thiếu gia, tiểu thư thử xem. Ngài yên tâm, tất cả đều là dược hoàn bồi bổ sức khỏe, không hại thân, cứ yên tâm dùng...”
Phó Nhiêu nháy mắt với Đào Nhi, Đào Nhi bưng tới tổng cộng mười mấy lọ nhỏ, trong đó đủ loại dược hoàn, trên lọ còn dán triệu chứng tương ứng.
Bùi Tấn nhìn cái bàn bày hàng la liệt, chàng nín thinh.
Thôi, chắc tiểu cô nương vừa khai trương, buôn bán khó khăn.
“Tính thêm bạc, không thể để ngươi chịu thiệt.” Giọng Bùi Tấn cực kỳ nhã nhặn, trông có phong thái của người bề trên.
“Không không không…” Phó Nhiêu vội xua tay, cười mỉm nói: “Cũng không phải bảo ngài lấy không, ngài phải giới thiệu giúp ta chút tiếng tăm…” Phó Nhiêu đỏ mặt cười, có chút ngượng ngùng.
Bùi Tấn lộ vẻ khó xử.
Chàng biết đi giới thiệu cho ai đây?
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, mở miệng chỉ có hạ chỉ.
Cũng không thể hạ chỉ bảo các đại thần đến mua cao dán trị thương, càng không thể dặn phi tử trong cung tới mua.
Song chàng cũng không đành lòng để Phó Nhiêu thất vọng, bèn gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức.”
Bùi Tấn đứng dậy, bước đi hai bước, đúng là cảm giác mắt cá chân linh hoạt hơn nhiều, trong lòng thấy nhẹ nhõm.
Cô nương Phó gia này quả nhiên có chút bản lĩnh.
Bóng người cao ráo của chàng đứng giữa đại sảnh, bẩm sinh chàng đã là người thanh cao tôn quý, điềm tĩnh như dòng nước chảy qua vực sâu, khiến người ta không nhìn ra nông sâu thế nào.
Chàng hơi suy tư, tuy đã có chủ ý nhưng không thể giúp nàng giới thiệu, đành phải mua nhiều thêm chút dược hoàn, xem như bù đắp cho nàng vậy.
Đôi mắt trầm tĩnh của chàng nhìn Phó Nhiêu, chàng dặn dò: “Gói tất cả thuốc phụ nữ dùng của tiệm ngươi lại.”
Phó Nhiêu hơi bất ngờ, loại thuốc nhiều nhất trong tiệm của nàng là phụ khoa thiên kim hoàn.
“Tất... lấy tất cả ư?”
“Ừ.” Bùi Tấn bình tĩnh gật đầu.
Phó Nhiêu liếc Đào Nhi và hai dược đồng một cái, ba người lập tức ra sức đi lục tung rương và tủ thuốc.
Cũng không thể trách bọn họ kích động, khai trương bảy ngày, thực tế chẳng kiếm được mấy đồng bạc mà còn lỗ vốn không ít, vất vả lắm mới có khách quý tới, tất nhiên mọi người không giấu được niềm vui.
Ba người tìm một mạch lấy ra một trăm lọ dược hoàn.
Ban đầu Phó Nhiêu định nửa bán nửa tặng, phụ nữ tới mua sẽ tặng hai lọ, để mở rộng tiếng tăm nên nàng trữ hàng khá nhiều.
Nếu bán hết những thứ này cho Bùi Tấn thì hơi giống lừa người ta mua.
Mặt Phó Nhiêu nóng bừng, nàng bước lên cản lại phân nửa lọ trong một trăm lọ dược hoàn trên quầy, đôi má ửng hồng được vầng sáng tô điểm trông có phần rạng rỡ, xinh tươi và quyến rũ.
“Cũng không cần mua nhiều vậy, mua trước mười lọ dùng thôi.”
Thuốc này vô cùng quý giá, e là chủ mẫu của người bên cạnh không nỡ cho thiếp dùng.
Phó Nhiêu biết Bùi Tấn có lòng giúp đỡ, nhưng nàng cũng không đành lòng để chàng về nhà chịu lời oán trách.
Nào ngờ Bùi Tấn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: “Không ngại, ta mua hết, thê thiếp trong nhà đông, họ dùng được.”
Con ngươi của Phó Nhiêu suýt nữa trợn tròn.
Vị này có bao nhiêu thê thiếp mà có thể dùng đến một trăm lọ thiên kim hoàn?
Nếu người ta đã khăng khăng, nàng cũng không thể đơn phương ngăn cản, đành phải đỡ trán gật đầu: “Được.”
Một gã sai vặt trong nhóm thuộc hạ tính tiền và đóng gói với Đào Nhi.
Phó Nhiêu âm thầm đánh giá Bùi Tấn, nam tử trung niên này thoạt nhìn thì ung dung, thanh cao lại quý phái, không ngờ chàng là hạng người háo sắc.
Trong đầu nàng lập tức nảy ra một ý nghĩ, lặng lẽ vẫy tay với một gã sai vặt khác, gã sai vặt khó hiểu tiến lại gần: “Chủ tiệm có chuyện gì sao?”
Phó Nhiêu kéo ống tay áo hắn đi tới góc quầy để tránh Bùi Tấn, thấp giọng hỏi: “Có phải chủ tử nhà ngươi thê thiếp thành đàn không?”
Gã sai vặt mờ mịt gật đầu.
