Sau Khi Xuyên Qua, Ta Và Phu Quân Cùng Nhau Trọng Sinh
Chương 7: Tình Hình Hiện Tại Của Ta Quá Khó Khăn
Xuân Quang Mãn Viên
16/09/2023
Vân Y cố gắng khiến bản thân mình trấn định, hít sâu nhiều lần, mới bình phục tâm tình.
Không gian trước mắt đã thu nhỏ không ít, viện tử hai lối vào và dược lâu ba tầng ở bên trong đều biến mất, chỉ còn lại biệt thự lắp ráp hiện đại mình mua lúc trước, nàng không rõ ràng đây rốt cuộc là tại sao.
Ngay cả suối nước nóng ban đầu ở trong viện cũng không có, Vân Y nhìn ruộng đồng trống không ở phía xa, đứng ở nơi đó nhất thời không biết không gian này đến cùng đã trải qua cái gì?
Tất cả mọi thứ ở trong không gian này, trừ suối nước đã bị thu hẹp lại hai phần ba, những chấm xanh lấm tấm trên ngọn núi phía xa, ánh mắt nhìn thấy chỉ còn một mảnh tiêu điều.
Vân Y vốn định nhìn xem bốn phía một chút, chỉ tiếc thân thể này không có năng lực đó, có vẻ như không có linh khí liên quan đến không gian này.
Dạo qua một vòng trong không gian, trên núi lớn một chút cây cối cũng không còn, chỉ còn lại một chút mầm non nhỏ, trừ những thứ này ra thì không nhìn thấy vật sống nào khác, đầu óc Vân Y mê mang.
Thở dài một hơi, trở lại trước biệt thự duy nhất còn bảo lưu lại, đẩy cửa tiến vào, lại trực tiếp sửng sốt.
Trợn mắt hốc mồm đứng nửa ngày mới phản ứng được, nhìn hết thảy trước mắt bố trí như thường, trong đầu có phần mơ hồ, vì sao bên ngoài cái gì cũng không còn, nơi này lại duy trì bộ dáng như lúc trước.
Linh tuyền không còn, viện tử hai lối vào không còn, dược lâu ba tầng không còn, vật sống nuôi trên thảo nguyên đối diện dòng sông không còn, dược liệu trong dược điền và các loại hoa màu không còn, ngay cả những cây cối cao lớn quý báu trên núi cũng không còn, suối nước nóng cũng chỉ để lại hai cái ao không.
Nhưng biệt thự này còn rất tốt, quan trọng là từng thứ bên trong đều còn y nguyên, đây là thao tác thần tiên gì vậy?
Vân Y đi vào, ngây ngốc ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn trong biệt thự hết thảy đều quen thuộc, nghĩ đến thời gian trước đó người một nhà ở đây vui vẻ, lòng đau dữ dội.
Đợi nàng chậm rãi hoàn hồn, nghe trong phòng lầu một dường như có động tĩnh, nàng đứng dậy chậm rãi đi tới.
Đẩy cửa ra, phát hiện Tiểu Tuyết Hồ đang thoi thóp.
Vân Y lập tức nước mắt rơi như mưa, ôm Tiểu Tuyết Hồ gào khóc rống lên.
Đúng lúc này, Tiểu Tuyết Hồ lại dùng hết khí lực sau cùng cắn ngón tay Vân Y, Vân Y chỉ cảm thấy ngón tay tê rần, trong đầu liền vang lên một âm thanh: "Chủ nhân, Hồ sắp đói chết rồi."
Vân Y nghe thấy âm thanh, đột nhiên nhìn về phía Tiểu Tuyết Hồ đang ôm trong ngực, cũng không đoái hoài tới chuyện khóc, mặt không dám tin: "Tiểu Tuyết Hồ, mới vừa rồi là ngươi đang nói chuyện sao?"
Tiểu Tuyết Hồ suy yếu lần nữa lên tiếng: "Nơi này trừ chủ nhân và ta ra thì còn vật sống khác nữa sao?"
Nghe nói như thế, Vân Y vừa khóc vừa cười.
Tiểu Tuyết Hồ suy yếu phát ra một tiếng nhắc nhở: "Đói."
Vân Y kịp phản ứng, lúc này mới tranh thủ thời gian đứng dậy đi đến phòng bếp tìm thức ăn, thế nhưng mà trừ một chút gia vị ra, chỉ có một bình gạo nhỏ, lúc này mới nhớ tới trước đó đã chuẩn bị xong đồ ăn thức uống, kiếp trước vào trước khi nàng lên đảo cứu nhi tử, tất cả đều lưu lại trên thuyền, nghĩ rằng sau khi cứu những người kia ra, để bọn hắn vừa lên thuyền thì sẽ có đầy đủ thức ăn.
Lúc này đành phải nói với Tiểu Tuyết Hồ: "Nấu cháo cũng cần thời gian, trước tiên ta sẽ ra khỏi không gian, tìm cho ngươi một chút thức ăn ngon cứu mạng."
Nói xong đứng dậy nhanh chóng ra khỏi không gian, Tiểu Tuyết Hồ nhìn thấy chủ nhân biến mất, ở trong lòng suy nghĩ: "Cuối cùng cũng bảo trụ được mạng, ta thật sự quá khó khăn."
Chờ Vân Y xuất hiện lần nữa trong không gian, trong tay bưng một chén cháo thịt lớn: "Tiểu Tuyết Hồ, tỉnh."
