Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 167: Bộ dáng làm trộm
Chiêu Tài Tiến Bảo
02/10/2021
Chủ đề bị cô lái đi, mọi người cười cười không nói thêm gì, Lương Hạnh nhân cơ hội chuồn về phòng làm việc của mình.
Cục cảnh sát nào đó của Nam Thành, Hàn tổng ngồi chung xe với Triệu Mịch Thanh đang tiến vào cục cảnh sát.
Mặc dù trong lòng không muốn một chút nào, nhưng nghĩ đến vợ và con gái, lời nói của Phó Tuyết Thảo lại khiến ông yên lòng mới chấp nhận đi đến đồn cảnh sát thú nhận lỗi lầm của mình, vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh.
Ông ta đã thành thật thuật lại toàn bộ quá trình và cuối cùng đã thừa nhận những sai lầm của mình một cách đầy hối hận, nhưng ông ta cũng không quên nhấn mạnh việc mình cưỡng hiếp không thành và chỉ mua thuốc cấm trái phép.
Chỉ là màn kịch cay đắng của ông ta vừa kết thúc, cảnh sát không nói gì, tài xế trẻ tuổi đưa ông ta tới đột nhiên lấy trong túi ra một tập tài liệu dày cộp, đưa tới trước mặt cảnh sát.
"Xin chào, tôi là nhân viên pháp lý của Tập đoàn Long Đằng, trong tám năm giữ chức giám đốc của Long Đằng, ông Hàn bị nghi ngờ hành hung ba phụ nữ bằng cùng một phương thức, dưới đây là lời khai và bằng chứng của tất cả các bên. Ngoài ra, ông Hàn đây còn lợi dụng chức vụ quyền hạn để làm lộ bí mật công ty, sau khi kiểm tra đối soát chặt chẽ thì có thể khẳng định ông ta đã vi phạm pháp luật hình sự..."
Nghe những lời nói trôi chảy và rõ ràng của chàng trai trước mặt, Hàn tổng kinh ngạc đến cực điểm, cả người choáng váng, dường như chưa từng nghĩ tới tình huống này sẽ xảy ra.
Cậu ta không phải là tài xế,
Vài giây trôi qua, ông ta mới nhận thức được bản thân đang bị Triệu Mịch Thanh đùa bỡn.
Ông ta lập tức đứng thẳng người dậy, như người mất trí mà đập phá đồ vật, hét to: “Không, tôi không làm thế... Là các người hãm hại tôi, là các người hãm hại tôi...”
Các cảnh sát còn lại trong đồn nhanh chóng tiến lên không chế ông ta.
Nhân viên pháp lý trẻ tuổi cười nhạt, chậm rãi nhìn ông ta nói: “Ông Hàn có làm hay không, cảnh sát và tòa án sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trước khi sự việc rõ ràng, ông Hàn cứ tạm thời ở lại đây, tôi còn phải quay về làm việc, không nán lại làm chậm trễ thời gian nữa, tạm biệt."
"Không, không, cậu đừng đi!"
Sắc mặt Hàn tổng tái nhợt, hoảng sợ gào thét một tiếng, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp đuổi theo người kia nhưng đã nhanh chóng bị áp chế trở lại.
...
Buổi tối tan sở, mọi người trong công ty của Lương Hạnh đều đã đi về hết, cô đang ở lại một mình trong văn phòng đối chiếu thông tin, đột nhiên Triệu Mịch Thanh gọi tới.
Vốn dĩ cô không muốn nghe nhưng cô bỗng nhớ ra trước đó đã nhờ anh tra giúp một số việc, theo lẽ thì nghe điện thoại sẽ hợp lí hơn: “Alo.”
"Ở đâu?"
Lương Hạnh dừng lại nói: "Ừm... còn đang ở công ty, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng qua điện thoại..."
"Tôi tới tìm em."
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói dịu dàng của người đàn ông cắt ngang.
Lương Hạnh sững sờ trong chốc lát, sau đó định nói với anh là không cần thì bên kia đã cúp điện thoại.
Tìm cô?
Anh muốn đến Doanh Tín sao?
