Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 14:
Âm Dương Điện
30/08/2024
“Hừ, không có hứng thú, vậy cô đến đây làm gì?” Người lên tiếng là Lạc phu nhân đang nhịn một bụng tức.
Vinh Hi không thèm nhìn bà ta mà tiếp tục nói: "Tôi sống ở Ngu gia hai mươi năm, tính cả học phí tổng cộng chi tiêu không quá một triệu tệ. Danh nghĩa cũng không có bất động sản, xe cộ, quỹ, cổ phiếu... Những khoản tiền này tôi sẽ trả lại đầy đủ cho Ngu gia. Nếu không đủ, tôi có thể trả gấp đôi."
Tiếng xì xào bàn tán bên dưới lập tức trở nên ồn ào.
Đường đường là Ngu tiểu thư, chi tiêu từ nhỏ đến lớn vậy mà chỉ có một triệu tệ? Đặc biệt là chi phí này còn bao gồm cả học phí.
Kỳ lạ hơn là danh nghĩa cô ấy vậy mà không có nhà cửa, xe cộ, cổ phiếu...
Nếu nhà họ Ngu thật sự yêu thương Ngu Hi sẽ đối xử với cô như vậy sao?
Ngu Chính Đường và Liễu Vân Hà đều sốt ruột.
Ánh mắt của những vị khách bên dưới giống như dao. Nếu Ngu Hi còn nói ra những điều bất lợi cho bọn họ, vậy thì danh tiếng của Ngu Gia coi như xong đời!
“Ngu Hi, em biết mình đang nói gì không? Đừng làm loạn nữa!” Sắc mặt Ngu Dập lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lẽo đáng sợ.
Vinh Hi cười: “Anh dùng mắt nào nhìn thấy tôi làm loạn? Hay là các người sợ người khác biết được bản kê chi tiêu này? Biết được vị thiên kim giả được cưng chiều, hống hách, ức hiếp thiên kim thật khiến cô ấy chịu nhiều ấm ức căn bản chưa từng được các người coi là người một nhà? Biết được cô ấy ở Ngu gia căn bản không có địa vị gì?”
Bên kia, Ngu Chính Đường quát lớn bảo Vinh Hi ngậm miệng.
Liễu Vân Hà càng ra vẻ ấm ức giải thích với những vị khách xung quanh nói Ngu Hi bị họ chiều hư rồi, ngỗ ngược vô pháp vô thiên, ngay cả người nhà cũng dám vu oan.
Vinh Hi cười lạnh: "Tôi vu oan cho mọi người? Cho dù tôi có thể nói dối, chẳng lẽ tôi còn có thể thao túng ngân hàng làm giả sao kê cho tôi? Hay là mọi người muốn tôi bây giờ đến ngân hàng in hết sao kê của những năm qua ra? Có cần thiết phải tìm một luật sư, tìm một tổ chức công chứng để chứng thực hay không?".
Ngu Chính Đường mặt xanh mét, Liễu Vân Hà lại đỏ bừng mặt, vợ chồng hai người đều không nói nên lời.
Nhất là Liễu Vân Hà vừa rồi còn nói với khách Ngu Hi đang vu oan bọn họ, lúc này lại câm như hến. Hiển nhiên là bà ta chột dạ, không dám đối chất.
Ba anh em nhà họ Ngu lại bắt đầu khuyên nhủ, Ngu Noãn lại bắt đầu xin lỗi.
Vinh Hi không để ý đến lũ ngu ngốc, chỉ cười một tiếng: "Không trả lời được sao? Vậy tôi nói tiếp."
Cố Khởi Vân vốn thương hoa tiếc ngọc, lúc này nghe Vinh Hi nói ra sự thật thì ấn tượng về Ngu gia đã giảm xuống đáy cốc.
Anh ta rất cao giọng ủng hộ Vinh Hi: "Cô cứ nói đi. Nhiều người làm chứng như vậy đều có thể làm chứng cho cô. Tôi còn đang dùng điện thoại quay phim toàn bộ!"
