Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 158: Chi bằng để tôi được lợi
Chiêu Tài Tiến Bảo
02/10/2021
Mục Điệp dường như phát hiện ra điều gì đó, nhìn mặt của cô nhíu mày: “Mặt của chị tại sao lại đỏ như thế, bị sốt rồi sao?
Lương Hạnh nhíu chặt đôi mi thanh tú, ngước mắt nhìn cậu ta, ánh mặt mờ mịt kiên nhẫn, tiếng nói khàn khàn: “Phát, phát sốt?”
Không phải vậy, cảm giác này hoàn toàn không giống như bị sốt.
“Mục...” Nội tâm cô bắt đầu sợ hãi, muốn kéo lấy quần áo của Mục Điệp nhưng tay cô không còn chút sức lực nào cả, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, sau đó trước mắt tối sầm, cô ngã xuống.
Hai mắt Mục Điệp hơi híp lại, trong khoảnh khắc người phụ nữ ngã xuống đã nhanh tay ôm lấy cô vào trong ngực mình, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như cũ.
Hành lang im ắng truyền đến tiếng bước chân chầm chậm, là tiếng ma sát của giày cao gót với mặt sàn.
Một bóng dáng yều kiều dần xuất hiện, người phụ nữ tháo kính râm xuống, nhìn thấy người phụ nữ ngất xỉu trong vòng tay cậu ta, đôi môi đỏ nhếch lên: “Đưa cô ta đi.”
Mục Điệp lại híp mắt, siết chặt Lương Hạnh ở trong lòng, không trả lời như còn do dự điều gì đó.
Người phụ nữ thấy anh ta như vậy thì nhíu mày, môi mím lại, ánh mắt mang theo sự giễu cợt: “Sao? Không đành lòng à? Đây chính là kế hoạch của anh, bây giờ lại hối hận sao? anh đừng quên, sau đêm nay, anh có thể đạt được những điều anh mong muốn.”
Người đàn ông nhếch môi, đôi mắt âm u đáng sợ, khuôn mặt lạnh lùng được bao phủ bởi sự tức giận, cúi đầu khẽ vuốt mặt của người phụ nữ ở trong lòng, bỗng nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng nhấn mạnh: “Cô Phó, cho người khác, không bằng để tôi đi.”
Người phụ nữ quyến rũ với mái tóc xoăn kia chính là Phó Tuyết Thảo, cô ta giật mình, nhìn anh ta rồi cười một tiếng: “Tôi cứ tưởng chỉ có lão già họ Hàn đó mới có đam mê dâm loạn, không nghĩ tới chàng trai trẻ tuổi tuấn tú như anh cũng có khẩu vị nặng đến thế, một người phụ nữ đang mang thai, ngoại trừ khuôn mặt đẹp ra thì còn gì có thể khơi lên hứng thú nữa?”
Người đàn ông lười trả lời cô, ôm người muốn rời đi.
Phó Tuyết Thảo nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Khoan đã, Mục Điệp, anh cần phải biết, hành động theo cảm tính, đến lúc cô ta tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào, về sau anh cũng không thể đối mặt với cô ta được nữa. Để cô ta đến chỗ lão Hàn, có ba tôi, đêm nay bất luận xảy ra chuyện gì cũng không sao.”
Mục Điệp quay đầu cười lạnh nhìn cô ta: “Tôi mang người đi không phải là giảm phiền phức cho cô sao? Cô Phó, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, tôi làm gì không đến lượt cô quản.”
Phó Tuyết Thảo nheo đôi mắt đẹp, tức giận nói với giọng u ám: "Anh còn nhớ chúng ta đang hợp tác sao? Cả một đêm anh không làm gì cả, anh đang đùa tôi sao?"
“Kết quả cô mong muốn, sáng mai tôi sẽ gửi.” Giọng điệu của Mục Điệp vô cùng lạnh lùng, anh lấy điện thoại từ trong tay Lương Hạnh ném cho cô: “Trong đây là video cô muốn.”