Lo sợ người đàn ông lên đây tìm mình, cô hoảng hốt, vội vàng sắp xếp lại tài liệu, khóa cửa, cầm túi xách rồi lao ra ngoài.
Xuống thang máy, ra khỏi công ty, cô thở hổn hển. Truyện Việt Nam
Cô hít một hơi thật sâu và nhìn về phía xa, cô vẫn chưa nhìn thấy ai, đột nhiên giọng nói của một người đàn ông vang lên phía sau lưng cô.
"Phía sau có người đuổi theo em à? Cơ thể của em bây giờ không được tốt, không thể chậm lại một chút sao?"
Lương Hạnh quay đầu nhìn người đàn ông có chút không vui.
"Tôi..." Cô lập tức khó chịu: “Còn không phải là tại anh sao?"
Nghĩ đến chuyện hai người vẫn đang ở dưới tầng công ty, sợ bị ai đó vô tình nhìn thấy lần nữa, cô quay đầu nắm lấy cánh tay anh rời đi: “Đi, đừng ở đây."
Triệu Mịch Thanh nhìn thấy cô cảnh giác như một tên trộm, đoán được cô đang nghĩ gì, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, anh cũng không chủ động, để cho cô kéo mình đi, giọng điệu lạnh lùng: “Lúc anh Hướng bế đứa bé chờ em ở dưới, anh cũng không thấy em như vậy."
Lương Hạnh cắm đầu đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới anh, buộc miệng nói: "Tôi và anh ấy quang minh chính đại mà."
Đôi lông mày của người đàn ông tuấn tú lập tức nhướng lên, khóe môi giật giật: “Em thừa nhận mối quan hệ của mình với anh không rõ ràng rồi sao?"
Trái tim Lương Hạnh đập mạnh, cô đột nhiên dừng lại, hất cánh tay của anh ra, đỏ mặt mắng: "Không rõ ràng chỗ nào? Hai chúng tôi rất rõ ràng, anh đừng hủy hoại thanh danh của tôi, còn không phải bởi vì buổi sáng anh..."
Cô nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm anh: “Sáng nay anh cố ý đỗ xe ở phía dưới sao? Tại vì anh mà toàn bộ công ty đã nhìn thấy hai chúng ta!"
Cục cảnh sát nào đó của Nam Thành, Hàn tổng ngồi chung xe với Triệu Mịch Thanh đang tiến vào cục cảnh sát.
Mặc dù trong lòng không muốn một chút nào, nhưng nghĩ đến vợ và con gái, lời nói của Phó Tuyết Thảo lại khiến ông yên lòng mới chấp nhận đi đến đồn cảnh sát thú nhận lỗi lầm của mình, vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh.
Ông ta đã thành thật thuật lại toàn bộ quá trình và cuối cùng đã thừa nhận những sai lầm của mình một cách đầy hối hận, nhưng ông ta cũng không quên nhấn mạnh việc mình cưỡng hiếp không thành và chỉ mua thuốc cấm trái phép.
Chỉ là màn kịch cay đắng của ông ta vừa kết thúc, cảnh sát không nói gì, tài xế trẻ tuổi đưa ông ta tới đột nhiên lấy trong túi ra một tập tài liệu dày cộp, đưa tới trước mặt cảnh sát.
"Xin chào, tôi là nhân viên pháp lý của Tập đoàn Long Đằng, trong tám năm giữ chức giám đốc của Long Đằng, ông Hàn bị nghi ngờ hành hung ba phụ nữ bằng cùng một phương thức, dưới đây là lời khai và bằng chứng của tất cả các bên. Ngoài ra, ông Hàn đây còn lợi dụng chức vụ quyền hạn để làm lộ bí mật công ty, sau khi kiểm tra đối soát chặt chẽ thì có thể khẳng định ông ta đã vi phạm pháp luật hình sự..."
Nghe những lời nói trôi chảy và rõ ràng của chàng trai trước mặt, Hàn tổng kinh ngạc đến cực điểm, cả người choáng váng, dường như chưa từng nghĩ tới tình huống này sẽ xảy ra.
Cậu ta không phải là tài xế,
Vài giây trôi qua, ông ta mới nhận thức được bản thân đang bị Triệu Mịch Thanh đùa bỡn.
