Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 314: Cẩn thận phía sau!
Chiêu Tài Tiến Bảo
02/10/2021
Lương Hạnh thầm kinh hãi, chỉ dùng một tay đẩy xe lăn chạy nhanh tới. Triệu Mịch Thanh đã ôm mẹ Triệu lên, Phó Tuyết Thảo nằm trên đống thủy tinh vỡ, bàn tay chống trên mặt đất chảy không ít máu.
Triệu Mịch Thanh không thèm liếc mắt nhìn cô ta, nhấc chấn đi tới. Thấy Lương Hạnh không kinh ngạc, anh đang muốn lên tiếng, lại thấy cô trợn mắt, hoảng sợ hét lên: “Cẩn thận phía sau!”
Bàn tay dính đầy máu tươi của Phó Tuyết Thảo cầm một mảnh thủy tinh sắc nhọn, nhằm thẳng về phía sau lưng anh.
Anh né tránh nhưng vẫn bị đấm vào vai, áo vest bị đấm thủng, mảnh thủy tinh găm vào rất sâu.
Đồng tử của Lương Hạnh dại ra, cô nói không nên lời, nhưng Phó Tuyết Thảo hiển nhiên không muốn bỏ qua. Cô ta lập tức tức rút mảnh thủy tinh ra, định nhằm về phía mẹ Triệu. Triệu Mịch Thanh từ đầu tới cuối chỉ hơi nhíu mày, sau khi hoàn hồn thì tốc độ né tránh của anh cực nhanh, Phó Tuyết Thảo hoàn toàn không chạm được vào mẹ Triệu.
Nhưng cô ta dường như đã hoàn toàn mất lý trí, bất chấp tất cả chỉ lao đến tấn công. Một lát sau, trên người Triệu Mịch Thanh lại có thêm mấy nơi bị thương.
Lương Hạnh không nhịn được run run, hoảng loạn vơ được một chiếc bình hoa nhỏ ở góc tường. Cô mặc kệ cánh tay bị thương, cầm nó lên đập về phía Phó Tuyết Thảo.
Khả năng đập trúng vốn vô cùng thấp, nhưng có thể do thuốc mê bắt đầu có tác dụng nên phản ứng của cô ta càng ngày càng chậm chạp. Bình hoa đập thẳng lên đầu cô ta, sau đó cơ thể cô ta lung lay rồi ngã xuống, không hề gây ra chút âm thanh nào.
Thấy vậy, cô ngẩn ngơ nhìn tay mình, vô cùng sợ hãi trong lòng.
Triệu Mịch Thanh nhìn sang, cho cô một ánh mắt trấn an.
Anh đặt mẹ Triệu lên mặt đất, sau đó lại kiểm tra miệng vết thương của Phó Tuyết Thảo.
Lúc này, Lưu Nam đẫn theo một nhóm cảnh sát đuổi tới, thấy cảnh này thì lập tức chạy lại.
Sắc mặt Triệu Mịch Thanh hơi nặng nề, anh đứng lên, lạnh nhạt nói: “Đưa Phó Tuyết Thảo đến bệnh viện cấp cứu trước đi.”
Lưu Nam cụp mắt thấp vết máu dưới mặt đất, đều là máu chảy ra từ đầu Phó Tuyết Thảo.
Triệu Mịch Thanh lập tức đi về phía cảnh sát, lúc đi ngang qua Lương Hạnh, anh không thèm liếc mắt nhìn cô.
Nhưng Lương Hạnh lại thấy ở mấy nơi trên áo vest của anh đã thấm ra vết máu thẫm màu.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã lấy mẫu ở hiện trường, chụp ảnh, chờ sau khi mẹ Triệu và Phó Tuyết Thảo được đưa đi, cảnh sát dẫn đầu mới bắt đầu hỏi:
“Anh Triệu, vết thương của cô Phó từ đâu mà có?”
Lương Hạnh há miệng thở dốc, vừa muốn lên tiếng lại bị anh ngắt lời.
Anh vẫn rất lạnh nhạt, môi mỏng trắng hơn thường ngày một chút: “Xuất phát từ tự vệ, tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Cảnh sát không nói gì thêm, bảo người lấy mẫu bình hoa để kiểm tra vân tay.
Nhưng anh không hề hoảng loạn chút nào.
Lúc này Lương Hạnh mới cảm nhận được cảm giác tay đau thấu tim, như là một lần nữa bị bẻ gãy.