Nhưng nửa ngày không thấy động tĩnh, đặt ngón tay ở dưới mũi Tiểu Tuyết Hồ, tự nhủ: "Đã chịu lâu như vậy, sẽ không phải chờ một chút mà cũng không được, thật sự bị chết đói rồi đó chứ?"
Không gian trước mắt đã thu nhỏ không ít, viện tử hai lối vào và dược lâu ba tầng ở bên trong đều biến mất, chỉ còn lại biệt thự lắp ráp hiện đại mình mua lúc trước, nàng không rõ ràng đây rốt cuộc là tại sao.
Ngay cả suối nước nóng ban đầu ở trong viện cũng không có, Vân Y nhìn ruộng đồng trống không ở phía xa, đứng ở nơi đó nhất thời không biết không gian này đến cùng đã trải qua cái gì?
Tất cả mọi thứ ở trong không gian này, trừ suối nước đã bị thu hẹp lại hai phần ba, những chấm xanh lấm tấm trên ngọn núi phía xa, ánh mắt nhìn thấy chỉ còn một mảnh tiêu điều.
Vân Y vốn định nhìn xem bốn phía một chút, chỉ tiếc thân thể này không có năng lực đó, có vẻ như không có linh khí liên quan đến không gian này.
Dạo qua một vòng trong không gian, trên núi lớn một chút cây cối cũng không còn, chỉ còn lại một chút mầm non nhỏ, trừ những thứ này ra thì không nhìn thấy vật sống nào khác, đầu óc Vân Y mê mang.
Thở dài một hơi, trở lại trước biệt thự duy nhất còn bảo lưu lại, đẩy cửa tiến vào, lại trực tiếp sửng sốt.
Trợn mắt hốc mồm đứng nửa ngày mới phản ứng được, nhìn hết thảy trước mắt bố trí như thường, trong đầu có phần mơ hồ, vì sao bên ngoài cái gì cũng không còn, nơi này lại duy trì bộ dáng như lúc trước.
Linh tuyền không còn, viện tử hai lối vào không còn, dược lâu ba tầng không còn, vật sống nuôi trên thảo nguyên đối diện dòng sông không còn, dược liệu trong dược điền và các loại hoa màu không còn, ngay cả những cây cối cao lớn quý báu trên núi cũng không còn, suối nước nóng cũng chỉ để lại hai cái ao không.
Nhưng biệt thự này còn rất tốt, quan trọng là từng thứ bên trong đều còn y nguyên, đây là thao tác thần tiên gì vậy?
Vân Y đi vào, ngây ngốc ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn trong biệt thự hết thảy đều quen thuộc, nghĩ đến thời gian trước đó người một nhà ở đây vui vẻ, lòng đau dữ dội.
Đợi nàng chậm rãi hoàn hồn, nghe trong phòng lầu một dường như có động tĩnh, nàng đứng dậy chậm rãi đi tới.
Đẩy cửa ra, phát hiện Tiểu Tuyết Hồ đang thoi thóp.
Vân Y lập tức nước mắt rơi như mưa, ôm Tiểu Tuyết Hồ gào khóc rống lên.
Đúng lúc này, Tiểu Tuyết Hồ lại dùng hết khí lực sau cùng cắn ngón tay Vân Y, Vân Y chỉ cảm thấy ngón tay tê rần, trong đầu liền vang lên một âm thanh: "Chủ nhân, Hồ sắp đói chết rồi."
Vân Y nghe thấy âm thanh, đột nhiên nhìn về phía Tiểu Tuyết Hồ đang ôm trong ngực, cũng không đoái hoài tới chuyện khóc, mặt không dám tin: "Tiểu Tuyết Hồ, mới vừa rồi là ngươi đang nói chuyện sao?"
Tiểu Tuyết Hồ suy yếu lần nữa lên tiếng: "Nơi này trừ chủ nhân và ta ra thì còn vật sống khác nữa sao?"
Nghe nói như thế, Vân Y vừa khóc vừa cười.
Tiểu Tuyết Hồ suy yếu phát ra một tiếng nhắc nhở: "Đói."
Vân Y kịp phản ứng, lúc này mới tranh thủ thời gian đứng dậy đi đến phòng bếp tìm thức ăn, thế nhưng mà trừ một chút gia vị ra, chỉ có một bình gạo nhỏ, lúc này mới nhớ tới trước đó đã chuẩn bị xong đồ ăn thức uống, kiếp trước vào trước khi nàng lên đảo cứu nhi tử, tất cả đều lưu lại trên thuyền, nghĩ rằng sau khi cứu những người kia ra, để bọn hắn vừa lên thuyền thì sẽ có đầy đủ thức ăn.
Lúc này đành phải nói với Tiểu Tuyết Hồ: "Nấu cháo cũng cần thời gian, trước tiên ta sẽ ra khỏi không gian, tìm cho ngươi một chút thức ăn ngon cứu mạng."
Nói xong đứng dậy nhanh chóng ra khỏi không gian, Tiểu Tuyết Hồ nhìn thấy chủ nhân biến mất, ở trong lòng suy nghĩ: "Cuối cùng cũng bảo trụ được mạng, ta thật sự quá khó khăn."
Chờ Vân Y xuất hiện lần nữa trong không gian, trong tay bưng một chén cháo thịt lớn: "Tiểu Tuyết Hồ, tỉnh."
Nhưng nửa ngày không thấy động tĩnh, đặt ngón tay ở dưới mũi Tiểu Tuyết Hồ, tự nhủ: "Đã chịu lâu như vậy, sẽ không phải chờ một chút mà cũng không được, thật sự bị chết đói rồi đó chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.