Sau Khi Xuyên Thanh, Dì Nhỏ Mang Không Gian Nuôi Dạy Con Hàng Ngày
Chương 10:
Kiêm Gia Thị Thảo
23/11/2024
Đại phúc tấn nhìn thấy tình hình này, lòng treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng được buông xuống. Nguyệt Nhi đã chịu ăn, lại còn chịu bỏ thời gian sắp xếp và dạy dỗ nha hoàn. Điều này chứng tỏ nàng không còn ý định chết nữa.
Đêm qua, Tam lão gia bỗng nhiên thay đổi thái độ, vội vàng gọi thái y đến xem bệnh. Điều đó khiến cả Đại phúc tấn lẫn lão gia đều ngơ ngác. Chính người này hôm trước còn khuyên họ hãy thuận theo ý Nguyệt Nhi, để nàng ra đi thanh thản, giờ lại chẳng tiếc bất cứ giá nào để cứu nàng.
Khi bị hỏi, Tam lão gia vừa lau mồ hôi trán vừa giải thích:
“May mà Nguyệt Nhi không sao, nếu không cả nhà chúng ta sẽ gặp họa lớn!”
“Dùng cái gì mà nhìn ra được?” Ba người vừa bước ra khỏi am Thịnh Tâm, lão gia cất tiếng hỏi.
Tam lão gia chậm rãi dừng bước, xoay người lại, đưa tay chỉ về phía tấm biển của am Thịnh Tâm. Thấy lão gia cùng nàng vẫn chưa hiểu, ông bèn nhắc nhở thêm: “Đại ca và đại tẩu cũng biết Nguyệt Nhi ở đâu mà, phải không?”
Lão gia càng thêm ngơ ngác: “Chẳng phải là ở am Thịnh Tâm sao?”
Tam lão gia chỉ cười khổ, chớp chớp mắt nhưng vẫn không chịu giải thích rõ ràng, chỉ buông một câu: “Thôi, thôi, người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Mãi đến khi được chính miệng nữ nhi thốt lên hai chữ “Thánh tâm”, Đại phúc tấn mới sực ngộ ra điều Tam lão gia từng nói úp mở.
Thịnh Tâm – chính là Thánh Tâm. Nguyệt Nhi nào phải ở am ni cô, mà là đang ở trong lòng Hoàng Thượng từ đầu tới cuối.
Lời này tuy rõ ràng trong lòng nhưng chẳng thể nào thốt ra trước mặt kẻ dưới. Cũng may Nguyệt Nhi không sao. Nếu nàng xảy ra chuyện, Hách Xá Lý gia mang tội nghịch thánh tâm thì chỉ có nước chờ tai họa ập xuống.
Chưa biết chừng, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ bị liên lụy theo.
---
**Tác giả có lời muốn nói:**
Hách Như Nguyệt: Hôm qua được nhận ân tình của người ta, bây giờ phải tặng lễ vật gì đây cho tốt?
Khang Hi: Trẫm thích @#¥, trẫm muốn ¥ phần trăm…
Hách Như Nguyệt: Được rồi, đưa cái này cho Hoàng Hậu, cái kia cho Thái Hoàng Thái Hậu. Xong xuôi hết.
Khang Hi: ?
---
“Ngạch nương, đêm qua Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương đều quan tâm đến ta. Nhà chúng ta có phải nên phái người tiến cung tạ ơn hay không?” Thấy Đại phúc tấn đang thất thần, Hách Như Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Đại phúc tấn giật mình hoàn hồn, trả lời: “Hoàng Hậu là tỷ tỷ của ngươi, còn Thái Hoàng Thái Hậu thì…”
Nàng chần chừ một chút, có vẻ không nắm chắc được tính tình của Thái Hoàng Thái Hậu. Theo lý thuyết, Thái Hoàng Thái Hậu không ưa Nguyệt Nhi, lẽ ra sẽ không quan tâm đến chuyện của nàng. Nhưng đêm qua, Hồ viện chính đến xem bệnh lại chính là do Thái Hoàng Thái Hậu sắp đặt.
Nghe ý Đại phúc tấn, Hoàng Hậu là tỷ tỷ của nguyên chủ, không cần phải tạ ơn. Thái Hoàng Thái Hậu bên kia vì không rõ tình hình nên cũng không cần tỏ vẻ gì. Chẳng lẽ cứ vậy mà qua loa cho xong?
Hách Như Nguyệt không đồng tình với cách này.
Không nói đến việc thời cổ đại quân thần có khác, mà trong triều Thanh còn có mối quan hệ chủ tử - nô tài. Dù ở hiện đại, khi nhận ân tình từ cấp trên, ít nhất cũng phải đến cảm ơn trực tiếp mới phải phép.
Có đi mà không có lại, thật quá thất lễ. Quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới cũng là như thế mà xây dựng.
