Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp
Chương 19
Hủ Mộc Điêu Dã
06/09/2024
Đầu tháng 10, việc tuyển chọn《Thiên hạ vô song》kết thúc, tất cả các diễn viên chính đều đã được ấn định, ban đầu Cao Lân muốn Úc Vi Tinh diễn Cao Đàm Tư, do nghệ sĩ Dụ Trình Hi đóng vai.
Sau đó, Dụ Trình Hi cùng vài nhân vật phụ chủ chốt khác cũng phải vào tổ trước, đi theo thầy chỉ đạo võ luyện tập.
Ngày bọn họ tới, bọn Úc Vi Tinh đến trại nuôi ngựa luyện tập cưỡi ngựa.
《Thiên hạ vô song》là ip võ hiệp, trong đó cũng có không ít phân cảnh cưỡi ngựa. Xiếc thú nguy hiểm, mặc dù một số cảnh cưỡi ngựa nhanh có thể được thực hiện bởi người đóng thế, Hà Kỳ Vinh cũng yêu cầu tất cả các cảnh quay chính mặt, sườn mặt phải được thực hiện bởi các diễn viên, bao gồm cả những cảnh cưỡi ngựa từ xa đến gần.
Điều này đòi hỏi họ phải học cưỡi ngựa.
Huấn luyện viên dắt một con ngựa màu mận chín đến trước mặt Úc Vi Tinh, "Nó tên là Ny Ny, rất ngoan ngoãn rất nghe lời, không cần sợ."
Ngựa rất đẹp, bộ lông cực kỳ tươi sáng, được nuôi dưỡng rất khá.
Là người cuồng lông nhung, chỉ cần động vật có lông Úc Vi Tinh đều thích, ánh mắt cậu sáng lên, "Tôi có thể sờ nó không?"
"Có thể."
Úc Vi Tinh giơ tay lên, sờ bờm ngựa. Lỗ tai nó giật giật, đôi mắt to tròn nhìn Úc Vi Tinh, tiếp tục nhàn nhã vẫy đuôi.
"Nhìn kìa, em ấy rất ngoan." Huấn luyện viên nói, "Cậu trèo lên cưỡi thử xem."
Huấn luyện viên đưa tay, há miệng, đang muốn giúp Úc Vi Tinh trèo lên, Úc Vi Tinh đã lưu loát lên ngựa, động tác liền mạch, vừa nhìn đã biết có học qua.
Thẩm Lâm Lâm nhìn thấy động tác lên ngựa của cậu, ngửa mặt hỏi cậu, "Cậu đã học qua?"
"Trước kia học qua."
Đời trước vì đóng phim, cậu học riêng.
Mà Úc gia nơi này có trại nuôi ngựa tư nhân có ngựa riêng của mình, "Úc Vi Tinh" mười mấy tuổi vì hứng thú mà học qua, trong nhà còn có ảnh chụp và video 'cậu' cưỡi ngựa.
Huấn luyện viên tìm lại giọng nói của mình, anh nói, "Cậu có thể chạy không? Chạy một vòng xem nào."
Úc Vi Tinh nhẹ nhàng gật đầu, cầm dây cương, cưỡi ngựa chạy trên trường đua ngựa, nửa vòng trước chậm một chút, mặt sau liền tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh. Chạy đủ hai vòng, cậu giữ chặt dây cương, ngừng ở trước mặt huấn luyện viên.
Cậu cúi đầu, nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Trương Y, Tống Viễn Bân, cười cười với bọn họ. Trong sáu người, duy chỉ có hai người bọn họ không có lấy một chút kinh nghiệm cưỡi ngựa, khi tới, bọn họ cũng là người chờ mong nhất.
Huấn luyện viên để Úc Vi Tinh xuống, hài lòng nói: "Cậu không cần học."
Từ trên ngựa leo xuống, Úc Vi Tinh xoa phẳng nếp nhăn trên quần áo, cảm ơn huấn luyện viên, "Cảm ơn."
Huấn luyện viên xua tay dạy cho người khác.
Ánh mắt Trương Y sáng lấp lánh nhìn Úc Vi Tinh, "Vừa rồi cậu thật đẹp trai, cưỡi ngựa như cậu phải học trong bao lâu? Tôi cũng có thể chứ?"
Tống Viễn Bân cách xa một chút, cũng yên lặng dựng thẳng lỗ tai lên.
