Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Cùng Thần Bóng Tối
Chương 41
Thanh Hoa Nhiên
13/08/2022
Ylang nổ hết cả lông.
Khoảng cách quá xa, nàng không thấy rõ người trốn trên cây. Nhưng hiển nhiên, người này lén lén lút lút, không có ý tốt.
Hắc Vu! Hắc Vu đã đến!
Umarcie không hề phát giác, cô dựa cây hút thuốc, thở ra khói, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, thoạt nhìn rất mãn nguyện.
Cô cố ý giấu hai thủ hạ, trộm trốn đi làm chuyện này.
Ylang sốt ruột chết mất.
Thân thể cục bông rất suy yếu, cơ bản không thể nhảy qua cứu viện.
Nàng dùng cái đuôi móc đám quà của Nailia, nhanh chóng trượt về trên giường.
Ma Thần đại nhân đang ngủ say.
Ylang leo lên trên gối đầu, dùng cái đuôi nhấc da mắt của hắn, dán lỗ tai hắn vội vàng gọi: “Mau tỉnh lại! Hắc Vu đã đến! Nhanh lên! Tỉnh lại!”
Ma Thần đại nhân bị đánh thức, hắn không kiên nhẫn bắt lấy cục bông Ylang, vân vê nàng thành một nắm.
“Umarcie! Cô ấy ở dưới cây phía đông, trên cây có người!” Ylang vội vàng báo cáo, “Cô ấy đang rất nguy hiểm! Mau cứu cô ấy!”
Ma Thần rủ khóe miệng, vẻ mặt táo bạo.
Hắn nhảy ra cửa sổ, tiện tay đặt Ylang trên bờ vai, rút đoản kiếm bên chân, chạy về phía cây kia.
Ylang lại thấy được thân pháp xuất quỷ nhập thần của hắn.
Hắn áp bóng mờ đi về phía trước, không chút tiếng động, mau lẹ như gió.
Ylang khẩn trương nhìn chằm chằm vào dưới cây. Umarcie đã không thấy đâu, sương mù cô tạo còn chưa tan, mảnh trắng xoá đặc biệt bắt mắt trong bóng đêm.
Bóng dáng trên cây cũng không thấy!
Lúc tới gần cây lớn kia, Ma Thần chậm bước chân, cả người càng giống nhập vào trong bóng đêm, ngay cả Ylang ngồi xổm trên bả vai hắn cũng vô thức xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.
Phía sau cây truyền đến tiếng đánh nhau.
“Ở đó ở đó!” Ylang kích động run lông tơ.
“Xoạt… viu!”
Ánh sáng chói mắt hiện lên.
Là Umarcie thả một viên đạn tín hiệu.
Trong lúc đánh nhau, đạn tín hiệu không thành công phóng ra. Nó rơi xuống mặt đất, kêu xì xì.
Ma Thần nheo mắt lại, thân hình như quỷ ảnh, dán cây, lách qua.
Chỉ thấy Umarcie và một người đàn ông không quá cường tráng ép nhau trên mặt đất, ánh sáng trắng bỗng nổ lại khiến hai người cùng ngừng động tác, nhắm mắt lại.
Ánh đạn tín hiệu nhanh chóng yếu đi.
Hai người kề nhau mở mắt, sau khi nhìn rõ đối phương, bọn họ cùng sợ ngây người.
Ngay cả Ylang không trải qua tình yêu cũng nhìn thấy bốn chữ “vừa gặp đã yêu” to từ trong ánh mắt họ.
Ma Thần đang định đi qua dừng lại một chút, sau đó chậm rãi lui về phía sau một bước, tựa vào cây, cất đoản kiếm trong tay.
Umarcie hoàn hồn trước, cô chợt lật người, ngăn người giấu ở trên cây này lại, níu lấy cổ áo anh ta, hung dữ hỏi: “Anh là Hắc Vu?!”
“Không, không phải. Tôi không phải Hắc Vu, xin nghe tôi giải thích.” Giọng người đàn ông rất dễ nghe.
Anh ta đã hoàn toàn bỏ việc chống cự, đặt hai tay sang bên đầu, bày ra vẻ mặt vô hại.
“Vậy anh là ai? Sao lại đánh lén tôi!” Umarcie hỏi.
“Xin lỗi, kỳ thật tôi cũng cho rằng ngài là Hắc Vu nên mới ra tay với ngài.”
“Vậy sao bây giờ không ra tay?” Umarcie vẫn hung ác.
“Hắc Vu tuyệt đối không thể xinh đẹp như vậy… À không, ý của tôi là, pháo sáng chiếu sáng áo giáp ngài, tôi nhận ra ngài là một vị kỵ sĩ.”
“Hừ.” Umarcie đè nặng sự vui vẻ, “Miệng lưỡi trơn tru, anh chưa thoát khỏi hiềm nghi đâu!”
“Tôi là Nailia, một bình dân, phía trước chính là nhà tôi. Tôi có thể nói ra thứ giấu dưới ván giường, như vậy có thể chứng minh không?”
Cục bông Ylang kích động lắc lắc cái đuôi, Nailia! Anh ta là Nailia! Oa, quả nhiên anh tuấn hệt trong tưởng tượng của nàng!
Ma Thần lành lạnh lườm nàng, nắm cái đuôi đang lắc lư, cầm nàng xuống, bóp trong tay, bịt kín mắt.
Umarcie kéo Nailia đặc biệt anh tuấn lên.
Nailia tiếp tục vuốt mông ngựa: “Võ công ngài thật sự rất tốt. Tôi nổi danh là vua chiến đấu giữa những người bạn cùng lứa tuổi, ngài là cô gái xinh đẹp như vậy, vậy mà có thể đánh ngang với tôi.”
Umarcie im lặng thẳng ngực.
Giải thích hết hiểu lầm, Nailia buồn bã: “Nghe nói thôn có hắc ôn dịch, tôi vội vàng trở về. Xa xa phát hiện trong nhà tôi hình như có người, tôi bèn leo lên cây xem tình huống.”
“Xin lỗi, anh đã gặp chuyện như vậy, còn bị sương mù của tôi hun một trận.” Umarcie hơi ngượng ngùng.
“Không có chuyện gì đâu thưa tiểu thư, ngài rất có cá tính, thật đấy. Khiến người vừa gặp khó quên.”
Dưới bóng đêm, không nhìn ra nữ kỵ sĩ xinh đẹp có xấu hổ không.
“Anh cũng có cõ công tốt, Nailia,” Umarcie dũng cảm mời, “Anh… nguyện theo tôi làm sĩ quan phụ tá không? Từ nay về sau đi theo tôi chứ?”
“Vinh hạnh của tôi, thưa trưởng quan.”
“Nailia, vừa rồi hình như tôi phá vỡ môi của anh.”
“À, không sao đâu, không đau xíu nào, không tin ngài thử xem?”
Tiếng hôn môi nhanh chóng truyền tới.
Cục bông Ylang cả kinh nổ lông.
Điều này cũng… Quá nhanh đi!
Ma Thần đại nhân bóp nàng càng chặt hơn, hắn lui nhanh về phía sau, như thuỷ triều xuống biển, lui xa xa không một tiếng động.
“Sinh vật cấp thấp thật khiến ta không còn lời nào để nói.” Hắn thoạt nhìn có chút táo bạo, “Quá tùy tiện.”
