Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 23:
Thanh Tri Hứa
05/02/2024
----
Mọi người nhìn đồ Lưu Tồn Chí đang xách: vừa gà, vừa một miếng thịt ba chỉ; Chu Thục Lan cũng xách một con cá. Thực phẩm phong phú giống như lúc đón năm mới vậy. Rốt cuộc là chiêu đãi vị khách quý nào mà bày cỗ thịnh soạn như vậy?
Mọi người nghĩ đến tin đồn Đường Đại Quân sắp thăng chức thành xưởng phó gần đây, chẳng lẽ là lãnh đạo ủy ban nhà máy?
Sao Chu Thục Lan có thể không rõ suy đoán trong mắt mọi người.
Tuy rằng chồng bà được thăng chức dựa vào bản lĩnh của chính mình nhưng lời đồn vẫn rất đáng sợ. Thế nên bà nói to:
"Hôm nay chúng tôi đãi chiến hữu của Tồn Chí, cũng là người giúp chúng tôi tìm được Tâm Tâm, cứu con chúng tôi. Tuy cậu ấy cũng nói là quân nhân đều vì nhân dân phục vụ, nhưng chúng tôi sao có thể phụ bạc ơn nghĩa của người khác được, đúng không?”
Lời này vô cùng thỏa đáng, vừa tôn trọng Tống Hoài Châu, vừa khiến cho nhà mình không đến mức lạc đề.
Quả nhiên mọi người nghe thế đều đồng ý gật đầu: "Đương nhiên là phải mời rồi."
Nói xong lại nhìn thoáng qua Đường Tâm khách sáo hỏi một câu: "Tâm Tâm khoẻ rồi chứ?”
“Cháu cảm ơn mọi người quan tâm. Sức khỏe cháu cũng tốt hơn rồi." Đường Tâm cũng cười khách sáo cảm ơn mọi người.
Chu Thục Lan tiếp tục nói: "Hôm nay nhà có việc, tôi không tiếp mọi người nữa. Tôi đi trước đây.”
Mọi người cũng nói: "Mau đi đi, đừng chậm trễ.”
Nói xong mọi người nhanh chóng tản ra ai về nhà nấy.
Bên này Tống Hoài Châu đến nhà khách đặt đồ, Đường Thiệu Uẩn ngoan ngoãn chờ ở một bên.
Sau khi ra cửa Tống Hoài Châu lại bảo Đường Thiệu Uẩn dẫn mình đến cửa hàng ở nhà máy chọn một lon sữa mạch, một túi bánh ga tô và một túi táo. Khi anh thấy trong quầy còn đặt đồ hộp hoa quả, nghĩ đến các cháu nhà mình bị cảm luôn quấn quít lấy mẹ đòi ăn đồ hộp hoa quả nên lại lấy một chai đồ hộp.
Đường Thiệu Uẩn nhìn Tống Hoài Châu mua một đống đồ, cái hiểu cái không hỏi:
"Chú, chú mua cho cô con sao?"
Nói xong lại như lầm bầm lầu bầu nói một câu: "Nhưng cô út con không thích ăn những thứ này.”
Tống Hoài Châu hứng thú nhìn về phía Đường Thiệu Uẩn hỏi: "Vậy cô út con thích ăn cái gì?”
Đường Thiệu Uẩn ghé vào quầy thủy tinh chỉ vào kẹo sữa thỏ trắng đặt bên trong nói: "Cô út con thích ăn kẹo sữa.”
Tống Hoài Châu gật đầu nói với nhân viên bán hàng: "Phiền anh cân thêm một gói kẹo sữa.”
Nhân viên bán hàng lại lưu loát dùng giấy da bọc một túi kẹo sữa, Tống Hoài Châu nhận lấy đưa vé và tiền trong tay.
Đường Thiệu Uẩn cầm đồ Tống Hoài Châu mua nhắm mắt theo đuôi anh. Cậu bé đi một đoạn đường đột nhiên đi tới trước mặt Tống Hoài Châu ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh nói:
"Chú, chú thật tốt.”
