Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 47:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
"Nếu huynh đã thông minh như vậy rồi, không ngại đoán xem vì sao ta lại đến tìm huynh chứ."
Bùi Nghiễn liếc nhìn nàng một cái, suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay nhận lấy chiếc ô trong tay nàng và che giúp nàng, chiếc ô không tính là lớn, không che, cho nên nghiêng mặt ô về một bên.
Hắn như có điều suy nghĩ: "Ừm... Ta đoán cô nương muốn theo ta học kiếm thuật, có lẽ cô nương am hiểu trận pháp hơn nhỉ?"
Tân Tuyết nhịn không được, bật cười: "Quả đúng là một kẻ ngốc, một nữ tử chủ động tìm đến một nam tử, chính là ngưỡng mộ cầu đạo hay sao?"
Bùi Nghiễn nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ không phải?"
"Dĩ nhiên không phải!" Tân Tuyết nói ra từng chữ một, lại vạn phần trịnh trọng: "Đương nhiên là bởi vì ta nhìn trúng huynh!"
"Vì sao lại nhìn trúng?" Bùi Nghiễn không khỏi nghĩ đến những lời nàng từng nói: "Nghe danh đã lâu".
Tân Tuyết nén tức giận giải thích: "Nhìn trúng, ý là ta thích huynh."
Bùi Nghiễn: "..."
Tân Tuyết: "Yêu thích giữa nam với nữ, không phải tình thân hay hữu nghị."
Nàng bổ sung thêm: "Giữa chúng ta cũng chưa từng có tình hữu nghị."
Bùi Nghiễn có chút không rõ ràng cho lắm, đối với phương diện này, đầu óc của hắn luôn chậm hơn nữa nhịp: “... Cho nên?"
"Cho nên, sau này huynh hãy gọi ta là Tân Tuyết, đừng gọi ta là cô nương nữa."
Dứt lời, Tân Tuyết sơ ý trượt chân, vô thức bắt lấy cánh tay của Bùi Nghiễn, nàng ngửa đầu: "Ta có thể dắt tay huynh cùng đi không?"
Vành tai của thiếu niên vẫn đỏ ửng như cũ, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu hiện, hắn trầm ngâm một lát, gật gật đầu.
Trên đường, hắn hỏi: "Thích? Vì sao cô nương lại thích ta?"
"Ta nói ta từng gặp huynh rồi, huynh có tin hay không?"
"Ở đâu?"
"Ở trong mơ."
"Cô nương lại gạt ta?"
"Gọi ta cái gì?"
"Tân Tuyết cô nương."
Tân Tuyết ngầm trào phúng đây là một tên ngốc, đần độn, chỉ sợ đến thích là gì hắn cũng không biết.
Có điều rất công bằng, nàng cũng không biết.
Dường như bách tính dưới chân núi cũng quen biết Bùi Nghiễn, trông thấy hắn đều nhao nhao vây quanh, vội vàng hỏi thăm xem người thân của mình có còn sống hay không.
Rất không may, hồ yêu làm việc ác bất tận, vì để sớm ngày tu luyện thành người, nó đã hấp thu nhân khí, trong cây đào có một cái động, bên trong có vô số thi cốt, sau khi cây đào nứt ra, vô số thi tốt rơi tán loạn xuống đất, mà thi cốt đã sớm được hắn nhặt lại bỏ vào trong túi, chỉ đợi lấy ra cho người thân nhận xương, sau đó an táng xuống mồ.
Tân Tuyết đi theo Bùi Nghiễn vào nhà của một người tốt bụng trong số đó.
Đại thẩm của hộ kia trông thấy Tân Tuyết liền cười đến không ngậm được miệng, bà ấy hỏi: "Cô nương bao lớn rồi, đã có hôn ước hay chưa?"
Lâm Thanh Vãn tự nhủ trong lòng là mười lăm, nhưng ngoài miệng lại đáp lại một cách tự nhiên: "Mười chín, chưa có hôn ước, có điều Tân Tuyết đã có người mình thích rồi."
