Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 136: Ngoại Truyện 3: Nếu Sinh Mệnh Có Luân Hồi (1)
Mộc Mộc Lương Thần
24/04/2024
Thời gian lại trôi qua nửa năm.
Tiểu Cam lớn lên thật nhanh, ăn cũng nhiều nhất, thực lực đột phá tới tam giai không nói, cả thân thể đều sắp cao đến đùi Mục Loan Loan, nói chuyện cũng vô cùng lưu loát rồi. Kiều Kiều vẫn chưa thể hóa thành hình người, cũng rõ ràng trưởng thành hơn một ít.
Chỉ có Manh Manh, tuy rằng rốt cuộc đột phá tới nhị giai, nhưng hình người của nó cũng chỉ miễn cưỡng cao bằng với muội muội thôi.
Long tiên sinh cũng rốt cuộc hiểu được nên lấy lòng khuê nữ như thế nào, nhưng Mục Loan Loan phát hiện, hình ảnh "lãnh khốc cường đại" của hắn ở trong lòng bọn nhỏ hình như cũng không vì hắn lộ ra sừng rồng và lỗ tai mà điên đảo.
Đôi khi Tiểu Cam nghịch ngợm gây sự, một hai phải ăn ca ca (?), cái con nhóc con mà Mục Loan Loan túm lấy đều bất động này, đều phải dựa vào Long tiên sinh.
Bàn tay lớn của hắn bắt lấy cổ Tiểu Cam, thật giống như một ngọn núi lớn đè ép xuống, Tiểu Cam có giãy giụa như thế nào cũng không có biện pháp tránh thoát.
Lúc này cũng là lúc Manh Manh thân cận với Long tiên sinh nhất, đáng thương cho thằng nhóc con cứ níu lấy đùi lão phụ thân, đôi mắt to đen bóng đáng thương vô cùng nhìn về phía muội muội.
Tiểu Cam có mấy lần quá tùy hứng, dứt khoát cắn tay cha, kết quả......
Mục Loan Loan thật sự muốn cười, Long tiên sinh không có cảm giác gì, con bé lại đau phát khóc.
Từ đó, con bé liền nhớ kỹ, nên có chút sợ lão phụ thân.
Đối với Manh Manh lớn lên không nhanh cùng với Kiều Kiều đang không có biện pháp hóa hình người, Mục Loan Loan đã từng thảo luận với Long tiên sinh.
Anh rồng hơi cong môi, đáy mắt đen nhánh lại có chứa chan lo lắng mà nàng có thể nhìn thấy rõ ——
Manh Manh tuy rằng niết bàn thành công, nhưng thân thể rốt cuộc phải chịu một ít di chứng, phải chậm rãi dưỡng mới có thể tốt lên, lớn lên chậm một chút cũng không sao.
Mà Kiều Kiều, thật ra rất giống hắn trước kia. Không giống như Tiểu Cam, vừa sinh ra liền bộc lộ huyết mạch thuần túy ngũ trảo kim long, thiên phú của hắn tuy rằng tốt, nhưng vẫn phải chịu đựng rất nhiều trắc trở mới có thể đột phá đến hoàn cảnh của hắn bây giờ.
Mục Loan Loan hôn hôn khoé môi hắn tỏ vẻ an ủi, bọn họ còn thời gian rất dài rất dài, có thể dạy dỗ ba đứa hài tử này, sau đó một người một rồng giao lưu một phen về kế hoạch làm sao để giáo dục ba đứa này thật tốt ——
Tiểu Cam quá cường đại, không thể để cho nó cứ như vậy mà sinh ra kiêu căng; Manh Manh phải cố gắng bồi bổ, phải huấn luyện cho nó có năng lực tự bảo vệ mình, nếu nó không muốn mạnh mẽ hơn, bọn họ cũng có thể che chở cho nó một đời; Kiều Kiều lại quá yếu ớt, hay làm nũng, cần phải rèn luyện cứng rắn một phen.
Long tiên sinh ôm eo phu nhân, trả về một cái hôn sâu bá đạo, tỏ vẻ mình tiếp thu được an ủi của nàng rồi.
......
Ngày tháng trôi qua thập phần bình tĩnh, một đêm có chút mưa dầm rét lạnh, Long tiên sinh cùng Mục Loan Loan sau khi đưa đám nhãi con đi ngủ rồi, Long tiên sinh liền đỏ mặt kéo phu nhân ra cửa.
