Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 451: Không còn là sếp triệu
Chiêu Tài Tiến Bảo
02/10/2021
Lương Hạnh ngủ một giấc thật sâu.
Khi tỉnh lại đã gần trưa, cô bị quấy rầy bởi những tiếng động ồn ào ngoài cửa, vén chăn lên xuống giường, đi chân trần ra mở cửa phòng, chỉ thấy trong ánh sáng rực rỡ của phòng khách, hai đứa nhỏ đang ngồi ở trên mặt đất ê a chơi đồ chơi.
Không biết là đang giao lưu chuyện gì thú vị, đầu bọn chúng chạm vào nhau, không hẹn mà cùng cười ha ha. Lương Hạnh đứng ở cạnh cửa lẳng lặng mà nhìn một màn này, nghĩ thầm chắc mình đang nằm mơ nên cứng đờ ở đó không dám nhúc nhích.
Cô sợ một chút động tĩnh sẽ đánh vỡ giấc mơ này.
Tầm mắt buông thẳng xuống, đáy mắt nhanh chóng xuất hiện sương mù dày đặc, cô đứng sững sờ, mãi đến khi cảm giác lòng bàn chân truyền đến khí lạnh, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo.
"Sao cậu không mang dép mà lại ra đây?" Châu La La bưng một chén cháo lớn đặt lên bàn rồi quay lại cửa chính lấy ra một đôi dép lê đặt trước mặt cô.
Lương Hạnh yên lặng, nhìn về phía Châu La La chớp mắt hai cái, lại duỗi tay chỉ về phía phòng khách: "Đây là, chuyện gì xảy ra?"
Cô giật mình hiểu được, đây không phải là giấc mơ của cô.
Châu La La nghe vậy lau tay, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt: "Nữa đêm hôm qua Triệu Mịch Thanh mang đứa nhỏ lại đây, nói để cậu tạm thời ở chỗ này của anh ấy."
"Vậy anh ấy đâu?" Khó có được đem tầm mắt từ phòng khách dời đi, Lương Hạnh quay đầu gọi Châu La La đang đi về phía phòng bếp.
Hình ảnh tối hôm qua mơ hồ hiện lên trong đầu, sau khi từ nghĩa trang trở về, tâm trạng của cô rất xấu, rất tồi tệ.
Nghe thấy giọng nói của Lương Hạnh, hai đứa trẻ đang ngửa mặt cười trong phòng khách không hẹn mà cùng quay sang.
An Ngôn trở mình một cái đứng lên, đứng ở nơi đó nhìn em gái từng chút từng chút một bò về phía phòng nghỉ, lại vui vẻ mà cười rộ lên.
"Mẹ, mẹ…" An Khê bò được một nửa, mệt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liền duỗi tay về phía Lương Hạnh, tủi thân mà mong đợi hô.
Nước mắt Lương Hạnh lập tức chảy ra.
Cô bất giác thu lại ánh mắt, định sẽ an ủi gì đó, chợt nghe người phụ nữ bên cạnh đã mở miệng trước: "Là tớ quá ngu ngốc, cho rằng lấy tấm lòng để đổi lấy tấm lòng sẽ không xảy ra sai lầm."
Bầu không khí nặng nề xuống, vẻ mặt Châu La La cứng đờ, khi đang muốn nói cái gì nữa, đột nhiên bị tiếng mở cửa phía sau cắt ngang.
Người trong phòng đồng thời quay mặt lại, chỉ thấy Triệu Mịch Thanh đẩy cửa tiến vào, đang đổi giày ở chỗ cửa chính.
Sau đó đến gần, đứng ở bên cạnh bàn ăn, ánh mắt nhuộm đầy sự mệt mỏi rơi vào trên người Lương Hạnh, cười nhạt với cô: "Em tỉnh rồi? Anh mua bánh ngọt mà em thích ăn."
Trong phòng ăn cũng không tính rộng rãi, bầu không khí nhất thời kiềm nén lại, Châu La La thấy vậy, đứng dậy đưa đứa nhỏ vào ngực Triệu Mịch Thanh: "Anh tới vừa lúc, tôi cũng nên về nhà trông con."
Cô nói xong, nháy mắt với Lương Hạnh: "Buổi chiều tớ đi bệnh viện với bác gái, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được."
"Cảm ơn." Trên mặt Lương Hạnh hiện ra một nụ cười lành lạnh, nhìn theo người rời khỏi.
Chờ cửa "Phịch" bị đóng lại, Triệu Mịch Thanh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, thuận tiện đem bánh ngọt mua được đặt trên bàn ăn, nhìn chằm chằm chén cháo trắng đầy trước mặt Lương Hạnh chưa bị động qua, mím môi: "Nếu không muốn ăn cháo thì ăn chút bánh ngọt đi."
"Ừm." Lương Hạnh nhẹ nhàng lên tiếng, mười ngón tay từ đầu đến cuối lại nắm chặt, đem An Ngôn vòng ở trước người, không có ý gì là muốn ăn một miếng.
Môi cô tái nhợt, mặt trên của môi nổi lên một lớp da chết mờ nhạt, làm nổi bật vài phần tiều tụy.