Anh giải thích tình hình đơn giản với cảnh sát, sau đó đi tới bên cạnh cô.
Anh cúi đầu nhìn cổ tay cô, ánh mắt mang theo nét giận dữ, cụp mi thấp giọng nói: “Có đau không?”
Lương Hạnh nháy mắt thấy vành mắt cay cay, không thể không gật nhẹ đầu.
Trịnh Mịch Thanh bỗng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt chỉ còn lại sự dịu dàng, thấp giọng thủ thỉ bên tai cô: “Chúng ta đi gặp bác sĩ.”
Lương Hạnh được người đàn ông dẫn đi.
Dọc đường, trong lòng Lương Hạnh ngổn ngang trăm mối, vừa rồi trong nháy mắt kia sự sợ hãi và trống rỗng như mất đi thứ gì đó rất lớn khiến cô khó có thể chịu đựng được. Trước kia, khi gặp chuyện cô luôn trấn định bình tĩnh, giờ hình như đã có gì đó hơi thay đổi.
Trong nháy mắt kia, cô dường như quên hết tất cả những lời đã nhiều lần tự an ủi và lừa dối mình trước kia.
Người đàn ông nhìn cô từ phía sau, chính anh cũng không biết được ánh mắt mình dịu dàng đến nhường nào.
“Đi xem vết thương của anh trước đã.” Lương Hạnh thấy mấy chữ khoa Chấn thương chỉnh hình thì nhíu mày.
Vừa rồi khi anh đối phó với Phó Tuyết Thảo đã bị thương vài chỗ, cô ta ra tay đều không nhẹ, không quan tâm đến sẽ mất rất nhiều máu.
Anh không lên tiếng, chỉ đẩy cô vào.
Bác sĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ mắng hai người một hồi.
“Đây là gãy xương! Cũng không phải là đang chơi đùa! Bây giờ vẫn chưa lành đã thành ra thế này, có phải không muốn chữa khỏi nữa không hả?!”
Lương Hạnh cụp mắt ngoan ngoãn nghe lời, hơi thở của Triệu Mịch Thanh nặng hơn, bác sĩ liếc anh một cái rồi im lặng.
Tuy rằng anh không nói chuyện, cũng không thể hiện sự bất mãn, nhưng khi đối mắt với gương mặt kia bác sĩ lại không dám lớn tiếng.
Lương Hạnh lườm anh một cái, ánh mắt liếc qua tay anh, mu bàn tay anh bị cắt ra một vết thương, lại cố tình hướng vào trong nên rất khó bị cô phát hiện.
“Bác sĩ có thể khám ngoại thương không?” Cô hỏi bác sĩ.
Bác sĩ hơn năm mươi tuổi, đeo kính mắt, liếc nhìn Triệu Mịch Thanh.
Triệu Mịch Thanh vừa đi vào ông ấy đã chú ý tới vết máu trên quần áo anh.
“Để tôi xem nào.” Ông ấy băng bó tay của Lương Hạnh xong mới nói.
“Không cần, lát nữa tôi sẽ đến khoa chuyên môn để khám.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh.
Lương Hạnh trừng mắt liếc anh: “Anh đi được tới đó thì chỉ sợ đã mất máu ngất xỉu rồi, mau cởi áo khoác cho bác sĩ nhìn xem trước đi, cầm máu đã rồi tính sau.”
Bác sĩ đặt bông băng và mấy thứ dụng cụ xuống, khẽ hừ một tiếng: “Cô ấy nói đúng đấy.”
Triệu Mịch Thanh hơi mím môi mỏng, sau vài giây mới cởi áo khoác.
Lương Hạnh sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, áo sơ mi trắng bên trong đã bị máu thấm ước hơn nửa.
Vừa rồi thấy anh vẫn luôn làm như không sao cả, cô còn cho rằng không nghiêm trọng như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ vết thương trên lưng kia đã vô cùng nghiêm trọng rồi.
Bác sĩ cũng lập tức nhíu mày.
Triệu Mịch Thanh ngó nhìn Lương Hạnh, thấy dáng vẻ cô lo lắng cho mình, chút đau đớn trên người này có là gì chứ?
Lương Hạnh thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, anh vẫn cong môi thì tức không chịu được.
“Anh còn có thể cười được sao? Chảy nhiều máu như vậy anh không có cảm giác hả?”
Anh chớp chớp mắt, tươi cười nói: “Đau lòng cho tôi như vậy sao?”
