Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 330: Vậy thì đi lâm thành
Chiêu Tài Tiến Bảo
02/10/2021
Ba Lương tỉnh táo lại, cả người giống như phải chịu đả kích không nhỏ, thẫn thờ ngồi trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đen như mực, không nói lời nào.
Lương Hạnh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mẹ lặng lẽ ngồi ở mép giường lau nước mắt, nước mắt lăn đầy khuôn mặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn không phát ra tiếng.
Cô chợt cảm thấy đau lòng, đôi mắt run rẩy, lại không ngờ khi bà nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên vẫn là đứng dậy chạy đến đỡ cô, giọng nói khàn khàn mang theo nghẹn ngào: “Con dậy làm gì, chân có thể đi rồi sao?”
Lương Hạnh im lặng gật đầu, cầm ngược lại tay mẹ mình.
Một năm này, bàn tay luôn luôn non mềm của bà cũng dần dần trở nên thô ráp, sờ vào có loại cảm giác tê tái đau nhói, cảm giác này lập tức đánh trúng vào trái tim Lương Hạnh, cô khẽ nhấp miệng: “Mẹ, mẹ đến phòng của đứa bé nhìn xem, khách hôm nay đến chuẩn bị rất nhiều quà tặng cho hai đứa bé.”
Mẹ Lương nghe vậy thì gật đầu liên tục, trước khi ra khỏi cửa thoáng nhìn người đàn ông ngồi trước cửa sổ, đau xót nơi đáy mắt lại tăng thêm mấy phần. Lương Hạnh dõi mắt nhìn bà ra ngoài, lúc này mới đóng cửa phòng lại.
Trong giây phút đóng cửa phòng, lại nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của người đàn ông: “Hạnh Hạnh, ba xin lỗi con.”
Khi nói chuyện đôi mắt vẫn không nhúc nhích, tĩnh lặng hệt như ao tù nước đọng.
Lương Hạnh nở nụ cười quạnh quẽ, dép lê ma sát lên sàn nhà, cất bước đi đến trước mặt ông.
Xoay người nắm chặt lấy một cánh tay của ông, khẽ đặt lên trên bụng mình, trong đôi mắt đen nhánh đột nhiên tỏa ra ánh sáng, giống như bị rung động cực lớn, lúc ngẩng đầu đáy mắt đều là rung động.
“Cảm thấy không?” Cô hỏi, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.
Ông đưa một cánh tay khác đặt lên, hai tay xòe ra đặt lên cái bụng lớn kia, không nhịn được gật đầu: “Cảm thấy, đang đá con.”
Không có cảm giác nào khiến người ta rung động hơn cảm giác thiết thực này.
Suy nghĩ của ông vụt bay, phảng phất như đã cách một thế hệ: “Ba còn nhớ rõ khi mẹ con mang thai con, bụng không lớn như vậy, mỗi ngày ba trở về đều muốn ghé vào nghe một chút, nghe xem con có lời gì muốn nói với ba không.”
“Vậy con có nói gì không?” Lương Hạnh tò mò.
Ba Lương chìm trong hồi ức, lắc đầu: “Con rất ngoan, bình thường đều không giày vò mẹ con, sau khi sinh cũng vậy, ngoài việc hơi mơ màng, luôn không nhớ đường, những việc khác đều không khiến ba và mẹ con nhọc lòng lo nghĩ.”
Dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên ông không nói nữa, ngại ngùng thu tay về, hai tay thu vào trong tay áo dài, siết chặt.
Lương Hạnh im lặng, nhìn chằm chằm đỉnh đầu đã chuyển sang màu hoa râm của ông: “Đúng vậy, khi đó con chính là một đứa trẻ hay mơ hồ, còn nhớ có lần đi học về đi theo nhầm nhóm, không cẩn thận vào trường học khác, vẫn là ba đến đón con về.”
Cô hơi rủ mắt, giọng điệu trầm tĩnh lại: “Khi đó ba cũng không muốn vứt bỏ con phải không? Có lẽ tất cả mọi người đều có quyền trách mắng ba, duy chỉ có con là không.”
Theo thói quen không nói quá đáng, cũng không làm rõ ràng, nghe vào ôn hòa nhưng cũng thiếu đi mấy phần thuyết phục, bầu không khí cũng cũng dần chìm vào im lặng, hai tay cô chống eo, đột nhiên ngáp nói: “Cung cưng buồn ngủ rồi, ba cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Hạnh Hạnh, ba muốn cảm ơn con.”
