Chương 26: Cậu có cục cưng?
Hồ Ly Bất Phóng Dương
22/11/2024
"Được được được, đều là lỗi của anh, lỗi của anh, bảo bối đừng khóc, nhịn một chút, nhịn một chút, chồng mang em đi bệnh viện."
Nghe được tiếng khóc, ba Trình cùng mẹ Trình cũng vội vàng từ phòng bếp đi ra. Hai người đang chuẩn bị đi lên lầu nhìn xem, đã thấy Thiệu Nghị Ngạo ôm Trình Cảnh, từ trên lầu vội vàng chạy xuống nhưng rất vững vàng.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Cảnh xảy ra việc gì vậy con?" mẹ Trình cùng ba Trình nhìn thấy tình huống, trong lòng lập tức lo lắng cùng với hoảng sợ.
"Em ấy vừa bị té, bên dưới còn chảy máu, liên tiếp nói đau."
Thiệu Nghị Ngạo không biết, khi hắn nói ra những lời này, bờ môi hắn run rẩy không ngừng. Hắn chưa từng sợ hãi đến như vậy, bản thân cũng không rõ tại sao chỉ mới ngã một chút, bên dưới lại chảy máu đến thế?
Vững vàng ôm lấy Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo vội vàng không đáp lại nhiều, trực tiếp chạy ra khỏi nhà. Bởi vì Trình Cảnh liên tục kêu đau bụng, bộ dáng cau mày thống khổ nức nở, gương mặt nhỏ nước mắt ngắn nước mắt dài mà chảy ra, đôi môi trắng bệch, cũng bởi vì đau mà liên tiếp run rẩy.
"Ông còn ngây người ra làm gì nữa? Mau đi gọi bác sĩ đi!"
"Được được được, tôi gọi bác sĩ Hách liền."
= = = = = = = =
"Bác sĩ, ông xác định vợ tôi không có việc gì chứ?"
"Tôi xác định, đảm bảo không có việc gì, Tiểu Cảnh cậu ấy không bị làm sao cả. Hơn nữa, tôi còn muốn chúc mừng cậu, cậu chuẩn bị trở thành ba rồi." Hách Nhân bị Thiệu Nghị Ngạo hỏi hết lần này đến lần khác. Đã đến lần thứ 4 hỏi lại ông rồi, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh táo lại.
Vì muốn Thiệu Nghị Ngạo không hỏi nữa, Hách Nhân đành phải nói lại đầy đủ. Rốt cuộc, không biết phải nói gì nữa, dù sao người này cũng là chồng của Tiểu Cảnh mà.
"Cái gì? A Nhân, em, em nói Tiểu Cảnh có thai sao?" mẹ Trình quan sát nãy giờ, nghe được câu này, không biết là do kích động hay vì sao mà âm thanh đột nhiên lại lớn hơn khi nãy.
"Đúng vậy, Tiểu Cảnh đã mang thai hai tháng rồi chị Trình, em trước kia đã nói với mọi người, cơ quan sinh dục nữ của Tiểu Cảnh phát triển hoàn chỉnh cho nên sau khi phát dục hoàn toàn, nên việc mang thai cũng tự nhiên xuất hiện."
Cúi đầu nhìn lấy bệnh án, Hách Nhân lấy tay đẩy mắt kính, tiếp tục nói:
"Vừa khi nãy, tôi có kiểm tra tooàn diện cho Tiểu Cảnh, từ chỉnh thể toàn diện cho thấy thân thể của cậu ấy rất khỏe mạnh cho nên bé con trong bụng cũng rất mạnh khỏe, việc này mọi người cứ yên tâm đi. Nhưng mà khi nãy Tiểu Cảnh mới bị té, bên dưới lại chảy máu, cho nên thân thể có một chút tổn thương, nhưng----"
"Ông vừa rồi không phải đã đảm bảo Tiểu Cảnh không có việc gì rồi sao?"
