Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 104: Ngoại truyện 7: Có chuyện lớn

Tang Ốc

13/04/2023

Chuyện… chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tất cả thành viên ban Chiến đấu kinh ngạc và hoang mang, đờ đẫn nhìn về cùng một hướng.

Mới năm giây trước, ngay khoảnh khắc trước khi chết con quái vật điên cuồng cười phá lên, sau đó lê thân thể rách nát lao về phía thủ lĩnh rồi phát nổ trước khi tiếp xúc với đối phương, tan tác thành bột phấn và tro bụi…

Chàng thanh niên ngạc nhiên chớp mắt, đang chuẩn bị đón địch thì khựng lại giữa chừng, mũi hái lóe lên ánh sáng rét lạnh nhưng kẻ địch đã sớm tan thành mây khói.

Song mọi người còn chưa kịp thở phào đã có chuyện xảy ra.

Áo khoác, áo sơmi, quần… lỏng ra rồi sụp xuống như mất đi điểm tựa, cuối cùng rơi xuống đất.

Tất cả im lặng.

Đột nhiên, đâu đó dưới lớp quần áo lộn xộn chợt gồ lên.

Ai nấy đều giật mình.

Ngay sau đó, một cái đầu lông xù ló ra từ cổ áo.

Chóp mũi hồng hồng ươn ướt, đôi mắt màu hổ phách, lớp lông dày màu trà nhạt mềm mại, lóe lên sắc vàng óng ả dưới ánh mặt trời.

Khoan… khoan đã… đó là…

Tất cả mọi người đều không tài nào tin vào mắt mình.

Sau khi Diệp Ca thoát được khỏi đống quần áo vướng víu, anh chớp mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Vụ gì đây? Sao mọi thứ xung quanh đều trở nên… khổng lồ thế?

“Chuyện…” Vừa cất tiếng, Diệp Ca giật mình khi nghe thấy giọng mình

Âm thanh ấy non nớt mềm mại.

Hơn nữa không biết tại sao… nghe cứ như tiếng… mèo kêu??

Tất cả yên lặng, như có thể nghe được rõ ràng cả tiếng kim rơi xuống đất.

Diệp Ca khó khăn, chầm chậm cúi đầu nhìn chính mình.

Đó là một bàn chân mèo nhỏ xíu, có đệm thịt mềm và lông mịn.

Đầu Diệp Ca trống rỗng, anh khó tin cúi đầu, vô thức mở bàn tay rồi nắm lại.

Trong tầm mắt, bàn chân kia xòe ra, để lộ móng vuốt rồi cụp lại.

Sau vài giây, Diệp Ca mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Không biết vì sao… anh… anh lại biến thành…

Mèo???



“Trời… trời ơi?”

Vệ Nguyệt Sơ kinh ngạc, đần mặt nhìn về phía cách đó không xa.

Trên bàn trước mặt cô có một con mèo màu trà nhạt đang ngồi, trông nó có vẻ ủ rũ, hai chiếc tai nhọn cụp xuống, chiếc đuôi với chóp trắng quấn quanh người, che đi hai chân.

Nó ngước mắt nhìn Vệ Nguyệt Sơ, thần sắc sâu trong đôi mắt tròn xoe màu hổ phách đó khiến cô cảm giác cực kì quen thuộc.

Bình tĩnh, lí trí, lạnh lùng, giờ phút này còn có chút phiền muộn và cáu kỉnh.

Nó giơ chân, khó khăn chọc màn hình trước mặt:

“Tôi biết chuyện này rất không bình thường, nhưng…”

Chỉ thấy mắt Vệ Nguyệt Sơ từ từ sáng lên.

Diệp Ca: “…?”

Bản năng động vật được cường hóa khiến anh chợt có dự cảm không lành.