Cục bông Ylang quen miệng cãi hắn: “À, đây là ma lực của ái tình, Thần Minh vĩnh viễn sẽ không biết cái gì là yêu! Chẳng lẽ anh không cảm thấy đó là một chuyện rất lãng mạn ư? Thật khiến người hướng tới đó!”
“Cô cũng sẽ như vầy phải không?” Hắn nheo mắt, giọng nguy hiểm, “Ta tuyệt không cho phép chuyện há mồm hôn môi bất kỳ một người đàn ông nào. Nhất là đàn ông mới quen một ngày.”
Ylang không hiểu hỏi: “Vì sao anh lại lo lắng như vậy?”
“Ha,” Hắn bước đi thong thả, “Ta chưa từng ngờ tới, nhân loại lại có thể không chút mấu chốt như vậy.”
“Không phải, tôi đang nói chuyện tôi không thể có người yêu. Chẳng lẽ anh quên tôi đã hiến tế tình yêu sao?” Nàng chớp mắt nhỏ.
Hắn sửng sốt một lát, vô thức nói: “Đó là cái gì? Hiến tế nào có…”
Lông mày bỗng nhướn cái, hắn nhận ra: “Lần cứu Paul kia. Đúng, không sai, cô đã hiến tế tình yêu cho ta, trừ ta ra, cô yêu bất cứ người đàn ông nào đều chỉ còn đường chết.”
Môi của hắn hơi nhếch.
Ylang: “…”
Nàng cảm thấy hắn vừa nói lỡ miệng.
Lần nọ hắn chỉ dùng ngón tay đụng đụng trán nàng, cũng chưa có chuyện gì xảy ra. Hẳn là… cơ bản cũng không có chuyện hiến tế tình yêu này?
Hắn cố ý nói như vậy, chỉ là vì không cho nàng có được tình yêu ngọt ngào?
Thật sự rất có phong cách ma quỷ.
Nàng uốn éo đảo mắt, nói nhỏ: “Đương nhiên, tôi nhớ kỹ khế ước kia mà.”
Ma Thần đại nhân hơi vui vẻ đi thong thả về, một chân đá văng cửa gỗ.
Mấy tên thị vệ đang bảo vệ Howard ngủ say bị Ma Thần đột nhiên xuất hiện dọa nhảy dựng: “Tiểu thư Lynn? Không phải ngài đang nghỉ ngơi trong nhà sao?”
“Tìm thấy Nailia rồi.” Ma Thần nói.
Howard hoảng hốt hoàn hồn, mở to mắt, cả người ở trạng thái mơ hồ: “Ai?”
Ma Thần liếc ông như nhìn đồ ngốc.
Thị vệ trưởng cúi người nói: “Nailia Gardner, chủ nhân căn nhà này. Hắc Vu rất có thể coi người đó là mục tiêu. Tiểu thư Lynn nói tìm được Nailia, ngài có muốn nghe chút tình huống không?”
Howard hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ông cũng không quên Nailia, chỉ có điều ông già đi chút, không thức đêm được giống người trẻ tuổi, tinh lực cũng kém nhiều.
“Cậu ta đang ở đâu?” Howard xoa thái dương, khàn giọng hỏi.
Ma Thần quét miệng, chỉ chỉ phía hai người kia hôn môi.
Phòng nhanh chóng đốt sáng đèn dầu, Umarcie và Nailia đỏ mặt cùng bị thị vệ dẫn đến.
“Ôi, hết sức xin lỗi,” Umarcie xấu hổ, “Tôi, tôi cũng không ngờ, vậy mà lại gặp được chân ái.”
Howard rất không đồng ý nhìn cô: “Trung uý Kyle, hai người mới gặp lần đầu, hơn nữa cậu ta chỉ là một bình dân.”
Umarcie ngượng ngùng che mặt: “Tôi cũng không quan tâm những thứ này lắm. Mẹ của tôi cũng là bình dân mà, ngài không biết sao?”
“Cô muốn để cậu ta ở rể sao?”
Umarcie kinh ngạc thả tay xuống: “Sao ngài lại nghĩ xa đến vậy, chúng ta chỉ yêu đương mà thôi.”
Nailia lại thản nhiên: “Umarcie thân yêu, tôi thề, tôi sẽ không khiến cuộc sống của ngài khi ở cùng tôi trở nên quá tệ.”
“Cậu chỉ vàng giấu trong hầm ngầm sao?” Howard lạnh lùng nói, “Đây chỉ là một ít phế liệu mà thôi.”
Sắc mặt Nailia thay đổi: “Cái gì? Không thể nào!”
Thị vệ cùng lại gần, nhanh chóng tìm ra mấy khối vàng có mùi khó chịu từ dưới giày Nailia.
Ngay trước mặt anh ta, thị vệ dùng đoản kiếm cắt những viên vàng giả, lộ ra thai sắt bên trong.
“Xem một chút đi! Đây là vàng của cậu!”
Nailia khó tin lắc đầu, ngồi xổm xuống đất, hai tay nâng những khối vụn không đáng một đồng kia lên, đau lòng vuốt phẳng: “Sao lại như vậy…”
“Có lẽ cậu không ngại nói cho ta biết mình tìm được vàng giả từ đâu để xoá bỏ hiềm nghi cố ý làm giả vàng.” Howard cầm kiếm chỉ huy.
Ánh mắt Nailia lập loè.
Howard bình thản hỏi: “Nói ra tình hình thực tế, sau đó cùng đạt được tiền đồ và tình yêu với trung úy Kyle, hay là bây giờ ta khép tội làm giả quăng cậu vào tù?”
Umarcie lo lắng nhìn anh ta: “Nailia thân yêu, mau nói sự thật ra đi. Anh cũng thấy đấy, những thứ vàng này đều là giả dối!”
Nailia vùng vẫy trong chốc lát, sa sút tinh thần mở miệng: “Núi Bitche. Rất nhiều người đều trộm lấy quặng ở đó, thừa dịp náo Hắc Vu, các quý tộc không để ý tới chuyện này, vàng chúng tôi đào được có thể giấu đi, không cần nộp thuế, cũng không bị mất…”
Howard mỉa mai nhếch khóe môi.
Umarcie lấy tay ấn đầu: “Ôi trời ạ, tất cả mọi người cho rằng rất nhiều người trẻ tuổi bỏ cha mẹ và con cái, tự mình đi chạy nạn. Ai ngờ lại là như vậy!”
“Bí mật tất cả mọi người biết rõ vẫn là bí mật ư.” Howard mệt mỏi xua tay, “Trung uý Kyle, dẫn bạn trai mới của cô rời khỏi nơi này đi. Đề nghị của ta là giấu anh ta kỹ, dù sao gương mặt này đủ để làm nổ chiến tranh.”
Umarcie đỏ bừng mặt: “Vậy… Nailia thân yêu, anh xem xem cần mang vật kỷ niệm gì đi, lại lấy mấy bộ quần áo.”
Cô chạy vào phòng Nailia như trốn khỏi cái chết.
Cặp đôi nhanh chóng mang theo một bao nhỏ đi ra.
Sau khi vội vàng tạm biệt, Umarcie dẫn theo hai thủ hạ và Nailia đặc biệt anh tuấn rời khỏi thôn suốt đêm.
“Núi Bitche.” Howard gọi đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Ánh Sáng vào, “Trở về dẫn một đội ngàn người đi thẳng đến núi Bitche tra rõ, sau đó đến Ethel Capri hội hợp.”
“Tuân lệnh!”
