Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp
Chương 9
Hủ Mộc Điêu Dã
06/09/2024
Úc Vi Tinh có chút bối rối, sao đột nhiên lại giúp mình? Suy nghĩ một chút, cậu vẫn nói cảm ơn trước, "Cảm ơn."
Tần Hành Hàn nói: "Không cần khách khí."
Hắn hỏi thêm, "Cậu đã ăn tối chưa?"
Những lời này giống như câu hỏi vạn năng được dùng khi không tìm được đề tài, nhưng Úc Vi Tinh cảm thấy, Tần Hành Hàn đặc biệt gọi đến, sẽ không phải không có lời nào để nói.
Cậu trả lời: "Chưa."
Bữa tối cậu đặt vẫn chưa được giao.
"Tôi cũng chưa ăn."
Úc Vi Tinh: "..." Lời này có nghĩa muốn mời cậu ăn cơm?
"Tôi mời cậu ăn." Tần Hành Hàn nói.
Úc Vi Tinh: "..."
Quả nhiên là vậy.
Úc Vi Tinh muốn từ chối, lại nghe Tần Hành Hàn nói: "Chúng ta đi ăn lẩu."
Lẩu.
Úc Vi Tinh hung hăng động tâm.
Cậu thích ăn lẩu, trong sách "Úc Vi Tinh" bởi vì do tác giả chiếu theo cậu, cũng theo một số sở thích của cậu, lẩu là một trong số đó. Tần Hành Hàn điều tra cậu, biết cậu thích.
Suy nghĩ một lát, Úc Vi Tinh vẫn quyết định thỏa mãn dạ dày của mình, quả nhiên cậu vẫn muốn ăn, đã lâu không ăn. Hơn nữa cậu nhìn thấy Tần Hành Hàn, cũng có thể trực tiếp hỏi hắn vì sao giúp mình.
Và làm thế nào để hắn biết chuyện này, hành động nhanh hơn họ.
"Được, ở đâu?"
Tần Hành Hàn báo địa chỉ, để lại một câu "Tôi chờ cậu" cúp máy.
Úc Vi Tinh trở lại văn phòng, Chu Lẫm lập tức tiến lại gần, "Là nhà cậu làm sao?"
"Không, " Úc Vi Tinh nói, "Là một người bạn của tôi."
Biểu cảm Chu Lẫm biến đổi, rất nhanh lại có cảm giác nguy cơ, bạn bè nào lại kịp thời ra tay như vậy, do thời thời khắc khắc chú ý Úc Vi Tinh sao? Đây là thể loại một người bạn bình thường gì đây?
Úc Vi Tinh vừa nhìn biểu tình của gã, liền biết gã đang nghĩ gì, có chút bất đắc dĩ, nhưng có thể trách ai đây... Ừm, chỉ có thể trách tác giả anti-fan, thật sự đem nguyên chủ viết quá có não yêu đương.
Không cho Chu Lẫm cơ hội nói chuyện, "Tôi có việc, muốn đi trước, đồ ăn đã đặt chắc hẳn sắp đến rồi, bọn anh ăn đi."
Cậu đi hai bước, lại quay đầu, "Đúng rồi, mấy người đêm nay đến tăng ca, anh phải bổ sung tiền lương làm thêm giờ, bản thân anh cũng đừng quên."
Chu Lẫm có chút sửng sốt, bỗng nhiên có chút ấm lòng, "Được."
-
Tần Hành Hàn nói địa chỉ, cách giải trí Quang Mang không tính là xa, Úc Vi Tinh đi theo chỉ dẫn hơn mười phút, rất nhanh đã sắp tới, chỉ là cửa hàng ở trong ngõ nhỏ, đường trong ngõ quá hẹp, xe không đi được, cậu đành phải tìm một điểm đỗ xe ở phụ cận, sau đó đổi sang đi bộ.
Đi ước chừng năm phút cậu tìm được số nhà Tần Hành Hàn nói.