Bước đến gần cửa, đột nhiên giọng ba Lương vang lên sau tai, cô vừa ra khỏi phòng vừa xoay người, nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt ông, không nhịn được khẽ cười.
Trên đường trở về phòng ngủ, dì giúp việc bưng một cốc sữa bò nóng đến: “Mợ chủ, cậu chủ dặn tôi nói với cô là cậu ấy có việc ra ngoài, bảo cô ngủ trước.”
Lương Hạnh chần chừ bưng chiếc cốc, cũng không thấy Lưu Nam ngồi trên ghế sofa nữa, mặc dù cô lo lắng nhưng cũng không nói gì, khẽ đáp lại một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Bên kia, trên đường quốc lộ từ Nam Thành đi Lâm Thành, một chiếc xe con màu đen đang mau chóng ép một chiếc xe van màu xám bạc khác dừng lại.
Triệu Mịch Thanh đẩy cửa bước xuống, đáy mắt phủ đầy vẻ âm u, một mình ngăn trước xe van.
Tiếng động cơ của xe còn chưa tắt hẳn, mơ hồ như đang vận sức chờ khởi động đầy nguy hiểm, Nghiêm Minh xuống xe theo, một tay ngăn trước người Triệu Mịch Thanh: “Tổng giám đốc Triệu…”
Mắt thấy người đàn ông trước mặt không nhúc nhích, không hề có ý muốn nhượng bộ, anh ta bước đến trước cửa xe, vừa định vung tay về phía cửa kính xe thì âm thanh động cơ xe ngừng hẳn, sau đó cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài bước xuống.
Trên mặt người đàn ông nở nụ cười nhẹ nhàng, một tay chống vào cửa xe, hất cằm với người bên ngoài: “Hóa ra là Tổng giám đốc Triệu, tôi lại tưởng là ai lái xe không cẩn thận như vậy, dọa tôi sợ không nhẹ đâu.”
Mục Điệp mặc một chiếc áo jacket màu đen, quần thể thao màu xám nhạt, nói là bị dọa sợ không nhẹ, nhưng trên mặt không hề có chút biểu cảm sợ hãi nào.
Triệu Mịch Thanh nheo mắt: “Lần trước anh giúp Hạnh Hạnh tìm được ba cô ấy, còn chưa kịp cảm ơn anh, hôm nay trùng hợp gặp gỡ ở đây, uống một chén chứ?”
Giọng điệu khách khí hỏi thăm, nhưng lúc này nghe vào lại mang theo hơi thở lạnh lẽo không cho phép từ chối.
Mục Điệp nhún vai: “Hôm khác đi, tôi còn phải về Lâm Thành.”
Triệu Mịch Thanh cong môi: “Vậy thì đi Lâm Thành.”
Nói xong ra hiệu với Lưu Nam đứng trước cửa xe con màu đen phía sau, anh ta vội vàng mở cửa xe ra, thái độ cung kính, yên lặng chờ đợi: “Ngài Mục, mời.”
Mục Điệp thả cánh tay chống trên cửa xe kia xuống, hai tay đút vào trong túi, vừa liếc nhìn Nghiêm Minh nắm chặt nắm đấm ở bên cạnh, lại vừa liếc nhìn Triệu Mịch Thanh, khóe môi cong lên: “Xem ra từ chối thì bất kính rồi.”
Nói xong sải bước đi, thuận thế nhét chìa khóa xe vào trong tay Nghiêm Minh: “Làm phiền anh, xe này là tôi thuê, cẩn thận chút.”
Xe tiếp tục chạy về phía Lâm Thành, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, khi sắp đến Lâm Thành, điện thoại di động của Triệu Mịch Thanh đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.
Anh lặng lẽ nhận máy, lập tức nghe thấy giọng nói bình thản mà mạnh mẽ của Nghiêm Minh: “Tổng giám đốc Triệu, đã điều tra rồi, không điều tra thấy trụ sở của Mục Điệp tại Nam Thành có vấn đề gì.”
Anh thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, sau khi cúp điện thoại lại có một hồi chuông khác vang lên, Mục Điệp nghe tiếng thì sờ túi, sau khi lấy điện thoại di động ra, do dự hồi lâu.
