Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 447: Có chuyện muốn nhờ
Chiêu Tài Tiến Bảo
02/10/2021
Thứ sáu xử lý xong chuyện của công ty lại quay lại bệnh viện, lại ở bên giường đến sau nửa đêm, Lương Hạnh mới nằm ở mép giường miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Bác sĩ nói những ngày tháng của ba cũng chỉ còn hai ngày này, cho nên cho dù ngủ, trong giấc mơ của Lương Hạnh cũng đều là bóng dáng của ba.
Khi đó thẩm phán Lương hăm hở, đứng trước kệ sách lớn trong thư phòng nhà mình, mở một quyển sách tư pháp thật dày ra, tùy tiện mở ra đọc một nửa, cười híp mắt quay đầu lại hỏi cô: "Hạnh Nhi, phía sau là cái gì?"
Lương Hạnh nửa người ở cạnh cửa, thờ ơ khuấy cà phê trong tay, sẽ làm bộ nhăn mà suy tư rất lâu, thật ra thì cô không có hứng thú với tư pháp chút nào, làm sao có thể biết.
Cuối cùng thường là bị cô qua loa cho qua, cũng có lúc cô không phục, cứng cổ hỏi: "Sách dày như vậy, ai có thể thuộc được chứ?"
Lương Hạnh không nhớ rõ đó là chuyện bao lâu trước đây, chỉ biết là trước khi cô kết hôn, hình như cảnh tượng này thường diễn ra.
Khi đó ba không gầy như vậy, tinh thần ông quắc thước, một đầu tóc đen dày chải thật chỉnh tề, nghe nghi ngờ không phục như vậy, ông sẽ mím môi cười một tiếng, khép sách trong tay lại, đưa ra, "Không tin con kiểm tra ba xem?"
Lương Hạnh vẫn không tin, sau khi thử hai lần cũng ngoan rồi, không dám dùng lời khiêu khích như vậy với ba nữa, ông là quan tòa trời sinh, cô vẫn luôn tin chắc như vậy.
Khi còn bé tết tóc hai bên, ngồi tròn trên đầu gối ba cùng ba chuẩn bị các loại thi cử, cuối cùng cô cũng không tự chủ mà ngủ mất, mà bình thường ba sờ gò má cô, kiên định lại đầy đặn nói: "Hạnh Nhi, ba muốn làm thẩm phán tốt, làm gương cho Hạnh Nhi."
Những kí ức phủ đầy bụi ở đáy lòng rất lâu, ở trong mộng toàn bộ hiện lên trong đầu Lương Hạnh, cô ngủ vô cùng không yên ổn, chân mày nhíu chặt, nước mắt bị ép ra ngoài, rơi đầy trên mu bàn tay.
Sáng sớm, mẹ Lương mang theo điểm tâm từ nhà tới, thấy hai ba con ở mép giường, đứng ngẩn ra ở cuối giường hồi lâu.
Bà thở dài một cái, không nghĩ ra tại sao nhà họ Lương bọn họ cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng này, nếu như lúc bắt đầu bà ngăn cản chồng bà làm sai, thật tốt biết bao.
Vừa nghĩ tới, vừa nhấc bàn tay sần sùi, xoa xoa cặp mắt đỏ tươi. Mẹ Lương lặng lẽ đặt hộp cơm trên đầu giường, lại rón rén đi vòng qua người Lương Hạnh, móc điện thoại từ trong túi xách cạnh cô, gửi một tin nhắn ra ngoài.
Bà cúp điện thoại, thở dài một hơi.
Từ khi xảy ra chuyện tới nay, bà ở bên chồng trải qua tất cả trắc trở, tin tức bị bắt ở tù vừa ra, những đồng liêu và bạn bè trong dĩ vãng quan hệ thân thiết từng người đều tránh, e sợ cho không kịp, sao bà có thể tự rước lấy nhục, cầu bọn họ tới bệnh viện thăm chứ.
Nhưng ——
Trong đầu bà lặp đi lặp lại cảnh tượng buổi chiều hôm trước, người đàn ông nằm trên giường bệnh hiếm khi thanh tỉnh nháy mắt với bà, hô hấp trầm trọng phun ra hai chữ: "Bé Khê..."
Đã rất lâu ông không gặp cháu ngoại gái rồi.
Ngày đó, thần sắc mẹ Lương kiên định, vỗ vỗ ngực chồng, nói với ông: "Bé Khê cũng nhớ ông ngoại, bảo ngày mai sẽ tới thăm ông."
Thật ra mẹ Lương vẫn là người có tính cách dịu dàng, dưới sự bảo vệ của chồng sống nửa đời người, đối nhân xử thế và chuyện vụn vặt của gia đình, hiếm khi bà phải bận tâm.
Nhưng bây giờ không giống nữa.
Trong quán cà phê nào đó ở Tấn thành, mẹ Lương đẩy cửa đi vào, đi vào trong hai bước, thấy người phụ nữ gần cửa sổ, mặc áo khoác dày màu xám tro nhạt, đứa trẻ trong ngực cũng bọc kín, đang bị bà chọc cho cười khanh khách.
