Chương 7: Thiếu phu nhân
Hồ Ly Bất Phóng Dương
22/11/2024
Thiệu Nghị Ngạo mặc một thân tây trang được cắt may khéo léo, đang ngồi ở chính giữa vị trí trên đài chủ tịch, cho dù chỉ là một động tác tùy ý, nhưng cũng đã thể hiện rõ khí phách vương giả có sẵn trong máu hắn. Đặc biệt xung quanh không có ít những gương mặt bình thường trợ giúp, khuôn mặt lạnh lùng của Thiệu Nghị Ngạo càng có sự gợi cảm của nam nhân thành đạt.
Mái tóc đen bị cắt ngắn, xử lý không chút qua loa. Gương mặt tuy lạnh nhạt không có biểu tình gì nhưng không thể nghi ngờ vẫn làm tăng khí chất vương giả của hắn. Điều này làm cho những nữ sinh đang làm hoa si không thể không bị hắn mê hoặc. Ngay cả những nam sinh, ngoài miệng châm chọc hắn, nói hắn phô trương thanh thế nhưng trong lòng vẫn lấy hắn làm gương tăng thêm ý chí để phấn đấu.
Đương nhiên, không thể phủ nhận được, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thiệu thị, người đứng đầu gia tộc Thiệu thị - Thiệu Nghị Ngạo đúng thật là nam nhân thành công nhất của những người thành công.
Giữa lễ khai giảng, Trình Cảnh không thể cùng hắn xem hết lễ khai giảng được. Bởi vì chủ nhiệm tìm cậu, lại giao cho cậu một ít nhiệm vụ mới.
Tới khi gần giữa trưa, Trình Cảnh từ chối mấy lời đề nghị từ những học muội mời dùng bữa trưa, làm xong những nhiệm vụ chủ nhiệm lớp giao cho cậu, liền lập tức chạy nhanh về phía địa điểm bọn họ đã chọn để cùng nhau ăn cơm.
Ai ngờ khi Trình Cảnh chỉ mới vừa đi ra cổng trường, một chiếc xe Lincoln màu đen khiêm tốn dường như đã sớm chuẩn bị, đột nhiên liền dừng lại trước mặt cậu. Đến khi Trình Cảnh chuẩn bị vòng qua chiếc xe, cửa sổ xe ở đằng trước được hạ xuống, chỉ thấy một dáng người so với nam nhân càng to lớn hơn, ngồi ở chỗ lái xe, một tay nắm tay lái, nhìn về phía Trình Cảnh, thái độ thật cung kính.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia mời cậu lên xe."
" A?"
Trình Cảnh gãi gãi ót, vẻ mặt mê mang. Ngưười này, là đang cùng cậu nói chuyện sao? Giương mắt nhìn bốn phía một chút, cũng không có ai khác. Nhưng chính là... thiếu phu nhân... giống như, không phải kêu cậu ha?
Nhanh chóng nhận ra được khí thế bên trong bùng nổ, Trình Cảnh mới từ tình trạng hoang mang mà trở lại bình thường. Người đang ở ghế lái tự nhiên không dám quay đầu nhìn về phía sau khi thiếu gia tức giận. Tròng mắt chuyển động, tiện đà mang theo ý cười cung kính mà nói:
" Thiếu phu nhân, Thiệu thiếu gia mời cậu lên xe."
Thiệu thiếu gia... Thiệu thiếu gia.... Thiệu... Thiệu.... Thiệu Nghị Ngạo sao???!!!
" Đúng vậy, thiếu phu nhân, thiếu gia mời cậu lên xe."
Nam nhân nắm tay lái, một lần nữa cung kính kiên nhẫn mà lặp lại.
Không xong rồi, vừa nãy lơ đãng liền đen họ tên Thiệu Nghị Ngạo nói thẳng ra! Trình Cảnh hối hận muốn chết, lại nghe thấy nam nhân đó lần nữa kêu mình " thiếu phu nhân", Trình Cảnh đỏ mặt, vội vàng đáp lại, cong eo, từ cửa sau đi vào.
Đến khi ngồi xuống, cả người Trình Cảnh nhanh chóng cứng đờ. Trong lòng bất ổn, trái tim nhảy lên tục không ngừng.
Không ngờ, Thiệu Nghị Ngạo liền ngồi kế bên cậu.