“Cưỡi ngựa đến núi Bitche cần một ngày, tra án, đi về, cần ít nhất ba ngày.” Howard ung dung nói với Ma Thần, “Ba ngày, đại quân đã đến Ethel Capri, thẩm vấn qua một hai sâu mọt, đến lúc đó tin tức hai bên lấy được vừa lúc có thể đối chiếu. Nếu may mắn, không chừng chúng ta cũng bắt được Hắc Vu.”
Ma Thần không có hứng thú. Hắn đi về phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cục bông Ylang chui ra, mềm mại nằm lên người hắn, hai cái mắt đen nháy mắt như bị vấn đề gì làm khó.
“Tôi nghĩ…” Nàng lắc lắc cái đuôi, “Chuyện này không hợp lắm! Từ nơi này đến núi Bitche, ngay cả cưỡi ngựa cũng cần một ngày, nhưng hắc ôn dịch là chuyện giữa trưa nay, vì sao Nailia đi bộ buổi tối đã về rồi! Anh ta nói dối ư?”
Ma Thần không chút hào hứng nhắm mắt: “Người truyền tin đang nói dối.”
“Đúng ha!” Ylang mở to mắt, “Nửa ngày cơ bản không thể truyền tin tức về núi Bitche! Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Bộ óc thông minh hạt dưa của nàng như chứa đầy bột nhão, toàn bộ đầu óc đều bị đặc lại, không nghĩ được.
“Là ai muốn truyền tin tức cho Nailia?” Ma Thần lười biếng hỏi.
“Hắc Vu thả ôn dịch!” Ylang đảo tròn mắt, nhận ra, “Anh nói là, sau khi Hắc Vu thả tiếng gió, bởi vì nguyên nhân nào đó chậm vài ngày, không thể tản ôn dịch theo thời gian sớm định à?”
“Không trừ loại khả năng này.”
“Ôi!” Ylang lăn trước ngực hắn, “Anh thật thông minh!”
Hắn khinh thường xời một tiếng, không trả lời nàng.
Viền tai lại lén lút đỏ lên.
“Hoá ra tên khoa trương như anh ta cũng biết xấu hổ.” Ylang trộm nghĩ, ngừng tiếng “phốc phốc” buồn cười.
Nàng đảo mắt, giả vờ giả vịt mà nhìn về bốn phía.
“Ồ…” Ylang nhìn thẳng mặt bàn gỗ.
Mặt bàn Nailia bày đầy quà con gái đưa tới.
Đợi đã, có phải là thiếu đi cái gì không?
Ylang nhớ rõ, giữa đống đồ thủ công có một bình thuỷ tinh rất tinh xảo. Miệng bình còn buộc tơ mỏng màu vàng, thắt thành hình trái tim, nó vô cùng bắt mắt.
Bây giờ không thấy nó đâu.
“Ôi! Nailia lại mang đồ con gái khác đi tặng! Không phải anh ta đã có Umarcie ư, vì sao lại khó quên tình cũ? Trời ạ, tình yêu thật không đáng tin!”
Nàng đảo đôi mắt nhỏ lại, nhìn chằm chằm vào Ma Thần ngủ say.
“Vẫn là cái tên không có tình cảm khiến người an tâm.”
Trời sắp sáng, tên không có tình cảm kịp thời tỉnh lại, hắn cầm cục bông Ylang đi đến bên cửa sổ, ném nàng ra ngoài như đĩa sắt.
Bay đến nửa đường, trao đổi hàng lâm.
Ylang đứng trước cửa sổ, thấy bảo kiếm mấy kỵ sĩ cùng phát ra ánh sáng thần thánh, chúng bay về phía điểm rơi đĩa sắt, tạo một hồi bạo động.
“Hắc Vu xuất hiện!”
“Nhất định là Hắc Vu xuất hiện!”
Các kỵ sĩ như gặp đại địch, bảo vệ quanh Howard đi qua.
Đương nhiên không thu hoạch được gì. Ma Thần đại nhân đã sớm bỏ chạy.
Ylang chột dạ đóng cửa sổ lại.
Đợi đến lúc Howard không công mà lui, nàng đi lên, nói lại phân tích của Ma Thần đêm qua: “… Cho nên Hắc Vu đã sớm thả tin tức!”
Howard vỗ ót: “Điểm đáng ngờ rõ như vậy mà ta lại không để ý đến!”
Quả nhiên già đi không ngủ đủ là không được.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại lại phát hiện manh mối này cũng không dùng được.
Hắc Vu hiển nhiên cũng không biết Nailia ở nơi nào, thả tin tức này là dùng cách tung lưới rộng, không thể tìm được người truyền tin gốc.
“Ít nhất xác nhận một điểm,” Ylang an ủi ông, “Nó chứng minh ý nghĩ của chúng ta là đúng, Hắc Vu đến vì mỹ nam Nailia này. Bây giờ anh ta bị trung uý Umarcie đưa đi, không biết Hắc Vu có nhận được tin tức hay không? Nếu Hắc Vu đuổi theo bọn họ, toàn bộ quân doanh kia đều gặp nguy hiểm.”
“Ta sẽ phái người đi qua, gọi đôi người yêu này về!” Howard vuốt vuốt thái dương: “Con gái trong mối tình đầu thật là khiến người quan tâm.”
Ylang ra vẻ vô tội đơn thuần.
Howard lườm nàng: “Ôi, hy vọng cô vĩnh viễn không lâm vào tình yêu, tình yêu khiến cho người trở nên ngu xuẩn.”
Ylang bĩu môi: “… Một vị khác cũng nói như vậy.”
“Người thông minh ai cũng biết sự thật này.”
Ylang không nhịn được nói: “Khó trách ngài và phu nhân bất hoà. Người không tin tình yêu.”
Howard: “… Trẻ con không được nghị luận chuyện tình cảm của người lớn.”
Hai người đi tới cửa bên ngoài, Howard lắc đầu thở dài: “Quan hệ thông gia chính trị đều là như vậy. Ylang Lynn, trực giác nói cho ta biết cô sẽ có tiền đồ rộng lớn, cô từ chối Vinár là rất đúng. Ta sẽ giải thích với đứa bé kia, tính cách của nó có vài khuyết điểm kế thừa từ mẫu thân, không sửa được. Tương lai, nó có lẽ không xứng với cô.”
Ông đã nhìn thấy tiềm lực vô hạn trên người cô bé này.
Ylang: “… Ngài quá khen. Lời này nói ra, tôi nhất định sẽ bị đám quý nữ thủ đô dùng nước bọt làm chết đuối.”
“Vậy cũng thật buồn nôn.”
“…”
Kỵ sĩ Howard phái đi quân doanh gần đó nhanh chóng trở lại, anh ta mang về một tin tức không tốt lắm.
Nhà Babic bên Ethel Capri có quan hệ không tốt với nhà Kyle. Đại tiểu thư nhà Babic làm quan thị chính ở chủ thành, cô ta luôn ngứa mắt trung uý Umarcie, trăm phương ngàn kế làm khó Umarcie.
Trước đợt Umarcie Kyle thăng chức, đại tiểu thư Babic liều mạng gian lận trên lệnh điều động của Umarcie, khiến Umarcie sứt đầu mẻ trán, vất vả mãi mới giải quyết những thủ tục phiền phức kia.
Ai biết mới được một ngày, Babic lại tóm được một lỗ thủng, nói lệnh điều động của Umarcie không theo quy định, phải quay về Ethel Capri xin lần nữa.