Ông ta lập tức đứng thẳng người dậy, như người mất trí mà đập phá đồ vật, hét to: “Không, tôi không làm thế... Là các người hãm hại tôi, là các người hãm hại tôi...”
Các cảnh sát còn lại trong đồn nhanh chóng tiến lên không chế ông ta.
Nhân viên pháp lý trẻ tuổi cười nhạt, chậm rãi nhìn ông ta nói: “Ông Hàn có làm hay không, cảnh sát và tòa án sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trước khi sự việc rõ ràng, ông Hàn cứ tạm thời ở lại đây, tôi còn phải quay về làm việc, không nán lại làm chậm trễ thời gian nữa, tạm biệt."
"Không, không, cậu đừng đi!"
Sắc mặt Hàn tổng tái nhợt, hoảng sợ gào thét một tiếng, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp đuổi theo người kia nhưng đã nhanh chóng bị áp chế trở lại.
...
Buổi tối tan sở, mọi người trong công ty của Lương Hạnh đều đã đi về hết, cô đang ở lại một mình trong văn phòng đối chiếu thông tin, đột nhiên Triệu Mịch Thanh gọi tới.
Vốn dĩ cô không muốn nghe nhưng cô bỗng nhớ ra trước đó đã nhờ anh tra giúp một số việc, theo lẽ thì nghe điện thoại sẽ hợp lí hơn: “Alo.”
"Ở đâu?"
Lương Hạnh dừng lại nói: "Ừm... còn đang ở công ty, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng qua điện thoại..."
"Tôi tới tìm em."
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói dịu dàng của người đàn ông cắt ngang.
Lương Hạnh sững sờ trong chốc lát, sau đó định nói với anh là không cần thì bên kia đã cúp điện thoại.
Tìm cô?
Anh muốn đến Doanh Tín sao?
Lo sợ người đàn ông lên đây tìm mình, cô hoảng hốt, vội vàng sắp xếp lại tài liệu, khóa cửa, cầm túi xách rồi lao ra ngoài.
Xuống thang máy, ra khỏi công ty, cô thở hổn hển. Truyện Việt Nam
Cô hít một hơi thật sâu và nhìn về phía xa, cô vẫn chưa nhìn thấy ai, đột nhiên giọng nói của một người đàn ông vang lên phía sau lưng cô.
"Phía sau có người đuổi theo em à? Cơ thể của em bây giờ không được tốt, không thể chậm lại một chút sao?"
Lương Hạnh quay đầu nhìn người đàn ông có chút không vui.
"Tôi..." Cô lập tức khó chịu: “Còn không phải là tại anh sao?"
Nghĩ đến chuyện hai người vẫn đang ở dưới tầng công ty, sợ bị ai đó vô tình nhìn thấy lần nữa, cô quay đầu nắm lấy cánh tay anh rời đi: “Đi, đừng ở đây."
Triệu Mịch Thanh nhìn thấy cô cảnh giác như một tên trộm, đoán được cô đang nghĩ gì, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, anh cũng không chủ động, để cho cô kéo mình đi, giọng điệu lạnh lùng: “Lúc anh Hướng bế đứa bé chờ em ở dưới, anh cũng không thấy em như vậy."
Lương Hạnh cắm đầu đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới anh, buộc miệng nói: "Tôi và anh ấy quang minh chính đại mà."
Đôi lông mày của người đàn ông tuấn tú lập tức nhướng lên, khóe môi giật giật: “Em thừa nhận mối quan hệ của mình với anh không rõ ràng rồi sao?"
Trái tim Lương Hạnh đập mạnh, cô đột nhiên dừng lại, hất cánh tay của anh ra, đỏ mặt mắng: "Không rõ ràng chỗ nào? Hai chúng tôi rất rõ ràng, anh đừng hủy hoại thanh danh của tôi, còn không phải bởi vì buổi sáng anh..."
Cô nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm anh: “Sáng nay anh cố ý đỗ xe ở phía dưới sao? Tại vì anh mà toàn bộ công ty đã nhìn thấy hai chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.