Lương Hạnh tức điên: “Chính anh còn không quan tâm đến mình, em đau lòng cho anh làm gì chứ?”
Nét cười trong mắt Triệu Mịch Thanh càng đậm hơn, anh nhướng mày: “Em cứ thích nghĩ một đằng nói một nẻo thế à?”
Hai người cứ liên miệng tán tỉnh mắng yêu nhau, bác sĩ già nghe cũng sắp đỏ cả cổ, không nhịn được ho khan một tiếng.
Lương Hạnh thấy không khí rất xấu hổ, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng không lên tiếng nữa.
Bác sĩ dùng kéo cắt áo sơ mi của Triệu Mịch Thanh, thấy miệng vết thương thì không nhịn được lạnh mặt: “Miệng vết thương sâu như vậy đâu còn là ngoại thương nữa, còn lê trên mặt đất lâu hơn thì chỉ sợ sau này có thể nhấc được cánh tay lên hay không cũng là vấn đề!”
Lương Hạnh thầm lo lắng: “Bác sĩ, bây giờ tình hình của anh ấy thế nào rồi?”
Triệu Mịch Thanh lại giống như không nghe thấy gì, quay đầu liếc nhìn bác sĩ, không nhanh không chậm nói: “Nặng hay nhẹ tự tôi hiểu rõ trong lòng, không cần nhiều lời.”
Bác sĩ rõ ràng còn muốn nói gì đó lại tức đến nghẹn lại.
Tuy chàng trai này còn trẻ nhưng khí thế không yếu, còn hết lòng suy nghĩ cho cô gái này, không muốn để cô ấy lo lắng.
Chỉ liếc mắt ông ấy đã nhìn ra suy nghĩ của cậu trai trẻ này, nhưng thức thời không vạch trần.
Sau đó, trong quá trình xử lý vết thương hơn nửa giờ, anh không hề rên lên một tiếng, thậm chí khi phải tìm mảnh thủy tinh ở chỗ sâu, sau đó lấy ra, anh cũng chưa hề nhíu mày lấy một chút.
Có đôi lúc Lương Hạnh cũng không dám nhìn, cô càng không hiểu sao anh có thể mạnh mẽ chịu đựng như vậy, cứ như anh đã trải qua chuyện này hàng trăm lần.
“Nếu đau anh có thể kêu ra tiếng, không ai chê cười anh đâu.” Lương Hạnh không nhịn được lớn tiếng nói với anh.
Triệu Mịch Thanh không thèm liếc mắt nhìn cô ta, nhấc chấn đi tới. Thấy Lương Hạnh không kinh ngạc, anh đang muốn lên tiếng, lại thấy cô trợn mắt, hoảng sợ hét lên: “Cẩn thận phía sau!”
Bàn tay dính đầy máu tươi của Phó Tuyết Thảo cầm một mảnh thủy tinh sắc nhọn, nhằm thẳng về phía sau lưng anh.
Anh né tránh nhưng vẫn bị đấm vào vai, áo vest bị đấm thủng, mảnh thủy tinh găm vào rất sâu.
Đồng tử của Lương Hạnh dại ra, cô nói không nên lời, nhưng Phó Tuyết Thảo hiển nhiên không muốn bỏ qua. Cô ta lập tức tức rút mảnh thủy tinh ra, định nhằm về phía mẹ Triệu. Triệu Mịch Thanh từ đầu tới cuối chỉ hơi nhíu mày, sau khi hoàn hồn thì tốc độ né tránh của anh cực nhanh, Phó Tuyết Thảo hoàn toàn không chạm được vào mẹ Triệu.
Nhưng cô ta dường như đã hoàn toàn mất lý trí, bất chấp tất cả chỉ lao đến tấn công. Một lát sau, trên người Triệu Mịch Thanh lại có thêm mấy nơi bị thương.
Lương Hạnh không nhịn được run run, hoảng loạn vơ được một chiếc bình hoa nhỏ ở góc tường. Cô mặc kệ cánh tay bị thương, cầm nó lên đập về phía Phó Tuyết Thảo.
Khả năng đập trúng vốn vô cùng thấp, nhưng có thể do thuốc mê bắt đầu có tác dụng nên phản ứng của cô ta càng ngày càng chậm chạp. Bình hoa đập thẳng lên đầu cô ta, sau đó cơ thể cô ta lung lay rồi ngã xuống, không hề gây ra chút âm thanh nào.