Phó Tuyết Thảo liếc anh ta một cái, nhanh chóng mở máy, tìm đoạn video uy hiếp trước đó của Lương Hạnh, bấm vào nút xóa, sau đó trả lại điện thoại cho anh ta, cảnh cáo: “Nhớ những gì anh nói đấy."
Mục Điệp mặc kệ cô ta, cúi người ôm Lương Hạnh đi về phía căn phòng đã đặt trước đó.
Đôi mắt Phó Tuyết Thảo lóe lên sự tàn ác, nụ cười của cô ta càng ngày càng đậm hơn, chờ đợi tin tốt vậy.
Lần đó cô bị Lương Hạnh uy hiếp, lúc rời khỏi Doanh Tín thì bắt gặp Mục Điệp, cô nghĩ đó là người ái mộ người phụ nữ kia, nhưng không ngờ anh ta là kẻ xấu, chàng trai này thật sự là thâm tàng bất lộ.
Cô không quan tâm đến chuyện của những người khác, vì họ có cùng mục đích, cô chỉ cần chờ tin tức tốt là được.
Phòng khách sạn.
Căn phòng lớn như thế, chỉ mở một cái đèn nhỏ ở đầu giường, vừa tối tăm vừa tĩnh mịch.
Bên trong chiếc chăn màu trắng được dệt bằng tơ tằm là một người, người ấy đang nhỏ giọng rên rỉ, nhẹ như mèo kêu, trong đó còn ẩn chứa sự thống khổ.
Có một người đang ngồi trong góc của chiếc ghế sô pha, ngồi cả nửa ngày trời không nhúc nhích, trong ánh sáng tối tăm chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ đang nhìn chằm chằm về phía chiếc giường, hơi thở đen tối đang lan tràn ra xung quanh.
Rất lâu sau đó, khi người trên giường đã ngủ say rồi, bóng người trong góc mới chậm rãi bước ra, trên trán gân xanh nổi lên rất rõ ràng, chắn chắn là đã chịu đựng tới cực hạn rồi, hai tay nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía người đang nằm trên giường, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
Tay Mục Điệp cứng ngắc, lấy từ trong người ra một bình thuốc, đổ lấy hai viên.
Nhẹ nhàng xoa nắn cằm của cô, anh ta nhíu mày suy nghĩ mấy giây, cuối cùng chậm rãi đưa thuốc vào trong miệng của cô.
"Xin lỗi... Sau ngày mai, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa..."
Trước khi âm thanh khàn khàn vang lên, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên dữ dội.
Mục Điệp bị kinh sợ, tay run lên, một viên thuốc lọt qua kẽ tay rơi xuống đất.
Anh ta giật mình, quay đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, đồng tử co rút.
Anh ta giằng co tâm lí suốt một phút đồng hồ, không trả lời, sự đấu tranh trong ánh mắt khiến hơi thở của anh có chút xáo trộn.
Điện thoại im lặng, mấy giây sau, bắt đầu rung trở lại.
Mục Điệp cắn môi dưới, trên trán nổi gân xanh, dường như muốn căng đứt, cuối cùng đưa tay cầm lấy điện thoại, nhấn trả lời.
Anh ta còn chưa nói chuyện, trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói: “Alo? Lương Hạnh, bây giờ em đang ở đâu?"
Giọng nam trầm thấp.
"Alo, Hạnh?"
Đầu dây bên kia không nhận được câu trả lời bắt đầu lo lắng.
Đôi môi căng mọng gần như tím tái của Mục Điệp cuối cùng cũng mở ra, giọng nói của anh ta rất khàn: “Triệu tổng."
"..."
...
Sáng sớm hôm sau, Lương Hạnh bị ánh sáng chói mắt đánh thức, mở mắt ra, căn phòng trắng tinh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lọt vào.
Cô xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, sững sờ một hồi mới nhận ra điều gì đó, sắc mặt chợt tái đi, vội vàng nhấc chăn bông lên.
Cô sờ soạng cơ thể, thấy quần áo còn nguyên, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.
Tại sao cô lại ở đây?