Đó là một tòa tứ hợp viện, từ cửa lớn đi vào, đập vào mắt là một gốc đa lớn trong viện. Cành đa rậm rạp lá tươi tốt, tán cây giống như một chiếc ô khổng lồ, bao phủ ra một phương trời nhỏ phía dưới.
Dưới tàng cây có một cái bàn, lẩu trên bàn đã nấu, ùng ục bốc lên bọt khí, Tần Hành Hàn ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một cây gậy chọc mèo, trêu chọc một con mèo bên chân, hắn rũ mắt nhìn mèo, ánh mắt mang theo một chút ý cười.
Úc Vi Tinh nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy những người khác, lập tức đi về phía Tần Hành Hàn.
"Chỗ này là quán lẩu?" Cậu kéo ghế của mình ngồi xuống, có chút khó hiểu.
"Không phải, " Tần Hành Hàn đem gậy trêu mèo cho mèo con tự chơi, xoay người nhìn về phía Úc Vi Tinh, "Chỗ này là một nhà hàng tư nhân, đêm nay tôi bao lại. "
Úc Vi Tinh: "..."
Tại sao chạy đến nhà hàng tư nhân để ăn lẩu?
Úc Vi Tinh tuy rằng không nói ra miệng, nhưng biểu tình hoang mang đã bán đứng suy nghĩ của cậu, Tần Hành Hàn nói: "Là nhà hàng của tôi."
Được rồi, cậu hiểu.
"Cậu thích ăn gì, tự mình gọi." Tần Hành Hàn đưa cho cậu menu gọi món.
Úc Vi Tinh không nhận, Tần Hành Hàn gọi không ít, bày đầy một bàn, gọi thêm nữa sẽ không ăn hết được, huống hồ bọn họ chỉ có hai người, ăn không được nhiều, sẽ lãng phí.
"Ăn những thứ này trước đi."
Tần Hành Hàn: "Cũng được."
Úc Vi Tinh tự tay pha một chén nước chấm, đang định ăn, phát hiện Tần Hành Hàn nhìn chăm chú vào chén nước chấm trước mặt mình, liền hỏi hắn: "Anh muốn không? Tôi pha giúp anh một loại?"
Tần Hành Hàn không chút khách khí, "Được, tôi không ăn rau mùi."
Úc Vi Tinh: "Được."
Pha nước chấm cho Tần Hành Hàn xong, Úc Vi Tinh lập tức động đũa, cậu thử máu vịt trong nồi đã nấu chín, máu vịt tươi non, rất vừa miệng.
Rất ngon.
Úc Vi Tinh thỏa mãn híp mắt.
"Sao anh không ăn?" Thấy Tần Hành Hàn hoàn toàn không động đũa, Úc Vi Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, "Không phải anh cũng chưa ăn tối sao?"
"Chưa ăn." Tần Hành Hàn cầm đũa lên, gắp một miếng đậu phụ đông lạnh.
Úc Vi Tinh thấy hắn động đũa, liền không quản hắn nữa, tự mình ăn của mình.
Ăn đến có chút no, Úc Vi Tinh chậm lại, rót cho mình một ly nước ngô, nhìn về phía Tần Hành Hàn, "Sao anh lại biết tôi muốn diễn Yến Vô Song? Động tác của anh cũng nhanh, do biết trước có người muốn nhằm vào tôi?"
Bằng không không có khả năng nhanh hơn bọn Chu Lẫm. Mặc dù thủ đoạn của Tần Hành Hàn đơn giản thô bạo, nhưng thủy quân trải quảng trường luôn có người muốn mua, để những tài khoản marketing kia xóa bài cũng phải có thời gian nói chuyện cùng họ, mà trước khi hình ảnh cậu đến Ngự Phong thử vai được tung ra, mấy acc marketing phối hợp căn bản không trực tiếp nhắc đến cậu.