Đúng lúc ny, Thiệu Nghị Ngạo biểu tình hoảng hốt, đột nhiên lại tức giận nhè nhè cắt ngang lời nói của Hách Nhân.
Hách Nhân nghe xong, lập tức khinh bỉ mà liếc mắt nhìn Thiệu Nghị Ngạo một chút, hiển nhiên đối với việc cắt ngang lời nói của hắn không thích chút nào.
A, không nghĩ tới tên nhãi này đúng là rất nghiêm túc nghe lời mình nói! Nhìn bộ dáng tự cho bản thân là cái rốn của vũ trụ, hách Nhân còn tưởng hắn sẽ như ông chủ máu lạnh, đối với việc này không hề để ý nha! Thấy hắn như vậy, ông cũng cảm thấy đồng ý với việc gả Tiểu Cảnh cho hắn.
"Cậu gấp cái gì? Nghe tôi nói hết không được sao?"
Tuy rằng đối với chồng của Tiểu Cảnh có chút ấn tượng tốt lắm, nhưng Hách Nhân không nghĩ sẽ dễ tính với hắn, nghiêng đầu trừng hắn một cái, Hách Nhân không quan tâm Thiệu Nghị Ngạo sắc mặt đang xanh méc nhìn hắn, tiếp tục nói:
"Chỉ tổn thương nhỏ mà thôi, chỉ cần chăm sóc điều dưỡng cơ thể một tuần sẽ khỏe lại thôi. Còn việc dưỡng thai cùng các phương pháp chăm sóc trong thai kỳ một lát nữa chúng ta sẽ nói tỉ mỉ sau. Hiện tại mọi người có thể vào phòng nhìn Tiểu Cảnh đi. Cậu ấy mới vừa làm tiểu phẫu cong, thuốc gây mê còn chưa hết hiệu lực, hơn nữa, Tiểu Cảnh cần phải nghỉ ngơi, cho nên nếu không có việc gì quan trọng lắm thì mọi người đừng đi vào.
Thiệu Nghị Ngạo đứng trước cửa phòng bệnh, chỉ cách một lớp kính trong suốt, tầm mắt dần trở nên nóng như cháy, dịu dàng phác họa thân thể nhỏ nhắn đang nằm trên giường bệnh.
Bọn họ có cục cưng? Bọn họ có cục cưng!
Chơ tới bây giờ, Thiệu Nghị Ngạo vẫn có chút không thể tin được. Tuy rằng đã biết Trình Cảnh là người song tính, có cả hai cơ quan sinh dục nam và nữ hoàn chỉnh, nhưng mà hắn từ trước đến giờ không nghĩ tới bọn họ sẽ có cục cưng thuộc về chính bọn họ.
Nhìn Trình Cảnh đang đắp chăn bông kia, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra được dấu hiệu đang mang thai ở bụng, Thiệu Nghị Ngạo một khắc này cuối cùng cũng biết việc kích động đến không thể nói nên lời rốt cuộc là như thế nào.
Cục cưng của bọn họ, cục cưng của bọn họ, ha ha, hắn cùng với Tiểu Cảnh có cục cưng
= = = = = = = = =
Mặt trời đã ngả về Tây, nắng chiều chiếu lên cửa sổ khiến không khí trở nên ấm áp nhẹ nhàng. Mà trong phong bệnh, cũng đang diễn ra một màn ấm áp.
"Tiểu Cảnh, bảo bối, ngoan nào, tới, ăn thêm một chút, bác sĩ nói cháo thập cẩm ngọt này rất tốt cho cơ thể. Bảo bối ngoan, lại ăn một chút nào."
Trình Cảnh dựa lưng vào gối, cau mày nhìn Thiệu Nghị Ngạo đang cầm chén cháo rực rỡ đầy màu sắc kia, miệng nhỏ dẩu lên. Cậu thật sự ăn không vào mà! Hơn nữa, hơn nữa cậu không muốn ăn cháo chút nào! Cậu muốn ăn thịt, ăn thịt cơ!!!