Tối hôm qua?
Vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không chút do dự, cô rời khỏi giường, mang giày và bước ra ngoài.
Đúng lúc cánh cửa được đẩy ra.
Nhìn thấy có người đi tới, cô sững người: “Triệu Mịch Thanh?". Đam Mỹ Hài
“Dậy rồi sao?” Người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu, âu phục và quần tây, tuấn tú bình tĩnh, cười nhẹ với cô.
Lương Hạnh không khỏi quay đầu lại, bối rối nói: "Anh, anh... sao anh lại ở đây?"
Không, không phải cô dự tiệc tối qua sao?
Sau đó... Vào nhà vệ sinh... Cảm thấy nóng và khó chịu...
Càng nhớ lại, sắc mặt Lương Hạnh càng trầm xuống.
Triệu Mịch Thanh bước tới, sờ trán cô, nhàn nhạt giải thích: "Tối hôm qua tôi về Nam Thành, gọi điện cho em. Là cậu Mục bắt máy, nói em bị sốt, nên anh đến đưa em đi bệnh viện."
“Phát sốt?” Hai hàng lông mày của Lương Hạnh nhíu chặt, đột nhiên nắm chặt tay anh, thấp giọng nói: “Không phải, nhất định không phải sốt.”
Phải hay không cô có thể tự nhận ra.
Chẳng lẽ tối hôm qua cô bị người ta chuốc thuốc?
Nhưng căn bản cô không uống rượu, chỉ uống vài ly nước lọc trong khi ăn, sau đó đứng dậy đi vệ sinh... Sau đó cô không biết gì nữa, lúc đó cô đã ngất đi rồi, còn Mục Điệp hình như có ở đó.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, trầm giọng nói: "Hạnh, quả nhiên là phát sốt rồi. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, cơ thể thai phụ rất yếu, em đừng nghĩ nhiều nữa, không có chuyện gì đâu."
Lương Hạnh không để ý tới động tác của anh, toàn bộ đầu óc đều đang suy nghĩ miên man, nghi ngờ ngẩng đầu: “Thật sao?"
Cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cơn sốt này quá đột ngột, làm sao có thể ngất đi nhanh như vậy được.
Lương Hạnh nhíu chặt đôi mi thanh tú, ngước mắt nhìn cậu ta, ánh mặt mờ mịt kiên nhẫn, tiếng nói khàn khàn: “Phát, phát sốt?”
Không phải vậy, cảm giác này hoàn toàn không giống như bị sốt.
“Mục...” Nội tâm cô bắt đầu sợ hãi, muốn kéo lấy quần áo của Mục Điệp nhưng tay cô không còn chút sức lực nào cả, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, sau đó trước mắt tối sầm, cô ngã xuống.
Hai mắt Mục Điệp hơi híp lại, trong khoảnh khắc người phụ nữ ngã xuống đã nhanh tay ôm lấy cô vào trong ngực mình, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như cũ.
Hành lang im ắng truyền đến tiếng bước chân chầm chậm, là tiếng ma sát của giày cao gót với mặt sàn.
Một bóng dáng yều kiều dần xuất hiện, người phụ nữ tháo kính râm xuống, nhìn thấy người phụ nữ ngất xỉu trong vòng tay cậu ta, đôi môi đỏ nhếch lên: “Đưa cô ta đi.”
Mục Điệp lại híp mắt, siết chặt Lương Hạnh ở trong lòng, không trả lời như còn do dự điều gì đó.
Người phụ nữ thấy anh ta như vậy thì nhíu mày, môi mím lại, ánh mắt mang theo sự giễu cợt: “Sao? Không đành lòng à? Đây chính là kế hoạch của anh, bây giờ lại hối hận sao? anh đừng quên, sau đêm nay, anh có thể đạt được những điều anh mong muốn.”
Người đàn ông nhếch môi, đôi mắt âm u đáng sợ, khuôn mặt lạnh lùng được bao phủ bởi sự tức giận, cúi đầu khẽ vuốt mặt của người phụ nữ ở trong lòng, bỗng nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng nhấn mạnh: “Cô Phó, cho người khác, không bằng để tôi đi.”