Triệu Mịch Thanh cười mà như không cười: “Là cô gái nhà nào?”
Mục Điệp coi như nghe chuyện cười, lập tức nhấn nút từ chối, cất điện thoại đồng thời quay mặt nói: “Bây giờ vẫn chỉ là một tên vô danh chưa có thành tựu gì, nào có tâm trạng yêu đương, dù thế nào cũng không thể so với Tổng giám đốc Triệu, hai tháng nữa là có cả con trai con gái rồi, phải không?”
Đáy mắt là ý cười sáng rõ, đối mặt với ánh mắt âm u của Triệu Mịch Thanh nhưng không hề sợ hãi, anh ta quay đầu lại xuỵt mũi: “Là chủ thuê nhà tìm đến giục đóng tiền phòng, bà già này cũng thật chịu khó đòi tiền.”
Lúc này xe con đã hòa vào dòng xe cộ trong khu vực nội thành của Lâm Thành, trong lúc đó Lưu Nam lại nhận mấy cuộc điện thoại, mặc dù mỗi cuộc đều không thấy nói gì, nhưng cũng có thể nhìn ra là đang cấp bách xử lý chuyện gì đó.
Cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng xa xỉ, trước khi xuống xe Mục Điệp không nhịn được trêu chọc: “Hình như tối nay Tổng giám đốc Triệu bận rộn nhiều việc, còn có thời gian uống rượu với người rảnh rỗi như tôi, thật sự vinh hạnh.”
Triệu Mịch Thanh vừa đẩy cửa xe vừa khẽ cười trả lời: “Thoạt nhìn ngài Mục cũng không giống người rảnh rỗi.”
Nói xong nhấc chân bước xuống xe, Mục Điệp đi theo xuống, giám đốc ở trước quầy nghênh đón, chỉ tay lên tầng hai: “Tổng giám đốc Triệu, đã chuẩn bị xong vị trí ngài đặt, mời lên trên.”
Triệu Mịch Thanh khẽ gật đầu, Mục Điệp đi theo phía sau, không nhịn được trêu chọc: “Xem ra Tổng giám đốc Triệu đã chuẩn bị từ sớm.”
Triệu Mịch Thanh nghe vậy cũng không phủ nhận, thậm chí bước chân còn chưa từng dừng lại.
Lương Hạnh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mẹ lặng lẽ ngồi ở mép giường lau nước mắt, nước mắt lăn đầy khuôn mặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn không phát ra tiếng.
Cô chợt cảm thấy đau lòng, đôi mắt run rẩy, lại không ngờ khi bà nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên vẫn là đứng dậy chạy đến đỡ cô, giọng nói khàn khàn mang theo nghẹn ngào: “Con dậy làm gì, chân có thể đi rồi sao?”
Lương Hạnh im lặng gật đầu, cầm ngược lại tay mẹ mình.
Một năm này, bàn tay luôn luôn non mềm của bà cũng dần dần trở nên thô ráp, sờ vào có loại cảm giác tê tái đau nhói, cảm giác này lập tức đánh trúng vào trái tim Lương Hạnh, cô khẽ nhấp miệng: “Mẹ, mẹ đến phòng của đứa bé nhìn xem, khách hôm nay đến chuẩn bị rất nhiều quà tặng cho hai đứa bé.”
Mẹ Lương nghe vậy thì gật đầu liên tục, trước khi ra khỏi cửa thoáng nhìn người đàn ông ngồi trước cửa sổ, đau xót nơi đáy mắt lại tăng thêm mấy phần. Lương Hạnh dõi mắt nhìn bà ra ngoài, lúc này mới đóng cửa phòng lại.
Trong giây phút đóng cửa phòng, lại nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của người đàn ông: “Hạnh Hạnh, ba xin lỗi con.”
Khi nói chuyện đôi mắt vẫn không nhúc nhích, tĩnh lặng hệt như ao tù nước đọng.
Lương Hạnh nở nụ cười quạnh quẽ, dép lê ma sát lên sàn nhà, cất bước đi đến trước mặt ông.
Xoay người nắm chặt lấy một cánh tay của ông, khẽ đặt lên trên bụng mình, trong đôi mắt đen nhánh đột nhiên tỏa ra ánh sáng, giống như bị rung động cực lớn, lúc ngẩng đầu đáy mắt đều là rung động.