Lúc kỵ sĩ Howard phái ra đến quân doanh, Umarcie và Nailia đã rời đi.
Umarcie đáng thương bị nhằm vào phải cưỡi ngựa chạy thẳng về Ethel Capri. Nếu đến trễ, vị đại tiểu thư Babic kia có thể cáo cô tự tiện tạm rời cương vị công tác.
Howard lại ấn chặt thái dương: “Lại là mấy phụ nữ đấu đá với nhau.”
“Mặt khác, chuyện trung uý Kyle và một thanh niên bình dân vừa gặp đã yêu, đưa người về quân doanh đã huyên náo xôn xao, ngay cả nông dân gặp phải trên đường đều đang đàm luận.” Kỵ sĩ báo cáo tin tức không xong khác, “Cũng rất hâm mộ Nailia, mọi người đang nói: tuy mất đi nhà cửa nhưng anh ta lại kiếm được con gái một của bá tước Kyle, một bước lên trời, từ nay về sau sẽ thành quý tộc.”
“Có lẽ Hắc Vu cũng đã biết.” Howard hít một hơi thật sâu, “Xuất phát, mau tiến về Ethel Capri!”
Ethel Capri là chủ thành đất phong.
“Tường chủ thành cao tới 30 thước,” Howard giới thiệu với Ylang, “Trên tường thành trang bị pháo hạng nặng, Hắc Vu tạm thời chưa thử trùng kích chủ thành.”
Ylang nhíu mày: “Không chỉ chủ thành, căn cứ theo tình báo quân sự, Hắc Vu cũng chưa từng tấn công bất kỳ một thành trì quy mô lớn hơn nào. Tất cả mọi chuyện xảy ra ở dã ngoại hoặc là nơi quân doanh đóng quân. Tóm lại, không để lại một người sống.”
“Không đúng chỗ nào ư?”
Ylang suy tư trong chốc lát, lắc đầu: “Nói không ra. Nhưng cảm giác không tốt lắm.”
Phải bảo đảm sẽ không ai chạy trốn… Ý này là gì ta?
Không cho người thấy mặt thật của bọn họ? Nhưng Hắc Vu đã bị tiêu diệt rất nhiều mà vẫn không tra ra thứ gì.
“Dù thế nào, bây giờ phải chạy tới Ethel Capri bằng tốc độ cao nhất.” Ylang thở dài, “Một phụ nữ có thể giết chết toàn bộ người thân, tiêu diệt thôn nơi người đàn ông đó lớn lên chỉ vì được thấy anh ta… Một phụ nữ như vậy, khi biết người đàn ông mình muốn tìm ở cùng với những phụ nữ khác, nhất định sẽ nổi điên! Umarcie gặp nguy hiểm, toàn bộ Ethel Capri đều gặp nguy hiểm.”
Howard lắc đầu cười lạnh: “Thật không ngờ, truy tra Hắc Vu lại biến thành chuyện chỗ tình sắc.”
Ylang nhún vai.
Ai ngờ lại thành như vậy đâu.
Ylang không biết cưỡi ngựa, đại công tước Howard tự mình chở nàng.
Nàng cảm thấy vị đại công tước cao quý hôm nay có điểm hơi giống người cha già của nàng.
Trước khi màn đêm buông xuống, Ylang lấy cớ quá mệt mỏi, yêu cầu hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ.
Nếu chạy xa hơn nữa, nàng sợ thân thể cục bông suy yếu của mình không đuổi kịp.
Nàng cũng không dám ở trong khu hoang dã này một mình qua đêm. Những con bọ ngựa lớn bằng bàn tay trốn trong bụi cỏ, nàng tận mắt nhìn thấy chúng!
Nàng không muốn bị kẹp đuôi đâu.
Màn đêm buông xuống.
Sau khi trao đổi, Ylang phát hiện Ma Thần giấu nàng ở một động bùn.
Ngoài việc bẩn ra, hình như không có gì không ổn.
Ấm áp, bùn mềm.
Nàng thả lỏng người, thoải mái mà mở rộng lông, ngồi phịch trong đống bùn.
Hình như… Chỗ này khá tốt.
Nàng lăn cái trên đống bùn nhão, lại lăn tiếp một cái, tắm đầy bùn, rất thoải mái.
Ylang nhanh chóng bị người móc ra sào huyệt.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, khóe mắt run run.
“Ta bỏ cô ở đây không phải để cô làm bọ hung.”
Ylang: “…”
Người này có một loại ma lực, vừa mở miệng đã khiến người nổ lông.
Cục bông Ylang phẫn nộ run lông.
Bộ lông này của nàng cơ bản sẽ không bẩn! Lắc cái là sạch sẽ!
Sau khi lắc xong, Ylang phát hiện mình sạch sẽ, hắn lại bị bắn đầy bùn.
Khuôn mặt trắng nõn cũng biến thành mặt rỗ.
Cục bông Ylang cười vui vẻ.
“Đồ ngốc!” Hắn cười nói, “Đây là thân thể của cô đấy!”
“Dù sao là anh dùng!” Nàng nhỏ giọng, kiêu ngạo cãi lại.
Hắn cầm nàng về lều vải hành quân giản dị.
Lều vải nhỏ hình tam giác, chỉ có thể rụt chân nằm. Ylang uốn trước người của hắn, cảm giác rất ấm áp.
“Tôi thích cái lều vải này.” Nàng nhẹ giọng nói thầm.
“Chậc, ánh mắt kiểu gì thế.”
Ylang kể lại chuyện xảy ra ban ngày: “… Vậy giờ Umarcie và Nailia đang gặp nguy hiểm, không chừng còn có thể mang nguy hiểm đến cho Ethel Capri!”
“Ta đã xem qua,” Hắn lười biếng nói, “Quanh đôi uyên ương kia không có bất kỳ lực lượng Bóng Tối nào, cũng không có ai đuổi theo bọn họ.”
Ylang lúc này mới nhớ tới, Ma Thần đại nhân ban ngày là Thần!
Tuy giờ tạm thời hơi suy yếu, nhưng hắn vẫn mạnh hơn loài người nhiều.
“Oa!” Nàng cảm thán, “Anh giỏi thật đấy!”
Lúc như này, nàng cũng không ngốc đi mỉa mai hắn, hỏi hắn sao phải quản chuyện con kiến cướp cô dâu.
Ban ngày có hắn chăm chú quan sát, vậy cũng thật quá tốt!
Hắn nhẹ xời một tiếng, nhắm mắt lại: “Đừng lặp lại sự thật quá rõ ràng.”
Ylang trộm lắc lắc cái đuôi, nghĩ thầm, “Vậy anh xấu hổ cái gì chứ?”
Nàng nằm trái nằm phải, cảm giác giáp da trên người mình hơi cứng, chọc chọc người. Vì vậy nàng lăn về phía mặt hắn, lông tơ nhẹ nhàng cọ gương mặt của hắn.
“Oa, da của mình thật là bóng loáng.” Ylang lại tới gần cọ một ít.
Hắn giơ tay lên, bắt lấy nàng, nhét nàng vào bên tai làm gối đầu.
Ylang: “…”
Nàng co mình thành cái đệm nhỏ có chiều cao vừa phải.
Ngày hôm sau, hắn dậy sớm, chạy ra xa ném cục bông Ylang.
