Sau Khi Thất Tình, Tôi Yêu Luôn Anh Cảnh Sát Cứu Tôi
Chương 3
Ma Vương Tang Tang
04/11/2023
7.
Tôi do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí của đời mình gửi tin nhắn cho Tề Mục: Xin chào.
Anh ấy phớt lờ tui.
Ngón chân tôi từ từ co lại.
Ngay khi tôi định kéo anh ấy vào trong danh sách đen và sẽ không bao giờ có ý định gặp lại nữa thì anh ấy đã rep tin nhắn của tôi.
Tề Mục: Vừa nãy bận.
Với mấy lời ngắn gọn như thế này, tôi lập tức hiểu ngay ý nghĩa của mấy từ: Cảnh sát nhân dân.
Tôi: OK anh đang bận em hiểu mà.
Tề Mục: Anh?
Tề Mục: Chưa tỉnh ngủ à?
Tôi:...
Tôi bật dậy.
Tề Mục: Gọi người nhỏ hơn mình một tuổi là "anh" thì có thích hợp không?
Tôi: Anh là cảnh sát nhân dân, em ngưỡng mộ anh mà.
Tề Mục: Muốn sao cũng được, đừng gọi tôi là chú là được.
Tôi:...
Tôi: Em xin lỗi mà, hôm qua là lỗi của em, là do em uống say nên nói có hơi nhiều, đừng đánh giá, tội em!
Tôi: Nếu có thể, cho phép em đãi anh một bữa cơm để tỏ lòng xin lỗi nhé!
Tề Mục: Tôi hiểu, không cần đâu.
Đúng là tích chữ như vàng, ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Anh ta đang từ chối tôi một cách rất thản nhiên.
Tôi nuốt nước bọt, nhập nhập xóa xóa trong ô chat, sau cùng vẫn chỉ trả lời một chữ: OK.
8.
Vài ngày sau, tôi và Tề Mục cơ bản là chẳng còn quan hệ gì với nhau ngoại trừ cái đoạn video dở hơi "cô gái độc thân" đang dần được cho vào di vãng kia nữa.
"Chú cảnh sát" vẫn lặng lẽ nằm trong danh bạ của tôi, cuối bản ghi cuộc hội thoại là câu trả lời "OK" của tôi.
Tôi đau đớn, tôi gục ngã.
Tôi đã gây ra biết bao tổn thương tâm lý cho Tề Mục, đến nỗi mà anh ấy thờ ơ với tôi tới mức ngay cả tôi "OK" mà anh cũng không thèm "OK" lại với tôi tiếng nào?
Quên đi, không nhắc tới Tề Mục nữa.
Sau sự cố "gái góa bụa", tôi đã xây dựng tâm lý khá vững vàng trước khi dũng cảm bước vào tòa làm việc của công ty tôi.
Nếu chẳng may có đồng nghiệp nào nhận ra tôi là "cô gái độc thân" trong tin tức, tôi sẽ kiên quyết nộp đơn xin nghỉ việc và rời khỏi thành phố ngay lập tức.
Nhưng có thể là do bình thường tôi quá trầm tính, hơn nữa tính cách bên ngoài của tôi khá khác so với "cô gái độc thân" trong video, nên cũng không có ai nhận ra tôi là người đó cả.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng đó là do các đồng nghiệp của tôi quá thiện lành nên không muốn vạch trần tôi. Mãi tới một buổi chiều nọ, một vài đồng nghiệp cùng xem "cô gái độc thân" và rủ tôi cùng xem chung, và không ngờ là họ hoàn toàn không nhận ra đó là tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải đổi đời ở một thành phố khác.
Đồng nghiệp Tiểu Thất xúc động nói: "Anh cảnh sát này đẹp trai quá."
Tôi thầm gật đầu: Anh ấy đúng là rất đẹp trai, ngoài đời còn mlem hơn cả trong video cơ mà.
Tiểu Thất: "Anh rể tôi cũng là cảnh sát. Sau này tôi sẽ nhờ anh ấy giới thiệu cho tôi một anh cảnh sát."