"Có thể, ai cũng có thể." Úc Vi Tinh biết cô có chút sợ độ cao, dịu giọng nói, "Nhưng mà trước tiên phải vượt qua sợ hãi, ngồi lên đừng sợ, nếu muốn ngựa sẽ không làm tổn thương chị, sau đó tìm đúng kỹ xảo, luyện tập nhiều hơn."
Trương Y "Ừm" hai tiếng, vui vẻ chạy đến bên cạnh Thẩm Lâm Lâm, kéo nàng cùng đi tìm huấn luyện viên học tập.
Úc Vi Tinh nghiêng đầu, nhìn Tống Viễn Bân. Tống Viễn Bân chú ý tới, cũng nhìn cậu một cái, gật nhẹ đầu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, vẫn là bộ dáng sợ tránh không kịp.
Tuy rằng Thẩm Lâm Lâm, Giang Thi Minh và Sở Thần Thăng đều từng quay cảnh cưỡi ngựa, nhưng trình độ của bọn họ, cũng khó cưỡi ngựa lưu loát trên dưới, cưỡi ngựa đi một vòng, nhưng ngựa thì không chạy được, cho nên còn phải học.
Úc Vi Tinh ngồi ghế bên cạnh nghỉ ngơi, lấy kịch bản ra lật xem. Nhìn một lát, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, vẫy tay với trợ lý Cốc Nghi Tuyên, bảo cô đi hiệu thuốc bên ngoài mua mấy hộp thuốc mỡ.
Sau khi Cốc Nghi Tuyên đi rồi, Chu Lẫm đến bên cạnh cậu hỏi, "Cậu kêu tiểu Cốc đi mua cái gì?"
"Thuốc mỡ." Úc Vi Tinh nói, "Cưỡi ngựa cũng giống như dây thép, lâu ngày sẽ làm tổn thương da."
Chu Lẫm hiểu rồi, gã ồ hai tiếng, lại hỏi một câu, "Cậu học cưỡi ngựa từ khi nào vậy? Trước đây anh chưa từng nghe qua cậu nói."
"Mười mấy tuổi học, " Cậu nhìn gã, hợp tình hợp lý nói, "Anh không hỏi."
Ra vậy.
Chu Lẫm ừ một tiếng, nói: "Vừa rồi anh chụp không ít ảnh, đợi lát nữa chuyển cho cậu, đoàn làm phim bắt đầu tuyên truyền, cậu nhanh chóng đăng lên Weibo kinh doanh."
Úc Vi Tinh giao nhiệm vụ cho gã, "Lần trước Weibo không phải đã giao cho anh sao, không cần trả lại em, anh đến vận hành là được."
Chu Lẫm người này phỏng chừng có chút khuynh hướng run rẩy, sau khi quen thuộc tính cách liền thay đổi, hoàn toàn không còn lạnh lùng như lúc mới gặp, gã đê tiện hỏi: "Cậu tín nhiệm anh như vậy, sau này đều để anh vận hành tài khoản Weibo của cậu? Nếu anh muốn hãm hại cậu thì sao?"
Tầm mắt Úc Vi Tinh ngừng ở trán gã bị tóc mái che lại, vuốt cằm nói: "Dáng vẻ hói đầu của anh chắc sẽ không tệ. "
Chu Lẫm: "..."
Úc Vi Tinh không nhịn được bật cười, "Lúc trước khi em vứt não, lịch sử đen đều bị cư dân mạng lột sạch, anh còn có thể lấy cái gì để hại em?"
Chu Lẫm: "..."
Đúng thật, gã thế mà quên mất.
Hiện tại Úc Vi Tinh thật sự không có chấm đen không bị cư dân mạng bóc ra, mạng lưới phát triển chính là điểm đáng sợ này, thật sự bỏ công sức điều tra, có thể lật người lên trời.
Chu Lẫm lại một lần nữa cảm khái: "Tâm tính của cậu thật tốt."
Gã nghĩ, "Ừm, anh muốn nói với cậu một chuyện."
"Chuyện gì?" Úc Vi Tinh hỏi.
Chu Lẫm nói: "Mấy ngày nay anh phát hiện cậu có một fan nhỏ, không phải chỉ đơn thuần là fan, là loại tuyên truyền cho cậu, các cô còn rất đáng yêu, đối đầu với Anti-fan vĩnh viễn khí định thần nhàn dùng ảnh đẹp của cậu trả lời, anti-fan tức giận đến phá phòng vô số lần."