Sau đó…

Thiếu nữ trước mặt hét lên với chất giọng phấn khích như thể sẽ bất tỉnh ngay giây tiếp theo:

“Aaaaaaaaaa đáng yêu quá!!!!!!”. Truyện Kiếm Hiệp

Diệp Ca: “…”

Tôi không nên lo rằng cô không thể chấp nhận sự thật này mới phải.

Vệ Nguyệt Sơ bưng mặt: “Trời đất ơi… đáng yêu quá đi mất!!! Không khoa học chút nào!! Tại sao anh Diệp biến thành mèo tại đáng yêu thế này á á á á á á á á á!!!!”

Cô bước tới, dè dặt vươn tay chạm vào tai mèo.

Tai mèo rung lên, lông tơ mịn màng phớt qua ngón tay cô.

Ôi chao, chết đi sống lại.

Vệ Nguyệt Sơ điên cuồng gào thét trong đầu.

Diệp Ca im lặng nhìn thiếu nữ hai má đỏ ửng, vẻ mặt đờ đẫn trước mặt: “…”

Tên này không bị ngu chứ hả?

Trần Thanh Dã hoàn hồn lại trước tiên, anh ta đi tới, nhấc tay đẩy gọng kính trên mũi, đôi mắt bình tĩnh sau tròng kính nhìn đăm đăm Diệp Ca, trông cực kỳ tỉnh táo bình tĩnh: “Anh Diệp, vừa rồi tôi đã tìm hiểu thử về con quái vật các anh giao chiến, tuy chuyện này khá hiếm gặp nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra…”

Trong trò chơi, hết thảy đều có thể.

Hiện tại, việc quan trọng nhất là nên giải quyết như thế nào.

Diệp Ca cực kì vui mừng.

Không hổ là Trần Thanh Dã, cực kì đáng tin cậy.

Đúng lúc này, A Trường lén thò đầu ra từ cổ tay áo Trần Thanh Dã, cặp mắt đen thui tí nị tò mò nhìn con người không biết vì sao mà hơi thở vẫn giống hệt như trước kia nhưng lại đột nhiên biến nhỏ hơn rất nhiều, rồi nhích tới gần.

Vệ Nguyệt Sơ lo lắng kéo ống tay Trần Thanh Dã, nói: “Ê, mang cục cưng của cậu về đi kìa.”

“Đừng lo,” Trần Thanh Dã tiếp tục đưa A Trường đến gần: “Cổ trùng phân biệt con người dựa trên mùi hương.”

Con mèo hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt màu hổ phách nhạt tò mò nhìn chằm chằm còn rết đen ngòm khổng lồ đang sợ trước mặt, dùng chóp mũi hồng ngửi ngửi.

A Trường vươn xúc tua, thân thiện chào hỏi đối phương.

Đúng là có vẻ nó nhận ra.

Vệ Nguyệt Sơ thở phào thả tay Trần Thanh Dã.

Cô quay sang nhìn đối phương, nhưng không rõ vì sao lại thấy ánh mắt anh ta lóe lên, gương mặt đỏ ửng khác thường.

Vệ Nguyệt Sơ:?

Diệp Ca:??

Trần Thanh Dã hắng giọng, quay sang nhìn Vệ Nguyệt Sơ, nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, tại anh Diệp bây giờ đáng yêu quá thôi.”

Diệp Ca: “…”

Đáng ghét.

BLAST lững thững tới muộn thò đầu vào.

Rõ ràng cậu ta đã biết chuyện từ chỗ các nhân viên khác, vậy nên ngay khoảnh khắc vừa nhìn thấy Diẹp Ca, cậu ta đã phá lên cười chói tai: “Hố hố hố hố hố hố, ACE ông cũng có ngày hôm nay hố hố hố hố hố hố!!!”

“Bây giờ ông không thể đánh bại tui được!” BLAST ra vẻ phách lối, một ngọn lửa bốc lên trên ngón tay.

Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ đồng loạt nhìn về phía BLAST, ánh mắt vô tình lặng băng dán lên người cậu ta, mang theo cảm giác áp bức vừa nặng nề vừa sâu sắc.