Vinh Hi: "Cảm ơn."
Vinh Hi không thèm nhìn bà ta mà tiếp tục nói: "Tôi sống ở Ngu gia hai mươi năm, tính cả học phí tổng cộng chi tiêu không quá một triệu tệ. Danh nghĩa cũng không có bất động sản, xe cộ, quỹ, cổ phiếu... Những khoản tiền này tôi sẽ trả lại đầy đủ cho Ngu gia. Nếu không đủ, tôi có thể trả gấp đôi."
Tiếng xì xào bàn tán bên dưới lập tức trở nên ồn ào.
Đường đường là Ngu tiểu thư, chi tiêu từ nhỏ đến lớn vậy mà chỉ có một triệu tệ? Đặc biệt là chi phí này còn bao gồm cả học phí.
Kỳ lạ hơn là danh nghĩa cô ấy vậy mà không có nhà cửa, xe cộ, cổ phiếu...
Nếu nhà họ Ngu thật sự yêu thương Ngu Hi sẽ đối xử với cô như vậy sao?
Ngu Chính Đường và Liễu Vân Hà đều sốt ruột.
Ánh mắt của những vị khách bên dưới giống như dao. Nếu Ngu Hi còn nói ra những điều bất lợi cho bọn họ, vậy thì danh tiếng của Ngu Gia coi như xong đời!
“Ngu Hi, em biết mình đang nói gì không? Đừng làm loạn nữa!” Sắc mặt Ngu Dập lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lẽo đáng sợ.
Vinh Hi cười: “Anh dùng mắt nào nhìn thấy tôi làm loạn? Hay là các người sợ người khác biết được bản kê chi tiêu này? Biết được vị thiên kim giả được cưng chiều, hống hách, ức hiếp thiên kim thật khiến cô ấy chịu nhiều ấm ức căn bản chưa từng được các người coi là người một nhà? Biết được cô ấy ở Ngu gia căn bản không có địa vị gì?”
Bên kia, Ngu Chính Đường quát lớn bảo Vinh Hi ngậm miệng.
Liễu Vân Hà càng ra vẻ ấm ức giải thích với những vị khách xung quanh nói Ngu Hi bị họ chiều hư rồi, ngỗ ngược vô pháp vô thiên, ngay cả người nhà cũng dám vu oan.
Vinh Hi cười lạnh: "Tôi vu oan cho mọi người? Cho dù tôi có thể nói dối, chẳng lẽ tôi còn có thể thao túng ngân hàng làm giả sao kê cho tôi? Hay là mọi người muốn tôi bây giờ đến ngân hàng in hết sao kê của những năm qua ra? Có cần thiết phải tìm một luật sư, tìm một tổ chức công chứng để chứng thực hay không?".
Ngu Chính Đường mặt xanh mét, Liễu Vân Hà lại đỏ bừng mặt, vợ chồng hai người đều không nói nên lời.
Nhất là Liễu Vân Hà vừa rồi còn nói với khách Ngu Hi đang vu oan bọn họ, lúc này lại câm như hến. Hiển nhiên là bà ta chột dạ, không dám đối chất.
Ba anh em nhà họ Ngu lại bắt đầu khuyên nhủ, Ngu Noãn lại bắt đầu xin lỗi.
Vinh Hi không để ý đến lũ ngu ngốc, chỉ cười một tiếng: "Không trả lời được sao? Vậy tôi nói tiếp."
Cố Khởi Vân vốn thương hoa tiếc ngọc, lúc này nghe Vinh Hi nói ra sự thật thì ấn tượng về Ngu gia đã giảm xuống đáy cốc.
Anh ta rất cao giọng ủng hộ Vinh Hi: "Cô cứ nói đi. Nhiều người làm chứng như vậy đều có thể làm chứng cho cô. Tôi còn đang dùng điện thoại quay phim toàn bộ!"
Vinh Hi: "Cảm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.