Người phụ nữ quyến rũ với mái tóc xoăn kia chính là Phó Tuyết Thảo, cô ta giật mình, nhìn anh ta rồi cười một tiếng: “Tôi cứ tưởng chỉ có lão già họ Hàn đó mới có đam mê dâm loạn, không nghĩ tới chàng trai trẻ tuổi tuấn tú như anh cũng có khẩu vị nặng đến thế, một người phụ nữ đang mang thai, ngoại trừ khuôn mặt đẹp ra thì còn gì có thể khơi lên hứng thú nữa?”
Người đàn ông lười trả lời cô, ôm người muốn rời đi.
Phó Tuyết Thảo nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Khoan đã, Mục Điệp, anh cần phải biết, hành động theo cảm tính, đến lúc cô ta tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào, về sau anh cũng không thể đối mặt với cô ta được nữa. Để cô ta đến chỗ lão Hàn, có ba tôi, đêm nay bất luận xảy ra chuyện gì cũng không sao.”
Mục Điệp quay đầu cười lạnh nhìn cô ta: “Tôi mang người đi không phải là giảm phiền phức cho cô sao? Cô Phó, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, tôi làm gì không đến lượt cô quản.”
Phó Tuyết Thảo nheo đôi mắt đẹp, tức giận nói với giọng u ám: "Anh còn nhớ chúng ta đang hợp tác sao? Cả một đêm anh không làm gì cả, anh đang đùa tôi sao?"
“Kết quả cô mong muốn, sáng mai tôi sẽ gửi.” Giọng điệu của Mục Điệp vô cùng lạnh lùng, anh lấy điện thoại từ trong tay Lương Hạnh ném cho cô: “Trong đây là video cô muốn.”
Phó Tuyết Thảo liếc anh ta một cái, nhanh chóng mở máy, tìm đoạn video uy hiếp trước đó của Lương Hạnh, bấm vào nút xóa, sau đó trả lại điện thoại cho anh ta, cảnh cáo: “Nhớ những gì anh nói đấy."
Mục Điệp mặc kệ cô ta, cúi người ôm Lương Hạnh đi về phía căn phòng đã đặt trước đó.
Đôi mắt Phó Tuyết Thảo lóe lên sự tàn ác, nụ cười của cô ta càng ngày càng đậm hơn, chờ đợi tin tốt vậy.
Lần đó cô bị Lương Hạnh uy hiếp, lúc rời khỏi Doanh Tín thì bắt gặp Mục Điệp, cô nghĩ đó là người ái mộ người phụ nữ kia, nhưng không ngờ anh ta là kẻ xấu, chàng trai này thật sự là thâm tàng bất lộ.
Cô không quan tâm đến chuyện của những người khác, vì họ có cùng mục đích, cô chỉ cần chờ tin tức tốt là được.
Phòng khách sạn.
Căn phòng lớn như thế, chỉ mở một cái đèn nhỏ ở đầu giường, vừa tối tăm vừa tĩnh mịch.
Bên trong chiếc chăn màu trắng được dệt bằng tơ tằm là một người, người ấy đang nhỏ giọng rên rỉ, nhẹ như mèo kêu, trong đó còn ẩn chứa sự thống khổ.
Có một người đang ngồi trong góc của chiếc ghế sô pha, ngồi cả nửa ngày trời không nhúc nhích, trong ánh sáng tối tăm chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ đang nhìn chằm chằm về phía chiếc giường, hơi thở đen tối đang lan tràn ra xung quanh.
Rất lâu sau đó, khi người trên giường đã ngủ say rồi, bóng người trong góc mới chậm rãi bước ra, trên trán gân xanh nổi lên rất rõ ràng, chắn chắn là đã chịu đựng tới cực hạn rồi, hai tay nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía người đang nằm trên giường, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
Tay Mục Điệp cứng ngắc, lấy từ trong người ra một bình thuốc, đổ lấy hai viên.