"Do biết, Thiên Hạ Vô Song có khoản đầu tư của tôi, chọn người cần phải nói cho tôi biết." Tần Hành Hàn buông đũa xuống, cầm lấy trà cẩu kỷ hoa cúc trong tay, uống một ngụm, giảm bớt khí nóng trong khoang miệng, "Về phần biết trước, điều này là do trùng hợp, Vệ Tồn thử vai với cậu, anh ta là người phát ngôn tiếp theo của Tần thị, buổi tối Lâm Kha với người quản lý của anh ta ăn cơm, Lâm Kha ngẫu nhiên nghe được tiếng anh ta và người quản lý của anh ta đang thương lượng làm sao để mũi tên dư luận hướng về phía cậu."
Úc Vi Tinh nghe xong, nghiêm túc nghĩ: Tôi có thể có chút thuộc tính cá koi ở trên người.
May mắn thật tốt.
Nhúng thức ăn vào nồi lẩu nóng, Úc Vi Tinh hỏi thẳng: "Tại sao anh lại giúp tôi?"
Tần Hành Hàn cũng học theo phương pháp của Úc Vi Tinh, "Cậu là con trai của dì Bạch, lúc nhỏ dì Bạch rất thương tôi, dì Bạch cũng là người duy nhất nhiều năm như vậy, hàng năm đều đi thăm ba mẹ tôi."
Lại ngẩng đầu, nhìn cậu, "Hơn nữa, gần đây tôi rất nhàm chán, thỉnh thoảng thích quản một chút việc vặt."
Úc Vi Tinh nháy mắt mấy cái, "Nhàm chán?"
Tần thị là một tập đoàn lớn, dưới trướng còn có mấy chi nhánh, kinh doanh của công ty trải dài trên nhiều lĩnh vực, từ năng lượng mới đến công nghệ thông minh rồi đến khu nghỉ dưỡng, ăn uống, đồ dùng hàng ngày, loại hình kinh doanh cơ hồ bao gồm mọi phương diện cơm áo gạo tiền, thể tích lớn như vậy, chẳng lẽ không phải ngay cả thời gian ngủ cũng rất ít rất bận rộn sao?
Điều này không khoa học.
Ông chủ mà cậu biết trong kiếp trước đều rất bận rộn. Phú nhị đại mới nhàn rỗi, bởi vì không cần công việc, gia đình cho tiền, hàng ngày chỉ cần ăn uống vui chơi là đủ.
Tần Hành Hàn cười, ánh mắt lại lạnh nhạt, "So với trước kia, quả thật nhàm chán."
Úc Vi Tinh nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu được ý của hắn.
Trước kia kẻ thù của hắn vẫn còn, hắn phải hao tốn tâm tư đối phó bọn họ, để bọn họ lộ ra chân tướng, lấy được chứng cứ, mà Tần thị cũng không giống như hiện tại bị thanh lý từ trên xuống dưới một lần, sâu bướm, sâu bệnh đều bị thanh trừ. Tần thị lúc trước, quản lý phải hao phí nhiều tinh lực hơn.
Ăn no, cậu theo lời Tần Hành Hàn đưa ra đề nghị, "Nếu nhàm chán, anh có thể tìm thêm chút việc để làm, ví dụ như chuyện trước đó anh chưa từng làm, đều có thể thử xem."
Lại bổ sung một câu, "Nếu tạm thời không nhớ nổi, có thể cầm giấy bút, nghĩ đến cái gì thì viết ra, giống như danh sách nguyện vọng."
Tần Hành Hàn đột nhiên cảm thấy hứng thú, "Cậu có danh sách nguyện vọng không?"
"Đương nhiên có."
"Cái gì?"
Úc Vi Tinh cười, "Nguyện vọng của tôi bây giờ rất đơn giản, diễn tốt Yến Vô Song, khiến khán giả hài lòng."
Tần Hành Hàn nghiêm túc nhìn cậu trong chốc lát, đánh giá khách quan, "Bề ngoài của cậu rất xuất chúng, trong mấy người thử vai lúc chiều cậu phù hợp với Yến Vô Song nhất, tôi cũng đã xem qua video các cậu thử vai, biểu hiện của cậu là tốt nhất."
"Cám ơn." Những lời này là để cấp tự tin cho cậu.
......
Ăn lẩu hơn một tiếng đồng hồ, gần mười giờ mới kết thúc.