Úc Vi Tinh thật sự kinh ngạc: "Em thế mà còn có 'fan chiến đấu' như vậy?"
Cậu cho rằng chỉ còn lại fan nhan sắc phật hệ với anti-fan ngày đêm lấy việc mắng chửi cậu làm mục tiêu. Nhưng mà thật sự quá khó tin, cậu thật sự rất hoài nghi.
Chu Lẫm bổ sung: "Vẫn là gần đây tụ tập."
Úc Vi Tinh chớp chớp mắt, "Sau khi《Thiên hạ vô song》tuyên truyền?"
"Đúng."
Úc Vi Tinh suy nghĩ một chút, "Có lẽ cũng là fan nhan sắc, dù sao dư luận lúc trước lớn như vậy, có người được phổ cập khoa học, cảm thấy em đẹp, mới vào hố."
Chu Lẫm: "... Cậu đối với giá trị nhan sắc của mình có bao nhiêu tự tin?"
Úc Vi Tinh quay đầu, cười xán lạn với gã, "Em không đẹp sao?"
Chu Lẫm yên lặng che mặt: "Anh đề nghị cậu sau này đừng dễ dàng cười với người khác như vậy, hơn nữa dưới tình huống tính tình đối phương không rõ ràng, rất nguy hiểm."
Thật kỳ quái, Úc Vi Tinh rõ ràng vẫn lớn lên như vậy, nhưng Úc Vi Tinh trong quá khứ cười rộ lên, cũng sẽ không cho gã trùng kích mãnh liệt như vậy.
Chu Lẫm lại nhìn Úc Vi Tinh, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cậu, nụ cười tươi sáng, lúc nói chuyện cũng không giống như trước kia, bộ dáng cao cao tại thượng.
Gã đột nhiên hiểu.
Trước kia, gã cho tới bây giờ chưa từng thấy Úc Vi Tinh cười như vậy, bình thường đều là cười lạnh, cười nhạo, cười hoa si...
Úc Vi Tinh thấy gã nhìn mình chằm chằm, nghiêng đầu, ánh mắt lại cong cong.
Chu Lẫm: "..."
Không chỉ dùng mỹ nhan công kích, còn bán manh!
Cậu thật sự biết mình rất đẹp, hơn nữa biết cách lợi dụng!
Chu Lẫm thu lại ánh mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Anh là thẳng nam, có bạn gái, sang năm kết hôn, cậu nhìn anh cười cũng vô dụng. À, phải rồi, nhớ cho anh một phong bì chúc mừng cộng nghỉ phép."
Úc Vi Tinh có chút sửng sốt, "Anh mới muốn kết hôn sao?"
"...... Cái gì gọi là 'mới'. " Chu Lẫm rất u oán, "Anh năm nay mới 30 tuổi được chứ?"
Úc Vi Tinh ho một tiếng, giải thích, "Không phải cái này, em cảm thấy anh hẳn là đã sớm có gia đình, không nói anh già."
Câu này là sự thật, cậu nhiều nhất đoán lớn hơn một hai tuổi. Cậu tiếp tục: "Yên tâm đi, em sẽ nhớ tặng quà đưa phong bì chúc mừng, kỳ nghỉ tuần trăng mật cũng sẽ không ít hơn."
"Nói về fan đi, lạc đề rồi." Gã cứng rắn kéo lại đề tài.
Chu Lẫm có một phỏng đoán, gã hạ giọng hỏi ra, "Có phải là Triệu Na Na không? " Triệu Na Na là cô gái trong tổ đạo cụ.
Úc Vi Tinh lắc đầu, "Em không rõ lắm, anh cũng đừng đoán."
Cũng đúng.
Đoán đúng cũng chỉ là đoán đúng mà thôi.
Chu Lẫm gật đầu, nhưng gã lại tò mò hỏi: "Trước đây anh đã muốn hỏi, tại sao cậu lại đưa sách giáo khoa cho Triệu Na Na? Cô ấy nên đọc sách sao? Nhưng bây giờ cô ấy sống rất tốt, không đọc cũng chẳng sao."