Tuy rằng bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng khi hắn ở trước mặt phu nhân, vẫn chỉ là một tên nhóc rồng thích làm nũng kia, cũng rất muốn mỗi ngày được một mình ở cùng phu nhân thật lâu.
Mục Loan Loan do dự một chút, nghĩ đến đi ra ngoài dạo mấy bước liền trở về, cũng không cự tuyệt.
Kiều Kiều cùng Tiểu Cam dựa vào Manh Manh đã biến thành con chim béo phì ngủ thật sự ngon.
Có lẽ là đồng thời bị hai con rồng đè nặng, Manh Manh có hơi không thoải mái, khẽ trở mình.
Vì thế Kiều Kiều đang ghé vào người ca ca liền đáng thương vô cùng lăn đến trên mặt đất.
Con rồng nhãi con còn hơi ngơ ngác, mở đôi mắt mơ mơ màng màng, lắc lắc đầu, tỉnh.
Tiểu Cam hơi hơi mở mắt ra, thoáng nhìn đệ đệ, liền lại ngủ, ngủ xem như là chuyện mà con bé thích nhất ngoại trừ lông xù xù và đồ ăn.
Kiều Kiều khôi phục chút tinh thần, hai móng vuốt chấm đất, bò ra bên ngoài vài bước, ra khỏi phòng, theo thói quen muốn nhìn ra phía ngoài ——
Nếu giống như bình thường, lúc này mẫu thân đều đang làm quần áo cho bọn nó.
Nhưng lần này, trong phòng có hơi tối, mẫu thân không ở đây.
"Ô ——"
Mẫu thân đi nơi nào rồi?
Kiều Kiều có hơi gấp, lại tìm tìm khắp nơi, kết quả cha cũng không ở đây.
Nó chống móng vuốt sau, hướng bên ngoài nhìn nhìn, bên ngoài mưa đang rơi tí tách tí tách, thoạt nhìn rất lạnh.
Mẫu thân có thể cùng cha ở trong sân không?
Đôi khi mẫu thân sẽ đi linh điền xem mấy linh thảo gì đó.
Nghĩ như vậy, tiểu bảo bối Kiều Kiều tâm trí chỉ khoảng đứa bé ba tuổi vươn chân trước, cào cào một lúc, rốt cuộc đẩy cửa ra.
Nhưng thực mau, nó liền phát hiện mình ra không được.
Long tiên sinh có thể đi ra ngoài mà không giăng kết giới trong phòng sao?
Không có khả năng →_→
Vì thế thằng nhóc rồng Kiều Kiều nhìn ra bên ngoài, rất muốn đi ra ngoài lại ra không được, liền bắt đầu rớt nước mắt.
Nó khóc trong chốc lát, mệt mỏi, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất ngủ rồi.
Sau khi nó ngủ, bên cạnh dần dần hiện lên một ánh sáng trắng mờ.
Ánh sáng đó quay chung quanh Kiều Kiều, thực mau, Kiều Kiều vốn dĩ đang nằm dài ngay bệ cửa đã không thấy tăm hơi.
Một lát sau, Tiểu Cam nhận thấy trong tầm tay thiếu xúc cảm của cái gì lông xù xù cũng tỉnh, bước chân ngắn nhỏ đi ra phòng, thấy cửa mở một nửa, lại không thấy Kiều Kiều, nghi hoặc kêu một tiếng, "Kiều Kiều?"
......
Kiều Kiều đang ngủ rất say sưa thực mau liền tỉnh.
Nó mở mắt ra, lại ngoài ý muốn thấy mình đang ở một chỗ hoàn toàn xa lạ.
Nơi nơi đều đen như mực, tuy rằng bình thường ở nhà có đôi khi có cảm giác trong phòng hơi tối, nhưng Kiều Kiều chưa bao giờ cảm thấy thực âm hàn, thực sợ hãi như thế này.
Nó mở to đôi mắt lớn, nhìn gian phòng đen nhánh một mảnh lại vô cùng xa lạ, bên ngoài giông tố đang rơi xuống, trong không khí lại tràn ngập một mùi khó chịu mà nó không thể xem nhẹ, nó cũng chưa từng có ngửi được, đó là mùi máu tươi nồng đậm, Kiều Kiều sợ hãi.
"Ô......"
Nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, Kiều Kiều theo bản năng che cái miệng lớn lại.
