Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 25:
Âm Dương Điện
30/08/2024
Cô mơ thấy mình bị ngàn người chỉ trích, vô số scandal bủa vây, mơ thấy mình chết ngạt.
Nhưng cái chết không mang đến sự tha thứ nào mà là càng nhiều sự nhục mạ và chế giễu hơn, bởi vì bọn họ cảm thấy cô “chết” quá muộn!
Cô đương nhiên không thể chịu đựng được chuyện này.
Cô đường đường là ảnh hậu lăn lộn trong giới giải trí đầy rẫy mưu mô xảo quyệt, không có lợi ích thì không ai thèm ngó ngàng đến. Chẳng lẽ lại để lũ rác rưởi đó sỉ nhục sao?
Nhưng trong thế giới mộng mơ ấy, tất cả mọi người như bị bỏ bùa mê. Bất kể cô giải thích thế nào, thanh minh thế nào, vả mặt thế nào, bọn họ đều tin tưởng Ngu Noãn. Họ kiên quyết cho rằng Ngu Noãn lương thiện, trong sáng, vô tội, còn cô là kẻ độc ác, ích kỷ, tàn nhẫn. Cô đáng chết.
Một thế giới không ai tin tưởng, thật sự quá ngột ngạt.
Khi tỉnh dậy, Vinh Hi còn ngỡ mình đang ở trong mơ.
Lúc này, một tin nhắn của Cố Khởi Vân kéo cô về hiện thực.
Bất kể giấc mơ này báo trước điều gì, cô tuyệt đối không cho phép những tình cảnh trong mơ tái hiện trên người mình!
Lúc Vinh Hi thức dậy đã chín giờ sáng.
Trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tất cả đều là của Cố Khởi Vân.
Đầu tiên là hỏi cô tối qua về Ngu Gia có bị làm khó dễ gì không, có gặp rắc rối gì không. Bất cứ vấn đề gì cũng có thể tìm anh ta giúp đỡ.
Sau đó lại nói có lẽ cô còn chưa dậy, đã làm phiền cô rồi, thật là thất lễ. Rồi nói hôm nay anh ta rảnh, nếu cô cần ăn sáng, anh ta có thể mang đến cho cô.
Đọc tin nhắn xong, Vinh Hi mỉm cười và ném điện thoại sang một bên.
Thủ đoạn của Cố Khởi Vân không thể nói là cao minh, cũng không tính là lãng mạn. Nhưng đối với những cô gái trẻ tuổi chưa trải sự đời thì lại mang theo sức cám dỗ chết người.
Nhưng cô lại không hề nao núng.
Vinh Hi vệ sinh cá nhân xong, chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
Sau khi hỏi han, biết là nhân viên phục vụ, cô liền mở cửa.
Hai người phụ nữ lớn tuổi mặc đồng phục khách sạn đứng bên ngoài, tay bưng hai chiếc hộp rất lớn.
“Vinh tiểu thư, đây là đồ Giang tiên sinh để lại cho cô, mời cô ký nhận.” Một người phụ nữ lên tiếng.
Vinh Hi liếc mắt nhìn đoán bên trong có lẽ là quần áo gì đó, cô vừa nhắn tin cho Văn Du vừa hỏi: “Anh ta ra ngoài rồi sao?”
Người phụ nữ đáp: “Vâng, Giang tiên sinh đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.”
Vinh Hi đã hiểu.
Giang Lộ không có ở đây, vậy khả năng Văn Du ở lại đây cũng không lớn.
Lúc này, Văn Du nhắn lại.
【Văn: Quần áo và tiền đều ghi vào sổ rồi.】
Nhìn thấy tin nhắn này, Vinh Hi nhận quần áo với tâm trạng vô cùng thản nhiên.
Dù sao đây cũng là thứ đổi được bằng khế ước bán thân của cô mà.
Là thứ cô nên được nhận.