Kỳ thật sau khi Trình Cảnh ngủ một giấc ngon lành tỉnh lại, nghe mẹ mình uyển chuyển nói về việc mang thai. Vốn tưởng cậu sẽ tức giận đến khóc, không nghĩ tới, cậu thế mà chỉ "À" một tiếng, lại không nói gì nữa mà nằm tiếp.
Sau một lúc lâu, chăn được kéo xuống, âm thanh rầu rĩ của Trình Cảnh truyền tới: "Mẹ, người nói, là sự thật sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Cảnh---"
"Mẹ, con muốn yên tĩnh một chút."
Mẹ Trình đành phải thở dài, bất đắc dĩ mà đi ra ngoài.
Nhưng không đến nửa tiếng đồng hồ sau, khi Thiệu Nghị Ngạo đi vào, Trình Cảnh đã thay đổi thái độ tiếp nhận. Giống như đối với việc mang thai kia, cậu rất bình tĩnh mà chấp nhận việc này.
Thật ra, Trình Cảnh rất khổ sở. Bản thân là một đứa con trai, lúc sinh ra, bản thân cậu lại có thể một bộ phận khác khiến cậu trở nên khác biệt so với người khác. Nhiều năm như vậy, tuy rằng cậu mặt ngoài không để bụng việc này, nhưng tâm lý làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được! Hiện tại lại mang thai, nhưng mà cậu lúc này chỉ là sinh viên thôi đấy, còn đi học cơ mà! Việc này, cái này phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, đứa bé trong bụng cậu là vô tội. Trình Cảnh không thể nhẫn tâm được, cậu đối với cục cưng trong bụng lại yêu thương nhiều thêm.
Cho nên, Trình Cảnh cậu đây, từ đây về sau, sẽ nghiêm túc chăm sóc bản thân mình thật tốt. Quang trọng hơn nữa là, cậu sẽ cực kỳ nghiêm túc mà chiếu cố cục cưng trong bụng cậu.
Nghe được tiếng khóc, ba Trình cùng mẹ Trình cũng vội vàng từ phòng bếp đi ra. Hai người đang chuẩn bị đi lên lầu nhìn xem, đã thấy Thiệu Nghị Ngạo ôm Trình Cảnh, từ trên lầu vội vàng chạy xuống nhưng rất vững vàng.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Cảnh xảy ra việc gì vậy con?" mẹ Trình cùng ba Trình nhìn thấy tình huống, trong lòng lập tức lo lắng cùng với hoảng sợ.
"Em ấy vừa bị té, bên dưới còn chảy máu, liên tiếp nói đau."
Thiệu Nghị Ngạo không biết, khi hắn nói ra những lời này, bờ môi hắn run rẩy không ngừng. Hắn chưa từng sợ hãi đến như vậy, bản thân cũng không rõ tại sao chỉ mới ngã một chút, bên dưới lại chảy máu đến thế?
Vững vàng ôm lấy Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo vội vàng không đáp lại nhiều, trực tiếp chạy ra khỏi nhà. Bởi vì Trình Cảnh liên tục kêu đau bụng, bộ dáng cau mày thống khổ nức nở, gương mặt nhỏ nước mắt ngắn nước mắt dài mà chảy ra, đôi môi trắng bệch, cũng bởi vì đau mà liên tiếp run rẩy.
"Ông còn ngây người ra làm gì nữa? Mau đi gọi bác sĩ đi!"
"Được được được, tôi gọi bác sĩ Hách liền."
= = = = = = = =
"Bác sĩ, ông xác định vợ tôi không có việc gì chứ?"