Cha không ở đây, mẫu thân không ở đây, ca ca cùng tỷ tỷ đều không ở đây, Kiều Kiều là nam tử hán, không thể tùy tiện khóc.
Nơi này chỉ là hơi tối mà thôi, nó không sợ đâu!.
"Kẽo kẹt......"
Tiếng ghế dựa bằng gỗ ép vào trong mặt đất làm phát ra âm thanh chói tai, Kiều Kiều vừa nói không sợ hãi vẫn nhịn không được cả người phát run.
Nó co rúm lại ở trong góc, nhìn một bóng đen cách đó không xa đang cử động.
Cái "đồ vật" kia có tốc độ di chuyển rất chậm rất chậm, từ trên người nó truyền đến hương vị dày đặc khó ngửi.
Kiều Kiều che lại miệng rộng, nó chờ chờ, đợi đã lâu thật lâu, cái "đồ vật" kia tốt cuộc cũng đứng lên.
Kiều Kiều cảm giác móng vuốt của nó hơi ngưa ngứa, nó muốn cử động một cái, kết quả ngoài cửa sổ đột nhiên hiện lên một tia sét chói loá, Kiều Kiều ngay lập tức liền thấy rõ cái bóng đen kia.
Nó thấy rõ hình dáng mơ hồ của người nọ!
Trên người hắn giống như không có chỗ nào không bị thương, thật đáng sợ a.
Đây là phản ứng đầu tiên của Kiều Kiều.
Trên đầu hắn ta có cái gì kỳ kỳ, hình như là sừng bị gãy sao?
Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình, cũng là một con rồng sao?
Đây là phản ứng thứ hai của Kiều Kiều.
Lại một tia sét nữa hiện lên, cái đồ vật giống như quái vật kia chậm rãi nhìn thoáng qua góc nó đang ngồi.
Đó là ánh mắt xa lạ mang theo nghi hoặc làm nó sợ hãi, sát ý hỗn loạn làm lông tơ của thằng bé muốn dựng thẳng lên, tựa hồ không chút để ý liếc lại đây.
Kiều Kiều thấy rõ mặt hắn, nước mắt không chịu khống chế trào ra, xoạch xoạch rớt xuống ——
Nếu bỏ qua hết những vết thương đáng sợ xấu xí, đó là một gương mặt mà thằng bé vô cùng quen thuộc!
Là cha.
Tiểu Cam lớn lên thật nhanh, ăn cũng nhiều nhất, thực lực đột phá tới tam giai không nói, cả thân thể đều sắp cao đến đùi Mục Loan Loan, nói chuyện cũng vô cùng lưu loát rồi. Kiều Kiều vẫn chưa thể hóa thành hình người, cũng rõ ràng trưởng thành hơn một ít.
Chỉ có Manh Manh, tuy rằng rốt cuộc đột phá tới nhị giai, nhưng hình người của nó cũng chỉ miễn cưỡng cao bằng với muội muội thôi.
Long tiên sinh cũng rốt cuộc hiểu được nên lấy lòng khuê nữ như thế nào, nhưng Mục Loan Loan phát hiện, hình ảnh "lãnh khốc cường đại" của hắn ở trong lòng bọn nhỏ hình như cũng không vì hắn lộ ra sừng rồng và lỗ tai mà điên đảo.
Đôi khi Tiểu Cam nghịch ngợm gây sự, một hai phải ăn ca ca (?), cái con nhóc con mà Mục Loan Loan túm lấy đều bất động này, đều phải dựa vào Long tiên sinh.
Bàn tay lớn của hắn bắt lấy cổ Tiểu Cam, thật giống như một ngọn núi lớn đè ép xuống, Tiểu Cam có giãy giụa như thế nào cũng không có biện pháp tránh thoát.
Lúc này cũng là lúc Manh Manh thân cận với Long tiên sinh nhất, đáng thương cho thằng nhóc con cứ níu lấy đùi lão phụ thân, đôi mắt to đen bóng đáng thương vô cùng nhìn về phía muội muội.
Tiểu Cam có mấy lần quá tùy hứng, dứt khoát cắn tay cha, kết quả......
Mục Loan Loan thật sự muốn cười, Long tiên sinh không có cảm giác gì, con bé lại đau phát khóc.
Từ đó, con bé liền nhớ kỹ, nên có chút sợ lão phụ thân.
Đối với Manh Manh lớn lên không nhanh cùng với Kiều Kiều đang không có biện pháp hóa hình người, Mục Loan Loan đã từng thảo luận với Long tiên sinh.
