Sau Khi Xuyên Thanh, Dì Nhỏ Mang Không Gian Nuôi Dạy Con Hàng Ngày
Chương 8:
Kiêm Gia Thị Thảo
23/11/2024
“Tồn tại là tốt. Nếu nàng chết, cũng không cần hạ táng, cứ để lại ở am Thịnh Tâm. Đợi trẫm trăm năm sau…”
“Hoàng Thượng!” Lương Cửu Công sợ hãi, lập tức quỳ xuống, cúi đầu thật mạnh xuống sàn, dập tắt ngay lời nói không may mắn ấy.
Cũng không trách Thái Hoàng Thái Hậu lại nhẫn tâm như vậy, bởi mỗi lần chuyện liên quan đến vị Hách Xá Lý gia nhị cô nương này, Hoàng Thượng đều không còn giống Hoàng Thượng, mà lại y như tiên đế gia năm nào.
Khang Hi ngồi lặng lẽ, ánh mắt dừng lại trên màu đỏ thắm của một tấu chương trước mặt. Nhìn hồi lâu, người mới chậm rãi mở miệng:
“Tấu chương quá nhiều, tối nay không ngủ.”
Lương Cửu Công nghe đến đây, lòng thầm hiểu rõ, lại là vì Hách Xá Lý nhị cô nương khiến Hoàng Thượng trằn trọc không yên.
Chuyện xưa còn nhớ rõ, ngày đại hôn của đế hậu, nhị cô nương Hách Xá Lý gia nháo đòi treo cổ, động phòng hoa chúc còn chưa kịp thành, Hoàng Thượng đã lạnh lùng rời khỏi Hoàng Hậu, một mình đến Ngự Hoa Viên ngồi đến tận canh ba. Cuối cùng, đêm đó người cũng không quay về tẩm cung, mà túc lại ở thiên điện của Càn Thanh Cung.
Khi Hoàng Hậu mang thai Thừa Hỗ A Ca, Hoàng Thượng đã từng muốn gặp nhị cô nương một lần. Nào ngờ, nhị cô nương chẳng những không chịu tiến cung mà còn bướng bỉnh cắt phăng tóc mình.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe tin, nổi trận lôi đình, lập tức tuyên bố sẽ đưa nàng vào am ni cô để cạo đầu đoạn duyên. Hoàng Thượng bất đắc dĩ, phải thưởng cho nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu một tòa gia am, lại tự tay đề ba chữ “Thánh Tâm Am” trên tấm biển gửi qua.
Nhưng kỳ lạ thay, tấm biển vốn là “Thánh Tâm Am” kia, đến lúc được nâng tới Từ Ninh Cung lại hóa thành “Am Thịnh Tâm”. Chữ viết trên biển cũng từ nét bút của Hoàng Thượng biến thành nét bút của Thái Hoàng Thái Hậu.
***
Hách Như Nguyệt chẳng hề hay biết rằng, đêm qua trong hoàng cung có không ít người mất ngủ vì nàng. Dù thế nào thì nàng cũng không để tâm, bởi vừa dính vào gối là đã ngủ mê mệt. Đến khi mặt trời lên cao, nàng mới tỉnh lại.
Tỉnh giấc, nàng liền xác nhận suy đoán của mình: nàng thực sự xuyên qua thời Thanh, trở thành muội muội ruột của Khang Hi nguyên hậu Hách Xá Lý thị.
Mọi chuyện về thân phận nguyên chủ nàng đều hiểu rõ. Nghe nói vị nhị cô nương này cùng tỷ phu Khang Hi từng có vài chuyện như đúng như sai, phảng phất chẳng khác gì một câu chuyện tình ái đầy bi kịch. Xem xét càng kỹ, nàng chỉ càng thấy đây là một kiểu “não yêu đương” khiến người khác cạn lời. Càng nghĩ, nàng càng muốn tạ thế cho rồi.
Trước khi xuyên qua, nàng từng bước một trèo lên, từ tay không xây dựng cơ đồ, sắp chạm đến đỉnh cao nhân sinh thì trời đột ngột tuyệt đường sống, khiến nàng chết trẻ khi tuổi xuân còn phơi phới. Nay xuyên đến nơi này, nàng vẫn mang theo bản lĩnh cũ, cũng không sợ hãi.
Ở đây, nàng không còn cô độc. Nàng có cha, có mẹ, có huynh trưởng và tỷ tỷ. Hơn thế nữa, nàng còn sở hữu một bàn tay vàng – là món quà mà cuộc sống mới này ban tặng. Chỉ là, thứ gọi là “thánh tâm” kia… trừ phi liên quan đến mạng sống, nàng chẳng định động vào.
Nam nhân lòng dạ như đáy biển, nàng không muốn tự đâm tay mình vào đó.