Úc Vi Tinh đi toilet một chuyến, lúc đi ra lại thấy Tần Hành Hàn đang trêu chọc mèo, con mèo kia dính vào bên cạnh hắn, meo meo kêu lên, trông cực kỳ thích hắn.
"Anh cũng thích mèo?" Úc Vi Tinh hỏi.
Tần Hành Hàn nói: "Không thích lắm, chỉ cảm thấy thú vị."
Hắn ngẩng đầu lên, "Cậu rất thích à?"
"Thích, tôi thích các loại động vật nhỏ, mèo, chó, gấu trúc, hổ, sư tử..." Úc Vi Tinh nâng má, híp mắt, "Chúng đều có lông xù, đáng yêu biết bao, hơn nữa biết chữa lành, mỗi ngày ngắm nhìn, tâm trạng có thể cải thiện."
Tần Hành Hàn nhìn cậu, không nói gì, lại quay về trêu chọc mèo.
Trêu chọc trong vài phút, hắn nói, "Đi thôi, 10 giờ rồi."
Úc Vi Tinh nghe vậy nhìn thời gian, phát hiện vừa vặn đúng giờ, cậu đứng dậy đi theo, "Ừ, muộn rồi."
Xe của Tần Hành Hàn cũng dừng ở bên ngoài ngõ nhỏ, đường ở ngõ này chỉ có thể đi bộ, Úc Vi Tinh đi bên cạnh hắn, hai người cách nhau một cánh tay, cách ly giao tiếp xã hội tương đối thoải mái.
Con đường này rất yên tĩnh, không có sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, mặc dù đối diện là trung tâm thương mại phồn hoa náo nhiệt, nhưng cách một con phố, thì khác.
Úc Vi Tinh giẫm lên bóng đèn đường, nói chuyện phiếm với Tần Hành Hàn, "Tại sao anh lại mở nhà hàng ở đây?" Bên này không dễ tìm, còn không có chỗ đậu xe, không giống như đang làm ăn đàng hoàng.
"Trong ồn lấy tĩnh," Tần Hành Hàn quay đầu lại, "Rất thích hợp nói chuyện, không phải sao."
Điểm này rất chuẩn.
"Lại nói tiếp, vì sao anh lại mời tôi ăn tối?" Bọn họ tổng cộng mới gặp mặt ba lần, thế nào cũng không thể cùng nhau ăn cơm.
Tần Hành Hàn lại cực kỳ thản nhiên, "Quan sát cậu."
Úc Vi Tinh: "..."
Cậu gần như quên mất chuyện này.
Ánh mắt cậu có chút phức tạp, "Sau này anh sẽ không định luôn tìm tôi cùng ăn cơm chứ?"
Tần Hành Hàn nhếch môi, nhìn cậu, "Cậu nhắc nhở tôi, cũng không phải không thể."
Úc Vi Tinh: "..."
Không, cậu không thể.
Đi ra khỏi ngõ, Úc Vi Tinh giơ ngón tay chỉ về phía bên trái, "Xe của tôi ở bên kia, đi trước. Cảm ơn anh một lần nữa, cảm ơn anh về bữa tối, lẩu rất ngon."
Đi đến bên cạnh xe, Úc Vi Tinh quay đầu lại nhìn đầu ngõ, Tần Hành Hàn vẫn còn đứng đó, mà cách đó không xa có một chiếc xe chậm rãi chạy tới, hẳn là đến đón hắn.
Đang muốn thu hồi tầm mắt, cậu đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông bước nhanh đến gần Tần Hành Hàn, người đàn ông một tay giấu đồ sau lưng, đồ vật trong tay bị ánh đèn chiếu tới, có chút phản quang.
Thấy rõ con dao trong tay người đàn ông, sắc mặt Úc Vi Tinh đại biến, vội vàng lên tiếng: "Cẩn thận --"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
【Đang chờ sửa chữa】
Hẹn gặp lại vào ngày mai, bắn tim ~
-
Cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2022-09-23 23:17:53~2022-09-25 17:11:54
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Li phu nhân - 1 lọ;
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Tr&B: Nkyl_0111 (28/08/2023)
Tần Hành Hàn nói: "Không cần khách khí."