Anh rồng hơi cong môi, đáy mắt đen nhánh lại có chứa chan lo lắng mà nàng có thể nhìn thấy rõ ——
Manh Manh tuy rằng niết bàn thành công, nhưng thân thể rốt cuộc phải chịu một ít di chứng, phải chậm rãi dưỡng mới có thể tốt lên, lớn lên chậm một chút cũng không sao.
Mà Kiều Kiều, thật ra rất giống hắn trước kia. Không giống như Tiểu Cam, vừa sinh ra liền bộc lộ huyết mạch thuần túy ngũ trảo kim long, thiên phú của hắn tuy rằng tốt, nhưng vẫn phải chịu đựng rất nhiều trắc trở mới có thể đột phá đến hoàn cảnh của hắn bây giờ.
Mục Loan Loan hôn hôn khoé môi hắn tỏ vẻ an ủi, bọn họ còn thời gian rất dài rất dài, có thể dạy dỗ ba đứa hài tử này, sau đó một người một rồng giao lưu một phen về kế hoạch làm sao để giáo dục ba đứa này thật tốt ——
Tiểu Cam quá cường đại, không thể để cho nó cứ như vậy mà sinh ra kiêu căng; Manh Manh phải cố gắng bồi bổ, phải huấn luyện cho nó có năng lực tự bảo vệ mình, nếu nó không muốn mạnh mẽ hơn, bọn họ cũng có thể che chở cho nó một đời; Kiều Kiều lại quá yếu ớt, hay làm nũng, cần phải rèn luyện cứng rắn một phen.
Long tiên sinh ôm eo phu nhân, trả về một cái hôn sâu bá đạo, tỏ vẻ mình tiếp thu được an ủi của nàng rồi.
......
Ngày tháng trôi qua thập phần bình tĩnh, một đêm có chút mưa dầm rét lạnh, Long tiên sinh cùng Mục Loan Loan sau khi đưa đám nhãi con đi ngủ rồi, Long tiên sinh liền đỏ mặt kéo phu nhân ra cửa.
Tuy rằng bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng khi hắn ở trước mặt phu nhân, vẫn chỉ là một tên nhóc rồng thích làm nũng kia, cũng rất muốn mỗi ngày được một mình ở cùng phu nhân thật lâu.
Mục Loan Loan do dự một chút, nghĩ đến đi ra ngoài dạo mấy bước liền trở về, cũng không cự tuyệt.
Kiều Kiều cùng Tiểu Cam dựa vào Manh Manh đã biến thành con chim béo phì ngủ thật sự ngon.
Có lẽ là đồng thời bị hai con rồng đè nặng, Manh Manh có hơi không thoải mái, khẽ trở mình.
Vì thế Kiều Kiều đang ghé vào người ca ca liền đáng thương vô cùng lăn đến trên mặt đất.
Con rồng nhãi con còn hơi ngơ ngác, mở đôi mắt mơ mơ màng màng, lắc lắc đầu, tỉnh.
Tiểu Cam hơi hơi mở mắt ra, thoáng nhìn đệ đệ, liền lại ngủ, ngủ xem như là chuyện mà con bé thích nhất ngoại trừ lông xù xù và đồ ăn.
Kiều Kiều khôi phục chút tinh thần, hai móng vuốt chấm đất, bò ra bên ngoài vài bước, ra khỏi phòng, theo thói quen muốn nhìn ra phía ngoài ——
Nếu giống như bình thường, lúc này mẫu thân đều đang làm quần áo cho bọn nó.
Nhưng lần này, trong phòng có hơi tối, mẫu thân không ở đây.
"Ô ——"
Mẫu thân đi nơi nào rồi?
Kiều Kiều có hơi gấp, lại tìm tìm khắp nơi, kết quả cha cũng không ở đây.
Nó chống móng vuốt sau, hướng bên ngoài nhìn nhìn, bên ngoài mưa đang rơi tí tách tí tách, thoạt nhìn rất lạnh.
Mẫu thân có thể cùng cha ở trong sân không?
Đôi khi mẫu thân sẽ đi linh điền xem mấy linh thảo gì đó.
Nghĩ như vậy, tiểu bảo bối Kiều Kiều tâm trí chỉ khoảng đứa bé ba tuổi vươn chân trước, cào cào một lúc, rốt cuộc đẩy cửa ra.