Hách Như Nguyệt nhìn thấu, cha mẹ nguyên chủ là người thật thà, không giỏi giao tế. Đặt hai người này bên cạnh Tam thúc Tác Ngạch Đồ – một kẻ lòng dạ thâm sâu, quả nhiên chẳng có cơ hội nào để chiếm ưu thế.
Đêm qua, Tam lão gia bỗng nhiên thay đổi thái độ, vội vàng gọi thái y đến xem bệnh. Điều đó khiến cả Đại phúc tấn lẫn lão gia đều ngơ ngác. Chính người này hôm trước còn khuyên họ hãy thuận theo ý Nguyệt Nhi, để nàng ra đi thanh thản, giờ lại chẳng tiếc bất cứ giá nào để cứu nàng.
Khi bị hỏi, Tam lão gia vừa lau mồ hôi trán vừa giải thích:
“May mà Nguyệt Nhi không sao, nếu không cả nhà chúng ta sẽ gặp họa lớn!”
“Dùng cái gì mà nhìn ra được?” Ba người vừa bước ra khỏi am Thịnh Tâm, lão gia cất tiếng hỏi.
Tam lão gia chậm rãi dừng bước, xoay người lại, đưa tay chỉ về phía tấm biển của am Thịnh Tâm. Thấy lão gia cùng nàng vẫn chưa hiểu, ông bèn nhắc nhở thêm: “Đại ca và đại tẩu cũng biết Nguyệt Nhi ở đâu mà, phải không?”
Lão gia càng thêm ngơ ngác: “Chẳng phải là ở am Thịnh Tâm sao?”
Tam lão gia chỉ cười khổ, chớp chớp mắt nhưng vẫn không chịu giải thích rõ ràng, chỉ buông một câu: “Thôi, thôi, người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Mãi đến khi được chính miệng nữ nhi thốt lên hai chữ “Thánh tâm”, Đại phúc tấn mới sực ngộ ra điều Tam lão gia từng nói úp mở.
Thịnh Tâm – chính là Thánh Tâm. Nguyệt Nhi nào phải ở am ni cô, mà là đang ở trong lòng Hoàng Thượng từ đầu tới cuối.
Lời này tuy rõ ràng trong lòng nhưng chẳng thể nào thốt ra trước mặt kẻ dưới. Cũng may Nguyệt Nhi không sao. Nếu nàng xảy ra chuyện, Hách Xá Lý gia mang tội nghịch thánh tâm thì chỉ có nước chờ tai họa ập xuống.
Chưa biết chừng, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ bị liên lụy theo.
---
**Tác giả có lời muốn nói:**
Hách Như Nguyệt: Hôm qua được nhận ân tình của người ta, bây giờ phải tặng lễ vật gì đây cho tốt?
Khang Hi: Trẫm thích @#¥, trẫm muốn ¥ phần trăm…
Hách Như Nguyệt: Được rồi, đưa cái này cho Hoàng Hậu, cái kia cho Thái Hoàng Thái Hậu. Xong xuôi hết.
Khang Hi: ?
---
“Ngạch nương, đêm qua Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương đều quan tâm đến ta. Nhà chúng ta có phải nên phái người tiến cung tạ ơn hay không?” Thấy Đại phúc tấn đang thất thần, Hách Như Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Đại phúc tấn giật mình hoàn hồn, trả lời: “Hoàng Hậu là tỷ tỷ của ngươi, còn Thái Hoàng Thái Hậu thì…”
Nàng chần chừ một chút, có vẻ không nắm chắc được tính tình của Thái Hoàng Thái Hậu. Theo lý thuyết, Thái Hoàng Thái Hậu không ưa Nguyệt Nhi, lẽ ra sẽ không quan tâm đến chuyện của nàng. Nhưng đêm qua, Hồ viện chính đến xem bệnh lại chính là do Thái Hoàng Thái Hậu sắp đặt.
Nghe ý Đại phúc tấn, Hoàng Hậu là tỷ tỷ của nguyên chủ, không cần phải tạ ơn. Thái Hoàng Thái Hậu bên kia vì không rõ tình hình nên cũng không cần tỏ vẻ gì. Chẳng lẽ cứ vậy mà qua loa cho xong?
Hách Như Nguyệt không đồng tình với cách này.
Không nói đến việc thời cổ đại quân thần có khác, mà trong triều Thanh còn có mối quan hệ chủ tử - nô tài. Dù ở hiện đại, khi nhận ân tình từ cấp trên, ít nhất cũng phải đến cảm ơn trực tiếp mới phải phép.
Có đi mà không có lại, thật quá thất lễ. Quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới cũng là như thế mà xây dựng.
Hách Như Nguyệt nhìn thấu, cha mẹ nguyên chủ là người thật thà, không giỏi giao tế. Đặt hai người này bên cạnh Tam thúc Tác Ngạch Đồ – một kẻ lòng dạ thâm sâu, quả nhiên chẳng có cơ hội nào để chiếm ưu thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.