Chương 29: Cảm giác rung động thật sự
Hồ Ly Bất Phóng Dương
22/11/2024
Thiệu Nghị Ngạo dùng khăn ướt từ bên đùi của cậu lau xuống tới mắt cá nhân một cách cẩn thận. Tuy rằng trong lúc lau người, hắn không hề làm ra thêm bất kì hành động nào như ban nãy, nhưng ánh mắt cháy bỏng liên tục nhìn khắp thân thể của mình cũng khiến Trình Cảnh không nhịn được mà mặt đỏ lên. Thân thể trắng nõn cũng dần dần trở nên phiếm hồng.
Sau khi lau sạch hai bên chân, Thiệu Nghị Ngạo lại một lần nữa ngồi ở mép giường, đem hai chân của cậu đặt trên đùa mình.
"Anh, anh làm cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ phía bàn chân không cần lau sao?" Thiệu Nghị Ngạo không ngẩng đầu lên trả lời mà chỉ chăm chú tiếp tục làm việc mình phải làm.
Tuy rằng chỉ là một câu hỏi nhưng cách nói của hắn lại cực kì kiên định, không quan tâm đến câu trả lời. Ma chưởng nhanh chóng cầm chân phải của Trình Cảnh lên, nhẹ nhàng lau bề mặt chân một cách dịu dàng.
Trình Cảnh theo bản năng muốn nói một câu "Không cần, cảm ơn" nhưng khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của hắn, lại quay đầu sang phía khác, biệt nữa mà "hưởng thụ" sự hầu hạ của hắn.
Cho đến khi hắn lau sạch sẽ từng ngón chân của cậu, lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc này mặt của Trình Cảnh đã đỏ rực đã không nghĩ được gì, bản thân như lạc vào cõi thần tiên nào đó. Tại sao khi nãy Thiệu Nghị Ngạo lau chân cho cậu, tim cậu sẽ đập "thình thịch, thình thịch" liên tục không ngừng.
Kỳ thật, khi cẩn thận nghĩ lại, sau khi hai người bọn họ kết hôn, không phải lúc hắn ỷ thế hiếp người với cậu khi trên giường thì hắn lúc nào cũng nghĩ cách khi dễ cậu khi ở bên ngoài, bỏ qua chuyện đó thì những lúc khác hắn cũng rất ôn nhu, chăm sóc cậu. Ừm, không tồi, nói chung thì Thiệu Nghị Ngạo vẫn rất tốt.
Đặc biệt, đặc biệt là cái việc giúp cậu lau chân khi nãy, giống như đang nâng niu bảo vật cùng với ánh mắt tràn ngập chiếm hữu, không thể không nói ra, Trình Cảnh cảm thấy bản thân mình đã bắt đầu hãm sâu vào con người này.
= = = = = = = =
"Bé con, mở chân ra nào."
"Hử?" Trình Cảnh đang nhắm mắt, nghiêng đầu tựa gối, vẫn chìm đắm vào cảm giác ngọt ngào trong lòng, nghĩ đến Thiệu Nghị Ngạo tốt như thế nào, đột nhiên nghe được câu nói của hắn, thuận theo "hử" một tiếng.
"A? Mở chân ra?!"
Sau ba giây mới hiểu được câu nói của hắn, Trình Cảnh "A" một tiếng nghiêng người cuộn lại rúc vào trong chăn.
"Bé bảo bối à, em quên còn một chỗ chưa được lau hay sao?"
Nói xong, tầm mắt hắn nhanh chóng rời đi dừng lại dưới bụng nhỏ của cậu, cố ý dừng lại một chút.
"Em..."
"Bảo bối, chồng biết em rất nghe lời, có phải hay không?" Thiệu Nghị Ngạo tay cầm khăn lông ngồi bên mép giường hỏi người đang nằm trên giường, ngữ khí nhàn nhạt mà nói.
Trình Cảnh sớm biết khi Thiệu Nghị Ngạo bình tĩnh như vậy, không thể không nghe theo hắn. Hiện tại lúc này Thiệu Nghị Ngạo nói như vậy, cùng với tình hình này, hiển nhiên không chấp nhận việc cậu không nghe theo mình.
Trình Cảnh bất mãn mà bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: Cái gì chứ, khi nãy còn cảm động vì hắn tốt với mình, hiện tại lại tiếp tục bắt nạt cậu rồi! Còn giả mù mưa sa mà nói cậu rất nghe lời nữa cơ chứ, với con sói khoác da dê giả vờ vô hại này, cậu có thể không nghe lời được hay sao?
Dù gì hai người bọn họ cũng đã sớm làm việc này rồi, hơn nữa cũng là vợ chồng hợp pháp. A, phi phi phi, mới không phải là vợ chồng đâu mà là chồng chồng cơ! Hiện tại hắn muốn giúp mình lau nơi đó, cũng không phải là không thể!
Hừ, anh lau kệ anh, em nằm mặc em, chỉ cần lau xong là được đi ngủ là được rồi!
Trong lòng tuy cậu an ủi chính mình như vậy, nhưng khi chui ra khỏi chăn, hai chân cậu liền bắt đầu run rẩy, có chút sợ hãi.
Thiệu Nghị Ngạo thấy động tác của cậu liền biết vợ bé nhỏ của mình lại muốn rút về ổ chăn nữa rồi. Thật vất vả chờ được con mồi xuất hiện, con báo đang đói khát hắn đây làm sao mà có thể buông tha con mồi được chứ?
Vì thế Thiệu Nghị Ngạo nhanh chóng bắt lấy hai đùi của vợ mình, hai tay hơi dùng sức tách ra. Khiến cho nơi hằng đêm mà hắn âu yếm yêu thương lúc này cũng hoàn toàn phơi bày trước mắt mình.