Ylang bị kéo lê: “…”
Cảm giác ngủ xong bị ném thật sự rất kỳ diệu.
====================
Khoảng cách quá xa, nàng không thấy rõ người trốn trên cây. Nhưng hiển nhiên, người này lén lén lút lút, không có ý tốt.
Hắc Vu! Hắc Vu đã đến!
Umarcie không hề phát giác, cô dựa cây hút thuốc, thở ra khói, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, thoạt nhìn rất mãn nguyện.
Cô cố ý giấu hai thủ hạ, trộm trốn đi làm chuyện này.
Ylang sốt ruột chết mất.
Thân thể cục bông rất suy yếu, cơ bản không thể nhảy qua cứu viện.
Nàng dùng cái đuôi móc đám quà của Nailia, nhanh chóng trượt về trên giường.
Ma Thần đại nhân đang ngủ say.
Ylang leo lên trên gối đầu, dùng cái đuôi nhấc da mắt của hắn, dán lỗ tai hắn vội vàng gọi: “Mau tỉnh lại! Hắc Vu đã đến! Nhanh lên! Tỉnh lại!”
Ma Thần đại nhân bị đánh thức, hắn không kiên nhẫn bắt lấy cục bông Ylang, vân vê nàng thành một nắm.
“Umarcie! Cô ấy ở dưới cây phía đông, trên cây có người!” Ylang vội vàng báo cáo, “Cô ấy đang rất nguy hiểm! Mau cứu cô ấy!”
Ma Thần rủ khóe miệng, vẻ mặt táo bạo.
Hắn nhảy ra cửa sổ, tiện tay đặt Ylang trên bờ vai, rút đoản kiếm bên chân, chạy về phía cây kia.
Ylang lại thấy được thân pháp xuất quỷ nhập thần của hắn.
Hắn áp bóng mờ đi về phía trước, không chút tiếng động, mau lẹ như gió.
Ylang khẩn trương nhìn chằm chằm vào dưới cây. Umarcie đã không thấy đâu, sương mù cô tạo còn chưa tan, mảnh trắng xoá đặc biệt bắt mắt trong bóng đêm.
Bóng dáng trên cây cũng không thấy!
Lúc tới gần cây lớn kia, Ma Thần chậm bước chân, cả người càng giống nhập vào trong bóng đêm, ngay cả Ylang ngồi xổm trên bả vai hắn cũng vô thức xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.
Phía sau cây truyền đến tiếng đánh nhau.
“Ở đó ở đó!” Ylang kích động run lông tơ.
“Xoạt… viu!”
Ánh sáng chói mắt hiện lên.
Là Umarcie thả một viên đạn tín hiệu.
Trong lúc đánh nhau, đạn tín hiệu không thành công phóng ra. Nó rơi xuống mặt đất, kêu xì xì.
Ma Thần nheo mắt lại, thân hình như quỷ ảnh, dán cây, lách qua.
Chỉ thấy Umarcie và một người đàn ông không quá cường tráng ép nhau trên mặt đất, ánh sáng trắng bỗng nổ lại khiến hai người cùng ngừng động tác, nhắm mắt lại.
Ánh đạn tín hiệu nhanh chóng yếu đi.
Hai người kề nhau mở mắt, sau khi nhìn rõ đối phương, bọn họ cùng sợ ngây người.
Ngay cả Ylang không trải qua tình yêu cũng nhìn thấy bốn chữ “vừa gặp đã yêu” to từ trong ánh mắt họ.
Ma Thần đang định đi qua dừng lại một chút, sau đó chậm rãi lui về phía sau một bước, tựa vào cây, cất đoản kiếm trong tay.
Umarcie hoàn hồn trước, cô chợt lật người, ngăn người giấu ở trên cây này lại, níu lấy cổ áo anh ta, hung dữ hỏi: “Anh là Hắc Vu?!”
“Không, không phải. Tôi không phải Hắc Vu, xin nghe tôi giải thích.” Giọng người đàn ông rất dễ nghe.
Anh ta đã hoàn toàn bỏ việc chống cự, đặt hai tay sang bên đầu, bày ra vẻ mặt vô hại.
“Vậy anh là ai? Sao lại đánh lén tôi!” Umarcie hỏi.
“Xin lỗi, kỳ thật tôi cũng cho rằng ngài là Hắc Vu nên mới ra tay với ngài.”
“Vậy sao bây giờ không ra tay?” Umarcie vẫn hung ác.
“Hắc Vu tuyệt đối không thể xinh đẹp như vậy… À không, ý của tôi là, pháo sáng chiếu sáng áo giáp ngài, tôi nhận ra ngài là một vị kỵ sĩ.”
“Hừ.” Umarcie đè nặng sự vui vẻ, “Miệng lưỡi trơn tru, anh chưa thoát khỏi hiềm nghi đâu!”
“Tôi là Nailia, một bình dân, phía trước chính là nhà tôi. Tôi có thể nói ra thứ giấu dưới ván giường, như vậy có thể chứng minh không?”
Cục bông Ylang kích động lắc lắc cái đuôi, Nailia! Anh ta là Nailia! Oa, quả nhiên anh tuấn hệt trong tưởng tượng của nàng!
Ma Thần lành lạnh lườm nàng, nắm cái đuôi đang lắc lư, cầm nàng xuống, bóp trong tay, bịt kín mắt.
Umarcie kéo Nailia đặc biệt anh tuấn lên.
Nailia tiếp tục vuốt mông ngựa: “Võ công ngài thật sự rất tốt. Tôi nổi danh là vua chiến đấu giữa những người bạn cùng lứa tuổi, ngài là cô gái xinh đẹp như vậy, vậy mà có thể đánh ngang với tôi.”
Umarcie im lặng thẳng ngực.
Giải thích hết hiểu lầm, Nailia buồn bã: “Nghe nói thôn có hắc ôn dịch, tôi vội vàng trở về. Xa xa phát hiện trong nhà tôi hình như có người, tôi bèn leo lên cây xem tình huống.”
“Xin lỗi, anh đã gặp chuyện như vậy, còn bị sương mù của tôi hun một trận.” Umarcie hơi ngượng ngùng.
“Không có chuyện gì đâu thưa tiểu thư, ngài rất có cá tính, thật đấy. Khiến người vừa gặp khó quên.”
Dưới bóng đêm, không nhìn ra nữ kỵ sĩ xinh đẹp có xấu hổ không.
“Anh cũng có cõ công tốt, Nailia,” Umarcie dũng cảm mời, “Anh… nguyện theo tôi làm sĩ quan phụ tá không? Từ nay về sau đi theo tôi chứ?”
“Vinh hạnh của tôi, thưa trưởng quan.”
“Nailia, vừa rồi hình như tôi phá vỡ môi của anh.”
“À, không sao đâu, không đau xíu nào, không tin ngài thử xem?”
Tiếng hôn môi nhanh chóng truyền tới.
Cục bông Ylang cả kinh nổ lông.
Điều này cũng… Quá nhanh đi!
Ma Thần đại nhân bóp nàng càng chặt hơn, hắn lui nhanh về phía sau, như thuỷ triều xuống biển, lui xa xa không một tiếng động.
“Sinh vật cấp thấp thật khiến ta không còn lời nào để nói.” Hắn thoạt nhìn có chút táo bạo, “Quá tùy tiện.”
Cục bông Ylang quen miệng cãi hắn: “À, đây là ma lực của ái tình, Thần Minh vĩnh viễn sẽ không biết cái gì là yêu! Chẳng lẽ anh không cảm thấy đó là một chuyện rất lãng mạn ư? Thật khiến người hướng tới đó!”