Sau buổi tối kết hôn ngày hôm đó, hai người làm những việc như vậy, Trình Cảnh nhớ tới trên mặt liền như một trận lửa đốt tới. Hai người xa lạ, đột nhiên làm ra việc mắc cỡ đến thế, bất kể là nghĩ như nào đều làm cậu rất ngại ngùng. Đặc biệt... chính bản thân cậu còn xấu xí, thân thể dị dạng... còn lấy tư thế phơi bày hoàn toàn tất cả cho hắn nhìn rõ mọi thứ.
Từ sau khi cậu lên xe, Thiệu Nghị Ngạo vẫn không nói gì, cúi đầu xử lý văn kiện của mình, biểu tình hết sức chăm chú, không có ý tứ phản ứng với cậu. Trình Cảnh lúc này đã trộm nhìn ngắm Thiệu Nghị Ngạo rất nhiều lần, đều nhìn thấy người này vẫn nghiêm túc làm việc cũng không phát ra tiếng động quấy rầy nào. Cứ như thế, suốt quãng đường trên xe đều im ắng, trừ bỏ ngẫu nhiên phát ra âm thanh lật giấy.
= = = = = = = =
Chờ đến thời điểm xe hoàn toàn dừng lại, Thiệu Nghị Ngạo lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, không chút để ý mà dựa vào cửa xe mà nhìn Trình Cảnh đang ngồi, không mặn không nhạt mà nói câu " Xuống xe đi", rồi lập tức bước đi.
Trình Cảnh cũng theo sáu xuống xe, mở miệng muốn nói " Cảm ơn" với hắn, nhưng lúc hắn xoay người bước đi mà xấu hổ không nói.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia hôm nay là cố ý đi đón cậu trở về ăn cơm."
"A? Vậy sao..."
Chỉ cần nghe đến từ " thiếu phu nhân ", Trình Cảnh liền cảm thấy toàn thân đ.ều không thoải mái, nhưng đối với nam nhân đang cung kính với mình chỉ xấu hổ mà đáp một tiếng. Nhưng mà, nhìn Thiệu Nghị Ngạo đã đi vào trong nhà, Trình Cảnh lại ở trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm, thiếu gia nhà anh nào phải cố ý đến đón tôi, hắn chẳng qua hôm nay đến trường tôi mà thôi...
Chỉ là Trình Cảnh không biết, Thiệu Nghị Ngạo là người rất quan trọng, làm sao có thể được trường mới đến lễ khai giảng làm khách quý....
Mái tóc đen bị cắt ngắn, xử lý không chút qua loa. Gương mặt tuy lạnh nhạt không có biểu tình gì nhưng không thể nghi ngờ vẫn làm tăng khí chất vương giả của hắn. Điều này làm cho những nữ sinh đang làm hoa si không thể không bị hắn mê hoặc. Ngay cả những nam sinh, ngoài miệng châm chọc hắn, nói hắn phô trương thanh thế nhưng trong lòng vẫn lấy hắn làm gương tăng thêm ý chí để phấn đấu.
Đương nhiên, không thể phủ nhận được, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thiệu thị, người đứng đầu gia tộc Thiệu thị - Thiệu Nghị Ngạo đúng thật là nam nhân thành công nhất của những người thành công.
Giữa lễ khai giảng, Trình Cảnh không thể cùng hắn xem hết lễ khai giảng được. Bởi vì chủ nhiệm tìm cậu, lại giao cho cậu một ít nhiệm vụ mới.
Tới khi gần giữa trưa, Trình Cảnh từ chối mấy lời đề nghị từ những học muội mời dùng bữa trưa, làm xong những nhiệm vụ chủ nhiệm lớp giao cho cậu, liền lập tức chạy nhanh về phía địa điểm bọn họ đã chọn để cùng nhau ăn cơm.
Ai ngờ khi Trình Cảnh chỉ mới vừa đi ra cổng trường, một chiếc xe Lincoln màu đen khiêm tốn dường như đã sớm chuẩn bị, đột nhiên liền dừng lại trước mặt cậu. Đến khi Trình Cảnh chuẩn bị vòng qua chiếc xe, cửa sổ xe ở đằng trước được hạ xuống, chỉ thấy một dáng người so với nam nhân càng to lớn hơn, ngồi ở chỗ lái xe, một tay nắm tay lái, nhìn về phía Trình Cảnh, thái độ thật cung kính.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia mời cậu lên xe."