Nhưng thực mau, nó liền phát hiện mình ra không được.
Long tiên sinh có thể đi ra ngoài mà không giăng kết giới trong phòng sao?
Không có khả năng →_→
Vì thế thằng nhóc rồng Kiều Kiều nhìn ra bên ngoài, rất muốn đi ra ngoài lại ra không được, liền bắt đầu rớt nước mắt.
Nó khóc trong chốc lát, mệt mỏi, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất ngủ rồi.
Sau khi nó ngủ, bên cạnh dần dần hiện lên một ánh sáng trắng mờ.
Ánh sáng đó quay chung quanh Kiều Kiều, thực mau, Kiều Kiều vốn dĩ đang nằm dài ngay bệ cửa đã không thấy tăm hơi.
Một lát sau, Tiểu Cam nhận thấy trong tầm tay thiếu xúc cảm của cái gì lông xù xù cũng tỉnh, bước chân ngắn nhỏ đi ra phòng, thấy cửa mở một nửa, lại không thấy Kiều Kiều, nghi hoặc kêu một tiếng, "Kiều Kiều?"
......
Kiều Kiều đang ngủ rất say sưa thực mau liền tỉnh.
Nó mở mắt ra, lại ngoài ý muốn thấy mình đang ở một chỗ hoàn toàn xa lạ.
Nơi nơi đều đen như mực, tuy rằng bình thường ở nhà có đôi khi có cảm giác trong phòng hơi tối, nhưng Kiều Kiều chưa bao giờ cảm thấy thực âm hàn, thực sợ hãi như thế này.
Nó mở to đôi mắt lớn, nhìn gian phòng đen nhánh một mảnh lại vô cùng xa lạ, bên ngoài giông tố đang rơi xuống, trong không khí lại tràn ngập một mùi khó chịu mà nó không thể xem nhẹ, nó cũng chưa từng có ngửi được, đó là mùi máu tươi nồng đậm, Kiều Kiều sợ hãi.
"Ô......"
Nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, Kiều Kiều theo bản năng che cái miệng lớn lại.
Cha không ở đây, mẫu thân không ở đây, ca ca cùng tỷ tỷ đều không ở đây, Kiều Kiều là nam tử hán, không thể tùy tiện khóc.
Nơi này chỉ là hơi tối mà thôi, nó không sợ đâu!.
"Kẽo kẹt......"
Tiếng ghế dựa bằng gỗ ép vào trong mặt đất làm phát ra âm thanh chói tai, Kiều Kiều vừa nói không sợ hãi vẫn nhịn không được cả người phát run.
Nó co rúm lại ở trong góc, nhìn một bóng đen cách đó không xa đang cử động.
Cái "đồ vật" kia có tốc độ di chuyển rất chậm rất chậm, từ trên người nó truyền đến hương vị dày đặc khó ngửi.
Kiều Kiều che lại miệng rộng, nó chờ chờ, đợi đã lâu thật lâu, cái "đồ vật" kia tốt cuộc cũng đứng lên.
Kiều Kiều cảm giác móng vuốt của nó hơi ngưa ngứa, nó muốn cử động một cái, kết quả ngoài cửa sổ đột nhiên hiện lên một tia sét chói loá, Kiều Kiều ngay lập tức liền thấy rõ cái bóng đen kia.
Nó thấy rõ hình dáng mơ hồ của người nọ!
Trên người hắn giống như không có chỗ nào không bị thương, thật đáng sợ a.
Đây là phản ứng đầu tiên của Kiều Kiều.
Trên đầu hắn ta có cái gì kỳ kỳ, hình như là sừng bị gãy sao?
Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình, cũng là một con rồng sao?
Đây là phản ứng thứ hai của Kiều Kiều.
Lại một tia sét nữa hiện lên, cái đồ vật giống như quái vật kia chậm rãi nhìn thoáng qua góc nó đang ngồi.
Đó là ánh mắt xa lạ mang theo nghi hoặc làm nó sợ hãi, sát ý hỗn loạn làm lông tơ của thằng bé muốn dựng thẳng lên, tựa hồ không chút để ý liếc lại đây.
Kiều Kiều thấy rõ mặt hắn, nước mắt không chịu khống chế trào ra, xoạch xoạch rớt xuống ——
Nếu bỏ qua hết những vết thương đáng sợ xấu xí, đó là một gương mặt mà thằng bé vô cùng quen thuộc!
Là cha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.