"Bởi vì không thể tiếp tục giáo dục là tiếc nuối của cô ấy, phần tiếc nuối này, cho dù tương lai cô ấy công thành danh toại, đêm khuya yên tĩnh lại nhớ tới, vẫn sẽ không bỏ được."
Úc Vi Tinh nói: "Hơn nữa, thật ra cô ấy muốn thi."
"Cậu khẳng định như vậy?"
"Ừm."
Bởi vì kiếp trước cậu cũng vậy.
Cậu cũng giống Triệu Na Na, mất cha mẹ từ nhỏ, lớn lên ở cô nhi viện, cậu càng may mắn hơn một chút, học xong trung học. Chỉ là khi đó bà nội viện trưởng ôm về một đứa bé bị bỏ rơi ở cửa bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ đề nghị mau chóng phẫu thuật, để quyên góp tiền, cậu không học tiếp nữa.
Trước khi cậu trở lại đại học, cậu luôn tiếc nuối vì nửa đêm mơ về, cũng từng hối hận vì quyết định không đi học đại học. Hi sinh mình vì người khác, cậu nghĩ, Triệu Na Na cũng giống vậy, không có thi, nó liền biến thành cái gai, vẫn đâm vào trong lòng.
Thấy Chu Lẫm còn nhìn mình, Úc Vi Tinh nói chi tiết hơn một chút, "Nếu như không muốn thi, cô ấy sẽ không do dự, sẽ không hỏi ý kiến của người khác."
Chu Lẫm bừng tỉnh đại ngộ.
......
11 giờ rưỡi sáng, 5 người luyện tập gần 3 tiếng cuối cùng cũng dừng lại.
Trương Y và Tống Viễn Bân còn đỡ, học lên xuống ngựa rất nhanh, sau đó huấn luyện viên dắt ngựa đi, bọn họ ngồi trên ngựa quen với cảm giác này, da mông và đùi trong bị ma sát không quá nghiêm trọng.
Ba người còn lại cực thảm, lúc xuống ngựa đường cũng không thể đi bình thường, khép lại ma sát một chút là đau, phải rẽ chân đi.
Nói như thế nào đây...
Úc Vi Tinh nghĩ, đã đến lúc khảo nghiệm diễn xuất, tuyệt đối không thể cười.
Tuy nhiên, đồng đội heo vào thời điểm này rất khó nhịn.
Trương Y cười ra tiếng, Tống Viễn Bân cũng không nhịn được, mà nụ cười sẽ lây nhiễm, nhất là khi cậu cũng rất muốn cười.
Cuối cùng Úc Vi Tinh vẫn không nhịn được.
Thẩm Lâm Lâm được trợ lý đỡ, đi tới trước mặt Trương Y, thở phì phì bóp má cô, "Cẩn thận lần sau chị cũng chê cười em."
Nàng nói xong, lại quay đầu nhìn Tống Viễn Bân với Úc Vi Tinh, nheo mắt lại, manh ý cảnh cáo rất mạnh.
Tống Viễn Bân cúi đầu, chỉ còn lại bả vai đang nhún nhún.
Úc Vi Tinh che miệng, để lại một đôi mắt cong cong.
Thẩm Lâm Lâm lại trừng mắt nhìn bọn họ một lượt, bản thân cũng bật cười, "Quên đi, các cậu cười đi, thật sự rất buồn cười." Tuy rằng nàng không nhìn thấy dáng vẻ mình đi đường, nhưng nhìn Giang Thi Minh với Sở Thần Thăng cũng đoán ra phần nào.
Nghe nàng nói như vậy, Sở Thần Thăng, Giang Thi Minh cũng cười theo.
Úc Vi Tinh lấy ra thuốc mỡ vừa rồi nhờ trợ lý mua chia cho bọn họ, "Giảm đau tiêu viêm, rất hữu dụng, trước kia em cũng dùng."
Mọi người không khách khí, đều nhận, "Cảm ơn."
Úc Vi Tinh: "Không khách khí."
......
Lúc này, trên sườn núi cách bọn họ không xa, Dụ Trình Hi ngơ ngác tại chỗ, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Anh là ai? Đây là đâu? Thật sự không phải mơ? Thế mà Úc Vi Tinh không ngạo mạn, không chơi đùa, ở chung với mọi người tốt như vậy?!!
Đây là thập đại kỳ tích nào của thế giới đây!