“Cảm thấy không?” Cô hỏi, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.
Ông đưa một cánh tay khác đặt lên, hai tay xòe ra đặt lên cái bụng lớn kia, không nhịn được gật đầu: “Cảm thấy, đang đá con.”
Không có cảm giác nào khiến người ta rung động hơn cảm giác thiết thực này.
Suy nghĩ của ông vụt bay, phảng phất như đã cách một thế hệ: “Ba còn nhớ rõ khi mẹ con mang thai con, bụng không lớn như vậy, mỗi ngày ba trở về đều muốn ghé vào nghe một chút, nghe xem con có lời gì muốn nói với ba không.”
“Vậy con có nói gì không?” Lương Hạnh tò mò.
Ba Lương chìm trong hồi ức, lắc đầu: “Con rất ngoan, bình thường đều không giày vò mẹ con, sau khi sinh cũng vậy, ngoài việc hơi mơ màng, luôn không nhớ đường, những việc khác đều không khiến ba và mẹ con nhọc lòng lo nghĩ.”
Dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên ông không nói nữa, ngại ngùng thu tay về, hai tay thu vào trong tay áo dài, siết chặt.
Lương Hạnh im lặng, nhìn chằm chằm đỉnh đầu đã chuyển sang màu hoa râm của ông: “Đúng vậy, khi đó con chính là một đứa trẻ hay mơ hồ, còn nhớ có lần đi học về đi theo nhầm nhóm, không cẩn thận vào trường học khác, vẫn là ba đến đón con về.”
Cô hơi rủ mắt, giọng điệu trầm tĩnh lại: “Khi đó ba cũng không muốn vứt bỏ con phải không? Có lẽ tất cả mọi người đều có quyền trách mắng ba, duy chỉ có con là không.”
Theo thói quen không nói quá đáng, cũng không làm rõ ràng, nghe vào ôn hòa nhưng cũng thiếu đi mấy phần thuyết phục, bầu không khí cũng cũng dần chìm vào im lặng, hai tay cô chống eo, đột nhiên ngáp nói: “Cung cưng buồn ngủ rồi, ba cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Hạnh Hạnh, ba muốn cảm ơn con.”
Bước đến gần cửa, đột nhiên giọng ba Lương vang lên sau tai, cô vừa ra khỏi phòng vừa xoay người, nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt ông, không nhịn được khẽ cười.
Trên đường trở về phòng ngủ, dì giúp việc bưng một cốc sữa bò nóng đến: “Mợ chủ, cậu chủ dặn tôi nói với cô là cậu ấy có việc ra ngoài, bảo cô ngủ trước.”
Lương Hạnh chần chừ bưng chiếc cốc, cũng không thấy Lưu Nam ngồi trên ghế sofa nữa, mặc dù cô lo lắng nhưng cũng không nói gì, khẽ đáp lại một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Bên kia, trên đường quốc lộ từ Nam Thành đi Lâm Thành, một chiếc xe con màu đen đang mau chóng ép một chiếc xe van màu xám bạc khác dừng lại.
Triệu Mịch Thanh đẩy cửa bước xuống, đáy mắt phủ đầy vẻ âm u, một mình ngăn trước xe van.
Tiếng động cơ của xe còn chưa tắt hẳn, mơ hồ như đang vận sức chờ khởi động đầy nguy hiểm, Nghiêm Minh xuống xe theo, một tay ngăn trước người Triệu Mịch Thanh: “Tổng giám đốc Triệu…”
Mắt thấy người đàn ông trước mặt không nhúc nhích, không hề có ý muốn nhượng bộ, anh ta bước đến trước cửa xe, vừa định vung tay về phía cửa kính xe thì âm thanh động cơ xe ngừng hẳn, sau đó cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài bước xuống.
Trên mặt người đàn ông nở nụ cười nhẹ nhàng, một tay chống vào cửa xe, hất cằm với người bên ngoài: “Hóa ra là Tổng giám đốc Triệu, tôi lại tưởng là ai lái xe không cẩn thận như vậy, dọa tôi sợ không nhẹ đâu.”
Mục Điệp mặc một chiếc áo jacket màu đen, quần thể thao màu xám nhạt, nói là bị dọa sợ không nhẹ, nhưng trên mặt không hề có chút biểu cảm sợ hãi nào.