Tôi mặt không đổi sắc: Có là anh rể cô thì cũng không tìm được anh cảnh sát nào đẹp trai hơn Tề Mục đâu.
Nghĩ tới đây, tôi thấy hơi tiếc.
Nếu tôi không quen biết sĩ quan Tiểu Tề bằng cách điên loạn như vậy thì có lẽ...
Nhưng anh ấy đẹp trai như vậy, chắc là đã có bạn gái rồi nhỉ?
9.
Ba giờ sáng, tôi tỉnh dậy giữa cơn mơ.
Trong cơn mơ, ngoại trừ bị tên cặn bã lừa gạt, còn có cảnh tượng "cô gái độc thân" nổi tiếng của tôi.
Đúng là tàn ác mà.
Không ngủ được nên tôi lại bắt đầu lướt điện thoại.
Sau đó tôi mới biết được là Tề Mục đã đăng một dòng trạng thái ba phút trước, đó là một bức ảnh một tấm biển ở khu vực nào đó, với nội dung: Mới sáng sớm mà đã phải mang về một vài tên nghiện rượu.
Tôi:...
Bây giờ khi tôi nhìn thấy từ "rượu" là lại cảm thấy sợ hãi.
Tôi bấm like, chần chừ một lúc rồi để lại một dòng bình luận: Các anh vất vả rồi.
Sau đó tiếp tục kéo xuống vòng bạn bè.
Không ngờ, vài phút sau, Tề Mục gửi tin nhắn cho tôi.
Tề Mục: Chưa ngủ sao?
Sau đó, anh ấy lại gửi tiếp một câu.
Tề Mục: Lại đi uống rượu?
Tôi:...
Hóa ra trong đầu Tề Mục, hình ảnh của tôi đã trở thành một kẻ nghiện rượu?
Tôi: Không có, tôi gặp ác mộng nên tỉnh lại thôi.
Vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện cứ vậy mà kết thúc, Tề Mục lại hỏi: Ác mộng gì?
Về chuyện mới ngủ dậy nên đầu óc còn đang mông lung, nghĩ không ra nên gõ bừa: Cô gái độc thân
Sau khi nhắn xong, tôi chợt tỉnh táo lại.
Tôi:...
Đi chết giờ còn kịp không?
Nửa phút sau, Tề Mục đột nhiên bắt chuyện trước.
Tề Mục: Thất tình là chuyện rất bình thường.
Tôi khá ngạc nhiên.
Tề Mục: Uống rượu nhiều không tốt, là con gái thì đừng nửa đêm say rượu rồi chạy ra ngoài.
Tề Mục: Lần trước ở bên sông, cho dù không muốn tự sát thì cũng có thể bởi vì say rượu mà ngã xuống sông.
Tề Mục: Dù sao cũng nên cẩn thận.
Cuối cùng, anh ấy kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu...
Tề Mục: Một tên cặn bã không đáng mà thôi, sẽ gặp được người tốt hơn.
Tôi ôm điện thoại cuộn tròn trong chăn.
Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt, tôi nhìn đi nhìn lại câu nói của Tề Mục, nước mắt vô thức trượt dài trên má.
Tôi biết rõ những gì anh ấy nói với tôi chỉ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của một người cảnh sát nhân dân, nhưng tôi vẫn không thể nhịn được mà xúc động.
Tôi không ngừng nghĩ, nếu như ông trời cho tôi một cơ hội nữa, đêm hôm đó, khi Tề Mục hỏi tên tôi ở đồn cảnh sát, tôi nhất định sẽ không nói tôi tên là "con gái" như một con dở hơi nữa, mà sẽ nghiêm túc trả lời rằng: "Tôi tên Chu Châu."
Tôi không nên chìm đắm trong quá khứ nữa, tất cả nên dừng lại ở đây thôi, những gì mà tên cặn bã đã gây ra cho tôi.