Anh hoàn hồn, lập tức lấy điện thoại ra nhanh chóng nhắn tin cho Tạ Vũ Khiêm: 【Mẹ kiếp, anh họ, Úc Vi Tinh bị anh mắng đầu óc không bình thường! 】
Sau đó, Dụ Trình Hi cùng vài nhân vật phụ chủ chốt khác cũng phải vào tổ trước, đi theo thầy chỉ đạo võ luyện tập.
Ngày bọn họ tới, bọn Úc Vi Tinh đến trại nuôi ngựa luyện tập cưỡi ngựa.
《Thiên hạ vô song》là ip võ hiệp, trong đó cũng có không ít phân cảnh cưỡi ngựa. Xiếc thú nguy hiểm, mặc dù một số cảnh cưỡi ngựa nhanh có thể được thực hiện bởi người đóng thế, Hà Kỳ Vinh cũng yêu cầu tất cả các cảnh quay chính mặt, sườn mặt phải được thực hiện bởi các diễn viên, bao gồm cả những cảnh cưỡi ngựa từ xa đến gần.
Điều này đòi hỏi họ phải học cưỡi ngựa.
Huấn luyện viên dắt một con ngựa màu mận chín đến trước mặt Úc Vi Tinh, "Nó tên là Ny Ny, rất ngoan ngoãn rất nghe lời, không cần sợ."
Ngựa rất đẹp, bộ lông cực kỳ tươi sáng, được nuôi dưỡng rất khá.
Là người cuồng lông nhung, chỉ cần động vật có lông Úc Vi Tinh đều thích, ánh mắt cậu sáng lên, "Tôi có thể sờ nó không?"
"Có thể."
Úc Vi Tinh giơ tay lên, sờ bờm ngựa. Lỗ tai nó giật giật, đôi mắt to tròn nhìn Úc Vi Tinh, tiếp tục nhàn nhã vẫy đuôi.
"Nhìn kìa, em ấy rất ngoan." Huấn luyện viên nói, "Cậu trèo lên cưỡi thử xem."
Huấn luyện viên đưa tay, há miệng, đang muốn giúp Úc Vi Tinh trèo lên, Úc Vi Tinh đã lưu loát lên ngựa, động tác liền mạch, vừa nhìn đã biết có học qua.
Thẩm Lâm Lâm nhìn thấy động tác lên ngựa của cậu, ngửa mặt hỏi cậu, "Cậu đã học qua?"
"Trước kia học qua."
Đời trước vì đóng phim, cậu học riêng.
Mà Úc gia nơi này có trại nuôi ngựa tư nhân có ngựa riêng của mình, "Úc Vi Tinh" mười mấy tuổi vì hứng thú mà học qua, trong nhà còn có ảnh chụp và video 'cậu' cưỡi ngựa.
Huấn luyện viên tìm lại giọng nói của mình, anh nói, "Cậu có thể chạy không? Chạy một vòng xem nào."
Úc Vi Tinh nhẹ nhàng gật đầu, cầm dây cương, cưỡi ngựa chạy trên trường đua ngựa, nửa vòng trước chậm một chút, mặt sau liền tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh. Chạy đủ hai vòng, cậu giữ chặt dây cương, ngừng ở trước mặt huấn luyện viên.
Cậu cúi đầu, nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Trương Y, Tống Viễn Bân, cười cười với bọn họ. Trong sáu người, duy chỉ có hai người bọn họ không có lấy một chút kinh nghiệm cưỡi ngựa, khi tới, bọn họ cũng là người chờ mong nhất.
Huấn luyện viên để Úc Vi Tinh xuống, hài lòng nói: "Cậu không cần học."
Từ trên ngựa leo xuống, Úc Vi Tinh xoa phẳng nếp nhăn trên quần áo, cảm ơn huấn luyện viên, "Cảm ơn."
Huấn luyện viên xua tay dạy cho người khác.
Ánh mắt Trương Y sáng lấp lánh nhìn Úc Vi Tinh, "Vừa rồi cậu thật đẹp trai, cưỡi ngựa như cậu phải học trong bao lâu? Tôi cũng có thể chứ?"
Tống Viễn Bân cách xa một chút, cũng yên lặng dựng thẳng lỗ tai lên.
