Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 8: Nắm Chặt Thời Gian
Thư Thư Thư
08/09/2023
Người này thật nặng, Cam Điềm bị đè nghẹt thở, trợn trắng cả mắt.
Sau khi cô đảo mắt xong thì thở hai hơi, Cam Điềm rút tay đang đặt trên bả vai Phong Cảnh Hàn, đẩy cả người anh ra.
Trước khi lăn giường với người đàn ông này thì cơ thể của cô vẫn khí hư bất lực yếu ớt, hình như bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất vẫn đủ để cô vồ lên chém một nhát kia, trực tiếp khiến người đàn ông này ngất xỉu.
Thời gian ngất xỉu không quá lâu, thế nên cô phải nắm chặt thời gian. Nguyên chủ mặc một bộ đồ nội y tình thú được đưa đến đây, căn bản là bây giờ Cam Điềm không có quần áo để mặc.
Sau khi đẩy Phong Cảnh Hàn xuống ghế sô pha, nhìn thấy anh ngã xuống tấm thảm dưới đất, cô trực tiếp ngồi xổm xuống cởi áo sơ mi trên người anh ra, cô cầm cổ áo lên rồi vói cánh tay mình vào để mặc.
Gài nút xong thì đi chân trần đến phòng chứa quần áo, tìm một cái áo Hoodie dày dặn tròng lên trên áo sơ mi, sau đó tìm tiếp một cái quần dày mùa đông, kéo thắt quần thật cao, trực tiếp luồn chân mặc vào.
Áo trên vẫn chưa đủ, vì thế cô lại tùy tay cầm lấy một cái áo lông vũ.
Quần áo vừa to vừa rộng, tay áo mặc lên người trông rất dài, phải kéo một khúc thì mới có thể vươn tay bắt được.
Cam Điềm không quan tâm nhiều như vậy, sau khi mặc xong quần áo, cô tìm được vài đôi vớ vẫn chưa mang lần nào trong ngăn kéo ô vuông, không quan tâm lớn nhỏ có bằng nhau không, cô trực tiếp xỏ vào chân.
Sau khi mặc vớ xong thì lấy thêm một cái khăn quàng cổ đặt trên cánh tay, sau đó bước ra khỏi phòng chứa quần áo và tìm được thang máy, ấn nút để thang máy đi xuống.
Khi cô đang thay giày ở huyền quan, bỗng có một dì búi tóc tướng người khá lùn đang đứng ở xa nhìn về phía cô.
Cam Điềm cũng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của bà ấy, nhìn thấy vẻ ngại ngùng và luống cuống trên khuôn mặt bà ấy.
Chắc không biết cô là ai, nên có chút ngơ ngác.
Cam Điềm tìm được một đôi dép lê dày nhất trong tủ giày, hiển nhiên là cô không thể mang giày da, giày chơi bóng và giày đi chơi của Phong Cảnh Hàn, chỉ có thể chắp vá tìm một đôi dép lê.
Khi duỗi chân xỏ dép lê, cô mỉm cười ngọt ngào với dì đang nhìn mình: "Giám đốc Phong đang ở trong phòng sách, ngài ấy có chút mệt nên ngủ mất rồi, dì cứ để ngài ấy nghỉ ngơi một lúc, bây giờ cháu về trước."
Dì tiếp tục ngơ ngác: "Ừ... Ừ..."
Sau khi cô đảo mắt xong thì thở hai hơi, Cam Điềm rút tay đang đặt trên bả vai Phong Cảnh Hàn, đẩy cả người anh ra.
Trước khi lăn giường với người đàn ông này thì cơ thể của cô vẫn khí hư bất lực yếu ớt, hình như bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất vẫn đủ để cô vồ lên chém một nhát kia, trực tiếp khiến người đàn ông này ngất xỉu.
Thời gian ngất xỉu không quá lâu, thế nên cô phải nắm chặt thời gian. Nguyên chủ mặc một bộ đồ nội y tình thú được đưa đến đây, căn bản là bây giờ Cam Điềm không có quần áo để mặc.
Sau khi đẩy Phong Cảnh Hàn xuống ghế sô pha, nhìn thấy anh ngã xuống tấm thảm dưới đất, cô trực tiếp ngồi xổm xuống cởi áo sơ mi trên người anh ra, cô cầm cổ áo lên rồi vói cánh tay mình vào để mặc.
Gài nút xong thì đi chân trần đến phòng chứa quần áo, tìm một cái áo Hoodie dày dặn tròng lên trên áo sơ mi, sau đó tìm tiếp một cái quần dày mùa đông, kéo thắt quần thật cao, trực tiếp luồn chân mặc vào.
Áo trên vẫn chưa đủ, vì thế cô lại tùy tay cầm lấy một cái áo lông vũ.
Quần áo vừa to vừa rộng, tay áo mặc lên người trông rất dài, phải kéo một khúc thì mới có thể vươn tay bắt được.
Cam Điềm không quan tâm nhiều như vậy, sau khi mặc xong quần áo, cô tìm được vài đôi vớ vẫn chưa mang lần nào trong ngăn kéo ô vuông, không quan tâm lớn nhỏ có bằng nhau không, cô trực tiếp xỏ vào chân.
Sau khi mặc vớ xong thì lấy thêm một cái khăn quàng cổ đặt trên cánh tay, sau đó bước ra khỏi phòng chứa quần áo và tìm được thang máy, ấn nút để thang máy đi xuống.
Khi cô đang thay giày ở huyền quan, bỗng có một dì búi tóc tướng người khá lùn đang đứng ở xa nhìn về phía cô.
Cam Điềm cũng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của bà ấy, nhìn thấy vẻ ngại ngùng và luống cuống trên khuôn mặt bà ấy.
Chắc không biết cô là ai, nên có chút ngơ ngác.
Cam Điềm tìm được một đôi dép lê dày nhất trong tủ giày, hiển nhiên là cô không thể mang giày da, giày chơi bóng và giày đi chơi của Phong Cảnh Hàn, chỉ có thể chắp vá tìm một đôi dép lê.
Khi duỗi chân xỏ dép lê, cô mỉm cười ngọt ngào với dì đang nhìn mình: "Giám đốc Phong đang ở trong phòng sách, ngài ấy có chút mệt nên ngủ mất rồi, dì cứ để ngài ấy nghỉ ngơi một lúc, bây giờ cháu về trước."
Dì tiếp tục ngơ ngác: "Ừ... Ừ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.