Thấy vậy, cô ngẩn ngơ nhìn tay mình, vô cùng sợ hãi trong lòng.
Triệu Mịch Thanh nhìn sang, cho cô một ánh mắt trấn an.
Anh đặt mẹ Triệu lên mặt đất, sau đó lại kiểm tra miệng vết thương của Phó Tuyết Thảo.
Lúc này, Lưu Nam đẫn theo một nhóm cảnh sát đuổi tới, thấy cảnh này thì lập tức chạy lại.
Sắc mặt Triệu Mịch Thanh hơi nặng nề, anh đứng lên, lạnh nhạt nói: “Đưa Phó Tuyết Thảo đến bệnh viện cấp cứu trước đi.”
Lưu Nam cụp mắt thấp vết máu dưới mặt đất, đều là máu chảy ra từ đầu Phó Tuyết Thảo.
Triệu Mịch Thanh lập tức đi về phía cảnh sát, lúc đi ngang qua Lương Hạnh, anh không thèm liếc mắt nhìn cô.
Nhưng Lương Hạnh lại thấy ở mấy nơi trên áo vest của anh đã thấm ra vết máu thẫm màu.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã lấy mẫu ở hiện trường, chụp ảnh, chờ sau khi mẹ Triệu và Phó Tuyết Thảo được đưa đi, cảnh sát dẫn đầu mới bắt đầu hỏi:
“Anh Triệu, vết thương của cô Phó từ đâu mà có?”
Lương Hạnh há miệng thở dốc, vừa muốn lên tiếng lại bị anh ngắt lời.
Anh vẫn rất lạnh nhạt, môi mỏng trắng hơn thường ngày một chút: “Xuất phát từ tự vệ, tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Cảnh sát không nói gì thêm, bảo người lấy mẫu bình hoa để kiểm tra vân tay.
Nhưng anh không hề hoảng loạn chút nào.
Lúc này Lương Hạnh mới cảm nhận được cảm giác tay đau thấu tim, như là một lần nữa bị bẻ gãy.
Anh giải thích tình hình đơn giản với cảnh sát, sau đó đi tới bên cạnh cô.
Anh cúi đầu nhìn cổ tay cô, ánh mắt mang theo nét giận dữ, cụp mi thấp giọng nói: “Có đau không?”
Lương Hạnh nháy mắt thấy vành mắt cay cay, không thể không gật nhẹ đầu.
Trịnh Mịch Thanh bỗng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt chỉ còn lại sự dịu dàng, thấp giọng thủ thỉ bên tai cô: “Chúng ta đi gặp bác sĩ.”
Lương Hạnh được người đàn ông dẫn đi.
Dọc đường, trong lòng Lương Hạnh ngổn ngang trăm mối, vừa rồi trong nháy mắt kia sự sợ hãi và trống rỗng như mất đi thứ gì đó rất lớn khiến cô khó có thể chịu đựng được. Trước kia, khi gặp chuyện cô luôn trấn định bình tĩnh, giờ hình như đã có gì đó hơi thay đổi.
Trong nháy mắt kia, cô dường như quên hết tất cả những lời đã nhiều lần tự an ủi và lừa dối mình trước kia.
Người đàn ông nhìn cô từ phía sau, chính anh cũng không biết được ánh mắt mình dịu dàng đến nhường nào.
“Đi xem vết thương của anh trước đã.” Lương Hạnh thấy mấy chữ khoa Chấn thương chỉnh hình thì nhíu mày.
Vừa rồi khi anh đối phó với Phó Tuyết Thảo đã bị thương vài chỗ, cô ta ra tay đều không nhẹ, không quan tâm đến sẽ mất rất nhiều máu.
Anh không lên tiếng, chỉ đẩy cô vào.
Bác sĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ mắng hai người một hồi.
“Đây là gãy xương! Cũng không phải là đang chơi đùa! Bây giờ vẫn chưa lành đã thành ra thế này, có phải không muốn chữa khỏi nữa không hả?!”
Lương Hạnh cụp mắt ngoan ngoãn nghe lời, hơi thở của Triệu Mịch Thanh nặng hơn, bác sĩ liếc anh một cái rồi im lặng.
Tuy rằng anh không nói chuyện, cũng không thể hiện sự bất mãn, nhưng khi đối mắt với gương mặt kia bác sĩ lại không dám lớn tiếng.