Mọi người nhìn đồ Lưu Tồn Chí đang xách: vừa gà, vừa một miếng thịt ba chỉ; Chu Thục Lan cũng xách một con cá. Thực phẩm phong phú giống như lúc đón năm mới vậy. Rốt cuộc là chiêu đãi vị khách quý nào mà bày cỗ thịnh soạn như vậy?
Mọi người nghĩ đến tin đồn Đường Đại Quân sắp thăng chức thành xưởng phó gần đây, chẳng lẽ là lãnh đạo ủy ban nhà máy?
Sao Chu Thục Lan có thể không rõ suy đoán trong mắt mọi người.
Tuy rằng chồng bà được thăng chức dựa vào bản lĩnh của chính mình nhưng lời đồn vẫn rất đáng sợ. Thế nên bà nói to:
"Hôm nay chúng tôi đãi chiến hữu của Tồn Chí, cũng là người giúp chúng tôi tìm được Tâm Tâm, cứu con chúng tôi. Tuy cậu ấy cũng nói là quân nhân đều vì nhân dân phục vụ, nhưng chúng tôi sao có thể phụ bạc ơn nghĩa của người khác được, đúng không?”
Lời này vô cùng thỏa đáng, vừa tôn trọng Tống Hoài Châu, vừa khiến cho nhà mình không đến mức lạc đề.
Quả nhiên mọi người nghe thế đều đồng ý gật đầu: "Đương nhiên là phải mời rồi."
Nói xong lại nhìn thoáng qua Đường Tâm khách sáo hỏi một câu: "Tâm Tâm khoẻ rồi chứ?”
“Cháu cảm ơn mọi người quan tâm. Sức khỏe cháu cũng tốt hơn rồi." Đường Tâm cũng cười khách sáo cảm ơn mọi người.
Chu Thục Lan tiếp tục nói: "Hôm nay nhà có việc, tôi không tiếp mọi người nữa. Tôi đi trước đây.”
Mọi người cũng nói: "Mau đi đi, đừng chậm trễ.”
Nói xong mọi người nhanh chóng tản ra ai về nhà nấy.
Bên này Tống Hoài Châu đến nhà khách đặt đồ, Đường Thiệu Uẩn ngoan ngoãn chờ ở một bên.
Sau khi ra cửa Tống Hoài Châu lại bảo Đường Thiệu Uẩn dẫn mình đến cửa hàng ở nhà máy chọn một lon sữa mạch, một túi bánh ga tô và một túi táo. Khi anh thấy trong quầy còn đặt đồ hộp hoa quả, nghĩ đến các cháu nhà mình bị cảm luôn quấn quít lấy mẹ đòi ăn đồ hộp hoa quả nên lại lấy một chai đồ hộp.
Đường Thiệu Uẩn nhìn Tống Hoài Châu mua một đống đồ, cái hiểu cái không hỏi:
"Chú, chú mua cho cô con sao?"
Nói xong lại như lầm bầm lầu bầu nói một câu: "Nhưng cô út con không thích ăn những thứ này.”
Tống Hoài Châu hứng thú nhìn về phía Đường Thiệu Uẩn hỏi: "Vậy cô út con thích ăn cái gì?”
Đường Thiệu Uẩn ghé vào quầy thủy tinh chỉ vào kẹo sữa thỏ trắng đặt bên trong nói: "Cô út con thích ăn kẹo sữa.”
Tống Hoài Châu gật đầu nói với nhân viên bán hàng: "Phiền anh cân thêm một gói kẹo sữa.”
Nhân viên bán hàng lại lưu loát dùng giấy da bọc một túi kẹo sữa, Tống Hoài Châu nhận lấy đưa vé và tiền trong tay.
Đường Thiệu Uẩn cầm đồ Tống Hoài Châu mua nhắm mắt theo đuôi anh. Cậu bé đi một đoạn đường đột nhiên đi tới trước mặt Tống Hoài Châu ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh nói:
"Chú, chú thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.