BLAST cứng người, ngọn lửa trên ngón tay lập lòe rồi tắt ngúm.



Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ vô cảm nhìn chằm chằm cậu ta.

Cảm giác sợ hãi bao trùm cả người BLAST.

Cậu ta hắng giọng, chậm rãi chắp tay ra sau lưng, khô khan nói: “Khụ… tui… tui đùa thôi.”

Dưới ánh mắt soi mói cực mạnh của hai người kia, BLAST quay sang nhìn Diệp Ca, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Haha, nói chứ… anh Diệp như vậy… rất đáng yêu mà…”

Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ ra vẻ tán thành, rối rít gật đầu.

Diệp Ca chậm rãi híp đôi mắt mèo, móng vuốt sắc bén xòe ra dưới lớp đệm thịt.

Để anh nghe hai chữ “đáng yêu” thêm lần nào nữa, chắc chắn sẽ có người bị anh cào vào mặt.

Sau khi cả nhóm tập hợp, họ bắt đầu thảo luận về biện pháp giải quyết.

Đầu tiên, chuyện này phải được giữ kín, dù sao rất nhiều lệ quỷ không dám ngang nhiên gây chuyện do chúng dè chừng sự tồn tại của Diệp Ca trong Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, một khi tình trạng hiện tại của anh lộ ra, nhất định sẽ kéo theo phản ứng dây chuyền khó lường. Cục quản lí lắm tai nhiều mắt, không thể tiếp tục nán lại lâu hơn, mà ba người họ còn phải điều tra lai lịch con quái vật kia cùng giải pháp xử lí trạng thái hiện tại của Diệp Ca, vậy rồi phải giao Diệp Ca đã thu nhỏ cho ai đây…

Ba người đồng loạt nhìn sang Diệp Ca.

Diệp Ca đột nhiên có dự cảm không lành, anh há miệng song phát ra lại là tiếng mèo kêu nhỏ yếu: “Meo meo…”

Vệ Nguyệt Sơ gật đầu: “Xem ra anh Diệp cũng muốn vậy.”

Trần Thanh Dã: “Quyết định vậy đi.”

Ba phút sau.

Diệp Ca vô cảm nhìn Kê Huyền vừa cấp tốc chạy đến, không biết nói gì.

Một mèo một quỷ yên lặng đối mặt.

Ba người khác trong phòng nhận ra bầu không khí khác thường, cực kì nhanh trí lui về sau: “À anh Diệp, bọn tôi đi điều tra đây! Khi nào có tin tức sẽ báo cáo với anh!”

Lời vừa dứt, người đã mất dạng.

Trong phòng làm việc chỉ còn hai người Kê Huyền và Diệp Ca.

Kê Huyền vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt đỏ rực híp lại, cảm xúc trong mắt không mấy rõ rệt, khó phân vui giận, ánh mắt u ám thâm trầm nhìn con mèo trước măt, khiến anh gần như có thể cảm nhận được sức nặng và nhiệt độ từ tầm mắt đối phương.

Diệp Ca bị hắn nhìn đến lúng túng.

Trước hôm nay, anh và Kê Huyền từng cãi nhau không chỉ một về những chuyện tương tự; đối phương lo rằng anh sẽ bị thương hoặc chịu những tổn hại khác trong quá trình làm nhiệm vụ và tỏ ý muốn đi cùng anh, nhưng đều bị Diệp Ca từ chối… So với việc trở thành nhân viên Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, thân phận Quỷ Vương của Kê Huyền càng hữu dụng hơn, hơn nữa, Diệp Ca tự tin rằng mình có đủ thực lực, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Mà hiện tại… chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra thật.

Không thể không nói, Diệp Ca hơi chột dạ.

Anh dùng chân gãi tai theo bản năng, đến khi ý thức được mình vừa làm gì thì sững người.