“Cô cũng sẽ như vầy phải không?” Hắn nheo mắt, giọng nguy hiểm, “Ta tuyệt không cho phép chuyện há mồm hôn môi bất kỳ một người đàn ông nào. Nhất là đàn ông mới quen một ngày.”
Ylang không hiểu hỏi: “Vì sao anh lại lo lắng như vậy?”
“Ha,” Hắn bước đi thong thả, “Ta chưa từng ngờ tới, nhân loại lại có thể không chút mấu chốt như vậy.”
“Không phải, tôi đang nói chuyện tôi không thể có người yêu. Chẳng lẽ anh quên tôi đã hiến tế tình yêu sao?” Nàng chớp mắt nhỏ.
Hắn sửng sốt một lát, vô thức nói: “Đó là cái gì? Hiến tế nào có…”
Lông mày bỗng nhướn cái, hắn nhận ra: “Lần cứu Paul kia. Đúng, không sai, cô đã hiến tế tình yêu cho ta, trừ ta ra, cô yêu bất cứ người đàn ông nào đều chỉ còn đường chết.”
Môi của hắn hơi nhếch.
Ylang: “…”
Nàng cảm thấy hắn vừa nói lỡ miệng.
Lần nọ hắn chỉ dùng ngón tay đụng đụng trán nàng, cũng chưa có chuyện gì xảy ra. Hẳn là… cơ bản cũng không có chuyện hiến tế tình yêu này?
Hắn cố ý nói như vậy, chỉ là vì không cho nàng có được tình yêu ngọt ngào?
Thật sự rất có phong cách ma quỷ.
Nàng uốn éo đảo mắt, nói nhỏ: “Đương nhiên, tôi nhớ kỹ khế ước kia mà.”
Ma Thần đại nhân hơi vui vẻ đi thong thả về, một chân đá văng cửa gỗ.
Mấy tên thị vệ đang bảo vệ Howard ngủ say bị Ma Thần đột nhiên xuất hiện dọa nhảy dựng: “Tiểu thư Lynn? Không phải ngài đang nghỉ ngơi trong nhà sao?”
“Tìm thấy Nailia rồi.” Ma Thần nói.
Howard hoảng hốt hoàn hồn, mở to mắt, cả người ở trạng thái mơ hồ: “Ai?”
Ma Thần liếc ông như nhìn đồ ngốc.
Thị vệ trưởng cúi người nói: “Nailia Gardner, chủ nhân căn nhà này. Hắc Vu rất có thể coi người đó là mục tiêu. Tiểu thư Lynn nói tìm được Nailia, ngài có muốn nghe chút tình huống không?”
Howard hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ông cũng không quên Nailia, chỉ có điều ông già đi chút, không thức đêm được giống người trẻ tuổi, tinh lực cũng kém nhiều.
“Cậu ta đang ở đâu?” Howard xoa thái dương, khàn giọng hỏi.
Ma Thần quét miệng, chỉ chỉ phía hai người kia hôn môi.
Phòng nhanh chóng đốt sáng đèn dầu, Umarcie và Nailia đỏ mặt cùng bị thị vệ dẫn đến.
“Ôi, hết sức xin lỗi,” Umarcie xấu hổ, “Tôi, tôi cũng không ngờ, vậy mà lại gặp được chân ái.”
Howard rất không đồng ý nhìn cô: “Trung uý Kyle, hai người mới gặp lần đầu, hơn nữa cậu ta chỉ là một bình dân.”
Umarcie ngượng ngùng che mặt: “Tôi cũng không quan tâm những thứ này lắm. Mẹ của tôi cũng là bình dân mà, ngài không biết sao?”
“Cô muốn để cậu ta ở rể sao?”
Umarcie kinh ngạc thả tay xuống: “Sao ngài lại nghĩ xa đến vậy, chúng ta chỉ yêu đương mà thôi.”
Nailia lại thản nhiên: “Umarcie thân yêu, tôi thề, tôi sẽ không khiến cuộc sống của ngài khi ở cùng tôi trở nên quá tệ.”
“Cậu chỉ vàng giấu trong hầm ngầm sao?” Howard lạnh lùng nói, “Đây chỉ là một ít phế liệu mà thôi.”
Sắc mặt Nailia thay đổi: “Cái gì? Không thể nào!”
Thị vệ cùng lại gần, nhanh chóng tìm ra mấy khối vàng có mùi khó chịu từ dưới giày Nailia.
Ngay trước mặt anh ta, thị vệ dùng đoản kiếm cắt những viên vàng giả, lộ ra thai sắt bên trong.
“Xem một chút đi! Đây là vàng của cậu!”
Nailia khó tin lắc đầu, ngồi xổm xuống đất, hai tay nâng những khối vụn không đáng một đồng kia lên, đau lòng vuốt phẳng: “Sao lại như vậy…”
“Có lẽ cậu không ngại nói cho ta biết mình tìm được vàng giả từ đâu để xoá bỏ hiềm nghi cố ý làm giả vàng.” Howard cầm kiếm chỉ huy.
Ánh mắt Nailia lập loè.
Howard bình thản hỏi: “Nói ra tình hình thực tế, sau đó cùng đạt được tiền đồ và tình yêu với trung úy Kyle, hay là bây giờ ta khép tội làm giả quăng cậu vào tù?”
Umarcie lo lắng nhìn anh ta: “Nailia thân yêu, mau nói sự thật ra đi. Anh cũng thấy đấy, những thứ vàng này đều là giả dối!”
Nailia vùng vẫy trong chốc lát, sa sút tinh thần mở miệng: “Núi Bitche. Rất nhiều người đều trộm lấy quặng ở đó, thừa dịp náo Hắc Vu, các quý tộc không để ý tới chuyện này, vàng chúng tôi đào được có thể giấu đi, không cần nộp thuế, cũng không bị mất…”
Howard mỉa mai nhếch khóe môi.
Umarcie lấy tay ấn đầu: “Ôi trời ạ, tất cả mọi người cho rằng rất nhiều người trẻ tuổi bỏ cha mẹ và con cái, tự mình đi chạy nạn. Ai ngờ lại là như vậy!”
“Bí mật tất cả mọi người biết rõ vẫn là bí mật ư.” Howard mệt mỏi xua tay, “Trung uý Kyle, dẫn bạn trai mới của cô rời khỏi nơi này đi. Đề nghị của ta là giấu anh ta kỹ, dù sao gương mặt này đủ để làm nổ chiến tranh.”
Umarcie đỏ bừng mặt: “Vậy… Nailia thân yêu, anh xem xem cần mang vật kỷ niệm gì đi, lại lấy mấy bộ quần áo.”
Cô chạy vào phòng Nailia như trốn khỏi cái chết.
Cặp đôi nhanh chóng mang theo một bao nhỏ đi ra.
Sau khi vội vàng tạm biệt, Umarcie dẫn theo hai thủ hạ và Nailia đặc biệt anh tuấn rời khỏi thôn suốt đêm.
“Núi Bitche.” Howard gọi đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Ánh Sáng vào, “Trở về dẫn một đội ngàn người đi thẳng đến núi Bitche tra rõ, sau đó đến Ethel Capri hội hợp.”
“Tuân lệnh!”