Phó Nhiêu nghĩ bụng, quả nhiên là vậy, thế là nàng hỏi hắn với vẻ mặt quan tâm: “Đã đông thê thiếp, e là cần thêm ít dược hoàn bổ thận nhỉ?”
Bổ thận?
Gã sai vặt âm thầm nuốt nước miếng, nhìn Phó Nhiêu bằng vẻ mặt phức tạp, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Từ trước đến nay bệ hạ cần cù chính vụ, nhưng không mặn mà với chuyện đó, một tháng đến hậu cung nghỉ ngơi nhiều lắm cũng chừng năm sáu ngày.
Hơn nữa hai năm gần đây Hoàng đế càng ngày càng lạnh nhạt.
Cũng không biết là do bệ hạ lực bất tòng tâm, hay là đã mất hứng thú với nữ nhân hậu cung.
Theo lý mà nói bệ hạ cần cù tập võ, thân thể khỏe mạnh, không đến mức tinh thần và thể chất đều kiệt quệ.
Phó Nhiêu thấy gã sai vặt trưng ra khuôn mặt giữ kín như bưng, nàng cho hắn một ánh mắt “Ta hiểu”.
“Chờ đấy.”
Nàng xoay vòng eo mảnh mai đi vào sâu trong quầy, lấy ra mấy lọ dược hoàn, lặng lẽ cầm tới nhét vào tay gã sai vặt: “Mua mấy lọ trước, nếu dùng được, ngươi lại đến tiệm mua tiếp.”
Gã sai vặt liếc nhìn tên thuốc trên lọ, sợ tới mức cả người run rẩy.
Cái này... cái này, hắn dám mua ư?
Phó Nhiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh, nàng cau mày nói: “Không thể vì sợ thầy thuốc mà giấu bệnh, yên tâm, ngươi lặng lẽ mua về, ngài ấy sẽ cảm ơn ngươi.”
“Thật... thật sao?” Đầu gã sai vặt đổ đầy mồ hôi, gã đưa mắt nhìn nàng.
Chợt nhớ ra ngày thường sư phụ hắn hay lải nhải, chê bệ hạ đi hậu cung quá ít.
Thôi vậy, mua thuốc về cho sư phụ, để lão nhân gia xem tình hình rồi khuyên bệ hạ dùng.
Gã sai vặt hạ quyết tâm, mua một hơi sáu lọ bổ thận hoàn.
Bùi Tấn đã sớm phát hiện Phó Nhiêu và gã sai vặt thì thầm bí mật, chàng đi ra sân nên cũng không để ý, tới khi quay về xe ngựa, chàng thuận miệng ép hỏi, gã nội thị kia run cầm cập, đã khai sạch.
Bùi Tấn cầm lọ thuốc bổ thận, lại nhớ tới dáng vẻ thần bí của tiểu cô nương nọ, chàng dở khóc dở cười.
Tiểu cô nương này đúng là vừa đáng giận vừa đáng hận.
Chàng suy nghĩ cho việc làm ăn của nàng, còn nàng lại lừa chàng.
Phó Nhiêu tuổi còn nhỏ, cũng chưa từng cưới gả nhưng lại thạo buôn bán loại dược hoàn này, quả thật nàng đã khiến chàng mở rộng tầm mắt.
Thôi, nàng là một tiểu cô nương, so đo với nàng làm gì.
Có điều, bị một tiểu cô nương nghi ngờ mình “không được” lại khiến vị Hoàng đế là chàng hơi mất mặt.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế lập tức phân phát mớ lọ thiên kim hoàn cho hậu cung, chúng phi được Hoàng đế ban thưởng, người nào người nấy vui mừng khôn tả, ai cũng biết Bùi Tấn cực kỳ xem trọng quy củ. Bình thường chàng không ban thưởng thêm, ngày thường cũng toàn do phủ nội vụ phân phát như thường lệ, bây giờ chúng phi nhận được thiên kim hoàn này như thể nhận được bảo bối gì đó.
Bùi Tấn lên ngôi đã nhiều năm, phi tử trong cung đông đúc nên đã dùng hết thuốc trong vòng ba ngày.
Chúng phi uống vào cảm thấy dược hoàn này không đắng, hiệu quả lại cực kỳ tốt, hình như nửa người dưới của họ sạch sẽ hơn trước, thế là một hai người đều cất giấu tâm tư tìm Hoàng đế xin thêm.
Ngày thường các phi tử cấp thấp không có cơ hội gặp mặt Hoàng đế nên tụm năm tụm ba đến gặp Thục Quý phi thỉnh cầu.
Thục Quý phi nhân dịp một hôm Hoàng đế đến thăm Tam Hoàng tử, bèn nhắc đôi lời.
Bùi Tấn sững sờ: “Muốn nữa ư?”
Thục Quý phi dịu dàng rót cho chàng một chén trà: “Còn phải nói, cũng không biết bệ hạ lấy đâu ra loại dược hoàn tốt đến vậy, các tỷ muội đã dùng đều nói hiệu quả cực kỳ tốt, buổi sáng dùng ba viên, buổi tối dùng ba viên, quả nhiên cảm thấy cơ thể lanh lẹ hơn nhiều, bệ hạ, coi như ngài thương chúng thiếp, thưởng thêm một ít đi.”
Bùi Tấn lúng túng gõ bàn.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế: Lại phải cải trang vi hành sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.