Bác sĩ nói những ngày tháng của ba cũng chỉ còn hai ngày này, cho nên cho dù ngủ, trong giấc mơ của Lương Hạnh cũng đều là bóng dáng của ba.
Khi đó thẩm phán Lương hăm hở, đứng trước kệ sách lớn trong thư phòng nhà mình, mở một quyển sách tư pháp thật dày ra, tùy tiện mở ra đọc một nửa, cười híp mắt quay đầu lại hỏi cô: "Hạnh Nhi, phía sau là cái gì?"
Lương Hạnh nửa người ở cạnh cửa, thờ ơ khuấy cà phê trong tay, sẽ làm bộ nhăn mà suy tư rất lâu, thật ra thì cô không có hứng thú với tư pháp chút nào, làm sao có thể biết.
Cuối cùng thường là bị cô qua loa cho qua, cũng có lúc cô không phục, cứng cổ hỏi: "Sách dày như vậy, ai có thể thuộc được chứ?"
Lương Hạnh không nhớ rõ đó là chuyện bao lâu trước đây, chỉ biết là trước khi cô kết hôn, hình như cảnh tượng này thường diễn ra.
Khi đó ba không gầy như vậy, tinh thần ông quắc thước, một đầu tóc đen dày chải thật chỉnh tề, nghe nghi ngờ không phục như vậy, ông sẽ mím môi cười một tiếng, khép sách trong tay lại, đưa ra, "Không tin con kiểm tra ba xem?"
Lương Hạnh vẫn không tin, sau khi thử hai lần cũng ngoan rồi, không dám dùng lời khiêu khích như vậy với ba nữa, ông là quan tòa trời sinh, cô vẫn luôn tin chắc như vậy.
Khi còn bé tết tóc hai bên, ngồi tròn trên đầu gối ba cùng ba chuẩn bị các loại thi cử, cuối cùng cô cũng không tự chủ mà ngủ mất, mà bình thường ba sờ gò má cô, kiên định lại đầy đặn nói: "Hạnh Nhi, ba muốn làm thẩm phán tốt, làm gương cho Hạnh Nhi."
Những kí ức phủ đầy bụi ở đáy lòng rất lâu, ở trong mộng toàn bộ hiện lên trong đầu Lương Hạnh, cô ngủ vô cùng không yên ổn, chân mày nhíu chặt, nước mắt bị ép ra ngoài, rơi đầy trên mu bàn tay.
Sáng sớm, mẹ Lương mang theo điểm tâm từ nhà tới, thấy hai ba con ở mép giường, đứng ngẩn ra ở cuối giường hồi lâu.
Bà thở dài một cái, không nghĩ ra tại sao nhà họ Lương bọn họ cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng này, nếu như lúc bắt đầu bà ngăn cản chồng bà làm sai, thật tốt biết bao.
Vừa nghĩ tới, vừa nhấc bàn tay sần sùi, xoa xoa cặp mắt đỏ tươi. Mẹ Lương lặng lẽ đặt hộp cơm trên đầu giường, lại rón rén đi vòng qua người Lương Hạnh, móc điện thoại từ trong túi xách cạnh cô, gửi một tin nhắn ra ngoài.
Bà cúp điện thoại, thở dài một hơi.
Từ khi xảy ra chuyện tới nay, bà ở bên chồng trải qua tất cả trắc trở, tin tức bị bắt ở tù vừa ra, những đồng liêu và bạn bè trong dĩ vãng quan hệ thân thiết từng người đều tránh, e sợ cho không kịp, sao bà có thể tự rước lấy nhục, cầu bọn họ tới bệnh viện thăm chứ.
Nhưng ——
Trong đầu bà lặp đi lặp lại cảnh tượng buổi chiều hôm trước, người đàn ông nằm trên giường bệnh hiếm khi thanh tỉnh nháy mắt với bà, hô hấp trầm trọng phun ra hai chữ: "Bé Khê..."
Đã rất lâu ông không gặp cháu ngoại gái rồi.
Ngày đó, thần sắc mẹ Lương kiên định, vỗ vỗ ngực chồng, nói với ông: "Bé Khê cũng nhớ ông ngoại, bảo ngày mai sẽ tới thăm ông."
Thật ra mẹ Lương vẫn là người có tính cách dịu dàng, dưới sự bảo vệ của chồng sống nửa đời người, đối nhân xử thế và chuyện vụn vặt của gia đình, hiếm khi bà phải bận tâm.
Nhưng bây giờ không giống nữa.
Trong quán cà phê nào đó ở Tấn thành, mẹ Lương đẩy cửa đi vào, đi vào trong hai bước, thấy người phụ nữ gần cửa sổ, mặc áo khoác dày màu xám tro nhạt, đứa trẻ trong ngực cũng bọc kín, đang bị bà chọc cho cười khanh khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.