" A?"
Trình Cảnh gãi gãi ót, vẻ mặt mê mang. Ngưười này, là đang cùng cậu nói chuyện sao? Giương mắt nhìn bốn phía một chút, cũng không có ai khác. Nhưng chính là... thiếu phu nhân... giống như, không phải kêu cậu ha?
Nhanh chóng nhận ra được khí thế bên trong bùng nổ, Trình Cảnh mới từ tình trạng hoang mang mà trở lại bình thường. Người đang ở ghế lái tự nhiên không dám quay đầu nhìn về phía sau khi thiếu gia tức giận. Tròng mắt chuyển động, tiện đà mang theo ý cười cung kính mà nói:
" Thiếu phu nhân, Thiệu thiếu gia mời cậu lên xe."
Thiệu thiếu gia... Thiệu thiếu gia.... Thiệu... Thiệu.... Thiệu Nghị Ngạo sao???!!!
" Đúng vậy, thiếu phu nhân, thiếu gia mời cậu lên xe."
Nam nhân nắm tay lái, một lần nữa cung kính kiên nhẫn mà lặp lại.
Không xong rồi, vừa nãy lơ đãng liền đen họ tên Thiệu Nghị Ngạo nói thẳng ra! Trình Cảnh hối hận muốn chết, lại nghe thấy nam nhân đó lần nữa kêu mình " thiếu phu nhân", Trình Cảnh đỏ mặt, vội vàng đáp lại, cong eo, từ cửa sau đi vào.
Đến khi ngồi xuống, cả người Trình Cảnh nhanh chóng cứng đờ. Trong lòng bất ổn, trái tim nhảy lên tục không ngừng.
Không ngờ, Thiệu Nghị Ngạo liền ngồi kế bên cậu.
Sau buổi tối kết hôn ngày hôm đó, hai người làm những việc như vậy, Trình Cảnh nhớ tới trên mặt liền như một trận lửa đốt tới. Hai người xa lạ, đột nhiên làm ra việc mắc cỡ đến thế, bất kể là nghĩ như nào đều làm cậu rất ngại ngùng. Đặc biệt... chính bản thân cậu còn xấu xí, thân thể dị dạng... còn lấy tư thế phơi bày hoàn toàn tất cả cho hắn nhìn rõ mọi thứ.
Từ sau khi cậu lên xe, Thiệu Nghị Ngạo vẫn không nói gì, cúi đầu xử lý văn kiện của mình, biểu tình hết sức chăm chú, không có ý tứ phản ứng với cậu. Trình Cảnh lúc này đã trộm nhìn ngắm Thiệu Nghị Ngạo rất nhiều lần, đều nhìn thấy người này vẫn nghiêm túc làm việc cũng không phát ra tiếng động quấy rầy nào. Cứ như thế, suốt quãng đường trên xe đều im ắng, trừ bỏ ngẫu nhiên phát ra âm thanh lật giấy.
= = = = = = = =
Chờ đến thời điểm xe hoàn toàn dừng lại, Thiệu Nghị Ngạo lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, không chút để ý mà dựa vào cửa xe mà nhìn Trình Cảnh đang ngồi, không mặn không nhạt mà nói câu " Xuống xe đi", rồi lập tức bước đi.
Trình Cảnh cũng theo sáu xuống xe, mở miệng muốn nói " Cảm ơn" với hắn, nhưng lúc hắn xoay người bước đi mà xấu hổ không nói.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia hôm nay là cố ý đi đón cậu trở về ăn cơm."
"A? Vậy sao..."
Chỉ cần nghe đến từ " thiếu phu nhân ", Trình Cảnh liền cảm thấy toàn thân đ.ều không thoải mái, nhưng đối với nam nhân đang cung kính với mình chỉ xấu hổ mà đáp một tiếng. Nhưng mà, nhìn Thiệu Nghị Ngạo đã đi vào trong nhà, Trình Cảnh lại ở trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm, thiếu gia nhà anh nào phải cố ý đến đón tôi, hắn chẳng qua hôm nay đến trường tôi mà thôi...
Chỉ là Trình Cảnh không biết, Thiệu Nghị Ngạo là người rất quan trọng, làm sao có thể được trường mới đến lễ khai giảng làm khách quý....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.