Hắn hỏi thêm, "Cậu đã ăn tối chưa?"
Những lời này giống như câu hỏi vạn năng được dùng khi không tìm được đề tài, nhưng Úc Vi Tinh cảm thấy, Tần Hành Hàn đặc biệt gọi đến, sẽ không phải không có lời nào để nói.
Cậu trả lời: "Chưa."
Bữa tối cậu đặt vẫn chưa được giao.
"Tôi cũng chưa ăn."
Úc Vi Tinh: "..." Lời này có nghĩa muốn mời cậu ăn cơm?
"Tôi mời cậu ăn." Tần Hành Hàn nói.
Úc Vi Tinh: "..."
Quả nhiên là vậy.
Úc Vi Tinh muốn từ chối, lại nghe Tần Hành Hàn nói: "Chúng ta đi ăn lẩu."
Lẩu.
Úc Vi Tinh hung hăng động tâm.
Cậu thích ăn lẩu, trong sách "Úc Vi Tinh" bởi vì do tác giả chiếu theo cậu, cũng theo một số sở thích của cậu, lẩu là một trong số đó. Tần Hành Hàn điều tra cậu, biết cậu thích.
Suy nghĩ một lát, Úc Vi Tinh vẫn quyết định thỏa mãn dạ dày của mình, quả nhiên cậu vẫn muốn ăn, đã lâu không ăn. Hơn nữa cậu nhìn thấy Tần Hành Hàn, cũng có thể trực tiếp hỏi hắn vì sao giúp mình.
Và làm thế nào để hắn biết chuyện này, hành động nhanh hơn họ.
"Được, ở đâu?"
Tần Hành Hàn báo địa chỉ, để lại một câu "Tôi chờ cậu" cúp máy.
Úc Vi Tinh trở lại văn phòng, Chu Lẫm lập tức tiến lại gần, "Là nhà cậu làm sao?"
"Không, " Úc Vi Tinh nói, "Là một người bạn của tôi."
Biểu cảm Chu Lẫm biến đổi, rất nhanh lại có cảm giác nguy cơ, bạn bè nào lại kịp thời ra tay như vậy, do thời thời khắc khắc chú ý Úc Vi Tinh sao? Đây là thể loại một người bạn bình thường gì đây?
Úc Vi Tinh vừa nhìn biểu tình của gã, liền biết gã đang nghĩ gì, có chút bất đắc dĩ, nhưng có thể trách ai đây... Ừm, chỉ có thể trách tác giả anti-fan, thật sự đem nguyên chủ viết quá có não yêu đương.
Không cho Chu Lẫm cơ hội nói chuyện, "Tôi có việc, muốn đi trước, đồ ăn đã đặt chắc hẳn sắp đến rồi, bọn anh ăn đi."
Cậu đi hai bước, lại quay đầu, "Đúng rồi, mấy người đêm nay đến tăng ca, anh phải bổ sung tiền lương làm thêm giờ, bản thân anh cũng đừng quên."
Chu Lẫm có chút sửng sốt, bỗng nhiên có chút ấm lòng, "Được."
-
Tần Hành Hàn nói địa chỉ, cách giải trí Quang Mang không tính là xa, Úc Vi Tinh đi theo chỉ dẫn hơn mười phút, rất nhanh đã sắp tới, chỉ là cửa hàng ở trong ngõ nhỏ, đường trong ngõ quá hẹp, xe không đi được, cậu đành phải tìm một điểm đỗ xe ở phụ cận, sau đó đổi sang đi bộ.
Đi ước chừng năm phút cậu tìm được số nhà Tần Hành Hàn nói.
Đó là một tòa tứ hợp viện, từ cửa lớn đi vào, đập vào mắt là một gốc đa lớn trong viện. Cành đa rậm rạp lá tươi tốt, tán cây giống như một chiếc ô khổng lồ, bao phủ ra một phương trời nhỏ phía dưới.