Đúng lúc này, Kê Huyền cử động.

Hắn thân cao chân dài, chỉ vài bước đã đến trước mặt Diệp Ca, phủ bóng bao trọn chú mèo trên ghế.

Diệp Ca giật mình ngước lên.

Người đàn ông trước mắt cao lớn hơn nhiều so với trong trí nhớ, anh hướng mắt từ eo đối phương lên, ngay khi sắp nhìn đến cổ thì chợt cảm nhận được bàn tay đối phương đè xuống đỉnh đầu, vuốt xuôi xuống tận gốc đuôi.

Diệp Ca:??

Mùi hương quen thuộc và an toàn của đối phương như tấm lưới lớn trùm xuống, khiến bản năng thân thuộc lấn át khả năng suy nghĩ.

Anh vô thức hếch đuôi.

Bộ lông của mèo mềm mịn, lại dày dặn, lòng bàn tay hắn như lún sâu, cảm giác như sờ kẹo bông gòn ấm áp, sơ sẩy là sẽ tan chảy trên đầu ngón tay.

Kê Huyền gãi gốc đuôi.

Một tiếng rên khẽ thoát ra từ cổ họng mèo con, nó nằm vật ra bàn, chóp đuôi với túm lông trắng quấn quanh cổ tay người đàn ông.

Kê Huyền chợt hít thật sâu.

Diệp Ca: “…”

Đệch.

Anh vừa mới tỉnh táo lại từ phản ứng bản năng, lúc này mới ý thức được mình vừa làm gì.

Cảm giác xấu hổ xộc thẳng lên đầu.

Anh cảm giác nhiệt độ trên mặt mình nóng kinh người dù có lớp lông mịn bao phủ.

A a a a a a a a a chuyện gì đang xảy ra vậy!

Giây kế tiếp, cảm giác mất trọng lực ập đến.

Diệp Ca giật mình: “Meo meo meo!”

Anh hoảng hốt giãy dụa, chân sau quơ quào song không tài nào thoát khỏi vòng tay của đối phương, chỉ có thể để hắn bế lên.

Bàn tay đối phương đỡ bên sườn anh, nhấc anh lên giữa không trung.

Gương mặt Kê Huyền phóng đại, Diệp Ca có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của đối phương phản chiếu…

Một khuôn mặt mèo.

Diệp Ca: “…”

Kê Huyền cẩn thận nhìn con mèo trước mặt, sau đó vùi mặt vào cái bụng mềm mại của mèo con.

Giọng hắn ồm ồm: “…Đáng yêu quá.”

Diệp Ca: Bà nó!

Móng vuốt của anh bật ra, hung hăng để lại ba vết máu trên mặt đối phương.

Đáng yêu cái đầu cậu!



Trong thời gian ba người Vệ Nguyệt Sơ tìm cách giải quyết thì đám thuộc hạ của Kê Huyền đang không thể tin nổi.

Hình như Vương… Vương… nuôi thú cưng hả???

Một con mèo.

Một con mèo???

Con mèo đó tỏa ra hơi ấm và nhiệt lượng thực sự, là một con mèo thật, một con mèo sống.

Sao lại có một con mèo tình nguyện đến gần lệ quỷ??

Hơn nữa… sao Vương lại nuông chiều con mèo đó đến vậy!!!

Chúng không chỉ một lần nhìn thấy con mèo màu trà kia vô lễ đi lại trên bàn làm việc của Vương, xáo trộn hoặc hất luôn những tài liệu trên đó xuống đất song Vương lại chỉ chịu khó nhặt hết lên rồi cất đi, thậm chí còn có vẻ rất vui.

Thậm chí chúng còn thấy, Vương lén lút vươn tay muốn chạm vào bộ lông mềm mại của chú mèo, nhưng lại luôn bị đối phương khéo léo tránh đi, hoặc võng lưng xuống theo động tác của hắn khiến tay Kê Huyền thể chạm vào mình.