Trong đầu nàng vạch ra đủ kế hoạch như hổ dữ vồ mồi, nhưng khi nhìn lại bản thân, cơ thể này chẳng khác nào một mảnh vụn rách nát. Ngay cả làm cá mặn nằm yên, nàng cũng cảm thấy lao lực.
“Hoàng Thượng!” Lương Cửu Công sợ hãi, lập tức quỳ xuống, cúi đầu thật mạnh xuống sàn, dập tắt ngay lời nói không may mắn ấy.
Cũng không trách Thái Hoàng Thái Hậu lại nhẫn tâm như vậy, bởi mỗi lần chuyện liên quan đến vị Hách Xá Lý gia nhị cô nương này, Hoàng Thượng đều không còn giống Hoàng Thượng, mà lại y như tiên đế gia năm nào.
Khang Hi ngồi lặng lẽ, ánh mắt dừng lại trên màu đỏ thắm của một tấu chương trước mặt. Nhìn hồi lâu, người mới chậm rãi mở miệng:
“Tấu chương quá nhiều, tối nay không ngủ.”
Lương Cửu Công nghe đến đây, lòng thầm hiểu rõ, lại là vì Hách Xá Lý nhị cô nương khiến Hoàng Thượng trằn trọc không yên.
Chuyện xưa còn nhớ rõ, ngày đại hôn của đế hậu, nhị cô nương Hách Xá Lý gia nháo đòi treo cổ, động phòng hoa chúc còn chưa kịp thành, Hoàng Thượng đã lạnh lùng rời khỏi Hoàng Hậu, một mình đến Ngự Hoa Viên ngồi đến tận canh ba. Cuối cùng, đêm đó người cũng không quay về tẩm cung, mà túc lại ở thiên điện của Càn Thanh Cung.
Khi Hoàng Hậu mang thai Thừa Hỗ A Ca, Hoàng Thượng đã từng muốn gặp nhị cô nương một lần. Nào ngờ, nhị cô nương chẳng những không chịu tiến cung mà còn bướng bỉnh cắt phăng tóc mình.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe tin, nổi trận lôi đình, lập tức tuyên bố sẽ đưa nàng vào am ni cô để cạo đầu đoạn duyên. Hoàng Thượng bất đắc dĩ, phải thưởng cho nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu một tòa gia am, lại tự tay đề ba chữ “Thánh Tâm Am” trên tấm biển gửi qua.
Nhưng kỳ lạ thay, tấm biển vốn là “Thánh Tâm Am” kia, đến lúc được nâng tới Từ Ninh Cung lại hóa thành “Am Thịnh Tâm”. Chữ viết trên biển cũng từ nét bút của Hoàng Thượng biến thành nét bút của Thái Hoàng Thái Hậu.
***
Hách Như Nguyệt chẳng hề hay biết rằng, đêm qua trong hoàng cung có không ít người mất ngủ vì nàng. Dù thế nào thì nàng cũng không để tâm, bởi vừa dính vào gối là đã ngủ mê mệt. Đến khi mặt trời lên cao, nàng mới tỉnh lại.
Tỉnh giấc, nàng liền xác nhận suy đoán của mình: nàng thực sự xuyên qua thời Thanh, trở thành muội muội ruột của Khang Hi nguyên hậu Hách Xá Lý thị.
Mọi chuyện về thân phận nguyên chủ nàng đều hiểu rõ. Nghe nói vị nhị cô nương này cùng tỷ phu Khang Hi từng có vài chuyện như đúng như sai, phảng phất chẳng khác gì một câu chuyện tình ái đầy bi kịch. Xem xét càng kỹ, nàng chỉ càng thấy đây là một kiểu “não yêu đương” khiến người khác cạn lời. Càng nghĩ, nàng càng muốn tạ thế cho rồi.
Trước khi xuyên qua, nàng từng bước một trèo lên, từ tay không xây dựng cơ đồ, sắp chạm đến đỉnh cao nhân sinh thì trời đột ngột tuyệt đường sống, khiến nàng chết trẻ khi tuổi xuân còn phơi phới. Nay xuyên đến nơi này, nàng vẫn mang theo bản lĩnh cũ, cũng không sợ hãi.
Ở đây, nàng không còn cô độc. Nàng có cha, có mẹ, có huynh trưởng và tỷ tỷ. Hơn thế nữa, nàng còn sở hữu một bàn tay vàng – là món quà mà cuộc sống mới này ban tặng. Chỉ là, thứ gọi là “thánh tâm” kia… trừ phi liên quan đến mạng sống, nàng chẳng định động vào.
Nam nhân lòng dạ như đáy biển, nàng không muốn tự đâm tay mình vào đó.
Trong đầu nàng vạch ra đủ kế hoạch như hổ dữ vồ mồi, nhưng khi nhìn lại bản thân, cơ thể này chẳng khác nào một mảnh vụn rách nát. Ngay cả làm cá mặn nằm yên, nàng cũng cảm thấy lao lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.