“Cưỡi ngựa đến núi Bitche cần một ngày, tra án, đi về, cần ít nhất ba ngày.” Howard ung dung nói với Ma Thần, “Ba ngày, đại quân đã đến Ethel Capri, thẩm vấn qua một hai sâu mọt, đến lúc đó tin tức hai bên lấy được vừa lúc có thể đối chiếu. Nếu may mắn, không chừng chúng ta cũng bắt được Hắc Vu.”
Ma Thần không có hứng thú. Hắn đi về phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cục bông Ylang chui ra, mềm mại nằm lên người hắn, hai cái mắt đen nháy mắt như bị vấn đề gì làm khó.
“Tôi nghĩ…” Nàng lắc lắc cái đuôi, “Chuyện này không hợp lắm! Từ nơi này đến núi Bitche, ngay cả cưỡi ngựa cũng cần một ngày, nhưng hắc ôn dịch là chuyện giữa trưa nay, vì sao Nailia đi bộ buổi tối đã về rồi! Anh ta nói dối ư?”
Ma Thần không chút hào hứng nhắm mắt: “Người truyền tin đang nói dối.”
“Đúng ha!” Ylang mở to mắt, “Nửa ngày cơ bản không thể truyền tin tức về núi Bitche! Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Bộ óc thông minh hạt dưa của nàng như chứa đầy bột nhão, toàn bộ đầu óc đều bị đặc lại, không nghĩ được.
“Là ai muốn truyền tin tức cho Nailia?” Ma Thần lười biếng hỏi.
“Hắc Vu thả ôn dịch!” Ylang đảo tròn mắt, nhận ra, “Anh nói là, sau khi Hắc Vu thả tiếng gió, bởi vì nguyên nhân nào đó chậm vài ngày, không thể tản ôn dịch theo thời gian sớm định à?”
“Không trừ loại khả năng này.”
“Ôi!” Ylang lăn trước ngực hắn, “Anh thật thông minh!”
Hắn khinh thường xời một tiếng, không trả lời nàng.
Viền tai lại lén lút đỏ lên.
“Hoá ra tên khoa trương như anh ta cũng biết xấu hổ.” Ylang trộm nghĩ, ngừng tiếng “phốc phốc” buồn cười.
Nàng đảo mắt, giả vờ giả vịt mà nhìn về bốn phía.
“Ồ…” Ylang nhìn thẳng mặt bàn gỗ.
Mặt bàn Nailia bày đầy quà con gái đưa tới.
Đợi đã, có phải là thiếu đi cái gì không?
Ylang nhớ rõ, giữa đống đồ thủ công có một bình thuỷ tinh rất tinh xảo. Miệng bình còn buộc tơ mỏng màu vàng, thắt thành hình trái tim, nó vô cùng bắt mắt.
Bây giờ không thấy nó đâu.
“Ôi! Nailia lại mang đồ con gái khác đi tặng! Không phải anh ta đã có Umarcie ư, vì sao lại khó quên tình cũ? Trời ạ, tình yêu thật không đáng tin!”
Nàng đảo đôi mắt nhỏ lại, nhìn chằm chằm vào Ma Thần ngủ say.
“Vẫn là cái tên không có tình cảm khiến người an tâm.”
Trời sắp sáng, tên không có tình cảm kịp thời tỉnh lại, hắn cầm cục bông Ylang đi đến bên cửa sổ, ném nàng ra ngoài như đĩa sắt.
Bay đến nửa đường, trao đổi hàng lâm.
Ylang đứng trước cửa sổ, thấy bảo kiếm mấy kỵ sĩ cùng phát ra ánh sáng thần thánh, chúng bay về phía điểm rơi đĩa sắt, tạo một hồi bạo động.
“Hắc Vu xuất hiện!”
“Nhất định là Hắc Vu xuất hiện!”
Các kỵ sĩ như gặp đại địch, bảo vệ quanh Howard đi qua.
Đương nhiên không thu hoạch được gì. Ma Thần đại nhân đã sớm bỏ chạy.
Ylang chột dạ đóng cửa sổ lại.
Đợi đến lúc Howard không công mà lui, nàng đi lên, nói lại phân tích của Ma Thần đêm qua: “… Cho nên Hắc Vu đã sớm thả tin tức!”
Howard vỗ ót: “Điểm đáng ngờ rõ như vậy mà ta lại không để ý đến!”
Quả nhiên già đi không ngủ đủ là không được.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại lại phát hiện manh mối này cũng không dùng được.
Hắc Vu hiển nhiên cũng không biết Nailia ở nơi nào, thả tin tức này là dùng cách tung lưới rộng, không thể tìm được người truyền tin gốc.
“Ít nhất xác nhận một điểm,” Ylang an ủi ông, “Nó chứng minh ý nghĩ của chúng ta là đúng, Hắc Vu đến vì mỹ nam Nailia này. Bây giờ anh ta bị trung uý Umarcie đưa đi, không biết Hắc Vu có nhận được tin tức hay không? Nếu Hắc Vu đuổi theo bọn họ, toàn bộ quân doanh kia đều gặp nguy hiểm.”
“Ta sẽ phái người đi qua, gọi đôi người yêu này về!” Howard vuốt vuốt thái dương: “Con gái trong mối tình đầu thật là khiến người quan tâm.”
Ylang ra vẻ vô tội đơn thuần.
Howard lườm nàng: “Ôi, hy vọng cô vĩnh viễn không lâm vào tình yêu, tình yêu khiến cho người trở nên ngu xuẩn.”
Ylang bĩu môi: “… Một vị khác cũng nói như vậy.”
“Người thông minh ai cũng biết sự thật này.”
Ylang không nhịn được nói: “Khó trách ngài và phu nhân bất hoà. Người không tin tình yêu.”
Howard: “… Trẻ con không được nghị luận chuyện tình cảm của người lớn.”
Hai người đi tới cửa bên ngoài, Howard lắc đầu thở dài: “Quan hệ thông gia chính trị đều là như vậy. Ylang Lynn, trực giác nói cho ta biết cô sẽ có tiền đồ rộng lớn, cô từ chối Vinár là rất đúng. Ta sẽ giải thích với đứa bé kia, tính cách của nó có vài khuyết điểm kế thừa từ mẫu thân, không sửa được. Tương lai, nó có lẽ không xứng với cô.”
Ông đã nhìn thấy tiềm lực vô hạn trên người cô bé này.
Ylang: “… Ngài quá khen. Lời này nói ra, tôi nhất định sẽ bị đám quý nữ thủ đô dùng nước bọt làm chết đuối.”
“Vậy cũng thật buồn nôn.”
“…”
Kỵ sĩ Howard phái đi quân doanh gần đó nhanh chóng trở lại, anh ta mang về một tin tức không tốt lắm.
Nhà Babic bên Ethel Capri có quan hệ không tốt với nhà Kyle. Đại tiểu thư nhà Babic làm quan thị chính ở chủ thành, cô ta luôn ngứa mắt trung uý Umarcie, trăm phương ngàn kế làm khó Umarcie.
Trước đợt Umarcie Kyle thăng chức, đại tiểu thư Babic liều mạng gian lận trên lệnh điều động của Umarcie, khiến Umarcie sứt đầu mẻ trán, vất vả mãi mới giải quyết những thủ tục phiền phức kia.
Ai biết mới được một ngày, Babic lại tóm được một lỗ thủng, nói lệnh điều động của Umarcie không theo quy định, phải quay về Ethel Capri xin lần nữa.
