Sau Khi Xuyên Thanh, Dì Nhỏ Mang Không Gian Nuôi Dạy Con Hàng Ngày
Chương 6:
Kiêm Gia Thị Thảo
23/11/2024
Chờ nha hoàn nấu xong thuốc, phúc tấn tự mình bưng tới, từng muỗng một đút cho Hách Như Nguyệt uống. Lúc này, nhóm thái y mà tam thúc phái người đi thỉnh cũng khó khăn lắm mới tới nơi. Nhưng vừa nghe nói viện chính và một vị tiền bối thái y đã đến trước, bọn họ chỉ liếc qua phương thuốc rồi lập tức bị tiễn đi.
Hách Như Nguyệt uống xong bát thuốc, cả người toát mồ hôi nóng, cảm giác như cơ thể dần dần lấy lại hơi thở của sự sống. Đến lúc này, nàng mới yên tâm mà chìm vào giấc hôn mê.
Nàng ngủ một giấc trời đất tối sầm, không hay biết rằng trong hoàng cung có mấy người trằn trọc không tài nào yên giấc.
---
**Khôn Ninh Cung, Đông Noãn Các**.
Hoàng Hậu đang ngồi tựa lưng trên giường La Hán, cùng lão ma ma Tùng Giai thị trò chuyện phiếm. Đôi mắt hạnh thường xuyên liếc nhìn về phía cửa noãn các, như đang đợi tin tức gì đó.
Tùng Giai ma ma biết rõ Hoàng Hậu đang mong ngóng điều gì, ánh mắt bà lướt qua bụng nhỏ của Hoàng Hậu, ngừng lại một chút rồi khẽ khuyên:
“Nương nương, đêm đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi đi thôi.”
Hoàng Hậu khoát tay, ra hiệu cho người mang trà lên. Nàng nhấp một ngụm, lấy lại tinh thần, rồi mới đáp:
“Không vội, chờ thêm chút nữa.”
Tùng Giai ma ma thầm thở dài trong lòng. Bà biết Hoàng Hậu không vui lòng vì chuyện của nhị cô nương, nhưng bao năm qua náo loạn ngần ấy lần, vẫn chưa từng ngừng nghỉ. Nghĩ đến mà cũng khiến người khác cảm thấy phiền.
Năm Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đại hôn, nhị cô nương nháo muốn thắt cổ. Đến khi Hoàng Hậu mang thai thừa tự a ca lần đầu, nhị cô nương lại nháo giảo tóc. Nay Hoàng Hậu khó khăn lắm mới lại có thai, nhị cô nương lại náo chuyện tuyệt thực muốn tự sát.
Cũng may Hoàng Hậu nương nương tính thiện tâm, đổi lại người khác, e rằng đã mặc kệ từ lâu.
Có lúc, Tùng Giai ma ma cũng nghĩ rằng, nếu không có nhị cô nương, có lẽ Hoàng Hậu sẽ đỡ phải phiền lòng, còn Hách Xá Lí phủ cũng bớt đi được một gánh nặng lớn.
Hôm nay vốn dĩ mọi thứ đều bình thường. Nhưng không biết kẻ nào nhiều chuyện, nghe đâu được tin nhị cô nương bệnh nặng, ba ngày liền không ăn uống. Hoàng Hậu nghe tin, ngay cả bữa tối cũng bỏ qua, lập tức sai người truyền thái y đến Hách Xá Lí phủ, rồi từ đó luôn thắp đèn chờ đợi đến giờ này.
---
**Từ Ninh Cung, Noãn Các**.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng không thể chợp mắt. Bà ngáp dài, hỏi Tô Ma Lạt Cô bên cạnh:
“Giờ này đã là canh mấy?”
Tô Ma Lạt Cô đáp:
“Đã gần đến canh hai, chủ tử nên nghỉ ngơi rồi.”
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt, nhưng rất nhanh lại mở ra:
“Hoàng Thượng đã an trí xong chưa?”
Tô Ma Lạt Cô lắc đầu, đáp:
“Tiền triều việc bận, Hoàng Thượng vẫn còn vội, chưa nghỉ ngơi.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười khổ, nói:
“Hoàng Thượng không ngủ, ta cũng chẳng thể ngủ. Thôi thì cứ thức vậy.”
Tô Ma Lạt Cô thấy thế, liền lên tiếng khuyên giải:
“Nếu chủ tử không ngủ được, nô tỳ xin mạn phép nói thêm vài câu.”
Thái Hoàng Thái Hậu ngắt lời:
“Ta biết ngươi định nói gì.”
Bà vừa nói, vừa đưa ánh mắt nhìn ánh nến lay động trong phòng, rồi cất giọng trầm ngâm:
“Hách Xá Lí gia nhị cô nương kia, dáng vẻ quả thật xuất chúng. Hoàng Thượng thích, ta nhìn cũng thích. Nhưng nhà chúng ta không phải gia đình bình thường, Hoàng Thượng cũng không phải phàm phu tục tử.