"Có thể, ai cũng có thể." Úc Vi Tinh biết cô có chút sợ độ cao, dịu giọng nói, "Nhưng mà trước tiên phải vượt qua sợ hãi, ngồi lên đừng sợ, nếu muốn ngựa sẽ không làm tổn thương chị, sau đó tìm đúng kỹ xảo, luyện tập nhiều hơn."
Trương Y "Ừm" hai tiếng, vui vẻ chạy đến bên cạnh Thẩm Lâm Lâm, kéo nàng cùng đi tìm huấn luyện viên học tập.
Úc Vi Tinh nghiêng đầu, nhìn Tống Viễn Bân. Tống Viễn Bân chú ý tới, cũng nhìn cậu một cái, gật nhẹ đầu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, vẫn là bộ dáng sợ tránh không kịp.
Tuy rằng Thẩm Lâm Lâm, Giang Thi Minh và Sở Thần Thăng đều từng quay cảnh cưỡi ngựa, nhưng trình độ của bọn họ, cũng khó cưỡi ngựa lưu loát trên dưới, cưỡi ngựa đi một vòng, nhưng ngựa thì không chạy được, cho nên còn phải học.
Úc Vi Tinh ngồi ghế bên cạnh nghỉ ngơi, lấy kịch bản ra lật xem. Nhìn một lát, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, vẫy tay với trợ lý Cốc Nghi Tuyên, bảo cô đi hiệu thuốc bên ngoài mua mấy hộp thuốc mỡ.
Sau khi Cốc Nghi Tuyên đi rồi, Chu Lẫm đến bên cạnh cậu hỏi, "Cậu kêu tiểu Cốc đi mua cái gì?"
"Thuốc mỡ." Úc Vi Tinh nói, "Cưỡi ngựa cũng giống như dây thép, lâu ngày sẽ làm tổn thương da."
Chu Lẫm hiểu rồi, gã ồ hai tiếng, lại hỏi một câu, "Cậu học cưỡi ngựa từ khi nào vậy? Trước đây anh chưa từng nghe qua cậu nói."
"Mười mấy tuổi học, " Cậu nhìn gã, hợp tình hợp lý nói, "Anh không hỏi."
Ra vậy.
Chu Lẫm ừ một tiếng, nói: "Vừa rồi anh chụp không ít ảnh, đợi lát nữa chuyển cho cậu, đoàn làm phim bắt đầu tuyên truyền, cậu nhanh chóng đăng lên Weibo kinh doanh."
Úc Vi Tinh giao nhiệm vụ cho gã, "Lần trước Weibo không phải đã giao cho anh sao, không cần trả lại em, anh đến vận hành là được."
Chu Lẫm người này phỏng chừng có chút khuynh hướng run rẩy, sau khi quen thuộc tính cách liền thay đổi, hoàn toàn không còn lạnh lùng như lúc mới gặp, gã đê tiện hỏi: "Cậu tín nhiệm anh như vậy, sau này đều để anh vận hành tài khoản Weibo của cậu? Nếu anh muốn hãm hại cậu thì sao?"
Tầm mắt Úc Vi Tinh ngừng ở trán gã bị tóc mái che lại, vuốt cằm nói: "Dáng vẻ hói đầu của anh chắc sẽ không tệ. "
Chu Lẫm: "..."
Úc Vi Tinh không nhịn được bật cười, "Lúc trước khi em vứt não, lịch sử đen đều bị cư dân mạng lột sạch, anh còn có thể lấy cái gì để hại em?"
Chu Lẫm: "..."
Đúng thật, gã thế mà quên mất.
Hiện tại Úc Vi Tinh thật sự không có chấm đen không bị cư dân mạng bóc ra, mạng lưới phát triển chính là điểm đáng sợ này, thật sự bỏ công sức điều tra, có thể lật người lên trời.
Chu Lẫm lại một lần nữa cảm khái: "Tâm tính của cậu thật tốt."
Gã nghĩ, "Ừm, anh muốn nói với cậu một chuyện."
"Chuyện gì?" Úc Vi Tinh hỏi.
Chu Lẫm nói: "Mấy ngày nay anh phát hiện cậu có một fan nhỏ, không phải chỉ đơn thuần là fan, là loại tuyên truyền cho cậu, các cô còn rất đáng yêu, đối đầu với Anti-fan vĩnh viễn khí định thần nhàn dùng ảnh đẹp của cậu trả lời, anti-fan tức giận đến phá phòng vô số lần."
