Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 2:
Thanh Tri Hứa
27/01/2024
----
Chu Thục Lan vừa nghe Trịnh Hướng Đông xin nghỉ cả người tựa như bị châm pháo, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chờ Tâm Tâm tỉnh sẽ để nó từ hôn, tôi kiên quyết không đồng ý Tâm Tâm gả cho thằng đó."
Đường Đại Quân cũng phụ họa lời vợ.
"Được, để hai đứa từ hôn."
"Tuy rằng quan hệ giữa ông và lão Trịnh không tệ, Trịnh Hướng Đông coi như có tiền đồ, nhưng lần này Trịnh Hướng Đông làm chuyện quá khó coi, một người đàn ông cái gì cũng tốt, nhưng người đàn ông làm như thế không thể gả."
"Nó và Tâm Tâm đã đính hôn thế mà vì lời nhắn của một người ngoài bỏ hôn thê của mình trong băng thiên tuyết địa, đây là chuyện con người có thể làm?
May là chưa kết hôn, kết hôn rồi còn thế nào? Huống hồ nó biết đầu óc Tâm Tâm đơn giản mà bỏ con bé lại, quả thực chẳng khác cầm thú."
Đường Tâm nghe lời ba mẹ nói cũng dần dần tỉnh lại, mở mắt nhìn phòng bệnh phong cách cũ, cô lần nữa xác nhận mình không hề nằm mơ, đã thật sư xuyên qua, còn là xuyên sách.
Thời điểm xuyên tới đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, tưởng rằng do lái xe đường dài mệt mỏi nên nằm mơ, kết quả mở mắt lần nữa phát hiện căn bản không phải mơ mộng gì.
Một ngày trước cô còn là chủ một tài khoản weibo làm du lịch, bởi vì bị cảnh quan biên cương hấp dẫn nên tính toán du lịch một chuyến, kết quả tới nơi ngủ một giấc liền mở mắt thành một nữ phụ trong niên đại văn, một mỹ nhân ngu ngốc.
Không hề nói quá, thật sự là kiểu ngu ngốc nhưng lại rất xinh đẹp, đầu óc đơn giản, tuy rằng khác với si ngốc nhưng rất dễ dàng tin tưởng người khác.
Ngu ngốc cũng thôi, vừa nghĩ đến việc cả đời nuôi con cho người khác, đầu Đường Tâm liền ong ong.
Lần này nguyên chủ sinh bệnh cũng vì hôn phu Trịnh Hướng Đông muốn dẫn cô đi thị trấn mua đồ dùng kết hôn, kết quả đi được nửa đường Tô Uyển Ninh liền nhờ người chuyển lời nói con cô ta phát sốt.
Trịnh Hướng Đông bỏ lại nguyên chủ đi, lo lắng nguyên chủ một mình về nhà trước, ba mẹ biết sẽ trách cứ, anh ta bảo nguyên chủ ở thị trấn chờ, tối nay tới đón cô cùng về nhà.
Kết quả anh ta đi rồi không trở về, nguyên chủ ngốc nghếch cứ vậy ngồi trong bách hóa cao ốc chờ Trịnh Hướng Đông, đợi đến khi bách hóa cao ốc đóng cửa cũng không thấy người.
Bởi vì nhà máy viện trợ xây dựng tuyến ba được xây dựng trên ngọn núi địa hình phức tạp, đầu óc nguyên chủ vốn không tốt, trời lại muộn, một đường mò mẫm về nhà lại đi nhầm đường.
Người trong nhà nguyên chủ cũng sốt ruột đến phát điên gọi người quen cùng nhau tìm kiếm, rốt cục nửa đêm cũng tìm được nguyên chủ lạnh cóng ngất xỉu giữa đường.
Chu Thục Lan vừa nghe Trịnh Hướng Đông xin nghỉ cả người tựa như bị châm pháo, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chờ Tâm Tâm tỉnh sẽ để nó từ hôn, tôi kiên quyết không đồng ý Tâm Tâm gả cho thằng đó."
Đường Đại Quân cũng phụ họa lời vợ.
"Được, để hai đứa từ hôn."
"Tuy rằng quan hệ giữa ông và lão Trịnh không tệ, Trịnh Hướng Đông coi như có tiền đồ, nhưng lần này Trịnh Hướng Đông làm chuyện quá khó coi, một người đàn ông cái gì cũng tốt, nhưng người đàn ông làm như thế không thể gả."
"Nó và Tâm Tâm đã đính hôn thế mà vì lời nhắn của một người ngoài bỏ hôn thê của mình trong băng thiên tuyết địa, đây là chuyện con người có thể làm?
May là chưa kết hôn, kết hôn rồi còn thế nào? Huống hồ nó biết đầu óc Tâm Tâm đơn giản mà bỏ con bé lại, quả thực chẳng khác cầm thú."
Đường Tâm nghe lời ba mẹ nói cũng dần dần tỉnh lại, mở mắt nhìn phòng bệnh phong cách cũ, cô lần nữa xác nhận mình không hề nằm mơ, đã thật sư xuyên qua, còn là xuyên sách.
Thời điểm xuyên tới đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, tưởng rằng do lái xe đường dài mệt mỏi nên nằm mơ, kết quả mở mắt lần nữa phát hiện căn bản không phải mơ mộng gì.
Một ngày trước cô còn là chủ một tài khoản weibo làm du lịch, bởi vì bị cảnh quan biên cương hấp dẫn nên tính toán du lịch một chuyến, kết quả tới nơi ngủ một giấc liền mở mắt thành một nữ phụ trong niên đại văn, một mỹ nhân ngu ngốc.
Không hề nói quá, thật sự là kiểu ngu ngốc nhưng lại rất xinh đẹp, đầu óc đơn giản, tuy rằng khác với si ngốc nhưng rất dễ dàng tin tưởng người khác.
Ngu ngốc cũng thôi, vừa nghĩ đến việc cả đời nuôi con cho người khác, đầu Đường Tâm liền ong ong.
Lần này nguyên chủ sinh bệnh cũng vì hôn phu Trịnh Hướng Đông muốn dẫn cô đi thị trấn mua đồ dùng kết hôn, kết quả đi được nửa đường Tô Uyển Ninh liền nhờ người chuyển lời nói con cô ta phát sốt.
Trịnh Hướng Đông bỏ lại nguyên chủ đi, lo lắng nguyên chủ một mình về nhà trước, ba mẹ biết sẽ trách cứ, anh ta bảo nguyên chủ ở thị trấn chờ, tối nay tới đón cô cùng về nhà.
Kết quả anh ta đi rồi không trở về, nguyên chủ ngốc nghếch cứ vậy ngồi trong bách hóa cao ốc chờ Trịnh Hướng Đông, đợi đến khi bách hóa cao ốc đóng cửa cũng không thấy người.
Bởi vì nhà máy viện trợ xây dựng tuyến ba được xây dựng trên ngọn núi địa hình phức tạp, đầu óc nguyên chủ vốn không tốt, trời lại muộn, một đường mò mẫm về nhà lại đi nhầm đường.
Người trong nhà nguyên chủ cũng sốt ruột đến phát điên gọi người quen cùng nhau tìm kiếm, rốt cục nửa đêm cũng tìm được nguyên chủ lạnh cóng ngất xỉu giữa đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.