Trình Cảnh nhỏ giọng sợ hãi kêu một tiếng, cắn góc chăn, tiếng nói nhỏ đến nỗi khó có thể nghe được:
"Anh nhanh lên đi."
Sau khi lau sạch hai bên chân, Thiệu Nghị Ngạo lại một lần nữa ngồi ở mép giường, đem hai chân của cậu đặt trên đùa mình.
"Anh, anh làm cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ phía bàn chân không cần lau sao?" Thiệu Nghị Ngạo không ngẩng đầu lên trả lời mà chỉ chăm chú tiếp tục làm việc mình phải làm.
Tuy rằng chỉ là một câu hỏi nhưng cách nói của hắn lại cực kì kiên định, không quan tâm đến câu trả lời. Ma chưởng nhanh chóng cầm chân phải của Trình Cảnh lên, nhẹ nhàng lau bề mặt chân một cách dịu dàng.
Trình Cảnh theo bản năng muốn nói một câu "Không cần, cảm ơn" nhưng khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của hắn, lại quay đầu sang phía khác, biệt nữa mà "hưởng thụ" sự hầu hạ của hắn.
Cho đến khi hắn lau sạch sẽ từng ngón chân của cậu, lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc này mặt của Trình Cảnh đã đỏ rực đã không nghĩ được gì, bản thân như lạc vào cõi thần tiên nào đó. Tại sao khi nãy Thiệu Nghị Ngạo lau chân cho cậu, tim cậu sẽ đập "thình thịch, thình thịch" liên tục không ngừng.
Kỳ thật, khi cẩn thận nghĩ lại, sau khi hai người bọn họ kết hôn, không phải lúc hắn ỷ thế hiếp người với cậu khi trên giường thì hắn lúc nào cũng nghĩ cách khi dễ cậu khi ở bên ngoài, bỏ qua chuyện đó thì những lúc khác hắn cũng rất ôn nhu, chăm sóc cậu. Ừm, không tồi, nói chung thì Thiệu Nghị Ngạo vẫn rất tốt.
Đặc biệt, đặc biệt là cái việc giúp cậu lau chân khi nãy, giống như đang nâng niu bảo vật cùng với ánh mắt tràn ngập chiếm hữu, không thể không nói ra, Trình Cảnh cảm thấy bản thân mình đã bắt đầu hãm sâu vào con người này.
= = = = = = = =
"Bé con, mở chân ra nào."
"Hử?" Trình Cảnh đang nhắm mắt, nghiêng đầu tựa gối, vẫn chìm đắm vào cảm giác ngọt ngào trong lòng, nghĩ đến Thiệu Nghị Ngạo tốt như thế nào, đột nhiên nghe được câu nói của hắn, thuận theo "hử" một tiếng.
"A? Mở chân ra?!"
Sau ba giây mới hiểu được câu nói của hắn, Trình Cảnh "A" một tiếng nghiêng người cuộn lại rúc vào trong chăn.
"Bé bảo bối à, em quên còn một chỗ chưa được lau hay sao?"
Nói xong, tầm mắt hắn nhanh chóng rời đi dừng lại dưới bụng nhỏ của cậu, cố ý dừng lại một chút.
"Em..."
"Bảo bối, chồng biết em rất nghe lời, có phải hay không?" Thiệu Nghị Ngạo tay cầm khăn lông ngồi bên mép giường hỏi người đang nằm trên giường, ngữ khí nhàn nhạt mà nói.
Trình Cảnh sớm biết khi Thiệu Nghị Ngạo bình tĩnh như vậy, không thể không nghe theo hắn. Hiện tại lúc này Thiệu Nghị Ngạo nói như vậy, cùng với tình hình này, hiển nhiên không chấp nhận việc cậu không nghe theo mình.
Trình Cảnh bất mãn mà bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: Cái gì chứ, khi nãy còn cảm động vì hắn tốt với mình, hiện tại lại tiếp tục bắt nạt cậu rồi! Còn giả mù mưa sa mà nói cậu rất nghe lời nữa cơ chứ, với con sói khoác da dê giả vờ vô hại này, cậu có thể không nghe lời được hay sao?
Dù gì hai người bọn họ cũng đã sớm làm việc này rồi, hơn nữa cũng là vợ chồng hợp pháp. A, phi phi phi, mới không phải là vợ chồng đâu mà là chồng chồng cơ! Hiện tại hắn muốn giúp mình lau nơi đó, cũng không phải là không thể!
Hừ, anh lau kệ anh, em nằm mặc em, chỉ cần lau xong là được đi ngủ là được rồi!
Trong lòng tuy cậu an ủi chính mình như vậy, nhưng khi chui ra khỏi chăn, hai chân cậu liền bắt đầu run rẩy, có chút sợ hãi.
Thiệu Nghị Ngạo thấy động tác của cậu liền biết vợ bé nhỏ của mình lại muốn rút về ổ chăn nữa rồi. Thật vất vả chờ được con mồi xuất hiện, con báo đang đói khát hắn đây làm sao mà có thể buông tha con mồi được chứ?
Vì thế Thiệu Nghị Ngạo nhanh chóng bắt lấy hai đùi của vợ mình, hai tay hơi dùng sức tách ra. Khiến cho nơi hằng đêm mà hắn âu yếm yêu thương lúc này cũng hoàn toàn phơi bày trước mắt mình.
Trình Cảnh nhỏ giọng sợ hãi kêu một tiếng, cắn góc chăn, tiếng nói nhỏ đến nỗi khó có thể nghe được:
"Anh nhanh lên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.