Đúng như lời Tề Mục nói, chỉ là một gã tồi không đáng giá, rồi tôi sẽ gặp được những người tốt hơn.
Tôi do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí của đời mình gửi tin nhắn cho Tề Mục: Xin chào.
Anh ấy phớt lờ tui.
Ngón chân tôi từ từ co lại.
Ngay khi tôi định kéo anh ấy vào trong danh sách đen và sẽ không bao giờ có ý định gặp lại nữa thì anh ấy đã rep tin nhắn của tôi.
Tề Mục: Vừa nãy bận.
Với mấy lời ngắn gọn như thế này, tôi lập tức hiểu ngay ý nghĩa của mấy từ: Cảnh sát nhân dân.
Tôi: OK anh đang bận em hiểu mà.
Tề Mục: Anh?
Tề Mục: Chưa tỉnh ngủ à?
Tôi:...
Tôi bật dậy.
Tề Mục: Gọi người nhỏ hơn mình một tuổi là "anh" thì có thích hợp không?
Tôi: Anh là cảnh sát nhân dân, em ngưỡng mộ anh mà.
Tề Mục: Muốn sao cũng được, đừng gọi tôi là chú là được.
Tôi:...
Tôi: Em xin lỗi mà, hôm qua là lỗi của em, là do em uống say nên nói có hơi nhiều, đừng đánh giá, tội em!
Tôi: Nếu có thể, cho phép em đãi anh một bữa cơm để tỏ lòng xin lỗi nhé!
Tề Mục: Tôi hiểu, không cần đâu.
Đúng là tích chữ như vàng, ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Anh ta đang từ chối tôi một cách rất thản nhiên.
Tôi nuốt nước bọt, nhập nhập xóa xóa trong ô chat, sau cùng vẫn chỉ trả lời một chữ: OK.
8.
Vài ngày sau, tôi và Tề Mục cơ bản là chẳng còn quan hệ gì với nhau ngoại trừ cái đoạn video dở hơi "cô gái độc thân" đang dần được cho vào di vãng kia nữa.
"Chú cảnh sát" vẫn lặng lẽ nằm trong danh bạ của tôi, cuối bản ghi cuộc hội thoại là câu trả lời "OK" của tôi.
Tôi đau đớn, tôi gục ngã.
Tôi đã gây ra biết bao tổn thương tâm lý cho Tề Mục, đến nỗi mà anh ấy thờ ơ với tôi tới mức ngay cả tôi "OK" mà anh cũng không thèm "OK" lại với tôi tiếng nào?
Quên đi, không nhắc tới Tề Mục nữa.
Sau sự cố "gái góa bụa", tôi đã xây dựng tâm lý khá vững vàng trước khi dũng cảm bước vào tòa làm việc của công ty tôi.
Nếu chẳng may có đồng nghiệp nào nhận ra tôi là "cô gái độc thân" trong tin tức, tôi sẽ kiên quyết nộp đơn xin nghỉ việc và rời khỏi thành phố ngay lập tức.
Nhưng có thể là do bình thường tôi quá trầm tính, hơn nữa tính cách bên ngoài của tôi khá khác so với "cô gái độc thân" trong video, nên cũng không có ai nhận ra tôi là người đó cả.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng đó là do các đồng nghiệp của tôi quá thiện lành nên không muốn vạch trần tôi. Mãi tới một buổi chiều nọ, một vài đồng nghiệp cùng xem "cô gái độc thân" và rủ tôi cùng xem chung, và không ngờ là họ hoàn toàn không nhận ra đó là tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải đổi đời ở một thành phố khác.
Đồng nghiệp Tiểu Thất xúc động nói: "Anh cảnh sát này đẹp trai quá."
Tôi thầm gật đầu: Anh ấy đúng là rất đẹp trai, ngoài đời còn mlem hơn cả trong video cơ mà.
Tiểu Thất: "Anh rể tôi cũng là cảnh sát. Sau này tôi sẽ nhờ anh ấy giới thiệu cho tôi một anh cảnh sát."