"Tôi xác định, đảm bảo không có việc gì, Tiểu Cảnh cậu ấy không bị làm sao cả. Hơn nữa, tôi còn muốn chúc mừng cậu, cậu chuẩn bị trở thành ba rồi." Hách Nhân bị Thiệu Nghị Ngạo hỏi hết lần này đến lần khác. Đã đến lần thứ 4 hỏi lại ông rồi, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh táo lại.
Vì muốn Thiệu Nghị Ngạo không hỏi nữa, Hách Nhân đành phải nói lại đầy đủ. Rốt cuộc, không biết phải nói gì nữa, dù sao người này cũng là chồng của Tiểu Cảnh mà.
"Cái gì? A Nhân, em, em nói Tiểu Cảnh có thai sao?" mẹ Trình quan sát nãy giờ, nghe được câu này, không biết là do kích động hay vì sao mà âm thanh đột nhiên lại lớn hơn khi nãy.
"Đúng vậy, Tiểu Cảnh đã mang thai hai tháng rồi chị Trình, em trước kia đã nói với mọi người, cơ quan sinh dục nữ của Tiểu Cảnh phát triển hoàn chỉnh cho nên sau khi phát dục hoàn toàn, nên việc mang thai cũng tự nhiên xuất hiện."
Cúi đầu nhìn lấy bệnh án, Hách Nhân lấy tay đẩy mắt kính, tiếp tục nói:
"Vừa khi nãy, tôi có kiểm tra tooàn diện cho Tiểu Cảnh, từ chỉnh thể toàn diện cho thấy thân thể của cậu ấy rất khỏe mạnh cho nên bé con trong bụng cũng rất mạnh khỏe, việc này mọi người cứ yên tâm đi. Nhưng mà khi nãy Tiểu Cảnh mới bị té, bên dưới lại chảy máu, cho nên thân thể có một chút tổn thương, nhưng----"
"Ông vừa rồi không phải đã đảm bảo Tiểu Cảnh không có việc gì rồi sao?"
Đúng lúc ny, Thiệu Nghị Ngạo biểu tình hoảng hốt, đột nhiên lại tức giận nhè nhè cắt ngang lời nói của Hách Nhân.
Hách Nhân nghe xong, lập tức khinh bỉ mà liếc mắt nhìn Thiệu Nghị Ngạo một chút, hiển nhiên đối với việc cắt ngang lời nói của hắn không thích chút nào.
A, không nghĩ tới tên nhãi này đúng là rất nghiêm túc nghe lời mình nói! Nhìn bộ dáng tự cho bản thân là cái rốn của vũ trụ, hách Nhân còn tưởng hắn sẽ như ông chủ máu lạnh, đối với việc này không hề để ý nha! Thấy hắn như vậy, ông cũng cảm thấy đồng ý với việc gả Tiểu Cảnh cho hắn.
"Cậu gấp cái gì? Nghe tôi nói hết không được sao?"
Tuy rằng đối với chồng của Tiểu Cảnh có chút ấn tượng tốt lắm, nhưng Hách Nhân không nghĩ sẽ dễ tính với hắn, nghiêng đầu trừng hắn một cái, Hách Nhân không quan tâm Thiệu Nghị Ngạo sắc mặt đang xanh méc nhìn hắn, tiếp tục nói:
"Chỉ tổn thương nhỏ mà thôi, chỉ cần chăm sóc điều dưỡng cơ thể một tuần sẽ khỏe lại thôi. Còn việc dưỡng thai cùng các phương pháp chăm sóc trong thai kỳ một lát nữa chúng ta sẽ nói tỉ mỉ sau. Hiện tại mọi người có thể vào phòng nhìn Tiểu Cảnh đi. Cậu ấy mới vừa làm tiểu phẫu cong, thuốc gây mê còn chưa hết hiệu lực, hơn nữa, Tiểu Cảnh cần phải nghỉ ngơi, cho nên nếu không có việc gì quan trọng lắm thì mọi người đừng đi vào.