"Cảm ơn." Cô mím môi, lại khàn giọng nhấn mạnh một câu: "Cảm ơn anh, Mịch Thanh."
Khi tỉnh lại đã gần trưa, cô bị quấy rầy bởi những tiếng động ồn ào ngoài cửa, vén chăn lên xuống giường, đi chân trần ra mở cửa phòng, chỉ thấy trong ánh sáng rực rỡ của phòng khách, hai đứa nhỏ đang ngồi ở trên mặt đất ê a chơi đồ chơi.
Không biết là đang giao lưu chuyện gì thú vị, đầu bọn chúng chạm vào nhau, không hẹn mà cùng cười ha ha. Lương Hạnh đứng ở cạnh cửa lẳng lặng mà nhìn một màn này, nghĩ thầm chắc mình đang nằm mơ nên cứng đờ ở đó không dám nhúc nhích.
Cô sợ một chút động tĩnh sẽ đánh vỡ giấc mơ này.
Tầm mắt buông thẳng xuống, đáy mắt nhanh chóng xuất hiện sương mù dày đặc, cô đứng sững sờ, mãi đến khi cảm giác lòng bàn chân truyền đến khí lạnh, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo.
"Sao cậu không mang dép mà lại ra đây?" Châu La La bưng một chén cháo lớn đặt lên bàn rồi quay lại cửa chính lấy ra một đôi dép lê đặt trước mặt cô.
Lương Hạnh yên lặng, nhìn về phía Châu La La chớp mắt hai cái, lại duỗi tay chỉ về phía phòng khách: "Đây là, chuyện gì xảy ra?"
Cô giật mình hiểu được, đây không phải là giấc mơ của cô.
Châu La La nghe vậy lau tay, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt: "Nữa đêm hôm qua Triệu Mịch Thanh mang đứa nhỏ lại đây, nói để cậu tạm thời ở chỗ này của anh ấy."
"Vậy anh ấy đâu?" Khó có được đem tầm mắt từ phòng khách dời đi, Lương Hạnh quay đầu gọi Châu La La đang đi về phía phòng bếp.
Hình ảnh tối hôm qua mơ hồ hiện lên trong đầu, sau khi từ nghĩa trang trở về, tâm trạng của cô rất xấu, rất tồi tệ.
Nghe thấy giọng nói của Lương Hạnh, hai đứa trẻ đang ngửa mặt cười trong phòng khách không hẹn mà cùng quay sang.
An Ngôn trở mình một cái đứng lên, đứng ở nơi đó nhìn em gái từng chút từng chút một bò về phía phòng nghỉ, lại vui vẻ mà cười rộ lên.
"Mẹ, mẹ…" An Khê bò được một nửa, mệt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liền duỗi tay về phía Lương Hạnh, tủi thân mà mong đợi hô.
Nước mắt Lương Hạnh lập tức chảy ra.
Cô bất giác thu lại ánh mắt, định sẽ an ủi gì đó, chợt nghe người phụ nữ bên cạnh đã mở miệng trước: "Là tớ quá ngu ngốc, cho rằng lấy tấm lòng để đổi lấy tấm lòng sẽ không xảy ra sai lầm."
Bầu không khí nặng nề xuống, vẻ mặt Châu La La cứng đờ, khi đang muốn nói cái gì nữa, đột nhiên bị tiếng mở cửa phía sau cắt ngang.
Người trong phòng đồng thời quay mặt lại, chỉ thấy Triệu Mịch Thanh đẩy cửa tiến vào, đang đổi giày ở chỗ cửa chính.
Sau đó đến gần, đứng ở bên cạnh bàn ăn, ánh mắt nhuộm đầy sự mệt mỏi rơi vào trên người Lương Hạnh, cười nhạt với cô: "Em tỉnh rồi? Anh mua bánh ngọt mà em thích ăn."
Trong phòng ăn cũng không tính rộng rãi, bầu không khí nhất thời kiềm nén lại, Châu La La thấy vậy, đứng dậy đưa đứa nhỏ vào ngực Triệu Mịch Thanh: "Anh tới vừa lúc, tôi cũng nên về nhà trông con."
Cô nói xong, nháy mắt với Lương Hạnh: "Buổi chiều tớ đi bệnh viện với bác gái, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được."
"Cảm ơn." Trên mặt Lương Hạnh hiện ra một nụ cười lành lạnh, nhìn theo người rời khỏi.
Chờ cửa "Phịch" bị đóng lại, Triệu Mịch Thanh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, thuận tiện đem bánh ngọt mua được đặt trên bàn ăn, nhìn chằm chằm chén cháo trắng đầy trước mặt Lương Hạnh chưa bị động qua, mím môi: "Nếu không muốn ăn cháo thì ăn chút bánh ngọt đi."
"Ừm." Lương Hạnh nhẹ nhàng lên tiếng, mười ngón tay từ đầu đến cuối lại nắm chặt, đem An Ngôn vòng ở trước người, không có ý gì là muốn ăn một miếng.
Môi cô tái nhợt, mặt trên của môi nổi lên một lớp da chết mờ nhạt, làm nổi bật vài phần tiều tụy.
"Cảm ơn." Cô mím môi, lại khàn giọng nhấn mạnh một câu: "Cảm ơn anh, Mịch Thanh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.