Triệu Mịch Thanh nheo mắt: “Lần trước anh giúp Hạnh Hạnh tìm được ba cô ấy, còn chưa kịp cảm ơn anh, hôm nay trùng hợp gặp gỡ ở đây, uống một chén chứ?”
Giọng điệu khách khí hỏi thăm, nhưng lúc này nghe vào lại mang theo hơi thở lạnh lẽo không cho phép từ chối.
Mục Điệp nhún vai: “Hôm khác đi, tôi còn phải về Lâm Thành.”
Triệu Mịch Thanh cong môi: “Vậy thì đi Lâm Thành.”
Nói xong ra hiệu với Lưu Nam đứng trước cửa xe con màu đen phía sau, anh ta vội vàng mở cửa xe ra, thái độ cung kính, yên lặng chờ đợi: “Ngài Mục, mời.”
Mục Điệp thả cánh tay chống trên cửa xe kia xuống, hai tay đút vào trong túi, vừa liếc nhìn Nghiêm Minh nắm chặt nắm đấm ở bên cạnh, lại vừa liếc nhìn Triệu Mịch Thanh, khóe môi cong lên: “Xem ra từ chối thì bất kính rồi.”
Nói xong sải bước đi, thuận thế nhét chìa khóa xe vào trong tay Nghiêm Minh: “Làm phiền anh, xe này là tôi thuê, cẩn thận chút.”
Xe tiếp tục chạy về phía Lâm Thành, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, khi sắp đến Lâm Thành, điện thoại di động của Triệu Mịch Thanh đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.
Anh lặng lẽ nhận máy, lập tức nghe thấy giọng nói bình thản mà mạnh mẽ của Nghiêm Minh: “Tổng giám đốc Triệu, đã điều tra rồi, không điều tra thấy trụ sở của Mục Điệp tại Nam Thành có vấn đề gì.”
Anh thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, sau khi cúp điện thoại lại có một hồi chuông khác vang lên, Mục Điệp nghe tiếng thì sờ túi, sau khi lấy điện thoại di động ra, do dự hồi lâu.
Triệu Mịch Thanh cười mà như không cười: “Là cô gái nhà nào?”
Mục Điệp coi như nghe chuyện cười, lập tức nhấn nút từ chối, cất điện thoại đồng thời quay mặt nói: “Bây giờ vẫn chỉ là một tên vô danh chưa có thành tựu gì, nào có tâm trạng yêu đương, dù thế nào cũng không thể so với Tổng giám đốc Triệu, hai tháng nữa là có cả con trai con gái rồi, phải không?”
Đáy mắt là ý cười sáng rõ, đối mặt với ánh mắt âm u của Triệu Mịch Thanh nhưng không hề sợ hãi, anh ta quay đầu lại xuỵt mũi: “Là chủ thuê nhà tìm đến giục đóng tiền phòng, bà già này cũng thật chịu khó đòi tiền.”
Lúc này xe con đã hòa vào dòng xe cộ trong khu vực nội thành của Lâm Thành, trong lúc đó Lưu Nam lại nhận mấy cuộc điện thoại, mặc dù mỗi cuộc đều không thấy nói gì, nhưng cũng có thể nhìn ra là đang cấp bách xử lý chuyện gì đó.
Cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng xa xỉ, trước khi xuống xe Mục Điệp không nhịn được trêu chọc: “Hình như tối nay Tổng giám đốc Triệu bận rộn nhiều việc, còn có thời gian uống rượu với người rảnh rỗi như tôi, thật sự vinh hạnh.”
Triệu Mịch Thanh vừa đẩy cửa xe vừa khẽ cười trả lời: “Thoạt nhìn ngài Mục cũng không giống người rảnh rỗi.”
Nói xong nhấc chân bước xuống xe, Mục Điệp đi theo xuống, giám đốc ở trước quầy nghênh đón, chỉ tay lên tầng hai: “Tổng giám đốc Triệu, đã chuẩn bị xong vị trí ngài đặt, mời lên trên.”
Triệu Mịch Thanh khẽ gật đầu, Mục Điệp đi theo phía sau, không nhịn được trêu chọc: “Xem ra Tổng giám đốc Triệu đã chuẩn bị từ sớm.”
Triệu Mịch Thanh nghe vậy cũng không phủ nhận, thậm chí bước chân còn chưa từng dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.