Thiệu Nghị Ngạo đứng trước cửa phòng bệnh, chỉ cách một lớp kính trong suốt, tầm mắt dần trở nên nóng như cháy, dịu dàng phác họa thân thể nhỏ nhắn đang nằm trên giường bệnh.
Bọn họ có cục cưng? Bọn họ có cục cưng!
Chơ tới bây giờ, Thiệu Nghị Ngạo vẫn có chút không thể tin được. Tuy rằng đã biết Trình Cảnh là người song tính, có cả hai cơ quan sinh dục nam và nữ hoàn chỉnh, nhưng mà hắn từ trước đến giờ không nghĩ tới bọn họ sẽ có cục cưng thuộc về chính bọn họ.
Nhìn Trình Cảnh đang đắp chăn bông kia, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra được dấu hiệu đang mang thai ở bụng, Thiệu Nghị Ngạo một khắc này cuối cùng cũng biết việc kích động đến không thể nói nên lời rốt cuộc là như thế nào.
Cục cưng của bọn họ, cục cưng của bọn họ, ha ha, hắn cùng với Tiểu Cảnh có cục cưng
= = = = = = = = =
Mặt trời đã ngả về Tây, nắng chiều chiếu lên cửa sổ khiến không khí trở nên ấm áp nhẹ nhàng. Mà trong phong bệnh, cũng đang diễn ra một màn ấm áp.
"Tiểu Cảnh, bảo bối, ngoan nào, tới, ăn thêm một chút, bác sĩ nói cháo thập cẩm ngọt này rất tốt cho cơ thể. Bảo bối ngoan, lại ăn một chút nào."
Trình Cảnh dựa lưng vào gối, cau mày nhìn Thiệu Nghị Ngạo đang cầm chén cháo rực rỡ đầy màu sắc kia, miệng nhỏ dẩu lên. Cậu thật sự ăn không vào mà! Hơn nữa, hơn nữa cậu không muốn ăn cháo chút nào! Cậu muốn ăn thịt, ăn thịt cơ!!!
Kỳ thật sau khi Trình Cảnh ngủ một giấc ngon lành tỉnh lại, nghe mẹ mình uyển chuyển nói về việc mang thai. Vốn tưởng cậu sẽ tức giận đến khóc, không nghĩ tới, cậu thế mà chỉ "À" một tiếng, lại không nói gì nữa mà nằm tiếp.
Sau một lúc lâu, chăn được kéo xuống, âm thanh rầu rĩ của Trình Cảnh truyền tới: "Mẹ, người nói, là sự thật sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Cảnh---"
"Mẹ, con muốn yên tĩnh một chút."
Mẹ Trình đành phải thở dài, bất đắc dĩ mà đi ra ngoài.
Nhưng không đến nửa tiếng đồng hồ sau, khi Thiệu Nghị Ngạo đi vào, Trình Cảnh đã thay đổi thái độ tiếp nhận. Giống như đối với việc mang thai kia, cậu rất bình tĩnh mà chấp nhận việc này.
Thật ra, Trình Cảnh rất khổ sở. Bản thân là một đứa con trai, lúc sinh ra, bản thân cậu lại có thể một bộ phận khác khiến cậu trở nên khác biệt so với người khác. Nhiều năm như vậy, tuy rằng cậu mặt ngoài không để bụng việc này, nhưng tâm lý làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được! Hiện tại lại mang thai, nhưng mà cậu lúc này chỉ là sinh viên thôi đấy, còn đi học cơ mà! Việc này, cái này phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, đứa bé trong bụng cậu là vô tội. Trình Cảnh không thể nhẫn tâm được, cậu đối với cục cưng trong bụng lại yêu thương nhiều thêm.
Cho nên, Trình Cảnh cậu đây, từ đây về sau, sẽ nghiêm túc chăm sóc bản thân mình thật tốt. Quang trọng hơn nữa là, cậu sẽ cực kỳ nghiêm túc mà chiếu cố cục cưng trong bụng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.