Dưới tàng cây có một cái bàn, lẩu trên bàn đã nấu, ùng ục bốc lên bọt khí, Tần Hành Hàn ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một cây gậy chọc mèo, trêu chọc một con mèo bên chân, hắn rũ mắt nhìn mèo, ánh mắt mang theo một chút ý cười.
Úc Vi Tinh nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy những người khác, lập tức đi về phía Tần Hành Hàn.
"Chỗ này là quán lẩu?" Cậu kéo ghế của mình ngồi xuống, có chút khó hiểu.
"Không phải, " Tần Hành Hàn đem gậy trêu mèo cho mèo con tự chơi, xoay người nhìn về phía Úc Vi Tinh, "Chỗ này là một nhà hàng tư nhân, đêm nay tôi bao lại. "
Úc Vi Tinh: "..."
Tại sao chạy đến nhà hàng tư nhân để ăn lẩu?
Úc Vi Tinh tuy rằng không nói ra miệng, nhưng biểu tình hoang mang đã bán đứng suy nghĩ của cậu, Tần Hành Hàn nói: "Là nhà hàng của tôi."
Được rồi, cậu hiểu.
"Cậu thích ăn gì, tự mình gọi." Tần Hành Hàn đưa cho cậu menu gọi món.
Úc Vi Tinh không nhận, Tần Hành Hàn gọi không ít, bày đầy một bàn, gọi thêm nữa sẽ không ăn hết được, huống hồ bọn họ chỉ có hai người, ăn không được nhiều, sẽ lãng phí.
"Ăn những thứ này trước đi."
Tần Hành Hàn: "Cũng được."
Úc Vi Tinh tự tay pha một chén nước chấm, đang định ăn, phát hiện Tần Hành Hàn nhìn chăm chú vào chén nước chấm trước mặt mình, liền hỏi hắn: "Anh muốn không? Tôi pha giúp anh một loại?"
Tần Hành Hàn không chút khách khí, "Được, tôi không ăn rau mùi."
Úc Vi Tinh: "Được."
Pha nước chấm cho Tần Hành Hàn xong, Úc Vi Tinh lập tức động đũa, cậu thử máu vịt trong nồi đã nấu chín, máu vịt tươi non, rất vừa miệng.
Rất ngon.
Úc Vi Tinh thỏa mãn híp mắt.
"Sao anh không ăn?" Thấy Tần Hành Hàn hoàn toàn không động đũa, Úc Vi Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, "Không phải anh cũng chưa ăn tối sao?"
"Chưa ăn." Tần Hành Hàn cầm đũa lên, gắp một miếng đậu phụ đông lạnh.
Úc Vi Tinh thấy hắn động đũa, liền không quản hắn nữa, tự mình ăn của mình.
Ăn đến có chút no, Úc Vi Tinh chậm lại, rót cho mình một ly nước ngô, nhìn về phía Tần Hành Hàn, "Sao anh lại biết tôi muốn diễn Yến Vô Song? Động tác của anh cũng nhanh, do biết trước có người muốn nhằm vào tôi?"
Bằng không không có khả năng nhanh hơn bọn Chu Lẫm. Mặc dù thủ đoạn của Tần Hành Hàn đơn giản thô bạo, nhưng thủy quân trải quảng trường luôn có người muốn mua, để những tài khoản marketing kia xóa bài cũng phải có thời gian nói chuyện cùng họ, mà trước khi hình ảnh cậu đến Ngự Phong thử vai được tung ra, mấy acc marketing phối hợp căn bản không trực tiếp nhắc đến cậu.
"Do biết, Thiên Hạ Vô Song có khoản đầu tư của tôi, chọn người cần phải nói cho tôi biết." Tần Hành Hàn buông đũa xuống, cầm lấy trà cẩu kỷ hoa cúc trong tay, uống một ngụm, giảm bớt khí nóng trong khoang miệng, "Về phần biết trước, điều này là do trùng hợp, Vệ Tồn thử vai với cậu, anh ta là người phát ngôn tiếp theo của Tần thị, buổi tối Lâm Kha với người quản lý của anh ta ăn cơm, Lâm Kha ngẫu nhiên nghe được tiếng anh ta và người quản lý của anh ta đang thương lượng làm sao để mũi tên dư luận hướng về phía cậu."
