Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Chương 110: Kẹo Lấp Lánh
Nhang Tửu
03/09/2024
“Anh trai em đâu?” Bạch Y Tịch ngậm kẹo, đứng cạnh bánh bao nhỏ.
Khung cảnh xung quanh vẫn tràn ngập sự hối hả và nhộn nhịp của người đi đường qua lại, cùng với tiếng lá xào xạc trong gió trên những tán cây gần đó.
Bánh bao nhỏ không lên tiếng, cực kỳ yên tĩnh.
Bạch Y Tịch ngồi xổm xuống, nhìn bánh bao nhỏ: "Em tên là gì?"
Ánh mắt bánh bao nhỏ vẫn dừng lại trên vạch kẻ qua đường.
Bạch Y Tịch nói chuyện một mình.
Cô trợn mắt, thò tay vào túi lấy ra những viên kẹo lấp lánh trước mắt đứa trẻ: “Trả lời câu hỏi của chị, những viên kẹo này là của em.”
Bánh bao nhỏ tựa hồ mới đem ánh mắt bố thí điểm nhìn... kẹo trên tay cô, sau đó vươn ra móng vuốt nho nhỏ muốn đi lấy.
Cô lập tức siết chặt lòng bàn tay rút về: "Anh trai em đâu? Sao lại đi học một mình vậy?"
"Anh... Anh, không … ở đây." Bánh bao nhỏ mím môi, mếu máo, dường như sắp khóc.
Cô sợ đến mức vội vàng nhét kẹo vào tay đứa trẻ: "Cho em, cho em."
Tuy bánh bao nhỏ nói rất đơn giản, nhưng cô vẫn nghe hiểu, để cho một đứa bé nhỏ như vậy tự mình đi học, người ta đều có cha mẹ đưa đón, anh trai của nó không sợ đứa bé bị bắt cóc sao?
Nếu một người có ý đồ xấu như cô chỉ dùng kẹo để lừa người khác thì không sao cả.
Cô nhìn tên trường mẫu giáo trên huy hiệu trường trên cổ cậu.
Cô tìm kiếm trên bản đồ, phát hiện bánh bao nhỏ rõ ràng đã đi sai hướng.
"Mẹ...Mẹ..." Bánh bao nhỏ đột nhiên vươn ngón tay út mập mạp chỉ vào giữa đường.
Bạch Y Tịch nghiêng đầu nhìn qua, ngoại trừ đường nhựa sạch sẽ, vẫn là đường nhựa.
Cơ mặt Bạch Y Tịch run lên, ban ngày ban mặt không nên dọa người chứ!
Bạch Y Tịch nắm tay bánh bao nhỏ: "Chị đưa em đến trường."
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Y Tịch, lại tiếp tục cúi đầu nhìn mũi chân, chân ngắn bước đi theo Bạch Y Tịch.
Cô đưa bánh bao nhỏ đi tới nhà trẻ, phát hiện một người cũng không có, mặt trên còn dán thông báo, hôm nay nghỉ học.
Bạch Y Tịch cụp mắt nhìn bánh bao nhỏ ở chân cô, đang cân nhắc có nên đưa nó đến đồn cảnh sát không, nhờ chú cảnh sát giúp tìm anh trai.
“Em biết về nhà không?” Bạch Y Tịch dắt bánh bao nhỏ đi ra ngoài.
Lại là một trận tĩnh mịch của không khí.
Cô đau lòng móc ra một nắm kẹo nhét vào trong ngực đối phương.
“…Biết.” Bánh bao nhỏ mặt không chút thay đổi bỏ kẹo vào túi nhỏ của mình, trong nháy mắt phồng ra, cậu nghiêng đầu, con ngươi nho nhỏ ngơ ngác lóe lên, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi.
"Vậy em đi." Bạch Y Tịch đứng yên, cúi đầu nhìn đứa trẻ.
Cô hiểu ra cậu bé đã tự mình ra ngoài, không phải anh trai để đi học một mình, nói cách khác, hôm nay cậu bé không phải đến trường.
Đứa nhỏ bất động, mái tóc đen ngắn nhìn rất mềm mại, có cảm giác muốn chạm vào.
Bạch Y Tịch chính xác đã làm như vậy, cảm giác rất dễ chịu, đặc biệt là bánh bao nhỏ vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, biểu tình thật sự là quá đáng yêu: “Em không muốn về nhà?”
Bánh bao nhỏ lần đầu tiên gật đầu.
Bạch Y Tịch lại hỏi: "Biết số điện thoại di động của anh trai em không?"
Bánh bao nhỏ lại bất động.
"Chị dẫn em đi chơi?" Bạch Y Tịch thử hỏi.
Bánh bao nhỏ quả nhiên lại gật đầu.
Trên trán Bạch Y Tịch có mấy đường đen trượt xuống, cô cảm thấy tiểu tử này không muốn ở nhà, có lẽ anh trai không có thời gian đưa cậu đi chơi nên mới ra ngoài!
"Vậy được rồi, hôm nay em gặp được chị, coi như em may mắn, đi thôi, dẫn em đi công viên trò chơi chơi." Bạch Y Tịch dẫn cậu đến khu vui chơi gần nhất. Trước đó, cô để lại một tờ giấy dán ở đó, nếu anh trai tìm được nơi này, sẽ không quá lo lắng khi nhìn thấy tờ giấy này.