Tiễn nhân viên khách sạn, Vinh tiểu thư về phòng mở hộp quà, quả nhiên thấy một bộ quần áo.
Nhưng cái chết không mang đến sự tha thứ nào mà là càng nhiều sự nhục mạ và chế giễu hơn, bởi vì bọn họ cảm thấy cô “chết” quá muộn!
Cô đương nhiên không thể chịu đựng được chuyện này.
Cô đường đường là ảnh hậu lăn lộn trong giới giải trí đầy rẫy mưu mô xảo quyệt, không có lợi ích thì không ai thèm ngó ngàng đến. Chẳng lẽ lại để lũ rác rưởi đó sỉ nhục sao?
Nhưng trong thế giới mộng mơ ấy, tất cả mọi người như bị bỏ bùa mê. Bất kể cô giải thích thế nào, thanh minh thế nào, vả mặt thế nào, bọn họ đều tin tưởng Ngu Noãn. Họ kiên quyết cho rằng Ngu Noãn lương thiện, trong sáng, vô tội, còn cô là kẻ độc ác, ích kỷ, tàn nhẫn. Cô đáng chết.
Một thế giới không ai tin tưởng, thật sự quá ngột ngạt.
Khi tỉnh dậy, Vinh Hi còn ngỡ mình đang ở trong mơ.
Lúc này, một tin nhắn của Cố Khởi Vân kéo cô về hiện thực.
Bất kể giấc mơ này báo trước điều gì, cô tuyệt đối không cho phép những tình cảnh trong mơ tái hiện trên người mình!
Lúc Vinh Hi thức dậy đã chín giờ sáng.
Trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tất cả đều là của Cố Khởi Vân.
Đầu tiên là hỏi cô tối qua về Ngu Gia có bị làm khó dễ gì không, có gặp rắc rối gì không. Bất cứ vấn đề gì cũng có thể tìm anh ta giúp đỡ.
Sau đó lại nói có lẽ cô còn chưa dậy, đã làm phiền cô rồi, thật là thất lễ. Rồi nói hôm nay anh ta rảnh, nếu cô cần ăn sáng, anh ta có thể mang đến cho cô.
Đọc tin nhắn xong, Vinh Hi mỉm cười và ném điện thoại sang một bên.
Thủ đoạn của Cố Khởi Vân không thể nói là cao minh, cũng không tính là lãng mạn. Nhưng đối với những cô gái trẻ tuổi chưa trải sự đời thì lại mang theo sức cám dỗ chết người.
Nhưng cô lại không hề nao núng.
Vinh Hi vệ sinh cá nhân xong, chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
Sau khi hỏi han, biết là nhân viên phục vụ, cô liền mở cửa.
Hai người phụ nữ lớn tuổi mặc đồng phục khách sạn đứng bên ngoài, tay bưng hai chiếc hộp rất lớn.
“Vinh tiểu thư, đây là đồ Giang tiên sinh để lại cho cô, mời cô ký nhận.” Một người phụ nữ lên tiếng.
Vinh Hi liếc mắt nhìn đoán bên trong có lẽ là quần áo gì đó, cô vừa nhắn tin cho Văn Du vừa hỏi: “Anh ta ra ngoài rồi sao?”
Người phụ nữ đáp: “Vâng, Giang tiên sinh đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.”
Vinh Hi đã hiểu.
Giang Lộ không có ở đây, vậy khả năng Văn Du ở lại đây cũng không lớn.
Lúc này, Văn Du nhắn lại.
【Văn: Quần áo và tiền đều ghi vào sổ rồi.】
Nhìn thấy tin nhắn này, Vinh Hi nhận quần áo với tâm trạng vô cùng thản nhiên.
Dù sao đây cũng là thứ đổi được bằng khế ước bán thân của cô mà.
Là thứ cô nên được nhận.
Tiễn nhân viên khách sạn, Vinh tiểu thư về phòng mở hộp quà, quả nhiên thấy một bộ quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.