Úc Vi Tinh nghe xong, nghiêm túc nghĩ: Tôi có thể có chút thuộc tính cá koi ở trên người.
May mắn thật tốt.
Nhúng thức ăn vào nồi lẩu nóng, Úc Vi Tinh hỏi thẳng: "Tại sao anh lại giúp tôi?"
Tần Hành Hàn cũng học theo phương pháp của Úc Vi Tinh, "Cậu là con trai của dì Bạch, lúc nhỏ dì Bạch rất thương tôi, dì Bạch cũng là người duy nhất nhiều năm như vậy, hàng năm đều đi thăm ba mẹ tôi."
Lại ngẩng đầu, nhìn cậu, "Hơn nữa, gần đây tôi rất nhàm chán, thỉnh thoảng thích quản một chút việc vặt."
Úc Vi Tinh nháy mắt mấy cái, "Nhàm chán?"
Tần thị là một tập đoàn lớn, dưới trướng còn có mấy chi nhánh, kinh doanh của công ty trải dài trên nhiều lĩnh vực, từ năng lượng mới đến công nghệ thông minh rồi đến khu nghỉ dưỡng, ăn uống, đồ dùng hàng ngày, loại hình kinh doanh cơ hồ bao gồm mọi phương diện cơm áo gạo tiền, thể tích lớn như vậy, chẳng lẽ không phải ngay cả thời gian ngủ cũng rất ít rất bận rộn sao?
Điều này không khoa học.
Ông chủ mà cậu biết trong kiếp trước đều rất bận rộn. Phú nhị đại mới nhàn rỗi, bởi vì không cần công việc, gia đình cho tiền, hàng ngày chỉ cần ăn uống vui chơi là đủ.
Tần Hành Hàn cười, ánh mắt lại lạnh nhạt, "So với trước kia, quả thật nhàm chán."
Úc Vi Tinh nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu được ý của hắn.
Trước kia kẻ thù của hắn vẫn còn, hắn phải hao tốn tâm tư đối phó bọn họ, để bọn họ lộ ra chân tướng, lấy được chứng cứ, mà Tần thị cũng không giống như hiện tại bị thanh lý từ trên xuống dưới một lần, sâu bướm, sâu bệnh đều bị thanh trừ. Tần thị lúc trước, quản lý phải hao phí nhiều tinh lực hơn.
Ăn no, cậu theo lời Tần Hành Hàn đưa ra đề nghị, "Nếu nhàm chán, anh có thể tìm thêm chút việc để làm, ví dụ như chuyện trước đó anh chưa từng làm, đều có thể thử xem."
Lại bổ sung một câu, "Nếu tạm thời không nhớ nổi, có thể cầm giấy bút, nghĩ đến cái gì thì viết ra, giống như danh sách nguyện vọng."
Tần Hành Hàn đột nhiên cảm thấy hứng thú, "Cậu có danh sách nguyện vọng không?"
"Đương nhiên có."
"Cái gì?"
Úc Vi Tinh cười, "Nguyện vọng của tôi bây giờ rất đơn giản, diễn tốt Yến Vô Song, khiến khán giả hài lòng."
Tần Hành Hàn nghiêm túc nhìn cậu trong chốc lát, đánh giá khách quan, "Bề ngoài của cậu rất xuất chúng, trong mấy người thử vai lúc chiều cậu phù hợp với Yến Vô Song nhất, tôi cũng đã xem qua video các cậu thử vai, biểu hiện của cậu là tốt nhất."
"Cám ơn." Những lời này là để cấp tự tin cho cậu.
......
Ăn lẩu hơn một tiếng đồng hồ, gần mười giờ mới kết thúc.