Khung cảnh xung quanh vẫn tràn ngập sự hối hả và nhộn nhịp của người đi đường qua lại, cùng với tiếng lá xào xạc trong gió trên những tán cây gần đó.
Bánh bao nhỏ không lên tiếng, cực kỳ yên tĩnh.
Bạch Y Tịch ngồi xổm xuống, nhìn bánh bao nhỏ: "Em tên là gì?"
Ánh mắt bánh bao nhỏ vẫn dừng lại trên vạch kẻ qua đường.
Bạch Y Tịch nói chuyện một mình.
Cô trợn mắt, thò tay vào túi lấy ra những viên kẹo lấp lánh trước mắt đứa trẻ: “Trả lời câu hỏi của chị, những viên kẹo này là của em.”
Bánh bao nhỏ tựa hồ mới đem ánh mắt bố thí điểm nhìn... kẹo trên tay cô, sau đó vươn ra móng vuốt nho nhỏ muốn đi lấy.
Cô lập tức siết chặt lòng bàn tay rút về: "Anh trai em đâu? Sao lại đi học một mình vậy?"
"Anh... Anh, không … ở đây." Bánh bao nhỏ mím môi, mếu máo, dường như sắp khóc.
Cô sợ đến mức vội vàng nhét kẹo vào tay đứa trẻ: "Cho em, cho em."
Tuy bánh bao nhỏ nói rất đơn giản, nhưng cô vẫn nghe hiểu, để cho một đứa bé nhỏ như vậy tự mình đi học, người ta đều có cha mẹ đưa đón, anh trai của nó không sợ đứa bé bị bắt cóc sao?
Nếu một người có ý đồ xấu như cô chỉ dùng kẹo để lừa người khác thì không sao cả.
Cô nhìn tên trường mẫu giáo trên huy hiệu trường trên cổ cậu.
Cô tìm kiếm trên bản đồ, phát hiện bánh bao nhỏ rõ ràng đã đi sai hướng.
"Mẹ...Mẹ..." Bánh bao nhỏ đột nhiên vươn ngón tay út mập mạp chỉ vào giữa đường.
Bạch Y Tịch nghiêng đầu nhìn qua, ngoại trừ đường nhựa sạch sẽ, vẫn là đường nhựa.
Cơ mặt Bạch Y Tịch run lên, ban ngày ban mặt không nên dọa người chứ!
Bạch Y Tịch nắm tay bánh bao nhỏ: "Chị đưa em đến trường."
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Y Tịch, lại tiếp tục cúi đầu nhìn mũi chân, chân ngắn bước đi theo Bạch Y Tịch.
Cô đưa bánh bao nhỏ đi tới nhà trẻ, phát hiện một người cũng không có, mặt trên còn dán thông báo, hôm nay nghỉ học.
Bạch Y Tịch cụp mắt nhìn bánh bao nhỏ ở chân cô, đang cân nhắc có nên đưa nó đến đồn cảnh sát không, nhờ chú cảnh sát giúp tìm anh trai.
“Em biết về nhà không?” Bạch Y Tịch dắt bánh bao nhỏ đi ra ngoài.
Lại là một trận tĩnh mịch của không khí.
Cô đau lòng móc ra một nắm kẹo nhét vào trong ngực đối phương.
“…Biết.” Bánh bao nhỏ mặt không chút thay đổi bỏ kẹo vào túi nhỏ của mình, trong nháy mắt phồng ra, cậu nghiêng đầu, con ngươi nho nhỏ ngơ ngác lóe lên, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi.
"Vậy em đi." Bạch Y Tịch đứng yên, cúi đầu nhìn đứa trẻ.
Cô hiểu ra cậu bé đã tự mình ra ngoài, không phải anh trai để đi học một mình, nói cách khác, hôm nay cậu bé không phải đến trường.
Đứa nhỏ bất động, mái tóc đen ngắn nhìn rất mềm mại, có cảm giác muốn chạm vào.
Bạch Y Tịch chính xác đã làm như vậy, cảm giác rất dễ chịu, đặc biệt là bánh bao nhỏ vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, biểu tình thật sự là quá đáng yêu: “Em không muốn về nhà?”
Bánh bao nhỏ lần đầu tiên gật đầu.
Bạch Y Tịch lại hỏi: "Biết số điện thoại di động của anh trai em không?"
Bánh bao nhỏ lại bất động.
"Chị dẫn em đi chơi?" Bạch Y Tịch thử hỏi.
Bánh bao nhỏ quả nhiên lại gật đầu.
Trên trán Bạch Y Tịch có mấy đường đen trượt xuống, cô cảm thấy tiểu tử này không muốn ở nhà, có lẽ anh trai không có thời gian đưa cậu đi chơi nên mới ra ngoài!
"Vậy được rồi, hôm nay em gặp được chị, coi như em may mắn, đi thôi, dẫn em đi công viên trò chơi chơi." Bạch Y Tịch dẫn cậu đến khu vui chơi gần nhất. Trước đó, cô để lại một tờ giấy dán ở đó, nếu anh trai tìm được nơi này, sẽ không quá lo lắng khi nhìn thấy tờ giấy này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.