Đại thẩm có chút tiếc nuối: "A... Người cô nương thích chính là Bùi đạo trưởng?"
Bùi Nghiễn liếc nhìn nàng một cái, suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay nhận lấy chiếc ô trong tay nàng và che giúp nàng, chiếc ô không tính là lớn, không che, cho nên nghiêng mặt ô về một bên.
Hắn như có điều suy nghĩ: "Ừm... Ta đoán cô nương muốn theo ta học kiếm thuật, có lẽ cô nương am hiểu trận pháp hơn nhỉ?"
Tân Tuyết nhịn không được, bật cười: "Quả đúng là một kẻ ngốc, một nữ tử chủ động tìm đến một nam tử, chính là ngưỡng mộ cầu đạo hay sao?"
Bùi Nghiễn nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ không phải?"
"Dĩ nhiên không phải!" Tân Tuyết nói ra từng chữ một, lại vạn phần trịnh trọng: "Đương nhiên là bởi vì ta nhìn trúng huynh!"
"Vì sao lại nhìn trúng?" Bùi Nghiễn không khỏi nghĩ đến những lời nàng từng nói: "Nghe danh đã lâu".
Tân Tuyết nén tức giận giải thích: "Nhìn trúng, ý là ta thích huynh."
Bùi Nghiễn: "..."
Tân Tuyết: "Yêu thích giữa nam với nữ, không phải tình thân hay hữu nghị."
Nàng bổ sung thêm: "Giữa chúng ta cũng chưa từng có tình hữu nghị."
Bùi Nghiễn có chút không rõ ràng cho lắm, đối với phương diện này, đầu óc của hắn luôn chậm hơn nữa nhịp: “... Cho nên?"
"Cho nên, sau này huynh hãy gọi ta là Tân Tuyết, đừng gọi ta là cô nương nữa."
Dứt lời, Tân Tuyết sơ ý trượt chân, vô thức bắt lấy cánh tay của Bùi Nghiễn, nàng ngửa đầu: "Ta có thể dắt tay huynh cùng đi không?"
Vành tai của thiếu niên vẫn đỏ ửng như cũ, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu hiện, hắn trầm ngâm một lát, gật gật đầu.
Trên đường, hắn hỏi: "Thích? Vì sao cô nương lại thích ta?"
"Ta nói ta từng gặp huynh rồi, huynh có tin hay không?"
"Ở đâu?"
"Ở trong mơ."
"Cô nương lại gạt ta?"
"Gọi ta cái gì?"
"Tân Tuyết cô nương."
Tân Tuyết ngầm trào phúng đây là một tên ngốc, đần độn, chỉ sợ đến thích là gì hắn cũng không biết.
Có điều rất công bằng, nàng cũng không biết.
Dường như bách tính dưới chân núi cũng quen biết Bùi Nghiễn, trông thấy hắn đều nhao nhao vây quanh, vội vàng hỏi thăm xem người thân của mình có còn sống hay không.
Rất không may, hồ yêu làm việc ác bất tận, vì để sớm ngày tu luyện thành người, nó đã hấp thu nhân khí, trong cây đào có một cái động, bên trong có vô số thi cốt, sau khi cây đào nứt ra, vô số thi tốt rơi tán loạn xuống đất, mà thi cốt đã sớm được hắn nhặt lại bỏ vào trong túi, chỉ đợi lấy ra cho người thân nhận xương, sau đó an táng xuống mồ.
Tân Tuyết đi theo Bùi Nghiễn vào nhà của một người tốt bụng trong số đó.
Đại thẩm của hộ kia trông thấy Tân Tuyết liền cười đến không ngậm được miệng, bà ấy hỏi: "Cô nương bao lớn rồi, đã có hôn ước hay chưa?"
Lâm Thanh Vãn tự nhủ trong lòng là mười lăm, nhưng ngoài miệng lại đáp lại một cách tự nhiên: "Mười chín, chưa có hôn ước, có điều Tân Tuyết đã có người mình thích rồi."
Đại thẩm có chút tiếc nuối: "A... Người cô nương thích chính là Bùi đạo trưởng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.