Lúc kỵ sĩ Howard phái ra đến quân doanh, Umarcie và Nailia đã rời đi.
Umarcie đáng thương bị nhằm vào phải cưỡi ngựa chạy thẳng về Ethel Capri. Nếu đến trễ, vị đại tiểu thư Babic kia có thể cáo cô tự tiện tạm rời cương vị công tác.
Howard lại ấn chặt thái dương: “Lại là mấy phụ nữ đấu đá với nhau.”
“Mặt khác, chuyện trung uý Kyle và một thanh niên bình dân vừa gặp đã yêu, đưa người về quân doanh đã huyên náo xôn xao, ngay cả nông dân gặp phải trên đường đều đang đàm luận.” Kỵ sĩ báo cáo tin tức không xong khác, “Cũng rất hâm mộ Nailia, mọi người đang nói: tuy mất đi nhà cửa nhưng anh ta lại kiếm được con gái một của bá tước Kyle, một bước lên trời, từ nay về sau sẽ thành quý tộc.”
“Có lẽ Hắc Vu cũng đã biết.” Howard hít một hơi thật sâu, “Xuất phát, mau tiến về Ethel Capri!”
Ethel Capri là chủ thành đất phong.
“Tường chủ thành cao tới 30 thước,” Howard giới thiệu với Ylang, “Trên tường thành trang bị pháo hạng nặng, Hắc Vu tạm thời chưa thử trùng kích chủ thành.”
Ylang nhíu mày: “Không chỉ chủ thành, căn cứ theo tình báo quân sự, Hắc Vu cũng chưa từng tấn công bất kỳ một thành trì quy mô lớn hơn nào. Tất cả mọi chuyện xảy ra ở dã ngoại hoặc là nơi quân doanh đóng quân. Tóm lại, không để lại một người sống.”
“Không đúng chỗ nào ư?”
Ylang suy tư trong chốc lát, lắc đầu: “Nói không ra. Nhưng cảm giác không tốt lắm.”
Phải bảo đảm sẽ không ai chạy trốn… Ý này là gì ta?
Không cho người thấy mặt thật của bọn họ? Nhưng Hắc Vu đã bị tiêu diệt rất nhiều mà vẫn không tra ra thứ gì.
“Dù thế nào, bây giờ phải chạy tới Ethel Capri bằng tốc độ cao nhất.” Ylang thở dài, “Một phụ nữ có thể giết chết toàn bộ người thân, tiêu diệt thôn nơi người đàn ông đó lớn lên chỉ vì được thấy anh ta… Một phụ nữ như vậy, khi biết người đàn ông mình muốn tìm ở cùng với những phụ nữ khác, nhất định sẽ nổi điên! Umarcie gặp nguy hiểm, toàn bộ Ethel Capri đều gặp nguy hiểm.”
Howard lắc đầu cười lạnh: “Thật không ngờ, truy tra Hắc Vu lại biến thành chuyện chỗ tình sắc.”
Ylang nhún vai.
Ai ngờ lại thành như vậy đâu.
Ylang không biết cưỡi ngựa, đại công tước Howard tự mình chở nàng.
Nàng cảm thấy vị đại công tước cao quý hôm nay có điểm hơi giống người cha già của nàng.
Trước khi màn đêm buông xuống, Ylang lấy cớ quá mệt mỏi, yêu cầu hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ.
Nếu chạy xa hơn nữa, nàng sợ thân thể cục bông suy yếu của mình không đuổi kịp.
Nàng cũng không dám ở trong khu hoang dã này một mình qua đêm. Những con bọ ngựa lớn bằng bàn tay trốn trong bụi cỏ, nàng tận mắt nhìn thấy chúng!
Nàng không muốn bị kẹp đuôi đâu.
Màn đêm buông xuống.
Sau khi trao đổi, Ylang phát hiện Ma Thần giấu nàng ở một động bùn.
Ngoài việc bẩn ra, hình như không có gì không ổn.
Ấm áp, bùn mềm.
Nàng thả lỏng người, thoải mái mà mở rộng lông, ngồi phịch trong đống bùn.
Hình như… Chỗ này khá tốt.
Nàng lăn cái trên đống bùn nhão, lại lăn tiếp một cái, tắm đầy bùn, rất thoải mái.
Ylang nhanh chóng bị người móc ra sào huyệt.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, khóe mắt run run.
“Ta bỏ cô ở đây không phải để cô làm bọ hung.”
Ylang: “…”
Người này có một loại ma lực, vừa mở miệng đã khiến người nổ lông.
Cục bông Ylang phẫn nộ run lông.
Bộ lông này của nàng cơ bản sẽ không bẩn! Lắc cái là sạch sẽ!
Sau khi lắc xong, Ylang phát hiện mình sạch sẽ, hắn lại bị bắn đầy bùn.
Khuôn mặt trắng nõn cũng biến thành mặt rỗ.
Cục bông Ylang cười vui vẻ.
“Đồ ngốc!” Hắn cười nói, “Đây là thân thể của cô đấy!”
“Dù sao là anh dùng!” Nàng nhỏ giọng, kiêu ngạo cãi lại.
Hắn cầm nàng về lều vải hành quân giản dị.
Lều vải nhỏ hình tam giác, chỉ có thể rụt chân nằm. Ylang uốn trước người của hắn, cảm giác rất ấm áp.
“Tôi thích cái lều vải này.” Nàng nhẹ giọng nói thầm.
“Chậc, ánh mắt kiểu gì thế.”
Ylang kể lại chuyện xảy ra ban ngày: “… Vậy giờ Umarcie và Nailia đang gặp nguy hiểm, không chừng còn có thể mang nguy hiểm đến cho Ethel Capri!”
“Ta đã xem qua,” Hắn lười biếng nói, “Quanh đôi uyên ương kia không có bất kỳ lực lượng Bóng Tối nào, cũng không có ai đuổi theo bọn họ.”
Ylang lúc này mới nhớ tới, Ma Thần đại nhân ban ngày là Thần!
Tuy giờ tạm thời hơi suy yếu, nhưng hắn vẫn mạnh hơn loài người nhiều.
“Oa!” Nàng cảm thán, “Anh giỏi thật đấy!”
Lúc như này, nàng cũng không ngốc đi mỉa mai hắn, hỏi hắn sao phải quản chuyện con kiến cướp cô dâu.
Ban ngày có hắn chăm chú quan sát, vậy cũng thật quá tốt!
Hắn nhẹ xời một tiếng, nhắm mắt lại: “Đừng lặp lại sự thật quá rõ ràng.”
Ylang trộm lắc lắc cái đuôi, nghĩ thầm, “Vậy anh xấu hổ cái gì chứ?”
Nàng nằm trái nằm phải, cảm giác giáp da trên người mình hơi cứng, chọc chọc người. Vì vậy nàng lăn về phía mặt hắn, lông tơ nhẹ nhàng cọ gương mặt của hắn.
“Oa, da của mình thật là bóng loáng.” Ylang lại tới gần cọ một ít.
Hắn giơ tay lên, bắt lấy nàng, nhét nàng vào bên tai làm gối đầu.
Ylang: “…”
Nàng co mình thành cái đệm nhỏ có chiều cao vừa phải.
Ngày hôm sau, hắn dậy sớm, chạy ra xa ném cục bông Ylang.
Ylang bị kéo lê: “…”
Cảm giác ngủ xong bị ném thật sự rất kỳ diệu.
====================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.