Úc Vi Tinh thật sự kinh ngạc: "Em thế mà còn có 'fan chiến đấu' như vậy?"
Cậu cho rằng chỉ còn lại fan nhan sắc phật hệ với anti-fan ngày đêm lấy việc mắng chửi cậu làm mục tiêu. Nhưng mà thật sự quá khó tin, cậu thật sự rất hoài nghi.
Chu Lẫm bổ sung: "Vẫn là gần đây tụ tập."
Úc Vi Tinh chớp chớp mắt, "Sau khi《Thiên hạ vô song》tuyên truyền?"
"Đúng."
Úc Vi Tinh suy nghĩ một chút, "Có lẽ cũng là fan nhan sắc, dù sao dư luận lúc trước lớn như vậy, có người được phổ cập khoa học, cảm thấy em đẹp, mới vào hố."
Chu Lẫm: "... Cậu đối với giá trị nhan sắc của mình có bao nhiêu tự tin?"
Úc Vi Tinh quay đầu, cười xán lạn với gã, "Em không đẹp sao?"
Chu Lẫm yên lặng che mặt: "Anh đề nghị cậu sau này đừng dễ dàng cười với người khác như vậy, hơn nữa dưới tình huống tính tình đối phương không rõ ràng, rất nguy hiểm."
Thật kỳ quái, Úc Vi Tinh rõ ràng vẫn lớn lên như vậy, nhưng Úc Vi Tinh trong quá khứ cười rộ lên, cũng sẽ không cho gã trùng kích mãnh liệt như vậy.
Chu Lẫm lại nhìn Úc Vi Tinh, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cậu, nụ cười tươi sáng, lúc nói chuyện cũng không giống như trước kia, bộ dáng cao cao tại thượng.
Gã đột nhiên hiểu.
Trước kia, gã cho tới bây giờ chưa từng thấy Úc Vi Tinh cười như vậy, bình thường đều là cười lạnh, cười nhạo, cười hoa si...
Úc Vi Tinh thấy gã nhìn mình chằm chằm, nghiêng đầu, ánh mắt lại cong cong.
Chu Lẫm: "..."
Không chỉ dùng mỹ nhan công kích, còn bán manh!
Cậu thật sự biết mình rất đẹp, hơn nữa biết cách lợi dụng!
Chu Lẫm thu lại ánh mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Anh là thẳng nam, có bạn gái, sang năm kết hôn, cậu nhìn anh cười cũng vô dụng. À, phải rồi, nhớ cho anh một phong bì chúc mừng cộng nghỉ phép."
Úc Vi Tinh có chút sửng sốt, "Anh mới muốn kết hôn sao?"
"...... Cái gì gọi là 'mới'. " Chu Lẫm rất u oán, "Anh năm nay mới 30 tuổi được chứ?"
Úc Vi Tinh ho một tiếng, giải thích, "Không phải cái này, em cảm thấy anh hẳn là đã sớm có gia đình, không nói anh già."
Câu này là sự thật, cậu nhiều nhất đoán lớn hơn một hai tuổi. Cậu tiếp tục: "Yên tâm đi, em sẽ nhớ tặng quà đưa phong bì chúc mừng, kỳ nghỉ tuần trăng mật cũng sẽ không ít hơn."
"Nói về fan đi, lạc đề rồi." Gã cứng rắn kéo lại đề tài.
Chu Lẫm có một phỏng đoán, gã hạ giọng hỏi ra, "Có phải là Triệu Na Na không? " Triệu Na Na là cô gái trong tổ đạo cụ.
Úc Vi Tinh lắc đầu, "Em không rõ lắm, anh cũng đừng đoán."
Cũng đúng.
Đoán đúng cũng chỉ là đoán đúng mà thôi.
Chu Lẫm gật đầu, nhưng gã lại tò mò hỏi: "Trước đây anh đã muốn hỏi, tại sao cậu lại đưa sách giáo khoa cho Triệu Na Na? Cô ấy nên đọc sách sao? Nhưng bây giờ cô ấy sống rất tốt, không đọc cũng chẳng sao."
"Bởi vì không thể tiếp tục giáo dục là tiếc nuối của cô ấy, phần tiếc nuối này, cho dù tương lai cô ấy công thành danh toại, đêm khuya yên tĩnh lại nhớ tới, vẫn sẽ không bỏ được."