Tôi mặt không đổi sắc: Có là anh rể cô thì cũng không tìm được anh cảnh sát nào đẹp trai hơn Tề Mục đâu.
Nghĩ tới đây, tôi thấy hơi tiếc.
Nếu tôi không quen biết sĩ quan Tiểu Tề bằng cách điên loạn như vậy thì có lẽ...
Nhưng anh ấy đẹp trai như vậy, chắc là đã có bạn gái rồi nhỉ?
9.
Ba giờ sáng, tôi tỉnh dậy giữa cơn mơ.
Trong cơn mơ, ngoại trừ bị tên cặn bã lừa gạt, còn có cảnh tượng "cô gái độc thân" nổi tiếng của tôi.
Đúng là tàn ác mà.
Không ngủ được nên tôi lại bắt đầu lướt điện thoại.
Sau đó tôi mới biết được là Tề Mục đã đăng một dòng trạng thái ba phút trước, đó là một bức ảnh một tấm biển ở khu vực nào đó, với nội dung: Mới sáng sớm mà đã phải mang về một vài tên nghiện rượu.
Tôi:...
Bây giờ khi tôi nhìn thấy từ "rượu" là lại cảm thấy sợ hãi.
Tôi bấm like, chần chừ một lúc rồi để lại một dòng bình luận: Các anh vất vả rồi.
Sau đó tiếp tục kéo xuống vòng bạn bè.
Không ngờ, vài phút sau, Tề Mục gửi tin nhắn cho tôi.
Tề Mục: Chưa ngủ sao?
Sau đó, anh ấy lại gửi tiếp một câu.
Tề Mục: Lại đi uống rượu?
Tôi:...
Hóa ra trong đầu Tề Mục, hình ảnh của tôi đã trở thành một kẻ nghiện rượu?
Tôi: Không có, tôi gặp ác mộng nên tỉnh lại thôi.
Vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện cứ vậy mà kết thúc, Tề Mục lại hỏi: Ác mộng gì?
Về chuyện mới ngủ dậy nên đầu óc còn đang mông lung, nghĩ không ra nên gõ bừa: Cô gái độc thân
Sau khi nhắn xong, tôi chợt tỉnh táo lại.
Tôi:...
Đi chết giờ còn kịp không?
Nửa phút sau, Tề Mục đột nhiên bắt chuyện trước.
Tề Mục: Thất tình là chuyện rất bình thường.
Tôi khá ngạc nhiên.
Tề Mục: Uống rượu nhiều không tốt, là con gái thì đừng nửa đêm say rượu rồi chạy ra ngoài.
Tề Mục: Lần trước ở bên sông, cho dù không muốn tự sát thì cũng có thể bởi vì say rượu mà ngã xuống sông.
Tề Mục: Dù sao cũng nên cẩn thận.
Cuối cùng, anh ấy kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu...
Tề Mục: Một tên cặn bã không đáng mà thôi, sẽ gặp được người tốt hơn.
Tôi ôm điện thoại cuộn tròn trong chăn.
Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt, tôi nhìn đi nhìn lại câu nói của Tề Mục, nước mắt vô thức trượt dài trên má.
Tôi biết rõ những gì anh ấy nói với tôi chỉ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của một người cảnh sát nhân dân, nhưng tôi vẫn không thể nhịn được mà xúc động.
Tôi không ngừng nghĩ, nếu như ông trời cho tôi một cơ hội nữa, đêm hôm đó, khi Tề Mục hỏi tên tôi ở đồn cảnh sát, tôi nhất định sẽ không nói tôi tên là "con gái" như một con dở hơi nữa, mà sẽ nghiêm túc trả lời rằng: "Tôi tên Chu Châu."
Tôi không nên chìm đắm trong quá khứ nữa, tất cả nên dừng lại ở đây thôi, những gì mà tên cặn bã đã gây ra cho tôi.
Đúng như lời Tề Mục nói, chỉ là một gã tồi không đáng giá, rồi tôi sẽ gặp được những người tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.