Úc Vi Tinh đi toilet một chuyến, lúc đi ra lại thấy Tần Hành Hàn đang trêu chọc mèo, con mèo kia dính vào bên cạnh hắn, meo meo kêu lên, trông cực kỳ thích hắn.
"Anh cũng thích mèo?" Úc Vi Tinh hỏi.
Tần Hành Hàn nói: "Không thích lắm, chỉ cảm thấy thú vị."
Hắn ngẩng đầu lên, "Cậu rất thích à?"
"Thích, tôi thích các loại động vật nhỏ, mèo, chó, gấu trúc, hổ, sư tử..." Úc Vi Tinh nâng má, híp mắt, "Chúng đều có lông xù, đáng yêu biết bao, hơn nữa biết chữa lành, mỗi ngày ngắm nhìn, tâm trạng có thể cải thiện."
Tần Hành Hàn nhìn cậu, không nói gì, lại quay về trêu chọc mèo.
Trêu chọc trong vài phút, hắn nói, "Đi thôi, 10 giờ rồi."
Úc Vi Tinh nghe vậy nhìn thời gian, phát hiện vừa vặn đúng giờ, cậu đứng dậy đi theo, "Ừ, muộn rồi."
Xe của Tần Hành Hàn cũng dừng ở bên ngoài ngõ nhỏ, đường ở ngõ này chỉ có thể đi bộ, Úc Vi Tinh đi bên cạnh hắn, hai người cách nhau một cánh tay, cách ly giao tiếp xã hội tương đối thoải mái.
Con đường này rất yên tĩnh, không có sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, mặc dù đối diện là trung tâm thương mại phồn hoa náo nhiệt, nhưng cách một con phố, thì khác.
Úc Vi Tinh giẫm lên bóng đèn đường, nói chuyện phiếm với Tần Hành Hàn, "Tại sao anh lại mở nhà hàng ở đây?" Bên này không dễ tìm, còn không có chỗ đậu xe, không giống như đang làm ăn đàng hoàng.
"Trong ồn lấy tĩnh," Tần Hành Hàn quay đầu lại, "Rất thích hợp nói chuyện, không phải sao."
Điểm này rất chuẩn.
"Lại nói tiếp, vì sao anh lại mời tôi ăn tối?" Bọn họ tổng cộng mới gặp mặt ba lần, thế nào cũng không thể cùng nhau ăn cơm.
Tần Hành Hàn lại cực kỳ thản nhiên, "Quan sát cậu."
Úc Vi Tinh: "..."
Cậu gần như quên mất chuyện này.
Ánh mắt cậu có chút phức tạp, "Sau này anh sẽ không định luôn tìm tôi cùng ăn cơm chứ?"
Tần Hành Hàn nhếch môi, nhìn cậu, "Cậu nhắc nhở tôi, cũng không phải không thể."
Úc Vi Tinh: "..."
Không, cậu không thể.
Đi ra khỏi ngõ, Úc Vi Tinh giơ ngón tay chỉ về phía bên trái, "Xe của tôi ở bên kia, đi trước. Cảm ơn anh một lần nữa, cảm ơn anh về bữa tối, lẩu rất ngon."
Đi đến bên cạnh xe, Úc Vi Tinh quay đầu lại nhìn đầu ngõ, Tần Hành Hàn vẫn còn đứng đó, mà cách đó không xa có một chiếc xe chậm rãi chạy tới, hẳn là đến đón hắn.
Đang muốn thu hồi tầm mắt, cậu đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông bước nhanh đến gần Tần Hành Hàn, người đàn ông một tay giấu đồ sau lưng, đồ vật trong tay bị ánh đèn chiếu tới, có chút phản quang.
Thấy rõ con dao trong tay người đàn ông, sắc mặt Úc Vi Tinh đại biến, vội vàng lên tiếng: "Cẩn thận --"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
【Đang chờ sửa chữa】
Hẹn gặp lại vào ngày mai, bắn tim ~
-
Cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2022-09-23 23:17:53~2022-09-25 17:11:54
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Li phu nhân - 1 lọ;
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Tr&B: Nkyl_0111 (28/08/2023)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.