Úc Vi Tinh nói: "Hơn nữa, thật ra cô ấy muốn thi."
"Cậu khẳng định như vậy?"
"Ừm."
Bởi vì kiếp trước cậu cũng vậy.
Cậu cũng giống Triệu Na Na, mất cha mẹ từ nhỏ, lớn lên ở cô nhi viện, cậu càng may mắn hơn một chút, học xong trung học. Chỉ là khi đó bà nội viện trưởng ôm về một đứa bé bị bỏ rơi ở cửa bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ đề nghị mau chóng phẫu thuật, để quyên góp tiền, cậu không học tiếp nữa.
Trước khi cậu trở lại đại học, cậu luôn tiếc nuối vì nửa đêm mơ về, cũng từng hối hận vì quyết định không đi học đại học. Hi sinh mình vì người khác, cậu nghĩ, Triệu Na Na cũng giống vậy, không có thi, nó liền biến thành cái gai, vẫn đâm vào trong lòng.
Thấy Chu Lẫm còn nhìn mình, Úc Vi Tinh nói chi tiết hơn một chút, "Nếu như không muốn thi, cô ấy sẽ không do dự, sẽ không hỏi ý kiến của người khác."
Chu Lẫm bừng tỉnh đại ngộ.
......
11 giờ rưỡi sáng, 5 người luyện tập gần 3 tiếng cuối cùng cũng dừng lại.
Trương Y và Tống Viễn Bân còn đỡ, học lên xuống ngựa rất nhanh, sau đó huấn luyện viên dắt ngựa đi, bọn họ ngồi trên ngựa quen với cảm giác này, da mông và đùi trong bị ma sát không quá nghiêm trọng.
Ba người còn lại cực thảm, lúc xuống ngựa đường cũng không thể đi bình thường, khép lại ma sát một chút là đau, phải rẽ chân đi.
Nói như thế nào đây...
Úc Vi Tinh nghĩ, đã đến lúc khảo nghiệm diễn xuất, tuyệt đối không thể cười.
Tuy nhiên, đồng đội heo vào thời điểm này rất khó nhịn.
Trương Y cười ra tiếng, Tống Viễn Bân cũng không nhịn được, mà nụ cười sẽ lây nhiễm, nhất là khi cậu cũng rất muốn cười.
Cuối cùng Úc Vi Tinh vẫn không nhịn được.
Thẩm Lâm Lâm được trợ lý đỡ, đi tới trước mặt Trương Y, thở phì phì bóp má cô, "Cẩn thận lần sau chị cũng chê cười em."
Nàng nói xong, lại quay đầu nhìn Tống Viễn Bân với Úc Vi Tinh, nheo mắt lại, manh ý cảnh cáo rất mạnh.
Tống Viễn Bân cúi đầu, chỉ còn lại bả vai đang nhún nhún.
Úc Vi Tinh che miệng, để lại một đôi mắt cong cong.
Thẩm Lâm Lâm lại trừng mắt nhìn bọn họ một lượt, bản thân cũng bật cười, "Quên đi, các cậu cười đi, thật sự rất buồn cười." Tuy rằng nàng không nhìn thấy dáng vẻ mình đi đường, nhưng nhìn Giang Thi Minh với Sở Thần Thăng cũng đoán ra phần nào.
Nghe nàng nói như vậy, Sở Thần Thăng, Giang Thi Minh cũng cười theo.
Úc Vi Tinh lấy ra thuốc mỡ vừa rồi nhờ trợ lý mua chia cho bọn họ, "Giảm đau tiêu viêm, rất hữu dụng, trước kia em cũng dùng."
Mọi người không khách khí, đều nhận, "Cảm ơn."
Úc Vi Tinh: "Không khách khí."
......
Lúc này, trên sườn núi cách bọn họ không xa, Dụ Trình Hi ngơ ngác tại chỗ, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Anh là ai? Đây là đâu? Thật sự không phải mơ? Thế mà Úc Vi Tinh không ngạo mạn, không chơi đùa, ở chung với mọi người tốt như vậy?!!
Đây là thập đại kỳ tích nào của thế giới đây!
Anh hoàn hồn, lập tức lấy điện thoại ra nhanh chóng nhắn tin cho Tạ Vũ Khiêm: 【Mẹ kiếp, anh họ, Úc Vi Tinh bị anh mắng đầu óc không bình thường! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.