Hơn nữa… không biết có phải ảo giác không…

Trên mặt và tay Vương hình như còn có không ít vết cào không mấy nghiêm trọng.

Không đúng, lý ra lệ quỷ không nên bị loại sinh vật như mèo gây thương tổn mới phải.

Con mèo trông cũng không lớn, nhưng tuyệt đối không phải mèo con, cơ thể duyên dáng khỏe mạnh, không chút kiêng dè đi lại khám phá trong phòng, như thể chính nó mới là chủ nhân của nơi này.

Quỷ ảnh biết tin liền tức tốc chạy đến.

Nó rưng rưng nhìn con mèo nằm cạnh bàn, cảm thấy linh hồn như được chữa lành.

Oa oa oa, cuối cùng Vương đã nhận ra chỗ tốt của loài mèo, định nuôi mèo rồi sao!

Quỷ ảnh lặng lẽ thò tay đến.



Chú mèo mới rồi còn ngủ say giật giật tai rồi ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách không hề có vẻ ngái ngủ, tỉnh táo nhìn nó.

Mi thần hồn điên đảo.

Là mèo! Là mèo! Hơn nữa còn là mèo sống!

Quan trọng nhất là, mèo của Vương không sợ lệ quỷ, hoàn toàn khác với những con mèo khác, thấy nó là muốn chạy.

Hu hu hu ghen tị quá đi!

Gato quá!

Mi cẩn thận nhích đến gần hơn.

Mắt mèo màu hổ phách híp lại.

“Ngươi làm gì đấy?”

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên sau lưng quỷ ảnh.

Quỷ ảnh cứng người, nó ngoái đầu lại.

Không biết Vương đã xuất hiện sau lưng nó từ lúc nào, vẻ mặt vui giận khó lường, đôi mắt đỏ rực mang theo cảm giác chèn ép nặng nề, cảm giác ớn lạnh đột ngột bò dọc sống lưng quỷ ảnh, bản năng dự báo nguy hiểm réo vang khiến nó lắp bắp hét lớn: “Không! Không có! Không làm gì hết!”

Sau lưng quỷ ảnh, con mèo há miệng ngáp, để lộ đầu lưỡi và răng nanh sắc nhọn.

“Nó” lười biếng đứng dậy, nhảy xuống khỏi bàn, tìm một nơi có ánh mặt trời rồi lại nằm xuống.

Kê Huyền nhìn theo con mèo.

Con mèo ngoái lại, lười biếng “meo” với hắn.

…Diệp Ca đã thể hiện rõ thái độ.

Kê Huyền cũng chỉ đành phất tay với quỷ ảnh, nói: “Cút đi.”

Mi đi một bước ngoái đầu ba lần.

Nó chăm chú nhìn bóng lưng con mèo càng lúc càng cách xa mình, khóc không ra nước mắt.

Hu hu hu, ghét quá, chưa sờ được mà.

Kê Huyền rời mắt.

…Sờ được là ngươi xong đời rồi.

Kê Huyền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Ca, đưa tay gãi gãi cằm anh.

Lúc này mèo được phơi nắng ấm áp, cũng lười vùng vẫy, ngược lại còn thuận theo bản năng ngẩng đầu, cái đuôi ngoắc tới ngoắc lui.

“Anh ơi, về nhà chứ?”

Diệp Ca nhìn hắn.

Anh ngẫm nghĩ chốc lại rồi gật đầu.

Kê Huyền vươn tay muốn ôm đối phương lên, nhưng con mèo khéo léo tránh được tay hắn, tung người nhảy thẳng lên vai hắn.

Hắn cười khẽ.

Diệp Ca dùng đệm thịt vỗ nhẹ lên mặt hắn: Cười cái gì.

Kê Huyền vội vàng ngừng cười, hắng giọng, cố ra vẻ đứng đắn.

“Đi nhé.”



“Vậy… vụ gì đây?”