Người ta muốn chọn làm Đại Thanh Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, không chỉ cần dung mạo mà còn phải có cả phẩm hạnh. Nếu không thể sửa được tính tình, thì làm sao xứng đáng đây?”
Hách Như Nguyệt uống xong bát thuốc, cả người toát mồ hôi nóng, cảm giác như cơ thể dần dần lấy lại hơi thở của sự sống. Đến lúc này, nàng mới yên tâm mà chìm vào giấc hôn mê.
Nàng ngủ một giấc trời đất tối sầm, không hay biết rằng trong hoàng cung có mấy người trằn trọc không tài nào yên giấc.
---
**Khôn Ninh Cung, Đông Noãn Các**.
Hoàng Hậu đang ngồi tựa lưng trên giường La Hán, cùng lão ma ma Tùng Giai thị trò chuyện phiếm. Đôi mắt hạnh thường xuyên liếc nhìn về phía cửa noãn các, như đang đợi tin tức gì đó.
Tùng Giai ma ma biết rõ Hoàng Hậu đang mong ngóng điều gì, ánh mắt bà lướt qua bụng nhỏ của Hoàng Hậu, ngừng lại một chút rồi khẽ khuyên:
“Nương nương, đêm đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi đi thôi.”
Hoàng Hậu khoát tay, ra hiệu cho người mang trà lên. Nàng nhấp một ngụm, lấy lại tinh thần, rồi mới đáp:
“Không vội, chờ thêm chút nữa.”
Tùng Giai ma ma thầm thở dài trong lòng. Bà biết Hoàng Hậu không vui lòng vì chuyện của nhị cô nương, nhưng bao năm qua náo loạn ngần ấy lần, vẫn chưa từng ngừng nghỉ. Nghĩ đến mà cũng khiến người khác cảm thấy phiền.
Năm Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đại hôn, nhị cô nương nháo muốn thắt cổ. Đến khi Hoàng Hậu mang thai thừa tự a ca lần đầu, nhị cô nương lại nháo giảo tóc. Nay Hoàng Hậu khó khăn lắm mới lại có thai, nhị cô nương lại náo chuyện tuyệt thực muốn tự sát.
Cũng may Hoàng Hậu nương nương tính thiện tâm, đổi lại người khác, e rằng đã mặc kệ từ lâu.
Có lúc, Tùng Giai ma ma cũng nghĩ rằng, nếu không có nhị cô nương, có lẽ Hoàng Hậu sẽ đỡ phải phiền lòng, còn Hách Xá Lí phủ cũng bớt đi được một gánh nặng lớn.
Hôm nay vốn dĩ mọi thứ đều bình thường. Nhưng không biết kẻ nào nhiều chuyện, nghe đâu được tin nhị cô nương bệnh nặng, ba ngày liền không ăn uống. Hoàng Hậu nghe tin, ngay cả bữa tối cũng bỏ qua, lập tức sai người truyền thái y đến Hách Xá Lí phủ, rồi từ đó luôn thắp đèn chờ đợi đến giờ này.
---
**Từ Ninh Cung, Noãn Các**.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng không thể chợp mắt. Bà ngáp dài, hỏi Tô Ma Lạt Cô bên cạnh:
“Giờ này đã là canh mấy?”
Tô Ma Lạt Cô đáp:
“Đã gần đến canh hai, chủ tử nên nghỉ ngơi rồi.”
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt, nhưng rất nhanh lại mở ra:
“Hoàng Thượng đã an trí xong chưa?”
Tô Ma Lạt Cô lắc đầu, đáp:
“Tiền triều việc bận, Hoàng Thượng vẫn còn vội, chưa nghỉ ngơi.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười khổ, nói:
“Hoàng Thượng không ngủ, ta cũng chẳng thể ngủ. Thôi thì cứ thức vậy.”
Tô Ma Lạt Cô thấy thế, liền lên tiếng khuyên giải:
“Nếu chủ tử không ngủ được, nô tỳ xin mạn phép nói thêm vài câu.”
Thái Hoàng Thái Hậu ngắt lời:
“Ta biết ngươi định nói gì.”
Bà vừa nói, vừa đưa ánh mắt nhìn ánh nến lay động trong phòng, rồi cất giọng trầm ngâm:
“Hách Xá Lí gia nhị cô nương kia, dáng vẻ quả thật xuất chúng. Hoàng Thượng thích, ta nhìn cũng thích. Nhưng nhà chúng ta không phải gia đình bình thường, Hoàng Thượng cũng không phải phàm phu tục tử.
Người ta muốn chọn làm Đại Thanh Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, không chỉ cần dung mạo mà còn phải có cả phẩm hạnh. Nếu không thể sửa được tính tình, thì làm sao xứng đáng đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.