Nhẹ nhàng xoa nắn cằm của cô, anh ta nhíu mày suy nghĩ mấy giây, cuối cùng chậm rãi đưa thuốc vào trong miệng của cô.
"Xin lỗi... Sau ngày mai, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa..."
Trước khi âm thanh khàn khàn vang lên, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên dữ dội.
Mục Điệp bị kinh sợ, tay run lên, một viên thuốc lọt qua kẽ tay rơi xuống đất.
Anh ta giật mình, quay đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, đồng tử co rút.
Anh ta giằng co tâm lí suốt một phút đồng hồ, không trả lời, sự đấu tranh trong ánh mắt khiến hơi thở của anh có chút xáo trộn.
Điện thoại im lặng, mấy giây sau, bắt đầu rung trở lại.
Mục Điệp cắn môi dưới, trên trán nổi gân xanh, dường như muốn căng đứt, cuối cùng đưa tay cầm lấy điện thoại, nhấn trả lời.
Anh ta còn chưa nói chuyện, trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói: “Alo? Lương Hạnh, bây giờ em đang ở đâu?"
Giọng nam trầm thấp.
"Alo, Hạnh?"
Đầu dây bên kia không nhận được câu trả lời bắt đầu lo lắng.
Đôi môi căng mọng gần như tím tái của Mục Điệp cuối cùng cũng mở ra, giọng nói của anh ta rất khàn: “Triệu tổng."
"..."
...
Sáng sớm hôm sau, Lương Hạnh bị ánh sáng chói mắt đánh thức, mở mắt ra, căn phòng trắng tinh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lọt vào.
Cô xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, sững sờ một hồi mới nhận ra điều gì đó, sắc mặt chợt tái đi, vội vàng nhấc chăn bông lên.
Cô sờ soạng cơ thể, thấy quần áo còn nguyên, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.
Tại sao cô lại ở đây?
Tối hôm qua?
Vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không chút do dự, cô rời khỏi giường, mang giày và bước ra ngoài.
Đúng lúc cánh cửa được đẩy ra.
Nhìn thấy có người đi tới, cô sững người: “Triệu Mịch Thanh?". Đam Mỹ Hài
“Dậy rồi sao?” Người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu, âu phục và quần tây, tuấn tú bình tĩnh, cười nhẹ với cô.
Lương Hạnh không khỏi quay đầu lại, bối rối nói: "Anh, anh... sao anh lại ở đây?"
Không, không phải cô dự tiệc tối qua sao?
Sau đó... Vào nhà vệ sinh... Cảm thấy nóng và khó chịu...
Càng nhớ lại, sắc mặt Lương Hạnh càng trầm xuống.
Triệu Mịch Thanh bước tới, sờ trán cô, nhàn nhạt giải thích: "Tối hôm qua tôi về Nam Thành, gọi điện cho em. Là cậu Mục bắt máy, nói em bị sốt, nên anh đến đưa em đi bệnh viện."
“Phát sốt?” Hai hàng lông mày của Lương Hạnh nhíu chặt, đột nhiên nắm chặt tay anh, thấp giọng nói: “Không phải, nhất định không phải sốt.”
Phải hay không cô có thể tự nhận ra.
Chẳng lẽ tối hôm qua cô bị người ta chuốc thuốc?
Nhưng căn bản cô không uống rượu, chỉ uống vài ly nước lọc trong khi ăn, sau đó đứng dậy đi vệ sinh... Sau đó cô không biết gì nữa, lúc đó cô đã ngất đi rồi, còn Mục Điệp hình như có ở đó.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, trầm giọng nói: "Hạnh, quả nhiên là phát sốt rồi. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, cơ thể thai phụ rất yếu, em đừng nghĩ nhiều nữa, không có chuyện gì đâu."
Lương Hạnh không để ý tới động tác của anh, toàn bộ đầu óc đều đang suy nghĩ miên man, nghi ngờ ngẩng đầu: “Thật sao?"
Cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cơn sốt này quá đột ngột, làm sao có thể ngất đi nhanh như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.