Lương Hạnh lườm anh một cái, ánh mắt liếc qua tay anh, mu bàn tay anh bị cắt ra một vết thương, lại cố tình hướng vào trong nên rất khó bị cô phát hiện.
“Bác sĩ có thể khám ngoại thương không?” Cô hỏi bác sĩ.
Bác sĩ hơn năm mươi tuổi, đeo kính mắt, liếc nhìn Triệu Mịch Thanh.
Triệu Mịch Thanh vừa đi vào ông ấy đã chú ý tới vết máu trên quần áo anh.
“Để tôi xem nào.” Ông ấy băng bó tay của Lương Hạnh xong mới nói.
“Không cần, lát nữa tôi sẽ đến khoa chuyên môn để khám.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh.
Lương Hạnh trừng mắt liếc anh: “Anh đi được tới đó thì chỉ sợ đã mất máu ngất xỉu rồi, mau cởi áo khoác cho bác sĩ nhìn xem trước đi, cầm máu đã rồi tính sau.”
Bác sĩ đặt bông băng và mấy thứ dụng cụ xuống, khẽ hừ một tiếng: “Cô ấy nói đúng đấy.”
Triệu Mịch Thanh hơi mím môi mỏng, sau vài giây mới cởi áo khoác.
Lương Hạnh sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, áo sơ mi trắng bên trong đã bị máu thấm ước hơn nửa.
Vừa rồi thấy anh vẫn luôn làm như không sao cả, cô còn cho rằng không nghiêm trọng như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ vết thương trên lưng kia đã vô cùng nghiêm trọng rồi.
Bác sĩ cũng lập tức nhíu mày.
Triệu Mịch Thanh ngó nhìn Lương Hạnh, thấy dáng vẻ cô lo lắng cho mình, chút đau đớn trên người này có là gì chứ?
Lương Hạnh thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, anh vẫn cong môi thì tức không chịu được.
“Anh còn có thể cười được sao? Chảy nhiều máu như vậy anh không có cảm giác hả?”
Anh chớp chớp mắt, tươi cười nói: “Đau lòng cho tôi như vậy sao?”
Lương Hạnh tức điên: “Chính anh còn không quan tâm đến mình, em đau lòng cho anh làm gì chứ?”
Nét cười trong mắt Triệu Mịch Thanh càng đậm hơn, anh nhướng mày: “Em cứ thích nghĩ một đằng nói một nẻo thế à?”
Hai người cứ liên miệng tán tỉnh mắng yêu nhau, bác sĩ già nghe cũng sắp đỏ cả cổ, không nhịn được ho khan một tiếng.
Lương Hạnh thấy không khí rất xấu hổ, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng không lên tiếng nữa.
Bác sĩ dùng kéo cắt áo sơ mi của Triệu Mịch Thanh, thấy miệng vết thương thì không nhịn được lạnh mặt: “Miệng vết thương sâu như vậy đâu còn là ngoại thương nữa, còn lê trên mặt đất lâu hơn thì chỉ sợ sau này có thể nhấc được cánh tay lên hay không cũng là vấn đề!”
Lương Hạnh thầm lo lắng: “Bác sĩ, bây giờ tình hình của anh ấy thế nào rồi?”
Triệu Mịch Thanh lại giống như không nghe thấy gì, quay đầu liếc nhìn bác sĩ, không nhanh không chậm nói: “Nặng hay nhẹ tự tôi hiểu rõ trong lòng, không cần nhiều lời.”
Bác sĩ rõ ràng còn muốn nói gì đó lại tức đến nghẹn lại.
Tuy chàng trai này còn trẻ nhưng khí thế không yếu, còn hết lòng suy nghĩ cho cô gái này, không muốn để cô ấy lo lắng.
Chỉ liếc mắt ông ấy đã nhìn ra suy nghĩ của cậu trai trẻ này, nhưng thức thời không vạch trần.
Sau đó, trong quá trình xử lý vết thương hơn nửa giờ, anh không hề rên lên một tiếng, thậm chí khi phải tìm mảnh thủy tinh ở chỗ sâu, sau đó lấy ra, anh cũng chưa hề nhíu mày lấy một chút.
Có đôi lúc Lương Hạnh cũng không dám nhìn, cô càng không hiểu sao anh có thể mạnh mẽ chịu đựng như vậy, cứ như anh đã trải qua chuyện này hàng trăm lần.
“Nếu đau anh có thể kêu ra tiếng, không ai chê cười anh đâu.” Lương Hạnh không nhịn được lớn tiếng nói với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.