BLAST mờ mịt gãi đầu, như thể còn chưa hiểu được tin tức có được lúc này.

Vệ Nguyệt Sơ vẫy rơi thịt vụn trên cưa điện, nói: “Hẳn là do oán khí mà con quái vật đó để lại trước khi nó biến mất, nếu nó còn sống thì đó sẽ là vấn đề lớn, nhưng sau khi bị tiêu diệt, oán khí sót lại của nó cũng đáng sợ, sẽ sớm tiêu tán theo thời gian.”

“Tức là… chúng ta không cần lo nữa hả?”

Vệ Nguyệt Sơ gật đầu: “Không sai.”

Cô vừa nói vừa lấy điện thoại: “Nhưng dù sao cũng nên nói cho anh Diệp biết, ai biết liệu có di chứng gì không?”

Điện thoại rơi dưới đất, tiếng chuông vang dội.

Phòng khách hoàn toàn lộn xộn.

Kê Huyền bị sức nặng đột ngột trong tay áp đảo, cả người ngã nhào xuống đất, dưới lòng bàn tay là cảm giác mềm mại ấm áp của chàng thanh niên, cơ bắp dẻo dai săn chắc bừng bừng sức sống hơi căng ra vì bất ngờ.

Diệp Ca ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Biến… biến lại rồi.

Anh khó tin nhấc tay, bàn tay xòe ra nắm lại, là hình dạng con người bình thường.

Cuối cùng…!

Lúc này, Diệp Ca chợt cảm thấy cảm giác nguy hiểm tấn công tới.

Anh khựng lại, nhìn người đàn ông bị mình đè dưới thân.

Trên mặt Kê Huyền không có biểu cảm gì, nhưng sâu trong đôi mắt đỏ rực lại lóe lên một tia u ám, ánh mắt nóng bỏng rề rà dời từ mặt Diệp Ca xuống dưới.

Diệp Ca chợt lạnh sống lưng.

Anh lui ra sau, nhưng lại bị bàn tay lạnh băng của đối phương ghìm lại.

“Anh ơi…” Giọng Kê Huyền khàn khàn, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Bàn tay hắn vuốt dọc xuống theo đường cong mượt mà của tấm lưng anh, hắn cảm nhận được cơ bắp của đối phương căng lên dưới lòng bàn tay mình, đầu ngón tay di theo xương sống xuống xương cụt, nhẹ nhàng xoa nắn.

Di chứng sót lại sau khi biến thành mèo quấy phá.

Eo Diệp Ca sụp xuống trong nháy mắt, anh run rẩy ngã vào ngực đối phương, tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng, hai tai đỏ bừng.

Trái cổ của Kê Huyền trượt xuống, ánh mắt càng thêm tối tăm.

…Đáng yêu quá.

Bên cạnh, chuông điện thoại vẫn không ngừng kêu vang.

Sức mạnh vô hình đánh tới.

Bốp.

Màn hình di động bể tan tành.

Tiếng chuông đột nhiên im bặt.

Vệ Nguyệt Sơ nghi hoặc nhìn dãy số không ai nghe trên màn hình, sau đó nhấn tắt màn hình.

“Sao vậy? Liên lạc được chưa?” Trần Thanh Dã hỏi.

Vệ Nguyệt Sơ cau mày, chậm rãi lắc đầu.

“Không thì cậu gọi thử xem?” Vệ Nguyệt Sơ đề ng hị.

Trần Thanh Dã lấy điện thoại ra.

“Hừ, vậy thì sao chứ.” BLAST vô tâm nhún vai: “Dù sao giờ anh Diệp cũng đang ở cùng tên Kê Huyền kia, có thể xảy ra chuyện gì được? Đúng không?”

Hai người còn lại suy nghĩ trong thoáng chốc, cũng đúng.

Trần Thanh Dã cất điện thoại về túi.

Không sai, có thể có chuyện gì chứ?Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook